Ảnh Hậu Một Lòng Về Hưu Lại Nổi Như Cồn
Chương 8: Cặp Đôi Cùng Nhau Đẩy Trụ 3
Phó Lập Diệp từ nhỏ đã thích toán lý, lớn lên lại rất hứng thú với hóa sinh.
Anh có khả năng tập trung cao độ vào những thứ mình thích, từ nhỏ đã học ở trường thiếu niên của Viện Khoa học, sau đó học lên tiến sĩ ở Đại học.
Tuổi còn trẻ đã cho ra đời nhiều bài báo SCI, hiện đang là giáo sư tại một viện nghiên cứu.
Bây giờ Phó Lập Diệp rõ ràng là đang suy nghĩ điều gì đó, đờ người ra như tượng.
Dì Vương đặt thức ăn lên bàn trước mặt Phó Lập Diệp, dì ấy là người đã chứng kiến cậu chủ lớn lên, một đứa trẻ ngoan như vậy khi nào mới có thể giống như người bình thường đây, đừng để mọi người phải lo lắng như vậy chứ.
Phó Đinh Châu thấy cậu em trai cứ ngẩn người ra đó không chịu ăn cơm bèn hỏi, "Tiểu Diệp, em đang nghĩ gì vậy?"
"Miệng thì dùng đơn vị gì để đo?"
Người nhà họ Phó thấy Phó Lập Diệp chủ động lên tiếng thì ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Phó Lập Diệp thế mà lại nghe thấy bọn họ hỏi, mừng rớt nước mắt!
Tuy rằng câu hỏi cũng chẳng phải là câu hỏi bình thường gì, nhưng mà anh có thể thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ giữa chừng đã là một bước tiến bộ rất lớn rồi.
Hai ông bà Phó kích động nắm chặt tay nhau, ánh mắt trìu mến tập trung trên người Phó Lập Diệp.
Nhưng Phó Lập Diệp không bị ảnh hưởng, nhìn chằm chằm Phó Đinh Châu tiếp tục hỏi, "Giới trẻ bây giờ chơi rất bạo là có ý gì?"
"..." Phó Đinh Châu nghe mà ngây người.
Cậu em trai Phó Thừa Tiền tự tin nói, "Anh, chính là chơi game đó, chơi game anh có hiểu không? Ví dụ như chúng ta cùng nhau lập team đẩy trụ."
Phó Thừa Tiền đón nhận ánh mắt "bội phục" của cha mẹ và chị gái, cười đắc ý trong tiếng vỗ tay của ba người.
Phó Lập Diệp nghe xong, gật đầu, "Hoá ra là vậy."
"Lập team đẩy trụ là có ý gì?" Phó Lập Diệp cắn một miếng đuôi bò, lại ăn một miếng cơm rồi tự mình lẩm bẩm, "Cặp đôi nhỏ lập team đẩy trụ là có ý gì?"
Phó Lập Diệp ăn cơm xong liền im lặng quay về phòng.
"Cha, Tiểu Diệp không phải được tài xế kia đưa về mà là một cô gái đưa về." Phó Đinh Châu lúc này mới kể cho mọi người nghe chuyện về chiếc xe taxi.
Trái tim mẹ Phó lại bị ai đó bóp nghẹt, "Lập Diệp thế mà lại quen con gái nhà người ta? Chắc chắn là bị lừa rồi, tính cách của nó..."
Cha Phó thấy vậy liền ôm lấy vợ, "Yên tâm, anh còn ở đây một ngày thì sẽ không để Lập Diệp bị lừa."
"Anh à ~" Mẹ Phó ôm ngực nhìn cha Phó đầy tình cảm, hai người nhìn nhau đắm đuối.
Hai chị em chứng kiến cảnh tượng này liền tự động lên lầu.
...
Tô Hân lúc về đến ký túc xá thì đã qua giờ cơm.
Chu Nguyệt đưa cho cô một hộp cơm, "Đoán là em chưa ăn cơm nên để phần cho em nè."
"Cảm ơn chị Nguyệt." Tô Hân tiến tôii hôn Chu Nguyệt một cái.
Chu Nguyệt ghét bỏ né tránh, dặn dò cô phải quay phim cho tốt, chuẩn bị kỹ càng để vào đoàn phim, lải nhải đủ điều bảo cô phải biết trân trọng cơ hội tốt như vậy.
"Chị Nguyệt, yên tâm đi, em nhất định sẽ diễn thật tốt." Cô vừa nói vừa cầm một đồng xu cào cào thứ gì đó.
Chu Nguyệt tò mò nhìn, "Vé số cào à? Em còn mua thứ này nữa hả?"
"À, siêu thị dưới lầu mới khai trương, em bốc thăm trúng thưởng được tặng đó." Tô Hân vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy nhỏ, "Nhìn này, còn có tờ vé số phúc lợi nữa."
Anh có khả năng tập trung cao độ vào những thứ mình thích, từ nhỏ đã học ở trường thiếu niên của Viện Khoa học, sau đó học lên tiến sĩ ở Đại học.
Tuổi còn trẻ đã cho ra đời nhiều bài báo SCI, hiện đang là giáo sư tại một viện nghiên cứu.
Bây giờ Phó Lập Diệp rõ ràng là đang suy nghĩ điều gì đó, đờ người ra như tượng.
Dì Vương đặt thức ăn lên bàn trước mặt Phó Lập Diệp, dì ấy là người đã chứng kiến cậu chủ lớn lên, một đứa trẻ ngoan như vậy khi nào mới có thể giống như người bình thường đây, đừng để mọi người phải lo lắng như vậy chứ.
Phó Đinh Châu thấy cậu em trai cứ ngẩn người ra đó không chịu ăn cơm bèn hỏi, "Tiểu Diệp, em đang nghĩ gì vậy?"
"Miệng thì dùng đơn vị gì để đo?"
Người nhà họ Phó thấy Phó Lập Diệp chủ động lên tiếng thì ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Phó Lập Diệp thế mà lại nghe thấy bọn họ hỏi, mừng rớt nước mắt!
Tuy rằng câu hỏi cũng chẳng phải là câu hỏi bình thường gì, nhưng mà anh có thể thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ giữa chừng đã là một bước tiến bộ rất lớn rồi.
Hai ông bà Phó kích động nắm chặt tay nhau, ánh mắt trìu mến tập trung trên người Phó Lập Diệp.
Nhưng Phó Lập Diệp không bị ảnh hưởng, nhìn chằm chằm Phó Đinh Châu tiếp tục hỏi, "Giới trẻ bây giờ chơi rất bạo là có ý gì?"
"..." Phó Đinh Châu nghe mà ngây người.
Cậu em trai Phó Thừa Tiền tự tin nói, "Anh, chính là chơi game đó, chơi game anh có hiểu không? Ví dụ như chúng ta cùng nhau lập team đẩy trụ."
Phó Thừa Tiền đón nhận ánh mắt "bội phục" của cha mẹ và chị gái, cười đắc ý trong tiếng vỗ tay của ba người.
Phó Lập Diệp nghe xong, gật đầu, "Hoá ra là vậy."
"Lập team đẩy trụ là có ý gì?" Phó Lập Diệp cắn một miếng đuôi bò, lại ăn một miếng cơm rồi tự mình lẩm bẩm, "Cặp đôi nhỏ lập team đẩy trụ là có ý gì?"
Phó Lập Diệp ăn cơm xong liền im lặng quay về phòng.
"Cha, Tiểu Diệp không phải được tài xế kia đưa về mà là một cô gái đưa về." Phó Đinh Châu lúc này mới kể cho mọi người nghe chuyện về chiếc xe taxi.
Trái tim mẹ Phó lại bị ai đó bóp nghẹt, "Lập Diệp thế mà lại quen con gái nhà người ta? Chắc chắn là bị lừa rồi, tính cách của nó..."
Cha Phó thấy vậy liền ôm lấy vợ, "Yên tâm, anh còn ở đây một ngày thì sẽ không để Lập Diệp bị lừa."
"Anh à ~" Mẹ Phó ôm ngực nhìn cha Phó đầy tình cảm, hai người nhìn nhau đắm đuối.
Hai chị em chứng kiến cảnh tượng này liền tự động lên lầu.
...
Tô Hân lúc về đến ký túc xá thì đã qua giờ cơm.
Chu Nguyệt đưa cho cô một hộp cơm, "Đoán là em chưa ăn cơm nên để phần cho em nè."
"Cảm ơn chị Nguyệt." Tô Hân tiến tôii hôn Chu Nguyệt một cái.
Chu Nguyệt ghét bỏ né tránh, dặn dò cô phải quay phim cho tốt, chuẩn bị kỹ càng để vào đoàn phim, lải nhải đủ điều bảo cô phải biết trân trọng cơ hội tốt như vậy.
"Chị Nguyệt, yên tâm đi, em nhất định sẽ diễn thật tốt." Cô vừa nói vừa cầm một đồng xu cào cào thứ gì đó.
Chu Nguyệt tò mò nhìn, "Vé số cào à? Em còn mua thứ này nữa hả?"
"À, siêu thị dưới lầu mới khai trương, em bốc thăm trúng thưởng được tặng đó." Tô Hân vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy nhỏ, "Nhìn này, còn có tờ vé số phúc lợi nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất