Chương 119: Ngôi Làng Mù Lòa
Nhưng sau một lúc lão lại nhanh chóng nghiêm mặt.
"Không đúng, không đúng rồi."
Âm Nguyệt cũng gấp gáp hỏi.
"Có chuyện gì sao."
Lão lúc này mới nói.
"Thông thường Ma Cửa Cầm Chày sau khi gϊếŧ người sẽ dùng cái chày hút máu người chết.
Đến khi về nơi cư trú sẽ vắt cổ chày để máu tích trữ thành một linh trì.
Từ đó nó có thể yên tâm tu luyện và đột phá trong thời gian dài mà không cần đi xa kiếm ăn, nguy cơ làm mất kho báu.
Nhưng ở đây thì linh trì khô kiệt giống như có ai đó đã lấy hết số máu đó đi.
Cũng vì vậy mà con ma cửa này mới phải liên tục đi gϊếŧ người."
Nghe vậy chúng tôi bắt đầu tưởng tượng tới rất nhiều khả năng.
Nhưng thôi, chuyện gì tới sẽ tới.
Chúng tôi nhanh chóng thu dọn số vàng bạc rồi trở về phủ thành chủ.
Về tới nơi đã thấy tên Vu Béo đang đánh chén rất no say.
Lão Khô Cốt bực mình quát.
"Con mẹ ngươi.
Chúng ta vất vả đuổi gϊếŧ ma linh còn ngươi thì ngồi đây ung dung ăn uống.
Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi à?"
"Thôi, lão mà yếu vậy thì làm gì mà nhận được đồ đệ đẹp trai, anh tuấn, tiêu sái lại thiên tài nhiều tiền như tôi."
Vu Béo vừa gặm một cái đùi heo vừa trả treo.
Nhưng khi thấy chúng tôi vác theo một bao lớn vàng bạc thì hắn lập tức vứt cái đùi heo xuống mà chạy tới.
"Đây, đây là?"
Lão Khô Cốt liền nhảy ra đứng trước mặt Vu Béo.
"Khà khà, ngươi không đuổi theo con ma cửa kia vì thế ở đây không có phần của ngươi đâu."
Vu béo nghe vậy thì như đỉa phải vôi.
"Làm gì có lí đó.
Rõ ràng là tôi đánh cho con ma linh đó bỏ chạy nha.
Các người chỉ việc đuổi theo.
Không biết, tôi phải được chia một nửa."
"Mơ đi cưng.
Không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn cái đầu ... đầu gối thôi."
Và rồi hai thầy trò họ lại lao vào đánh nhau một trận.
Tôi và Âm Nguyệt chỉ biết lắc đầu thở dài.
Chẳng biết hai người này ai là thầy, ai là trò nữa.
Sau một ngày vất vả, chúng tôi quyết định về phòng mình nghỉ ngơi.
Dự định vài hôm nữa sẽ rời khỏi tòa thành này.
Thực sự ma quỷ đất nước này nó còn quỷ quái hơn cả ở quốc gia Hoa Anh Đào.
Ở đây nó là một cái gì đó có thể cộng sinh với con người.
Mà lòng người đôi khi còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, lại thêm sức mạnh của ma linh khiến cho mọi thứ trở lên rất loạn.
Ngày hôm sau chúng tôi được thành chủ mời dự tiệc.
Bữa tiệc mặc dù vô cùng long trọng nhưng Vu Béo, Lão Khô Cốt cũng chẳng kiêng kị gì mà ăn nấy ăn để.
Vì có nhiều khách mời nên tôi và Âm Nguyệt giữ ý tứ một chút.
Đang ăn uống hăng say thì vị thành chủ kia mở lời.
"Xin giới thiệu với các vị.
Đây là Khô Cốt tiền bối, Vu Béo đạo hữu, Hoàng Thao huynh đệ và Vu Nguyệt cô nương.
Bốn người họ đã giúp thành trì chúng ta giải quyết con Ma Cửa Cầm Chày kia."
Lão đưa tay giới thiệu chúng tôi.
Rất nhanh một đám quan lại chạy tới bắt chuyện làm quen.
"Xin chào tiền bối, ta là thành chủ thành Tà Thủy."
"Xin chào các vị, tôi là thành chủ thành Kim Lăng."
Rất nhiều người vây quanh khiến cho Lão Khô Cốt và Vu Béo ăn không ngon nhưng họ vẫn tươi cười đáp lễ.
"Xin chào!"
"Xin chào, hân hạnh được biết các vị."
"À, à xin chào."
Sau một hồi chào hỏi thì mọi người cũng tản ra nhưng có bốn lão già vẫn không đi.
Khô Cốt Lão Nhân đoán họ có chuyện thì mới bỏ miếng bánh trên tay xuống.
"Các vị có việc gì sao?"
Quả đúng như thế.
Một lão già nhanh chóng mở lời.
"Bẩm tiền bối.
Chuyện là bốn thành trì của chúng tôi cũng đang bị yêu ma quấy rầy.
Thực sự chúng tôi có mời rất nhiều ngự linh sư hỗ trợ điều tra nhưng không thể tìm thấy nguyên nhân.
Hiện nay tình trạng ngày càng gia tăng.
Bên trên cũng đưa xuống mệnh lệnh yêu cầu phải nhanh chóng kết thúc.
Vì dân chúng cũng là vì chính chúng tôi.
Cầu xin các vị ra tay tương cứu."
Nói rồi bốn lão già không ngại thân phận mà trực tiếp quỳ xuống.
Lão Khô Cốt thở dài định cự tuyệt thì Vu Béo đã cướp lời.
Hắn vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói.
"Tưởng cái gì, phút mốt.
Cứ giao cho chúng tôi."
"Ơ cái thằng này, tao là sư phụ, tao còn chưa nói gì mà?"
"Thì kệ ông. Người ta đã quỳ thế kia rồi ông còn định là giá à.
Giá thì chỉ có sào với thịt bò thôi."
Vậy là chúng tôi bất đắc dĩ phải nhận việc này.
Theo những gì mấy vị thành chủ cung cấp thì rất nhiều tòa thành hiện nay đều có ma quỷ tấn công.
Theo bản đồ phân bố thì chúng diễn ra mạnh mẽ trong những năm gần đây.
Khu vực trải dài cả vùng duyên hải này.
Mà trung tâm của nó lại là cổ tâm trấn khiến chúng tôi không khỏi nhíu mày.
Theo mô tả thì có một tòa thành thường xuyên có phụ nữ mang thai tử vong, một tòa thành thì lại có rất nhiều người mù mắt.
Còn có một tòa thành lại xuất hiện xác người khô quắt sau một đêm.
Tất cả đều không thể tìm được dấu vết.
Chúng tôi quyết định đi tới tòa U Minh thành trước.
Ở đây là nơi có rất nhiều người dân bị mù.
Có nơi cả làng đều bị.
Điều kì lạ là họ trước đó hoàn toàn bình thường.
Không có dấu vết bị tác động hay trúng độc.
Chỉ đơn tuần là sau một đêm tới sáng thì không thể nhìn thấy gì nữa.
Rất có thể đây là một dạng nguyền rủa gì đó của ma linh.
Ngày hôm sau, chúng tôi rất nhanh xuất phát hướng U Minh thành.
Chỉ ba tuần sau chúng tôi tới nơi.
Vì trước đó để tiện điều tra nên chúng tôi không thông báo cũng bảo vị thành chủ kia không công khai.
Chúng tôi nhanh chóng tìm một quán trà để nghe ngóng tin tức.
Ở một bàn nọ có mấy lão già bàn luận rất rôm rả.
"Ông có nghe nói ở thôn Bắc lại bắt đầu có người phát bệnh không?"
"Có chứ, một bà con xa của tôi cũng vừa rời khỏi đó tới đây cũng nói vậy."
"Ấy, sao ông lại nói chuyện với người đó vậy.
Nghe nói bệnh này là bệnh truyện nhiễm.
Có nhiều nơi mới đầu chỉ một người rồi dần lan ra cả thôn đó."
"Vậy sao, vậy tôi phải về đuổi người đó đi ngay thôi.
Thật đáng sợ."
Rất nhanh hai người đó rời đi.
Chúng tôi cũng nghe rất nhiều người xung quanh bàn tán.
Và có thể cảm nhận rõ sự hoang mang của người dân nơi đây.
Chúng tôi dò hỏi thì biết rằng nơi đang xảy ra dịch bệnh là thôn làng phía bắc.
Số lượng người bị đang ngày một tăng lên.
Sau khi bạn bạc với nhau hồi lâu, chúng tôi quyết định phải đi tới thôn bắc để điều tra rõ ràng việc này.
"Không đúng, không đúng rồi."
Âm Nguyệt cũng gấp gáp hỏi.
"Có chuyện gì sao."
Lão lúc này mới nói.
"Thông thường Ma Cửa Cầm Chày sau khi gϊếŧ người sẽ dùng cái chày hút máu người chết.
Đến khi về nơi cư trú sẽ vắt cổ chày để máu tích trữ thành một linh trì.
Từ đó nó có thể yên tâm tu luyện và đột phá trong thời gian dài mà không cần đi xa kiếm ăn, nguy cơ làm mất kho báu.
Nhưng ở đây thì linh trì khô kiệt giống như có ai đó đã lấy hết số máu đó đi.
Cũng vì vậy mà con ma cửa này mới phải liên tục đi gϊếŧ người."
Nghe vậy chúng tôi bắt đầu tưởng tượng tới rất nhiều khả năng.
Nhưng thôi, chuyện gì tới sẽ tới.
Chúng tôi nhanh chóng thu dọn số vàng bạc rồi trở về phủ thành chủ.
Về tới nơi đã thấy tên Vu Béo đang đánh chén rất no say.
Lão Khô Cốt bực mình quát.
"Con mẹ ngươi.
Chúng ta vất vả đuổi gϊếŧ ma linh còn ngươi thì ngồi đây ung dung ăn uống.
Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi à?"
"Thôi, lão mà yếu vậy thì làm gì mà nhận được đồ đệ đẹp trai, anh tuấn, tiêu sái lại thiên tài nhiều tiền như tôi."
Vu Béo vừa gặm một cái đùi heo vừa trả treo.
Nhưng khi thấy chúng tôi vác theo một bao lớn vàng bạc thì hắn lập tức vứt cái đùi heo xuống mà chạy tới.
"Đây, đây là?"
Lão Khô Cốt liền nhảy ra đứng trước mặt Vu Béo.
"Khà khà, ngươi không đuổi theo con ma cửa kia vì thế ở đây không có phần của ngươi đâu."
Vu béo nghe vậy thì như đỉa phải vôi.
"Làm gì có lí đó.
Rõ ràng là tôi đánh cho con ma linh đó bỏ chạy nha.
Các người chỉ việc đuổi theo.
Không biết, tôi phải được chia một nửa."
"Mơ đi cưng.
Không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn cái đầu ... đầu gối thôi."
Và rồi hai thầy trò họ lại lao vào đánh nhau một trận.
Tôi và Âm Nguyệt chỉ biết lắc đầu thở dài.
Chẳng biết hai người này ai là thầy, ai là trò nữa.
Sau một ngày vất vả, chúng tôi quyết định về phòng mình nghỉ ngơi.
Dự định vài hôm nữa sẽ rời khỏi tòa thành này.
Thực sự ma quỷ đất nước này nó còn quỷ quái hơn cả ở quốc gia Hoa Anh Đào.
Ở đây nó là một cái gì đó có thể cộng sinh với con người.
Mà lòng người đôi khi còn đáng sợ hơn cả ma quỷ, lại thêm sức mạnh của ma linh khiến cho mọi thứ trở lên rất loạn.
Ngày hôm sau chúng tôi được thành chủ mời dự tiệc.
Bữa tiệc mặc dù vô cùng long trọng nhưng Vu Béo, Lão Khô Cốt cũng chẳng kiêng kị gì mà ăn nấy ăn để.
Vì có nhiều khách mời nên tôi và Âm Nguyệt giữ ý tứ một chút.
Đang ăn uống hăng say thì vị thành chủ kia mở lời.
"Xin giới thiệu với các vị.
Đây là Khô Cốt tiền bối, Vu Béo đạo hữu, Hoàng Thao huynh đệ và Vu Nguyệt cô nương.
Bốn người họ đã giúp thành trì chúng ta giải quyết con Ma Cửa Cầm Chày kia."
Lão đưa tay giới thiệu chúng tôi.
Rất nhanh một đám quan lại chạy tới bắt chuyện làm quen.
"Xin chào tiền bối, ta là thành chủ thành Tà Thủy."
"Xin chào các vị, tôi là thành chủ thành Kim Lăng."
Rất nhiều người vây quanh khiến cho Lão Khô Cốt và Vu Béo ăn không ngon nhưng họ vẫn tươi cười đáp lễ.
"Xin chào!"
"Xin chào, hân hạnh được biết các vị."
"À, à xin chào."
Sau một hồi chào hỏi thì mọi người cũng tản ra nhưng có bốn lão già vẫn không đi.
Khô Cốt Lão Nhân đoán họ có chuyện thì mới bỏ miếng bánh trên tay xuống.
"Các vị có việc gì sao?"
Quả đúng như thế.
Một lão già nhanh chóng mở lời.
"Bẩm tiền bối.
Chuyện là bốn thành trì của chúng tôi cũng đang bị yêu ma quấy rầy.
Thực sự chúng tôi có mời rất nhiều ngự linh sư hỗ trợ điều tra nhưng không thể tìm thấy nguyên nhân.
Hiện nay tình trạng ngày càng gia tăng.
Bên trên cũng đưa xuống mệnh lệnh yêu cầu phải nhanh chóng kết thúc.
Vì dân chúng cũng là vì chính chúng tôi.
Cầu xin các vị ra tay tương cứu."
Nói rồi bốn lão già không ngại thân phận mà trực tiếp quỳ xuống.
Lão Khô Cốt thở dài định cự tuyệt thì Vu Béo đã cướp lời.
Hắn vừa nhồm nhoàm nhai vừa nói.
"Tưởng cái gì, phút mốt.
Cứ giao cho chúng tôi."
"Ơ cái thằng này, tao là sư phụ, tao còn chưa nói gì mà?"
"Thì kệ ông. Người ta đã quỳ thế kia rồi ông còn định là giá à.
Giá thì chỉ có sào với thịt bò thôi."
Vậy là chúng tôi bất đắc dĩ phải nhận việc này.
Theo những gì mấy vị thành chủ cung cấp thì rất nhiều tòa thành hiện nay đều có ma quỷ tấn công.
Theo bản đồ phân bố thì chúng diễn ra mạnh mẽ trong những năm gần đây.
Khu vực trải dài cả vùng duyên hải này.
Mà trung tâm của nó lại là cổ tâm trấn khiến chúng tôi không khỏi nhíu mày.
Theo mô tả thì có một tòa thành thường xuyên có phụ nữ mang thai tử vong, một tòa thành thì lại có rất nhiều người mù mắt.
Còn có một tòa thành lại xuất hiện xác người khô quắt sau một đêm.
Tất cả đều không thể tìm được dấu vết.
Chúng tôi quyết định đi tới tòa U Minh thành trước.
Ở đây là nơi có rất nhiều người dân bị mù.
Có nơi cả làng đều bị.
Điều kì lạ là họ trước đó hoàn toàn bình thường.
Không có dấu vết bị tác động hay trúng độc.
Chỉ đơn tuần là sau một đêm tới sáng thì không thể nhìn thấy gì nữa.
Rất có thể đây là một dạng nguyền rủa gì đó của ma linh.
Ngày hôm sau, chúng tôi rất nhanh xuất phát hướng U Minh thành.
Chỉ ba tuần sau chúng tôi tới nơi.
Vì trước đó để tiện điều tra nên chúng tôi không thông báo cũng bảo vị thành chủ kia không công khai.
Chúng tôi nhanh chóng tìm một quán trà để nghe ngóng tin tức.
Ở một bàn nọ có mấy lão già bàn luận rất rôm rả.
"Ông có nghe nói ở thôn Bắc lại bắt đầu có người phát bệnh không?"
"Có chứ, một bà con xa của tôi cũng vừa rời khỏi đó tới đây cũng nói vậy."
"Ấy, sao ông lại nói chuyện với người đó vậy.
Nghe nói bệnh này là bệnh truyện nhiễm.
Có nhiều nơi mới đầu chỉ một người rồi dần lan ra cả thôn đó."
"Vậy sao, vậy tôi phải về đuổi người đó đi ngay thôi.
Thật đáng sợ."
Rất nhanh hai người đó rời đi.
Chúng tôi cũng nghe rất nhiều người xung quanh bàn tán.
Và có thể cảm nhận rõ sự hoang mang của người dân nơi đây.
Chúng tôi dò hỏi thì biết rằng nơi đang xảy ra dịch bệnh là thôn làng phía bắc.
Số lượng người bị đang ngày một tăng lên.
Sau khi bạn bạc với nhau hồi lâu, chúng tôi quyết định phải đi tới thôn bắc để điều tra rõ ràng việc này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất