Anh Đừng Có Quyến Rũ Tôi

Chương 13: Cứ điên tiếp đi là tốt nhất

Trước Sau
Nhất định phải giữ nguyên vị trí! Giữ nguyên vị trí!

Mày phải tiến lên, lần này chỉ có mày vượt mặt kẻ khác, quyết không dễ dàng để kẻ khác qua mặt.

Góc cua đầu tiên là nơi sự cố thường xuyên xảy ra, vì nơi này quá gần điểm xuất phát. Cả Marcus và chuyên gia công nghệ đều không hẹn mà cùng cầu nguyện với Thượng đế, hi vọng các tay đua của đội mình có thể thuận lợi vượt qua.

Bên tai Hunt, giọng nói lạnh lùng của Winston vang vọng— “Giảm tốc gài số 2.”

Xe đua của Hunt men theo đường đua lượn một đường đẹp đẽ, chẳng qua bao lâu, phía sau lưng cậu đã biến thành một đám hỗn loạn.

Hunt không chút kiêng dè xông về phía tay đua của đội Lotus trước mặt.

Đừng nóng vội, Hunt, không việc gì phải sốt ruột…

Nghĩ xem, mỗi lần theo đuôi Charles, Winston nhất định sẽ rất kiên trì, nhất định sẽ chờ đợi thời cơ tốt nhất!

Hunt trước sau giữ vững cự li với đối thủ, qua chừng năm vòng vẫn chưa bị bỏ rơi.

Tới đoạn đường thẳng sau góc cua gắt, Hunt lợi dụng hiệu ứng “kéo”. Khi cậu gần như đang ở vùng chân không, mà gia tốc của đối thủ lại đang giảm thì bắt đầu chuyển hướng. Cú vượt mặt của cậu tuy không sắc bén nhưng lại giống rượu vang đỏ trôi qua đầu lưỡi, khiến người ta nắm không được, đoán không ra, cứ thế mà bị vượt qua! (Hiệu ứng “kéo”, hay còn gọi là “núp gió tăng tốc” là một kỹ thuật vượt dựa vào khí động học. Tay đua di chuyển vào phía sau xe của đối thủ, vùng không khí có áp suất thấp hơn, chịu lực cản thấp hơn, tạo ra một chút lợi thế về tốc độ để vượt xe. Kỹ thuật này thường được sử dụng trên đoạn đường thẳng)

Tiếp theo, Hunt bắt đầu theo đuôi Duchovny đang ở vị trí thứ sáu.

Marcus hoàn toàn không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra, chỉ có thể bụm lấy miệng mình: “Hunt trước nay luôn bị người ta vượt mặt… khi nãy nó… nó vừa vượt tay đua của đội Lotus đấy à?”

“Phong độ của Hunt còn tốt hơn chúng ta tưởng tượng.”

Hunt thở ra một hơi.

Kiên nhẫn… kiên nhẫn… Hunt, không được sốt ruột.

Duchovny hoàn toàn bất ngờ, vì sao người theo sau mình lại biến thành Hunt?

Tên tiểu tướng này không đủ kinh nghiệm, trong các trận đua vừa qua cũng chưa có màn vượt mặt nào đặc sắc. Duchovny nghĩ thế quyết định giữ vững vận tốc của mình.

Nhưng qua ba, bốn vòng, Duchovny đột nhiên cảm nhận được một mối nguy hiểm kì lạ.

Bởi Hunt đang theo sau lưng không hề bị bất cứ kẻ nào qua mặt, quan trọng nhất là cậu ta càng ngày càng tiến sát, điệu bộ kia… rõ ràng là hòng vượt qua mình!

“Tên nhóc thối…” Duchovny cười lạnh gia tăng tốc độ.

Nhưng Duchovny lại tiếp tục kinh ngạc: hết bảy, tám vòng rồi mà Hunt không hề định vượt, tận khi đến một góc cua trái, Hunt mới vẽ một đường cong tuyệt đẹp, không tiếc triển khai một màn lốp đọ lốp với Duchovny ngay ở đỉnh góc cua. Dây thần kinh của Duchovny suýt chút nữa là đứt! (Khi đã quyết định vượt đối thủ ở góc cua, tay đua phải di chuyển ra khỏi đoạn đường bình thường để lái vào đoạn đường trơn trượt hơn, vì thế, lốp xe bám đường tốt có vai trò rất quan trọng)

“Ối— Ối—” Marcus căng thẳng đến mức kêu lên thành tiếng.

Duchovny dù sao cũng là tay đua lão luyện có kĩ thuật thuần thục, thành công phòng thủ khi thoát cua, vào đường thẳng rồi liền tăng tốc với ý đồ cắt đuôi Hunt.

“Nếu đơn vị năng lượng của chúng ta khỏe thêm một chút, vừa nãy Hunt đã thành công rồi.” Chuyên gia công nghệ tiếc nuối thở dài một hơi.

“Đừng sốt ruột đừng sốt ruột, Hunt vẫn chưa từ bỏ đâu!” Không biết vì sao, Marcus có thể cảm nhận được Hunt của ngày hôm nay khác hẳn Hunt của những chặng đua trước.

Mấy vòng sau, Duchovny đổ đầy mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, Hunt lại chuẩn bị vào pit!

“Chuẩn bị đi! Hunt sắp vào pit rồi! Các cậu động tác nhanh! Nhanh! Nhanh! Nhanh lên!” Marcus như thể đã phát điên.

Nhóm kỹ sư lập tức phối hợp ăn ý. Sau khi ra khỏi pit, Hunt gia tăng mã lực bắt đầu truy kích Duchovny, tạo lập thành tích tốc độ một vòng đua nhanh nhất của đội Marcus trong mùa giải này!

“Thằng nhóc này điên rồi…” Chuyên gia công nghệ trừng to mắt nhưng lại không cách nào mở miệng ngăn Hunt lại.

“Điên cũng được… Cứ điên tiếp đi là tốt nhất…” Tim Marcus giờ này đã đập loạn thình thịch.

Sau ba vòng, cũng ở góc cua trái ấy, Hunt lại tiến hành vượt Duchovny bằng một màn lốp đọ lốp.

Marcus che kín mắt: “Mẹ ôi— sao thằng nhóc lại thích góc cua này thế!”

Nhưng Hunt giờ phút này đã không còn để ý đến bất cứ điều gì nữa, cậu coi đây như một màn đấu tạ ơn của mình.

Thả lỏng, Hunt.

Cậu lao vào góc cua ấy.

“Nhìn đi! Hunt vượt Duchovny rồi! Vượt Duchovny rồi!” Chuyên gia công nghệ gào lên.

Marcus vừa mở mắt ra liền thấy Hunt đã lao tới cuối đoạn đường thẳng tiếp nối, rồi lưu loát vượt qua góc cua gắt. Mà sau khi vượt qua góc cua gắt ấy, Duchovny đằng sau đã không thể theo kịp cậu được nữa.



“Trời ơi… nó… nó vẫn còn định vượt tiếp?”

Lí trí nói, vị trí thứ sáu đã là thành tích tốt nhất kể từ năm ngoái của đội đua Marcus, tiến lên tiếp tựa hồ sẽ là lãnh địa của những tay đua đẳng cấp, mày có thể giữ vững vị trí đến khi chặng đua kết thúc đã đáng mừng lắm rồi.

Nhưng sâu trong tim lại có một giọng nói đang kêu gào: Tiếp đi! Mày còn nhanh hơn được nữa!

Hunt rút ngắn khoảng cách với tay đua xếp thứ năm qua từng vòng từng vòng đua.

Là Donald của đội Sauber.

Donald lúc này cũng đã hoàn thành một pit-stop, mục tiêu tiếp theo là vượt qua Penny của Renault. Nhưng không lâu sau, hắn ta kinh ngạc phát hiện: có một tên đã đuổi đến sau lưng mình, hơn nữa lại còn là một tay đua không hề quen thuộc!

“Chuyện gì thế! Tên Duchovny bị vượt mặt rồi?”

Hunt sắp tiến tới góc cua trái cùng Donald, định bụng đọ sức với hắn ta không chút kiêng dè.

“Vì sao vẫn là góc cua này!” Marcus sắp nhồi máu cơ tim vì Hunt đến nơi.

Donald bình tĩnh phòng ngự, cản lại Hunt ở ngoài phần đường đẹp nhất.

Nhưng Hunt vẫn theo sát không buông.

Lưng Donald toát đầy mồ hôi lạnh, rốt cục tên này là ai?

Vừa có kỹ thuật lại vừa lớn gan đến thế, Donald không cách nào đoán được tên tuổi đối phương. Suy nghĩ hiện giờ của hắn ta không còn là vượt Penny phía trước nữa, mà là nhất định phải giữ vững vị trí trong những vòng đua còn lại!

Sau mấy vòng đua và góc cua, Donald đã sắp suy nhược thần kinh vì cái tên phía sau rồi!

“Hunt sắp vào pit! Mấy con rùa này, các cậu nhanh lên! Nhanh nhanh nhanh!” Marcus thét to.

Sau khi đội xe đạt được tốc độ thay lốp nhanh nhất từ đầu mùa giải tới giờ, Hunt lại phi theo Donald.

Donald đã phải phòng thủ hết lần này đến lần khác cắn chặt khớp hàm, cảm thấy mình càng lúc càng chật vật, tên ở phía sau… cứ như không cắn chết mình thì không chịu vậy. Hắn ta không tin cái tên dây dưa với mình bao nhiêu vòng kia không thấy phiền.

Đừng nóng vội, Hunt… Đừng nóng vội…

Đây là nụ hôn, xe đua của cậu, đường đua của cậu đều hiểu rõ cậu muốn nói gì.

Hết một vòng lại tiếp một vòng, khán giả vốn chỉ quan tâm tới ba tay đua đứng đầu Charles, Owen và Winston dần dần chú ý đến màn so đấu của Donald và Hunt.

“Đệt, cái tên theo đuôi Donald của Sauber suốt mười mấy vòng là ai thế? Làm người ta má nó hồi hộp chết được!”

“Không nhớ nữa! Ai thế!”

“Mẹ nó thèm quan tâm là ai! Ông chỉ biết chắc chắn Donald đã chửi thầm tên kia cả trăm lần rồi!”

“Là Evan Hunt! Là Hunt đội Marcus!”

“Cái gì? Cậu ta… cậu ta giỏi thế á?”

Donald nghiến răng nghiến lợi, tên khốn phía sau ép hắn ta phải bỏ lỡ cả cơ hội vào pit rồi!

Hắn ta đã không phạm sai lầm kiểu này suốt cả ba mua giải qua.

Đến vòng đua cuối cùng, Hunt lại triển khai một màn vượt mặt ở góc cua số Chín. Lối đi và cách vào cua của cậu lão luyện đến mức Donald có cảm giác mình xong đời rồi.

Đừng xem thường anh mày! Thằng quỷ!

Hunt cố chấp khiến Donald cũng trở nên cố chấp theo. Hắn ta cho rằng nếu để Hunt vượt qua lần này, lần sau đối mặt với tiểu quỷ, hắn ta sẽ không còn khả năng bảo toàn vị trí nữa!

Hai chiếc xe phóng qua góc cua cuối cùng, điên cuồng phi trên đoạn đường thẳng.

Tất cả dường như đã thoát cương.

Vô số cổ động viên đều đứng hẳn dậy, há hốc miệng, nhìn hai chiếc xe gần như đồng thời lao về đích.

“Kết quả thế nào?”

“Ai nhanh hơn?”

“Có rồi có rồi, Donald nhanh hơn 0.2 giây!”

“Ôi— tiếc quá!”

“Nhưng… đúng là đỉnh thật…”

Trận đua kết thúc, Hunt vẫn lái xe lao đi thật xa.



Tim đập dồn dập giữa như tiếng hô gào ầm ĩ, lâu thật lâu vẫn khó lòng ổn định.

Cậu nhắm mắt lại…

Hóa ra đây là cảm giác ứng phó toàn lực.

Cậu lái xe quay về trạm, bên cạnh vẫn luôn có một chiếc Ferrari đỏ đi theo.

Cậu nghiêng mặt sang, người kia cũng ngồi trong xe vươn tay ra với cậu.

Hunt mỉm cười. Cậu biết người đó là Winston.

Cậu cũng vươn dài cánh tay về phía ấy.

Rõ ràng không thể chạm vào nhau, thế nhưng Hunt lại có cảm giác thỏa mãn như thể được người kia ôm thật chặt.

Winston, anh đã nhìn thấy chưa?

Tôi giành được điểm rồi!

Đây là điểm F1 lần đầu tiên trong đời tôi!

Khi Hunt lái xe quay về, Marcus bước lên phía trước ôm cậu thắm thiết. Bờ vai của ông run khẽ, có thể thấy vị trí thứ sáu Hunt vừa giành được có ý nghĩa thế nào đối với đội đua.

Tiếng vỗ tay vang lên từng đợt xung quanh.

Hunt có chút mơ hồ. Tất cả đều như mơ vậy, không chân thực chút nào.

“Trời ơi, hôm nay cậu đúng là không vâng lời! Bọn tôi dặn cậu giữ vững vị trí thứ tám, tên nhóc nhà cậu lại dám vượt cả Lotus và McLarren!”

“Nhưng mà đua hay lắm!”

“Tám vị trí đầu vốn toàn là tuyển thủ của những đội đua lớn, hôm nay cậu anh dũng thật!”

“Này! Sao cậu không nói gì? Nhóc con ngớ ngẩn rồi hả?”

“Tôi… tôi…” Hunt hé miệng nhưng chẳng nói được một câu hoàn chỉnh.

Marcus sáng tỏ bật cười lớn: “Có phải kích động quá nên nói năng không rõ ràng được không?”

“Không, tôi muốn nói là tôi đói quá…”

Sau hai giây trầm mặc, mọi người xung quanh liền phá lên cười.

Tuyển thủ F1 tiêu hao năng lượng không thua gì vận động viên marathon.

Hunt vớ lấy đồ ăn đội đua đã chuẩn bị sẵn, nhét một miếng to vào miệng.

“Từ từ! Từ từ thôi! Cậu định nghẹn chết à!” Marcus vừa nói xong, Hunt đã nghẹn luôn rồi.

“Trời đất ơi! Nhanh đem nước tới đây! Thằng nhóc nghẹn rồi!”

Trong chặng đua này, Owen của Red Bull bùng nổ vượt qua “Cá mập trắng” Charles ở vòng đua thứ hai đếm ngược, giành được chức quán quân chặng. Winston thua Charles bởi 0.3 giây ít ỏi, giành vị trí thứ ba, thế nhưng sau bốn chặng đua, tổng điểm của Winston xếp thứ hai vẫn khiến người ta tán thưởng.

Trong buổi phỏng vấn sau chặng đua, Marcus rạng rỡ cả mặt mày. Cánh truyền thông hiển nhiên rất chú ý đến lần thể hiện này của Hunt.

“Hunt, nghe nói trước chặng đua, cậu và Winston đã có trao đổi chút ít. Phải chăng nhờ Winston, cậu mới tìm được cảm giác ở F1?”



Lời tác giả

Giờ giải lao:

Hunt: Tôi phục tôi quá! Tôi muốn phần thưởng! Tôi muốn phần thưởng!

Winston: Muốn phần thưởng gì?

Hunt: Ôm ôm hôn hôn phụ nữ m-ô-n-g to n-g-ự-c to!

Winston: Ôm ôm hôn hôn thì được thôi, m-ô-n-g to n-g-ự-c to đừng có mơ.

Hunt: …

(Tác giả) Hunt không thể là một trong ba người về đích đầu tiên, bởi F1 không giống với những bộ môn thể thao khác. F1 có biến số rất lớn, thắng thua còn liên quan mật thiết đến kỹ thuật của tay đua và tính năng của xe đua nữa. Đến cả Schumacher cũng không chắc chắn trận đua nào mình cũng có thể ở trong top 3, vì thế lần này Hunt đã quá thần kỳ rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau