Chương 27: Thích em rất lâu rồi
Quý Diễn chạy vọt tới bàn sách, đơn giản mở chiếc hộp trên bàn ra xem.
Lại không ngờ tới thứ đồ đó cậu không thể xé, bởi vì trong hộp là một chiếc bình sứ.
Bình sứ thô sơ xám xịt, mặt bình cũng không được trơn nhẵn, nhìn có vẻ hơi xấu.
Quý Diễn vẫn nhớ cái bình này. Có một năm vào mùng ba Tết, cậu và Giang Tri Tụng đi du lịch rồi đến ở mấy ngày tại một làng chuyên làm gốm sứ. Hai người họ tại một nhà chuyên làm gốm loay hoay cả một buổi chiều mới làm ra được cái bình này.
Giang Tri Tụng lấy bình này làm vật trang trí từ rất lâu rồi, Quý Diễn có thấy một lần nhưng sau đó lại không thấy nữa.
Quý Diễn đã đụng vào bình rồi thì nhất định phải tìm ra đáp án, cầm bình lên dốc ngược lắc lắc. Trong khoảnh khắc, hàng loạt giấy ghi chú màu xanh nhạt đổ ào ra bàn.
Mỗi tờ ghi chú đều được gấp làm ba thành một hình vuông hết sức ngay ngắn, có mấy cái vết gấp có vẻ mòn, màu sắc cũng nhạt hơn những cái khác.
Quý Diễn tùy tiện cầm một nắm tay giấy ghi chú, kéo ghế lại gần, mở một vài tờ ra xem thử.
Mở ra chính là nét chữ bằng bút lông đẹp đẽ của Giang Tri Tụng, kiên cường lại không quá cứng ngắc, viết lên giấy có một cảm giác nét bút có lực xuyên thấu qua tờ giấy.
Nhưng thu hút Quý Diễn nhất là nội dung trên tờ ghi chú đó.
“Giang Tri Tụng, không sao đâu, về sau em đua xe nuôi anh.”
Quý Diễn cảm giác tim mình như vừa được chạm nhẹ vào. Trong một khoảnh khắc nhớ đến thời điểm nói ra câu nói đó, đó là lúc Tống Chi Yên bị tai nạn. Vào thời điểm đó tình hình học tập của Giang Tri Tụng không được ổn định, kết quả thi cuối cùng không tốt, là cậu nói với Giang Tri Tụng như vậy.
Quý Diễn cắn môi, đọc hết nhưng tờ ghi chú còn lại
“Giang Tri Tụng, sao mặt anh lại bị thương vậy? Là thằng khốn nào làm? Ông đây sẽ đấm cho nó rớt hết răng.”
“Giang Tri Tụng, anh đừng nghe ba anh nói, anh không phải vô dụng, anh là người ưu tú lợi hại nhất mà em từng gặp.”
“Giang Tri Tụng, hôm nay là giao thừa, anh qua đây ăn cơm đoàn viên cùng em đi.”
Quý Diễn đọc hết từng câu từng chữ trong tất cả những tờ ghi chú đó.
Linh tinh vụn vặt, giống như tất cả đều là những điều mà bản thân cậu đã từng nói. Có một vài câu như là khá mới mẻ trong ký ức cậu, có một vài câu nhớ không rõ, có một vài câu đã hoàn toàn không có ấn tượng, dường như khi đó chỉ là thuận miệng nói ra.
Nhưng Giang Tri Tụng đều nhớ rất rõ tất cả.
Nhưng câu nói này, sớm nhất là mùa hè năm cấp 3, gần đây nhất là lúc bọn họ ăn cơm cùng với Giang Hành Nam, và cậu nói: “Phải, là anh ấy đang theo đuổi cháu.”
Đầu óc Quý Diễn thẫn thờ, lẩm bẩm nói: “ Cái đệch, Giang Tri Tụng, anh….”
Tờ giấy trong tay cậu bị nắm lại thành một cục, Quý Diễn bị bất ngờ không biết nên phản ứng thế nào, ngồi yên trên ghế không cử động.
Một lát sau, Quý Diễn nhào vào phòng tắm, hất mạnh nước lạnh vào mặt, nước văng tứ tung khiến quần áo cũng bị ướt theo.
Lại một lúc sau, Quý Diễn tay chống ở bồn rửa mặt, nhìn thẳng vào gương, trong lòng nghĩ, cấp 3 năm đó bản thân cậu còn chưa hoàn toàn dậy thì, Giang Tri Tụng đúng là tên cầm thú.
Quý Diễn không nhịn được chửi vài câu.
Âm thanh dưới lầu càng lúc càng phức tạp, nghe chừng bữa tối đã được bày biện xong, người giúp việc lên lầu gọi Quý Diễn xuống ăn cơm. Quý Diễn lên tiếng trả lời, tắt nước, lau mặt qua loa rồi đi ra ngoài thay quần áo.
Bước chân cậu có chút gấp gáp, lúc lấy điện thoại không cẩn thận vấp chân vào chân giường, Quý Diễn ngồi sụp xuống xoa chân, mắt trừng trừng nhìn chân giường, đột nhiên nhớ tới hồi cấp ba Giang Tri Tụng không cho cậu ngủ chung giường, tự dưng lại cảm thấy tên cầm thú này cũng vẫn còn chút lương tâm đ*o đức.
Quý Diễn bước nhanh hơn xuống lầu, vừa đến cửa phòng ăn bất thình lình nghe thấy giọng nói của Lưu Uyển Thanh hỏi: “Tri Tụng, khách tới cũng khá đông, tối nay con với Quý Diễn ngủ chung một phòng được chứ?”
Tiếp theo lại nghe thấy Giang Tri Tụng không hề nao núng trả lời: “Dạ được ạ dì Lưu.”
Quý Diễn xuất hiện hét to.
“Không được”
Giang Hành Nam chậm hơn cậu một giây, dường như cũng rất đồng thanh: “Không được.”
Toàn bộ người trong phòng ăn đều vì sự đồng thanh này mà dừng lại nhìn họ vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Quý Túc Phong liếc nhìn Quý Diễn đứng yên không động đậy ở cửa phòng ăn, lời nói hơi trách móc: “Con làm gì mà hét lên vậy, không ra cái thể thống gì, còn không qua đây ngồi xuống đi.”
Vị trí của Quý Diễn ở bên cạnh Giang Tri Tụng, cậu dừng lại một chút, chậm rãi di chuyển về phía trước. Giang Tri Tụng ngẩng đầu cười với cậu, Quý Diên lập tức phớt lờ ánh mắt của anh.
Quý Túc Phong nói xong lại quay sang nói với Giang Hành Nam: “Hành Nam, không cần phải khách sáo vậy, phòng trống không còn nhiều, để Quý Diễn ngủ với Tri Tụng cũng được, chật chội tí thì đã làm sao. Cũng không phải hai đứa nó chưa ngủ với nhau bao giờ, phải không?”
Quý Diễn cầm đũa, cảm giác tim mình thấp thỏm nhảy tới nhảy lui muốn nhảy luôn ra ngoài nhưng ngại không dám nói. Giang Tri Tụng làm ra vẻ không biết gì, tự nhiên gắp một miếng thịt rán cho Quý Diễn.
Sắc mặt Giang Hành Nam trầm lại, liếc mắt nhìn Quý Diễn và Giang Tri Tụng, lại quay đầu nhìn thấy vẻ mặt cười tươi phớ lớ của Quý Túc Phong, trầm mặc một hồi lâu, không biết suy nghĩ cái gì cuối cùng lại nói: “Được.”
Lưu Uyển Thanh cười, khen tình cảm anh em tốt đẹp của Quý Diễn và Giang Tri Tụng.
Thẩm Ninh Ngọc cũng cười, phụ họa nói thêm vào vài câu.
Không khí trên bàn ăn nhìn có vẻ thân thiện, nhưng lại có một loại kì dị không thể nói nên lời. Phùng Hiểu Nam ngồi ở góc quan sát biểu cảm từng người từng người một.
Một bữa cơm ăn đến mức ai cũng có một tâm sự riêng.
Có tuổi rồi nên Giang Hành Nam chú ý hơn về lượng thức ăn, cố ý ăn ít một chút. Nhìn Quý Túc Phong cũng không động đũa mấy bèn gọi ông bạn già đến thư phòng nói chuyện phiếm.
Hai người mặt đối mặt pha trà, Quý Túc Phong quan sát chén trà, màu sắc xanh túy lại hơi trắng đục của sứ, nhìn qua tưởng như là chén ngọc. Vừa cười nói: “Loại sứ cao cấp này mà ông dùng để uống trà hả?”
“Nếu ông thích, chút nữa tôi cho người rửa sạch, lúc nào ông về tôi tặng ông.” Giang Hành Nam nói.
Bọn họ cũng là cùng nhau lớn lên, tình cảm được bồi dưỡng từ khi còn rất nhỏ, tuổi càng lớn càng trân trọng mối quan hệ này. Giang Hành Nam đối xử với Quý Túc Phong là sự chân thành hiếm có, huống chi Quý Túc Phong đối với Giang Tri Tụng cũng rất tốt.
Tuy Giang Tri Tụng đối với ông rất phản nghịch, nhưng dù sao cũng là con ruột, máu mủ tình thâm.
“Không cần đâu.” Quý Túc Phong nhàn nhã thưởng trà, cười nói: “Bộ lần trước ông cho tôi, tôi còn chưa dùng đến.”
Giang Hành Nam liếc mắt nhìn Quý Túc Phong thảnh thơi nhàn hạ, nhớ tới Giang Tri Tụng cùng Quý Diễn, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Nếu Quý Diễn là nữ, môn đăng hộ đối, lại là thanh mai trúc mã với Giang Tri Tụng, làm con dâu của ông là tốt nhất rồi.
Từ nhỏ đến lớn, cả hai đứa con trai đều không gần gũi với ông. Nhưng Quý Diễn lại ngược lại, từ nhỏ đã trước sau chạy theo gọi chú, bò lên đùi ông nhìn ông làm việc, lớn hơn một chút tại vì Giang Tri Tụng hét lên không cho tiếp tục bò lên đùi ông, nhưng lâu lâu cũng dặn ông không được hút thuốc.
Nhưng cứ nhất định là giới tính không khớp, Giang Tri Tụng lại một lòng một dạ cứ muốn đâm đầu vào.
Ông cũng rất rõ ràng, ông không thể kiểm soát được Giang Tri Tụng, Quý Diễn thì vô tâm vô phế, so với thủ đoạn của Giang Tri Tụng thì Quý Diễn chạy không thoát được, chỉ là vấn đề về thời gian.
Trong lòng Giang Hành Nam không rõ là đang tức giận hay là đang áy náy.
Quý Túc Phong một tay bưng ly trà, lúc có lúc không gõ vào tay vịn của ghế, giống như là đang đi nghỉ dưỡng.
Giang Hành Nam đứng dậy đi đến kệ đồ trong phòng, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại vòng ra kệ sách phía sau mở ngăn tủ, bên trong là một cái két sắt.
Quý Túc Phong tò mò đứng bên cạnh xem, Giang Hành Nam từ két sắt lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho ông.
“Đây là cái gì?” Quý Túc Phong hỏi.
Giang Hành Nam nói: “Bút tích của Tề Bạch Thạch.”
Quý Túc Phong biết Giang Hành Nam có sở thích sưu tập đồ cổ, nghĩ là định cho mình thưởng thức nên xem xong khen ngợi mấy câu rồi đưa lại để cất đi.
Ai mà biết Giang Hành Nam đưa hộp gỗ đến tay mình, ý muốn tặng ông cái hộp này.
Quý Túc Phong thực sự khiếp sợ, lung tung rối loạn suy nghĩ tưởng tượng ra một đống thứ, vội vàng hỏi: “Ông làm gì sai sắp bị bắt hả?”
Giang Hành Nam nhìn ông một cái rồi nói: “Không có, bức tranh này rất có giá trị, ông cất nó đi.”
Quý Túc Phong từ chối như thế nào cũng không được, về sau Giang Hành Nam cảm thấy mất kiên nhẫn, lâu này ông làm quan chức cao, giọng điệu khiến cho đối phương khó mà từ chối được.
Quý Túc Phong không biết làm gì, đành phải ôm lấy bức tranh vừa đi vừa lầm bầm, cảm thấy không được an tâm lắm nên quyết định giúp Giang Hành Nam bảo quản tranh một thời gian trước, sau này trả lại sau vậy.
Miếng thịt Giang Tri Tụng gắp cho cậu còn chưa ăn hết, Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn cả người căng thẳng như ngồi trên đống lửa, cảm giác giây tiếp theo là phát nổ nên không gắp gì thêm cho cậu, cũng không nói chuyện gì với cậu.
Giang Trị Tụng cúi đầu gắp hành trong chén bỏ đi. Từ rất lâu về trước, anh đã ám chỉ vô số lần nhưng Quý Diễn chỉ trốn.
Một miếng hành không cẩn thận bị rơi xuống đất, Giang Tri Tục cúi người nhặt lên. Lúc anh cúi người, cả người Quý Diễn nghiêng về phía bên kia né tránh, Giang Tri Tụng dừng động tác của mình lại một chút.
Thật ra trong lòng Giang Tri Tụng cũng không điềm tĩnh như vậy. Anh là phía chủ động nhưng trong mối quan hệ của bọn họ, Quý Diễn mới là người quyết định.
Anh can đảm bóc tách để lộ trần trụi chính con người của mình, không chỉ là vì cảm xúc bị đè nén nhiều năm, mà còn là vì phản ứng quá bình thản của Quý Diễn qua những lần anh do thám.
Anh quá hiểu Quý Diễn, với tính cách của cậu, không phát khùng, không lập tức từ chối chính là đang dao động.
Giang Tri Tụng nhặt hành lên, gác đũa qua một bên, lấy khăn nóng lau lau tay, thỉnh thoảng lại nhìn qua Quý Diễn.
Quý Diễn cảm nhận được, cảm giác không thể ngồi thêm được nữa, đợi Quý Túc Phong và Giang Hành Nam vừa rời đi cũng lập tức đứng dậy bỏ đi.
Giang Tri Tụng cũng đi theo sau đó.
Quý Diễn không lên lầu mà đi thẳng ra vườn.
Giang Tri Tụng đi ngay phía sau cậu và giữ khoảng cách nửa mét. Quý Diễn đột nhiên dừng chân rồi lại tăng tốc chạy thật nhanh.
Trong vườn khá rộng, trồng các loại cây xanh mọc rậm rạp um tùm, phía Đông Nam có một cây bạch quả, gió thổi nhẹ qua nghe những chiếc lá rung lên lào xào.
Ở phía góc có một cái hồ nhỏ kia còn làm giả một ngọn núi ở kế bên.
Sát bên núi có một đường phiến đá xanh uốn lượn về phía trước, thẳng đến một cái cầu hình vòm, lúc yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách dưới cầu vòm.
Giang Tri Tụng bước nhanh qua cây bạch quả, đi qua hồ nước rồi đi qua con đường đá xanh nhỏ, ở góc ngoặt ôm lấy Quý Diễn vào lòng.
Giang Tri Tụng ấn Quý Diễn vào góc tường, cúi đầu nhìn cậu.
“Sao lại trốn anh?” Giang Tri Tụng nhẹ giọng hỏi.
Quý Diễn nghiến răng, cơ bản là cậu chưa nghĩ ra phải đối mặt với anh như thế nào.
Bây giờ mà nói về chuyện này thì rất khó để kết thúc.
Một khi đã trở mặt, có lẽ bạn bè cũng khó có thể tiếp tục.
Quý Diễn im lặng một lúc, Giang Tri Tụng cũng không hối cậu, tay chống lên tường, vẫn nhìn chăm chú Quý Diễn.
Trong vườn có gió to, thổi mạnh khiến tóc Quý Diễn dựng ngược lên.
Trong lùm cây có âm thanh của một loài côn trùng không biết tên gì, cứ kêu một tiếng rồi lại một tiếng khiến người nghe cảm thấy vừa phiền lại vừa hoảng hốt.
“A Diễn…” Giang Tri Tụng mở miệng, vừa định nói chuyện.
Chuông cảnh báo trong lòng Quý Diễn reo lên, lập tức che miệng Giang Tri tụng lại, hét lớn: “Im miệng.”
Nhưng cậu vẫn nghe thấy.
Giang Tri Tụng nói: “Anh thích em rất lâu rồi.”
Quý Diễn theo bản năng muốn giả vờ không nghe thấy, định đẩy Giang Tri Tụng ra chuẩn bị chạy trốn.
Giang Tri Tụng nắm lấy cổ tay cậu, dùng sức nắm mạnh khiến cậu cảm nhận được cổ tay mình bắt đầu nhói nhói. Quý Diễn biết lần này Giang Tri tụng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, gấp gáp đến mức ngực căng chặt, quát lên: “Em là con trai.”
Giang Tri Tụng không chút do dự: “Thì anh thích con trai.”
Quý Diễn vừa tức vừa vội: “Ông đây không thích con trai, bà mẹ anh tự dưng tỏ tình, anh bị điên rồi phải không?”
“Anh không tỏ tình thì làm sao theo đuổi em? Không theo đuổi em thì làm sao có thể ở bên cạnh em, hay là em muốn bỏ bớt bước, mình đi đến bước cuối cùng luôn?” Giang Tri Tụng đưa tay sờ tóc cậu, từng bước ép sát.
Quý Diễn không đi được, định nâng chân lên đạp anh nhưng lại bực mình dậm chân xuống đất nói: “Giang Tri Tụng anh còn như vậy nữa em đấm anh đó.”
Giang Tri Tụng nói: “Nhưng đến đạp chân anh em cũng không nỡ mà.”
Quý Diễn thẹn quá hóa giận, dưới tình thế cấp bách liền há miệng cắn lên bàn tay của anh. Giang Tri Tụng để mặc cậu cắn cũng không đẩy ra.
Hai người cứ giằng có một lúc, phía xa mơ hồ vang lên một tiếng cười nhẹ. Quý Diễn dừng lại, dựa vào tường không dám thở mạnh sợ bị người khác phát hiện.
Giang Tri Tụng hơi buông Quý Diễn ra, thấp giọng nói: “Phía bên này ẩm ướt rất nhiều muỗi, bọn họ chắc là sẽ đi về hướng Đông để hóng gió, không qua đây đâu.”
Âm thanh đứng là càng lúc càng xa, Quý Diễn mới hơi thả lỏng. Cậu bình tĩnh một chút rồi nói với anh: “Giang Tri Tụng, anh có nghe câu này bao giờ chưa?”
“Câu gì?” Giang Tri Tụng hỏi.
“Anh em như thể tay chân.” Quý Diễn khống chế bản thân cố ý tỏ vẻ lạnh lùng: “Em coi anh như tay trái tay phải của mình, cũng có thể vì anh không tiếc mạng sống, nhưng nếu nhiều hơn thì là không còn gì cả.”
Giang Tri tụng không nói tiếp.
Quý Diễn nắm tay thành nắm đấm đưa ra trước mặt Giang Tri Tụng, nỗ lực thuyết phục: “Anh cũng suy nghĩ lại đi, anh có thể chấp nhận cánh tay trái tay phải của anh có hành vi thân mật với anh không?”
Ánh mắt Giang Tri Tụng ở trên tay của bản thân, ánh mắt phảng phất có một chút màu sắc, Quý Diễn im lặng trong khoảnh khắc, không biết nghĩ đến cái gì, lập tức chỉnh lại: “Ý em là chân.”
Càng nói càng không đúng, Quý Diễn dứt khoát bất chấp tất cả nói: “Nói chung là em dù có chết cũng không là gay. Anh chết tâm đi, bỏ ý định này đi.”
Tay bị cắn một cái in sâu dấu răng vừa đau vừa ngứa, Giang Tri Tụng thuận theo cổ tay Quý Diễn, lại đè vai cậu cúi đầu nhìn trực tiếp vào mắt cậu nói từng câu từng chữ: “Anh không có cách nào từ bỏ được.”
“Cho dù là bây giờ em có tát anh một cái, chỉ thẳng vào mặt anh chửi anh ghê tớm, chửi anh không biết xấu hổ, anh cũng vẫn sẽ tiếp tục thích em.”
“Có rất nhiều chuyện có thể ngăn chặn kịp thời, chỉ duy nhất chuyện này là không thể.”
Quý Diễn sống hơn hai mưới mấy năm nay, không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt, lại càng chưa nghe những câu tán tỉnh yêu đương bao giờ.
Mẹ nó đây chính là những câu tán tỉnh phải không?
Quý Diễn quay mặt, cơ bản là không dám nhìn thẳng Giang Tri Tụng, cũng không biết tại sao mà bản thân cảm thấy hốt hoảng cực độ.
Càng sợ lại càng thấy phiền, Quý Diễn dậm chân lạnh lùng nói: “Giang Tri Tụng anh im miệng, em đã nói em không phải là gay.”
Có thể lúc nói câu đó Quý Diễn cực kì thấy phiền phức, Giang Tri Tụng nghe được cũng buông nhẹ cậu ra, trầm mặc một chút hỏi: “A Diễn, em không cần trốn anh, chỉ cần để anh thích em là được rồi.”
Giọng nói của Giang Tri Tụng rất thấp, thấp đến mức nghe cảm giác có chút hèn mọn. Trong trí nhớ của Quý Diễn, cho dù gặp khó khăn khó giải quyết như thế nào, Giang Tri Tụng cũng vẫn rất tự tin.
Rõ ràng vừa mới đây còn rất bá đạo, vậy mà bây giờ lại trở nên thật đáng thương.
Giang Tri Tụng liếm môi, rũ mắt chau mày, ánh mắt đầy mất mát còn hơi khổ sở, thậm chí kèm thêm một chút mờ mịt. Cái biểu cảm này Quý Diễn rất quen thuộc, mỗi lần Giang Tri Tụng bị la mắng hay bị phủ nhận, cậu đến nhà họ Giang tìm anh, anh đều sẽ như vậy.
Theo như Quý Diễn đánh giá thì chính là cực kỳ tự ti hoài nghi bản thân, không có cảm giác an toàn.
Nhiều năm như vậy, Quý Diễn đã tự hình thành được phản ứng theo bản năng, cứ nhìn thấy biểu hiện này là lập tức an ủi anh.
Tay vừa đưa ra ngay lập tức lại thu trở về.
Quý Diễn tự thầm mắng chửi vài câu, cuối cùng không đành lòng, cố gắng lạnh mặt: “Trước tiên em cảnh cáo anh, em có thể không trốn anh nhưng tốt nhất là anh nên biết điểm dừng, nếu anh còn biết điều thì chúng ta còn có thể là anh em.”
Giang Tri Tụng “Ừ” một tiếng, che khuất cảm xúc trong mắt rồi nói: “Chúng ta về phòng ngủ thôi.”
Về phòng ngủ = ngủ chung một cái giường. Dưới tình huống của ngày hôm nay, mẹ nó rồi làm sao mà ngủ.
Quý Diễn đứng yên không động đậy.
Giang Tri Tụng chủ động nói: “Chốc nữa anh sẽ chia giường ra làm hai, mỗi người một bên, anh hứa sẽ không vượt qua giới hạn.”
Quý Diễn chần chừ một lát rồi cùng anh trở về.
Buổi tối Quý Diễn ngủ phía ngoài, đề phòng lỡ có tình huống nào phát sinh thì có thể nhanh chóng chạy trốn.
Giang Tri Tụng nói lời giữ lời, chia giường ra làm hai, bản thân ngủ ở tít phía trong, nhường hơn nửa giường lại cho Quý Diễn.
Giang Tri Tụng vai to chân dài, chen chúc vào chỗ kia chắc chắn không thấy thoải mái nhưng Quý Diễn cũng không nói gì, trong lòng nghĩ, tốt nhất là chật cho chết anh đi.
Tắt đèn một lúc lâu, trong phòng ngủ im phăng phắc, Quý Diễn cũng chưa ngủ được, chớp chớp mắt suy nghĩ về Giang Tri Tụng.
Con người Giang Tri Tụng có hơi mâu thuẫn.
Khoác trên người lớp da nho nhã cao quý nhưng lại giấu bên trong rất nhiều cảm xúc.
Dịu dàng nhưng có những lúc rất bạo lực, rất chiều cậu nhưng lại có những lúc cũng rất bá đạo.
Rất nhiều mặt.
Nhưng mà trước đó Quý Diễn chỉ biết đến phần dịu dàng của anh.
Bây giờ coi như là được mở mang tầm mắt.
Lại không ngờ tới thứ đồ đó cậu không thể xé, bởi vì trong hộp là một chiếc bình sứ.
Bình sứ thô sơ xám xịt, mặt bình cũng không được trơn nhẵn, nhìn có vẻ hơi xấu.
Quý Diễn vẫn nhớ cái bình này. Có một năm vào mùng ba Tết, cậu và Giang Tri Tụng đi du lịch rồi đến ở mấy ngày tại một làng chuyên làm gốm sứ. Hai người họ tại một nhà chuyên làm gốm loay hoay cả một buổi chiều mới làm ra được cái bình này.
Giang Tri Tụng lấy bình này làm vật trang trí từ rất lâu rồi, Quý Diễn có thấy một lần nhưng sau đó lại không thấy nữa.
Quý Diễn đã đụng vào bình rồi thì nhất định phải tìm ra đáp án, cầm bình lên dốc ngược lắc lắc. Trong khoảnh khắc, hàng loạt giấy ghi chú màu xanh nhạt đổ ào ra bàn.
Mỗi tờ ghi chú đều được gấp làm ba thành một hình vuông hết sức ngay ngắn, có mấy cái vết gấp có vẻ mòn, màu sắc cũng nhạt hơn những cái khác.
Quý Diễn tùy tiện cầm một nắm tay giấy ghi chú, kéo ghế lại gần, mở một vài tờ ra xem thử.
Mở ra chính là nét chữ bằng bút lông đẹp đẽ của Giang Tri Tụng, kiên cường lại không quá cứng ngắc, viết lên giấy có một cảm giác nét bút có lực xuyên thấu qua tờ giấy.
Nhưng thu hút Quý Diễn nhất là nội dung trên tờ ghi chú đó.
“Giang Tri Tụng, không sao đâu, về sau em đua xe nuôi anh.”
Quý Diễn cảm giác tim mình như vừa được chạm nhẹ vào. Trong một khoảnh khắc nhớ đến thời điểm nói ra câu nói đó, đó là lúc Tống Chi Yên bị tai nạn. Vào thời điểm đó tình hình học tập của Giang Tri Tụng không được ổn định, kết quả thi cuối cùng không tốt, là cậu nói với Giang Tri Tụng như vậy.
Quý Diễn cắn môi, đọc hết nhưng tờ ghi chú còn lại
“Giang Tri Tụng, sao mặt anh lại bị thương vậy? Là thằng khốn nào làm? Ông đây sẽ đấm cho nó rớt hết răng.”
“Giang Tri Tụng, anh đừng nghe ba anh nói, anh không phải vô dụng, anh là người ưu tú lợi hại nhất mà em từng gặp.”
“Giang Tri Tụng, hôm nay là giao thừa, anh qua đây ăn cơm đoàn viên cùng em đi.”
Quý Diễn đọc hết từng câu từng chữ trong tất cả những tờ ghi chú đó.
Linh tinh vụn vặt, giống như tất cả đều là những điều mà bản thân cậu đã từng nói. Có một vài câu như là khá mới mẻ trong ký ức cậu, có một vài câu nhớ không rõ, có một vài câu đã hoàn toàn không có ấn tượng, dường như khi đó chỉ là thuận miệng nói ra.
Nhưng Giang Tri Tụng đều nhớ rất rõ tất cả.
Nhưng câu nói này, sớm nhất là mùa hè năm cấp 3, gần đây nhất là lúc bọn họ ăn cơm cùng với Giang Hành Nam, và cậu nói: “Phải, là anh ấy đang theo đuổi cháu.”
Đầu óc Quý Diễn thẫn thờ, lẩm bẩm nói: “ Cái đệch, Giang Tri Tụng, anh….”
Tờ giấy trong tay cậu bị nắm lại thành một cục, Quý Diễn bị bất ngờ không biết nên phản ứng thế nào, ngồi yên trên ghế không cử động.
Một lát sau, Quý Diễn nhào vào phòng tắm, hất mạnh nước lạnh vào mặt, nước văng tứ tung khiến quần áo cũng bị ướt theo.
Lại một lúc sau, Quý Diễn tay chống ở bồn rửa mặt, nhìn thẳng vào gương, trong lòng nghĩ, cấp 3 năm đó bản thân cậu còn chưa hoàn toàn dậy thì, Giang Tri Tụng đúng là tên cầm thú.
Quý Diễn không nhịn được chửi vài câu.
Âm thanh dưới lầu càng lúc càng phức tạp, nghe chừng bữa tối đã được bày biện xong, người giúp việc lên lầu gọi Quý Diễn xuống ăn cơm. Quý Diễn lên tiếng trả lời, tắt nước, lau mặt qua loa rồi đi ra ngoài thay quần áo.
Bước chân cậu có chút gấp gáp, lúc lấy điện thoại không cẩn thận vấp chân vào chân giường, Quý Diễn ngồi sụp xuống xoa chân, mắt trừng trừng nhìn chân giường, đột nhiên nhớ tới hồi cấp ba Giang Tri Tụng không cho cậu ngủ chung giường, tự dưng lại cảm thấy tên cầm thú này cũng vẫn còn chút lương tâm đ*o đức.
Quý Diễn bước nhanh hơn xuống lầu, vừa đến cửa phòng ăn bất thình lình nghe thấy giọng nói của Lưu Uyển Thanh hỏi: “Tri Tụng, khách tới cũng khá đông, tối nay con với Quý Diễn ngủ chung một phòng được chứ?”
Tiếp theo lại nghe thấy Giang Tri Tụng không hề nao núng trả lời: “Dạ được ạ dì Lưu.”
Quý Diễn xuất hiện hét to.
“Không được”
Giang Hành Nam chậm hơn cậu một giây, dường như cũng rất đồng thanh: “Không được.”
Toàn bộ người trong phòng ăn đều vì sự đồng thanh này mà dừng lại nhìn họ vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.
Quý Túc Phong liếc nhìn Quý Diễn đứng yên không động đậy ở cửa phòng ăn, lời nói hơi trách móc: “Con làm gì mà hét lên vậy, không ra cái thể thống gì, còn không qua đây ngồi xuống đi.”
Vị trí của Quý Diễn ở bên cạnh Giang Tri Tụng, cậu dừng lại một chút, chậm rãi di chuyển về phía trước. Giang Tri Tụng ngẩng đầu cười với cậu, Quý Diên lập tức phớt lờ ánh mắt của anh.
Quý Túc Phong nói xong lại quay sang nói với Giang Hành Nam: “Hành Nam, không cần phải khách sáo vậy, phòng trống không còn nhiều, để Quý Diễn ngủ với Tri Tụng cũng được, chật chội tí thì đã làm sao. Cũng không phải hai đứa nó chưa ngủ với nhau bao giờ, phải không?”
Quý Diễn cầm đũa, cảm giác tim mình thấp thỏm nhảy tới nhảy lui muốn nhảy luôn ra ngoài nhưng ngại không dám nói. Giang Tri Tụng làm ra vẻ không biết gì, tự nhiên gắp một miếng thịt rán cho Quý Diễn.
Sắc mặt Giang Hành Nam trầm lại, liếc mắt nhìn Quý Diễn và Giang Tri Tụng, lại quay đầu nhìn thấy vẻ mặt cười tươi phớ lớ của Quý Túc Phong, trầm mặc một hồi lâu, không biết suy nghĩ cái gì cuối cùng lại nói: “Được.”
Lưu Uyển Thanh cười, khen tình cảm anh em tốt đẹp của Quý Diễn và Giang Tri Tụng.
Thẩm Ninh Ngọc cũng cười, phụ họa nói thêm vào vài câu.
Không khí trên bàn ăn nhìn có vẻ thân thiện, nhưng lại có một loại kì dị không thể nói nên lời. Phùng Hiểu Nam ngồi ở góc quan sát biểu cảm từng người từng người một.
Một bữa cơm ăn đến mức ai cũng có một tâm sự riêng.
Có tuổi rồi nên Giang Hành Nam chú ý hơn về lượng thức ăn, cố ý ăn ít một chút. Nhìn Quý Túc Phong cũng không động đũa mấy bèn gọi ông bạn già đến thư phòng nói chuyện phiếm.
Hai người mặt đối mặt pha trà, Quý Túc Phong quan sát chén trà, màu sắc xanh túy lại hơi trắng đục của sứ, nhìn qua tưởng như là chén ngọc. Vừa cười nói: “Loại sứ cao cấp này mà ông dùng để uống trà hả?”
“Nếu ông thích, chút nữa tôi cho người rửa sạch, lúc nào ông về tôi tặng ông.” Giang Hành Nam nói.
Bọn họ cũng là cùng nhau lớn lên, tình cảm được bồi dưỡng từ khi còn rất nhỏ, tuổi càng lớn càng trân trọng mối quan hệ này. Giang Hành Nam đối xử với Quý Túc Phong là sự chân thành hiếm có, huống chi Quý Túc Phong đối với Giang Tri Tụng cũng rất tốt.
Tuy Giang Tri Tụng đối với ông rất phản nghịch, nhưng dù sao cũng là con ruột, máu mủ tình thâm.
“Không cần đâu.” Quý Túc Phong nhàn nhã thưởng trà, cười nói: “Bộ lần trước ông cho tôi, tôi còn chưa dùng đến.”
Giang Hành Nam liếc mắt nhìn Quý Túc Phong thảnh thơi nhàn hạ, nhớ tới Giang Tri Tụng cùng Quý Diễn, trong lòng cảm thấy không thoải mái.
Nếu Quý Diễn là nữ, môn đăng hộ đối, lại là thanh mai trúc mã với Giang Tri Tụng, làm con dâu của ông là tốt nhất rồi.
Từ nhỏ đến lớn, cả hai đứa con trai đều không gần gũi với ông. Nhưng Quý Diễn lại ngược lại, từ nhỏ đã trước sau chạy theo gọi chú, bò lên đùi ông nhìn ông làm việc, lớn hơn một chút tại vì Giang Tri Tụng hét lên không cho tiếp tục bò lên đùi ông, nhưng lâu lâu cũng dặn ông không được hút thuốc.
Nhưng cứ nhất định là giới tính không khớp, Giang Tri Tụng lại một lòng một dạ cứ muốn đâm đầu vào.
Ông cũng rất rõ ràng, ông không thể kiểm soát được Giang Tri Tụng, Quý Diễn thì vô tâm vô phế, so với thủ đoạn của Giang Tri Tụng thì Quý Diễn chạy không thoát được, chỉ là vấn đề về thời gian.
Trong lòng Giang Hành Nam không rõ là đang tức giận hay là đang áy náy.
Quý Túc Phong một tay bưng ly trà, lúc có lúc không gõ vào tay vịn của ghế, giống như là đang đi nghỉ dưỡng.
Giang Hành Nam đứng dậy đi đến kệ đồ trong phòng, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại vòng ra kệ sách phía sau mở ngăn tủ, bên trong là một cái két sắt.
Quý Túc Phong tò mò đứng bên cạnh xem, Giang Hành Nam từ két sắt lấy ra một cái hộp gỗ, đưa cho ông.
“Đây là cái gì?” Quý Túc Phong hỏi.
Giang Hành Nam nói: “Bút tích của Tề Bạch Thạch.”
Quý Túc Phong biết Giang Hành Nam có sở thích sưu tập đồ cổ, nghĩ là định cho mình thưởng thức nên xem xong khen ngợi mấy câu rồi đưa lại để cất đi.
Ai mà biết Giang Hành Nam đưa hộp gỗ đến tay mình, ý muốn tặng ông cái hộp này.
Quý Túc Phong thực sự khiếp sợ, lung tung rối loạn suy nghĩ tưởng tượng ra một đống thứ, vội vàng hỏi: “Ông làm gì sai sắp bị bắt hả?”
Giang Hành Nam nhìn ông một cái rồi nói: “Không có, bức tranh này rất có giá trị, ông cất nó đi.”
Quý Túc Phong từ chối như thế nào cũng không được, về sau Giang Hành Nam cảm thấy mất kiên nhẫn, lâu này ông làm quan chức cao, giọng điệu khiến cho đối phương khó mà từ chối được.
Quý Túc Phong không biết làm gì, đành phải ôm lấy bức tranh vừa đi vừa lầm bầm, cảm thấy không được an tâm lắm nên quyết định giúp Giang Hành Nam bảo quản tranh một thời gian trước, sau này trả lại sau vậy.
Miếng thịt Giang Tri Tụng gắp cho cậu còn chưa ăn hết, Giang Tri Tụng nhìn Quý Diễn cả người căng thẳng như ngồi trên đống lửa, cảm giác giây tiếp theo là phát nổ nên không gắp gì thêm cho cậu, cũng không nói chuyện gì với cậu.
Giang Trị Tụng cúi đầu gắp hành trong chén bỏ đi. Từ rất lâu về trước, anh đã ám chỉ vô số lần nhưng Quý Diễn chỉ trốn.
Một miếng hành không cẩn thận bị rơi xuống đất, Giang Tri Tục cúi người nhặt lên. Lúc anh cúi người, cả người Quý Diễn nghiêng về phía bên kia né tránh, Giang Tri Tụng dừng động tác của mình lại một chút.
Thật ra trong lòng Giang Tri Tụng cũng không điềm tĩnh như vậy. Anh là phía chủ động nhưng trong mối quan hệ của bọn họ, Quý Diễn mới là người quyết định.
Anh can đảm bóc tách để lộ trần trụi chính con người của mình, không chỉ là vì cảm xúc bị đè nén nhiều năm, mà còn là vì phản ứng quá bình thản của Quý Diễn qua những lần anh do thám.
Anh quá hiểu Quý Diễn, với tính cách của cậu, không phát khùng, không lập tức từ chối chính là đang dao động.
Giang Tri Tụng nhặt hành lên, gác đũa qua một bên, lấy khăn nóng lau lau tay, thỉnh thoảng lại nhìn qua Quý Diễn.
Quý Diễn cảm nhận được, cảm giác không thể ngồi thêm được nữa, đợi Quý Túc Phong và Giang Hành Nam vừa rời đi cũng lập tức đứng dậy bỏ đi.
Giang Tri Tụng cũng đi theo sau đó.
Quý Diễn không lên lầu mà đi thẳng ra vườn.
Giang Tri Tụng đi ngay phía sau cậu và giữ khoảng cách nửa mét. Quý Diễn đột nhiên dừng chân rồi lại tăng tốc chạy thật nhanh.
Trong vườn khá rộng, trồng các loại cây xanh mọc rậm rạp um tùm, phía Đông Nam có một cây bạch quả, gió thổi nhẹ qua nghe những chiếc lá rung lên lào xào.
Ở phía góc có một cái hồ nhỏ kia còn làm giả một ngọn núi ở kế bên.
Sát bên núi có một đường phiến đá xanh uốn lượn về phía trước, thẳng đến một cái cầu hình vòm, lúc yên tĩnh có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách dưới cầu vòm.
Giang Tri Tụng bước nhanh qua cây bạch quả, đi qua hồ nước rồi đi qua con đường đá xanh nhỏ, ở góc ngoặt ôm lấy Quý Diễn vào lòng.
Giang Tri Tụng ấn Quý Diễn vào góc tường, cúi đầu nhìn cậu.
“Sao lại trốn anh?” Giang Tri Tụng nhẹ giọng hỏi.
Quý Diễn nghiến răng, cơ bản là cậu chưa nghĩ ra phải đối mặt với anh như thế nào.
Bây giờ mà nói về chuyện này thì rất khó để kết thúc.
Một khi đã trở mặt, có lẽ bạn bè cũng khó có thể tiếp tục.
Quý Diễn im lặng một lúc, Giang Tri Tụng cũng không hối cậu, tay chống lên tường, vẫn nhìn chăm chú Quý Diễn.
Trong vườn có gió to, thổi mạnh khiến tóc Quý Diễn dựng ngược lên.
Trong lùm cây có âm thanh của một loài côn trùng không biết tên gì, cứ kêu một tiếng rồi lại một tiếng khiến người nghe cảm thấy vừa phiền lại vừa hoảng hốt.
“A Diễn…” Giang Tri Tụng mở miệng, vừa định nói chuyện.
Chuông cảnh báo trong lòng Quý Diễn reo lên, lập tức che miệng Giang Tri tụng lại, hét lớn: “Im miệng.”
Nhưng cậu vẫn nghe thấy.
Giang Tri Tụng nói: “Anh thích em rất lâu rồi.”
Quý Diễn theo bản năng muốn giả vờ không nghe thấy, định đẩy Giang Tri Tụng ra chuẩn bị chạy trốn.
Giang Tri Tụng nắm lấy cổ tay cậu, dùng sức nắm mạnh khiến cậu cảm nhận được cổ tay mình bắt đầu nhói nhói. Quý Diễn biết lần này Giang Tri tụng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, gấp gáp đến mức ngực căng chặt, quát lên: “Em là con trai.”
Giang Tri Tụng không chút do dự: “Thì anh thích con trai.”
Quý Diễn vừa tức vừa vội: “Ông đây không thích con trai, bà mẹ anh tự dưng tỏ tình, anh bị điên rồi phải không?”
“Anh không tỏ tình thì làm sao theo đuổi em? Không theo đuổi em thì làm sao có thể ở bên cạnh em, hay là em muốn bỏ bớt bước, mình đi đến bước cuối cùng luôn?” Giang Tri Tụng đưa tay sờ tóc cậu, từng bước ép sát.
Quý Diễn không đi được, định nâng chân lên đạp anh nhưng lại bực mình dậm chân xuống đất nói: “Giang Tri Tụng anh còn như vậy nữa em đấm anh đó.”
Giang Tri Tụng nói: “Nhưng đến đạp chân anh em cũng không nỡ mà.”
Quý Diễn thẹn quá hóa giận, dưới tình thế cấp bách liền há miệng cắn lên bàn tay của anh. Giang Tri Tụng để mặc cậu cắn cũng không đẩy ra.
Hai người cứ giằng có một lúc, phía xa mơ hồ vang lên một tiếng cười nhẹ. Quý Diễn dừng lại, dựa vào tường không dám thở mạnh sợ bị người khác phát hiện.
Giang Tri Tụng hơi buông Quý Diễn ra, thấp giọng nói: “Phía bên này ẩm ướt rất nhiều muỗi, bọn họ chắc là sẽ đi về hướng Đông để hóng gió, không qua đây đâu.”
Âm thanh đứng là càng lúc càng xa, Quý Diễn mới hơi thả lỏng. Cậu bình tĩnh một chút rồi nói với anh: “Giang Tri Tụng, anh có nghe câu này bao giờ chưa?”
“Câu gì?” Giang Tri Tụng hỏi.
“Anh em như thể tay chân.” Quý Diễn khống chế bản thân cố ý tỏ vẻ lạnh lùng: “Em coi anh như tay trái tay phải của mình, cũng có thể vì anh không tiếc mạng sống, nhưng nếu nhiều hơn thì là không còn gì cả.”
Giang Tri tụng không nói tiếp.
Quý Diễn nắm tay thành nắm đấm đưa ra trước mặt Giang Tri Tụng, nỗ lực thuyết phục: “Anh cũng suy nghĩ lại đi, anh có thể chấp nhận cánh tay trái tay phải của anh có hành vi thân mật với anh không?”
Ánh mắt Giang Tri Tụng ở trên tay của bản thân, ánh mắt phảng phất có một chút màu sắc, Quý Diễn im lặng trong khoảnh khắc, không biết nghĩ đến cái gì, lập tức chỉnh lại: “Ý em là chân.”
Càng nói càng không đúng, Quý Diễn dứt khoát bất chấp tất cả nói: “Nói chung là em dù có chết cũng không là gay. Anh chết tâm đi, bỏ ý định này đi.”
Tay bị cắn một cái in sâu dấu răng vừa đau vừa ngứa, Giang Tri Tụng thuận theo cổ tay Quý Diễn, lại đè vai cậu cúi đầu nhìn trực tiếp vào mắt cậu nói từng câu từng chữ: “Anh không có cách nào từ bỏ được.”
“Cho dù là bây giờ em có tát anh một cái, chỉ thẳng vào mặt anh chửi anh ghê tớm, chửi anh không biết xấu hổ, anh cũng vẫn sẽ tiếp tục thích em.”
“Có rất nhiều chuyện có thể ngăn chặn kịp thời, chỉ duy nhất chuyện này là không thể.”
Quý Diễn sống hơn hai mưới mấy năm nay, không bao giờ trêu hoa ghẹo nguyệt, lại càng chưa nghe những câu tán tỉnh yêu đương bao giờ.
Mẹ nó đây chính là những câu tán tỉnh phải không?
Quý Diễn quay mặt, cơ bản là không dám nhìn thẳng Giang Tri Tụng, cũng không biết tại sao mà bản thân cảm thấy hốt hoảng cực độ.
Càng sợ lại càng thấy phiền, Quý Diễn dậm chân lạnh lùng nói: “Giang Tri Tụng anh im miệng, em đã nói em không phải là gay.”
Có thể lúc nói câu đó Quý Diễn cực kì thấy phiền phức, Giang Tri Tụng nghe được cũng buông nhẹ cậu ra, trầm mặc một chút hỏi: “A Diễn, em không cần trốn anh, chỉ cần để anh thích em là được rồi.”
Giọng nói của Giang Tri Tụng rất thấp, thấp đến mức nghe cảm giác có chút hèn mọn. Trong trí nhớ của Quý Diễn, cho dù gặp khó khăn khó giải quyết như thế nào, Giang Tri Tụng cũng vẫn rất tự tin.
Rõ ràng vừa mới đây còn rất bá đạo, vậy mà bây giờ lại trở nên thật đáng thương.
Giang Tri Tụng liếm môi, rũ mắt chau mày, ánh mắt đầy mất mát còn hơi khổ sở, thậm chí kèm thêm một chút mờ mịt. Cái biểu cảm này Quý Diễn rất quen thuộc, mỗi lần Giang Tri Tụng bị la mắng hay bị phủ nhận, cậu đến nhà họ Giang tìm anh, anh đều sẽ như vậy.
Theo như Quý Diễn đánh giá thì chính là cực kỳ tự ti hoài nghi bản thân, không có cảm giác an toàn.
Nhiều năm như vậy, Quý Diễn đã tự hình thành được phản ứng theo bản năng, cứ nhìn thấy biểu hiện này là lập tức an ủi anh.
Tay vừa đưa ra ngay lập tức lại thu trở về.
Quý Diễn tự thầm mắng chửi vài câu, cuối cùng không đành lòng, cố gắng lạnh mặt: “Trước tiên em cảnh cáo anh, em có thể không trốn anh nhưng tốt nhất là anh nên biết điểm dừng, nếu anh còn biết điều thì chúng ta còn có thể là anh em.”
Giang Tri Tụng “Ừ” một tiếng, che khuất cảm xúc trong mắt rồi nói: “Chúng ta về phòng ngủ thôi.”
Về phòng ngủ = ngủ chung một cái giường. Dưới tình huống của ngày hôm nay, mẹ nó rồi làm sao mà ngủ.
Quý Diễn đứng yên không động đậy.
Giang Tri Tụng chủ động nói: “Chốc nữa anh sẽ chia giường ra làm hai, mỗi người một bên, anh hứa sẽ không vượt qua giới hạn.”
Quý Diễn chần chừ một lát rồi cùng anh trở về.
Buổi tối Quý Diễn ngủ phía ngoài, đề phòng lỡ có tình huống nào phát sinh thì có thể nhanh chóng chạy trốn.
Giang Tri Tụng nói lời giữ lời, chia giường ra làm hai, bản thân ngủ ở tít phía trong, nhường hơn nửa giường lại cho Quý Diễn.
Giang Tri Tụng vai to chân dài, chen chúc vào chỗ kia chắc chắn không thấy thoải mái nhưng Quý Diễn cũng không nói gì, trong lòng nghĩ, tốt nhất là chật cho chết anh đi.
Tắt đèn một lúc lâu, trong phòng ngủ im phăng phắc, Quý Diễn cũng chưa ngủ được, chớp chớp mắt suy nghĩ về Giang Tri Tụng.
Con người Giang Tri Tụng có hơi mâu thuẫn.
Khoác trên người lớp da nho nhã cao quý nhưng lại giấu bên trong rất nhiều cảm xúc.
Dịu dàng nhưng có những lúc rất bạo lực, rất chiều cậu nhưng lại có những lúc cũng rất bá đạo.
Rất nhiều mặt.
Nhưng mà trước đó Quý Diễn chỉ biết đến phần dịu dàng của anh.
Bây giờ coi như là được mở mang tầm mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất