Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 83: Cung Huyền Thương

Trước Sau
Chương này tính để Thần ca ca lên sóng mà thôi để Thương ca chiếm spotlight đi, ngược anh lắm rồi, phải bù cho anh gì đó.

Tên gốc của chương vốn là «Gặp anh của kiếp này» cơ, thấy mị thương con ruột họ Cung không?



Đối diện là Lôi Hòa Nghi với ánh mắt rưng rưng đáng thương cùng với đôi môi bị sưng đỏ do anh dày vò hung bạo, ánh mắt Cung Huyền Thương nóng rực như lửa, nhìn chằm chằm cô không dứt. Lôi Hòa Nghi vẫn trơ mắt nhìn người trước mặt, ánh mắt vừa ủy khuất vừa giận dỗi như đang trông chờ một lời giải thích từ anh.

Mà Cung Huyền Thương cũng không còn kiên nhẫn với bầu không khí yên lặng quỷ dị này, ánh mắt càng thêm điên cuồng cúi thấp xuống khiến Lôi Hòa Nghi nghĩ rằng anh muốn hôn lần nữa, cả người run bắn lên nghiêng đầu sang một bên, Cung Huyền Thương cười lạnh thuận thế kề sát tai cô, lời nói phát ra vừa lạnh lẽo vừa đanh thép nhưng lại đầy sự chua chát và bất đắc dĩ:

- Lôi Hòa Nghi, em là cô gái ngốc nhất mà anh từng gặp, cực kỳ ngốc, ngốc đến nổi khiến anh điên lên, chỉ muốn đưa về nhà giữ em bên cạnh, dạy dỗ một trận nên thân, không muốn để ai nhìn thấy em.

Lôi Hòa Nghi giống như gặp phải đại địch nhưng vô thức phản kháng, hai mắt nhắm tịt, cả người run lên theo từng lời anh nói. Đợi đến khi Cung Huyền Thương dừng lại cô mới yếu ớt lên tiếng:

- Không... không hiểu! Anh muốn nói gì?

- Anh nói đến như vậy em còn không hiểu còn không chịu thừa nhận mình ngốc.

Lôi Hòa Nghi mím môi, ánh mắt ẩn ẩn tức giận. Hôn cô điên cuồng là anh, mắng cô ngốc cũng là anh, anh còn có thể quá đáng hơn không chứ? Cung Huyền Thương nhìn thấy biểu cảm của cô, tiếp tục cười lạnh, gằn từng tiếng:

- Không hiểu thì anh nói cho em hiểu!

Lôi Hòa Nghi yên lặng lắng nghe sau đó những lời Cung Huyền Thương nói như sét đánh ngang tai.

- Lôi Hòa Nghi, anh nói anh thích em, anh yêu em. Thích em, thích từ rất lâu, yêu em, yêu đến không thể quay đầu, yêu đến nổi anh sắp không còn là chính mình rồi.

Cả người Lôi Hòa Nghi lâng lâng, không dám tin quay đầu nhìn Cung Huyền Thương, hai mắt mở to đầy kinh ngạc. Nhìn cô như vậy, ánh mắt Cung Huyền Thương càng thêm chua chát, kề sát mặt cô dùng hết tình cảm lẫn tâm tư mà thổ lộ:

- Thời gian qua, anh đối xử với em như thế nào, mọi người đều nhìn ra tình cảm của anh dành cho em... chỉ có em... chỉ có em đầu gỗ dù anh biểu hiện thế nào cũng không nhận ra, một chút để tâm cũng không có, một chút thích anh cũng không có. Lôi Hòa Nghi, trái tim của em làm bằng sắt sao, chẳng lẽ đến việc dành một vị trí nhỏ trong tim cho anh em cũng chê phiền sao? Em cho rằng vì ai mà anh truy cùng hỏi tận Quang Tuấn chỗ em đang ở rồi theo Olearn đến tận quê nhà của Ninh Mẫn, cùng mọi người vui chơi, đi rừng, cắm trại, cưỡi ngựa, vì ai mà anh không màng an nguy của bản thân bị thương hết lần này đến lần khác nhưng vẫn không một lời than thở ngược lại còn cảm thấy may mắn vì người bị thương là anh chứ không phải em? Vì không nỡ để em nấu ăn, sợ em không may bị thương anh chăm chỉ học nấu ăn để nấu thay em, vì em mà học cách dưỡng da của con gái, đấm bóp cho em vì đau lòng em làm việc mệt mỏi cực nhọc. Lúc em bị nhóm người Ngụy Khiêm bắt làm con tin, em không hề biết anh lúc đó như linh hồn phiêu đãng trong địa ngục không nhìn thấy ánh sáng, chỉ lo em bị bọn chúng hành hạ, đánh đập, lo em sẽ sợ hãi... trong đầu đều là em thậm chí không màng tới ông nội và mọi người can ngăn cùng Lôi Lăng Triệt đi cứu em. Không cần biết bản thân chết hay sống cũng phải bảo vệ em tránh khỏi dư chấn bom nổ, đợi em phẫu thuật thành công mới chịu đi kiểm tra thương thế. Vì ai mà anh phải xin xỏ Lôi Lăng Quân lẫn đạo diễn Macxen để được đóng vai phụ là tình đầu của em, vì ai mà anh bỏ cả Cung thị sau lưng chạy theo em đến Pháp chỉ vì không chịu nỗi sự nhung nhớ dành cho em. Vì muốn theo đuổi em, vì muốn em cũng thích anh cho nên hợp tác cùng Olearn để anh ta mời bằng được em đến làm người mẫu quảng bá trang sức tình nhân cùng anh, bằng mọi giá không từ thủ đoạn để có thể tạo ra nhiều cơ hội bên cạnh em, đóng phim, du lịch, đua xe, chụp ảnh... Đến cả đạo diễn Macxen, Vincent, Iris không cần anh nói cũng biết anh thích em mà nhiệt tình giúp đỡ anh, thậm chí cả Khương Mộ Vy, Trầm Nguyệt Anh cũng nhìn ra tình cảm của anh mặc dù chung đụng ít ỏi. Em về nước, anh không gặp được em, tim như bị khoét rỗng, cực kỳ trống vắng, thời thời khắc khắc đều nhớ đến em, chỉ muốn gặp em, không thèm nghỉ ngơi mà đẩy nhanh tiến độ làm việc với hi vọng sớm về nước... muốn nhìn thấy em, chỉ cần nhìn thấy em mệt mỏi thế nào cũng đều trở nên vô nghĩa nhưng cảnh tượng đầu tiên anh nhìn thấy khi về nước là gì? Em đi xem mắt cùng vị trúc mã vẫn luôn thích em, nói nói cười cười cô cùng thoải mái, anh còn nhớ lần đầu gặp nhau em đối với anh không nóng không lạnh ngược lại còn có chút hờ hững nhưng đối với Hoắc Cảnh Xuyên lại không có chút khoảng cách nào, em có nghĩ đến cảm giác của anh lúc đó không? Lôi Hòa Nghi, chẳng lẽ tình cảm của anh không đáng để em nhìn một chút sao? Anh đã nỗ lực như vậy rồi, em còn muốn anh thế nào nữa, nếu em cảm thấy anh chưa đủ thích em, yêu em không đủ sâu để khiến em cảm động vậy thì em nói đi anh phải làm gì nữa, chỗ nào em không hài lòng với anh, anh sẽ sửa. Lôi Hòa Nghi, tại sao một chút thích anh cũng không có, tại sao trong mắt em anh vĩnh viễn chỉ như một người bạn, một người anh không hơn không kém? Tại sao?

Một hơi nói hết tâm tư, hai mắt Cung Huyền Thương cũng đã đỏ hoe, hai tay đã sớm buông cổ tay Lôi Hòa Nghi ra, chống lên tường, đấm liên tục lên đó, nhìn cô chằm chằm chờ đợi một câu trả lời. Mà Lôi Hòa Nghi gương mặt sớm đã đẫm lệ, nước mắt ngập tràn hai hốc mắt.

Nghe những lời từ tận đáy lòng của Cung Huyền Thương khiến Lôi Hòa Nghi đau lòng, cực kỳ đau lòng. Anh sinh ra vốn dĩ là một đời thiên kiêu, nhìn thế nào cũng thấy cao cao tại thượng, vốn nên là một người ở trên cao nhìn xuống nhưng vì cô mà hi sinh như vậy, hết lần này đến lần khác không để ý địa vị thân phận mà chăm sóc cô. Mà cô lại vô tâm không để ý đến còn vô tình làm tổn thương anh, khiến anh khó chịu. Lôi Hòa Nghi bật khóc nức nở nhưng Cung Huyền Thương cũng không có tâm trạng an ủi cô bởi chính anh lúc này cũng là người cần an ủi. Lôi Hòa Nghi nhìn vào ánh mắt buồn bã của Cung Huyền Thương, hai tay chậm rãi giơ lên ôm lấy mặt anh.

- Xin lỗi, em không biết, xin lỗi...

Cô chỉ nói được như vậy ngoài ra cô không biết bản thân phải nói thêm gì cả. Tình cảm của mình cô chưa nhìn rõ càng không dám nói ra, cô sợ trao cho anh hi vọng rồi lại khiến anh tổn thương.

Lôi Hòa Nghi dịu dàng xoa hai má Cung Huyền Thương sau đó vòng tay ôm lấy anh, Cung Huyền Thương cũng siết chặt hai tay ôm lấy cả người cô như ôm lấy nguồn sống của mình, vĩnh viễn không muốn buông tay. Gương mặt dãn ra, thỏa mãn như đứa trẻ đáng thương được an ủi.

Lôi Hòa Nghi cũng ôm chặt Cung Huyền Thương, lau nước mắt trên mặt sau đó nói vào tai anh:

- Cung Huyền Thương... em... em cần thời gian, xin anh cho em thời gian suy nghĩ. Em... bây giờ không bình tĩnh, không nghĩ gì được cũng không thể cho anh một câu trả lời công bằng xác đáng cho nên anh có thể đợi không?

Cung Huyền Thương im lặng một lát rồi buông tay ra, nhìn Lôi Hòa Nghi, hai tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, gương mặt cực độ dịu dàng sau đó đáp:



- Được!

Lôi Hòa Nghi mỉm cười gật đầu, cầm tay anh đưa lên miệng khẽ hôn:

- Cảm ơn anh!

Sau đó đưa tay lên xoa vào ấn đường vẫn luôn nhíu chặt đầy mệt mỏi của anh:

- Thời gian qua anh mệt mỏi nhiều rồi, trở về nghỉ ngơi đi!

- Lôi Hòa Nghi, em chỉ dựa vào việc anh thích em, yêu em cho nên em nói gì anh cũng nghe em nhưng câu trả lời anh muốn biết sớm muộn gì em cũng phải nói, em trốn không thoát đâu.

Nói xong liền lập tức rời đi không quay đầu lại. Lôi Hòa Nghi nhìn anh đã đi khuất, cả người ngồi khụy xuống như bị rút hết sinh khí. Sau một lát nhớ ra Hoắc Cảnh Xuyên vẫn còn đợi mình liền đứng dậy đi vào nhà vệ sinh chỉnh sửa một lát, sau khi thấy bản thân đã ổn mới trở lại bàn.

Hoắc Cảnh Xuyên bên ngoài thấy cô đi lâu thì rất sốt ruột nhưng vẫn kiên nhẫn đợi, cho rằng con gái vào nhà vệ sinh chỉnh sửa lớp trang điểm, lâu một chút là chuyện bình thường. Sau khi nhìn thấy Lôi Hòa Nghi đi ra, anh ta thở phào nhẹ nhõm nhưng đến khi nhìn cô ở khoảng cách gần, Hoắc Cảnh Xuyên mới nhận ra có điều không đúng. Lôi Hòa Nghi lại im lặng cúi gằm mặt xuống, trong đầu đều là những lời tâm tình của Cung Huyền Thương, tất cả đè nặng lên cô khiến Lôi Hòa Nghi bối rối, vô cùng phiền não. Thấy cô không lên tiếng, Hoắc Cảnh Xuyên cũng không vội mở lời, chỉ nhìn Lôi Hòa Nghi một lúc lâu, cẩn thận đánh giá cô một lần nữa sau đó thở dài, ánh mắt buồn bã chua chát.

- Thật ra... em... không phải Nghi Nghi, đúng không?

Lôi Hòa Nghi đang chìm trong suy nghĩ của bản thân bị một câu này của Hoắc Cảnh Xuyên làm cho giật mình, gương mặt có chút hoảng loạn, mắt chớp mấy đợt sau đó muốn lên tiếng phản bác nhưng chưa kịp nói thì Hoắc Cảnh Xuyên đã tiếp tục.

- Em không cần giải thích, anh sẽ không tin đâu. Nếu đến cô gái mình thích nhiều năm như vậy anh cũng không nhận ra vậy thì anh còn là đàn ông sao? Mặc dù anh và Nghi Nghi đã nhiều năm không gặp nhưng tính cách một người cũng sẽ không thay đổi nhiều như vậy. Nghi Nghi ngay từ nhỏ đã rất kiêu ngạo, em ấy không xấu tính chỉ là rất thẳng tính, đối với người mình không thích lại càng tuyệt tình lãnh đạm, chỉ có đối với Trình Dịch Nghiêm là hết mực ôn nhu. Cho dù đã không còn si mê Trình Dịch Nghiêm cũng sẽ không vui vẻ trò chuyện với anh như không có gì hệt như em. Hơn nữa mỗi khi Nghi Nghi bối rối như em vừa nãy, em ấy sẽ mím môi vuốt mũi chứ không phải chớp mắt như em, đây là phản ứng thuộc về bản năng không thể lẫn lộn. Ngoài ra có một chuyện anh không nói, hơn bốn năm trước khi Nghi Nghi gặp tai nạn, anh đã nằm mơ nhìn thấy em ấy, em ấy nói xin lỗi và... tạm biệt. Lúc đó anh rất hoảng loạn muốn về nước gặp em ấy ngay nhưng thời tiết khi đó rất kém, không chuyến bay nào khởi hành được. Anh chỉ biết tình hình của Nghi Nghi thông qua người quen ở đó thôi, về sau biết Nghi Nghi đã bình phục, anh rất vui. Đến hiện tại gặp lại, anh đã có chút hoài nghi nhưng vẫn không chắc chắn, sau khi em trở ra anh đã có câu trả lời cho mình.

Lôi Hòa Nghi nhìn Hoắc Cảnh Xuyên một lúc lâu sau đó thở dài, người ta đã vạch trần như vậy rồi nếu cô còn cố chấp ngụy biện thì có khác gì tên hề chứ.

- Tại sao... ?

Cô cũng không muốn biết mình muốn hỏi gì? Cú sốc Cung Huyền Thương gây ra vẫn còn đó, mạch suy nghĩ của cô vẫn chưa ổn định. Câu cô muốn hỏi Hoắc Cảnh Xuyên có thể là tại sao anh lại nói ra hoặc là tại sao không kể với mọi người, dù sao những gì anh nói đều đúng. Cô giống với Lôi Hòa Nghi chân chính nhưng cũng có những đặc điểm không thể thay thế.

Mà Hoắc Cảnh Xuyên dường như hiểu ý của cô, lắc đầu cười cười.

- Nói ra là vì không muốn lừa dối em càng không muốn lừa dối bản thân mình đặc biệt là không muốn tình cảm dành cho Nghi Nghi bị hiểu lầm, đem tình cảm đó áp đặt lên người khác. Còn không nói với mọi người là bởi vì không muốn ai phải tổn thương cả. Lôi gia chỉ có một tiểu công chúa này, không ai chấp nhận được em ấy đã không còn, anh muốn em thay em ấy chăm sóc mọi người thật tốt đồng thời cũng muốn Nghi Nghi sống tốt. Em đừng để quá khứ ảnh hưởng, nếu đã sống trong cơ thể mang tên Lôi Hòa Nghi, em có thể chấp nhận bản thân là em ấy nhưng đừng vì vậy mà thay đổi bản thân, hãy sống cho mình đi. Nghi Nghi đã không còn, em lại sống thay em ấy vậy hẳn là em cũng đã gặp chuyện gì đó không lành, nếu đây đã là món quà ông trời ban cho thì hãy sử dụng thật tốt, đừng để bản thân nuối tiếc. Hiện tại anh rất hối hận lúc trước không can đảm theo đuổi Nghi Nghi để bây giờ rơi vào kết cục này. Em cũng vậy, đừng bỏ lỡ rồi khiến bản thân hối hận, anh muốn em sống tốt, sống thay cả Nghi Nghi. Em làm được không?

Lôi Hòa Nghi xúc động rơi nước mắt, gật đầu với anh. Trong lòng tự trách bản thân đã chiếm lấy cơ thể Lôi Hòa Nghi, chiếm lấy tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy, nếu có thể thật hi vọng cô có thể trả lại nhưng cũng chỉ là ‛nếu’. Lôi Hòa Nghi chân chính đã chết là thật, cô sống trong thân xác cô ấy cũng là thật, mọi thứ vốn đã lệch khỏi quỹ đạo từ lâu, đã không thể quay về như lúc đầu được nữa.

Hoắc Cảnh Xuyên nhận được cái gật đầu từ Lôi Hòa Nghi, hài lòng mỉm cười, nhìn xuống đồng hồ.

- Không còn sớm nữa, anh còn có việc, chúng ta kết thúc buổi gặp mặt ở đây chứ?

- Được ạ!

Hoắc Cảnh Xuyên gật đầu, cầm lấy áo vest đi thanh toán, Lôi Hòa Nghi cũng cầm lấy túi xách thất thiểu rời đi. Cô hiện tại rất mệt mỏi, vì chuyện của Cung Huyền Thương cũng là vì chuyện của ‛Lôi Hòa Nghi’.

Nghe những lời Hoắc Cảnh Xuyên nói cô mới nhận ra bản thân không phải Lôi Hòa Nghi chân chính, đó không phải nhà của cô cũng không phải người thân của cô, cảm giác sống lại lần nữa quá tốt đẹp khiến cô quên đi nguồn gốc lẫn thân phận thật sự của mình. Chuyện này khiến Lôi Hòa Nghi không có dũng khí về nhà, cộng thêm chuyện của Cung Huyền Thương, tinh thần của Lôi Hòa Nghi như sắp hỏng tới nơi.



Không về nhà, cô lái xe ra ngoại thành, ngồi trong xe úp mặt lên vô lăng khóc lớn một trận để giải tỏa cảm xúc lẫn áp lực trong lòng. Sau khi khóc đến kiệt sức, cô bắt đầu khởi động xe đi loanh quanh để mắt bớt sưng lại rồi mới về nhà, lái suốt cả buổi chiều cuối cùng lại vô thức đi vào đường tắt trong rừng, nhìn lại xăng không còn nhiều, bây giờ quay lại đường lớn cũng không kịp đành cắn răng lái xe đi tiếp hi vọng có thể đủ để cô về tới nhà. Trời cũng đã chập chiều, mặt trời sắp lặn tới nơi, Lôi Hòa Nghi không để tâm, tập trung lái xe băng qua đường rừng tìm đường về nhà. Đang miên man lái xe đột nhiên bên trong rừng một bóng người chạy vụt qua, Lôi Hòa Nghi giật mình đạp thắng, cả người mất thăng bằng lao về trước, đầu va phải vô lăng đỏ lên một mảng. Lôi Hòa Nghi nhìn về phía trước, nơi đó một cô gái đang nằm bất động không rõ tình hình. Lôi Hòa Nghi nhíu mày, tắt máy, trong lòng đề cao cảnh giác, nhẹ nhàng mở cửa xe, cầm theo túi xách, mở sẵn điện thoại phòng khi có biến thì gọi ngay cho cứu viện. Cô chậm rãi đi lại gần cô gái, ngồi xuống, một tay cầm điện thoại, một tay chậm rãi giơ ra chạm vào người cô gái.

- Xin lỗi, cô gì ơi...

Đột nhiên người đang nằm bất động trên đất xoay người, trên tay còn cầm theo một con dao ánh lên tia sáng lạnh lẽo vung lên, một đường chém thẳng lên mặt Lôi Hòa Nghi nay mà cô đã sớm đề phòng ngay khi nhìn thấy con dao đã đứng dậy nghiện người sang một bên, lưỡi dao không cắt trúng mặt cô nhưng lại cắt một đường không nhẹ từ bả vai cô kéo xuống xương quai xanh, máu bắt đầu túa ra không ngừng.

Lôi Hòa Nghi đau đến mặt mày trắng bệch, chậm rãi lui về sau ý đồ muốn chạy lên xe rời đi trước. Nhưng ai ngờ đối phương không chỉ mang theo dao, cô ta rút bên hông ra một khẩu súng giảm thanh bắn liền mấy phát vào lốp xe của Lôi Hòa Nghi sau đó chỉa mũi súng vào người cô. Lúc này Lôi Hòa Nghi cũng đã nhìn thấy mặt của đối phương, cả người một trận lạnh toát:

- Ngụy... Ngụy Sa!

- Nhận ra tôi rồi sao, đáng tiếc giờ chết của cô tới rồi!

Ngụy Sa cười lạnh giơ súng tiến về phía Lôi Hòa Nghi, đang lúc chuẩn bị bóp còi thì Lôi Hòa Nghi lập tức ném điện thoại trên tay vào mặt Ngụy Sa khiến cô ta ăn đau mặt nghiêng về một bên, tay cầm súng cũng lệch hướng, Lôi Hòa Nghi tiếp tục ném túi xách và giày về phía tay cô ta khiến súng trên tay Ngụy Sa rơi xuống trượt về sau lưng cô ta mấy bước. Nhân cơ hội đó, đôi chân dài của Lôi Hòa Nghi phát huy tác dụng, chạy hết tộc lực vào rừng. Mà Ngụy Sa được huấn luyện chuyên nghiệp từ nhỏ, rất nhanh đã nhặt lại súng bám sát Lôi Hòa Nghi phía sau.

Ham muốn sống sót không cho Lôi Hòa Nghi nghĩ nhiều, cô chỉ biết chạy và chạy. May sao cô chạy vào rừng, bên trong có đường mòn, xung quanh cây cối rậm rạp lại rất cao, Lôi Hòa Nghi cúi người ôm đầu chạy, cây cối vừa hay giúp cô che chắn tránh khỏi tầm nhìn của Ngụy Sa. Một người chân dài, thể lực không tồi, một người huấn luyện chuyên nghiệp, thể lực tốt cứ thế đuổi bắt nhau trong rừng, Ngụy Sa liên tục bắn loạn nhưng may thay Lôi Hòa Nghi không trúng phát súng nào. Đúng lúc này trời đổ mưa lớn, nước mưa từng hạt to tướng rơi vào vết thương trên vai càng khiến Lôi Hòa Nghi đau đến chết đi sống lại. Trời mưa đất đá trong rừng lại càng trơn trượt, Lôi Hòa Nghi đã ném giày đi, chân trần chạy trên đất đá sắc nhọn sớm đã bị thương không nhẹ nhưng tuyệt nhiên không thể dừng lại, nếu dừng đợi chờ cô chính là tử thần. Hoắc Cảnh Xuyên nói không sai, ông trời đã cho cô sống lại, cô phải sử dụng thật tốt, không thể chết một cách vô nghĩa như vậy được. Còn có Cung Huyền Thương, cô vẫn chưa cho anh câu trả lời của mình, cô càng không thể chết.

Vừa nghĩ đến Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi đã phấn chấn lên, đau đớn dưới chân lẫn trên vai dường như không còn thống khổ nữa, cắn răng chạy thục mạng. Dường như ham muốn sống của cô đã cảm động trời xanh, khi sắp chạy ra đường đi chính, Lôi Hòa Nghi nhìn thấy ánh đèn xe từ phía xa, gương mặt dưới mưa nở nụ cười xinh đẹp đột nhiên một trận choáng váng kéo đến khiến Lôi Hòa Nghi sợ hãi, sức lực của cô dường như sắp bị rút hết, cả người vô lực chỉ muốn ngủ.

Nhận ra tốc độ của Lôi Hòa Nghi cách mình đã tương đối xa đang chậm lại, Ngụy Sa nở nụ cười lạnh lẽo.

- Lôi Hòa Nghi, sắp không chạy được nữa rồi chứ gì, cô đợi đó, rất nhanh thôi sẽ không sao nữa.

Lời nói của Ngụy Sa như tiếng gọi của tử thần với Lôi Hòa Nghi, cô cắn răng, tay đưa lên rút chiếc kẹp tóc trên đầu ra cắm mạnh vào đùi mình lợi dụng sự đau đớn khiến bản thân tỉnh táo. Nếu cô đoán không lầm hẳn là trên lưỡi dao kia có thuốc mê mà còn là thuốc cực mạnh.

Nhưng ánh sáng từ đèn pha ô tô đã ngay trước mắt, Lôi Hòa Nghi tuyệt không bỏ cuộc. Chiếc xe vừa đến, Lôi Hòa Nghi cũng vừa chạy ra, lập tức chiếc xe va phải cô may là tài xế thắng kịp nên Lôi Hòa Nghi chỉ ngã xuống chứ không bị thương nghiêm trọng.

Tài xế giật mình nhìn ra ông chủ đang nhắm mắt dưỡng thần phía sau, hai hàng lông mày anh đã nhíu lại, có chút chán nản lên tiếng:

- Ra ngoài xem thử!

- Vâng!

Tài xế lấy ô ra xem Lôi Hòa Nghi, cô vì chạy một lúc lâu kiệt sức cộng thêm vết thương trên trán, trên vai lẫn trên chân cộng với thuốc ngủ, lại vừa va phải xe khiếm cả người ngã xuống đất, đầu va đập không nhẹ đã sớm bất tỉnh. Tài xế cũng đã nhìn thấy vết thương trên vai lẫn trên chân của cô, nhíu mày chặt lại, nhìn xung quanh dường như nhận ra gì đó đi về xe gõ vào cửa kính sau nói với ông chủ mình.

Người đàn ông vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, đáp lại:

- Không biết cô ta bị gì nhưng xe chúng ta đụng phải cô ta cũng là thật, tôi vừa trở lại đây, không muốn vướng vào những chuyện rắc rối này, đưa người lên xe rồi tính tiếp, để chết người chúng ta cũng không tránh khỏi bị điều tra.

- Đã rõ rồi ạ!

Tài xế gập ô lại để vào trong xe rồi mở cửa để đó, xong xuôi tiến tới bế Lôi Hòa Nghi đã không còn tỉnh táo đặt lên ghế phụ, bản thân cũng ngồi vào ghế lái khởi động xe rời đi.

Ngụy Sa đứng cách đó một khoảng nhìn thấy tức giận đấm đá vào thân cây bên cạnh một hồi rồi tức tốc rời đi. Nếu không phải biết chiếc xe kia lai lịch không nhỏ, không muốn kéo thêm rắc rối nên Ngụy Sa không đuổi cùng giết tận. Đổi lại là một chiếc xe bình thường, một hoặc hai người bình thường, cô ta đã ra tay diệt gọn cả đám rồi.

Cất công theo đuôi Lôi Hòa Nghi từ tận đất Pháp về đây, nhìn thấy cô đi một mình trong rừng nên chớp thời cơ ra tay thật không ngờ lại thất bại trong gang tấc. Lần này thất bại, Cung gia và Lôi gia tuyệt đối sẽ không để Ngụy Sa yên ổn, xem ra cô ta không thể ở lại đây được nữa, nhân lúc hai đại gia tộc còn chưa phát hiện ra sự hiện diện của mình, Ngụy Sa phải nhanh chóng xuất cảnh. Mục đích là trả thù Lôi Hòa Nghi, nếu cô chưa chết, Ngụy Sa cũng tuyệt không để bản thân sa lưới. Thời gian còn dài, cô ta tin bản thân sẽ còn gặp lại Lôi Hòa Nghi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau