Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn
Chương 6: Cặp Đôi Cùng Nhau Đẩy Trụ 1
Đúng vậy, các chuyên gia đều nghiêm túc và tập trung vào công việc của mình. Tô Hân mỉm cười, coi như làm việc tốt trong ngày vậy.
Y tá sát trùng, bôi thuốc, còn chu đáo dặn dò, "Vết thương chưa lành thì tuyệt đối không được dính nước."
Tô Hân gật đầu, ghi hết lời dặn của bác sĩ vào một tờ giấy nhỏ, cùng với chứng minh thư kẹp vào ví cho Phó Lập Diệp.
"Đây là đâu?"
"Sao tôi lại ở đây?"
"Tay tôi bị sao thế này?"
Tô Hân cạn lời.
Cô kiên nhẫn giải thích, trong lòng càng hiểu thêm về các nhà khoa học.
Quả nhiên là tập trung cao độ, ngay cả chuyện gì xảy ra xung quanh cũng không hề hay biết, rõ ràng người bị tai nạn giao thông là anh đấy!
"Vừa rồi đăng ký khám với xử lý vết thương hết tổng cộng 34.8 tệ, anh đưa tôi 30 tệ là được rồi, chuyển khoản WeChat được không?"
Không phải cô keo kiệt, mà là cô thật sự không có nhiều tiền, phải tính toán chi li.
Phó Lập Diệp gật đầu, lấy điện thoại di động ra, bấm bấm một hồi.
"Hình như... hết pin rồi."
Chuyện này… hơi ngại ngùng rồi đây.
Thôi được rồi, khó khăn lắm mới cứu được một nhà khoa học mà.
“Vậy coi như tôi mời, hẹn gặp lại, tạm biệt."
Tô Hân vẫy tay chào tạm biệt, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy Phó Lập Diệp gọi.
“Cô có thể đưa tôi về nhà được không?"
Tô Hân kinh ngạc, "Anh không biết bắt xe sao?”
"Tôi chưa từng bắt xe, toàn là chú Lưu đưa đón, chú ấy chắc đang đợi tôi ở chỗ lúc nãy."
Tô Hân im lặng, đây là đang trách cô đưa anh đi làm chú Lưu kia không tìm thấy anh sao?
"Vậy tôi đưa anh về." Hai người quay lại, bóng dáng chú Lưu đã sớm không thấy đâu.
Tô Hân thầm niệm coi như là ngày làm việc thiện, "Nhà anh ở đâu?”
“Khu biệt thự Cảnh Hồ, A18." Nhận thấy giọng Tô Hân hơi cứng, Phó Lập Diệp không nói gì thêm.
Tô Hân nhướng mày, người ngây thơ như vậy mà ném ra ngoài, chẳng mấy chốc sẽ bị lừa đến quần cũng không còn mà mặc.
Khu biệt thự Cảnh Hồ được xây dựng ở ngoại ô, môi trường ưu mỹ, là nơi tập trung của giới nhà giàu, giá cả sau vài năm nữa còn bị đẩy lên mức giá trên trời, một căn trên trăm triệu.
Tô Hân giơ tay vẫy taxi, cô chỉ làm việc tốt thôi mà, sao lại có cảm giác mình bị lừa tiền thế này?
Phó Lập Diệp vốn là người ít nói, thêm nữa… anh cảm thấy người bên cạnh đang tức giận, lập tức trở nên rụt rè dè dặt, không biết làm gì.
Bầu không khí thật ngột ngạt.
Bác tài xế taxi hiểu chuyện liền khuyên, "Hai đứa giận nhau à? Ôi, cuộc đời mà, nhường nhịn nhau cả đời là xong thôi, có bao nhiêu chuyện không thể vượt qua đâu chứ."
Ông nhìn Phó Lập Diệp đang rụt rè, "Đàn ông con trai, thỉnh thoảng phạm chút sai lầm cũng là bình thường, chỉ cần dạy dỗ tốt thì đều thành người chồng tốt. Cô gái à, cháu đừng hung dữ quá."
Tô Hân vốn định nhịn không lên tiếng.
Nhưng bác tài quá nhiệt tình, càng nói càng hăng, từ tam tòng tứ đức đến tầm quan trọng của việc người phụ nữ nhẫn nhịn đối với hạnh phúc gia đình, suýt chút nữa đã nâng lên thành xã hội hài hòa rồi!
"Phụ nữ ấy mà, quá mạnh mẽ sẽ khiến chồng yếu đuối, phải dịu dàng như nước."
“Bác ơi, bọn cháu không phải vợ chồng, bọn cháu không quen nhau.”
“Không quen? Không quen biết thật không? Xe của bác không cho người lạ đi chung, đi chung phải trả hai lần tiền xe!” Bác tài lập tức lên tiếng.
"Không phải đi chung, là đến nhà anh ấy." Tô Hân chỉ Phó Lập Diệp, người kia phối hợp gật đầu.
Y tá sát trùng, bôi thuốc, còn chu đáo dặn dò, "Vết thương chưa lành thì tuyệt đối không được dính nước."
Tô Hân gật đầu, ghi hết lời dặn của bác sĩ vào một tờ giấy nhỏ, cùng với chứng minh thư kẹp vào ví cho Phó Lập Diệp.
"Đây là đâu?"
"Sao tôi lại ở đây?"
"Tay tôi bị sao thế này?"
Tô Hân cạn lời.
Cô kiên nhẫn giải thích, trong lòng càng hiểu thêm về các nhà khoa học.
Quả nhiên là tập trung cao độ, ngay cả chuyện gì xảy ra xung quanh cũng không hề hay biết, rõ ràng người bị tai nạn giao thông là anh đấy!
"Vừa rồi đăng ký khám với xử lý vết thương hết tổng cộng 34.8 tệ, anh đưa tôi 30 tệ là được rồi, chuyển khoản WeChat được không?"
Không phải cô keo kiệt, mà là cô thật sự không có nhiều tiền, phải tính toán chi li.
Phó Lập Diệp gật đầu, lấy điện thoại di động ra, bấm bấm một hồi.
"Hình như... hết pin rồi."
Chuyện này… hơi ngại ngùng rồi đây.
Thôi được rồi, khó khăn lắm mới cứu được một nhà khoa học mà.
“Vậy coi như tôi mời, hẹn gặp lại, tạm biệt."
Tô Hân vẫy tay chào tạm biệt, chưa đi được mấy bước đã nghe thấy Phó Lập Diệp gọi.
“Cô có thể đưa tôi về nhà được không?"
Tô Hân kinh ngạc, "Anh không biết bắt xe sao?”
"Tôi chưa từng bắt xe, toàn là chú Lưu đưa đón, chú ấy chắc đang đợi tôi ở chỗ lúc nãy."
Tô Hân im lặng, đây là đang trách cô đưa anh đi làm chú Lưu kia không tìm thấy anh sao?
"Vậy tôi đưa anh về." Hai người quay lại, bóng dáng chú Lưu đã sớm không thấy đâu.
Tô Hân thầm niệm coi như là ngày làm việc thiện, "Nhà anh ở đâu?”
“Khu biệt thự Cảnh Hồ, A18." Nhận thấy giọng Tô Hân hơi cứng, Phó Lập Diệp không nói gì thêm.
Tô Hân nhướng mày, người ngây thơ như vậy mà ném ra ngoài, chẳng mấy chốc sẽ bị lừa đến quần cũng không còn mà mặc.
Khu biệt thự Cảnh Hồ được xây dựng ở ngoại ô, môi trường ưu mỹ, là nơi tập trung của giới nhà giàu, giá cả sau vài năm nữa còn bị đẩy lên mức giá trên trời, một căn trên trăm triệu.
Tô Hân giơ tay vẫy taxi, cô chỉ làm việc tốt thôi mà, sao lại có cảm giác mình bị lừa tiền thế này?
Phó Lập Diệp vốn là người ít nói, thêm nữa… anh cảm thấy người bên cạnh đang tức giận, lập tức trở nên rụt rè dè dặt, không biết làm gì.
Bầu không khí thật ngột ngạt.
Bác tài xế taxi hiểu chuyện liền khuyên, "Hai đứa giận nhau à? Ôi, cuộc đời mà, nhường nhịn nhau cả đời là xong thôi, có bao nhiêu chuyện không thể vượt qua đâu chứ."
Ông nhìn Phó Lập Diệp đang rụt rè, "Đàn ông con trai, thỉnh thoảng phạm chút sai lầm cũng là bình thường, chỉ cần dạy dỗ tốt thì đều thành người chồng tốt. Cô gái à, cháu đừng hung dữ quá."
Tô Hân vốn định nhịn không lên tiếng.
Nhưng bác tài quá nhiệt tình, càng nói càng hăng, từ tam tòng tứ đức đến tầm quan trọng của việc người phụ nữ nhẫn nhịn đối với hạnh phúc gia đình, suýt chút nữa đã nâng lên thành xã hội hài hòa rồi!
"Phụ nữ ấy mà, quá mạnh mẽ sẽ khiến chồng yếu đuối, phải dịu dàng như nước."
“Bác ơi, bọn cháu không phải vợ chồng, bọn cháu không quen nhau.”
“Không quen? Không quen biết thật không? Xe của bác không cho người lạ đi chung, đi chung phải trả hai lần tiền xe!” Bác tài lập tức lên tiếng.
"Không phải đi chung, là đến nhà anh ấy." Tô Hân chỉ Phó Lập Diệp, người kia phối hợp gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất