Ảnh Giới

Chương 25: Thanh Tuyết Về Nhà

Trước Sau
May mắn đúng lúc này, có một vị phu nhân chạy tới, bên cạnh là một đám cận vệ.

"Mau tránh ra, tránh ra! Con ta đâu."

"Mẹ!"

Thanh Tuyết nghe tiếng cũng vội vã chạy qua đám sĩ binh cản trước mặt đi tới ôm lấy vị phu nhân kia khóc nức nở.

"Đúng, đúng là con rồi.

Con đã đi đâu cả năm nay.

Ta tìm con cực khổ quá."

"Con, con nhớ mẹ quá hu hu!"

Trong một năm vừa rồi thực ra cũng có nhiều kẻ mạo danh Thanh Tuyết để lừa tiền, lừa bạc, tìm cách trà trộm vào thành.

Mà cứ mỗi lần như thế mẹ của Thanh Tuyết lại đích thân tới.

Mặc dù không phải, cũng không có ra tay trừng phạt, cũng thưởng cho người báo tin vài đồng.

Thật không ngờ lần này đúng là con gái mình.

Việc này khiến bà vui mừng khôn siết.

Hai người ôm nhau khóc lớn.

"Mau, Mau về nhà thôi! Nếu biết đúng là con thì cha con sẽ mừng lắm.

Hắn luôn tỏ ra mạnh mẽ nhưng thực tế hắn cũng đã khóc rất nhiều khi hay tin con gặp nạn.

Về thôi con."

"Dạ, mẹ."

Lúc này vị phụ nhân kia mới chú ý tới chúng tôi.

Thấy ánh mắt của mẹ mình thì Thanh Tuyết vội giải thích.

"Mẹ, đây là những người đã cứu con đó ạ."

"Ồ, vậy đa tạ các vị rồi, mời các vị trở về phủ đệ với ta để Lý gia ta được làm tròn bộn phận."

Vậy là chúng tôi theo Thanh Tuyết về nhà cô ấy.

Đám sĩ binh cũng được thưởng ít bạc nên ai cũng vui vẻ giải tán.

Tên nhóc Hoa Tâm thì càng ngày càng gian xảo.

Hắn cũng đi tới gọi mẹ của Thanh Tuyết là mẹ, rồi tự nhận đã kết nghĩa với Thanh Tuyết tỉ tỉ.

"Mẹ ơi, con là đệ đệ kết nghĩa với Thanh Tuyết tỉ nè.

Mẹ đẹp thật đó!"

Hắn khen phụ nhân vẫn xinh đẹp, khen giọng nói ngọt ngào, hắn khen đến nỗi tôi đi sau cũng cảm thấy ngại.

Tôi thầm nghĩ "đúng là tên vô sỉ".

Cơ mà mẹ của Thanh Tuyết quả thật cũng rất có nét.

Tuổi thật không rõ nhưng nhìn cũng chỉ ngoài 40 tuổi.

Làn da không có quá nhiều vết nhăn, chỉ có mái tóc là điểm bạc.

Có lẽ là do một năm qua thương nhớ con cái quá độ.

Ngoại hình giống thanh tuyết tới bảy phầm mà lại toát lên vẻ thành thục, sắc sảo khiến bao người hằng ao ước.

Đi vào thành, đập vào mắt chúng tôi là một cảnh phồn hoa, nhà cao tầng san sát.



Rất nhiều vật phẩm được bầy bán trong thành.

Tôi và Hoa Tâm vừa đi vừa ngó nghiêng xem đủ thứ trên đời, công nhận nhiều vật phẩm thế giới này mà tôi chưa từng biết.

Kiếm Tâm có vẻ từng trải hơn, hắn chỉ thong dong đi chứ không hề tỏ vẻ hào hứng.

Thanh Tuyết và vị phu nhân kia được ngồi trong một chiếc kiệu, chẳng biết họ nói gì mà một lúc lại nghe tiếng cười đùa.

Chẳng mấy chốc chúng tôi đã tới trước một cửa phủ.

Cửa to được sơn son thiếc vàng đúng chất gia đình có điều kiện.

Hai người hộ vệ đứng phía ngoài không ngờ cũng đạt đến cảnh giới phá khí kì.

Có lẽ đây là cách mà các nhà giàu, quý tộc thể hiện thực lực.

Trong thành này nếu là quan nhân hoặc quan quân đều được đeo huy hiệu thể hiện cấp bậc tu luyện.

Có lẽ để tránh việc đắc tội lung tung của đám hậu bối quý tộc.

Chúng tôi được người nhà họ Lý tiếp đón ngay phía ngoài cửa, chắc họ đã được hay tin từ trước.

Một vị lão gia trung tuổi đi ra vẫn tỏ ra cứng rắn nghiêm nghị nhưng sâu trong ánh mắt vẫn tràn đầy vui sướиɠ.

Ông ta rất nhanh chóng tới ôm lấy Thanh Tuyết.

"Không sao là tốt, không sao là tốt."

Rồi lại nhanh tay chỉ đạo đám gia nhân.

"Người đâu mau chuẩn bị quần áo, nước tắm cho các vị khách quý."

Đó chính là cha của Thanh Tuyết: Lý Nam Vương, chủ nhân của gia tộc họ Lý.

Nhìn bộ dạng của ông ta cũng rất anh tuấn.

Mi thanh ngọc tú.

Điều khác biệt là mái tóc màu trắng thể hiện khí khái tiên phong đạo cốt.

Dáng người thì cao, khi đứng đó lại khiến người ngoài có cảm giác như một thanh kiếm sắc, không giận tự uy .

Nói tới Gia tộc họ Lý thì là một trong ba gia tộc lớn nhất Đại La thành, bên cạnh gia tộc họ Trần và họ Nguyễn.

Lý Nam Vương là người đứng đầu gia tộc đã đạt cảnh giới Hóa Thần.

Nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng thực tế thì ông đã ngoài 500 tuổi.

Việc sinh con đẻ cái của người tu tiên, đặc biệt là người có tu vi càng cao thì lại càng khó khăn.

Đó là lý do đến tận lúc này ông mới có ba người con.

Một đứa nay đã qua đời do không thể đột phá.

Một đứa nay cũng đã ngoài hai trăm tuổi đang cai quản một thành nhỏ phía nam.

Hiện Thanh Tuyết là đứa con duy nhất còn lại bên cạnh hai vợ chồng ông.

Ở thế giới này sống lâu cũng là cái buồn, nếu con cháu không chịu khó tu luyện thì những người làm cha làm mẹ lại phải nhìn con cháu lần lượt ra đi.

Nhưng bản thân thì không thể không tu luyện, nếu không thì sẽ phải chịu kiếp bị trà đạp như đám dân đen, hoặc nếu không thì cũng bị những gia tộc lớn áp bức.

Trong gia tộc lớn cũng vậy, tài nguyên, ưu đãi cũng chỉ dành cho những đứa trẻ có thiên phú tu luyện.

Đó là cách các gia tộc duy trì sự thịnh vượng.

Nói đến Hóa Thần thì trong thành có 3 gia tộc lớn 5 gia tộc tầm trung, cũng có đặc biệt là gia tộc họ Nguyễn cũng có tới tận hai người.

Ngoài ra ở phủ thành chủ còn có một vị triển linh.

Đa phần những vị triển linh sẽ chỉ tập trung tu luyện bởi tới cảnh giới của họ thì phải tìm hiểu vật chất để có thể đạt cảnh giới tạo hóa nếu không họ sẽ bị thiên địa cắn nuốt sinh lực.

Nếu Hóa Thần là bất tử thì Triển Linh chỉ còn 1000 năm tìm hiểu tạo hóa.



Thật trớ trêu.

Đó cũng là lý do rất ít người nguyện ít đột phá Triển Linh còn về Tạo Hóa đã là truyền thuyết từ rất lâu.

Họ gần như chính là chúa tể thiên địa rồi.

Sau khi tiến vào phủ chúng tôi được nhanh chóng đưa đi tắm rửa, thay quần áo mới.

Tôi và Hoa Tâm thì cảm thấy vui vô cùng vì trước đây chúng tôi chỉ được mặc những bộ quần áo bình thường.

Kiếm Tâm cũng được thay một bộ đạo y mới vô cùng phong nhã tiêu sái.

Lão cũng cạo râu, cắt tóc, sau khi xong thì nhìn lão như trẻ ra cả chục tuổi.

Nhưng khiến chúng tôi há hốc mồn là Thanh Tuyết, khi Thanh Tuyết bước ra thì đúng kiểu tuyệt sắc dai nhân.

Da trắng như tuyết, môi đỏ như máu, tóc đen như gỗ mun Khác hẳn vẻ lam lũ, bẩn bẩn trước đó.

Không những thế cô lại còn mặc một bộ áo đỏ bó sát khiến cả cơ thể gần như được tôn lên.

Tôi để ý thấy Kiếm Tâm mọi khi bất vi sở động cũng đang nhìn không rời mắt.

Tôi vội huých lão một cái.

"Sao thế chú tâm, có yêu quỷ xuất hiện à."

Lão nhìn tôi cười trừ.

"À, à không!"

Nếu kiếp trước con gái dù xinh đẹp đến mấy trong mắt tôi cũng chỉ như nhau thì kiếp này tôi đã thấy một điều ít thấy ở kiếp trước.

Đó là khí chất, ở kiếp trước có rất nhiều người tài giỏi hoặc có đam mê nhiệt huyết đều toát lên một chút khí chất.

Thì trong mắt tôi lúc này Thanh Tuyết có khí chất gấp nhiều lần họ.

Nếu họ là giọt nước thì Thanh Tuyết sẽ là ao hồ.

Ước gì tôi lớn hơn chục tuổi thì chắc tôi sẽ không bỏ lỡ vị Thanh Tuyết tỉ tỉ xinh đẹp này.

Mặc dù trong giới võ đạo tuổi tác không là vấn đề như bản chất tôi vẫn là trẻ con.

Với cả tuổi tác chỉ không là vẫn đề khi có tu vi nhất định mà thôi.

Thấy chúng tôi ngơ ngác thì cha của Thanh Tuyết cũng vội ho khan một tiếng.

"Khụ khụ, sao vậy?

Mặt ta dính gì à?"

"Ối mẹ ơi, tỉ tỉ Thanh Tuyết của ta đâu rồi.

Vị tiên nữ này có thấy tỉ tỉ của ta đâu không?"

Hoa Tâm buông lời nịnh bợ.

Thanh tuyệt nghe vậy cười càng tươi.

Nhưng lại quay sang chỗ Kiếm tâm hỏi?

"Thấy sao?"

Mặt lão chợt tối sầm xuống lắp bắp trả lời:

"À, à thì.

Trời hôm nay rất mát.

Chắc là sắp có mưa rồi."

Nghe vậy mọi người phá lên cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau