Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn
Chương 19: Đi Xem Rồng 1
Một lúc sau, người nọ quay vào gật đầu, Tô Hân mới được thông báo có thể rời đi.
Cô đứng dậy đi ra cửa thì thấy Phó Lập Diệp đang cầm USB đứng nhìn cô.
"USB của anh à?" Tô Hân vẫn nhớ Phó Lập Diệp, hôm đó sau khi cô đưa Phó Lập Diệp về, lúc quay lại ký túc xá của mình đã là nửa đêm.
Làm việc tốt mà chật vật đến thế này đúng là rất khó quên.
"Ừ." Phó Lập Diệp gật đầu.
Vị quản lý vừa tiếp đón Tô Hân ngạc nhiên vô cùng, "Phó tiến sĩ, sao ngài lại xuống đây?"
Phó Lập Diệp hoàn toàn không nghe thấy đối phương nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tô Hân.
Tô Hân mỉm cười, "Trả anh USB rồi đấy, tôi đi đây."
Phó Lập Diệp đột nhiên chắn trước mặt Tô Hân, tai đỏ bừng, "Cô… cảm ơn cô. Hôm đó đưa tôi về nhà, còn, còn trả tôi USB."
"Không có gì."
Tô Hân bị vẻ mặt nghiêm túc của anh chọc cười, hôm đó cô còn thấy Phó Lập Diệp tính cách rất kỳ lạ, nhưng bây giờ xem ra cũng chẳng có gì, dân nghiên cứu khoa học có lẽ đều không giỏi giao tiếp.
Phó Lập Diệp mân mê chiếc USB như muốn nói gì đó, nhưng chỉ nhìn chằm chằm Tô Hân mà không nói.
Tô Hân thấy buồn cười, "Anha làm việc ở đây à? Bọn họ đều gọi anh là Phó tiến sĩ, anh là nhà khoa học?"
Phó Lập Diệp, cái tên nổi tiếng như vậy hóa ra lại làm việc ở viện nghiên cứu này.
Mặt Phó Lập Diệp đỏ bừng, "Tôi chỉ là một tiến sĩ thôi, tôi, tôi dẫn cô đi tham quan một chút nhé."
Tô Hân: "..."
Tuy không hiểu nhưng cũng chẳng thể từ chối, ai mà chẳng muốn biết đơn vị bí mật trông như thế nào cơ chứ!
Nơi làm việc là nơi có khoảng không rộng lớn duy nhất mà Phó Lập Diệp không bị lạc.
Anh dẫn Tô Hân đi ra ngoài một cách rất thành thạo, đồng nghiệp xung quanh thì thầm to nhỏ, "Hóa ra Phó tiến sĩ cũng biết nói chuyện với con gái."
"Cô gái xinh như vậy đến tìm Phó tiến sĩ sao?"
"Chắc chắn là sư muội nào đó đến thi nghiên cứu sinh, không thì Phó tiến sĩ làm sao lại chủ động bắt chuyện với người ta được?"
"Không đúng, vừa rồi là quản lý tiếp đón cô ấy, chắc chắn là đến giúp đơn vị khác trao đổi dữ liệu thí nghiệm, cậu xem, họ đi lên tầng phòng thí nghiệm kìa."
Suy đoán này nhận được sự đồng tình của mọi người, chắc chắn là vậy rồi.
Tô Hân đi theo sau Phó Lập Diệp, nghe anh giải thích về đối tượng thí nghiệm của mình, tầng phòng thí nghiệm này nuôi rất nhiều động vật và thực vật nhỏ.
Phó Lập Diệp chỉ vào mấy con chuột bạch trong lồng, giới thiệu lần lượt, "Nó tên Galileo, cô xem, nó rất hoạt bát."
"???" Tô Hân kinh ngạc, chuột cũng tên Galileo à?
Phó Lập Diệp thao thao bất tuyệt, không hề giống với vị giám khảo trầm lặng hay người thanh niên lạc đường lúc trước.
Sự chú ý của Tô Hân cũng tập trung vào lời giải thích của Phó Lập Diệp, "Bọn nó đều sạch sẽ ghê."
"Môi trường ở đây là vô trùng, rất sạch sẽ. Bọn nó đều rất hoạt bát. Còn con này tên Copernicus, bởi vì mắt nó không được tốt lắm nên giống Copernicus."
"Copernicus mắt không tốt à?"
“Ừ, từ nhỏ thị lực của ông ấy đã không tốt.”
“Con này tên Aristoteles...”
Phó Lập Diệp vừa giới thiệu về những chú chuột bạch và thí nghiệm của mình, vừa kể những câu chuyện đằng sau những cái tên đó.
Tô Hân rất hứng thú với những gì Phó Lập Diệp nói, cô không ngờ anh lại biết nhiều như vậy, cứ tưởng anh chỉ là một tên mọt sách ít nói.
“Muốn xem sinh vật biển không?”
Cô đứng dậy đi ra cửa thì thấy Phó Lập Diệp đang cầm USB đứng nhìn cô.
"USB của anh à?" Tô Hân vẫn nhớ Phó Lập Diệp, hôm đó sau khi cô đưa Phó Lập Diệp về, lúc quay lại ký túc xá của mình đã là nửa đêm.
Làm việc tốt mà chật vật đến thế này đúng là rất khó quên.
"Ừ." Phó Lập Diệp gật đầu.
Vị quản lý vừa tiếp đón Tô Hân ngạc nhiên vô cùng, "Phó tiến sĩ, sao ngài lại xuống đây?"
Phó Lập Diệp hoàn toàn không nghe thấy đối phương nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tô Hân.
Tô Hân mỉm cười, "Trả anh USB rồi đấy, tôi đi đây."
Phó Lập Diệp đột nhiên chắn trước mặt Tô Hân, tai đỏ bừng, "Cô… cảm ơn cô. Hôm đó đưa tôi về nhà, còn, còn trả tôi USB."
"Không có gì."
Tô Hân bị vẻ mặt nghiêm túc của anh chọc cười, hôm đó cô còn thấy Phó Lập Diệp tính cách rất kỳ lạ, nhưng bây giờ xem ra cũng chẳng có gì, dân nghiên cứu khoa học có lẽ đều không giỏi giao tiếp.
Phó Lập Diệp mân mê chiếc USB như muốn nói gì đó, nhưng chỉ nhìn chằm chằm Tô Hân mà không nói.
Tô Hân thấy buồn cười, "Anha làm việc ở đây à? Bọn họ đều gọi anh là Phó tiến sĩ, anh là nhà khoa học?"
Phó Lập Diệp, cái tên nổi tiếng như vậy hóa ra lại làm việc ở viện nghiên cứu này.
Mặt Phó Lập Diệp đỏ bừng, "Tôi chỉ là một tiến sĩ thôi, tôi, tôi dẫn cô đi tham quan một chút nhé."
Tô Hân: "..."
Tuy không hiểu nhưng cũng chẳng thể từ chối, ai mà chẳng muốn biết đơn vị bí mật trông như thế nào cơ chứ!
Nơi làm việc là nơi có khoảng không rộng lớn duy nhất mà Phó Lập Diệp không bị lạc.
Anh dẫn Tô Hân đi ra ngoài một cách rất thành thạo, đồng nghiệp xung quanh thì thầm to nhỏ, "Hóa ra Phó tiến sĩ cũng biết nói chuyện với con gái."
"Cô gái xinh như vậy đến tìm Phó tiến sĩ sao?"
"Chắc chắn là sư muội nào đó đến thi nghiên cứu sinh, không thì Phó tiến sĩ làm sao lại chủ động bắt chuyện với người ta được?"
"Không đúng, vừa rồi là quản lý tiếp đón cô ấy, chắc chắn là đến giúp đơn vị khác trao đổi dữ liệu thí nghiệm, cậu xem, họ đi lên tầng phòng thí nghiệm kìa."
Suy đoán này nhận được sự đồng tình của mọi người, chắc chắn là vậy rồi.
Tô Hân đi theo sau Phó Lập Diệp, nghe anh giải thích về đối tượng thí nghiệm của mình, tầng phòng thí nghiệm này nuôi rất nhiều động vật và thực vật nhỏ.
Phó Lập Diệp chỉ vào mấy con chuột bạch trong lồng, giới thiệu lần lượt, "Nó tên Galileo, cô xem, nó rất hoạt bát."
"???" Tô Hân kinh ngạc, chuột cũng tên Galileo à?
Phó Lập Diệp thao thao bất tuyệt, không hề giống với vị giám khảo trầm lặng hay người thanh niên lạc đường lúc trước.
Sự chú ý của Tô Hân cũng tập trung vào lời giải thích của Phó Lập Diệp, "Bọn nó đều sạch sẽ ghê."
"Môi trường ở đây là vô trùng, rất sạch sẽ. Bọn nó đều rất hoạt bát. Còn con này tên Copernicus, bởi vì mắt nó không được tốt lắm nên giống Copernicus."
"Copernicus mắt không tốt à?"
“Ừ, từ nhỏ thị lực của ông ấy đã không tốt.”
“Con này tên Aristoteles...”
Phó Lập Diệp vừa giới thiệu về những chú chuột bạch và thí nghiệm của mình, vừa kể những câu chuyện đằng sau những cái tên đó.
Tô Hân rất hứng thú với những gì Phó Lập Diệp nói, cô không ngờ anh lại biết nhiều như vậy, cứ tưởng anh chỉ là một tên mọt sách ít nói.
“Muốn xem sinh vật biển không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất