Chương 16
《 Ngôi sao nhỏ 》 là khúc nhập môn (*) rất đơn giản, ngay cả khuông nhạc cũng đơn giản.
(*) Bắt đầu, cái làm đầu tiên.
Thẩm Tùng An học rất nhanh, sau khi Chiêm Ngọc giảng giải một lần, lại diễn tấu một lần, anh cơ bản đã nhớ khúc nhạc này, trừ bỏ lúc diễn tấu kéo không quá thuần thục, còn đâu không có sai.
Hơn nữa Chiêm Ngọc phát hiện anh cũng rất dễ nhớ khuông nhạc, trừ bỏ lần đầu xem một lần, thời gian luyện tập sau đó không cần xem khuông nhạc.
Thời điểm Thẩm Tùng An kéo xong một lần, Chiêm Ngọc bình phẩm: "Trừ bỏ lúc kéo vĩ qua các âm có chút trúc chắc, cái khác đều rất tốt, luyện thêm vài lần là được."
Thẩm Tùng An ừm, tiếp tục kéo.
Một khúc kết thúc, anh nhìn về phía Chiêm Ngọc, trong ánh mắt mang theo ý tứ muốn khích rõ ràng.
Chiêm Ngọc chạm tầm mắt anh, cảm thấy có chút buồn cười, phối hợp vỗ nhẹ vài cái, nói: "So vừa rồi tốt hơn, tiết tấu hơi chậm lại, chậm lại sẽ càng tốt hơn."
"Được."
Thẩm Tùng An nghe lời, lại diễn tấu một lần, sau khi chấm dứt lại lần nữa nhìn về phía Chiêm Ngọc.
Chiêm Ngọc suy nghĩ một chút, đứng bên cạnh anh, ý bảo anh nhìn ngón tay mình đặt trên âm, chậm rãi kéo: "Hẳn là như vậy......"
Re-re-la-la..................
Giai điệu vang lên bên tai, tầm mắt Thẩm Tùng An dừng trên ngón tay Chiêm Ngọc.
Ngón tay cậu thon dài trắng nõn, móng tay chỉnh tề sạch sẽ, lòng bàn tay vì kéo âm, làm móng tay hiện lên vết đỏ anh đào nhợt nhạt, trông rất đẹp mắt.
Lòng bàn tay Thẩm Tùng An hơi nắm hờ, phảng phất như muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn của đối phương.
Động tác Chiêm Ngọc kéo thành thạo, lực đạo không dư thừa chút nào.
Khoảng cách hai người gần, khi giai điệu vui sướng lanh lảnh vang lên, Thẩm Tùng An thậm chí có thể ngửi mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt trên đầu Chiêm Ngọc, mát lạnh, sạch sẽ, giống như hương vị của cậu làm người ta thoải mái.
Mùi hương vương vấn quang mũi, trong lúc lơ đãng Thẩm Tùng An thất thần, tầm mắt từ ngón tay Chiêm Ngọc chuyển qua đỉnh đầu, chậm rãi dừng lại ở vành tai.
Vành tai Chiêm Ngọc nhỏ lại tinh xảo, thoạt nhìn mềm mại, làm người ta có xúc động muốn sờ.
Thẩm Tùng An cũng như vậy.
Anh nhìn chằm chằm vành tai trắng nõn tinh xảo đến nhập thần, không ngăn được cảm xúc muốn chạm vào nó, thậm chí còn muốn hôn hôn.
Đối mặt người mình thích, vô số tình yêu lâu dài cháy trong lồng ngực, không dấu diếm muốn thể hiện hết ra, anh nguyện thần phục thanh niên ôn nhuận nhu hòa.
Anh không phải không muốn cùng nam nhân có được Chiêm Ngọc tranh cao thấp, mà là thời điểm gặp Chiêm Ngọc, anh chậm một bước.
Chiêm Ngọc kéo đàn, Thẩm Tùng An so với cậu cao hơn không ít, cũng không chú ý đến ánh mắt của anh, bỏ lỡ tình cảm nồng nàn đầy khắc chế trong ánh mắt anh.
Một người dạy vô cùng nghiêm túc, một người lại nghe đến thất thần.
Chiêm Ngọc kết thúc khúc, đối Thẩm Tùng An nói: "Giống như vậy, Thẩm ca anh thử lại một lần."
Thẩm Tùng An vừa rồi căn bản không xem cậu dạy, một lần mà qua là điều khó thể thực hiện, Chiêm Ngọc cũng không nóng nảy, bảo anh từ từ.
Thẩm Tùng An lại thử mấy lần, động tác càng ngày càng thuần thúc, tiết tấu cũng trong trẻo lưu loát, hoàn toàn không giống người vừa học đàn.
《 Ngôi sao nhỏ 》 tuy rằng đơn giản, nhưng Thẩm Tùng An từ hôm qua mới bắt đầu tiếp xúc với đàn violon, Chiêm Ngọc rất ngoài ý tốc độ anh nắm giữ kỹ xảo lại nhanh như vậy, nếu không phải tới giờ cơm, cậu còn muốn dạy anh ca khúc khác.
Nhìn Thẩm Tùng An bởi vì mình tuyên bố tan học mà ánh mắt mất mát, Chiêm Ngọc nghĩ thầm, Thẩm ca thật sự yêu học tập.
Thẩm Tùng An bảo Trương Kỳ đi xuống lầu lái xe, cùng Chiêm Ngọc xếp đàn, hai người cùng nhau xuống lầu.
Trên đường, Chiêm Ngọc dò hỏi Thẩm Tùng An muốn ăn cái gì.
"Cậu chuẩn bị là được." Thẩm Tùng An tỏ vẻ mình không kén ăn, đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây đều có thể.
Chiêm Ngọc nghĩ tối hôm qua ăn đồ Trung Quốc, dứt khoát gọi điện thoại cho Lật Thanh, bảo cậu giữ chỗ cho mình.
"Chuyên giữ cho cậu, lại đây đi." Lật Thanh cười nói, "Trong tiệm vừa lúc nhập rượu cà phê ngọt, cho cậu nếm thử."
Chiêm Ngọc không thích uống rượu, nhưng cậu thích đồ vật ngọt, cho nên rượu trái cây ngọt sẽ nếm một chút. Chỗ Lật Thanh nơi đó đều là rượu ngon, hương vị ngon hơn nơi khác nhiều, mỗi lần có rượu trái cây mới về, Lật Thanh đều sẽ giữ lại cho cậu thử hương vị.
"Được." Chiêm Ngọc cười nói, "Tôi mang theo bạn, lát thấy."
Ngắt điện thoại, Chiêm Ngọc đối Thẩm Tùng An nói: "Có bạn mở nhà ăn không tồi, tôi bảo cậu ấy giữ chỗ cho rồi."
"Ừ."
Hai người tới nhà ăn, người tiếp nhận ra Chiêm Ngọc, tiến lên nghênh đón, thấy bên cạnh cậu là Thẩm Tùng An, bước chân tạm dừng, đôi mắt hơi hơi trợn to.
Thẩm Tùng An mang mũ lưỡi trai, trên mặt còn mang khẩu trang, nhưng ưu thế thân cao chân dài vẫn làm anh xuất chúng.
Chiêm Ngọc thấy biểu tình người tiếp, đoán được cô hẳn là nhận ra Thẩm Tùng An, sau còn có khách khác lại đây, cậu lo lắng nhiều người sẽ gây rắc rối cho Thẩm Tùng An, dứt khoát duỗi tay kéo anh qua, cũng mặc kệ người tiếp khách sững sờ, trực tiếp vào cửa lớn.
Thời điểm Chiêm Ngọc kéo tay, Thẩm Tùng An có chút ngơ, thế cho nên theo Chiêm Ngọc vào nhà ăn mới phản ứng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào tay Chiêm Ngọc lôi kéo tay mình.
Tiệm cơm Tây của Lật Thanh buôn may bán đắt, sảnh lớn đã ngồi đầy người.
Chiêm Ngọc lôi kéo Thẩm Tùng An, tránh đám người lui tới, lên lâu hai.
Thẩm Tùng An cảm thấy mình như lên mây, chân đều muốn bay lên, biểu tình hoảng hốt đi theo Chiêm Ngọc.
Anh cảm nhận được ngón tay có vết chai mỏng của Chiêm Ngọc, là vết luyện đàn, nhưng lòng bàn tay cậu lại tinh tế.
Rõ ràng đã vào thu, nhưng đi một đoạn đường ngắn ngủi, Thẩm Tùng An lại cảm thấy mình đột nhiên nóng lên, bàn tay Chiêm Ngọc lôi kéo cũng bắt đầu đổ mồ hôi, trở nên ướt át.
Giống như sự yêu thích Chiêm Ngọc của anh, như ngâm suối nước nóng, mềm đến không thể tưởng tượng.
Phòng ăn lầu hai, ngoài phòng sẽ có nhân viên tạp vụ và người phục vụ, không còn khách khác.
Chiêm Ngọc ở chỗ không người buông tay Thẩm Tùng An, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt anh cổ quái, như là không dám tin tưởng lại như mang theo cảm giác áp lực.
Thói ở sạch!!
Chiêm Ngọc bỗng nhiên cảnh giác, trách mình không nhớ, vội vàng đối Thẩm Tùng An nói: "Xin lỗi, vừa rồi sợ anh bị những người khác nhận ra, dưới tình thế cấp bách liền lôi kéo anh lên đây, anh đừng nóng giận."
Thẩm Tùng An sao có thể tức giận.
Nếu có thể, Chiêm Ngọc lôi kéo anh thêm vài lần cũng chẳng sao.
"Tôi không tức giận." Thẩm Tùng An cảm thấy mình không giải thích, hiểu lầm càng lớn.
Anh kéo khẩu trang, nói nghiêm túc với Chiêm Ngọc: "Tôi chỉ không thích bị người không quen chạm vào mà thôi, là cậu thì không sao."
Về vấn đề thói ở sạch của Thẩm Tùng An, lần trước Trương Kỳ dặn dò trịnh trọng, Chiêm Ngọc khó tránh khỏi có điều nghi ngờ, cảm thấy Thẩm Tùng An nói như vậy có phải là đưa thang cho mình xuống.
Thẩm Tùng An thấy vẻ mặt cậu có chút chần chờ, giống như cân nhắc lời mình có chân thực không, có chút bất đắc dĩ, vì thế làm một hành động to gan.
Anh chủ động duỗi tay kéo tay Chiêm Ngọc, nắm ở lòng bàn tay, dùng ngón tay thon dài bao bọc, sau đó nhẹ giọng nói: "Cậu xem, tin tôi rồi chứ?"
Thanh âm anh quá mức ôn nhu, lòng bàn tay còn mang lớp mồ hôi mỏng, dán ở mu bàn tay Chiêm Ngọc, mồ hôi nóng ấm như xuyên thấu qua lớp da mỏng, thấm vào mạch máu Chiêm Ngọc, theo phản xạ cậu co rúm lại, nháy mắt rút tay lại.
"Tin, tin."
Chiêm Ngọc lắp bắp gật đầu, chỉ cảm thấy tay bị anh nắm qua còn mang theo hơi ấm, cảm giác có chỗ không thích hợp.
Quá kỳ quái.
Chiêm Ngọc nghĩ thầm, cậu chỉ phòng cuối hướng rẽ bên phải, nói: "Chúng ta mau đi."
Sau đó dẫn đầu đi qua bên kia.
Phản ứng rút tay của câuh làm lòng Thẩm Tùng An trầm xuống, cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống trơn, trong lòng tự giễu mà cười, lại lần nữa đeo khẩu trang, nhanh chân đuổi kịp Chiêm Ngọc.
Phòng này là Lật Thanh để cho Chiêm gia, ngày thường không có người.
Hai người vừa ngồi xuống, Lật Thanh liền đẩy cửa đi vào, trong tay cầm hai bình rượu ngọt.
"Tiểu Ngọc, tớ nghe họ bảo cậu đã đến......"
Lật Thanh đang nói thấy Thẩm Tùng An âm thanh liền tắt, có chút không thể tưởng tượng mà nhìn Thẩm Tùng An lấy mũ và khẩu trang xuống, sau đó lại nhìn về phía Chiêm Ngọc: "Tiểu Ngọc, đây là bạn cậu nói?"
"Đúng vậy." Chiêm Ngọc cười tủm tỉm mà nhìn cậu, "Có bị dọa không?"
"Thật sự có một chút." Lật Thanh sách một tiếng, cậu thật đúng là không nghĩ tới bạn Chiêm Ngọc nói thế nhưng sẽ là Thẩm Tùng An, trước đó cũng không có nghe Chiêm Ngọc nói họ biết nhau.
Thời điểm Lật Thanh đánh giá mình, Thẩm Tùng An cũng đánh giá cô gái mỹ lệ mặc sườn xám, tóc dài xoã tung này. Nghe ngữ khí nói chuyện của cô cùng Chiêm Ngọc, hai người hẳn rất thân.
Lật Thanh đi qua đặt rượu trên bàn, kéo ghế dựa ngồi xuống, đối Thẩm Tùng An nói: "Đại minh tinh, chào anh."
Một tay cậu vuốt cằm, động tác tuỳ ý trong lại mang ý vị: "Tôi là Lật Thanh, chị gái Chiêm Ngọc."
Chiêm Ngọc nghe cậu không có gánh nặng tâm lý mà nói hai chữ "Chị gái", đôi mắt đảo tròn.
Thẩm Tùng An đối Lật Thanh gật gật đầu: "Chào chị, tôi là Thẩm Tùng An."
Lật Thanh bảo người lấy đồ ăn, tự mình rót rượu, một bên rót rượu một bên hỏi Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An quen như thế nào.
Chiêm Ngọc nói cho cậu chuyện mình đảm nhiệm vị trí lão sư chỉ đạo nhạc cụ cho đoàn phim, Lật Thanh có hứng thú với hiện trường đóng phim, hỏi: "Khi nào bắt đầu quay? Tớ có thể đi xem không?"
Chiêm Ngọc chỉ là lão sư chỉ đạo nhạc cụ mà thôi, không có quyền quyết định chuyện này, cậu nhìn về phía Thẩm Tùng An: "Có thể đi sao?"
"Có thể." Thẩm Tùng An nói, "Tôi cùng Thi Minh nói một tiếng."
"Cảm ơn." Lật Thanh hướng anh nâng chén, tỏ vẻ cảm ơn.
Bởi vì Lật Thanh gia nhập, chầu cơm này cuối cùng biến thành ba người.
Sau khi ăn xong, Chiêm Ngọc muốn trả tiền, Lật Thanh ghét bỏ mà phất phất tay, nói: "Đến chỗ gia ăn cơm, còn phải trả tiền? Thao tác này cũng quá tao đi."
Lật Thanh gọi Nhan Lạp là mẹ nuôi, cậu lớn hơn Chiêm Ngọc một tháng, vẫn luôn xem Chiêm Ngọc như em trai mà che chở.
"Tôi chiếm tiện nghi của cậu đây." Chiêm Ngọc hớn hở, cũng không cùng cậu khách khí.
Thẩm Tùng An chú ý nụ cười với Lật Thanh của cậu rất linh động, mà khi cùng anh ở bên nhau lại là ôn nhu cùng lễ phép.
Khác nhau như vậy làm anh minh bạch, mình chung quy là người ngoài.
Trên đường đưa Chiêm Ngọc về, Trương Kỳ cố ý lái thật chậm, tranh thủ cơ hội cho Thẩm Tùng An ở bên Chiêm Ngọc.
Chỉ là dọc đường về, hai người ngồi ở sau xe không biết vì sao, đồng thời im lặng, thật sự kỳ quái.
Tới Chiêm gia, Chiêm Ngọc cảm ơn Thẩm Tùng An, nói một câu "Trên đường chú ý an toàn" rồi xuống xe.
Thẩm Tùng An ở trong xe nhìn cậu vào cửa, mới bảo Trương Kỳ lái xe.
Trương Kỳ từ kính chiếu hậu nhìn thấy anh dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, thần sắc có chút mệt mỏi, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng trên đường đi ăn cơm, cậu ta còn cảm giác được tâm tình sung sướng của Thẩm ca, như thế nào trở về cảm giác không giống?
Trong lòng có nghi vấn, Trương Kỳ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể vặn nhỏ âm thanh, tránh ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.
Về Thẩm trạch, Chung bá đợi Thẩm Tùng An như thường ngày. Chú chiếu cố Thẩm Tùng An nhiều năm, liếc mắt một cái liền phát hiện cảm xúc của Thẩm Tùng An dao động, quan tâm hỏi: "Thiếu gia, cậu có khỏe không?"
"Vâng, còn tốt." Thẩm Tùng An lên cầu thang.
Chung bá theo ở phía sau, nói: "Cậu hẳn là mệt rồi, tắm nước ấm sẽ dễ vào giấc ngủ hơn."
Bước chân của Thẩm Tùng An dừng lại, nghĩ đến hôm nay Chiêm Ngọc bảo mình luyện tập nhiều hơn, quay đầu hỏi Chung bá: "Chú mệt hả?"
Chung bá cười trả lời: "Không mệt."
"Cháu kéo một khúc cho chú nghe." Thẩm Tùng An nói, "Hôm nay mới vừa học."
Chú Chung: "......"
Vì thế Chung bá nghe nửa giờ bài 《 Ngôi sao nhỏ 》.
Thời điểm Thẩm Tùng An còn muốn tiếp tục kéo, chú nỗ lực duy trì tươi cười, nói: "Thiếu gia, cảm ơn cậu, tôi mệt rồi."
Thật sự, thực mệt mỏi.
(*) Bắt đầu, cái làm đầu tiên.
Thẩm Tùng An học rất nhanh, sau khi Chiêm Ngọc giảng giải một lần, lại diễn tấu một lần, anh cơ bản đã nhớ khúc nhạc này, trừ bỏ lúc diễn tấu kéo không quá thuần thục, còn đâu không có sai.
Hơn nữa Chiêm Ngọc phát hiện anh cũng rất dễ nhớ khuông nhạc, trừ bỏ lần đầu xem một lần, thời gian luyện tập sau đó không cần xem khuông nhạc.
Thời điểm Thẩm Tùng An kéo xong một lần, Chiêm Ngọc bình phẩm: "Trừ bỏ lúc kéo vĩ qua các âm có chút trúc chắc, cái khác đều rất tốt, luyện thêm vài lần là được."
Thẩm Tùng An ừm, tiếp tục kéo.
Một khúc kết thúc, anh nhìn về phía Chiêm Ngọc, trong ánh mắt mang theo ý tứ muốn khích rõ ràng.
Chiêm Ngọc chạm tầm mắt anh, cảm thấy có chút buồn cười, phối hợp vỗ nhẹ vài cái, nói: "So vừa rồi tốt hơn, tiết tấu hơi chậm lại, chậm lại sẽ càng tốt hơn."
"Được."
Thẩm Tùng An nghe lời, lại diễn tấu một lần, sau khi chấm dứt lại lần nữa nhìn về phía Chiêm Ngọc.
Chiêm Ngọc suy nghĩ một chút, đứng bên cạnh anh, ý bảo anh nhìn ngón tay mình đặt trên âm, chậm rãi kéo: "Hẳn là như vậy......"
Re-re-la-la..................
Giai điệu vang lên bên tai, tầm mắt Thẩm Tùng An dừng trên ngón tay Chiêm Ngọc.
Ngón tay cậu thon dài trắng nõn, móng tay chỉnh tề sạch sẽ, lòng bàn tay vì kéo âm, làm móng tay hiện lên vết đỏ anh đào nhợt nhạt, trông rất đẹp mắt.
Lòng bàn tay Thẩm Tùng An hơi nắm hờ, phảng phất như muốn nắm lấy bàn tay trắng nõn của đối phương.
Động tác Chiêm Ngọc kéo thành thạo, lực đạo không dư thừa chút nào.
Khoảng cách hai người gần, khi giai điệu vui sướng lanh lảnh vang lên, Thẩm Tùng An thậm chí có thể ngửi mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt trên đầu Chiêm Ngọc, mát lạnh, sạch sẽ, giống như hương vị của cậu làm người ta thoải mái.
Mùi hương vương vấn quang mũi, trong lúc lơ đãng Thẩm Tùng An thất thần, tầm mắt từ ngón tay Chiêm Ngọc chuyển qua đỉnh đầu, chậm rãi dừng lại ở vành tai.
Vành tai Chiêm Ngọc nhỏ lại tinh xảo, thoạt nhìn mềm mại, làm người ta có xúc động muốn sờ.
Thẩm Tùng An cũng như vậy.
Anh nhìn chằm chằm vành tai trắng nõn tinh xảo đến nhập thần, không ngăn được cảm xúc muốn chạm vào nó, thậm chí còn muốn hôn hôn.
Đối mặt người mình thích, vô số tình yêu lâu dài cháy trong lồng ngực, không dấu diếm muốn thể hiện hết ra, anh nguyện thần phục thanh niên ôn nhuận nhu hòa.
Anh không phải không muốn cùng nam nhân có được Chiêm Ngọc tranh cao thấp, mà là thời điểm gặp Chiêm Ngọc, anh chậm một bước.
Chiêm Ngọc kéo đàn, Thẩm Tùng An so với cậu cao hơn không ít, cũng không chú ý đến ánh mắt của anh, bỏ lỡ tình cảm nồng nàn đầy khắc chế trong ánh mắt anh.
Một người dạy vô cùng nghiêm túc, một người lại nghe đến thất thần.
Chiêm Ngọc kết thúc khúc, đối Thẩm Tùng An nói: "Giống như vậy, Thẩm ca anh thử lại một lần."
Thẩm Tùng An vừa rồi căn bản không xem cậu dạy, một lần mà qua là điều khó thể thực hiện, Chiêm Ngọc cũng không nóng nảy, bảo anh từ từ.
Thẩm Tùng An lại thử mấy lần, động tác càng ngày càng thuần thúc, tiết tấu cũng trong trẻo lưu loát, hoàn toàn không giống người vừa học đàn.
《 Ngôi sao nhỏ 》 tuy rằng đơn giản, nhưng Thẩm Tùng An từ hôm qua mới bắt đầu tiếp xúc với đàn violon, Chiêm Ngọc rất ngoài ý tốc độ anh nắm giữ kỹ xảo lại nhanh như vậy, nếu không phải tới giờ cơm, cậu còn muốn dạy anh ca khúc khác.
Nhìn Thẩm Tùng An bởi vì mình tuyên bố tan học mà ánh mắt mất mát, Chiêm Ngọc nghĩ thầm, Thẩm ca thật sự yêu học tập.
Thẩm Tùng An bảo Trương Kỳ đi xuống lầu lái xe, cùng Chiêm Ngọc xếp đàn, hai người cùng nhau xuống lầu.
Trên đường, Chiêm Ngọc dò hỏi Thẩm Tùng An muốn ăn cái gì.
"Cậu chuẩn bị là được." Thẩm Tùng An tỏ vẻ mình không kén ăn, đồ ăn Trung Quốc hay là cơm Tây đều có thể.
Chiêm Ngọc nghĩ tối hôm qua ăn đồ Trung Quốc, dứt khoát gọi điện thoại cho Lật Thanh, bảo cậu giữ chỗ cho mình.
"Chuyên giữ cho cậu, lại đây đi." Lật Thanh cười nói, "Trong tiệm vừa lúc nhập rượu cà phê ngọt, cho cậu nếm thử."
Chiêm Ngọc không thích uống rượu, nhưng cậu thích đồ vật ngọt, cho nên rượu trái cây ngọt sẽ nếm một chút. Chỗ Lật Thanh nơi đó đều là rượu ngon, hương vị ngon hơn nơi khác nhiều, mỗi lần có rượu trái cây mới về, Lật Thanh đều sẽ giữ lại cho cậu thử hương vị.
"Được." Chiêm Ngọc cười nói, "Tôi mang theo bạn, lát thấy."
Ngắt điện thoại, Chiêm Ngọc đối Thẩm Tùng An nói: "Có bạn mở nhà ăn không tồi, tôi bảo cậu ấy giữ chỗ cho rồi."
"Ừ."
Hai người tới nhà ăn, người tiếp nhận ra Chiêm Ngọc, tiến lên nghênh đón, thấy bên cạnh cậu là Thẩm Tùng An, bước chân tạm dừng, đôi mắt hơi hơi trợn to.
Thẩm Tùng An mang mũ lưỡi trai, trên mặt còn mang khẩu trang, nhưng ưu thế thân cao chân dài vẫn làm anh xuất chúng.
Chiêm Ngọc thấy biểu tình người tiếp, đoán được cô hẳn là nhận ra Thẩm Tùng An, sau còn có khách khác lại đây, cậu lo lắng nhiều người sẽ gây rắc rối cho Thẩm Tùng An, dứt khoát duỗi tay kéo anh qua, cũng mặc kệ người tiếp khách sững sờ, trực tiếp vào cửa lớn.
Thời điểm Chiêm Ngọc kéo tay, Thẩm Tùng An có chút ngơ, thế cho nên theo Chiêm Ngọc vào nhà ăn mới phản ứng lại, ánh mắt chăm chú nhìn vào tay Chiêm Ngọc lôi kéo tay mình.
Tiệm cơm Tây của Lật Thanh buôn may bán đắt, sảnh lớn đã ngồi đầy người.
Chiêm Ngọc lôi kéo Thẩm Tùng An, tránh đám người lui tới, lên lâu hai.
Thẩm Tùng An cảm thấy mình như lên mây, chân đều muốn bay lên, biểu tình hoảng hốt đi theo Chiêm Ngọc.
Anh cảm nhận được ngón tay có vết chai mỏng của Chiêm Ngọc, là vết luyện đàn, nhưng lòng bàn tay cậu lại tinh tế.
Rõ ràng đã vào thu, nhưng đi một đoạn đường ngắn ngủi, Thẩm Tùng An lại cảm thấy mình đột nhiên nóng lên, bàn tay Chiêm Ngọc lôi kéo cũng bắt đầu đổ mồ hôi, trở nên ướt át.
Giống như sự yêu thích Chiêm Ngọc của anh, như ngâm suối nước nóng, mềm đến không thể tưởng tượng.
Phòng ăn lầu hai, ngoài phòng sẽ có nhân viên tạp vụ và người phục vụ, không còn khách khác.
Chiêm Ngọc ở chỗ không người buông tay Thẩm Tùng An, ngẩng đầu thì thấy ánh mắt anh cổ quái, như là không dám tin tưởng lại như mang theo cảm giác áp lực.
Thói ở sạch!!
Chiêm Ngọc bỗng nhiên cảnh giác, trách mình không nhớ, vội vàng đối Thẩm Tùng An nói: "Xin lỗi, vừa rồi sợ anh bị những người khác nhận ra, dưới tình thế cấp bách liền lôi kéo anh lên đây, anh đừng nóng giận."
Thẩm Tùng An sao có thể tức giận.
Nếu có thể, Chiêm Ngọc lôi kéo anh thêm vài lần cũng chẳng sao.
"Tôi không tức giận." Thẩm Tùng An cảm thấy mình không giải thích, hiểu lầm càng lớn.
Anh kéo khẩu trang, nói nghiêm túc với Chiêm Ngọc: "Tôi chỉ không thích bị người không quen chạm vào mà thôi, là cậu thì không sao."
Về vấn đề thói ở sạch của Thẩm Tùng An, lần trước Trương Kỳ dặn dò trịnh trọng, Chiêm Ngọc khó tránh khỏi có điều nghi ngờ, cảm thấy Thẩm Tùng An nói như vậy có phải là đưa thang cho mình xuống.
Thẩm Tùng An thấy vẻ mặt cậu có chút chần chờ, giống như cân nhắc lời mình có chân thực không, có chút bất đắc dĩ, vì thế làm một hành động to gan.
Anh chủ động duỗi tay kéo tay Chiêm Ngọc, nắm ở lòng bàn tay, dùng ngón tay thon dài bao bọc, sau đó nhẹ giọng nói: "Cậu xem, tin tôi rồi chứ?"
Thanh âm anh quá mức ôn nhu, lòng bàn tay còn mang lớp mồ hôi mỏng, dán ở mu bàn tay Chiêm Ngọc, mồ hôi nóng ấm như xuyên thấu qua lớp da mỏng, thấm vào mạch máu Chiêm Ngọc, theo phản xạ cậu co rúm lại, nháy mắt rút tay lại.
"Tin, tin."
Chiêm Ngọc lắp bắp gật đầu, chỉ cảm thấy tay bị anh nắm qua còn mang theo hơi ấm, cảm giác có chỗ không thích hợp.
Quá kỳ quái.
Chiêm Ngọc nghĩ thầm, cậu chỉ phòng cuối hướng rẽ bên phải, nói: "Chúng ta mau đi."
Sau đó dẫn đầu đi qua bên kia.
Phản ứng rút tay của câuh làm lòng Thẩm Tùng An trầm xuống, cúi đầu nhìn lòng bàn tay trống trơn, trong lòng tự giễu mà cười, lại lần nữa đeo khẩu trang, nhanh chân đuổi kịp Chiêm Ngọc.
Phòng này là Lật Thanh để cho Chiêm gia, ngày thường không có người.
Hai người vừa ngồi xuống, Lật Thanh liền đẩy cửa đi vào, trong tay cầm hai bình rượu ngọt.
"Tiểu Ngọc, tớ nghe họ bảo cậu đã đến......"
Lật Thanh đang nói thấy Thẩm Tùng An âm thanh liền tắt, có chút không thể tưởng tượng mà nhìn Thẩm Tùng An lấy mũ và khẩu trang xuống, sau đó lại nhìn về phía Chiêm Ngọc: "Tiểu Ngọc, đây là bạn cậu nói?"
"Đúng vậy." Chiêm Ngọc cười tủm tỉm mà nhìn cậu, "Có bị dọa không?"
"Thật sự có một chút." Lật Thanh sách một tiếng, cậu thật đúng là không nghĩ tới bạn Chiêm Ngọc nói thế nhưng sẽ là Thẩm Tùng An, trước đó cũng không có nghe Chiêm Ngọc nói họ biết nhau.
Thời điểm Lật Thanh đánh giá mình, Thẩm Tùng An cũng đánh giá cô gái mỹ lệ mặc sườn xám, tóc dài xoã tung này. Nghe ngữ khí nói chuyện của cô cùng Chiêm Ngọc, hai người hẳn rất thân.
Lật Thanh đi qua đặt rượu trên bàn, kéo ghế dựa ngồi xuống, đối Thẩm Tùng An nói: "Đại minh tinh, chào anh."
Một tay cậu vuốt cằm, động tác tuỳ ý trong lại mang ý vị: "Tôi là Lật Thanh, chị gái Chiêm Ngọc."
Chiêm Ngọc nghe cậu không có gánh nặng tâm lý mà nói hai chữ "Chị gái", đôi mắt đảo tròn.
Thẩm Tùng An đối Lật Thanh gật gật đầu: "Chào chị, tôi là Thẩm Tùng An."
Lật Thanh bảo người lấy đồ ăn, tự mình rót rượu, một bên rót rượu một bên hỏi Chiêm Ngọc cùng Thẩm Tùng An quen như thế nào.
Chiêm Ngọc nói cho cậu chuyện mình đảm nhiệm vị trí lão sư chỉ đạo nhạc cụ cho đoàn phim, Lật Thanh có hứng thú với hiện trường đóng phim, hỏi: "Khi nào bắt đầu quay? Tớ có thể đi xem không?"
Chiêm Ngọc chỉ là lão sư chỉ đạo nhạc cụ mà thôi, không có quyền quyết định chuyện này, cậu nhìn về phía Thẩm Tùng An: "Có thể đi sao?"
"Có thể." Thẩm Tùng An nói, "Tôi cùng Thi Minh nói một tiếng."
"Cảm ơn." Lật Thanh hướng anh nâng chén, tỏ vẻ cảm ơn.
Bởi vì Lật Thanh gia nhập, chầu cơm này cuối cùng biến thành ba người.
Sau khi ăn xong, Chiêm Ngọc muốn trả tiền, Lật Thanh ghét bỏ mà phất phất tay, nói: "Đến chỗ gia ăn cơm, còn phải trả tiền? Thao tác này cũng quá tao đi."
Lật Thanh gọi Nhan Lạp là mẹ nuôi, cậu lớn hơn Chiêm Ngọc một tháng, vẫn luôn xem Chiêm Ngọc như em trai mà che chở.
"Tôi chiếm tiện nghi của cậu đây." Chiêm Ngọc hớn hở, cũng không cùng cậu khách khí.
Thẩm Tùng An chú ý nụ cười với Lật Thanh của cậu rất linh động, mà khi cùng anh ở bên nhau lại là ôn nhu cùng lễ phép.
Khác nhau như vậy làm anh minh bạch, mình chung quy là người ngoài.
Trên đường đưa Chiêm Ngọc về, Trương Kỳ cố ý lái thật chậm, tranh thủ cơ hội cho Thẩm Tùng An ở bên Chiêm Ngọc.
Chỉ là dọc đường về, hai người ngồi ở sau xe không biết vì sao, đồng thời im lặng, thật sự kỳ quái.
Tới Chiêm gia, Chiêm Ngọc cảm ơn Thẩm Tùng An, nói một câu "Trên đường chú ý an toàn" rồi xuống xe.
Thẩm Tùng An ở trong xe nhìn cậu vào cửa, mới bảo Trương Kỳ lái xe.
Trương Kỳ từ kính chiếu hậu nhìn thấy anh dựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại, thần sắc có chút mệt mỏi, trong lòng cảm thấy kỳ quái.
Rõ ràng trên đường đi ăn cơm, cậu ta còn cảm giác được tâm tình sung sướng của Thẩm ca, như thế nào trở về cảm giác không giống?
Trong lòng có nghi vấn, Trương Kỳ cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể vặn nhỏ âm thanh, tránh ảnh hưởng anh nghỉ ngơi.
Về Thẩm trạch, Chung bá đợi Thẩm Tùng An như thường ngày. Chú chiếu cố Thẩm Tùng An nhiều năm, liếc mắt một cái liền phát hiện cảm xúc của Thẩm Tùng An dao động, quan tâm hỏi: "Thiếu gia, cậu có khỏe không?"
"Vâng, còn tốt." Thẩm Tùng An lên cầu thang.
Chung bá theo ở phía sau, nói: "Cậu hẳn là mệt rồi, tắm nước ấm sẽ dễ vào giấc ngủ hơn."
Bước chân của Thẩm Tùng An dừng lại, nghĩ đến hôm nay Chiêm Ngọc bảo mình luyện tập nhiều hơn, quay đầu hỏi Chung bá: "Chú mệt hả?"
Chung bá cười trả lời: "Không mệt."
"Cháu kéo một khúc cho chú nghe." Thẩm Tùng An nói, "Hôm nay mới vừa học."
Chú Chung: "......"
Vì thế Chung bá nghe nửa giờ bài 《 Ngôi sao nhỏ 》.
Thời điểm Thẩm Tùng An còn muốn tiếp tục kéo, chú nỗ lực duy trì tươi cười, nói: "Thiếu gia, cảm ơn cậu, tôi mệt rồi."
Thật sự, thực mệt mỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất