Ảnh Giới

Chương 58: Rời Đi

Trước Sau
Tôi nở nụ cười khinh bỉ kèm thêm sát ý.

"Đúng là một đá phế vật."

Sau đó, tôi thi triển năng lượng linh hồn khuếch tán đẩy tất cả những gì chúng ném quay lại người chúng.

Lúc này cũng đã có không ít để tử đi tới thấy trên người ba tên kia nào là trứng thối, rau thối, đậu hũ thì không chịu được ôm bụng cười.

"Ha ha, đáng đời, ai bảo suốt ngày đi bắt nạt người khác."

"Này, cười bé thôi cẩn thận bị chúng ghi thù đó."

"Hừ, ai sợ chúng chứ! Chúng chỉ cậy có bối cảnh lớn chứ thực lực chẳng ra làm sao cả"

Ba tên kia giận tím mặt liền không khách khí lao vào tấn công tôi.

"Anh em lên, đánh hắn.

Đánh chết ta chịu trách nhiệm."

Tiếc là chúng chỉ là đệ tử ngoại môn, thực lực căn bản chỉ có thể là ngưng khí, tụ khí kì.

Ba quyền bảy cước đã bị tôi đánh bay ra ngoài.

Kẻ gãy xương, kẻ hộc máu.

Đúng lúc này một đống ban chấp sự đi tới nhưng không hỏi không rằng liền quát.

"Hoàng Thao gây rối chật tự ngoại môn.

Lập tức bắt hắn lại."

Nghe vậy tôi tức giận quát lớn.

"Các ngươi không hỏi trắng đen ngọn nguồn.

Liệu có xứng là chấp pháp giả không.

Còn có công lý không."

Mấy tên chấp pháp giả này ấy vậy mà chẳng cố kị gì mà cười nhạo.

"Trắng đen ngọn nguồn ư.

Ở đây chúng ta nói chính là công lý.

Mau bắt hắn."

Sau đó chúng lao tới tấn công tôi.

Đám chấp pháp này bản chất cũng chỉ là đệ tử ngoại môn nhưng cũng may là con cháu của các trưởng lão nên được bổ nhiệm làm chấp pháp giả.

Có hơn chục kẻ lao vào nhưng một đám ngưng khí, tụ khí kì thì làm được cái gì.

Tôi dùng "Du Long Bộ" né tránh.

Sau đó liên tục là "Quyền Phá Sơn Hà" không lưu thủ.

Chẳng mấy chốc cả đám đều ngã gục.

Một lão già lúc này bước ra quát.

"Ngươi đang làm cái gì.

Tại sao lại dám đánh đệ tử khác."

Tôi cười lạnh nhưng vẫn cúi người tỏ ra phải phép.

Dù sao làm gì cũng phải thể hiện cho thiên hạ mình là người có lí thì mới dễ xử lí.

"Đệ tử chỉ đang lau phòng nhưng những kẻ này không hiểu tại sao cứ tới phá rối.



Thậm chí chấp pháp giả cũng không quan tâm mà trực tiếp động thủ."

Lão già nhìn quanh một lượt hỏi:

"Có đúng vậy không?"

Không một ai trả lời.

Lão già hừ lạnh.

"Ngươi thấy không, không có ai làm chứng cho ngươi."

Nó rồi lão bay tới tấn công tôi.

Tôi thừa hiểu chúng vốn là cùng một giuộc nên cũng lời giải thích thêm.

Lão chỉ là trưởng lão ngoại viện nên chỉ có cảnh giới ngưng đan kì.

Tôi đấu với lão không chút rơi vào hạ phong.

Bộ pháp của tôi liên tục né tránh chưởng lực của lão sau đó phản công.

Hai tay lão hóa thành cương thiết màu đen đấm về phía tôi không chút lưu thủ.

Tôi vận dụng mượn lực đả lực trong "Âm Dương Thủy Hỏa" hóa giải.

Lão đấu với tôi cả trăm chiêu mà vẫn không làm gì được.

Cũng may lúc này Kiếm Tâm đi tới.

"Có chuyện gì vậy?"

Thấy vậy tôi vội chạy lại giải thích tất cả mọi chuyện.

Kiếm Tâm nheo mắt nhìn lão già kia và đám chấp pháp giả quát hỏi.

"Có chuyện này sao?"

Thấy huy hiệu đệ tử hạch tâm của Kiếm Tâm lão già kia lập tức không dám làm càn.

Một năm một mười kể lại những gì hắn thấy.

"Chuyện này là do ta điều tra không rõ ràng nhưng mọi chuyện ta làm là đều nhằm giải quyết xích mích theo đúng quy củ môn phái mà thôi."

Kiếm tâm thấy vậy biết không làm gì được lão liền nhìn đám đệ tử mà quát.

"Chuyện xích mích, cạnh tranh trong môn phái là để đệ tử có thể cọ sát, phát triển chứ không phải là để các ngươi kết bè, kết phát bắt nạt người khác"

Nói rồi Kiếm Tâm nhìn lão già nói:

"Ngươi liệu mà xử lí đi."

Lão già kia tái mặt trả lời.

"Vâng, vâng!"

Rồi vội quát cái đám bị tôi đánh ngã.

"Mau dọn dẹp đống bừa bãi này.

Nếu nay mà không xong thì đừng hòng ăn cơm."

Kiếm Tâm cũng không thèm quan tâm nữa mà dẫn tôi rời đi.

Tới một vách đá trống trải.

Tôi thở dài nói với kiếm tâm.

"Thiên Phong phái nay đã ngư long hỗn tạp, thua xa so với phái Thất Sơn.



Cháu nghĩ nếu tiếp tục ở lại đây cháu sẽ không có cơ hội để tìm được con đường của mình."

Kiếm Tâm chắp tay sau lưng, nhìn lên trời cao mà đáp.

"Cháu nói phải.

Ta mặc dù ở Thiên Phong phái nhưng những gì có được cũng là nhờ tự mình cố gắng.

Nhưng giờ những sự cố gắng đó cùng chẳng có nhiều ý nghĩa.

Nếu cứ với tình hình này thì ta cũng sẽ rời đi thôi."

Nói tới chuyện này có vẻ Kiếm Tâm cũng không vui, có lẽ Kiếm Tâm cũng đã bị những đệ tử hạch tâm tạo nhiều áp lực.

Chuyện tôi đánh trưởng lão ngoại môn nhanh chóng truyền ra khắp Thiên Phong phái.

Mọi người ai cũng bàn tán xôn xao.

Có rất nhiều người cho rằng cuộc sống của tôi sẽ sớm thành địa ngục thôi.

Nhưng sau đó họ lại hay tin tôi sẽ rời đi Thiên Phong phái còn Kiếm Tâm cũng đã chuẩn bị rời đi.

Nghe tới đây rất nhiều người cười lạnh, có người thì lại cảm thấy chán nản.

"Môn phái có những đệ tử thiên phú cao như vậy.

Ấy thế mà lại không thể giữ lại."

"Ta thấy môn phái của chúng ta đã khống đáng để chúng ta bán mạng cho nữa rồi."

"Ta cũng thấy thế."

Có người cũng đã nhìn ra ở lại môn phái sẽ không thể có tiền đồ nên cũng đã chuẩn bị xin phép rời khỏi.

Một môn phái mà kết bè, kết phái công khai như vậy.

Tự do hϊếp đáp người khác từ hạch tâm cho tới ngoại môn thì sao có thể tồn tại.

Hôm đó tôi tới gặp Kiếm Tâm nói lời từ biệt.

"Chú Kiếm Tâm, cháu sẽ rời khỏi môn phái rồi đi tới chỗ Thanh Tuyết tỉ trước.

Có gì thì chú tới Đại La thành tìm cháu nhé."

Kiếm Tâm thấy vậy cũng vội dúi vào tay tôi ít đồ.

"Xin lỗi con, là ta không chăm lo tốt được cho con.

Con cứ yên tâm tới chỗ Thanh Tuyết, ta xử lí xong chút chuyện sẽ qua đó tìm con ngay."

Vây là hai ngày sau, tôi rời núi Bạch Mã nhưng thật không ngờ vừa đi ra khỏi.

Tôi đã cảm nhận được bốn người đi theo mình.

Là bốn kẻ hôm trước có thù với Kiếm Tâm.

Chúng đi theo tôi chắc chắn không có gì tốt đẹp.

Tôi vội vàng đi nhanh cước bộ, ven theo con đường hoang vắng nhất.

Nếu chúng cố tình gây sự thì tôi cũng không ngại xử đẹp bọn chúng.

Sáu năm lăn lộn biết bao lần đối diện với tử thần.

Bốn tên ngu ngốc sống trong nhung lụa sao có thể hiểu được.

Tôi có đủ tự tin gϊếŧ chết chúng dù có là 4 ngưng đan kì.

Điểm mạnh của tôi là kinh nghiệm, khả năng khôi phục, duy trì sức mạnh không ngớt.

Chỉ cần kéo dài chiến đấu thì dù là ngưng đan đỉnh phong tôi cũng đủ tự tin mài chết chứ đừng có nói tới bốn tên nhóc chưa trải sự đời này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau