Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn
Chương 12: Chỗ Dựa 1
Hiệu trưởng Trương nhiều lần đến tìm mẹ cô, còn hứa sẽ lo liệu học phí, mẹ cô mới đồng ý để cô tiếp tục đi học.
Bây giờ có tiền, lại là tiền từ trên trời rơi xuống, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là giúp đỡ trường cũ, giúp hiệu trưởng san sẻ một chút gánh nặng.
Chu Nguyệt nghe mà khóe mắt cay cay, cô gái này mới 20 tuổi mà đã phải trải qua những gian khổ cỡ nào.
Nói diễn xuất dựa trên kinh nghiệm quả không sai, bảo sao cô lại diễn hay như vậy!
“Được, chị sẽ giúp em.”
…
Khi Chu Nguyệt đưa tiền cho hiệu trưởng Trương mới biết Tô Hân đã phải nỗ lực như thế nào để có thể tiếp tục đi học, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng có thể vào được Đại học Thanh Hoa.
“Tô Hân chưa bao giờ quên cô, cảm ơn cô đã dạy dỗ con bé tốt như vậy.”
Tô Hân ở bên ngoài len lén nhìn hiệu trưởng Trương.
Hiệu trưởng Trương trông trẻ hơn trong ký ức rất nhiều, kiếp trước hiệu trưởng Trương vì làm việc quá sức mà đổ bệnh, Tô Hân cũng đã đến bệnh viện thăm nom, nhưng lúc đó hiệu trưởng Trương kiên quyết không nhận tiền của cô:
“Có tiền thì con hãy quyên góp cho những học sinh nghèo không có tiền đi học, các em ấy mới có tương lai, bệnh của cô không chữa khỏi được nữa rồi, chữa trị làm gì.”
Trong lòng Tô Hân vẫn luôn tự trách bản thân đã không thể quay lại thăm hiệu trưởng Trương sớm hơn, san sẻ bớt gánh nặng cho cô, hy vọng bây giờ vẫn chưa muộn, có số tiền này ít nhất có thể giảm bớt áp lực tài chính cho hiệu trưởng Trương, để cô đừng quá vất vả.
Tô Hân lau khóe mắt, thôi xong rồi, sao lại muốn cố gắng kiếm tiền nữa rồi?
Mục tiêu của cô là sớm được nghỉ hưu cơ mà.
Tô Hân tự nhủ phải tránh xa những điều này, kiếp trước bác sĩ đã nói bệnh tình của cô có liên quan rất lớn đến việc làm việc quá sức.
Kiếp này cô phải sống thoải mái! Phải hưởng thụ!
Nếu không sẽ chết đó!
Tiếp theo Tô Hân và Chu Nguyệt cùng đến trại mồ côi, nụ cười ngây thơ của những đứa trẻ khiến Chu Nguyệt rưng rưng nước mắt.
“Sao em lại tìm được cái nơi khiến người ta phải rơi lệ thế này, không phải là để luyện tập diễn xuất đấy chứ.”
“Kiếp trước lúc đi ngang qua vườn cây ăn quả của trại trẻ mồ côi này, vì thèm quá nên em đã lẻn vào ăn trộm, rồi quen biết lúc nào không hay.”
Chu Nguyệt bày ra vẻ mặt coi như chị chưa hỏi.
Trại trẻ mồ côi phía Nam thành phố được xây dựng ở ven thành phố, trước đây là một vườn cây ăn quả, nhiều năm qua không được chăm sóc chu đáo, may mà điều đó không ảnh hưởng đến việc cây ra quả.
Bây giờ hai người đến đúng vào mùa trái cây chín rộ, táo, kiwi và cam ngập tràn khắp núi đồi.
Viện trưởng xúc động nắm lấy tay hai người, “Cảm ơn hai cháu, cảm ơn hai cháu rất nhiều.”
Còn chất đầy một xe hoa quả cho hai người mang về.
Xe chạy đi, một người phụ nữ phúc hậu chỉ vào chiếc xe hỏi, “Họ cũng đến quyên góp sao?”
“Vâng thưa bà, họ cũng là người tốt bụng đến quyên góp một ít tiền, còn nói muốn giúp trại trẻ mồ côi mở một cửa hàng hoa quả.”
Tô Hân báo lại kế hoạch cho Viện trưởng, có 2 triệu tệ để khởi động, mở một tiệm trái cây nho nhỏ thì không thành vấn đề, còn có thể mua thêm quần áo mới cho bọn nhỏ.
Thời tiết ngày càng lạnh, lũ trẻ ở cô nhi viện cuối cùng cũng có thể mặc ấm hơn một chút rồi.
Bây giờ có tiền, lại là tiền từ trên trời rơi xuống, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là giúp đỡ trường cũ, giúp hiệu trưởng san sẻ một chút gánh nặng.
Chu Nguyệt nghe mà khóe mắt cay cay, cô gái này mới 20 tuổi mà đã phải trải qua những gian khổ cỡ nào.
Nói diễn xuất dựa trên kinh nghiệm quả không sai, bảo sao cô lại diễn hay như vậy!
“Được, chị sẽ giúp em.”
…
Khi Chu Nguyệt đưa tiền cho hiệu trưởng Trương mới biết Tô Hân đã phải nỗ lực như thế nào để có thể tiếp tục đi học, ở cái nơi khỉ ho cò gáy này mà cũng có thể vào được Đại học Thanh Hoa.
“Tô Hân chưa bao giờ quên cô, cảm ơn cô đã dạy dỗ con bé tốt như vậy.”
Tô Hân ở bên ngoài len lén nhìn hiệu trưởng Trương.
Hiệu trưởng Trương trông trẻ hơn trong ký ức rất nhiều, kiếp trước hiệu trưởng Trương vì làm việc quá sức mà đổ bệnh, Tô Hân cũng đã đến bệnh viện thăm nom, nhưng lúc đó hiệu trưởng Trương kiên quyết không nhận tiền của cô:
“Có tiền thì con hãy quyên góp cho những học sinh nghèo không có tiền đi học, các em ấy mới có tương lai, bệnh của cô không chữa khỏi được nữa rồi, chữa trị làm gì.”
Trong lòng Tô Hân vẫn luôn tự trách bản thân đã không thể quay lại thăm hiệu trưởng Trương sớm hơn, san sẻ bớt gánh nặng cho cô, hy vọng bây giờ vẫn chưa muộn, có số tiền này ít nhất có thể giảm bớt áp lực tài chính cho hiệu trưởng Trương, để cô đừng quá vất vả.
Tô Hân lau khóe mắt, thôi xong rồi, sao lại muốn cố gắng kiếm tiền nữa rồi?
Mục tiêu của cô là sớm được nghỉ hưu cơ mà.
Tô Hân tự nhủ phải tránh xa những điều này, kiếp trước bác sĩ đã nói bệnh tình của cô có liên quan rất lớn đến việc làm việc quá sức.
Kiếp này cô phải sống thoải mái! Phải hưởng thụ!
Nếu không sẽ chết đó!
Tiếp theo Tô Hân và Chu Nguyệt cùng đến trại mồ côi, nụ cười ngây thơ của những đứa trẻ khiến Chu Nguyệt rưng rưng nước mắt.
“Sao em lại tìm được cái nơi khiến người ta phải rơi lệ thế này, không phải là để luyện tập diễn xuất đấy chứ.”
“Kiếp trước lúc đi ngang qua vườn cây ăn quả của trại trẻ mồ côi này, vì thèm quá nên em đã lẻn vào ăn trộm, rồi quen biết lúc nào không hay.”
Chu Nguyệt bày ra vẻ mặt coi như chị chưa hỏi.
Trại trẻ mồ côi phía Nam thành phố được xây dựng ở ven thành phố, trước đây là một vườn cây ăn quả, nhiều năm qua không được chăm sóc chu đáo, may mà điều đó không ảnh hưởng đến việc cây ra quả.
Bây giờ hai người đến đúng vào mùa trái cây chín rộ, táo, kiwi và cam ngập tràn khắp núi đồi.
Viện trưởng xúc động nắm lấy tay hai người, “Cảm ơn hai cháu, cảm ơn hai cháu rất nhiều.”
Còn chất đầy một xe hoa quả cho hai người mang về.
Xe chạy đi, một người phụ nữ phúc hậu chỉ vào chiếc xe hỏi, “Họ cũng đến quyên góp sao?”
“Vâng thưa bà, họ cũng là người tốt bụng đến quyên góp một ít tiền, còn nói muốn giúp trại trẻ mồ côi mở một cửa hàng hoa quả.”
Tô Hân báo lại kế hoạch cho Viện trưởng, có 2 triệu tệ để khởi động, mở một tiệm trái cây nho nhỏ thì không thành vấn đề, còn có thể mua thêm quần áo mới cho bọn nhỏ.
Thời tiết ngày càng lạnh, lũ trẻ ở cô nhi viện cuối cùng cũng có thể mặc ấm hơn một chút rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất