Anh Không Hối Hận Khi Yêu Em Đâu
Chương 3
Chưa để quản gia nó hết câu, anh đã nhanh chóng chạy vội lên phòng tắm rửa thay quần áo. Không những thế, trước khi đi anh còn xịt chai nước hoa đắt nhất đặt hàng từ nước Pháp.
Xuống nhà leo lên con xe đua số lượng có hạn, vừa lái anh vừa gọi điện làm phiền thư kí của mình. Cậu thư kí bị làm phiền ấm ức suy nghĩ rằng' mắc mớ gì vợ sếp tôi phải đi lần. Ủa rồi tôi bắt cóc hả?'. Cậu cũng không suy nghĩ tại sao hôm nay sếp lại đi hỏi phu nhân của mình đâu. Cậu cũng không muốn suy nghĩ lắm vì người yêu cậu hay ghen lắm luôn. Huhu, hôm qua làm về trễ ăn tối xong thì bị ông xã mần cho bây giờ vẫn còn đau lưng. Sáng ra lại bị ông sếp làm phiền, may mà ông xã đi mua cháo cho cậu rồi chứ không mai cậu lại phải xin nghỉ mất. Ai nói về làm thư kí của sếp sướng, thằng bạn chết bầm đó chỉ biết làm phiền người khác thôi.
Còn phía bên kia, Lại Hoàng không tim không phổi không cảm thấy mình có lỗi khi đã làm phiền đến buổi sáng ngày nghỉ cũng như giấc mộng đẹp của người khác mà nhanh chóng phi xe đến chỗ thư kí chỉ. Anh bây giờ chỉ có suy nghĩ là bảo bối của anh đâu rồi nhỉ và không biết gặp em ấy thì em ấy có vui không.
Đến nơi, bước xuống xe với kiểu cá soai khiến phụ nữ đi đường phải quay lại nhìn, đàn ông thì phải ghen tỵ. Anh lia mắt tìm kiếm hình bóng cậu. Đập vào mắt anh là hình ảnh cậu con trai nhỏ đang đẩy xe đầy gạch, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đỏ ửng vì mệt. Tim anh nhói lên, hóa ra mấy năm nay anh đối xử với cậu như vậy, anh tiến lại chỗ cậu. Có lẽ chỉ những người nhìn kĩ mới nhận ra bước chân anh rất nhanh, nhanh như muốn bay đến trước mặt người kia vậy. Vừa đúng lúc, cậu hạ xe xuống thì nhìn thấy anh đang tiến lại chỗ mình.
Cậu ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh chóng nhận ra anh đang tiến về chỗ cậu. Trần Bảo Lâm chạy, cậu chạy đi như một bản năng của mình. Vừa chạy cậu vừa khóc và suy nghĩ xem có phải cậu làm sai gì không hay cậu đã phiền gì đến anh rồi. Cậu nhớ rõ ràng lời nói của anh một tháng trước, anh bảo cậu phiền phức, anh bảo cậu vô dụng nhưng biết làm sao giờ, chân cậu bị tật cho nên làm gì cũng chậm chạp. Cậu nhớ rõ ràng anh câu nói cuối cùng của anh:
- Sau này cậu tốt hơn hết là tránh xa khỏi tầm mắt của tôi, thấy tôi thì tránh xa ra không thì li hôn.
Khi nghe anh nói như thế, cậu đau lắm nhưng cậu không làm gì được, cậu không muốn li hôn, cậu không muốn buông tay. Nghĩ đến đây cậu chạy rất nhanh, cậu muốn chạy trốn anh. Anh bảo nếu cậu xuất hiện trước mặt anh thì anh sẽ li hôn với cậu, cậu không muốn thế. Bảo Lâm chạy mà không biết rằng phía sau cậu có một thân ảnh đuổi theo, anh biết lí do cậu chạy trốn anh. Bây giờ anh phải chuộc lỗi mới được. Anh cũng nhanh chóng bắt kịp cậu, kéo tay ôm cậu vào lòng:
- Anh xin lỗi, Bảo Bảo
Cậu cứng người, anh xin lỗi cậu ư, không, không đâu, anh chán ghét, ghê tởm cậu thế cơ mà. Chắc bác trai bác gái bắt anh làm như thế thôi, lại có điều kiện gì lớn đến mức anh phải giả vờ yêu cậu thế. Trước đây, mỗi lần cậu muốn anh ở với cậu một hôm thì bác trai đưa ra điều kiện với anh, nếu anh thích thì sẽ ở với cậu nhưng thực chất chỉ là được một buổi sáng hoặc một buổi chiều. Bây giờ có lẽ cũng thế đi.
Thấy cậu im lặng, anh tò mò cúi xuống nhìn thì lại đau lòng, gương mặt búp bê ướt đẫm nước mắt, đôi mắt to tròn giờ đã đỏ và sưng lên rồi. Cúi xuống hôn lên khóe mắt cậu, anh nói:
- Anh xin lỗi, bảo bối, anh xin lỗi đã đối xử với em không tốt. Từ bây giờ, anh hứa sẽ yêu em mà, đừng khóc nữa nhé anh đau lắm.
Cậu bàng hoàng, đứng ngốc nhìn anh. Cậu không muốn suy nghĩ gì cả. Anh nhìn cậu cười' thỏ ngốc'. Chưa để cậu kịp nói gì, anh đã bế cậu tiêu soái đi về xe của mình. Đến lúc cậu kịp định thần lại thì anh cũng đã lên xe và đang thắt dây an toàn cho cậu. Thắt xong, anh còn hôn cậu một cái vào khoé môi khiến cậu như quả cà chua chín. Thấy cậu đáng yêu quá, anh lại hôn một cái nữa vào má bánh bao của cậu và lái xe đi.
Trên đường đi, cậu nhìn anh không chớp mắt, cậu đang tìm lý do anh nói với cậu những lời này, tìm cho mình lời giải đáp cho những hành động sáng nay của anh. Cậu không hiểu và giờ cậu cũng không muốn hiểu. Cậu sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp để rồi khi tỉnh lại, cậu lại nhìn thấy một Cao Lại Hoàng ghê tởm cậu, một Cao Lại Hoàng chán ghét cậu, một Cao Lại Hoàng xa lánh cậu. Xe anh là xe đua nên đi rất nhanh đã về tới nhà, anh gọi cậu mãi mà cậu không nghe nên đành phải tháo thắt dây an toàn ra cho mình và cho cậu. Còn bản thân cậu, cậu đang mải chìm vào suy nghĩ của mình đến mức anh bế cậu lên phòng lúc nào không hay. Đến khi cậu nhận ra thì đã ở trên giường anh lúc nào không hay. Cao Lại Hoàng nói với cậu:
- Bảo bối, anh có chuyện muốn nói với anh em, anh..
- Em biết, em biết mà. Anh không phải lo, anh cứ nói với em đi. Điều kiện bác trai khó lắm phải không, để em đi nói với bác cho. Anh không phải miễn cưỡng mình đâu- không để anh nói hết, cậu đã ngắt lời. Vừa nói cậu vừa khóc, cậu vừa đứng lên dịch ra xa giường anh. Không phải cậu không tin anh mà là cậu không muốn bản thân mình lại có hi vọng nữa, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều. Chẳng thà bây giờ chỉ ở bên cạnh anh là được.
Thực ra trước đây cậu cũng đã từng nghe thấy anh và bác trai nói chuyện với nhau. Khi ấy cậu mới biết được thì ra những lần ở bên cậu là anh có điều kiện cần thực hiện, cần sự giúp đỡ từ bác nên mới miễn cưỡng ở với cậu. Dần dần, cậu không còn đòi hỏi muốn ở bên cạnh anh nữa vì cậu nhận ra, anh không những không yêu cậu mà còn chán ghét, thậm chí là hận cậu. Vì cậu mà anh không được lấy người con gái anh yêu. Cậu muốn học cách buông bỏ để không làm tổn thương mình nhưng không được. Tình cảm không phải đồ vật, không thể nói bỏ là bỏ được.
Anh sau khi nghe cậu nói thì giật mình, mới đầu anh cứ nghĩ cậu hiểu những hình như cậu hiểu lầm ý anh thì phải. Anh đâu có ý đó. Haizz, thỏ ngốc, đúng là cực ngốc. Anh nhanh chóng kéo cậu ngồi xuống giường với anh, anh nhẹ nhàng hôn môi cậu rồi nhìn vào mắt cậu nói:
- Anh, Cao Lại Hoàng yêu người con trai nhỏ đang ngồi trước mặt anh Trần Bảo Lâm. Anh xin lỗi vì hành động trước kia của mình, bây giờ anh sẽ yêu em thương em mà không cần điều kiện gì cả. Cao Lại Hoàng yêu Trần Bảo Lâm.
- Cho nên tha thứ cho anh nha- nói xong hết anh nhìn cậu xin tha thứ.
Cậu ôm anh khóc, khóc hết những nỗi đau của mình ra. Cậu khóc vì tủi, khóc vì anh đã yêu cậu. Cậu vui lắm, anh yêu cậu rồi, anh sẽ không chán ghét cậu nữa, anh sẽ không dùng ánh mắt ghê tởm cậu nữa, anh sẽ yêu cậu như cậu yêu anh.
Anh ôm cậu vào lòng, ôm cậu lên đùi để cậu khóc. Anh muốn cậu khóc hết những nỗi đau cậu phải chịu khi lấy anh để sau khi cậu khóc, anh và cậu sẽ là vợ chồng chân chính.
Ngoài cửa, ánh nắng chiếu vào phòng, chiếu lên hai người con trai đang ngủ. Họ ôm nhau trong niềm hạnh phúc. Trên môi hai người đều nở nụ cười, nụ cười của tình yêu.
Xuống nhà leo lên con xe đua số lượng có hạn, vừa lái anh vừa gọi điện làm phiền thư kí của mình. Cậu thư kí bị làm phiền ấm ức suy nghĩ rằng' mắc mớ gì vợ sếp tôi phải đi lần. Ủa rồi tôi bắt cóc hả?'. Cậu cũng không suy nghĩ tại sao hôm nay sếp lại đi hỏi phu nhân của mình đâu. Cậu cũng không muốn suy nghĩ lắm vì người yêu cậu hay ghen lắm luôn. Huhu, hôm qua làm về trễ ăn tối xong thì bị ông xã mần cho bây giờ vẫn còn đau lưng. Sáng ra lại bị ông sếp làm phiền, may mà ông xã đi mua cháo cho cậu rồi chứ không mai cậu lại phải xin nghỉ mất. Ai nói về làm thư kí của sếp sướng, thằng bạn chết bầm đó chỉ biết làm phiền người khác thôi.
Còn phía bên kia, Lại Hoàng không tim không phổi không cảm thấy mình có lỗi khi đã làm phiền đến buổi sáng ngày nghỉ cũng như giấc mộng đẹp của người khác mà nhanh chóng phi xe đến chỗ thư kí chỉ. Anh bây giờ chỉ có suy nghĩ là bảo bối của anh đâu rồi nhỉ và không biết gặp em ấy thì em ấy có vui không.
Đến nơi, bước xuống xe với kiểu cá soai khiến phụ nữ đi đường phải quay lại nhìn, đàn ông thì phải ghen tỵ. Anh lia mắt tìm kiếm hình bóng cậu. Đập vào mắt anh là hình ảnh cậu con trai nhỏ đang đẩy xe đầy gạch, mồ hôi nhễ nhại, gương mặt đỏ ửng vì mệt. Tim anh nhói lên, hóa ra mấy năm nay anh đối xử với cậu như vậy, anh tiến lại chỗ cậu. Có lẽ chỉ những người nhìn kĩ mới nhận ra bước chân anh rất nhanh, nhanh như muốn bay đến trước mặt người kia vậy. Vừa đúng lúc, cậu hạ xe xuống thì nhìn thấy anh đang tiến lại chỗ mình.
Cậu ngỡ ngàng nhưng cũng nhanh chóng nhận ra anh đang tiến về chỗ cậu. Trần Bảo Lâm chạy, cậu chạy đi như một bản năng của mình. Vừa chạy cậu vừa khóc và suy nghĩ xem có phải cậu làm sai gì không hay cậu đã phiền gì đến anh rồi. Cậu nhớ rõ ràng lời nói của anh một tháng trước, anh bảo cậu phiền phức, anh bảo cậu vô dụng nhưng biết làm sao giờ, chân cậu bị tật cho nên làm gì cũng chậm chạp. Cậu nhớ rõ ràng anh câu nói cuối cùng của anh:
- Sau này cậu tốt hơn hết là tránh xa khỏi tầm mắt của tôi, thấy tôi thì tránh xa ra không thì li hôn.
Khi nghe anh nói như thế, cậu đau lắm nhưng cậu không làm gì được, cậu không muốn li hôn, cậu không muốn buông tay. Nghĩ đến đây cậu chạy rất nhanh, cậu muốn chạy trốn anh. Anh bảo nếu cậu xuất hiện trước mặt anh thì anh sẽ li hôn với cậu, cậu không muốn thế. Bảo Lâm chạy mà không biết rằng phía sau cậu có một thân ảnh đuổi theo, anh biết lí do cậu chạy trốn anh. Bây giờ anh phải chuộc lỗi mới được. Anh cũng nhanh chóng bắt kịp cậu, kéo tay ôm cậu vào lòng:
- Anh xin lỗi, Bảo Bảo
Cậu cứng người, anh xin lỗi cậu ư, không, không đâu, anh chán ghét, ghê tởm cậu thế cơ mà. Chắc bác trai bác gái bắt anh làm như thế thôi, lại có điều kiện gì lớn đến mức anh phải giả vờ yêu cậu thế. Trước đây, mỗi lần cậu muốn anh ở với cậu một hôm thì bác trai đưa ra điều kiện với anh, nếu anh thích thì sẽ ở với cậu nhưng thực chất chỉ là được một buổi sáng hoặc một buổi chiều. Bây giờ có lẽ cũng thế đi.
Thấy cậu im lặng, anh tò mò cúi xuống nhìn thì lại đau lòng, gương mặt búp bê ướt đẫm nước mắt, đôi mắt to tròn giờ đã đỏ và sưng lên rồi. Cúi xuống hôn lên khóe mắt cậu, anh nói:
- Anh xin lỗi, bảo bối, anh xin lỗi đã đối xử với em không tốt. Từ bây giờ, anh hứa sẽ yêu em mà, đừng khóc nữa nhé anh đau lắm.
Cậu bàng hoàng, đứng ngốc nhìn anh. Cậu không muốn suy nghĩ gì cả. Anh nhìn cậu cười' thỏ ngốc'. Chưa để cậu kịp nói gì, anh đã bế cậu tiêu soái đi về xe của mình. Đến lúc cậu kịp định thần lại thì anh cũng đã lên xe và đang thắt dây an toàn cho cậu. Thắt xong, anh còn hôn cậu một cái vào khoé môi khiến cậu như quả cà chua chín. Thấy cậu đáng yêu quá, anh lại hôn một cái nữa vào má bánh bao của cậu và lái xe đi.
Trên đường đi, cậu nhìn anh không chớp mắt, cậu đang tìm lý do anh nói với cậu những lời này, tìm cho mình lời giải đáp cho những hành động sáng nay của anh. Cậu không hiểu và giờ cậu cũng không muốn hiểu. Cậu sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp để rồi khi tỉnh lại, cậu lại nhìn thấy một Cao Lại Hoàng ghê tởm cậu, một Cao Lại Hoàng chán ghét cậu, một Cao Lại Hoàng xa lánh cậu. Xe anh là xe đua nên đi rất nhanh đã về tới nhà, anh gọi cậu mãi mà cậu không nghe nên đành phải tháo thắt dây an toàn ra cho mình và cho cậu. Còn bản thân cậu, cậu đang mải chìm vào suy nghĩ của mình đến mức anh bế cậu lên phòng lúc nào không hay. Đến khi cậu nhận ra thì đã ở trên giường anh lúc nào không hay. Cao Lại Hoàng nói với cậu:
- Bảo bối, anh có chuyện muốn nói với anh em, anh..
- Em biết, em biết mà. Anh không phải lo, anh cứ nói với em đi. Điều kiện bác trai khó lắm phải không, để em đi nói với bác cho. Anh không phải miễn cưỡng mình đâu- không để anh nói hết, cậu đã ngắt lời. Vừa nói cậu vừa khóc, cậu vừa đứng lên dịch ra xa giường anh. Không phải cậu không tin anh mà là cậu không muốn bản thân mình lại có hi vọng nữa, hi vọng càng nhiều thì thất vọng càng nhiều. Chẳng thà bây giờ chỉ ở bên cạnh anh là được.
Thực ra trước đây cậu cũng đã từng nghe thấy anh và bác trai nói chuyện với nhau. Khi ấy cậu mới biết được thì ra những lần ở bên cậu là anh có điều kiện cần thực hiện, cần sự giúp đỡ từ bác nên mới miễn cưỡng ở với cậu. Dần dần, cậu không còn đòi hỏi muốn ở bên cạnh anh nữa vì cậu nhận ra, anh không những không yêu cậu mà còn chán ghét, thậm chí là hận cậu. Vì cậu mà anh không được lấy người con gái anh yêu. Cậu muốn học cách buông bỏ để không làm tổn thương mình nhưng không được. Tình cảm không phải đồ vật, không thể nói bỏ là bỏ được.
Anh sau khi nghe cậu nói thì giật mình, mới đầu anh cứ nghĩ cậu hiểu những hình như cậu hiểu lầm ý anh thì phải. Anh đâu có ý đó. Haizz, thỏ ngốc, đúng là cực ngốc. Anh nhanh chóng kéo cậu ngồi xuống giường với anh, anh nhẹ nhàng hôn môi cậu rồi nhìn vào mắt cậu nói:
- Anh, Cao Lại Hoàng yêu người con trai nhỏ đang ngồi trước mặt anh Trần Bảo Lâm. Anh xin lỗi vì hành động trước kia của mình, bây giờ anh sẽ yêu em thương em mà không cần điều kiện gì cả. Cao Lại Hoàng yêu Trần Bảo Lâm.
- Cho nên tha thứ cho anh nha- nói xong hết anh nhìn cậu xin tha thứ.
Cậu ôm anh khóc, khóc hết những nỗi đau của mình ra. Cậu khóc vì tủi, khóc vì anh đã yêu cậu. Cậu vui lắm, anh yêu cậu rồi, anh sẽ không chán ghét cậu nữa, anh sẽ không dùng ánh mắt ghê tởm cậu nữa, anh sẽ yêu cậu như cậu yêu anh.
Anh ôm cậu vào lòng, ôm cậu lên đùi để cậu khóc. Anh muốn cậu khóc hết những nỗi đau cậu phải chịu khi lấy anh để sau khi cậu khóc, anh và cậu sẽ là vợ chồng chân chính.
Ngoài cửa, ánh nắng chiếu vào phòng, chiếu lên hai người con trai đang ngủ. Họ ôm nhau trong niềm hạnh phúc. Trên môi hai người đều nở nụ cười, nụ cười của tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất