Chương 24: Tới Đai La Thành
Sau khi đi được một tháng chúng tôi đã tới trước thành Đại La.
Đập vào mắt chúng tôi là một ngôi thành lớn.
Nếu nhìn từ trên cao thì sẽ có hình xoắn ốc rất đặc biệt.
Trước cửa là hai chữ Đại La rất lớn đầy uy nghi tráng lệ.
Trên cổng thành cũng có rất nhiều sĩ binh, tu vi có vẻ cũng không kém.
Bên ngoài thành hiện đã có rất nhiều ngôi nhà nhỏ được dân chúng tới lánh nạn dựng lên.
So với việc lên núi lương nhờ tông môn thì việc tới gần thành lớn sẽ dễ dàng hơn, cũng không nguy hiểm.
Nhưng cũng là nơi đầy thị phi.
Họ sẽ buộc phải tuân thủ luật lệ ở nơi thành trấn như nộp phí bảo vệ, bảo kê, bị người trong thành bắt nạt.
Nói chung là họ chỉ giống như con sâu cái kiến trong mắt người trong thành, không được bảo vệ, thậm chí nếu không có tiền, không có thứ gì giá trị thì chẳng tìm đâu ra thức ăn.
Phải nhịn đói, phải chịu khổ.
Chẳng qua năm nay được dự đoán là năm ma quỷ bạo loạn, chắc vài ba tháng nữa ma quỷ sẽ ập tới.
Đó cũng là lý do chúng tôi đã quyết định sẽ ở lại thành bảo vệ dân chúng.
Sau đó sẽ mở rộng ra bình ổn khắp nơi để dân chúng có thể quay về an cư lập nghiệp.
Đang đứng ở cổng thành, thì binh sĩ trên cổng thành hô lớn.
"Người đứng trước cổng thành mau xuất trình lệnh bài, nếu không có thì mau tránh xa công thành hai trăm mét, nếu không sẽ chém đầu."
Thanh tuyết rút lệnh bài trong túi ra cho vị binh sĩ kia xem.
"Ta là con gái Lý Nam Vương: Lý Thanh Tuyết, xin mở cửa thành."
Sĩ binh nhìn lệnh bài rồi quay ra bàn bạc với mấy sĩ binh khác.
Sau đó quay lại nói:
"Tiểu thư vui lòng chờ người Lý gia tới xác nhận."
Trong lúc đó cửa thành mở ra, một đám sĩ binh đi ra.
Đi đầu là một tên rất trẻ, cưỡi một con bạch mã, tay lắm trường đao rất ngạo nghễ.
Thấy chúng tôi đứng trước cửa thành mà không vào, trên người thì toàn quần áo bẩn do đã phiêu bạc hai ba tháng bên ngoài.
Hắn lớn tiếng quát:
"Đám dân đen này còn không mau cút, muốn chém đầu à."
Hắn là Liêu Trấn, vốn là con trai một vị thống lĩnh trông coi thành trì nên không coi ai ra gì bao giờ.
Đặc biệt là dân đen.
Lần này hắn mượn cớ ra ngoài xem tình hình yêu ma nhưng thực chất là vơ vét của cải của dân chúng quanh thành.
Hắn sau khi quát lớn liền vung roi đánh tới chúng tôi.
Kiếm Tâm nhanh tay bắt được sau đó giật mạnh khiến hắn ngã ngựa lăn ra đất.
Binh sĩ phía sau nhanh chóng rút kiếm bao vây chúng tôi.
"Ta là con gái Lý Nam Vương, các ngươi muốn làm gì."
Thanh Tuyết tỏ ra bực bội mà quát.
"Ha ha, con gái Lý gia ư.
Ngươi là con rơi con vãi ở đâu vậy.
Lý gia có một cô con gái đã chết năm ngoái, thậm chí lý gia cũng đã tổ chức tang lễ rồi.
Chẳng lẽ ngươi là con của vị nha hoàng nào ư?
Ha ha!"
Tên Liêu Trấn vừa bò dậy vừa phủi bụi trên giáp phục vừa cười nói đầy trâm trọc.
Tên Liêu Trấn này trông thế mà không tệ.
Cũng có chút căn cốt, năm nay 22 tuổi đã đạt cảnh giới Tụ Khí kì.
Hoa Tâm nghe vậy thì không chịu được.
"Ngươi muốn chết!"
Hắn phẫn nộ mà xông tới đạp tên Liêu Trấn một cái bay ra xa.
Từ lúc hắn nhận vị tỉ tỉ Thanh Tuyết hắn cũng trở lên không kiêng kị như trước.
Cứ ai động đến Thanh Tuyết là hắn nhất định phải cho kẻ đó một bài học.
Có lẽ hắn đã bắt đầu trưởng thành, đi qua mấy tháng ngoài nhân sinh nghiệt ngã.
Hắn cũng đã không còn như đứa trẻ mà tùy tâm sở dục.
Liêu Trấn phẫn nộ gầm thét ra lệnh cho binh lính.
"Ngươi dám.
Mau gϊếŧ hết đám dân đen này, dám đánh bản quan thì phải chết."
Nhận được chỉ thị từ tên Liêu Trấn, tất cả binh sĩ cũng lao vào tấn công chúng tôi nhưng tu vi họ không cao nên chỉ ba quyền bảy cước tất cả đều ngã gục.
"Con mẹ nhà ngươi.
Lão tử không đánh ngươi cha mẹ ngươi nhận ra người thì tê tan viết ngước."
Nói rồi Hoa Tâm lao tới đánh nhau với tên Liêu Trấn.
Hai người có vẻ ngang nhau, Hoa Tâm nhỉnh hơn chút về mặt sát khí còn tên Liêu Trấn thì lại mạnh về mặt thực chiến.
Hai người ngươi tới ta lui mãi không phân được cao thấp.
Cơ mà cái tên hoa tâm này sau nhiều ngày bôn ba lại học được cánh đánh rất là du côn.
Thay vì dùng võ kĩ hay kĩ xảo lại chỉ tập trung đánh vào điểm yêu trên người Liêu trấn.
"Haha, khỉ ăn trộm đào, kền kền mổ mắt."
Thấy vậy tên Liêu trấn cũng phát điên chửi lại.
"Con bà ngươi không nói võ đức.
Chơi bẩn vãi.
Có ngon thì đánh đoàng hoàng coi."
Tôi định lao tới giúp đỡ thì Kiếm Tâm ngăn tôi lại
"Đây là cuộc chiến của hai người đàn ông, hãy để hắn chiến đấu hết khả năng."
Ngay lúc này thì Hoa Tâm tung ra một chiêu chí mạn.
"Thần Long phun khói."
Hắn bốc một nắm cát ném thẳng vào mặt của Liêu Trấn.
Bụi bay vào mắt khiến cho Liêu Trấn dần rơi vào hạ phong.
Tôi ở ngoài không ngừng hô hào cổ vũ cho Hoa Tâm.
"Đánh hắn, đánh hắn đi."
"Kìa, đánh vào đũng quần hắn."
"Này này, sao lại kém thế.
Có được không để ta vào thay."
Đám binh sĩ trên thành thấy vậy thì nhanh chóng chạy xuống dưới nhưng cũng không dám lao tới.
Sau một lúc chiến đấu thì tên Liêu Trấn để lộ sơ hở.
Có lẽ bởi hắn chưa đối đầu sinh tử nên bị cái gọi là sát khí, sự hung hãn của Hoa Tâm đả bại.
Hoa Tâm một quyền nện vào ngực Liêu Trấn khiến hắn gã gục.
Sau đó Hoa Tâm đè hắn xuống đấm liên tiếp vào mặt Liêu Trấn khiến đầu hắn sưng lên như đầu heo.
Hắn bị đánh thì hét thảm.
"Con mẹ ngươi, thả ta ra.
Ai da! đừng có đánh vào mặt. Ai da, đừng mà!"
Hoa Tâm thì vùa đánh vừa chửi bới.
"Này thì ha oai, này thì bắt nạt tỉ tỉ của ta này.
Ta cho ngươi thành đầu heo luôn."
"Ăn một quyền của ta này."
"Xem chiêu, búng tai siêu cấp mạnh này."
"Này thì mũi cao này."
Mỗi một câu nói là một cú đấm được nện xuống không thương tiếc.
Ngay lúc đó một vị mặc quan phục hớt hải chạy tới.
Trông dáng vẻ đường đường, uy nghiêm. Vừa tới đã hô lớn;
"Mau dừng tay.
Các ngươi là ai sao dám mạo phạm quan quân triều đình."
Bên cạnh hắn cũng có một vị râu ria, cơ bắp cuồn cuộn, người này có cảnh giới phá khí kì, là cận vệ của viên quan kia.
"Đại nhân, để ta tới giải quyết việc này."
Vị quan kia vội đưa tay ngăn lại.
"Chờ chút, để ta hỏi rõ đầu đuôi mọi việc đã."
Hắn là người cai quản khu vực thành này, khi nghe ngoài thành xảy ra ẩu đả liền tức tốc tới nơi.
Thanh Tuyết một lần nữa xưng tên tuổi.
Vị quan kia cũng tỏ ra nghi hoặc nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu, thấy một tên nhóc mà có thể đánh bại một sĩ binh ngưng khí kì thì chứng tỏ những người này cũng không tầm thường.
Hắn cho người đem Liêu Trấn và đám binh sĩ bị thương đi , rồi quay ra nghiêm nghị nói.
"Các ngươi không được đi đâu, để ta xác minh việc này."
Đập vào mắt chúng tôi là một ngôi thành lớn.
Nếu nhìn từ trên cao thì sẽ có hình xoắn ốc rất đặc biệt.
Trước cửa là hai chữ Đại La rất lớn đầy uy nghi tráng lệ.
Trên cổng thành cũng có rất nhiều sĩ binh, tu vi có vẻ cũng không kém.
Bên ngoài thành hiện đã có rất nhiều ngôi nhà nhỏ được dân chúng tới lánh nạn dựng lên.
So với việc lên núi lương nhờ tông môn thì việc tới gần thành lớn sẽ dễ dàng hơn, cũng không nguy hiểm.
Nhưng cũng là nơi đầy thị phi.
Họ sẽ buộc phải tuân thủ luật lệ ở nơi thành trấn như nộp phí bảo vệ, bảo kê, bị người trong thành bắt nạt.
Nói chung là họ chỉ giống như con sâu cái kiến trong mắt người trong thành, không được bảo vệ, thậm chí nếu không có tiền, không có thứ gì giá trị thì chẳng tìm đâu ra thức ăn.
Phải nhịn đói, phải chịu khổ.
Chẳng qua năm nay được dự đoán là năm ma quỷ bạo loạn, chắc vài ba tháng nữa ma quỷ sẽ ập tới.
Đó cũng là lý do chúng tôi đã quyết định sẽ ở lại thành bảo vệ dân chúng.
Sau đó sẽ mở rộng ra bình ổn khắp nơi để dân chúng có thể quay về an cư lập nghiệp.
Đang đứng ở cổng thành, thì binh sĩ trên cổng thành hô lớn.
"Người đứng trước cổng thành mau xuất trình lệnh bài, nếu không có thì mau tránh xa công thành hai trăm mét, nếu không sẽ chém đầu."
Thanh tuyết rút lệnh bài trong túi ra cho vị binh sĩ kia xem.
"Ta là con gái Lý Nam Vương: Lý Thanh Tuyết, xin mở cửa thành."
Sĩ binh nhìn lệnh bài rồi quay ra bàn bạc với mấy sĩ binh khác.
Sau đó quay lại nói:
"Tiểu thư vui lòng chờ người Lý gia tới xác nhận."
Trong lúc đó cửa thành mở ra, một đám sĩ binh đi ra.
Đi đầu là một tên rất trẻ, cưỡi một con bạch mã, tay lắm trường đao rất ngạo nghễ.
Thấy chúng tôi đứng trước cửa thành mà không vào, trên người thì toàn quần áo bẩn do đã phiêu bạc hai ba tháng bên ngoài.
Hắn lớn tiếng quát:
"Đám dân đen này còn không mau cút, muốn chém đầu à."
Hắn là Liêu Trấn, vốn là con trai một vị thống lĩnh trông coi thành trì nên không coi ai ra gì bao giờ.
Đặc biệt là dân đen.
Lần này hắn mượn cớ ra ngoài xem tình hình yêu ma nhưng thực chất là vơ vét của cải của dân chúng quanh thành.
Hắn sau khi quát lớn liền vung roi đánh tới chúng tôi.
Kiếm Tâm nhanh tay bắt được sau đó giật mạnh khiến hắn ngã ngựa lăn ra đất.
Binh sĩ phía sau nhanh chóng rút kiếm bao vây chúng tôi.
"Ta là con gái Lý Nam Vương, các ngươi muốn làm gì."
Thanh Tuyết tỏ ra bực bội mà quát.
"Ha ha, con gái Lý gia ư.
Ngươi là con rơi con vãi ở đâu vậy.
Lý gia có một cô con gái đã chết năm ngoái, thậm chí lý gia cũng đã tổ chức tang lễ rồi.
Chẳng lẽ ngươi là con của vị nha hoàng nào ư?
Ha ha!"
Tên Liêu Trấn vừa bò dậy vừa phủi bụi trên giáp phục vừa cười nói đầy trâm trọc.
Tên Liêu Trấn này trông thế mà không tệ.
Cũng có chút căn cốt, năm nay 22 tuổi đã đạt cảnh giới Tụ Khí kì.
Hoa Tâm nghe vậy thì không chịu được.
"Ngươi muốn chết!"
Hắn phẫn nộ mà xông tới đạp tên Liêu Trấn một cái bay ra xa.
Từ lúc hắn nhận vị tỉ tỉ Thanh Tuyết hắn cũng trở lên không kiêng kị như trước.
Cứ ai động đến Thanh Tuyết là hắn nhất định phải cho kẻ đó một bài học.
Có lẽ hắn đã bắt đầu trưởng thành, đi qua mấy tháng ngoài nhân sinh nghiệt ngã.
Hắn cũng đã không còn như đứa trẻ mà tùy tâm sở dục.
Liêu Trấn phẫn nộ gầm thét ra lệnh cho binh lính.
"Ngươi dám.
Mau gϊếŧ hết đám dân đen này, dám đánh bản quan thì phải chết."
Nhận được chỉ thị từ tên Liêu Trấn, tất cả binh sĩ cũng lao vào tấn công chúng tôi nhưng tu vi họ không cao nên chỉ ba quyền bảy cước tất cả đều ngã gục.
"Con mẹ nhà ngươi.
Lão tử không đánh ngươi cha mẹ ngươi nhận ra người thì tê tan viết ngước."
Nói rồi Hoa Tâm lao tới đánh nhau với tên Liêu Trấn.
Hai người có vẻ ngang nhau, Hoa Tâm nhỉnh hơn chút về mặt sát khí còn tên Liêu Trấn thì lại mạnh về mặt thực chiến.
Hai người ngươi tới ta lui mãi không phân được cao thấp.
Cơ mà cái tên hoa tâm này sau nhiều ngày bôn ba lại học được cánh đánh rất là du côn.
Thay vì dùng võ kĩ hay kĩ xảo lại chỉ tập trung đánh vào điểm yêu trên người Liêu trấn.
"Haha, khỉ ăn trộm đào, kền kền mổ mắt."
Thấy vậy tên Liêu trấn cũng phát điên chửi lại.
"Con bà ngươi không nói võ đức.
Chơi bẩn vãi.
Có ngon thì đánh đoàng hoàng coi."
Tôi định lao tới giúp đỡ thì Kiếm Tâm ngăn tôi lại
"Đây là cuộc chiến của hai người đàn ông, hãy để hắn chiến đấu hết khả năng."
Ngay lúc này thì Hoa Tâm tung ra một chiêu chí mạn.
"Thần Long phun khói."
Hắn bốc một nắm cát ném thẳng vào mặt của Liêu Trấn.
Bụi bay vào mắt khiến cho Liêu Trấn dần rơi vào hạ phong.
Tôi ở ngoài không ngừng hô hào cổ vũ cho Hoa Tâm.
"Đánh hắn, đánh hắn đi."
"Kìa, đánh vào đũng quần hắn."
"Này này, sao lại kém thế.
Có được không để ta vào thay."
Đám binh sĩ trên thành thấy vậy thì nhanh chóng chạy xuống dưới nhưng cũng không dám lao tới.
Sau một lúc chiến đấu thì tên Liêu Trấn để lộ sơ hở.
Có lẽ bởi hắn chưa đối đầu sinh tử nên bị cái gọi là sát khí, sự hung hãn của Hoa Tâm đả bại.
Hoa Tâm một quyền nện vào ngực Liêu Trấn khiến hắn gã gục.
Sau đó Hoa Tâm đè hắn xuống đấm liên tiếp vào mặt Liêu Trấn khiến đầu hắn sưng lên như đầu heo.
Hắn bị đánh thì hét thảm.
"Con mẹ ngươi, thả ta ra.
Ai da! đừng có đánh vào mặt. Ai da, đừng mà!"
Hoa Tâm thì vùa đánh vừa chửi bới.
"Này thì ha oai, này thì bắt nạt tỉ tỉ của ta này.
Ta cho ngươi thành đầu heo luôn."
"Ăn một quyền của ta này."
"Xem chiêu, búng tai siêu cấp mạnh này."
"Này thì mũi cao này."
Mỗi một câu nói là một cú đấm được nện xuống không thương tiếc.
Ngay lúc đó một vị mặc quan phục hớt hải chạy tới.
Trông dáng vẻ đường đường, uy nghiêm. Vừa tới đã hô lớn;
"Mau dừng tay.
Các ngươi là ai sao dám mạo phạm quan quân triều đình."
Bên cạnh hắn cũng có một vị râu ria, cơ bắp cuồn cuộn, người này có cảnh giới phá khí kì, là cận vệ của viên quan kia.
"Đại nhân, để ta tới giải quyết việc này."
Vị quan kia vội đưa tay ngăn lại.
"Chờ chút, để ta hỏi rõ đầu đuôi mọi việc đã."
Hắn là người cai quản khu vực thành này, khi nghe ngoài thành xảy ra ẩu đả liền tức tốc tới nơi.
Thanh Tuyết một lần nữa xưng tên tuổi.
Vị quan kia cũng tỏ ra nghi hoặc nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu, thấy một tên nhóc mà có thể đánh bại một sĩ binh ngưng khí kì thì chứng tỏ những người này cũng không tầm thường.
Hắn cho người đem Liêu Trấn và đám binh sĩ bị thương đi , rồi quay ra nghiêm nghị nói.
"Các ngươi không được đi đâu, để ta xác minh việc này."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất