Chương 83: Trở Thành Phản Diện
Tôi đi tới một tên trông có vẻ khỏe mạnh nhất.
Tôi uy hϊếp rồi hỏi hắn
"Vừa lúc nãy ngươi nói diệt hai thôn là như thế nào."
Chỉ thấy hắn ưỡn ngực hùng hồn nói.
"Muốn chém thì chém muốn gϊếŧ thì gϊếŧ."
Tôi búng tay một cái.
Một tên áo vàng gần đó hóa thành huyết vụ.
"Nói?"
Hắn vẫn im lặng.
Tôi lại búng ngón tay.
Lần này là hai tên khác.
Tên này vẫn vô cùng ngoan cố.
Tôi cười lạnh, chuyện làm phản diện tôi làm nhiều rồi nên rất có kinh nghiệm.
Tôi tiếp tục nói.
"Không sao, ta sẽ gϊếŧ từng kẻ một."
Lúc này một tên khác có vẻ không chịu nổ áp lực liền vội quỳ xuống xin tha.
"Ta nói, ta nói.
Xin đại nhân tha ta một mạng."
Tôi liền búng tay diệt sát cái tên cứng đầu rồi quay sang hắn đáp ứng.
"Được. Nói đi."
Hắn không dám giấu giếm mà kể hết
"Đó là thôn An Hạ và thôn Gia Lăng.
Hai thôn đó sau một đêm đã bị diệt sạch.
Sau đó chúng tôi nhận được thông báo là các vị đại nhân ra tay.
Chúng tôi phải liều mạng tiêu diệt các vị để bảo vệ thôn làng của mình."
Một đám còn sống bắt đầu kêu gào.
"Ngươi đúng là tên đáng chết, chúng ta thà chịu chết chứ không chịu nhục.
Ngươi mau gϊếŧ chúng ta đi.
Con tên phải bội như ngươi sẽ bị đẩy vào mười tám tầng địa ngục."
Tôi hừ lạnh.
"Đúng là một đám vô tri.
Thiên đường, địa ngục cũng chỉ là do kẻ có thực lực cường đại tạo ra.
Họ chặn lối luân hồi và thăng thiên rồi tự cho mình có quyền sinh sát với sinh linh trong thiên địa này.
Các ngươi sợ nhưng ta không sợ, các ngươi tin nhưng ta không tin.
Như các ngươi vậy, liều mình nghe theo những kẻ thượng tiên gì đó.
Các ngươi có biết ở ngoài kia có bao nhiêu kẻ mạnh như vậy không.
Hãy cho ta biết hắn ở đâu.
Ta sẽ lấy đầu hắn để cho thần linh trong mắt các ngươi không còn."
Cái tên kia cũng vội trả lời.
"Dạ ở thành Phong Hỏa phía nam ạ."
Nhận được câu trả lời, tôi cũng lười tiếp tục dây dưa mấy tên này.
"Mau rời khỏi nơi đây.
Ta tha cho các ngươi một mạng."
Nói rồi tôi nhét một viên sinh cơ đan vào miệng những tên lúc này không kêu gào.
Chỉ thấy bọn chúng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ như ban đầu.
Tôi lại nói với chúng.
"Hãy đi về phía tây, các ngươi sẽ biết những lời ta nói là đúng hay sai.
Còn những kẻ mù quáng này thì ta rất tiếc."
Nói rồi tôi vung tay.
Kiếm ảnh lao ra.
Một loạt đầu người rơi xuống.
Tôi ngửa mặt lên trời rồi cảm thán.
"Một đời người ngu nguội sẽ không gây tai họa nhưng nếu hai ba đời đều ngu nguội thì con cháu có tài giỏi đến mấy liệu có thể thoát ra sự ngu nguội này chứ."
Nói rồi tôi dẫn đầu phi hành về phía Phong Hỏa thành.
Lạc Lạc và Hỏa Phụng thì vội vã đuổi theo trong sự ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu họ thấy tôi tàn nhẫn như vậy.
Phải biết lần trước chỉ vì gϊếŧ nhầm một người phàm mà hai người họ đến nay vẫn còn bị ám ảnh.
Nhìn vẻ mặt của họ như muốn hỏi mà không dám hỏi.
Tôi cất lời.
"Mọi người đang thắc mắc vì sao ta lại tàn nhẫn như vậy ư?"
Hai người liền gật đầu.
"Phải."
Thấy Lạc Lạc không ngần ngại trả lời, tôi liền nói.
"Trên đời này có rất nhiều kẻ ngu nguội không thể độ hóa.
Nếu cứ cố gắng chỉ có thể mất thời gian.
Chi bằng dùng thực lực chứng minh hết thảy.
Gϊếŧ một người không đủ thì gϊếŧ trăm người, gϊếŧ trăm người không đủ thì gϊếŧ ngàn người, vạn người.
Chỉ có như vậy mới có thể thay đổi những kẻ ngu si kia, mới có thể đem người có học thức thay thế đám ngu độn tuyên truyền tà đạo."
Hai người Lạc Lạc và Hỏa Phụng trầm ngâm không nói gì.
Không sai, thế giới này rất rộng lớn, thứ không thiếu nhất chính là phàm nhân.
Lớp này chết đi thì sẽ có lớp khác sinh ra.
Đối với người tu hành có tuổi thọ hàng vạn năm thì điều này chẳng đáng để bận tâm.
Trong ánh mắt Hỏa Phụng và Lạc Lạc giờ đây, tôi không còn chỉ là một đệ tử nội môn bình thường.
Xét từ thực lực lẫn hiểu biết thì đã vượt xa một đám đệ tử hạch tâm chỉ có chút thiên phú mà tự mãn.
Trên đường đi, chúng tôi gặp không ít đám ngu độn tới ngăn cản và tấn công.
Không có nhiều thời gian rảnh nói lí lẽ.
Tôi trực tiếp gϊếŧ sạch.
Hung danh của tôi càng ngày càng vang xa.
Chẳng mấy chốc đám người động tới chúng tôi cũng ít dần.
Cũng có một số tên phá khí kì có thể phi hành, nghĩ mình đã là siêu phàm muốn gϊếŧ chúng tôi để khoe mẽ.
Nhưng tiếc là chỉ có đi mà không có về.
Đến gần Hỏa Thành thì có 4 tên ngưng đan kì nhảy ra nói là hộ giáo gì gì đó.
Một tên trong đó bay tới quát lớn.
"Một đám nhãi nhép dám xúc phạm thần tiên.
Hôm nay có chúng ta ở đây, các ngươi sẽ phải chết."
Có một tên vội ngăn cản.
"Đại cả chờ đã, ở kia có hai cô gái thân hình không tệ nha."
Lại một tên khác buông lời khiếm nhã.
"Đúng vậy đại ca, Hay là chúng ta phế tu vi rồi cùng hưởng dụng."
Rồi tất cả bọn chúng cười lên khoái trí.
"Hahaha ...."
Chúng cứ thi nhau buông ra những lời ô uế.
Có lẽ trong thiên hạ, ngưng đan kì cũng được coi là đại cao thủ.
Có thể xưng bá một phương nhưng tiếc chúng gặp phải chúng tôi đều đã là ngưng thần cảnh.
Thậm chí Hỏa Phụng còn là ngưng thần đỉnh phong.
Cô nghe chúng bỡn cợt thì tức lắm.
Cô hai tay chống nạnh mà nói.
"Một đám mõm chó không mọc được ngà voi.
Đi chết đi"
Nói xong Hỏa Phụng nhẹ nhàng một chiêu.
Một con phượng hoàng bay ra.
Đám ngu ngốc kia vẫn cười lớn cho tới khi cảm nhận được áp lực thì đã muộn.
Chúng đưa kiếm lên phòng ngự nhưng hỏa diễm đi qua chỉ còn lại tiếng hét dài.
"Không!"
Lạc Lạc thấy vậy thì rất vui.
"Đúng là một đám ngu ngốc mà."
Sau đó, chúng tôi trực tiếp đi tới trước cổng thành.
Hỏa Phụng hét lớn.
"Tên Phong Hỏa thần chó má gì đó mau cút ra đây cho bà.
Ngươi buôn thần bán thánh khiến sinh linh đồ thán.
Mau ra đây chịu lấy cái chết."
Lạc Lạc cũng không kém cạnh liên tục chửi bới.
"Đúng, mau cút ra đây.
Bà cô đây sẽ cho ngươi biết tay."
Phải nói từ lúc Lạc Lạc đi theo Hỏa Phụng, từ một cô bé đáng yêu, một chút ngang ngược, một chút tinh nghịch nay cũng trở thành Hỏa Phụng thứ hai.
Tôi mặc dù cũng muốn buông vài lời chửi bới để xả cơn tức giận nhưng thấy hai người họ hăng quá nên thôi.
Nghe thấy tiếng chửi bới, người trong thành đều cảm thấy tức giận.
Không hiểu kẻ nào mà dám to gan xúc phạm thần linh của họ.
Một số người đã lăng không lên trên.
Nhưng khi nhìn thấy chúng tôi thì kiêng kị không xuất thủ.
Dù sao khi tức của chúng tôi lúc này đã không có che giấu nữa.
Không kẻ nào ngu ngốc lại muốn trêu trọc vào mấy kẻ ngưng thần cả.
Có lẽ trong cả tòa thành này vốn không có ai là đối thủ của chúng tôi.
Chẳng qua thành trì rộng lớn, có quá nhiều người vô tội nên chưa đến bất đặc dĩ, chúng tôi cũng không muốn đồ thành.
Vì thế mới đứng ở ngoài để khıêυ khí©h tên Phong Hỏa thần gì gì đó.
Tôi uy hϊếp rồi hỏi hắn
"Vừa lúc nãy ngươi nói diệt hai thôn là như thế nào."
Chỉ thấy hắn ưỡn ngực hùng hồn nói.
"Muốn chém thì chém muốn gϊếŧ thì gϊếŧ."
Tôi búng tay một cái.
Một tên áo vàng gần đó hóa thành huyết vụ.
"Nói?"
Hắn vẫn im lặng.
Tôi lại búng ngón tay.
Lần này là hai tên khác.
Tên này vẫn vô cùng ngoan cố.
Tôi cười lạnh, chuyện làm phản diện tôi làm nhiều rồi nên rất có kinh nghiệm.
Tôi tiếp tục nói.
"Không sao, ta sẽ gϊếŧ từng kẻ một."
Lúc này một tên khác có vẻ không chịu nổ áp lực liền vội quỳ xuống xin tha.
"Ta nói, ta nói.
Xin đại nhân tha ta một mạng."
Tôi liền búng tay diệt sát cái tên cứng đầu rồi quay sang hắn đáp ứng.
"Được. Nói đi."
Hắn không dám giấu giếm mà kể hết
"Đó là thôn An Hạ và thôn Gia Lăng.
Hai thôn đó sau một đêm đã bị diệt sạch.
Sau đó chúng tôi nhận được thông báo là các vị đại nhân ra tay.
Chúng tôi phải liều mạng tiêu diệt các vị để bảo vệ thôn làng của mình."
Một đám còn sống bắt đầu kêu gào.
"Ngươi đúng là tên đáng chết, chúng ta thà chịu chết chứ không chịu nhục.
Ngươi mau gϊếŧ chúng ta đi.
Con tên phải bội như ngươi sẽ bị đẩy vào mười tám tầng địa ngục."
Tôi hừ lạnh.
"Đúng là một đám vô tri.
Thiên đường, địa ngục cũng chỉ là do kẻ có thực lực cường đại tạo ra.
Họ chặn lối luân hồi và thăng thiên rồi tự cho mình có quyền sinh sát với sinh linh trong thiên địa này.
Các ngươi sợ nhưng ta không sợ, các ngươi tin nhưng ta không tin.
Như các ngươi vậy, liều mình nghe theo những kẻ thượng tiên gì đó.
Các ngươi có biết ở ngoài kia có bao nhiêu kẻ mạnh như vậy không.
Hãy cho ta biết hắn ở đâu.
Ta sẽ lấy đầu hắn để cho thần linh trong mắt các ngươi không còn."
Cái tên kia cũng vội trả lời.
"Dạ ở thành Phong Hỏa phía nam ạ."
Nhận được câu trả lời, tôi cũng lười tiếp tục dây dưa mấy tên này.
"Mau rời khỏi nơi đây.
Ta tha cho các ngươi một mạng."
Nói rồi tôi nhét một viên sinh cơ đan vào miệng những tên lúc này không kêu gào.
Chỉ thấy bọn chúng nhanh chóng khôi phục dáng vẻ như ban đầu.
Tôi lại nói với chúng.
"Hãy đi về phía tây, các ngươi sẽ biết những lời ta nói là đúng hay sai.
Còn những kẻ mù quáng này thì ta rất tiếc."
Nói rồi tôi vung tay.
Kiếm ảnh lao ra.
Một loạt đầu người rơi xuống.
Tôi ngửa mặt lên trời rồi cảm thán.
"Một đời người ngu nguội sẽ không gây tai họa nhưng nếu hai ba đời đều ngu nguội thì con cháu có tài giỏi đến mấy liệu có thể thoát ra sự ngu nguội này chứ."
Nói rồi tôi dẫn đầu phi hành về phía Phong Hỏa thành.
Lạc Lạc và Hỏa Phụng thì vội vã đuổi theo trong sự ngỡ ngàng.
Đây là lần đầu họ thấy tôi tàn nhẫn như vậy.
Phải biết lần trước chỉ vì gϊếŧ nhầm một người phàm mà hai người họ đến nay vẫn còn bị ám ảnh.
Nhìn vẻ mặt của họ như muốn hỏi mà không dám hỏi.
Tôi cất lời.
"Mọi người đang thắc mắc vì sao ta lại tàn nhẫn như vậy ư?"
Hai người liền gật đầu.
"Phải."
Thấy Lạc Lạc không ngần ngại trả lời, tôi liền nói.
"Trên đời này có rất nhiều kẻ ngu nguội không thể độ hóa.
Nếu cứ cố gắng chỉ có thể mất thời gian.
Chi bằng dùng thực lực chứng minh hết thảy.
Gϊếŧ một người không đủ thì gϊếŧ trăm người, gϊếŧ trăm người không đủ thì gϊếŧ ngàn người, vạn người.
Chỉ có như vậy mới có thể thay đổi những kẻ ngu si kia, mới có thể đem người có học thức thay thế đám ngu độn tuyên truyền tà đạo."
Hai người Lạc Lạc và Hỏa Phụng trầm ngâm không nói gì.
Không sai, thế giới này rất rộng lớn, thứ không thiếu nhất chính là phàm nhân.
Lớp này chết đi thì sẽ có lớp khác sinh ra.
Đối với người tu hành có tuổi thọ hàng vạn năm thì điều này chẳng đáng để bận tâm.
Trong ánh mắt Hỏa Phụng và Lạc Lạc giờ đây, tôi không còn chỉ là một đệ tử nội môn bình thường.
Xét từ thực lực lẫn hiểu biết thì đã vượt xa một đám đệ tử hạch tâm chỉ có chút thiên phú mà tự mãn.
Trên đường đi, chúng tôi gặp không ít đám ngu độn tới ngăn cản và tấn công.
Không có nhiều thời gian rảnh nói lí lẽ.
Tôi trực tiếp gϊếŧ sạch.
Hung danh của tôi càng ngày càng vang xa.
Chẳng mấy chốc đám người động tới chúng tôi cũng ít dần.
Cũng có một số tên phá khí kì có thể phi hành, nghĩ mình đã là siêu phàm muốn gϊếŧ chúng tôi để khoe mẽ.
Nhưng tiếc là chỉ có đi mà không có về.
Đến gần Hỏa Thành thì có 4 tên ngưng đan kì nhảy ra nói là hộ giáo gì gì đó.
Một tên trong đó bay tới quát lớn.
"Một đám nhãi nhép dám xúc phạm thần tiên.
Hôm nay có chúng ta ở đây, các ngươi sẽ phải chết."
Có một tên vội ngăn cản.
"Đại cả chờ đã, ở kia có hai cô gái thân hình không tệ nha."
Lại một tên khác buông lời khiếm nhã.
"Đúng vậy đại ca, Hay là chúng ta phế tu vi rồi cùng hưởng dụng."
Rồi tất cả bọn chúng cười lên khoái trí.
"Hahaha ...."
Chúng cứ thi nhau buông ra những lời ô uế.
Có lẽ trong thiên hạ, ngưng đan kì cũng được coi là đại cao thủ.
Có thể xưng bá một phương nhưng tiếc chúng gặp phải chúng tôi đều đã là ngưng thần cảnh.
Thậm chí Hỏa Phụng còn là ngưng thần đỉnh phong.
Cô nghe chúng bỡn cợt thì tức lắm.
Cô hai tay chống nạnh mà nói.
"Một đám mõm chó không mọc được ngà voi.
Đi chết đi"
Nói xong Hỏa Phụng nhẹ nhàng một chiêu.
Một con phượng hoàng bay ra.
Đám ngu ngốc kia vẫn cười lớn cho tới khi cảm nhận được áp lực thì đã muộn.
Chúng đưa kiếm lên phòng ngự nhưng hỏa diễm đi qua chỉ còn lại tiếng hét dài.
"Không!"
Lạc Lạc thấy vậy thì rất vui.
"Đúng là một đám ngu ngốc mà."
Sau đó, chúng tôi trực tiếp đi tới trước cổng thành.
Hỏa Phụng hét lớn.
"Tên Phong Hỏa thần chó má gì đó mau cút ra đây cho bà.
Ngươi buôn thần bán thánh khiến sinh linh đồ thán.
Mau ra đây chịu lấy cái chết."
Lạc Lạc cũng không kém cạnh liên tục chửi bới.
"Đúng, mau cút ra đây.
Bà cô đây sẽ cho ngươi biết tay."
Phải nói từ lúc Lạc Lạc đi theo Hỏa Phụng, từ một cô bé đáng yêu, một chút ngang ngược, một chút tinh nghịch nay cũng trở thành Hỏa Phụng thứ hai.
Tôi mặc dù cũng muốn buông vài lời chửi bới để xả cơn tức giận nhưng thấy hai người họ hăng quá nên thôi.
Nghe thấy tiếng chửi bới, người trong thành đều cảm thấy tức giận.
Không hiểu kẻ nào mà dám to gan xúc phạm thần linh của họ.
Một số người đã lăng không lên trên.
Nhưng khi nhìn thấy chúng tôi thì kiêng kị không xuất thủ.
Dù sao khi tức của chúng tôi lúc này đã không có che giấu nữa.
Không kẻ nào ngu ngốc lại muốn trêu trọc vào mấy kẻ ngưng thần cả.
Có lẽ trong cả tòa thành này vốn không có ai là đối thủ của chúng tôi.
Chẳng qua thành trì rộng lớn, có quá nhiều người vô tội nên chưa đến bất đặc dĩ, chúng tôi cũng không muốn đồ thành.
Vì thế mới đứng ở ngoài để khıêυ khí©h tên Phong Hỏa thần gì gì đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất