Chương 17
Mùa hè lặng lẽ trôi qua.
Nhan Tử Khâm chắc chắn phải chịu mệt rồi.
Mắt thấy tập sách tranh thứ hai của năm nay đã lên lịch, y còn chưa động bút. Cả năm nay y chỉ bận theo đuổi hoa hướng dương của y thôi.
Thế là mất ăn mất ngủ, râu ria lởm chởm, thêm đó là d*c cầu bất mãn.
Thế là, khoảng tháng Mười, “Mây tan” bất ngờ được xuất bản.
Có người nói: “Cậu Nhan, cuốn sách này so với những tác phẩm lúc trước của cậu có vẻ quá tầm thường.”
Cũng có người nói: “Nhưng không phải lại thêm phần ấm áp sao.”
Nhan Tử Khâm cười, cuộc sống sẽ luôn trở về với sự chân thật và yên bình, mà chúng ta nên học cách trông coi hạnh phúc đồng thời trân trọng nó.
Tần thiếu gia: “Hư, không phải vì vội nên cắt xén nguyên vật liệu sao?”
Ai ai, đảng khoe khoang xin tự trọng.
Mùng 10 tháng 10, mọi công việc đều chấm dứt. Sau đó là sắp tới sinh nhật của Nhan đại họa sĩ.
“Nè, anh có muốn gì không?”
“Lúc trước là em.”
“Hư, vậy còn bây giờ?”
“Bây giờ ư, không có.”
“Thật không có sao…” Tần Dật dựa vào vai y ngáp một cái, “Em lại không có lãng mạn như anh, nói không chừng không còn cơ hội nữa đâu.”
Nhan Tử Khâm giả bộ suy ngẫm một lúc, sau đó đáng thương nói: “Anh muốn một danh phận…”
Sau đó —
Tần Dật gọi một cú điện thoại.
“Cha, con yêu một người.”
“… Là đàn ông.”
“Vâng, cha biết người.”
“Vâng, là anh ấy.”
Tần Dật nói: “Cha em mời anh anh cơm.”
Nhan Tử Khâm trợn tròn mắt, sau đó bắt đầu cười to, không ngừng cười, không ngừng cười.
— Đây là người yêu của y, người yêu kiêu ngạo thoải mái không thích mập mờ của y.
Tần Dụ Sinh vừa đoán đã trúng.
Ông biết, con trai ông gọi điện chỉ để thông báo cho ông, chứ không phải để hỏi ý kiến ông hay mong ông cho phép. Con trai ông trước nay không biết cách nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, thực ra nó không giống ông.
Có điều, ba Tần rất không vui. Con Tần Dụ Sinh ông sao có thể là người bị đè chứ?!
Sáng sớm ngày 23, Nhan Tử Khâm gọi Tần Dật dậy.
Vốn định theo thói lên cơn cáu gắt vì phải dậy sớm, đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật y, thế là Tần Dật quay ra thưởng cho y một nụ cười. Thọ tinh lớn nhất, không chấp nhất với y.
“Sớm vậy làm chi…” Còn thực buồn ngủ mà.
“Ra sân bay.”
“Hở… Đi đâu?”
“Ra sân bay, chuyến tám giờ.”
Tần Dật lại muốn phát hỏa: “Em hỏi anh đi đâu?”
“Tokyo.”
Tokyo? Nếu hắn nhớ không nhầm, “Ba mẹ anh mấy năm trước chuyển tới định cư ở Tokyo…”
Thế nên, đây là muốn đi gặp bố mẹ chồng? Phi phi phi, bố mẹ vợ, bố mẹ vợ!
Nhan Tử Khâm thấy hắn ngẩn người, liền cầm khăn ướt lau mặt cho hắn, “Tỉnh chưa? Lát nữa chúng ta đi Tokyo. Thực ra… ba mẹ anh sớm đã muốn gặp em.”
Nhan Tử Khâm lúc học cấp III đã nói thẳng tính hướng với ba mẹ. Bố Nhan vốn theo phong cách hội họa phương Tây, đối với chuyện này tương đối chấp nhận.
Còn mẹ Nhan… càng không có ý kiến gì. Bà luôn tự hỏi một vấn đề, đó là có phải người đồng tính thường mẫn cảm hơn với nghệ thuật không… Mà bố Nhan vì sao lại thích nữ giới…
Sau đó, rửa ráy, ăn sáng, thay đồ, ra khỏi cửa. Nhan Tử Khâm từ tối qua đã sắp xếp xong hành lý, thật là đảm đang.
Trên đường tới sân bay, Tần Dật đột nhiên nhớ tới điều gì đó, “Này, Tần La Phu đâu rồi?”
Nhan Tử Khâm đỡ trán, “Hai tháng trước anh đã giao nó cho Nhược Uyên…”
12 rưỡi theo giờ Bắc Kinh, Nhan Tử Khâm nắm tay Tần Dật xuất hiện trước một căn nhà phong cách Tây ở Tokyo.
Ơ, cổng khóa chặt.
Tần Dật ngạc nhiên.
Nhan Tử Khâm lấy di động ra nhấn nút mở máy, một tin nhắn bỗng chốc hiện ra trước mắt:Tử Khâm con là đồ nói dối! Con bảo 11 giờ hơn tới, mẹ với ba còn chờ mãi ở sân bay Narita, giờ đã 1 giờ chiều rồi!
Nhan Tử Khâm giật khóe miệng gọi điện thoại, đầu bên kia truyền tới một giọng nữ cao AA: “Nhan Tử Khâm! Con không phải căn bản không tới chứ?! Hay là người ta không muốn về cùng con?!”
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột. Con đang đứng trước cửa nè, em ấy cũng ở đây.”
“Không phải con đã bảo là không cần tới đón sao. Có điều, mẹ, bọn con quên mất là chuyện chênh lệch thời gian…”
Tiếp đó Tần Dật liền được gặp “bố mẹ chồng” trong truyền thuyết.
Mẹ Nhan rất đáng yêu, mặc một chiếc sườn xám trắng ngà, bộ dạng rất có khí chất, đến lúc nói chuyện lại bla bla không ngừng. Bố Nhan thì lại không nói gì, chỉ thi thoảng nhìn bọn họ một cái.
“A Dật à, đừng có thấy Tử Khâm hiện tại nhân mô cẩu dạng, lúc trước rất nghịch ngợm đó.”(Nhân mô cẩu dạng: dùng để chỉ những người trông có vẻ lịch sự, phong độ nhưng trong lòng lại xấu xa ở đây chỉ được dùng với ý mỉa mai, trêu chọc chứ không có ý nặng nề)
“A Dật à, con là người đầu tiên Tử Khâm đưa về nhà đó.”
“A Dật à, thực ra mấy năm trước Tử Khâm đã nhắc đến con với cô chú rồi.”
“A Dật à, Tử Khâm nhà cô chú tuy tích cách có chút tinh nghịch nhưng thực ra là người rất biết chăm sóc người khác đó.”
“…”
“A Dật, hai đứa con đứa nào trên đứa nào dưới vậy…”
“Phụt…” Tần Dật thật sự nhịn không được, phun hết nước trà trong miệng ra.
“Mẹ!”
Cả nhà đều vui nha quý vị.
HOÀN
Nhan Tử Khâm chắc chắn phải chịu mệt rồi.
Mắt thấy tập sách tranh thứ hai của năm nay đã lên lịch, y còn chưa động bút. Cả năm nay y chỉ bận theo đuổi hoa hướng dương của y thôi.
Thế là mất ăn mất ngủ, râu ria lởm chởm, thêm đó là d*c cầu bất mãn.
Thế là, khoảng tháng Mười, “Mây tan” bất ngờ được xuất bản.
Có người nói: “Cậu Nhan, cuốn sách này so với những tác phẩm lúc trước của cậu có vẻ quá tầm thường.”
Cũng có người nói: “Nhưng không phải lại thêm phần ấm áp sao.”
Nhan Tử Khâm cười, cuộc sống sẽ luôn trở về với sự chân thật và yên bình, mà chúng ta nên học cách trông coi hạnh phúc đồng thời trân trọng nó.
Tần thiếu gia: “Hư, không phải vì vội nên cắt xén nguyên vật liệu sao?”
Ai ai, đảng khoe khoang xin tự trọng.
Mùng 10 tháng 10, mọi công việc đều chấm dứt. Sau đó là sắp tới sinh nhật của Nhan đại họa sĩ.
“Nè, anh có muốn gì không?”
“Lúc trước là em.”
“Hư, vậy còn bây giờ?”
“Bây giờ ư, không có.”
“Thật không có sao…” Tần Dật dựa vào vai y ngáp một cái, “Em lại không có lãng mạn như anh, nói không chừng không còn cơ hội nữa đâu.”
Nhan Tử Khâm giả bộ suy ngẫm một lúc, sau đó đáng thương nói: “Anh muốn một danh phận…”
Sau đó —
Tần Dật gọi một cú điện thoại.
“Cha, con yêu một người.”
“… Là đàn ông.”
“Vâng, cha biết người.”
“Vâng, là anh ấy.”
Tần Dật nói: “Cha em mời anh anh cơm.”
Nhan Tử Khâm trợn tròn mắt, sau đó bắt đầu cười to, không ngừng cười, không ngừng cười.
— Đây là người yêu của y, người yêu kiêu ngạo thoải mái không thích mập mờ của y.
Tần Dụ Sinh vừa đoán đã trúng.
Ông biết, con trai ông gọi điện chỉ để thông báo cho ông, chứ không phải để hỏi ý kiến ông hay mong ông cho phép. Con trai ông trước nay không biết cách nhẫn nhịn vì lợi ích toàn cục, thực ra nó không giống ông.
Có điều, ba Tần rất không vui. Con Tần Dụ Sinh ông sao có thể là người bị đè chứ?!
Sáng sớm ngày 23, Nhan Tử Khâm gọi Tần Dật dậy.
Vốn định theo thói lên cơn cáu gắt vì phải dậy sớm, đột nhiên nhớ ra hôm nay là sinh nhật y, thế là Tần Dật quay ra thưởng cho y một nụ cười. Thọ tinh lớn nhất, không chấp nhất với y.
“Sớm vậy làm chi…” Còn thực buồn ngủ mà.
“Ra sân bay.”
“Hở… Đi đâu?”
“Ra sân bay, chuyến tám giờ.”
Tần Dật lại muốn phát hỏa: “Em hỏi anh đi đâu?”
“Tokyo.”
Tokyo? Nếu hắn nhớ không nhầm, “Ba mẹ anh mấy năm trước chuyển tới định cư ở Tokyo…”
Thế nên, đây là muốn đi gặp bố mẹ chồng? Phi phi phi, bố mẹ vợ, bố mẹ vợ!
Nhan Tử Khâm thấy hắn ngẩn người, liền cầm khăn ướt lau mặt cho hắn, “Tỉnh chưa? Lát nữa chúng ta đi Tokyo. Thực ra… ba mẹ anh sớm đã muốn gặp em.”
Nhan Tử Khâm lúc học cấp III đã nói thẳng tính hướng với ba mẹ. Bố Nhan vốn theo phong cách hội họa phương Tây, đối với chuyện này tương đối chấp nhận.
Còn mẹ Nhan… càng không có ý kiến gì. Bà luôn tự hỏi một vấn đề, đó là có phải người đồng tính thường mẫn cảm hơn với nghệ thuật không… Mà bố Nhan vì sao lại thích nữ giới…
Sau đó, rửa ráy, ăn sáng, thay đồ, ra khỏi cửa. Nhan Tử Khâm từ tối qua đã sắp xếp xong hành lý, thật là đảm đang.
Trên đường tới sân bay, Tần Dật đột nhiên nhớ tới điều gì đó, “Này, Tần La Phu đâu rồi?”
Nhan Tử Khâm đỡ trán, “Hai tháng trước anh đã giao nó cho Nhược Uyên…”
12 rưỡi theo giờ Bắc Kinh, Nhan Tử Khâm nắm tay Tần Dật xuất hiện trước một căn nhà phong cách Tây ở Tokyo.
Ơ, cổng khóa chặt.
Tần Dật ngạc nhiên.
Nhan Tử Khâm lấy di động ra nhấn nút mở máy, một tin nhắn bỗng chốc hiện ra trước mắt:Tử Khâm con là đồ nói dối! Con bảo 11 giờ hơn tới, mẹ với ba còn chờ mãi ở sân bay Narita, giờ đã 1 giờ chiều rồi!
Nhan Tử Khâm giật khóe miệng gọi điện thoại, đầu bên kia truyền tới một giọng nữ cao AA: “Nhan Tử Khâm! Con không phải căn bản không tới chứ?! Hay là người ta không muốn về cùng con?!”
“Mẹ, mẹ đừng sốt ruột. Con đang đứng trước cửa nè, em ấy cũng ở đây.”
“Không phải con đã bảo là không cần tới đón sao. Có điều, mẹ, bọn con quên mất là chuyện chênh lệch thời gian…”
Tiếp đó Tần Dật liền được gặp “bố mẹ chồng” trong truyền thuyết.
Mẹ Nhan rất đáng yêu, mặc một chiếc sườn xám trắng ngà, bộ dạng rất có khí chất, đến lúc nói chuyện lại bla bla không ngừng. Bố Nhan thì lại không nói gì, chỉ thi thoảng nhìn bọn họ một cái.
“A Dật à, đừng có thấy Tử Khâm hiện tại nhân mô cẩu dạng, lúc trước rất nghịch ngợm đó.”(Nhân mô cẩu dạng: dùng để chỉ những người trông có vẻ lịch sự, phong độ nhưng trong lòng lại xấu xa ở đây chỉ được dùng với ý mỉa mai, trêu chọc chứ không có ý nặng nề)
“A Dật à, con là người đầu tiên Tử Khâm đưa về nhà đó.”
“A Dật à, thực ra mấy năm trước Tử Khâm đã nhắc đến con với cô chú rồi.”
“A Dật à, Tử Khâm nhà cô chú tuy tích cách có chút tinh nghịch nhưng thực ra là người rất biết chăm sóc người khác đó.”
“…”
“A Dật, hai đứa con đứa nào trên đứa nào dưới vậy…”
“Phụt…” Tần Dật thật sự nhịn không được, phun hết nước trà trong miệng ra.
“Mẹ!”
Cả nhà đều vui nha quý vị.
HOÀN
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất