Chương 125: Huyết Ảnh Thi Nhân
Chúng tôi rất nhanh tìm được một danh sách những người có thể là nạn nhân tiếp theo từ mấy bà bán hàng ngoài chợ.
Lão Khô cốt xem qua danh sách rồi nói.
"Số lượng không nhiều nên chúng ta có thể chia ra canh chừng."
Chúng tôi rất nhanh đồng ý mặc dù biết như vậy sẽ khá nguy hiểm nếu gặp ma linh cường đại.
Đêm đó chúng tôi canh chừng rất cẩn thận nhưng lại không có ai trong số người chúng tôi canh bị mất mạng.
Hôm sau cũng như vậy.
Nhưng trong danh sách lại có không ít người chết.
Tôi tự nhủ.
"Liệu có phải chúng tôi bị phát hiện nên ma linh mới bỏ qua chỗ chúng tôi không?"
Nhưng rất nhanh chúng tôi biết mình sai.
Tại ngôi nhà mà Vu Béo canh chừng đã xuất hiện người đầu tiên mà chúng tôi canh bị gϊếŧ.
Tôi hỏi hắn.
"Vu Béo ngươi có thấy điều gì bất thường xảy ra không?"
Hắn gãi tai, cau mày rồi đáp.
"Làm gì có.
Ta không thấy gì cả?"
Lão Khô Cốt châm chọc.
"Hay ngươi lại lười biếng ngủ gật rồi?
Ta còn lạ gì."
Vu Béo nghe vậy thì nhảy dựng lên.
"Lão đầu ông không tin.
Ông có thể tới kiểm tra xem.
Không có dấu vết đột nhập nào luôn chứ đừng nói là có phát hiện ra điều gì."
Thấy vẻ mặt của Vu Béo chúng tôi biết hắn không nói dối.
Khả năng cao là một dạng ma linh có năng lực nguyền rủa mạnh mà không cần tiếp xúc.
Lão Khô Cốt ho khan một câu.
"Bây giờ ta sẽ tạo ra một con cổ mang tên song sinh tử.
Một con ta để lên người mục tiêu, một con các ngươi giữ lấy.
Chỉ cần mục tiêu có biểu hiện lạ là các ngươi sẽ biết ngay.
Lúc đó hay nhanh chóng tìm ra ma linh.
Hiểu không?"
Thật không ngờ còn có loại cổ này. Nhưng chúng tôi biết đây là cách tốt nhất để xác định con ma linh kia nên đều đồng ý.
"Được."
Sau khi bàn bạc chi tiết kế hoạch, chúng tôi rất nhanh lại quay về ngủ.
Chuẩn bị cho buổi tối đi săn ma linh.
Tối đó chỗ Âm Nguyệt xảy ra sự cố.
Nàng dùng bí pháp thông báo cho chúng tôi.
Nhưng khi chúng tôi tới đã thấy một cái thây khô.
Vu Béo vẻ lo lắng nhìn Âm Nguyệt.
"Em không sao chứ?
Mau để anh kiểm tra chút."
Âm Nguyệt không từ chối mà chỉ đỏ mặt, thẹn thúng nói.
"Em không sao."
"Không sao là tốt."
Thấy hai kẻ đó không chịu làm việc tôi vội ho khan
"Khụ.
Âm Nguyệt.
Chuyện gì đã xảy ra.
Cô có thấy điều gì bất thường không?"
Âm Nguyệt rất nhanh kể lại những chuyện đã xảy ra.
"Vừa nãy khi tôi canh chừng thì thấy song sinh trung xảy ra biến hóa.
Tôi nhanh chóng dùng năng lực của linh miêu quan sát.
Kết quả tôi thấy một bóng người đen xì đang ngồi trên bụng nạn nhân.
Hắn thè cái lưỡi dài ra mà hút máu.
Những giọt máu như chảy quả da người chết mà bay vào miệng hắn.
Tôi vội nhảy vào thì hắn lập tức chui vào gầm giường rồi biến mất.
Sau đó tôi thấy hắn xuất hiện sau lưng tôi nhưng cũng may là tôi kịp né tránh rồi mọi người tới nơi.
Hắn cũng biến mất vô tung vô ảnh."
Âm Nguyệt nói xong thì tỏ ra vô cùng buồn bã vì đã không thể là gì con ma linh đó.
Cái cảm giác để cho người khác chết ngay trước mắt mình làm cô nhớ tới người nhà.
Vu Béo nhanh chóng an ủi nàng.
"Không sao đâu, có ta ở đây rồi."
Lão Khô cốt trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
"Theo ta thấy đây là một con ma linh tên là Huyết Ảnh Thi Nhân.
Năng lực của con này là có thể chui vào bóng mà di chuyển nên rất kho bắt được nó.
Cơ bản đồ vật gì cũng có bóng đặc biệt là ban đêm.
Vì thế nó gần như không thể bị bắt.
Nó thích hút máu của người có cơ thể suy nhược, mệt mỏi, ít vận động.
Nó sẽ dùng năng lực khiến hồn phách người đó sai lệch với cơ thể rồi từ từ hút máu.
Họ có thể cảm nhận được nó nhưng lại không thể điều khiển cơ thể của mình.
Chỉ có thể đau khổ chờ đợi bị hút khô.
Thậm chí còn không thể lên tiếng mà chỉ rêи ɾỉ ú ớ."
Nghe tới đây tôi chợt nhớ tới một loại ma quen thuộc ở thời của tôi mang tên Bóng Đè.
Rất nhiều người nói rằng họ đã nhìn thấy một cái bóng đè nên người mình vào ban đêm khiến họ không thể cử động.
Họ chỉ có thể ú ớ không thành lời.
Nhưng chỉ cần tập trung đọc bảng cửu chương hoặc kinh kệ thì đầu óc sẽ trấn tĩnh, linh hồn sẽ tự tìm về cơ thể là có thể thoát ra.
Tôi quay sang lão Khô cốt mà rằng:
"Giờ làm sao?
Nếu không bắt được nó thì chẳng lẽ phải bó tay à."
Lão Khô Cốt thở dài.
"Muốn bắt nó thì phải dùng ánh sáng cô lập nó khiến nó bị mất đi năng lực mà hiện thân.
Chỉ cần nó hiện thân thì năng lực của nó sẽ biến mất.
Cơ mà muốn làm vậy khó vô cùng.
Nếu là cảnh giới bát giai có thể cô lập không gian thì tốt rồi."
Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
"Tôi có thể chế tạo đồ ánh sáng để bắt nó.
Vu Béo thấy vậy liền sáng mắt.
"Thật à, vậy làm xong cho ta chơi với nhé."
Lão khô cốt đá hắn một cái rồi lại thở dài.
"Không có dễ vậy đâu, việc dụ nó vào bẫy còn khó hơn nhiều.
Mặc dù tập tính của nó cực kì thích bóng tối nhưng nó cũng biết phân biệt chỗ nguy hiểm, chỗ không.
Chưa kể chúng ta cũng không có người suy nhược mà dụ nó."
Nói tới đây lão chợt rùng mình khi thấy Âm Nguyệt và Vu Béo đã nhìn vào cơ thể tong teo của lão.
Lão vội nói.
"Các ngươi nhìn ta làm gì.
Ta khỏe mạnh lắm, không phù hợp yêu cầu đâu.
Hôm trước ta còn tới lầu xanh đại chiến mấy trăm hiệp."
Âm Nguyệt nhìn lão coi thường rồi tiếp.
"Gia tộc ta có bí pháp giả suy nhược.
Đó là lí do ta chạy thoát được khỏi Tử Gia."
Nghe xong lão không cốt định xoay người chạy nhưng Vu Béo đã nhanh tay ôm lấy chân lão.
"Sư phụ à.
Người đừng có quên đã nhận tiền của người ta rồi."
Chỉ thấy lão Khô Cốt không ngừng phản kháng.
"Ngươi, ngươi mau buông quần ta ra.
Sắp tụt rồi."
"Nhưng người phải nhận lời ta mới buông."
Lúc này cái quần đã tụt được một nửa, làm lộ ra cái mông trắng hếu của lão Khô Cốt.
Lão vội hô lớn.
"Ta nhận, ta nhận được chưa.
Ta cũng đành thua cái tên đồ đệ bất hiếu nhà ngươi."
Lúc này Vu Béo mới chịu buông tay.
Lão quay sang tôi hỏi.
"Hoàng Thao, ngươi nói xem làm thế nào đây?"
Tôi nhanh chóng trình bày kế hoạch của mình.
"Bây giờ chúng ta cần chuẩn bị một căn phòng trống không có đồ vật gì.
Sau đó dán kín bằng giấy bạc có khả năng phản quang.
Lão Khô Cốt sẽ nằm ở trên mặt đất.
Phía dưới có cơ quan.
Khi con ma linh đó xuất hiện thì chúng ta dùng linh lực kích phát thiên quang thạch.
Rồi đưa lão Khô Cốt xuống tầng hầm chuẩn bị sẵn.
Như vậy cả căn phòng chỉ còn lại ánh sáng và con ma linh kia."
Lão Khô cốt xem qua danh sách rồi nói.
"Số lượng không nhiều nên chúng ta có thể chia ra canh chừng."
Chúng tôi rất nhanh đồng ý mặc dù biết như vậy sẽ khá nguy hiểm nếu gặp ma linh cường đại.
Đêm đó chúng tôi canh chừng rất cẩn thận nhưng lại không có ai trong số người chúng tôi canh bị mất mạng.
Hôm sau cũng như vậy.
Nhưng trong danh sách lại có không ít người chết.
Tôi tự nhủ.
"Liệu có phải chúng tôi bị phát hiện nên ma linh mới bỏ qua chỗ chúng tôi không?"
Nhưng rất nhanh chúng tôi biết mình sai.
Tại ngôi nhà mà Vu Béo canh chừng đã xuất hiện người đầu tiên mà chúng tôi canh bị gϊếŧ.
Tôi hỏi hắn.
"Vu Béo ngươi có thấy điều gì bất thường xảy ra không?"
Hắn gãi tai, cau mày rồi đáp.
"Làm gì có.
Ta không thấy gì cả?"
Lão Khô Cốt châm chọc.
"Hay ngươi lại lười biếng ngủ gật rồi?
Ta còn lạ gì."
Vu Béo nghe vậy thì nhảy dựng lên.
"Lão đầu ông không tin.
Ông có thể tới kiểm tra xem.
Không có dấu vết đột nhập nào luôn chứ đừng nói là có phát hiện ra điều gì."
Thấy vẻ mặt của Vu Béo chúng tôi biết hắn không nói dối.
Khả năng cao là một dạng ma linh có năng lực nguyền rủa mạnh mà không cần tiếp xúc.
Lão Khô Cốt ho khan một câu.
"Bây giờ ta sẽ tạo ra một con cổ mang tên song sinh tử.
Một con ta để lên người mục tiêu, một con các ngươi giữ lấy.
Chỉ cần mục tiêu có biểu hiện lạ là các ngươi sẽ biết ngay.
Lúc đó hay nhanh chóng tìm ra ma linh.
Hiểu không?"
Thật không ngờ còn có loại cổ này. Nhưng chúng tôi biết đây là cách tốt nhất để xác định con ma linh kia nên đều đồng ý.
"Được."
Sau khi bàn bạc chi tiết kế hoạch, chúng tôi rất nhanh lại quay về ngủ.
Chuẩn bị cho buổi tối đi săn ma linh.
Tối đó chỗ Âm Nguyệt xảy ra sự cố.
Nàng dùng bí pháp thông báo cho chúng tôi.
Nhưng khi chúng tôi tới đã thấy một cái thây khô.
Vu Béo vẻ lo lắng nhìn Âm Nguyệt.
"Em không sao chứ?
Mau để anh kiểm tra chút."
Âm Nguyệt không từ chối mà chỉ đỏ mặt, thẹn thúng nói.
"Em không sao."
"Không sao là tốt."
Thấy hai kẻ đó không chịu làm việc tôi vội ho khan
"Khụ.
Âm Nguyệt.
Chuyện gì đã xảy ra.
Cô có thấy điều gì bất thường không?"
Âm Nguyệt rất nhanh kể lại những chuyện đã xảy ra.
"Vừa nãy khi tôi canh chừng thì thấy song sinh trung xảy ra biến hóa.
Tôi nhanh chóng dùng năng lực của linh miêu quan sát.
Kết quả tôi thấy một bóng người đen xì đang ngồi trên bụng nạn nhân.
Hắn thè cái lưỡi dài ra mà hút máu.
Những giọt máu như chảy quả da người chết mà bay vào miệng hắn.
Tôi vội nhảy vào thì hắn lập tức chui vào gầm giường rồi biến mất.
Sau đó tôi thấy hắn xuất hiện sau lưng tôi nhưng cũng may là tôi kịp né tránh rồi mọi người tới nơi.
Hắn cũng biến mất vô tung vô ảnh."
Âm Nguyệt nói xong thì tỏ ra vô cùng buồn bã vì đã không thể là gì con ma linh đó.
Cái cảm giác để cho người khác chết ngay trước mắt mình làm cô nhớ tới người nhà.
Vu Béo nhanh chóng an ủi nàng.
"Không sao đâu, có ta ở đây rồi."
Lão Khô cốt trầm ngâm hồi lâu rồi nói:
"Theo ta thấy đây là một con ma linh tên là Huyết Ảnh Thi Nhân.
Năng lực của con này là có thể chui vào bóng mà di chuyển nên rất kho bắt được nó.
Cơ bản đồ vật gì cũng có bóng đặc biệt là ban đêm.
Vì thế nó gần như không thể bị bắt.
Nó thích hút máu của người có cơ thể suy nhược, mệt mỏi, ít vận động.
Nó sẽ dùng năng lực khiến hồn phách người đó sai lệch với cơ thể rồi từ từ hút máu.
Họ có thể cảm nhận được nó nhưng lại không thể điều khiển cơ thể của mình.
Chỉ có thể đau khổ chờ đợi bị hút khô.
Thậm chí còn không thể lên tiếng mà chỉ rêи ɾỉ ú ớ."
Nghe tới đây tôi chợt nhớ tới một loại ma quen thuộc ở thời của tôi mang tên Bóng Đè.
Rất nhiều người nói rằng họ đã nhìn thấy một cái bóng đè nên người mình vào ban đêm khiến họ không thể cử động.
Họ chỉ có thể ú ớ không thành lời.
Nhưng chỉ cần tập trung đọc bảng cửu chương hoặc kinh kệ thì đầu óc sẽ trấn tĩnh, linh hồn sẽ tự tìm về cơ thể là có thể thoát ra.
Tôi quay sang lão Khô cốt mà rằng:
"Giờ làm sao?
Nếu không bắt được nó thì chẳng lẽ phải bó tay à."
Lão Khô Cốt thở dài.
"Muốn bắt nó thì phải dùng ánh sáng cô lập nó khiến nó bị mất đi năng lực mà hiện thân.
Chỉ cần nó hiện thân thì năng lực của nó sẽ biến mất.
Cơ mà muốn làm vậy khó vô cùng.
Nếu là cảnh giới bát giai có thể cô lập không gian thì tốt rồi."
Tôi suy nghĩ hồi lâu rồi nói.
"Tôi có thể chế tạo đồ ánh sáng để bắt nó.
Vu Béo thấy vậy liền sáng mắt.
"Thật à, vậy làm xong cho ta chơi với nhé."
Lão khô cốt đá hắn một cái rồi lại thở dài.
"Không có dễ vậy đâu, việc dụ nó vào bẫy còn khó hơn nhiều.
Mặc dù tập tính của nó cực kì thích bóng tối nhưng nó cũng biết phân biệt chỗ nguy hiểm, chỗ không.
Chưa kể chúng ta cũng không có người suy nhược mà dụ nó."
Nói tới đây lão chợt rùng mình khi thấy Âm Nguyệt và Vu Béo đã nhìn vào cơ thể tong teo của lão.
Lão vội nói.
"Các ngươi nhìn ta làm gì.
Ta khỏe mạnh lắm, không phù hợp yêu cầu đâu.
Hôm trước ta còn tới lầu xanh đại chiến mấy trăm hiệp."
Âm Nguyệt nhìn lão coi thường rồi tiếp.
"Gia tộc ta có bí pháp giả suy nhược.
Đó là lí do ta chạy thoát được khỏi Tử Gia."
Nghe xong lão không cốt định xoay người chạy nhưng Vu Béo đã nhanh tay ôm lấy chân lão.
"Sư phụ à.
Người đừng có quên đã nhận tiền của người ta rồi."
Chỉ thấy lão Khô Cốt không ngừng phản kháng.
"Ngươi, ngươi mau buông quần ta ra.
Sắp tụt rồi."
"Nhưng người phải nhận lời ta mới buông."
Lúc này cái quần đã tụt được một nửa, làm lộ ra cái mông trắng hếu của lão Khô Cốt.
Lão vội hô lớn.
"Ta nhận, ta nhận được chưa.
Ta cũng đành thua cái tên đồ đệ bất hiếu nhà ngươi."
Lúc này Vu Béo mới chịu buông tay.
Lão quay sang tôi hỏi.
"Hoàng Thao, ngươi nói xem làm thế nào đây?"
Tôi nhanh chóng trình bày kế hoạch của mình.
"Bây giờ chúng ta cần chuẩn bị một căn phòng trống không có đồ vật gì.
Sau đó dán kín bằng giấy bạc có khả năng phản quang.
Lão Khô Cốt sẽ nằm ở trên mặt đất.
Phía dưới có cơ quan.
Khi con ma linh đó xuất hiện thì chúng ta dùng linh lực kích phát thiên quang thạch.
Rồi đưa lão Khô Cốt xuống tầng hầm chuẩn bị sẵn.
Như vậy cả căn phòng chỉ còn lại ánh sáng và con ma linh kia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất