Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn

Chương 14: Chỗ Dựa 3

Trước Sau
“Gương mặt mới mà có được vai diễn lớn thì chắc chắn là có ẩn khuất rồi.”

“Giới giải trí mà, gương mặt mới có thể nổi tiếng, hừ hừ, ai cũng hiểu nội tình bên trong.”

Bình luận bên dưới hỗn loạn, Tô Hân không có nhiều fan, người qua đường cũng không muốn dính líu, cộng thêm việc được các tài khoản marketing chia sẻ, trong phút chốc Tô Hân bị mắng chửi thậm tệ.

Chu Nguyệt tức đến đau dạ dày, “Hay là chúng ta bỏ tiền thuê người phản bác lại! Bạch Thủy Tiên chắc đầu óc có vấn đề, muốn dìm em mà lại còn tâng bốc bản thân, mặt mũi như khỉ mà còn cố ra vẻ.”

Tô Hân bị câu hình dung này chọc cười, an ủi Chu Nguyệt, “Không sao đâu chị Nguyệt, đây chẳng phải là đang quảng cáo miễn phí cho chúng ta sao?”

Cô thành thạo điều chỉnh số liệu, “Chị xem, chỉ số hot search lên nhanh chưa kìa, nếu không phải nhờ cô ta thì làm sao có nhiều cư dân mạng biết đến em như vậy.”

Vẻ mặt của Tô Hân thản nhiên như thể cô là các bà cụ ngồi ở đầu thôn cắn hạt dưa, hóng chuyện nhà người khác.

Chu Nguyệt hận sắt không thể thành thép, "Sao em tuổi còn trẻ lại vô hồn như vậy? Người ta nói em sau lưng có người đỡ đầu kìa!"

Hai người đang nói chuyện thì điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Tô Hân nhướn mày, số điện thoại này được ẩn danh.



Tô Hân nhớ lại kiếp trước, những cuộc gọi ẩn danh mà cô nhận được ngoài lừa đảo ra thì chỉ có kẻ xấu, cô suy nghĩ một chút rồi tắt máy.

Chắc lại là bà mẹ và đám anh em trai vô dụng của cô gây chuyện rồi.

Lạ một nỗi, mỗi lần mẹ gây chuyện đều sắp xếp đâu ra đấy cho đám anh em, còn thông tin liên lạc của cô thì bị ném cho chủ nợ, cũng chỉ có những lúc chủ nợ đến đòi nợ thì cô mới cảm nhận được mình có mẹ.

Kiếp trước, cô như thể bị trói buộc bởi những tư tưởng cổ hủ, giống như mẹ cô vẫn nói, con nhà nghèo phải biết việc sớm, phải hiếu thuận nghe lời; con gái rồi cũng theo chồng, tiền kiếm được phải đưa cho em trai, để chúng nó làm rạng danh dòng họ, nối dõi tông đường.

Từ khi biết nhận thức, cô đã nghe mẹ nói những lời như vậy, Tô Hân cũng quen rồi, cứ ngỡ con gái nhà người ta đều sống như vậy.

Thế nhưng khi lớn lên, cô phát hiện ra không phải thế.

Mẹ người ta rất thương con gái, lúc bạn cùng phòng trong ký túc xá mặc áo phao lông vũ mới toanh ấm áp nói rằng con gái phải được nuôi dưỡng trong nhung lụa, thì cô lại phải mặc hết tất cả áo đơn vào với nhau và run cầm cập để chống chọi với giá rét.

Hóa ra con gái nhà người ta không phải ai cũng khốn khổ như cô.

Cả đời này cô không muốn đôi co với những kẻ đạo đức giả ấy nữa, người thân cũng thế mà cư dân mạng cũng thế.

Thích nói gì thì nói.



Rút mạng ra thì ai có thể làm tổn thương được cô chứ.

"Sao lại tắt máy rồi?", Chu Nguyệt tò mò hỏi.

"Chắc là kẻ lừa đảo."

"Haiz, chị còn tưởng em may mắn lắm, thế mà vừa bị bôi đen rồi vừa gặp lừa đảo, đúng là vận xui kéo đến."

Tô Hân cười toe toét, cũng không để tâm lắm.

Sao có thể lúc nào cũng may mắn như vậy được, đã được sống lại và trúng số rồi, lại còn nhận được vai diễn nữa chứ.

Cô đã quá may mắn rồi.

"Chị, chị xem cái này nè."

"Cái gì đây?", Chu Nguyệt mở gói hàng, vừa nhìn thấy vỏ hộp là cô đã không khỏi bất ngờ, "Tô Hân, cái con bé này, thật sự mua cho chị sao?!!"

Đúng là chiếc túi mà Chu Nguyệt từng nói là thích.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau