Chương 23: Pha vượt mặt để lại ấn tượng sâu sắc nhất
Vì tự tôn? Vì nhận ra thành tích trong mấy chặng đua trước không được tốt? Hay là vì nhiệt huyết?
Giữa tiếng cổ vũ của người hâm mộ, Hunt lại vượt mặt tay đua của đội Caterham một lần nữa!
Dây cung vốn đã nới lỏng nay lại căng lên rồi nhả ra nhanh như chớp khi sắp sửa đứt tung, giải phóng biết bao nhiêu sức mạnh. Cuối cùng, Hunt cán đích ở vị trí thứ tám.
Đối với người xem có mặt tại trường đua cũng như toàn đội Marcus, thành tích của Hunt tựa như kì tích vậy. Khi Hunt lái xe về đến trạm, mọi người liền xúm lại.
“Được lắm nhóc! Mẹ nó quá giỏi luôn!”
“Lên xuống như đồ thị! Tim tôi sắp nổ tung rồi!!”
Nhưng Hunt lúc ấy lại thấy mịt mờ, mãi cho đến khi được Marcus ôm lấy, cậu mới mở miệng hỏi: “Ai là quán quân chặng này?”
“Vann Winston! Theo thống kê, Winston và “Cá mập trắng” Charles đã có tới hai mươi lần đụng độ ở các góc cua! Có thể nói đây là chặng đua Winston thể hiện tốt nhất kể từ khi gia nhập F1 tới giờ!”
Mọi người vốn cho rằng Hunt chỉ hỏi để biết kết quả chặng đua thôi, ai ngờ cậu lại đột nhiên rơi nước mắt.
“Này Hunt, sao thế?!”
“Không… không sao…” Hunt dùng tay lau nước mắt.
Ngu thật, sao lại phải khóc cơ chứ?
“Sao thế? Hunt!?” Marcus nhận ra Hunt không hề có vẻ vui mừng khi đạt được thành tích tốt.
“Tôi không cam lòng… Marcus, tôi không cam lòng…”
Hunt cúi đầu thật thấp.
Rõ ràng đã cố gắng đến thế rồi, rõ ràng đã đánh cược tất cả, thế mà cậu vẫn không lọt được vào top 6…
Ở trận đua trước, mình đứng thứ sáu, Winston đứng thứ hai, hai người đã như cách một trời một vực rồi, thế mà lần này, Winston thành công đứng đầu, mình lại còn rơi xuống vị trí thảm hại hơn cả trước… Dù biết thành Roma không thể xây xong trong một sớm một chiều, nhưng bao giờ mình mới có thể tới được “góc cua tiếp theo” mà Winston nói đây?
Nhất thời, ai nấy đều lặng đi.
Đối thủ của Hunt trong chặng đua này đều cho rằng sau mỗi lần trục trặc, cậu đáng lẽ đã phải bỏ cuộc rồi, thế nhưng thực tế, dù là vấn đề về ống dẫn xăng trong trận phân hạng, hay là sự cố nổ lốp xe vào đúng giây phút quan trọng nhất trong trận đua chính… cậu đều cứ như không biết từ bỏ là gì, cậu đã đập tan tất cả dự liệu của mọi người, xông tới một nơi không ai dám ngờ tới.
Thế mà lúc này đây, nhóc con lại vô cùng thất vọng…
Marcus thở dài một hơi, ấn đầu Hunt vào lòng mình.
“Nhóc, cậu đúng là vẫn còn trẻ lắm. Đường đời hay đường đua cũng đều thế cả, chúng ta đánh mất một số thứ để sau đó sẽ đạt được nhiều hơn.”
Hunt lau nước mắt, hít mũi thật mạnh: “Súp gà cho tâm hồn gì chứ… chẳng có ý nghĩa gì cả.” (Tên gốc là “Chicken soup for the Soul”, sách được công ty First News mua bản quyền và phát hành ở Việt Nam)
“À… thế à. Tôi cứ tưởng là an ủi được cậu.” Marcus nhún nhún vai: “Vui lên chút đi, Hunt. Trước đây cậu vốn chỉ là một viên đá lót đường, đến đua cũng chẳng xong, nhưng giờ cậu đã giành được điểm rồi.”
“Tôi khát quá.” Hunt rầu rĩ nói.
“Nhanh nhanh! Uống nước đi! Bổ sung chất điện giải!”
“Còn thấy đói nữa…”
“Ăn gì đi! Bổ sung protein và năng lượng!”
Chỉ cần thằng nhóc này đừng có mang cái vẻ mặt đưa đám nữa là được!
Sau chặng đua là đến buổi họp báo.
“Tôi không muốn đi.” Hunt vừa ăn hamburger phô mai vừa lúng búng nói.
“Vì sao?” Marcus ngồi bên cạnh cậu, thằng nhóc này cứ cúi đầu mãi, vẫn còn có vẻ thất vọng vô cùng.
“Ông biết mà, tôi cứ hồi hộp là không nói năng gì được.”
Marcus trợn mắt nhìn trời: “Cậu cho là tôi ngốc lắm hả? Trong trận phân hạng, ống dẫn xăng trục trặc sao tôi không thấy cậu lo lắng? Trong trận đua chính, lốp xe nổ, tôi cũng có thấy cậu lo lắng đâu! Cậu là tuyển thủ duy nhất sử dụng chiến thuật bốn pit! Cậu còn là tay đua vượt được nhiều đối thủ nhất trong chặng đua này! Kỉ lục cả đấy ạ!”
“Tôi không muốn đi.”
Truyền thông có thể sẽ rất hòa nhã nếu đối tượng được phỏng vấn là Winston hoặc “Cá mập trắng” Charles; nhưng cũng có thể sẽ rất sắc bén, như khi đối tượng được phỏng vấn là cậu.
Cậu chẳng muốn phải trả lời những câu hỏi kiểu như “cậu thấy thứ hạng mình vừa đạt được là nhờ may mắn hay do bất hạnh”, cũng chẳng muốn phân tích “vì sao khi lốp xe bị nổ, các tuyển thủ khác sắp vượt lên hết rồi, cậu vẫn còn cố gắng tiếp tục” chút nào.
Cậu hiểu rất rõ mình đang theo đuổi điều gì, nhưng nếu bây giờ nói ra, mọi người sẽ cười nhạo cậu vì nghĩ rằng cậu trèo cao mất…
“Vậy cậu cứ tiếp tục tạo dáng ủ rũ đi, tôi và giám đốc truyền thông sẽ trả lời câu hỏi.”
“Ông muốn tôi làm bình hoa di động à?” Hunt ngoẹo đầu hỏi.
“Sao nào? Không muốn hả?” Marcus thấy buồn cười mà hỏi lại.
“… Thôi thì cứ làm cũng được.”
Đúng lúc này, có nhân viên chìa một bó hoa ra trước mặt Hunt: “Này, nhóc con! Cậu ăn may quá đấy!”
“Hả?” Hunt ngẩn ngơ nhận hoa, mở tấm thiệp đặt ở phía trên ra, cái tên được viết ở đó khiến cậu ngây ra một tẹo.
“Xem đi, cậu có người hâm mộ rồi rồi!”
Hunt đưa tấm thiệp cho Marcus: “Vì sao chị ấy lại tặng hoa cho tôi? Định an ủi tôi à?”
Marcus nhìn cái tên kia, đầu tiên cũng ngẩn ra, sau đó liền ôm chầm lấy Hunt: “Thằng nhóc thối, cậu may ghê! Audrey Wilson tặng hoa cho cậu nghĩa là cô ta xem trọng cậu đấy! Tuyển thủ nào được cô ta chú ý, sau này cũng đều trở thành những tay đua F1 đẳng cấp cả! Như là đám Winston, Donald hay Duchovny ấy!”
Hunt chớp chớp mắt, cậu vẫn còn nhớ lần xem buổi phỏng vấn Winston trên máy tính trước đây. Lúc ấy, cậu đã rất ngưỡng mộ Winston, hắn được hẳn một đại mỹ nhân như Audrey Wilson tiếp cận!
“Không không! Phải cho cậu ăn mặc bảnh một chút mới được! Có cần để nhân viên trang điểm che bớt tàn nhang trên mặt cậu không? Trẻ con quá đi mất!”
Hunt đen cả mặt, cậu cũng có đi đóng phim đâu, che tàn nhang cái gì cơ chứ…
“Từ từ, có cần phải che không? Hay cứ để thế này nhỉ! Audrey Wilson chắc là thích phong cách trẻ con chưa qua mài giũa này của cậu hơn!”
… Phong cách trẻ con chưa qua mài giũa?
Ông có chắc là đang khen tôi không?
“Marcus, ông đừng tự mâu thuẫn nữa… Audrey là fan ruột của Winston, Winston giành quán quân chặng này, cô ta hẳn sẽ ưu tiên phỏng vấn cậu ấy!”
“Cũng đúng…”
Trước khi buổi phỏng vấn sau chặng đua bắt đầu, Hunt vào nhà vệ sinh một chuyến, đúng lúc chạm trán McGrady.
McGrady mặt lạnh khiến Hunt lo không biết gã có định rửa nhục trong này hay không… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao mình đã chẳng lọt vào top 6, bị McGrady chế nhạo tiếp cũng là phải thôi. Ai bảo mình to mồm không biết ngại cá cược với McGrady?
“Chào, McGrady—” Hunt vẫy tay, “cười như mùa thu tỏa nắng” với gã.
McGrady lạnh lùng nhìn Hunt, hồi lâu mới mở miệng: “Hồi trước tôi tức cậu là do cậu không chịu cố gắng thực hiện theo đúng chiến thuật của đội, dù chỉ là giúp tôi cản đường Duchovny 0.1 giây thôi cũng được… Thế nhưng bây giờ, tôi lại muốn đánh cậu thật đấy!”
“Xin lỗi… Chúng ta lục đục nội bộ thế này, ngài Marcus sẽ không chịu nổi đâu… Hay bây giờ tôi mua cho anh một chai nước uống, anh uống nhanh cho xong đi, bao giờ buồn tiểu…”
“Nhưng giờ tôi vẫn còn ghét cậu lắm! Rõ ràng cậu có khả năng vượt mặt Duchovny cơ mà, thế mà ba chặng đua trước cậu đã làm gì vậy? Làm nóng người à? Hay đang chơi đùa? Dù có thiên phú hay không, ai trong chúng ta cũng đều coi thứ hạng của mình là quan trọng nhất, mỗi một điểm ghi được đều là tâm huyết của cả đội, cậu có hiểu không?” McGrady nói từng câu từng chữ đều nhìn chằm chằm vào mắt Hunt.
“Tôi hiểu.” Hunt gật gật đầu: “Nếu chặng đua Áo tôi có nhỡ vượt anh, anh cũng đừng giận đấy.”
McGrady ngây ra đôi chút rồi nhìn Hunt bằng ánh mắt chán ghét đến cùng cực, sau đó bước ra ngoài.
Hunt nghĩ một lát, đút tay vào túi thò đầu ra nhìn về phía McGrady: “Này! Anh không cần tôi mua nước thật à? Hôm nay tôi không phản kháng đâu, nhưng qua rồi sẽ không còn cơ hội nữa!”
McGrady không trả lời, chỉ giơ ngón giữa lên.
“Không đánh mình… mình lại thấy không quen…” Hunt có phần tiếc nuối.
Có vẻ McGrady sẽ không tiếp tục làm phiền cậu nữa, gã này thực ra cũng không đáng ghét lắm, chỉ vì gã quá khắt khe nên mới ngứa mắt cậu không nghiêm túc mà thôi.
Thế nhưng vì sao trong lòng vẫn cực kì khó chịu?
Có lẽ là vì trước đây Winston đã khẳng định rằng cậu sẽ lọt vào top 6…
Buổi họp báo bắt đầu, Winston quả nhiên lại trở thành tiêu điểm của tiêu điểm, cả một khu vực chen chúc như muốn nổ tung.
Vẻ mặt Winston trước sau bình thản như thể mọi câu hỏi truyền thông nêu ra đều không liên quan tới hắn, cứ thế để mặc giám đốc đội đua và giám đốc truyền thông vừa cố gắng nặn ra nụ cười vừa ứng phó với cánh nhà báo.
“Winston, pha vượt mặt nào trong chặng đua này gây ấn tượng sâu sắc nhất với cậu?” Audrey Wilson đứng dậy hỏi.
Ai cũng nghĩ Winston sẽ trả lời là lần cạnh tranh ở vòng đua cuối cùng của hắn với “Cá mập trắng” Charles, ai ngờ Winston lại đáp: “Vòng đua ngay sau khi xe bị nổ lốp, Hunt của đội Marcus đã liên tiếp vượt qua hai đối thủ.”
“Cậu xem đoạn ghi hình của trận đua này rồi sao?” Audrey Wilson có phần kinh ngạc. Dù sao trận đua cũng mới chỉ kết thúc không lâu.
Winston chỉ “ừm” một tiếng rồi nâng cổ tay lên xem đồng hồ, sau đó quay người sang nói gì đó với giám đốc truyền thông.
Giám đốc truyền thông nói lời xin lỗi với cánh nhà báo đang có mặt: “Xin lỗi các vị, Winston còn có việc quan trọng phải rời đi trước.”
Winston đứng lên, gật đầu với giới truyền thông, điệu bộ vừa khiêm tốn lại vừa có sự cao ngạo của dòng vương giả.
Mà Hunt lúc này lại đang cúi đầu, trông có vẻ cực kì buồn bã và thất vọng, khuôn mặt vốn còn vương nét trẻ con nay lại càng thêm đáng thương.
“Hunt, ở chặng đua này, ống dẫn xăng của cậu có vấn đề trong trận phân hạng, trong trận đua chính, xe đua lại bị nổ lốp, thế nhưng những gì cậu thể hiện lại mạnh mẽ vượt trội vô cùng. Nguyên nhân của việc này là gì? Do đội đua tạo áp lực lớn cho cậu, hay là do cậu kỳ vọng chính mình? Vì ở ba chặng đua trước, cậu thể hiện rất bình thường.”
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Winston! Anh có ấn tượng sâu nhất với pha vượt mặt nào?
Winston: Lúc làm cũng rất sâu, có tính không?
Hunt: …
Giữa tiếng cổ vũ của người hâm mộ, Hunt lại vượt mặt tay đua của đội Caterham một lần nữa!
Dây cung vốn đã nới lỏng nay lại căng lên rồi nhả ra nhanh như chớp khi sắp sửa đứt tung, giải phóng biết bao nhiêu sức mạnh. Cuối cùng, Hunt cán đích ở vị trí thứ tám.
Đối với người xem có mặt tại trường đua cũng như toàn đội Marcus, thành tích của Hunt tựa như kì tích vậy. Khi Hunt lái xe về đến trạm, mọi người liền xúm lại.
“Được lắm nhóc! Mẹ nó quá giỏi luôn!”
“Lên xuống như đồ thị! Tim tôi sắp nổ tung rồi!!”
Nhưng Hunt lúc ấy lại thấy mịt mờ, mãi cho đến khi được Marcus ôm lấy, cậu mới mở miệng hỏi: “Ai là quán quân chặng này?”
“Vann Winston! Theo thống kê, Winston và “Cá mập trắng” Charles đã có tới hai mươi lần đụng độ ở các góc cua! Có thể nói đây là chặng đua Winston thể hiện tốt nhất kể từ khi gia nhập F1 tới giờ!”
Mọi người vốn cho rằng Hunt chỉ hỏi để biết kết quả chặng đua thôi, ai ngờ cậu lại đột nhiên rơi nước mắt.
“Này Hunt, sao thế?!”
“Không… không sao…” Hunt dùng tay lau nước mắt.
Ngu thật, sao lại phải khóc cơ chứ?
“Sao thế? Hunt!?” Marcus nhận ra Hunt không hề có vẻ vui mừng khi đạt được thành tích tốt.
“Tôi không cam lòng… Marcus, tôi không cam lòng…”
Hunt cúi đầu thật thấp.
Rõ ràng đã cố gắng đến thế rồi, rõ ràng đã đánh cược tất cả, thế mà cậu vẫn không lọt được vào top 6…
Ở trận đua trước, mình đứng thứ sáu, Winston đứng thứ hai, hai người đã như cách một trời một vực rồi, thế mà lần này, Winston thành công đứng đầu, mình lại còn rơi xuống vị trí thảm hại hơn cả trước… Dù biết thành Roma không thể xây xong trong một sớm một chiều, nhưng bao giờ mình mới có thể tới được “góc cua tiếp theo” mà Winston nói đây?
Nhất thời, ai nấy đều lặng đi.
Đối thủ của Hunt trong chặng đua này đều cho rằng sau mỗi lần trục trặc, cậu đáng lẽ đã phải bỏ cuộc rồi, thế nhưng thực tế, dù là vấn đề về ống dẫn xăng trong trận phân hạng, hay là sự cố nổ lốp xe vào đúng giây phút quan trọng nhất trong trận đua chính… cậu đều cứ như không biết từ bỏ là gì, cậu đã đập tan tất cả dự liệu của mọi người, xông tới một nơi không ai dám ngờ tới.
Thế mà lúc này đây, nhóc con lại vô cùng thất vọng…
Marcus thở dài một hơi, ấn đầu Hunt vào lòng mình.
“Nhóc, cậu đúng là vẫn còn trẻ lắm. Đường đời hay đường đua cũng đều thế cả, chúng ta đánh mất một số thứ để sau đó sẽ đạt được nhiều hơn.”
Hunt lau nước mắt, hít mũi thật mạnh: “Súp gà cho tâm hồn gì chứ… chẳng có ý nghĩa gì cả.” (Tên gốc là “Chicken soup for the Soul”, sách được công ty First News mua bản quyền và phát hành ở Việt Nam)
“À… thế à. Tôi cứ tưởng là an ủi được cậu.” Marcus nhún nhún vai: “Vui lên chút đi, Hunt. Trước đây cậu vốn chỉ là một viên đá lót đường, đến đua cũng chẳng xong, nhưng giờ cậu đã giành được điểm rồi.”
“Tôi khát quá.” Hunt rầu rĩ nói.
“Nhanh nhanh! Uống nước đi! Bổ sung chất điện giải!”
“Còn thấy đói nữa…”
“Ăn gì đi! Bổ sung protein và năng lượng!”
Chỉ cần thằng nhóc này đừng có mang cái vẻ mặt đưa đám nữa là được!
Sau chặng đua là đến buổi họp báo.
“Tôi không muốn đi.” Hunt vừa ăn hamburger phô mai vừa lúng búng nói.
“Vì sao?” Marcus ngồi bên cạnh cậu, thằng nhóc này cứ cúi đầu mãi, vẫn còn có vẻ thất vọng vô cùng.
“Ông biết mà, tôi cứ hồi hộp là không nói năng gì được.”
Marcus trợn mắt nhìn trời: “Cậu cho là tôi ngốc lắm hả? Trong trận phân hạng, ống dẫn xăng trục trặc sao tôi không thấy cậu lo lắng? Trong trận đua chính, lốp xe nổ, tôi cũng có thấy cậu lo lắng đâu! Cậu là tuyển thủ duy nhất sử dụng chiến thuật bốn pit! Cậu còn là tay đua vượt được nhiều đối thủ nhất trong chặng đua này! Kỉ lục cả đấy ạ!”
“Tôi không muốn đi.”
Truyền thông có thể sẽ rất hòa nhã nếu đối tượng được phỏng vấn là Winston hoặc “Cá mập trắng” Charles; nhưng cũng có thể sẽ rất sắc bén, như khi đối tượng được phỏng vấn là cậu.
Cậu chẳng muốn phải trả lời những câu hỏi kiểu như “cậu thấy thứ hạng mình vừa đạt được là nhờ may mắn hay do bất hạnh”, cũng chẳng muốn phân tích “vì sao khi lốp xe bị nổ, các tuyển thủ khác sắp vượt lên hết rồi, cậu vẫn còn cố gắng tiếp tục” chút nào.
Cậu hiểu rất rõ mình đang theo đuổi điều gì, nhưng nếu bây giờ nói ra, mọi người sẽ cười nhạo cậu vì nghĩ rằng cậu trèo cao mất…
“Vậy cậu cứ tiếp tục tạo dáng ủ rũ đi, tôi và giám đốc truyền thông sẽ trả lời câu hỏi.”
“Ông muốn tôi làm bình hoa di động à?” Hunt ngoẹo đầu hỏi.
“Sao nào? Không muốn hả?” Marcus thấy buồn cười mà hỏi lại.
“… Thôi thì cứ làm cũng được.”
Đúng lúc này, có nhân viên chìa một bó hoa ra trước mặt Hunt: “Này, nhóc con! Cậu ăn may quá đấy!”
“Hả?” Hunt ngẩn ngơ nhận hoa, mở tấm thiệp đặt ở phía trên ra, cái tên được viết ở đó khiến cậu ngây ra một tẹo.
“Xem đi, cậu có người hâm mộ rồi rồi!”
Hunt đưa tấm thiệp cho Marcus: “Vì sao chị ấy lại tặng hoa cho tôi? Định an ủi tôi à?”
Marcus nhìn cái tên kia, đầu tiên cũng ngẩn ra, sau đó liền ôm chầm lấy Hunt: “Thằng nhóc thối, cậu may ghê! Audrey Wilson tặng hoa cho cậu nghĩa là cô ta xem trọng cậu đấy! Tuyển thủ nào được cô ta chú ý, sau này cũng đều trở thành những tay đua F1 đẳng cấp cả! Như là đám Winston, Donald hay Duchovny ấy!”
Hunt chớp chớp mắt, cậu vẫn còn nhớ lần xem buổi phỏng vấn Winston trên máy tính trước đây. Lúc ấy, cậu đã rất ngưỡng mộ Winston, hắn được hẳn một đại mỹ nhân như Audrey Wilson tiếp cận!
“Không không! Phải cho cậu ăn mặc bảnh một chút mới được! Có cần để nhân viên trang điểm che bớt tàn nhang trên mặt cậu không? Trẻ con quá đi mất!”
Hunt đen cả mặt, cậu cũng có đi đóng phim đâu, che tàn nhang cái gì cơ chứ…
“Từ từ, có cần phải che không? Hay cứ để thế này nhỉ! Audrey Wilson chắc là thích phong cách trẻ con chưa qua mài giũa này của cậu hơn!”
… Phong cách trẻ con chưa qua mài giũa?
Ông có chắc là đang khen tôi không?
“Marcus, ông đừng tự mâu thuẫn nữa… Audrey là fan ruột của Winston, Winston giành quán quân chặng này, cô ta hẳn sẽ ưu tiên phỏng vấn cậu ấy!”
“Cũng đúng…”
Trước khi buổi phỏng vấn sau chặng đua bắt đầu, Hunt vào nhà vệ sinh một chuyến, đúng lúc chạm trán McGrady.
McGrady mặt lạnh khiến Hunt lo không biết gã có định rửa nhục trong này hay không… Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao mình đã chẳng lọt vào top 6, bị McGrady chế nhạo tiếp cũng là phải thôi. Ai bảo mình to mồm không biết ngại cá cược với McGrady?
“Chào, McGrady—” Hunt vẫy tay, “cười như mùa thu tỏa nắng” với gã.
McGrady lạnh lùng nhìn Hunt, hồi lâu mới mở miệng: “Hồi trước tôi tức cậu là do cậu không chịu cố gắng thực hiện theo đúng chiến thuật của đội, dù chỉ là giúp tôi cản đường Duchovny 0.1 giây thôi cũng được… Thế nhưng bây giờ, tôi lại muốn đánh cậu thật đấy!”
“Xin lỗi… Chúng ta lục đục nội bộ thế này, ngài Marcus sẽ không chịu nổi đâu… Hay bây giờ tôi mua cho anh một chai nước uống, anh uống nhanh cho xong đi, bao giờ buồn tiểu…”
“Nhưng giờ tôi vẫn còn ghét cậu lắm! Rõ ràng cậu có khả năng vượt mặt Duchovny cơ mà, thế mà ba chặng đua trước cậu đã làm gì vậy? Làm nóng người à? Hay đang chơi đùa? Dù có thiên phú hay không, ai trong chúng ta cũng đều coi thứ hạng của mình là quan trọng nhất, mỗi một điểm ghi được đều là tâm huyết của cả đội, cậu có hiểu không?” McGrady nói từng câu từng chữ đều nhìn chằm chằm vào mắt Hunt.
“Tôi hiểu.” Hunt gật gật đầu: “Nếu chặng đua Áo tôi có nhỡ vượt anh, anh cũng đừng giận đấy.”
McGrady ngây ra đôi chút rồi nhìn Hunt bằng ánh mắt chán ghét đến cùng cực, sau đó bước ra ngoài.
Hunt nghĩ một lát, đút tay vào túi thò đầu ra nhìn về phía McGrady: “Này! Anh không cần tôi mua nước thật à? Hôm nay tôi không phản kháng đâu, nhưng qua rồi sẽ không còn cơ hội nữa!”
McGrady không trả lời, chỉ giơ ngón giữa lên.
“Không đánh mình… mình lại thấy không quen…” Hunt có phần tiếc nuối.
Có vẻ McGrady sẽ không tiếp tục làm phiền cậu nữa, gã này thực ra cũng không đáng ghét lắm, chỉ vì gã quá khắt khe nên mới ngứa mắt cậu không nghiêm túc mà thôi.
Thế nhưng vì sao trong lòng vẫn cực kì khó chịu?
Có lẽ là vì trước đây Winston đã khẳng định rằng cậu sẽ lọt vào top 6…
Buổi họp báo bắt đầu, Winston quả nhiên lại trở thành tiêu điểm của tiêu điểm, cả một khu vực chen chúc như muốn nổ tung.
Vẻ mặt Winston trước sau bình thản như thể mọi câu hỏi truyền thông nêu ra đều không liên quan tới hắn, cứ thế để mặc giám đốc đội đua và giám đốc truyền thông vừa cố gắng nặn ra nụ cười vừa ứng phó với cánh nhà báo.
“Winston, pha vượt mặt nào trong chặng đua này gây ấn tượng sâu sắc nhất với cậu?” Audrey Wilson đứng dậy hỏi.
Ai cũng nghĩ Winston sẽ trả lời là lần cạnh tranh ở vòng đua cuối cùng của hắn với “Cá mập trắng” Charles, ai ngờ Winston lại đáp: “Vòng đua ngay sau khi xe bị nổ lốp, Hunt của đội Marcus đã liên tiếp vượt qua hai đối thủ.”
“Cậu xem đoạn ghi hình của trận đua này rồi sao?” Audrey Wilson có phần kinh ngạc. Dù sao trận đua cũng mới chỉ kết thúc không lâu.
Winston chỉ “ừm” một tiếng rồi nâng cổ tay lên xem đồng hồ, sau đó quay người sang nói gì đó với giám đốc truyền thông.
Giám đốc truyền thông nói lời xin lỗi với cánh nhà báo đang có mặt: “Xin lỗi các vị, Winston còn có việc quan trọng phải rời đi trước.”
Winston đứng lên, gật đầu với giới truyền thông, điệu bộ vừa khiêm tốn lại vừa có sự cao ngạo của dòng vương giả.
Mà Hunt lúc này lại đang cúi đầu, trông có vẻ cực kì buồn bã và thất vọng, khuôn mặt vốn còn vương nét trẻ con nay lại càng thêm đáng thương.
“Hunt, ở chặng đua này, ống dẫn xăng của cậu có vấn đề trong trận phân hạng, trong trận đua chính, xe đua lại bị nổ lốp, thế nhưng những gì cậu thể hiện lại mạnh mẽ vượt trội vô cùng. Nguyên nhân của việc này là gì? Do đội đua tạo áp lực lớn cho cậu, hay là do cậu kỳ vọng chính mình? Vì ở ba chặng đua trước, cậu thể hiện rất bình thường.”
—
Lời tác giả
Giờ giải lao:
Hunt: Winston! Anh có ấn tượng sâu nhất với pha vượt mặt nào?
Winston: Lúc làm cũng rất sâu, có tính không?
Hunt: …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất