Chương 21: Diệt Ma Trành
Nếu chỉ là ma quỷ mà con ma trành kia mang theo để câu dẫn con người thì không đáng sợ
Nhưng những người sống kia thì phải làm sao?
Đâu thể nào mà gϊếŧ họ được, chúng tôi vẫn còn là trẻ con, việc gϊếŧ người là quá sức mặc dù sớm muộn gì chúng tôi cũng phải làm quen với nó.
Hoa Tâm luống cuống hỏi tôi.
"Hoàng Thao, làm sao giờ, những người này vẫn còn sống."
Tôi cũng không khá hơn đáp lại.
"Tôi chịu, bạn tự lo đi."
Thế là chúng tôi phải chật vật chống đỡ.
Đám ma quỷ này giường như có một phần lực lượng con ma trành kia.
Lực lượng của chúng tổng hợp phải ngang ngửa ngưng khí kì đỉnh phong chưa kể chúng lại rất đông.
Điều đó khiến chúng tôi phải vừa đánh, vừa trốn.
Ở phía Kiếm Tâm, cuộc chiến vẫn đang diễn ra.
Con hổ kia mạnh mẽ đến kì lạ.
Những cú vả, cú tạp hết sức dũng mãnh.
Đến tu vi phá khí như Kiếm Tâm cũng không dám trực diện tiếp đón.
Con hổ kia bất chợt thủ thế, quất đuôi xuống đất "bịch bịch" rồi như một mũi tên lao chồm lên người Kiếm Tâm.
"Gào".
Kiếm Tâm cũng nhanh nhẹn né tránh rồi phát động kiếm khí tấn công từ xa trở lại.
"Chết đi, con hổ."
Mặc dù không có hiệu quả quá lớn nhưng thời gian trôi qua trên người con ma trành đã có vài vết thương lớn, nhưng kì quái ở chỗ nó vẫn không hề có ý định bỏ trốn.
Nhẽ ra với những gì nó thể hiện thì nó chỉ có tu vi ngưng khí kì đỉnh phong vì nó chưa có khả năng phá khí, tấn công từ xa.
Nếu còn tiếp tục thì nó chắc chắn phải chết.
Chẳng hiểu sao nó vẫn điên cuồng lao về phía của Kiếm Tâm.
Những tiếng gào rú mỗi lần công kích khiến cả một mảnh rừng rung động
Những công kích của nó mạnh mẽ nhờ vào thân thể to lớn và cường hãn.
Nhưng dưới sự đanh trả của Kiếm Tâm thì giờ cũng đã bị thương rất nặng.
Con hổ một lần nữa lao tới.
Kiếm Tâm cười lạnh rồi súc lực định tung sát chiêu.
"Để xem lần này mạnh làm sao tránh."
Nhưng không ngờ trên đường bay nó đột ngột dùng đuôi chuyển hướng về phía chúng tôi.
Kiếm Tâm bất ngờ không kịp ngăn cản, đang định phát động đuổi theo thì hàng loạt dây mây, gai nhọn lao ra ngăn cản.
Kiểm tâm bất ngờ chỉ kìm hô lớn
"Cái quái gì đây! Mấy đứa cẩn thận đó."
Lúc này một cô gái đi ra từ trong cây cổ thụ nhẹ nhàng như tiên nữ nói:
"Mạng ngươi là của ta."
Kiếm tâm không dám tin rằng ở đây vẫn còn một con ma đáng sợ như vậy.
Lão liên nhìn chúng tôi đầy lo lắng rồi nghiến răng "kèn kẹt" đầy tức giận.
"Ở đây có một con ma cây ngưng đan kì đã ngưng đan thành dạng người.
Các con hãy cố gắng nhé.
Ta sẽ nhanh chóng tới cứu các con."
Nói rồi Kiếm Tâm không có chần chừ mà lao vào đấu với ma cây.
Thì ra ở đây ngoài con ma trành kia còn có một con ma cây hàng trăm năm, đã đạt cảnh giới ngưng đan kì.
Nó hấp thụ máu và linh hồn của những người chết trong khu rừng để nâng cao thực lực.
Đám ma trành kia vốn chỉ là tay sai của nó chuyên đi dụ dỗ người từ ngoài vào khu rừng.
Đám ma quỷ thường có xu hướng không đi khỏi địa bàn cho tới khi đạt cảnh giới hóa thần để tránh bị những thần của nhân loại truy quét.
Lúc này Hoa Tâm và tôi thì trật vật chống đỡ, Kiếm Tâm thì bị dây leo vây khốn.
Kiếm Tâm bị dồn vào thế buộc phải chiến đấu với ma cây kia mà hàng loạt cây cối thì che tầm mắt của Kiếm Tâm về phía chúng tôi.
Không những thế đám ma trành quen thói chia người ra để gϊếŧ.
Những con ma và người bị điều khiển thì dồn Hoa Tâm sang một bên.
Còn con hổ trành bị trọng thương thì từ từ tiến về phía tôi.
Đối diện sinh tử Hoa Tâm cũng không bảo lưu hay kiêng kị gì.
"Chết đi, chết hết đi, dù các người là người sống hay ma quỷ thì đều phải chết."
Vậy là mặc kệ là người hay ma thì đều bị Hoa Tâm điên cuống chém gϊếŧ.
Tôi lờ mờ thấy người bị chém cụt đầu, cụt tay, cụt chân mà gào thét quanh quẩn
Hắn vừa chém vừa hét lớn như muốn áp chế nỗi sợ của bản thân.
"Con mụ nội nó, lão tử không muốn chết.
Là người, là ma chết hết cho lão tử"
Con hổ trành thì giường như muốn ăn tôi trước vì trông tôi quá yếu.
Dù sao trên người tôi không có linh lực phóng thích.
Nó lao đến như một con trâu mộng "Gào".
Đến lúc này tôi cũng chẳng bảo lưu thực lực.
"Tao liều mạng với mày."
Tôi biết nó sẽ bất cẩn mà tấn công tôi.
Chỉ chờ có vậy, tôi hấp thụ linh khí môi trường xung quanh thành kiếm chỉ hiện trên hai ngón tay.
Chỉ đợi con hổ há miệng liền phát động kiếm kĩ, bộc phát toàn bộ sức mạnh đâm thẳng thanh kiếm vào miệng nó.
Dường như nó không nghĩ tôi có sức mạnh nên nhát kiếm của tôi dễ dàng xuyên thắng qua não nó.
Nó gào thét một tiếng dài đầy đau đớn "gào".
Nhưng trước khi gục cũng kịp vả một phát vào bên vai phải của tôi khiến tôi bay đập vào một gốc cây.
Không có linh khí bảo vệ cơ thể nên dù là một đòn miễn cưỡng của con hổ cũng khiến tôi thương nặng.
Nội tạng dập nát, chảy máu không ngừng.
Tôi phun ra một búng máu.
"Khụ khụ, nguy rồi, lần này chết chắc rồi."
Tôi cố gắng hấp thu năng lượng chuyển hóa chúng thành khả năng khôi phục cho cơ thể nhưng vẫn khá chập.
"Mẹ nó, quá chậm, quá chậm rồi. Lần này thì hết cứu."
Với tình hình này chắc tôi sẽ chết trước khi vết thương tạm ổn.
"Chẳng nhẽ tôi phải chết như vậy sao, mới xuống núi được hơn một năm vậy mà."
Tôi thở dài tự nhủ.
Bên phía Hoa Tâm lúc này: Hoa Tâm có vẻ đã kiệt sức, trên người là vô số vết thương.
Khi con hổ trành vừa chết, đám ma quỷ kia thoát khỏi lực lượng điều khiển nhanh chóng bay đi.
Một số thì vẫn lao tới đinh gϊếŧ chết Hoa Tâm thì có một bóng người hiện ra trước mắt hắn.
Đó là cô gái lúc trước, trên tay cô là một thanh đoản kiếm.
Quán chú linh lực đi theo kiếm cô tiến tới nhanh chóng tiêu diệt đám ác ma còn xót lại.
Đám người bị điều khiển không có linh lực duy trì rất nhanh cũng đều tắc thở.
Thấy thế tôi cũng yên tâm phần nào.
Ít ra hắn vẫn còn sống.
Nhưng những người sống kia thì phải làm sao?
Đâu thể nào mà gϊếŧ họ được, chúng tôi vẫn còn là trẻ con, việc gϊếŧ người là quá sức mặc dù sớm muộn gì chúng tôi cũng phải làm quen với nó.
Hoa Tâm luống cuống hỏi tôi.
"Hoàng Thao, làm sao giờ, những người này vẫn còn sống."
Tôi cũng không khá hơn đáp lại.
"Tôi chịu, bạn tự lo đi."
Thế là chúng tôi phải chật vật chống đỡ.
Đám ma quỷ này giường như có một phần lực lượng con ma trành kia.
Lực lượng của chúng tổng hợp phải ngang ngửa ngưng khí kì đỉnh phong chưa kể chúng lại rất đông.
Điều đó khiến chúng tôi phải vừa đánh, vừa trốn.
Ở phía Kiếm Tâm, cuộc chiến vẫn đang diễn ra.
Con hổ kia mạnh mẽ đến kì lạ.
Những cú vả, cú tạp hết sức dũng mãnh.
Đến tu vi phá khí như Kiếm Tâm cũng không dám trực diện tiếp đón.
Con hổ kia bất chợt thủ thế, quất đuôi xuống đất "bịch bịch" rồi như một mũi tên lao chồm lên người Kiếm Tâm.
"Gào".
Kiếm Tâm cũng nhanh nhẹn né tránh rồi phát động kiếm khí tấn công từ xa trở lại.
"Chết đi, con hổ."
Mặc dù không có hiệu quả quá lớn nhưng thời gian trôi qua trên người con ma trành đã có vài vết thương lớn, nhưng kì quái ở chỗ nó vẫn không hề có ý định bỏ trốn.
Nhẽ ra với những gì nó thể hiện thì nó chỉ có tu vi ngưng khí kì đỉnh phong vì nó chưa có khả năng phá khí, tấn công từ xa.
Nếu còn tiếp tục thì nó chắc chắn phải chết.
Chẳng hiểu sao nó vẫn điên cuồng lao về phía của Kiếm Tâm.
Những tiếng gào rú mỗi lần công kích khiến cả một mảnh rừng rung động
Những công kích của nó mạnh mẽ nhờ vào thân thể to lớn và cường hãn.
Nhưng dưới sự đanh trả của Kiếm Tâm thì giờ cũng đã bị thương rất nặng.
Con hổ một lần nữa lao tới.
Kiếm Tâm cười lạnh rồi súc lực định tung sát chiêu.
"Để xem lần này mạnh làm sao tránh."
Nhưng không ngờ trên đường bay nó đột ngột dùng đuôi chuyển hướng về phía chúng tôi.
Kiếm Tâm bất ngờ không kịp ngăn cản, đang định phát động đuổi theo thì hàng loạt dây mây, gai nhọn lao ra ngăn cản.
Kiểm tâm bất ngờ chỉ kìm hô lớn
"Cái quái gì đây! Mấy đứa cẩn thận đó."
Lúc này một cô gái đi ra từ trong cây cổ thụ nhẹ nhàng như tiên nữ nói:
"Mạng ngươi là của ta."
Kiếm tâm không dám tin rằng ở đây vẫn còn một con ma đáng sợ như vậy.
Lão liên nhìn chúng tôi đầy lo lắng rồi nghiến răng "kèn kẹt" đầy tức giận.
"Ở đây có một con ma cây ngưng đan kì đã ngưng đan thành dạng người.
Các con hãy cố gắng nhé.
Ta sẽ nhanh chóng tới cứu các con."
Nói rồi Kiếm Tâm không có chần chừ mà lao vào đấu với ma cây.
Thì ra ở đây ngoài con ma trành kia còn có một con ma cây hàng trăm năm, đã đạt cảnh giới ngưng đan kì.
Nó hấp thụ máu và linh hồn của những người chết trong khu rừng để nâng cao thực lực.
Đám ma trành kia vốn chỉ là tay sai của nó chuyên đi dụ dỗ người từ ngoài vào khu rừng.
Đám ma quỷ thường có xu hướng không đi khỏi địa bàn cho tới khi đạt cảnh giới hóa thần để tránh bị những thần của nhân loại truy quét.
Lúc này Hoa Tâm và tôi thì trật vật chống đỡ, Kiếm Tâm thì bị dây leo vây khốn.
Kiếm Tâm bị dồn vào thế buộc phải chiến đấu với ma cây kia mà hàng loạt cây cối thì che tầm mắt của Kiếm Tâm về phía chúng tôi.
Không những thế đám ma trành quen thói chia người ra để gϊếŧ.
Những con ma và người bị điều khiển thì dồn Hoa Tâm sang một bên.
Còn con hổ trành bị trọng thương thì từ từ tiến về phía tôi.
Đối diện sinh tử Hoa Tâm cũng không bảo lưu hay kiêng kị gì.
"Chết đi, chết hết đi, dù các người là người sống hay ma quỷ thì đều phải chết."
Vậy là mặc kệ là người hay ma thì đều bị Hoa Tâm điên cuống chém gϊếŧ.
Tôi lờ mờ thấy người bị chém cụt đầu, cụt tay, cụt chân mà gào thét quanh quẩn
Hắn vừa chém vừa hét lớn như muốn áp chế nỗi sợ của bản thân.
"Con mụ nội nó, lão tử không muốn chết.
Là người, là ma chết hết cho lão tử"
Con hổ trành thì giường như muốn ăn tôi trước vì trông tôi quá yếu.
Dù sao trên người tôi không có linh lực phóng thích.
Nó lao đến như một con trâu mộng "Gào".
Đến lúc này tôi cũng chẳng bảo lưu thực lực.
"Tao liều mạng với mày."
Tôi biết nó sẽ bất cẩn mà tấn công tôi.
Chỉ chờ có vậy, tôi hấp thụ linh khí môi trường xung quanh thành kiếm chỉ hiện trên hai ngón tay.
Chỉ đợi con hổ há miệng liền phát động kiếm kĩ, bộc phát toàn bộ sức mạnh đâm thẳng thanh kiếm vào miệng nó.
Dường như nó không nghĩ tôi có sức mạnh nên nhát kiếm của tôi dễ dàng xuyên thắng qua não nó.
Nó gào thét một tiếng dài đầy đau đớn "gào".
Nhưng trước khi gục cũng kịp vả một phát vào bên vai phải của tôi khiến tôi bay đập vào một gốc cây.
Không có linh khí bảo vệ cơ thể nên dù là một đòn miễn cưỡng của con hổ cũng khiến tôi thương nặng.
Nội tạng dập nát, chảy máu không ngừng.
Tôi phun ra một búng máu.
"Khụ khụ, nguy rồi, lần này chết chắc rồi."
Tôi cố gắng hấp thu năng lượng chuyển hóa chúng thành khả năng khôi phục cho cơ thể nhưng vẫn khá chập.
"Mẹ nó, quá chậm, quá chậm rồi. Lần này thì hết cứu."
Với tình hình này chắc tôi sẽ chết trước khi vết thương tạm ổn.
"Chẳng nhẽ tôi phải chết như vậy sao, mới xuống núi được hơn một năm vậy mà."
Tôi thở dài tự nhủ.
Bên phía Hoa Tâm lúc này: Hoa Tâm có vẻ đã kiệt sức, trên người là vô số vết thương.
Khi con hổ trành vừa chết, đám ma quỷ kia thoát khỏi lực lượng điều khiển nhanh chóng bay đi.
Một số thì vẫn lao tới đinh gϊếŧ chết Hoa Tâm thì có một bóng người hiện ra trước mắt hắn.
Đó là cô gái lúc trước, trên tay cô là một thanh đoản kiếm.
Quán chú linh lực đi theo kiếm cô tiến tới nhanh chóng tiêu diệt đám ác ma còn xót lại.
Đám người bị điều khiển không có linh lực duy trì rất nhanh cũng đều tắc thở.
Thấy thế tôi cũng yên tâm phần nào.
Ít ra hắn vẫn còn sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất