Chương 69: Quyển 3Chương 69
Edit: OnlyU
“Vương Đang Đang, phát ghi âm.”
Lý Toản ném cho Vương Đang Đang một cái USB, cậu chụp lấy cắm vào máy tính, ấn mở đoạn ghi âm đầu tiên trong tập tin, trong phòng họp yên tĩnh lập tức vang lên một giọng nói thiếu niên trong trẻo.
Giọng nói hoàn toàn trái ngược với nội dung đoạn ghi âm, mà nét mặt các cảnh sát hình sự càng ngày càng nghiêm trọng, bọn họ nắm được tin tức mấu chốt trong hai câu nói “Tôi giết bọn chúng” và “Chỉ có một người chết trong tay tôi”.
Trần Tiệp nói trước: “Đây là đoạn ghi âm một tháng trước, cộng thêm Hàn Kinh Văn thì người chết trong tay hắn đã là hai người. Nhưng trước khi Hàn Kinh Văn chết thì tên kia đã nói hắn giết “bọn chúng”, còn nói chết trong tay hắn “chỉ có một”… Suy nghĩ kỹ câu hỏi của tôi, tôi hỏi hắn từng giết bao nhiêu người, hắn hoàn toàn có thể trả lời là “một“, không cần phải cường điệu “chết trong tay hắn”. Vậy nên…”
Quý Thành Lĩnh tiếp lời cô: “Nên đội trưởng Lý mới nghi ngờ chúng thuộc một tổ chức giết người hàng loạt. Hung thủ giết Hàn Kinh Văn có lẽ là tên cầm đầu tổ chức này, hoặc là một trong những người lên kế hoạch, hắn gọi điện đến Cục cảnh sát hai lần, kết cuộc là xuất phát từ tâm lý gì? Khoe khoang? Châm biếm? Hay là khiêu khích?”
Theo hướng suy luận này, mọi người trong phòng họp bắt đầu thảo luận sôi nổi: “Tâm lý của hung thủ giết người liên hoàn có nhiều loại, có thể hắn bị bệnh tâm lý, hoặc là máu lạnh vô tình, coi mạng người như kiến hôi, hoặc xuất phát từ nhu cầu tình dục, còn có một loại gọi là “thay trời hành đạo”. Người như thế có quan niệm đạo đức cực đoan, tự xưng là phán quan hoặc sứ giả của thần linh, tiêu diệt những người bị cho là dơ bẩn.”
“Nghe nội dung đoạn ghi âm, hung thủ giết người liên hoàn này hẳn là có vấn đề về tinh thần, còn có khái niệm đạo đức cực đoan, Hàn Kinh Văn và bộ xương trong xưởng xay gạo là bị trừng phạt, vì hai nạn nhân bị phán là có tội.”
“Vậy Hàn Kinh Văn và bộ xương phạm tội gì?”
“Nếu đây đúng là giết người liên hoàn thì chứng minh cách thức gây án không giống nhau. Vậy điều tra… sẽ rất khó. Một số người chết không được tìm thấy, một số được ghi lại trong hồ sơ, nhưng chắc chắn đó không phải là một vụ giết người đặc biệt quan trọng dễ gây chú ý.”
“Chúng ta làm cách nào xác minh án mạng nào thuộc về án giết người liên hoàn này? Hiện tại không tìm thấy điểm giống nhau.”
“Hung thủ giết người liên hoàn chắc chắn có điểm giống nhau! Nhiều người tập trung thành tổ chức giết người liên hoàn, dù cách thức giết người không giống nhau nhưng mục tiêu bị hại và động cơ gây án chắc chắn giống nhau!” Quý Thành Lĩnh chợt nảy ra một ý, cậu vô cùng kích động nói: “Bọn chúng cần một nhân tố ban đầu để tụ tập với nhau, nhân tố này chính là động cơ gây án, cũng là điểm giống nhau của các nạn nhân!”
Lý Toản: “Nói tiếp đi.”
Quý Thành Lĩnh giơ di động của Hàn Kinh Văn lên: “Tập tin mã hóa.”
Lý Toản hỏi: “Có thể giải mã không?”
Cậu lắc đầu đáp: “Tôi đã thử vài lần, không giải được.”
“Vương Đang Đang, cậu thử đi.”
Vương Đang Đang nhận cái di động từ Quý Thành Lĩnh, cậu thử hai lần thì giải được mật mã, sau đó ấn vào tập tin: “Là video.”
Vương Đang Đang nhanh tay bấm mở video, một tiếng rên và tiếng thở dốc khiến người ta đỏ mặt lập tức vang lên, cậu giật mình run tay một cái ném di động ra. Trong phòng họp toàn là tiếng rên kịch liệt, giống như cả nhóm đang tụ lại cùng xem phim 18+ vậy.
Bầu không khí ngột ngạt lan tràn, dù sao trong phòng họp còn có các nữ cảnh sát độc thân chưa lập gia đình.
“Khụ khụ… Hay là tắt trước đi.”
Lý Toản cầm lấy di động, ấn tạm dừng rồi bảo Vương Đang Đang đưa tai nghe cho hắn.
Hắn vừa đeo tai nghe thì Trần Tiệp lại gần nói: “Lão đại, cho em xem với.”
Lý Toản cầm một bên tai nghe nhét vào tai cô: “Trước đây cô làm gì ở Đội bắt tệ nạn vậy hả?”
Trần Tiệp đáp: “Lúc đó em vừa thực tập, đến tiệm gội đầu cải trang làm nhân viên gội đầu, một căn phòng được ngăn ra bởi tấm màn, cách tấm màn mà làm. Cái gì không muốn nhìn, không nên nhìn cũng thấy hết cả rồi.” Cô cầm tai nghe nhét vào lỗ tai, giục Lý Toản nhanh bấm play, còn nghiêm túc xem: “Ồ! Là phim con hêu của Hàn Kinh Văn.”
Lão Tăng và Quý Thành Lĩnh nhìn xuống, làm bộ như không nghe thấy, rõ ràng chưa đạt trình độ không biết xấu hổ như vậy. Còn mấy cảnh sát khác, ai có trà thì cầm tách uống trà, ai bưng cà phê đến thì uống cà phê, những người không có đồ uống trong tay thì tập trung xem hồ sơ vụ án.
Chỉ có Lý Toản và Trần Tiệp xem video, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu, từ ngữ đặc biệt cay độc khiến những người khác tò mò không thôi.
Lý Toản: “Chú ý bối cảnh, thấy dụng cụ trên tường không?”
Trần Tiệp: “Chơi điều giáo? Nhiều trò đa dạng quá, có thể thấy Hàn Kinh Văn có sở thích tình dục không giống người thường. Hắn còn thích quay video?” Cô nhớ lại giao diện vừa nhìn sơ lúc nãy, dày đặc trên trăm video, Trần Tiệp không khỏi líu lưỡi: “Quay nhiều thật.”
“Sở thích tình dục đặc biệt và quay video đều là sở thích cá nhân, chỉ cần hai bên nói rõ với nhau từ trước.” Lý Toản ấn back khỏi video, tiện tay bấm play video khác: “Rõ ràng Hàn Kinh Văn chưa có sự cho phép của đối phương đã quay lén.”
Trần Tiệp sửng sốt: “Em thấy video không giống quay lén.”
Lý Toản chỉ xem vài giây rồi bấm lui, quay lại giao diện chính kéo xem hơn trăm video: “Video được quay sớm nhất là hai năm trước, khi đó Hàn Kinh Văn đã chia tay bạn gái, vậy nên những người quan hệ với hắn trong video cơ bản là tình một đêm. Mà đã là một đêm thì ai sẽ đồng ý quay video? Không sợ bị lộ sao? Không sợ bị đăng lên các trang web, diễn đàn 18+ hoặc lén trao đổi buôn bán trong các group chat sao? Không sợ bị người khác lợi dụng đe dọa?”
Lý Toản bấm mở video quay năm ngoái: “Cô nhìn kỹ những người này, nhìn nét mặt của họ xem, tay chân không bị khống chế nhưng hơi giống… cắn thuốc.”
“Không phải chứ?”
Suy cho cùng Trần Tiệp cũng hơi ngượng ngùng, cô dồn hết sự chú ý vào bối cảnh video, cố ý tìm kiếm điểm bất thường, cố hết sức quên đi đôi nam nữ đang quan hệ trong video, vì thế Trần Tiệp không phát hiện, trừ Hàn Kinh Văn, “diễn viên” còn lại có biểu hiện rất khác thường.
Được Lý Toản nhắc nhở, Trần Tiệp tập trung nhìn kỹ, càng nhìn càng phát hiện vấn đề, trong lòng nặng nề: “Không chỉ cắn thuốc, vài người còn dùng thuốc ảo giác, còn được gọi là nước nghe lời, thuốc mê cưỡng hiếp, rất nhiều quán bar ngầm bất hợp pháp, các cơ sở khiêu dâm thường xuất hiện thứ này hại phụ nữ.” Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Hàn Kinh Văn chuốc thuốc mê cưỡng hiếp rất nhiều người, hắn quay những video này để làm gì?”
Trong video có phụ nữ, cũng có thiếu niên dáng người chưa phát triển, điều này khiến Trần Tiệp buồn nôn. Gương mặt cô như kết băng, chịu không nổi quay mặt đi: “Mấy video này có khả năng lộ ra ngoài không?”
Lý Toản đáp: “Tạm thời không có dấu hiệu truyền bá ra ngoài.” Nhưng khó mà nói.
Chuốc thuốc mê cưỡng hiếp, quay video cảnh quan hệ đều là hành vi phạm tội, mà một khi người nào đó đã phạm tội, hắn sẽ không dừng lại, từ từ số nạn nhân sẽ gia tăng nhanh chóng, không ai báo cảnh sát, lợi dụng những đoạn video tình dục mà được đồng bọn coi trọng, hoặc là đạt được khoái cảm khi khống chế người khác, tất cả các yếu tố đó đều cổ vũ Hàn Kinh Văn hung hăng phạm tội.
Lý Toản đưa di động cho Vương Đang Đang: “Copy video, bổ sung vào hồ sơ vụ án Hàn Kinh Văn.”
Trần Tiệp quay lại vị trí của cô, Vương Đang Đang thì copy tất cả video vào máy.
Lý Toản nói tiếp: “Đầu tiên điều tra Hàn Kinh Văn và bộ xương trong xưởng xay gạo, còn về án giết người liên hoàn… Chờ Cục thành phố xác định rồi mới tiến hành điều tra, mọi người chú ý các vụ án treo mấy năm gần đây, rảnh rỗi thì ra ngoài điều tra các điểm đáng ngờ, đặc biệt chú ý đến những vụ án treo liên quan đến tội phạm tình dục.”
Trước mắt có thể khẳng định một điểm, nạn nhân bị nhắm vào trong vụ giết người liên hoàn này là những người có “tội”. Hàn Kinh Văn là “phạm tội tình dục”, tạm thời chưa biết tội của bộ xương trong xưởng xay gạo, cần phát hiện thêm nhiều vụ án mới có thể tìm điểm chung của các nạn nhân.
Hiện tại đã phân tích xong các điểm đáng ngờ và phương hướng điều tra vụ án, cuộc họp nhanh chóng kết thúc, tâm trạng mấy cảnh sát phụ trách vụ án này hơi trầm trọng, họ mong đây không phải là vụ giết người liên hoàn khó giải quyết, nhưng tình hình trước mắt vẫn chưa rõ ràng.
Mọi người lục tục tản đi, Lý Toản gọi Trần Tiệp lại.
“Lão đại, tìm em có việc gì?”
Hắn lên tiếng hỏi: “Tôi nhớ cô được điều đến khu Đông Thành ba năm trước, trước đó cô công tác ở Đội bắt tệ nạn khu Liên Chi hai năm đúng không?”
Trần Tiệp gật đầu: “Lúc ấy em vừa đi thực tập thì đến khu Liên Chi, chưa đến nửa năm được thăng chính thức.” Cô cười một cái, ngượng ngùng nói: “Vì khi đó em rất liều mạng, chủ động đi nằm vùng hai tháng, triệt phá một ổ mại dâm phiền phức. Ổ mại dâm đó luôn thay đổi vị trí không cố định, từ biên giới nhiều lần thay đổi hình thức di chuyển đến thành phố Việt Giang, còn sử dụng mánh khóe lừa gạt buôn người!”
Một cô gái dám nằm vùng hai tháng trong ổ mại dâm, Trần Tiệp đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, nhưng cũng chứng minh IQ, lòng can đảm và sức chịu đựng áp lực của cô rất cao.
Thảo nào Đội bắt tệ nạn lại điều một nữ cảnh sát ưu tú đến Đội hình sự, rõ ràng không muốn mai một tài năng của Trần Tiệp.
Lý Toản đã lấy làm lạ, trong lý lịch của cô, lý do bị thuyên chuyển công tác rất qua loa lấy lệ, cái gì mà phạm sai lầm nghiêm trọng, mấy trăm chữ tràng giang đại hải nhưng không có lấy một chữ nhắc đến sai lầm nghiêm trọng đó là gì.
Hắn hỏi tiếp: “Hiện giờ cô có thể lấy được hồ sơ các vụ án từng xử lý ở khu Liên Chi không?”
“Vụ án em từng xử lý á hả?”
“Ừ.”
“Không thành vấn đề! Em nhờ đồng nghiệp chuyển qua là được. Khi nào anh cần?”
“Nhanh nhất có thể.”
Trần Tiệp do dự một chút rồi hỏi: “Lão đại, anh nghi ngờ em từng tiếp xúc với hung thủ qua các vụ án cũ?”
“Ừm, tiện thể điều tra một chút.”
Lý Toản đứng dậy, Trần Tiệp đi theo sau, hai người vừa nói chuyện vừa đi về Đội hình sự.
Trên hành lang người đến người đi, có một nữ cảnh sát đi từ phía đại sảnh đến gần, nhìn thấy Trần Tiệp lập tức vội gọi cô lại: “Trần Tiệp, ngoài cửa có người giao hàng cho cậu, đang chờ cậu ký tên đó, người khác ký thay không được, nói là nhà hàng đặc biệt gửi đến, phải có chữ ký tay và chụp ảnh.”
“Giao hàng? Tôi có đặt gì đâu.” Trần Tiệp lơ ngơ: “Hay là Quý Thành Lĩnh gọi giúp tôi một phần? Mấy lần trước đều để ở chốt bảo vệ mà.”
Lý Toản đút hai tay vào túi quần, bàn chân đổi hướng đi ra ngoài: “Đi ra ký tên.”
Ngoài đại sảnh có một shipper mặc đồng phục màu vàng xách hai cái túi to, đứng giữa những cảnh sát mặc đồng phục xanh lam vô cùng nổi bật, Trần Tiệp vừa liếc mắt là thấy người kia bèn đi đến nói: “Tôi là Trần Tiệp.”
Shipper mặc áo vàng đội mũ bảo hiểm, lúc đối phương xoay người mới phát hiện thì ra là một phụ nữ, cô ta đưa thức ăn, nói cần chụp hình gửi cho nhà hàng mới tính là hoàn thành đơn hàng.
Trần Tiệp cau mày: “Nhưng tôi không có gọi đồ ăn.”
Shipper khó xử nói: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ phụ trách giao hàng thôi. Nếu cô không ký nhận thì đơn của tôi sẽ thất bại…”
Lý Toản mở miệng: “Trần Tiệp, ký nhận đi.”
“OK.” Cô bất đắc dĩ ký nhận, sau đó nhận lấy một cái túi, Lý Toản xách túi còn lại.
Shipper hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi, Lý Toản dễ dàng xách phần thức ăn đóng gói xinh xắn, hắn lấy di động ra gọi đến số máy ghi bên ngoài túi thức ăn, chưa đến 5 giây đã có người bắt máy. Lý Toản vừa đi vừa từ từ hỏi là ai đặt hàng giao đến phân cục khu Đông Thành.
Phía nhà hàng không do dự trả lời: “Là Vương tiên sinh. Không để tên đầy đủ, nghe giọng còn rất trẻ, chừng hai mươi tuổi.”
Lý Toản yêu cầu số điện thoại của “Vương tiên sinh”, sau đó hắn cúp máy gọi cho “Vương tiên sinh”, không hề bất ngờ, không gọi được, số máy đã bị xóa bỏ.
“Kẻ tình nghi đưa đồ ăn cho cô.”
Trần Tiệp hoảng sợ: “Đệt! Hắn làm vậy có ý gì? Quá ngông cuồng.” Cô muốn vất phần ăn đắt đỏ này, sợ bị đầu độc.
Lý Toản thản nhiên nói: “Sợ cái gì? Không đến mức đầu độc. Mỹ thực vô tội, đừng lãng phí thức ăn.”
Trần Tiệp không đoán ra ý đồ của hung thủ, hắn họ “Vương”? Là họ thật sao? Nhưng cô không quen người đàn ông nào họ Vương cả!
Hết chương 69
“Vương Đang Đang, phát ghi âm.”
Lý Toản ném cho Vương Đang Đang một cái USB, cậu chụp lấy cắm vào máy tính, ấn mở đoạn ghi âm đầu tiên trong tập tin, trong phòng họp yên tĩnh lập tức vang lên một giọng nói thiếu niên trong trẻo.
Giọng nói hoàn toàn trái ngược với nội dung đoạn ghi âm, mà nét mặt các cảnh sát hình sự càng ngày càng nghiêm trọng, bọn họ nắm được tin tức mấu chốt trong hai câu nói “Tôi giết bọn chúng” và “Chỉ có một người chết trong tay tôi”.
Trần Tiệp nói trước: “Đây là đoạn ghi âm một tháng trước, cộng thêm Hàn Kinh Văn thì người chết trong tay hắn đã là hai người. Nhưng trước khi Hàn Kinh Văn chết thì tên kia đã nói hắn giết “bọn chúng”, còn nói chết trong tay hắn “chỉ có một”… Suy nghĩ kỹ câu hỏi của tôi, tôi hỏi hắn từng giết bao nhiêu người, hắn hoàn toàn có thể trả lời là “một“, không cần phải cường điệu “chết trong tay hắn”. Vậy nên…”
Quý Thành Lĩnh tiếp lời cô: “Nên đội trưởng Lý mới nghi ngờ chúng thuộc một tổ chức giết người hàng loạt. Hung thủ giết Hàn Kinh Văn có lẽ là tên cầm đầu tổ chức này, hoặc là một trong những người lên kế hoạch, hắn gọi điện đến Cục cảnh sát hai lần, kết cuộc là xuất phát từ tâm lý gì? Khoe khoang? Châm biếm? Hay là khiêu khích?”
Theo hướng suy luận này, mọi người trong phòng họp bắt đầu thảo luận sôi nổi: “Tâm lý của hung thủ giết người liên hoàn có nhiều loại, có thể hắn bị bệnh tâm lý, hoặc là máu lạnh vô tình, coi mạng người như kiến hôi, hoặc xuất phát từ nhu cầu tình dục, còn có một loại gọi là “thay trời hành đạo”. Người như thế có quan niệm đạo đức cực đoan, tự xưng là phán quan hoặc sứ giả của thần linh, tiêu diệt những người bị cho là dơ bẩn.”
“Nghe nội dung đoạn ghi âm, hung thủ giết người liên hoàn này hẳn là có vấn đề về tinh thần, còn có khái niệm đạo đức cực đoan, Hàn Kinh Văn và bộ xương trong xưởng xay gạo là bị trừng phạt, vì hai nạn nhân bị phán là có tội.”
“Vậy Hàn Kinh Văn và bộ xương phạm tội gì?”
“Nếu đây đúng là giết người liên hoàn thì chứng minh cách thức gây án không giống nhau. Vậy điều tra… sẽ rất khó. Một số người chết không được tìm thấy, một số được ghi lại trong hồ sơ, nhưng chắc chắn đó không phải là một vụ giết người đặc biệt quan trọng dễ gây chú ý.”
“Chúng ta làm cách nào xác minh án mạng nào thuộc về án giết người liên hoàn này? Hiện tại không tìm thấy điểm giống nhau.”
“Hung thủ giết người liên hoàn chắc chắn có điểm giống nhau! Nhiều người tập trung thành tổ chức giết người liên hoàn, dù cách thức giết người không giống nhau nhưng mục tiêu bị hại và động cơ gây án chắc chắn giống nhau!” Quý Thành Lĩnh chợt nảy ra một ý, cậu vô cùng kích động nói: “Bọn chúng cần một nhân tố ban đầu để tụ tập với nhau, nhân tố này chính là động cơ gây án, cũng là điểm giống nhau của các nạn nhân!”
Lý Toản: “Nói tiếp đi.”
Quý Thành Lĩnh giơ di động của Hàn Kinh Văn lên: “Tập tin mã hóa.”
Lý Toản hỏi: “Có thể giải mã không?”
Cậu lắc đầu đáp: “Tôi đã thử vài lần, không giải được.”
“Vương Đang Đang, cậu thử đi.”
Vương Đang Đang nhận cái di động từ Quý Thành Lĩnh, cậu thử hai lần thì giải được mật mã, sau đó ấn vào tập tin: “Là video.”
Vương Đang Đang nhanh tay bấm mở video, một tiếng rên và tiếng thở dốc khiến người ta đỏ mặt lập tức vang lên, cậu giật mình run tay một cái ném di động ra. Trong phòng họp toàn là tiếng rên kịch liệt, giống như cả nhóm đang tụ lại cùng xem phim 18+ vậy.
Bầu không khí ngột ngạt lan tràn, dù sao trong phòng họp còn có các nữ cảnh sát độc thân chưa lập gia đình.
“Khụ khụ… Hay là tắt trước đi.”
Lý Toản cầm lấy di động, ấn tạm dừng rồi bảo Vương Đang Đang đưa tai nghe cho hắn.
Hắn vừa đeo tai nghe thì Trần Tiệp lại gần nói: “Lão đại, cho em xem với.”
Lý Toản cầm một bên tai nghe nhét vào tai cô: “Trước đây cô làm gì ở Đội bắt tệ nạn vậy hả?”
Trần Tiệp đáp: “Lúc đó em vừa thực tập, đến tiệm gội đầu cải trang làm nhân viên gội đầu, một căn phòng được ngăn ra bởi tấm màn, cách tấm màn mà làm. Cái gì không muốn nhìn, không nên nhìn cũng thấy hết cả rồi.” Cô cầm tai nghe nhét vào lỗ tai, giục Lý Toản nhanh bấm play, còn nghiêm túc xem: “Ồ! Là phim con hêu của Hàn Kinh Văn.”
Lão Tăng và Quý Thành Lĩnh nhìn xuống, làm bộ như không nghe thấy, rõ ràng chưa đạt trình độ không biết xấu hổ như vậy. Còn mấy cảnh sát khác, ai có trà thì cầm tách uống trà, ai bưng cà phê đến thì uống cà phê, những người không có đồ uống trong tay thì tập trung xem hồ sơ vụ án.
Chỉ có Lý Toản và Trần Tiệp xem video, thỉnh thoảng còn bình luận vài câu, từ ngữ đặc biệt cay độc khiến những người khác tò mò không thôi.
Lý Toản: “Chú ý bối cảnh, thấy dụng cụ trên tường không?”
Trần Tiệp: “Chơi điều giáo? Nhiều trò đa dạng quá, có thể thấy Hàn Kinh Văn có sở thích tình dục không giống người thường. Hắn còn thích quay video?” Cô nhớ lại giao diện vừa nhìn sơ lúc nãy, dày đặc trên trăm video, Trần Tiệp không khỏi líu lưỡi: “Quay nhiều thật.”
“Sở thích tình dục đặc biệt và quay video đều là sở thích cá nhân, chỉ cần hai bên nói rõ với nhau từ trước.” Lý Toản ấn back khỏi video, tiện tay bấm play video khác: “Rõ ràng Hàn Kinh Văn chưa có sự cho phép của đối phương đã quay lén.”
Trần Tiệp sửng sốt: “Em thấy video không giống quay lén.”
Lý Toản chỉ xem vài giây rồi bấm lui, quay lại giao diện chính kéo xem hơn trăm video: “Video được quay sớm nhất là hai năm trước, khi đó Hàn Kinh Văn đã chia tay bạn gái, vậy nên những người quan hệ với hắn trong video cơ bản là tình một đêm. Mà đã là một đêm thì ai sẽ đồng ý quay video? Không sợ bị lộ sao? Không sợ bị đăng lên các trang web, diễn đàn 18+ hoặc lén trao đổi buôn bán trong các group chat sao? Không sợ bị người khác lợi dụng đe dọa?”
Lý Toản bấm mở video quay năm ngoái: “Cô nhìn kỹ những người này, nhìn nét mặt của họ xem, tay chân không bị khống chế nhưng hơi giống… cắn thuốc.”
“Không phải chứ?”
Suy cho cùng Trần Tiệp cũng hơi ngượng ngùng, cô dồn hết sự chú ý vào bối cảnh video, cố ý tìm kiếm điểm bất thường, cố hết sức quên đi đôi nam nữ đang quan hệ trong video, vì thế Trần Tiệp không phát hiện, trừ Hàn Kinh Văn, “diễn viên” còn lại có biểu hiện rất khác thường.
Được Lý Toản nhắc nhở, Trần Tiệp tập trung nhìn kỹ, càng nhìn càng phát hiện vấn đề, trong lòng nặng nề: “Không chỉ cắn thuốc, vài người còn dùng thuốc ảo giác, còn được gọi là nước nghe lời, thuốc mê cưỡng hiếp, rất nhiều quán bar ngầm bất hợp pháp, các cơ sở khiêu dâm thường xuất hiện thứ này hại phụ nữ.” Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Hàn Kinh Văn chuốc thuốc mê cưỡng hiếp rất nhiều người, hắn quay những video này để làm gì?”
Trong video có phụ nữ, cũng có thiếu niên dáng người chưa phát triển, điều này khiến Trần Tiệp buồn nôn. Gương mặt cô như kết băng, chịu không nổi quay mặt đi: “Mấy video này có khả năng lộ ra ngoài không?”
Lý Toản đáp: “Tạm thời không có dấu hiệu truyền bá ra ngoài.” Nhưng khó mà nói.
Chuốc thuốc mê cưỡng hiếp, quay video cảnh quan hệ đều là hành vi phạm tội, mà một khi người nào đó đã phạm tội, hắn sẽ không dừng lại, từ từ số nạn nhân sẽ gia tăng nhanh chóng, không ai báo cảnh sát, lợi dụng những đoạn video tình dục mà được đồng bọn coi trọng, hoặc là đạt được khoái cảm khi khống chế người khác, tất cả các yếu tố đó đều cổ vũ Hàn Kinh Văn hung hăng phạm tội.
Lý Toản đưa di động cho Vương Đang Đang: “Copy video, bổ sung vào hồ sơ vụ án Hàn Kinh Văn.”
Trần Tiệp quay lại vị trí của cô, Vương Đang Đang thì copy tất cả video vào máy.
Lý Toản nói tiếp: “Đầu tiên điều tra Hàn Kinh Văn và bộ xương trong xưởng xay gạo, còn về án giết người liên hoàn… Chờ Cục thành phố xác định rồi mới tiến hành điều tra, mọi người chú ý các vụ án treo mấy năm gần đây, rảnh rỗi thì ra ngoài điều tra các điểm đáng ngờ, đặc biệt chú ý đến những vụ án treo liên quan đến tội phạm tình dục.”
Trước mắt có thể khẳng định một điểm, nạn nhân bị nhắm vào trong vụ giết người liên hoàn này là những người có “tội”. Hàn Kinh Văn là “phạm tội tình dục”, tạm thời chưa biết tội của bộ xương trong xưởng xay gạo, cần phát hiện thêm nhiều vụ án mới có thể tìm điểm chung của các nạn nhân.
Hiện tại đã phân tích xong các điểm đáng ngờ và phương hướng điều tra vụ án, cuộc họp nhanh chóng kết thúc, tâm trạng mấy cảnh sát phụ trách vụ án này hơi trầm trọng, họ mong đây không phải là vụ giết người liên hoàn khó giải quyết, nhưng tình hình trước mắt vẫn chưa rõ ràng.
Mọi người lục tục tản đi, Lý Toản gọi Trần Tiệp lại.
“Lão đại, tìm em có việc gì?”
Hắn lên tiếng hỏi: “Tôi nhớ cô được điều đến khu Đông Thành ba năm trước, trước đó cô công tác ở Đội bắt tệ nạn khu Liên Chi hai năm đúng không?”
Trần Tiệp gật đầu: “Lúc ấy em vừa đi thực tập thì đến khu Liên Chi, chưa đến nửa năm được thăng chính thức.” Cô cười một cái, ngượng ngùng nói: “Vì khi đó em rất liều mạng, chủ động đi nằm vùng hai tháng, triệt phá một ổ mại dâm phiền phức. Ổ mại dâm đó luôn thay đổi vị trí không cố định, từ biên giới nhiều lần thay đổi hình thức di chuyển đến thành phố Việt Giang, còn sử dụng mánh khóe lừa gạt buôn người!”
Một cô gái dám nằm vùng hai tháng trong ổ mại dâm, Trần Tiệp đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp, nhưng cũng chứng minh IQ, lòng can đảm và sức chịu đựng áp lực của cô rất cao.
Thảo nào Đội bắt tệ nạn lại điều một nữ cảnh sát ưu tú đến Đội hình sự, rõ ràng không muốn mai một tài năng của Trần Tiệp.
Lý Toản đã lấy làm lạ, trong lý lịch của cô, lý do bị thuyên chuyển công tác rất qua loa lấy lệ, cái gì mà phạm sai lầm nghiêm trọng, mấy trăm chữ tràng giang đại hải nhưng không có lấy một chữ nhắc đến sai lầm nghiêm trọng đó là gì.
Hắn hỏi tiếp: “Hiện giờ cô có thể lấy được hồ sơ các vụ án từng xử lý ở khu Liên Chi không?”
“Vụ án em từng xử lý á hả?”
“Ừ.”
“Không thành vấn đề! Em nhờ đồng nghiệp chuyển qua là được. Khi nào anh cần?”
“Nhanh nhất có thể.”
Trần Tiệp do dự một chút rồi hỏi: “Lão đại, anh nghi ngờ em từng tiếp xúc với hung thủ qua các vụ án cũ?”
“Ừm, tiện thể điều tra một chút.”
Lý Toản đứng dậy, Trần Tiệp đi theo sau, hai người vừa nói chuyện vừa đi về Đội hình sự.
Trên hành lang người đến người đi, có một nữ cảnh sát đi từ phía đại sảnh đến gần, nhìn thấy Trần Tiệp lập tức vội gọi cô lại: “Trần Tiệp, ngoài cửa có người giao hàng cho cậu, đang chờ cậu ký tên đó, người khác ký thay không được, nói là nhà hàng đặc biệt gửi đến, phải có chữ ký tay và chụp ảnh.”
“Giao hàng? Tôi có đặt gì đâu.” Trần Tiệp lơ ngơ: “Hay là Quý Thành Lĩnh gọi giúp tôi một phần? Mấy lần trước đều để ở chốt bảo vệ mà.”
Lý Toản đút hai tay vào túi quần, bàn chân đổi hướng đi ra ngoài: “Đi ra ký tên.”
Ngoài đại sảnh có một shipper mặc đồng phục màu vàng xách hai cái túi to, đứng giữa những cảnh sát mặc đồng phục xanh lam vô cùng nổi bật, Trần Tiệp vừa liếc mắt là thấy người kia bèn đi đến nói: “Tôi là Trần Tiệp.”
Shipper mặc áo vàng đội mũ bảo hiểm, lúc đối phương xoay người mới phát hiện thì ra là một phụ nữ, cô ta đưa thức ăn, nói cần chụp hình gửi cho nhà hàng mới tính là hoàn thành đơn hàng.
Trần Tiệp cau mày: “Nhưng tôi không có gọi đồ ăn.”
Shipper khó xử nói: “Tôi cũng không biết, tôi chỉ phụ trách giao hàng thôi. Nếu cô không ký nhận thì đơn của tôi sẽ thất bại…”
Lý Toản mở miệng: “Trần Tiệp, ký nhận đi.”
“OK.” Cô bất đắc dĩ ký nhận, sau đó nhận lấy một cái túi, Lý Toản xách túi còn lại.
Shipper hoàn thành nhiệm vụ liền rời đi, Lý Toản dễ dàng xách phần thức ăn đóng gói xinh xắn, hắn lấy di động ra gọi đến số máy ghi bên ngoài túi thức ăn, chưa đến 5 giây đã có người bắt máy. Lý Toản vừa đi vừa từ từ hỏi là ai đặt hàng giao đến phân cục khu Đông Thành.
Phía nhà hàng không do dự trả lời: “Là Vương tiên sinh. Không để tên đầy đủ, nghe giọng còn rất trẻ, chừng hai mươi tuổi.”
Lý Toản yêu cầu số điện thoại của “Vương tiên sinh”, sau đó hắn cúp máy gọi cho “Vương tiên sinh”, không hề bất ngờ, không gọi được, số máy đã bị xóa bỏ.
“Kẻ tình nghi đưa đồ ăn cho cô.”
Trần Tiệp hoảng sợ: “Đệt! Hắn làm vậy có ý gì? Quá ngông cuồng.” Cô muốn vất phần ăn đắt đỏ này, sợ bị đầu độc.
Lý Toản thản nhiên nói: “Sợ cái gì? Không đến mức đầu độc. Mỹ thực vô tội, đừng lãng phí thức ăn.”
Trần Tiệp không đoán ra ý đồ của hung thủ, hắn họ “Vương”? Là họ thật sao? Nhưng cô không quen người đàn ông nào họ Vương cả!
Hết chương 69
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất