Anh Đến Từ Vực Sâu

Chương 84: Quyển 3Chương 84

Trước Sau
Edit: OnlyU

Ai mà ngờ vùng đồi núi Vĩnh Hòa lại ẩn giấu nhiều hầm trú ẩn như vậy!

Nghe báo cáo tình hình, lão Tăng và Quý Thành Lĩnh quả thật bội phục đầu óc và tâm địa gian xảo của bọn tội phạm, Quý Thành Lĩnh cười nhạt: “Nếu đặt tâm tư này vào việc chính sự, không chừng có thể trở thành *Mã ba ba kế tiếp.”

*Mã ba ba là chỉ ông Mã Vân aka Jack Ma. Ông này giàu sụ thích phát bao đỏ cho mọi người nên bị gọi là Mã ba ba, vì ba ba mới cho con tiền miễn phí.

Lão Tăng kiểm tra súng, xác định không có sai sót mới tiến về phía trước: “Có tâm tư nhưng không có bản lĩnh, bằng không sẽ không đói ăn vụng túng làm càn mà làm chuyện phi pháp.”

Hai người dẫn hơn mười cảnh sát nhân dân thâm nhập hầm trú ẩn. Mấy cửa vào hầm đã bị cảnh sát chắn lại, đèn pha khiến đường hầm tối đen sáng như ban ngày, chó nghiệp vụ đánh hơi mấy cái, sau đó vọt vào như cơn gió, trong đường hầm vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, bóng người loang loáng. Một lát sau, sâu trong hầm trú ẩn vang lên tiếng động mạnh, tiếng chó sủa vang, tiếng la hét, và cả tiếng đấu súng kịch liệt, phảng phất như trải qua chiến tranh cả một ngày một đêm, kỳ thật cuộc tấn công chỉ ngắn ngủi vài phút đã kết thúc.

Sau khi kết thúc, tất cả trở nên yên tĩnh trong chốc lát, khói thuốc súng tản đi, gã trông coi các cô gái bị lừa bán đã bị tóm gọn, nữ cảnh sát cứu được ba mươi mấy nạn nhân.

Hơn phân nửa là nữ giới, còn có mấy bé trai và thiếu niên.

Trong hầm trú ẩn đã được cải tạo, tất cả nạn nhân bị giam giữ trong một nhà tù tầm 10m2, mỗi ngày ngoại trừ bị điều giáo chính là đưa ra ngoài như hàng hóa.

Trần Tiệp thống kê hoàn tất, cô tổng kết: “Tổng cộng 10 người có hộ tịch Trung Quốc, cơ bản đến từ các tỉnh biên giới, bị bọn buôn người nước ngoài lừa giới thiệu công việc tiền lương cao rồi bán sang tay. Ngoài ra có 24 người đến từ các quốc gia Đông Nam Á, cũng bị lừa bán với lý do tương tự.” Cô dừng một chút rồi cau mày nói tiếp: “… Phần lớn là qua trung gian Đông Nam Á, có vài người là dân cư vùng Tam Giác Vàng.”

Đông Nam Á là trạm trung chuyển buôn người của thế giới, mà Tam Giác Vàng là khu vực không ai quản lý, xuất hiện buôn bán phi pháp gì cũng không khiến người ta kinh ngạc.

Lão Tăng suy tư chốc lát rồi nói: “Trước tiên bố trí người bị hại thỏa đáng, có gì nói sau.”

Vùng đồi núi Vĩnh Hòa đèn đuốc sáng trưng đến đêm khuya, toàn bộ hầm trú ẩn cùng trại chăn nuôi đều bị đào sâu ba thước, lật ngược hết lên trời, cho đến khi xác định không còn phát hiện gì nữa thì cảnh sát mới lục tục rời đi, chỉ chừa lại vài người thu thập manh mối.

Các nạn nhân được đưa đến bệnh viện kiểm tra trước tiên, sau đó mới lấy lời khai và bắt đầu bố trí cho họ. Còn tội phạm thì đưa đến phân cục Đông Thành gần đó, cảnh sát hình sự lục soát khắp đồi núi, đầu đầy mồ hôi, cả người bốc mùi nhưng không rảnh tắm rửa thay quần áo, sau khi về thì lập tức chong đèn suốt đêm thẩm vấn kẻ tình nghi và bọn tội phạm khác.

Quý Thành Lĩnh gọi hơn 200 phần chè đậu xanh mát lạnh, chia cho mọi người trong cục.

Trần Tiệp vừa thẩm vấn xong đi ra, cô nhận chè đậu xanh, mở nắp múc một muỗng ăn, chè đậu xanh mát lạnh qua khoang miệng nóng như lửa chảy xuống cổ họng, cuối cùng đến dạ dày khô quắt, một đường mát lạnh sảng khoái, Trần Tiệp cảm thật: “Mẹ nó thoải mái quá!”

Đội phó Hình bên cạnh hỏi cô: “Cô là Trần Tiệp?”

“Vâng, ngài biết tôi?”

Đội phó Hình: “Biết chút ít.” Người có bối cảnh cơ bản đều được anh xem qua, nhớ kỹ những người không kém cỏi, nói không chừng một ngày nào đó họ sẽ thành cấp dưới của anh.

Đội phó Hình hai ba miếng đã ăn xong chè đậu xanh, nhìn vào phòng làm việc tối đen của đội trưởng Đội hình sự, anh ta thuận miệng hỏi: “Đội trưởng Lý của mấy cậu đi đâu rồi?”

Trần Tiệp đáp: “Không biết nữa.” Cô hỏi Quý Thành Lĩnh: “Cậu biết đội trưởng Lý đi đâu không?”

Quý Thành Lĩnh và lão Tăng đều không biết, bọn họ sửng sốt, quay đầu nhìn Vương Đang Đang u ám sau chậu trầu bà.

Vương Đang Đang lên tiếng: “Đội trưởng Lý đi bắt Vương Tân Vũ, nếu có thể thì thuận tiện phá đường dây buôn người luôn.”

Cái gì gọi là “thuận tiện phá”? Chuyện này dễ dàng như vậy sao?

Trần Tiệp ngơ ngác hỏi: “Vương Tân Vũ đi đâu? Đội trưởng Lý đi đâu phá đường dây buôn người?”

Vương Đang Đang nhìn đồng hồ: “Hiện tại hẳn là vượt ra ngoài khu kinh tế riêng, đến vùng biển quốc tế rồi.”

“Bộp” một tiếng, Trần Tiệp làm rớt hết chè đậu xanh trong muỗng nhựa đang cầm, phản ứng cực lớn kêu lên: “Đội trưởng Lý đơn thương độc mã chạy ra vùng biển quốc tế?! Điên rồi sao!? Ảnh là cảnh sát hình sự, không phải đặc công vũ trang, dễ xảy ra án mạng lắm! Cục trưởng Đồng không quản?”

Vương Đang Đang đáp: “Tiên trảm hậu tấu.”

Quý Thành Lĩnh: “Là tác phong làm việc đội trưởng Lý.”

Lão Tăng: “Đừng lo lắng, có lẽ hắn có chừng mực.”

Trần Tiệp: “Đội phó, anh nói thừa hai chữ “có lẽ”.”

Lão Tăng nhún vai: “Tôi cũng bị hắn giấu mà.”

Trong số những người ở đây thì đội phó Hình bình tĩnh nhất, anh ta nói: “Cũng không phải lần đầu tiên, từng có kinh nghiệm, giờ làm chuyện tương tự sẽ cẩn thận hơn một chút. Nếu thật sự phá được đường dây buôn người thì sẽ lập công lớn, là chuyện tốt.”

Quý Thành Lĩnh nhanh nhẹn nắm được mấu chốt: “Cái gì gọi là từng có kinh nghiệm?”

Cả đám Trần Tiệp lập tức phấn chấn tinh thần nhìn đội phó Hình hóng chuyện, chờ anh ta kể lại sự tích năm xưa, ai ngờ đội phó Hình bày vẻ cao thâm khó lường rít điếu thuốc, sau đó nói: “Nói về Lý Toản chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là mấy chuyện hư hỏng của thằng nhóc choai choai có tuổi dậy thì kéo dài quá mức, hay là tôi kể cho các cậu nghe chuyện năm xưa tôi tay không phá bom, chuyện phá đường dây ma túy lớn, bảo đảm đặc sắc không ai bằng…”

“!”

Mọi người ghét bỏ tản ra, lưu lại đội phó Hình bày vẻ mặt cô đơn.

***

Cá Heo Số 1.



Ba giờ sáng, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, trong một góc bí mật có một điểm đỏ lóe lên, đó là camera giám sát lạnh như băng, người phía sau màn hình đã quan sát ba tiếng đồng hồ, bọn họ nhàm chán ngáp một cái, mí mắt muốn dính vào nhau, trong lòng đã loại trừ mối đe dọa từ vị khách trong phòng này.

Nhân viên quan sát ghi nhớ số phòng, mã số vị khách, đánh dấu rồi nói: “Tạm thời loại trừ uy hiếp. Đến người kế tiếp.”

Người bên cạnh bấm lên bàn điều khiển, màn hình lập tức chuyển qua camera giám sát vị khách khác.

Trong phòng vị khách vừa được loại trừ uy hiếp, điểm đỏ trong góc từ từ tắt đi.

Lý Toản vốn uống say tỉnh lại trong bóng tối, hắn mở đèn lên, đá đá chân Giang Hành: “Không có động tĩnh.”

Giang Hành hàm hồ đáp một tiếng, ngón tay thon dài xoa xoa cái trán ân ẩn đau, y cau mày đứng lên, đá văng chai rượu bừa bộn dưới sàn, sau đó lôi va li ra, mở máy vi tính và máy truyền tin, kết nối với tín hiệu vệ tinh rồi bắt đầu tiến hành mã hóa tín hiệu.

Mười ngón tay Giang Hành lướt như bay trên bàn phím, xây dựng tường lửa mã hóa thông tin rồi nói: “Du thuyền chỉ có tín hiệu vệ tinh, dễ bị chặn. Thừa dịp bây giờ có thể gửi định vị đi, có điều tới buổi tối khi tiến hành đấu giá, bọn chúng sẽ sàng lọc tín hiệu.”

Vùng biển quốc tế mênh mông lại là ban đêm, sau khi gia cố tín hiệu sẽ rất khó định vị, chẳng qua đối với radar quân dụng lắp trên tàu chiến thì chỉ cần trong phạm vi 500 km là đủ cho trinh sát tìm được vị trí.

“Du thuyền như loại này bình thường sẽ gắn radar quân dụng tân tiến để phản trinh sát, bình thường sẽ dùng phòng ngừa tình huống đen ăn đen.” Trên màn hình máy tính, một hình hoa cúc đang xoay xoay, Giang Hành dừng động tác gõ bàn phím: “Các cuộc đấu giá trên vùng biển quốc tế phụ thuộc vào tình hình thực tế, bình thường các hành vi phạm pháp có mức hình phạt cao như đấu giá vũ khí, buôn bán người, phía sau ít nhiều gì có bóng dáng của quân đội và chính phủ.”

Hoa cúc trên màn hình máy tính biến mất, đã kết nối được, tường lửa bảo vệ cũng xây xong.

Giang Hành mở định vị: “Cảnh sát chỉ có thể bắt Vương Tân Vũ hoặc lấy lý do du thuyền có buôn người Trung Quốc mới có thể ra tay. Trước tiên cần xác định chủ chiếc du thuyền này phạm pháp, bằng không dễ bị cắn ngược một cái.”

Đến lúc đó chính là chuyện lớn tranh chấp quốc tế.

Lý Toản biết rõ chuyện này, hắn nhanh chóng gửi thông tin mã hóa định vị đến phòng cảnh sát biển đóng ở cảng Bắc Điền. Trong lúc chờ bên kia nhận tín hiệu rồi trả lời, hắn cong chân, khuỷu tay gác lên đầu gối, nói với Giang Hành: “Vương Tân Vũ sẽ lấy thân phận gì xuất hiện trên du thuyền?”

“Khách, nhân viên và tình nhân của Chu Bác Học, một trong ba thân phận này. Khách và nhân viên cần đường dây đặc biệt và phải được người bên trong giới thiệu, trừ phi hắn tìm được đường dây.”

Lý Toản nói: “Có lẽ hiện giờ Chu Bác Học và Vương Tân Vũ vạch mặt rồi.”

Ngụ ý chính là hiện giờ Chu Bác Học không có khả năng chủ động đưa Vương Tân Vũ đến đây.

Giang Hành: “Có nhược điểm thì sao?”

Lý Toản gật đầu: “Vương Tân Vũ và Chu Bác Học ở bên nhau khá lâu, nắm được một hai nhược điểm trí mạng cũng không bất ngờ.”

Y nói tiếp: “Tôi tò mò là nếu Vương Tân Vũ nắm được nhược điểm trí mạng của Chu Bác Học, vậy hắn hoàn toàn có thể làm lộ ra, hoặc lợi dụng nó để kiềm chế hoặc tìm cơ hội giết Chu Bác Học… Ngược lại là cậu, tại sao cậu nghĩ Vương Tân Vũ chắc chắn sẽ tham gia Tinh Hải Thịnh Yến?”

Lý Toản trầm tư khoảng 1 phút, hắn như chợt tỉnh mộng nói: “Có lẽ là trực giác.”

Giang Hành nhìn chằm chằm sườn  mặt Lý Toản, bỗng y nở nụ cười khó hiểu, sau đó nghiêng người gõ bàn phím tìm kiếm bản đồ kết cấu du thuyền, y tường thuật rõ kết cấu cho Lý Toản, cuối cùng chỉ vào đại sảnh ở tầng 4: “Bán đấu giá diễn ra ở đây.”

Lý Toản nhanh chóng ghi nhớ bản vẽ cấu trúc, hắn nhìn chằm chằm vị trí đại sảnh hỏi: “Nạn nhân sẽ bị nhốt ở đâu?”

Giang Hành đáp: “Không ở trên du thuyền này. Nạn nhân sẽ bị giam trên một chiếc thuyền khác, trong quá trình đấu giá sẽ dùng video trực tiếp mà tiến hành, sau khi kết thúc mới đưa người qua. Thường thì thuyền giam giữ người và hàng hóa sẽ không cách du thuyền quá xa.”

Lý Toản bỗng nói: “Tôi muốn ra ngoài đi một vòng.”

Giang Hành duỗi người đứng dậy: “Đi thôi, tôi đi với cậu.”

Hắn nghe thế liếc nhìn Giang Hành, thấy y còn chút men say, quầng mắt xanh đen khó nén vẻ mệt mỏi, hắn không khỏi cau mày, bước chân bất tri bất giác dừng lại.

Giang Hành đã vặn mở tay nắm cửa nhưng không nghe thấy tiếng bước chân đi theo, y quay đầu hỏi: “Sao vậy?”

Lý Toản ngáp một cái, xoay người đi vào phòng tắm, vừa đi vừa nói: “Thôi, tôi mệt. Ngủ một giấc trước đã, trời sáng hãy đi cũng không muộn.”

Giang Hành: “?”

Y không hiểu sao Lý Toản lại đột nhiên đổi ý nhưng vẫn làm theo ý hắn, vì vậy y đóng cửa lại, tìm hộp thuốc dưới quầy bar, uống một viên aspirin giảm đau đầu, sau đó y lùi ra sau, trực tiếp nằm xuống sô pha mềm mại.

Nghe tiếng nước chảy ào ào từ trong phòng tắm, cơn buồn ngủ kéo tới, Giang Hành thả lỏng thần kinh, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lý Toản tắm xong đi ra, thấy Giang Hành khoanh tay ngủ, chân dài gác ra ngoài sô pha, tư thế kia vừa nhìn là biết không thoải mái. Hắn nhìn xong, điềm nhiên xoay người lấy cái chăn điều hòa đắp cho y, hắn chờ tóc khô rồi mới nằm nhoài lên giường đơn.



Từ góc độ của hắn nhìn qua có thể thấy được gương mặt của Giang Hành.

Tối nay Giang Hành mặc áo sơ mi xám và quần dài chín phân, đến mắt cá chân thì túm lại, chân vốn dĩ đã dài, đắp chăn lên càng nổi bật như dài đến 1m7. Vạt áo sơ mi bỏ vào trong quần, hơi nhăn nheo vì lực kéo nhưng không cản trở thắt lưng lộ ra vẻ mạnh mẽ.

Mái tóc đen mất trật tự, gương mặt say ngủ khiến y trông trẻ hơn tuổi và ôn hòa hơn rất nhiều. Nước da trắng đến quá đáng, dưới ánh đèn trông như ngọc thạch phát sáng, khiến người ta nhịn không được muốn giơ tay kiểm tra.

Một tay gối sau gáy, một tay đặt trên bụng, tư thế cực kỳ thả lỏng.

Lý Toản mặt không thay đổi ngắm nhìn Giang Hành, không thể nói rõ rốt cuộc lúc này trong lòng hắn có cảm giác gì.

Cuối cùng hắn quay mặt đi, nhắm mắt ngủ.

Sóng biển đánh ướt thân thuyền, các vì sao từ từ tắt, mặt trời vận sức chờ ló dạng ở đường chân trời.



Phòng cảnh sát biển đóng ở cảng Bắc Điền nghe được đài tín hiệu thu được tín hiệu ngoài khơi, họ dịch lại thành chữ, biết được tọa độ vị trí chiếc du thuyền.

“Hiện tại du thuyền còn trong khu kinh tế riêng của nước ta, chưa ra vùng biển quốc tế, nếu nó không đổi hướng thì ba ngày sau sẽ đến cảng Hải Phòng, Việt Nam.”

“Ba ngày sau? Đủ thời gian.”

“Bắt trộm cần bắt tang vật. Nếu chúng giao dịch xong rồi chạy vào vùng biển của Việt Nam thì chúng ta không thể qua đó được, không bắt được “tang vật”, không có lý do gì can thiệp vào nước khác, chỉ lãng phí thời gian.”

“Vậy nên anh định làm gì?”

“Tàu chiến truy tìm dấu vết trước, sự tình tiếp theo thì xem người bên cảnh sát hình sự có thể tùy cơ ứng biến hay không. Người đó tên gì? Cục cảnh sát bọn họ ngày càng to gan, chỉ phái một người còn dám trà trộn vào giao dịch ngầm ở vùng biển quốc tế, không sợ bị vào danh sách đen treo thưởng sao?”

Vì việc này có thể lớn có thể nhỏ, đội trưởng chi đội cảnh sát biển đích thân đến chỉ huy, trò chuyện một lúc bỗng cảm thấy hứng thú với lần hành động này của cục cảnh sát: “Cục trưởng mới nhậm chức tên là Trình Vi Bình đúng không? Tôi nhớ ông ta làm việc rất cẩn thận mà.”

Đội trưởng đại đội cảnh sát biển nhớ lại giọng nói khó nén già nua trong điện thoại của Trình Vi Bình, kỳ thật cũng có chút thông cảm: “Có lẽ có ẩn tình gì đó.”

Đội trưởng chi đội cảnh sát biển: “Chắc vậy.”

Lúc này dưới ánh đèn sáng choang của ngọn hải đăng, hai chiếc tàu chuẩn bị xuất phát theo tọa độ tháp tín hiệu gửi tới, nước biển cuồn cuộn, sắc trời dần dần lộ ra màu trắng bạc. Ở nơi giao nhau giữa mặt biển và bầu trời, một nửa mặt trời đỏ rực từ từ ló dạng, mặt nước đỏ rực nơi chân trời phảng phất như một đống lửa thật lớn.

Ngoài khơi sóng nước lấp loáng, du thuyền đi từ sớm đến khi trời tối, mặt trời đỏ rực di chuyển từ trước ra sau, giống như mở mắt thấy mặt trời mọc, nhắm mắt đã lặn, không thấy quá trình khi nhắm  mắt. Mặt trời từ từ lặn, ánh tà dương dần tắt, mà đêm nay không có các vì sao dày đặc trên bầu trời như trước.

Trên tầng cao nhất của du thuyền, phía trên lối đi bộ buôn bán đồ nghệ thuật là tấm thủy tinh lấy ánh sáng, ngẩng đầu là thấy bầu trời đêm như lông thiên nga, nhưng không nhiều người có lòng dạ thảnh thơi thưởng thức.

Khu bán đồ nghệ thuật có ba tầng, mỗi tầng nhiều hàng hóa đa dạng, muôn màu muôn vẻ khiến người ta không kịp ngắm nhìn.

Lý Toản đeo kính râm bước chậm trong đó, đi qua quầy bar ngắm cảnh và bãi đáp trực thăng, hướng về phía phòng điều khiển dưới quán cà phê ngắm cảnh. Hắn xoay người nhảy xuống boong tàu, từ boong tàu đi vào phòng điều khiển, mà con đường đi vào buồng lái không một ai.

Không gặp vị khách nào, cộng thêm đang giờ thay ca, thuyền viên và người điều khiển đều đi phân nửa, còn lại hai ba người ở trong phòng điều khiển nhìn bản đồ đường đi.

Lý Toản ấn tai nghe Bluetooth, nghe được giọng nói của Giang Hành ở phòng đại sảnh đấu giá: “Vừa bắt đầu đấu giá, trọng tâm có lẽ nằm ở phần giữa và sau buổi đấu giá.”

“Ừm.” Lý Toản đáp một tiếng, hắn cầm súng trong tay dán sát vào tường đi đến trước cửa phòng điều khiển, gõ hai cái phát hiện cửa phòng hé một khe nhỏ, hắn lập tức cảm thấy không đúng bèn từ từ đẩy cửa ra đi vào, thấy mấy người điều khiển nằm sóng soài dưới sàn, mà trên ghế lái tàu có một người đang ngồi.

Lý Toản giơ súng đi đến gần, người ngồi trên ghế bỗng cử động quay đầu lại, nửa gương mặt lộ ra khỏi lưng ghế dựa, nhìn chằm chằm Lý Toản.

Họng súng Lý Toản nhắm ngay đối phương: “Vương Tân Vũ.”

Vương Tân Vũ cứng ngắc cười cười: “Đội trưởng Lý.”

Lý Toản đến gần, trong màn hình bị cái ghế to che khuất chính là cảnh tượng buổi bán đấu giá đang được tiến hành ở phòng đại sảnh. Vương Tân Vũ theo dõi phòng đấu giá?

“Cậu… Sao đến được đây?”

Vương Tân Vũ thoạt nhìn không mạnh lắm, sao hắn có thể đánh ngất thuyền viên và người điều khiển, còn khống chế phòng điều khiển, theo dõi buổi đấu giá?

“Có tiền là một chuyện rất rất tốt.” Vương Tân Vũ chỉ vào màn hình: “Đội trưởng Lý, anh muốn thưởng thức với tôi không?”

“Thưởng thức cái gì?” Lý Toản hỏi.

Vương Tân Vũ nhìn chằm chằm Lý Toản, ánh mắt không bình thường lắm: “Đấu giá ở vùng biển quốc tế chính là giao dịch ngầm, ở đây, chỉ cần có tiền là cái gì cũng mua được, kể cả mạng người.”

Hắn quay đầu nhìn màn hình: “Cả nhà Chu Bác Học đều có bệnh, cha mẹ cưng chiều con cái, con trai kiêu căng, dù có giết người chúng cũng làm như không có chuyện gì xảy ra. Có điều, chắc do thế nên chúng rất quan tâm đến người nhà.”

Lý Toản: “Cho nên?”

Giọng nói Vương Tân Vũ bỗng hào hứng: “Nên tôi thuê người bắt cóc cha mẹ Chu Bác Học, đưa họ lên du thuyền, mời Chu Bác Học xem một buổi biểu diễn.”

Lý Toản ngước mắt lên nhìn màn hình, trông thấy buổi đấu giá đã đổi thành một video phát trực tiếp, mặc dù camera giám sát khá xa nhưng vẫn có thể thấy rõ cha mẹ Chu Bác Học bị nhốt trong một phòng kín, màn hình chuyển qua một bóng người cao lớn.

Người này không lộ mặt, gã cầm dao chặt xương, giống một tên đồ tể đang đến gần gia súc mà gã chăn nuôi.

Lý Toản cau mày: “Cậu điên rồi.”

Hình ảnh máu me, trong màn hình, Chu Bác Học tận mắt nhìn thấy cha mẹ bị chém chết, hắn gào thét như điên ở đại sảnh nhưng bị đè chặt tại chỗ. Trong đại sảnh, những người tham gia đấu giá đều đeo mặt nạ, vì vậy họ công khai để lộ bản chất dã thú.

Từ xưa đến nay, máu có thể kích thích ham muốn giết chóc bẩn thỉu đê hèn sâu trong lòng con người, trong đại sảnh, không ai bứt rứt mà ngăn cản, ngược lại họ đang thưởng thức đầy hứng thú.

Đương nhiên dù có người muốn ngăn cản cũng không thể, vì người trong video phát trực tiếp kia căn bản không có mặt trên du thuyền này!

Vương Tân Vũ nhìn lên Lý Toản, gương mặt không phấn son rất sạch sẽ, nét mặt ngây thơ, rõ ràng hắn từng tàn nhẫn hành hạ hai người đến chết.

“Lúc tôi tận mắt chứng kiến bọn chúng bắt nạt chị tôi, tôi không dám la to.” Vương Tân Vũ nói: “Ngay từ đầu là lỗi của tôi, tôi ham chơi, trời tối còn chưa về. Chị tôi tới tìm, tôi còn cố ý trốn để chị tìm không được, kết quả chị gặp phải ba tên súc sinh. Tôi sợ đến run chân, chị tôi còn ra hiệu tôi nấp đi, đừng bước ra. Cha tôi chết rồi, trước khi mẹ tôi bệnh chết còn hiến nội tạng. Mẹ tôi hiến trái tim cho Phương Minh Húc, để nhà họ nhận nuôi tôi, hiến thận và xxx, yêu cầu họ nhận nuôi chị tôi. Mẹ tôi chọn người trong sạch, kết quả nhà họ Phương vì tôi mà chết.”

Vương Tân Vũ nỉ non: “Sai là tôi, là người như Chu Bác Học, là chúng tôi. Bọn họ, tôi, chúng tôi, mỗi người đều phải chuộc tội.”

Hết chương 84

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau