Anh Luôn Ở Trong Trái Tim Em Abo
Chương 43
Editor: Gió
Tạ Chu Nghiêu luống cuống chạy xuống tầng, lúc thấy Lý Tinh Trạch tay run lên. Lý Tinh Trạch nhịn au nói không sao, bác sĩ đang cấp cứu ở bên cạnh cũng nói chỉ bị gãy xương, để anh không quá lo lắng. Lý Tinh Trạch không yên tâm để anh ở nhà một mình, bảo anh lên xe cấp cứu cùng, Tưởng Lê lái xe ở phía sau.
Trước đó lúc Tưởng Lê gọi 120 xong định tiếp tục gọi điện báo cảnh sát thì bị Lý Tinh Trạch cản lại. hắn không muốn nơi ở của mình bị lộ, càng không muốn chuyện xấu trong nhà bị rêu rao ra ngoài nữa.
Tưởng Lê nghe xong cũng hiểu, hoảng sợ hỏi hắn có phải đám người Trần Ngọc Như ra tay hay không.
Lý Tinh Trạch không trả lời thẳng, nhưng nhờ cô đừng nói chuyện này ra ngoài, đừng để Tạ Chu Nghiêu bị dọa sợ.
Sau khi đến bệnh viện, một mình Lý Tinh Trạch đi vào phòng cấp cứu, Tạ Chu Nghiêu và Tưởng Lê ở bên ngoài chờ.
Tạ Chu Nghiêu lo lắng đi qua đi lại. Tưởng Lê vốn không muốn đến ý tới anh, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, lại nhớ tới những đau đớn anh đã phải chịu, không khỏi có chút thương cảm cho anh. Vì vậy đi đến bên cạnh anh: “Anh đừng đi như thế nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi. Vết thương của Tinh Trạch không nghiêm trọng lắm đâu.”
Tạ Chu Nghiêu lại không nghe, giọng gấp đến nỗi lạc cả đi: “Vết thương trên tay em ấy vừa mới khép lại, còn chưa lành hẳn, bây giờ lại còn bị thương nặng như vậy nữa.”
Tưởng Lê chỉ đành an ủi anh: “Đừng lo, bác sĩ cũng nói cậu ấy chỉ bị gãy xương thôi. Vừa này tôi cũng nhìn thấy, thật sự là nhưng chỗ khác của cậu ấy không bị va chạm vào.”
Tạ Chu Nghiêu nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, vốn không nghe vào tai, đột nhiên lại như phát hiện ra chuyện gì đó, nắm lấy Tưởng Lê nói: “Cô nói vừa nãy cô cũng thấy, vậy tại sao em ấy lại bị thương?”
Ở trên xe cứu thương Lý Tinh Trạch cũng không nói cụ thể, chỉ nói là hắn không cẩn thận bị xe quẹt, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hai người ngày mai sẽ đi, sao tối nay lại trùng hợp bị tai nạn xe như vậy được chứ? Hơn nữa vừa mới xuống tầng thì bị va?
“Tài xe lái xe đi bên cạnh tôi hẳn là một người mới lái, có lẽ nhầm chân ga thành chân phanh, thật ra chuyện này rất thường gặp, lúc tôi mới học xe cũng thường xuyên phạm phải lỗi này.” Tưởng Lê cố gắng để biểu cảm của mình không có chút sơ hở nào.
Nhưng Tạ Chu Nghiêu lại không dễ dàng bị lay chuyển như vậy: “Vậy tại sao lại không báo cảnh sát?”
“Tinh Trạch nói ngày mai các anh sẽ đi, nếu báo cảnh sát thì sẽ để lỡ chuyến.”
Những gì Tưởng Lê nói cũng giống với những gì khi nãy Lý Tinh Trạch nói trên xe cứu thương, Tạ Chu Nghiêu dù trong lòng vẫn không yên tâm, nhưng cũng không tiện thể hiện sự nghi ngờ ngay trước mặt Tưởng Lê, chỉ đành im lặng.
Tưởng Lê nói tiếp: “Không phải anh vừa mới xuất viện được mấy ngày hay sao, vẫn nên ngồi xuống trước đi đã.”
Đúng lúc cô nhắc tới chuyện này, lý trí của Tạ Chu Nghiêu mới quay lại, cùng cô ngồi xuống ghế. Có điều lần này, Tạ Chu Nghiêu không thể nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu nữa.
Anh do dự một chốc, rồi nói: “Tưởng tiểu thư, tôi xin lỗi.”
Tưởng Lê đang định lấy điện thoại ra, bỗng dưng nghe được câu này, liền nhìn về phía anh.
Tạ Chu Nghiêu không tránh ánh mắt ấy, ngược lại lại càng áy náy hơn: “Tôi biết giờ tôi nói gì cũng vô dụng, nhưng tôi thật sự không muốn làm tổn thương cô, tôi cũng có nỗi khổ của mình.”
Tưởng Lê không trả lời, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Anh cúi đầu, anh thật sự rất hổ thẹn, không dám đối mặt với Tưởng Lê. Dù sao Tưởng Lê từ đầu đến cuối chưa từng làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến anh, nhưng anh lại cướp mất người mà người ta quan tâm nhất.
Tưởng Lê yên lặng, một lúc sau mới nói: “Chuyện của anh Tinh Trạch đã nói với tôi cả rồi.”
Tạ Chu Nghiêu vẫn cúi đầu không nói.
“Thật ra thì bữa tiệc tối hôm đó tôi thật sự rất tức giận, tôi lớn thế này rồi chưa bao giờ mất mặt như vậy. Hơn nữa hai người còn thông đồng để lừa tôi.” Tưởng Lê giả vờ tức giận nói.
“Thật sự xin lỗi cô.” Tay Tạ Chu Nghiêu nắm chặt vải quần, như một đứa trẻ làm sai đang cúi đầu nghe khiển trách, ngoài xin lỗi ra cũng không biết nên nói gì.
Anh như vậy, không khỏi khiến Tưởng Lê nhớ tới những lần nói chuyện với anh khi ở trên tàu Viking. Khi ấy Tưởng Lê có cảm giác hơi khó hiểu, nhưng giờ nghĩ lại những gì Lý Tinh Trạch nói thì cũng hiểu ra.
Tạ Chu Nghiêu này mới là Tạ Chu Nghiêu thật sự.
Chẳng trách khi ấy cô cảm thấy tình cảm của Tạ Chu Nghiêu và Ôn Thế Tước rất tốt, nhưng lúc ở chung Tạ Chu Nghiêu lại quá bình tĩnh, không có ánh mắt và cảm xúc của một người đang yêu nên có.
Khi đó Tưởng Lê chỉ tập trung vào một mình Lý Tinh Trạch, đương nhiên sẽ không nhìn ra. Nhưng sau khi nghĩ thông suốt điều này, cô lại càng không thể hận anh.
Khoảng thời gian mình ở trên tàu Viking, đối với anh hẳn là dằn vặt lắm.
So với Tạ Chu Nghiêu, thứ cô mất đi chỉ là một đoạn tình cảm. Nhưng nhớ đến chuyện hai người vì có thể được ở bên nay đã gặp phải những trắc trở như thế nào, cô cảm thấy tình cảm của mình chẳng đáng là gì cả.
Dẫu sao kể từ khi bắt đầu cô đã biết, trong trái tim Lý Tinh Trạch có một người mà hắn không thể quên.
Giờ đây người ấy đã quay về rồi, cô cứ tiếp tục dây dưa thì chỉ càng thêm đau đớn và cũng sẽ khiến Lý Tinh Trạch căm ghét cô.
Tưởng Lê hít thật sâu mấy hơi, cảm giác từ trước tới nay vẫn luôn khó có thể diễn tả ấy giống như bị những lần hít thở sâu này đẩy ra ngoài, trong lòng cũng dần dần trở nên thoải mái hơn.
Cô nói: “Thôi, dưa chín ép cũng chẳng ngọt. Hơn nữa các anh cũng có con rồi, tôi không có hứng thú làm mẹ kế đâu.”
Tạ Chu Nghiêu kinh ngạc ngẩng đầu, khi thấy ý cười dịu dàng trong mắt cô cổ họng cũng chua xót.
Tưởng Lê vốn định thể hiện mình là người rộng lượng, kết quả thấy khóe mắt ửng đỏ của anh, giống như là một giây sau đấy nước mắt sẽ lăn xuống, không nhịn được mắt cũng đỏ lên, oán giận nói: “Anh đừng khóc mà, tôi có bắt nạt anh đâu. Ở đây nhiều người qua lại, mất mặt lắm.” Dứt lời cô vỗ vỗ bả vai anh.
Anh cười, nước mắt vì động tác này mà mất kiểm soát rơi xuống. Nhưng rất nhanh anh đã lau nó đi, chân này nói với Tưởng Lê: “Tưởng tiểu thư, cô tốt bụng như vậy, nhất định sẽ gặp được người đối xử tốt với cô hơn Tinh Trạch.”
Tưởng Lê nhìn lên trần nhà, nuốt nước mắt vào trong rồi mới nói: “Tất nhiên rồi. Thật ra thì Lý Tinh Trạch không tốt như tôi tưởng, đần chết đi được. Trước kia, khi ở bên nhau tôi cứ như bạn trai của cậu ta vậy, cái gì cũng phải sắp xếp cho cậu ta, lại còn phải dỗ cho cậu ta cười, mệt mỏi thật sự.”
Tạ Chu Nghiêu nghe cô phàn nàn, nhưng cảm tháy cô thẳng thắn như vậy rất đáng yêu, càng vui hơn là Lý Tinh Trạch có một cô gái tốt bụng như vậy bầu bạn trong quãng thời gian anh không ở đây,
“Có điều tôi cũng khuyên anh thật lòng.” Tưởng Lê đổi chủ đề, trở nên nghiêm túc.
Tạ Chu Nghiêu nhìn cô: “Gì cơ?”
“Người nhà Tinh Trạch không phải loại tốt đẹp gì, ngoài mẹ cậu ta ra, không ai đối xử với cậu ta thật lòng cả. Chuyện cánh tay bị thương lần trước, anh cũng biết, lúc đó tôi ở hiện trường, nhìn thôi cũng đã thấy sợ. Mẹ cả nhà cậu ta đến chuyện như giam giữ cũng làm được thì cũng chẳng coi hắn là người nhà. Vậy nên các anh đi rồi sau này có thể không về thì đừng về.” Tưởng Lê khuyên nhủ.
Tạ Chu Nghiêu biết Lý Tinh Trạch bị nhốt trong nhà một đêm, nhưng Lý Tinh Trạch lại không nói chi tiết với anh. Đến cả vết thương trên cánh tay cũng nói là lúc phản khắng không cẩn thận bị rách.
Anh muốn biết chi tiết khi đó thế nào, liền hỏi Tưởng Lê: “Cô đến tìm em ấy lúc nào?”
“Ngay buổi sáng hôm sau bữa tiệc. May mà tôi đến, nếu không không biết lúc nào cậu ta mới có thể chạy ra nữa.” Nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó Tưởng Lê thở dài: “Mẹ cả cậu ta thật quá ngang ngạnh, ép cậu ta đến nỗi phải leo ống nước trốn xuống, rồi phải lái xe tông vào cửa mới có thể đi được. Nếu như bị người ngoài nhìn thấy, chắc chắn không tin cậu ta là thiếu gia của Lý gia đâu.”
Mắt Tạ Chu Nghiêu trợn to, đang định nói gì đó, cửa phòng cấp cứu đã được đẩy ra.
Lý Tinh Trạch đi ra cùng y tá, Tạ Chu Nghiêu và Tưởng Lê vội tiến tới hỏi hắn thế nào rồi.
Trên mặt hắn không có huyết sắc, tinh thần cũng không tệ lắm, cười nói: “Không sao, chỉ gãy xương thôi. Bác sĩ đã cố định cho rồi, nghĩ ngơi một quãng thời gian là ổn ấy mà.”
Y tá ở bên cạnh cũng nói: “Ai trong các bạn đi cùng tôi làm thủ thục lấy thuốc nào.”
Tạ Chu Nghiêu muốn đi, Tưởng Lê ngăn anh lại: “Tôi đi cho, anh bớt đi lại thôi, ở đây với cậu ta đi.”
Tạ Chu Nghiêu muốn nói như vậy phiền cô qua, nhưng Tưởng Lê nói xong liền đi cùng y tá. Nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của cô, Tạ Chu Nghiêu thở dài nói: “Cô ấy là một gái tốt.”
Lý Tinh Trạch không biết vừa rồi hai người đã nói những gì, liền hỏi: “Sao anh biết?”
Tạ Chu Nghiêu lo lắng nhìn hắn: “Tay em thật sự không có vấn đề gì khác chứ?”
Cánh tay của Lý Tinh Trạch được cố định băng vải trước ngực, thấy anh hỏi như vậy thì ghé lại, nói bên tay anh: “Có, bác sĩ bảo khoảng thời gian này hoạt động sẽ bất tiện, phải nhờ nửa kia chăm sóc.”
Tạ Chu Nghiêu nghe ra chút không đứng đắn trong lời của hắn, tai hơi nong nóng, nhưng nhìn thấy ý cười rực rỡ trong mắt hắn, không khỏi nhớ tới những điều Tưởng Lê vừa nói.
Anh biết Lý Tinh Trạch không nói là vì không muốn khiến anh lo lắng, nhưng vừa nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục ở lại đây có lẽ sẽ có chuyện, trong lòng không yên tâm. Anh nắm lấy tay trái của Lý Tinh Trạch, vuốt ve gốc ngón nhẫn của hắn, nói: “Ngày mai chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Lý Tinh Trạch nói: “Ừm.”
Tốc độ làm thủ tục của Tưởng Lê rất nhanh, lại khăng khăng muốn đưa hai người họ về. Đến dưới tầng, Tạ Chu Nghiêu vào sảnh trước, ở đằng xa nhìn Lý Tinh Trạch và Tưởng Lê nói chuyện.
Anh vẫn lo lắng chuyện vừa rồi liệu có khi nào tái diễn nữa hay không, cũng may sau khi chuyện xảy ra ở cổng có thêm vài bảo vệ đứng gác. Tưởng Lê cũng không giữu Lý Tinh Trạch lâu, chỉ nói chuyện một lúc rồi quay người lên xe.
Sau khi cô lái xe đi xa rồi, Lý Tinh Trạch mới xoay người đi vào. Tạ Chu Nghiêu lập tức nghênh đón: “Về thôi.”
Lý Tinh Trạch cười gật đầu, cùng anh đi vào thang máy. Sau khi về đến nhà, còn chưa kịp cởi dày đã bị anh áp lên cửa.
Thấy dáng vẻ anh kiễng chân hôn mình nhưng lại thận trọng không dám đụng vào cánh tay, trong lòng Lý Tinh Trạch ấm áp, cúi đầu để tiện cho anh hôn, tay trái cũng vòng qua ôm lấy eo anh.
Tư thế này rất dễ mệt, Tạ Chu Nghiêu lại không chịu dừng lại. Vừa rồi Tưởng Lê có ở đó, anh phải kiềm chế tâm trạng mình mãi, giờ chỉ còn hai người họ, những điều nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ tựa như một cơn thủy triều dâng lên khiến khắp nơi đều chìm trong nước
Khóe mắt anh ướt, cũng không hôn được nữa, ôm cổ Lý Tinh Trạch không động đậy.
Trước kia khi ôm nhau như thế này anh có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Lý Tinh Trạch, nhưng hôm nay giữa hai người chỉ có thể duy trì một khoảng cách. Anh không thích khoảng trống như vậy, cũng không muốn suy tính thiệt hơn nữa, liền kéo tay Lý Tinh Trạch tới góc phòng khách, mở va-li của Lý Tinh Trạch ra, lật ra một chiếc hộp.
Lý Tinh Trạch không biết anh định làm gì, chỉ nhìn.
Đầu tiên Tạ Chu Nghiêu kéo tay trái của hắn, đeo một chiếc nhẫn vào ngón nhẫn, rồi đặt chiếc còn lại vào lòng bàn tay hắn, đưa tay trái mình ra.
Lý Tinh Trạch kinh ngạc nói: “Không phải đã nói là sang bên kia em chọn một một đôi nhẫn khác rồi cầu hôn lại rồi sao?”
Tạ Chu Nghiêu cũng biết bản thân chủ động thế này hơi mất mặt, nhưng anh và Lý Tinh Trạch có thể đi được đến ngày hôm này cũng chẳng dễ dàng gì rồi, vậy thì cần gì phải so đo nữa.
Lúc vừa tỉnh lại ở bệnh viện, suy nghĩ của anh đã lệch đi, vẫn không buông bỏ được hận thù. Nhưng dù anh có giết Lý Hằng Sinh rồi sau đó sẽ ra sao đây? Nếu như điều đó phải trả giá bằng việc một lần nữa mất đi Lý Tinh Trạch, thì anh thà rằng chẳng báo thù.
Anh lắc đầu, nức nở nói: “Không muốn chờ nữa.”
Không ngờ rằng có thể thấy anh chủ động trong chuyện kết hôn, Lý Tinh Trạch mừng rõ không thôi, thăm dò nói: “Không muốn chờ gì cơ?”
“Sau khi tới bên kia thì đi đăng kí trước.” Anh vẫn duy trì tư thế dơ tay trái ra, nước mắt tự như một vì sao rực rỡ rơi vào trong tim Lý Tinh Trạch. Lý Tinh Trạch không nhịn được nữa, chậm rãi đeo chiếc nhân vào phần gốc của ngón nhân, cúi người hôn anh một cái, trịnh trọng nói: “Có thể vừa mang thai rồi kết hôn cùng chồng, anh đã là người hạnh phúc nhất trên thế giới này rồi đấy.”
Nước mắt Tạ Chu Nghiêu liền lăn xuống, anh muốn dựa vào ngực Lý Tinh Trạch, nhưng lại kiêng dè cánh tay bị thương, chỉ đành ép mình đứng thẳng.
Lý Tinh Trạch lau nước mắt cho anh, dắt anh vào phòng ngủ: “Được rồi, cuối cùng sau này có thể danh chính ngôn thuận ngủ với anh rồi.”
Tạ Chu Nghiêu bị câu nói không đứng đắn này của hắn chọc người, đưa tay đánh hắn một cái: “Trước tiên phải chăm sóc cái tay em cho khỏi đi rồi hãy nói.”
Lý Tinh Trạch nằm lên giường, cũng không cởi quần áo, chỉ vào bụng anh nói: “Có con trai làm chứng, chồng anh ngủ với anh đâu dùng tay đâu.”
Hắn nói như vậy Tạ Chu Nghiêu lại đỏ mặt, dứt khoát giả vờ không nghe thấy, đi ra ngoài vắt khăn ấm tới lau cho hắn, giúp hắn cởi quần áo ra, rồi lót gối bên cánh tay phải.
Sau khi làm xong, Tạ Chu Nghiêu liền đi tắm.
Đến khi phòng tắm chuyền ra tiếng nước chảy Lý Tinh Trạch mới sầm mặt, gọi điện cho Tống Thấm.
Tạ Chu Nghiêu luống cuống chạy xuống tầng, lúc thấy Lý Tinh Trạch tay run lên. Lý Tinh Trạch nhịn au nói không sao, bác sĩ đang cấp cứu ở bên cạnh cũng nói chỉ bị gãy xương, để anh không quá lo lắng. Lý Tinh Trạch không yên tâm để anh ở nhà một mình, bảo anh lên xe cấp cứu cùng, Tưởng Lê lái xe ở phía sau.
Trước đó lúc Tưởng Lê gọi 120 xong định tiếp tục gọi điện báo cảnh sát thì bị Lý Tinh Trạch cản lại. hắn không muốn nơi ở của mình bị lộ, càng không muốn chuyện xấu trong nhà bị rêu rao ra ngoài nữa.
Tưởng Lê nghe xong cũng hiểu, hoảng sợ hỏi hắn có phải đám người Trần Ngọc Như ra tay hay không.
Lý Tinh Trạch không trả lời thẳng, nhưng nhờ cô đừng nói chuyện này ra ngoài, đừng để Tạ Chu Nghiêu bị dọa sợ.
Sau khi đến bệnh viện, một mình Lý Tinh Trạch đi vào phòng cấp cứu, Tạ Chu Nghiêu và Tưởng Lê ở bên ngoài chờ.
Tạ Chu Nghiêu lo lắng đi qua đi lại. Tưởng Lê vốn không muốn đến ý tới anh, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, lại nhớ tới những đau đớn anh đã phải chịu, không khỏi có chút thương cảm cho anh. Vì vậy đi đến bên cạnh anh: “Anh đừng đi như thế nữa, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi. Vết thương của Tinh Trạch không nghiêm trọng lắm đâu.”
Tạ Chu Nghiêu lại không nghe, giọng gấp đến nỗi lạc cả đi: “Vết thương trên tay em ấy vừa mới khép lại, còn chưa lành hẳn, bây giờ lại còn bị thương nặng như vậy nữa.”
Tưởng Lê chỉ đành an ủi anh: “Đừng lo, bác sĩ cũng nói cậu ấy chỉ bị gãy xương thôi. Vừa này tôi cũng nhìn thấy, thật sự là nhưng chỗ khác của cậu ấy không bị va chạm vào.”
Tạ Chu Nghiêu nhìn chằm chằm vào cửa phòng cấp cứu, vốn không nghe vào tai, đột nhiên lại như phát hiện ra chuyện gì đó, nắm lấy Tưởng Lê nói: “Cô nói vừa nãy cô cũng thấy, vậy tại sao em ấy lại bị thương?”
Ở trên xe cứu thương Lý Tinh Trạch cũng không nói cụ thể, chỉ nói là hắn không cẩn thận bị xe quẹt, nhưng anh vẫn cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hai người ngày mai sẽ đi, sao tối nay lại trùng hợp bị tai nạn xe như vậy được chứ? Hơn nữa vừa mới xuống tầng thì bị va?
“Tài xe lái xe đi bên cạnh tôi hẳn là một người mới lái, có lẽ nhầm chân ga thành chân phanh, thật ra chuyện này rất thường gặp, lúc tôi mới học xe cũng thường xuyên phạm phải lỗi này.” Tưởng Lê cố gắng để biểu cảm của mình không có chút sơ hở nào.
Nhưng Tạ Chu Nghiêu lại không dễ dàng bị lay chuyển như vậy: “Vậy tại sao lại không báo cảnh sát?”
“Tinh Trạch nói ngày mai các anh sẽ đi, nếu báo cảnh sát thì sẽ để lỡ chuyến.”
Những gì Tưởng Lê nói cũng giống với những gì khi nãy Lý Tinh Trạch nói trên xe cứu thương, Tạ Chu Nghiêu dù trong lòng vẫn không yên tâm, nhưng cũng không tiện thể hiện sự nghi ngờ ngay trước mặt Tưởng Lê, chỉ đành im lặng.
Tưởng Lê nói tiếp: “Không phải anh vừa mới xuất viện được mấy ngày hay sao, vẫn nên ngồi xuống trước đi đã.”
Đúng lúc cô nhắc tới chuyện này, lý trí của Tạ Chu Nghiêu mới quay lại, cùng cô ngồi xuống ghế. Có điều lần này, Tạ Chu Nghiêu không thể nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu nữa.
Anh do dự một chốc, rồi nói: “Tưởng tiểu thư, tôi xin lỗi.”
Tưởng Lê đang định lấy điện thoại ra, bỗng dưng nghe được câu này, liền nhìn về phía anh.
Tạ Chu Nghiêu không tránh ánh mắt ấy, ngược lại lại càng áy náy hơn: “Tôi biết giờ tôi nói gì cũng vô dụng, nhưng tôi thật sự không muốn làm tổn thương cô, tôi cũng có nỗi khổ của mình.”
Tưởng Lê không trả lời, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn anh.
Anh cúi đầu, anh thật sự rất hổ thẹn, không dám đối mặt với Tưởng Lê. Dù sao Tưởng Lê từ đầu đến cuối chưa từng làm bất cứ chuyện gì tổn thương đến anh, nhưng anh lại cướp mất người mà người ta quan tâm nhất.
Tưởng Lê yên lặng, một lúc sau mới nói: “Chuyện của anh Tinh Trạch đã nói với tôi cả rồi.”
Tạ Chu Nghiêu vẫn cúi đầu không nói.
“Thật ra thì bữa tiệc tối hôm đó tôi thật sự rất tức giận, tôi lớn thế này rồi chưa bao giờ mất mặt như vậy. Hơn nữa hai người còn thông đồng để lừa tôi.” Tưởng Lê giả vờ tức giận nói.
“Thật sự xin lỗi cô.” Tay Tạ Chu Nghiêu nắm chặt vải quần, như một đứa trẻ làm sai đang cúi đầu nghe khiển trách, ngoài xin lỗi ra cũng không biết nên nói gì.
Anh như vậy, không khỏi khiến Tưởng Lê nhớ tới những lần nói chuyện với anh khi ở trên tàu Viking. Khi ấy Tưởng Lê có cảm giác hơi khó hiểu, nhưng giờ nghĩ lại những gì Lý Tinh Trạch nói thì cũng hiểu ra.
Tạ Chu Nghiêu này mới là Tạ Chu Nghiêu thật sự.
Chẳng trách khi ấy cô cảm thấy tình cảm của Tạ Chu Nghiêu và Ôn Thế Tước rất tốt, nhưng lúc ở chung Tạ Chu Nghiêu lại quá bình tĩnh, không có ánh mắt và cảm xúc của một người đang yêu nên có.
Khi đó Tưởng Lê chỉ tập trung vào một mình Lý Tinh Trạch, đương nhiên sẽ không nhìn ra. Nhưng sau khi nghĩ thông suốt điều này, cô lại càng không thể hận anh.
Khoảng thời gian mình ở trên tàu Viking, đối với anh hẳn là dằn vặt lắm.
So với Tạ Chu Nghiêu, thứ cô mất đi chỉ là một đoạn tình cảm. Nhưng nhớ đến chuyện hai người vì có thể được ở bên nay đã gặp phải những trắc trở như thế nào, cô cảm thấy tình cảm của mình chẳng đáng là gì cả.
Dẫu sao kể từ khi bắt đầu cô đã biết, trong trái tim Lý Tinh Trạch có một người mà hắn không thể quên.
Giờ đây người ấy đã quay về rồi, cô cứ tiếp tục dây dưa thì chỉ càng thêm đau đớn và cũng sẽ khiến Lý Tinh Trạch căm ghét cô.
Tưởng Lê hít thật sâu mấy hơi, cảm giác từ trước tới nay vẫn luôn khó có thể diễn tả ấy giống như bị những lần hít thở sâu này đẩy ra ngoài, trong lòng cũng dần dần trở nên thoải mái hơn.
Cô nói: “Thôi, dưa chín ép cũng chẳng ngọt. Hơn nữa các anh cũng có con rồi, tôi không có hứng thú làm mẹ kế đâu.”
Tạ Chu Nghiêu kinh ngạc ngẩng đầu, khi thấy ý cười dịu dàng trong mắt cô cổ họng cũng chua xót.
Tưởng Lê vốn định thể hiện mình là người rộng lượng, kết quả thấy khóe mắt ửng đỏ của anh, giống như là một giây sau đấy nước mắt sẽ lăn xuống, không nhịn được mắt cũng đỏ lên, oán giận nói: “Anh đừng khóc mà, tôi có bắt nạt anh đâu. Ở đây nhiều người qua lại, mất mặt lắm.” Dứt lời cô vỗ vỗ bả vai anh.
Anh cười, nước mắt vì động tác này mà mất kiểm soát rơi xuống. Nhưng rất nhanh anh đã lau nó đi, chân này nói với Tưởng Lê: “Tưởng tiểu thư, cô tốt bụng như vậy, nhất định sẽ gặp được người đối xử tốt với cô hơn Tinh Trạch.”
Tưởng Lê nhìn lên trần nhà, nuốt nước mắt vào trong rồi mới nói: “Tất nhiên rồi. Thật ra thì Lý Tinh Trạch không tốt như tôi tưởng, đần chết đi được. Trước kia, khi ở bên nhau tôi cứ như bạn trai của cậu ta vậy, cái gì cũng phải sắp xếp cho cậu ta, lại còn phải dỗ cho cậu ta cười, mệt mỏi thật sự.”
Tạ Chu Nghiêu nghe cô phàn nàn, nhưng cảm tháy cô thẳng thắn như vậy rất đáng yêu, càng vui hơn là Lý Tinh Trạch có một cô gái tốt bụng như vậy bầu bạn trong quãng thời gian anh không ở đây,
“Có điều tôi cũng khuyên anh thật lòng.” Tưởng Lê đổi chủ đề, trở nên nghiêm túc.
Tạ Chu Nghiêu nhìn cô: “Gì cơ?”
“Người nhà Tinh Trạch không phải loại tốt đẹp gì, ngoài mẹ cậu ta ra, không ai đối xử với cậu ta thật lòng cả. Chuyện cánh tay bị thương lần trước, anh cũng biết, lúc đó tôi ở hiện trường, nhìn thôi cũng đã thấy sợ. Mẹ cả nhà cậu ta đến chuyện như giam giữ cũng làm được thì cũng chẳng coi hắn là người nhà. Vậy nên các anh đi rồi sau này có thể không về thì đừng về.” Tưởng Lê khuyên nhủ.
Tạ Chu Nghiêu biết Lý Tinh Trạch bị nhốt trong nhà một đêm, nhưng Lý Tinh Trạch lại không nói chi tiết với anh. Đến cả vết thương trên cánh tay cũng nói là lúc phản khắng không cẩn thận bị rách.
Anh muốn biết chi tiết khi đó thế nào, liền hỏi Tưởng Lê: “Cô đến tìm em ấy lúc nào?”
“Ngay buổi sáng hôm sau bữa tiệc. May mà tôi đến, nếu không không biết lúc nào cậu ta mới có thể chạy ra nữa.” Nghĩ đến tình cảnh ngày hôm đó Tưởng Lê thở dài: “Mẹ cả cậu ta thật quá ngang ngạnh, ép cậu ta đến nỗi phải leo ống nước trốn xuống, rồi phải lái xe tông vào cửa mới có thể đi được. Nếu như bị người ngoài nhìn thấy, chắc chắn không tin cậu ta là thiếu gia của Lý gia đâu.”
Mắt Tạ Chu Nghiêu trợn to, đang định nói gì đó, cửa phòng cấp cứu đã được đẩy ra.
Lý Tinh Trạch đi ra cùng y tá, Tạ Chu Nghiêu và Tưởng Lê vội tiến tới hỏi hắn thế nào rồi.
Trên mặt hắn không có huyết sắc, tinh thần cũng không tệ lắm, cười nói: “Không sao, chỉ gãy xương thôi. Bác sĩ đã cố định cho rồi, nghĩ ngơi một quãng thời gian là ổn ấy mà.”
Y tá ở bên cạnh cũng nói: “Ai trong các bạn đi cùng tôi làm thủ thục lấy thuốc nào.”
Tạ Chu Nghiêu muốn đi, Tưởng Lê ngăn anh lại: “Tôi đi cho, anh bớt đi lại thôi, ở đây với cậu ta đi.”
Tạ Chu Nghiêu muốn nói như vậy phiền cô qua, nhưng Tưởng Lê nói xong liền đi cùng y tá. Nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của cô, Tạ Chu Nghiêu thở dài nói: “Cô ấy là một gái tốt.”
Lý Tinh Trạch không biết vừa rồi hai người đã nói những gì, liền hỏi: “Sao anh biết?”
Tạ Chu Nghiêu lo lắng nhìn hắn: “Tay em thật sự không có vấn đề gì khác chứ?”
Cánh tay của Lý Tinh Trạch được cố định băng vải trước ngực, thấy anh hỏi như vậy thì ghé lại, nói bên tay anh: “Có, bác sĩ bảo khoảng thời gian này hoạt động sẽ bất tiện, phải nhờ nửa kia chăm sóc.”
Tạ Chu Nghiêu nghe ra chút không đứng đắn trong lời của hắn, tai hơi nong nóng, nhưng nhìn thấy ý cười rực rỡ trong mắt hắn, không khỏi nhớ tới những điều Tưởng Lê vừa nói.
Anh biết Lý Tinh Trạch không nói là vì không muốn khiến anh lo lắng, nhưng vừa nghĩ rằng nếu cứ tiếp tục ở lại đây có lẽ sẽ có chuyện, trong lòng không yên tâm. Anh nắm lấy tay trái của Lý Tinh Trạch, vuốt ve gốc ngón nhẫn của hắn, nói: “Ngày mai chúng ta vẫn nên đi thôi.”
Lý Tinh Trạch nói: “Ừm.”
Tốc độ làm thủ tục của Tưởng Lê rất nhanh, lại khăng khăng muốn đưa hai người họ về. Đến dưới tầng, Tạ Chu Nghiêu vào sảnh trước, ở đằng xa nhìn Lý Tinh Trạch và Tưởng Lê nói chuyện.
Anh vẫn lo lắng chuyện vừa rồi liệu có khi nào tái diễn nữa hay không, cũng may sau khi chuyện xảy ra ở cổng có thêm vài bảo vệ đứng gác. Tưởng Lê cũng không giữu Lý Tinh Trạch lâu, chỉ nói chuyện một lúc rồi quay người lên xe.
Sau khi cô lái xe đi xa rồi, Lý Tinh Trạch mới xoay người đi vào. Tạ Chu Nghiêu lập tức nghênh đón: “Về thôi.”
Lý Tinh Trạch cười gật đầu, cùng anh đi vào thang máy. Sau khi về đến nhà, còn chưa kịp cởi dày đã bị anh áp lên cửa.
Thấy dáng vẻ anh kiễng chân hôn mình nhưng lại thận trọng không dám đụng vào cánh tay, trong lòng Lý Tinh Trạch ấm áp, cúi đầu để tiện cho anh hôn, tay trái cũng vòng qua ôm lấy eo anh.
Tư thế này rất dễ mệt, Tạ Chu Nghiêu lại không chịu dừng lại. Vừa rồi Tưởng Lê có ở đó, anh phải kiềm chế tâm trạng mình mãi, giờ chỉ còn hai người họ, những điều nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ tựa như một cơn thủy triều dâng lên khiến khắp nơi đều chìm trong nước
Khóe mắt anh ướt, cũng không hôn được nữa, ôm cổ Lý Tinh Trạch không động đậy.
Trước kia khi ôm nhau như thế này anh có thể cảm nhận được tiếng tim đập của Lý Tinh Trạch, nhưng hôm nay giữa hai người chỉ có thể duy trì một khoảng cách. Anh không thích khoảng trống như vậy, cũng không muốn suy tính thiệt hơn nữa, liền kéo tay Lý Tinh Trạch tới góc phòng khách, mở va-li của Lý Tinh Trạch ra, lật ra một chiếc hộp.
Lý Tinh Trạch không biết anh định làm gì, chỉ nhìn.
Đầu tiên Tạ Chu Nghiêu kéo tay trái của hắn, đeo một chiếc nhẫn vào ngón nhẫn, rồi đặt chiếc còn lại vào lòng bàn tay hắn, đưa tay trái mình ra.
Lý Tinh Trạch kinh ngạc nói: “Không phải đã nói là sang bên kia em chọn một một đôi nhẫn khác rồi cầu hôn lại rồi sao?”
Tạ Chu Nghiêu cũng biết bản thân chủ động thế này hơi mất mặt, nhưng anh và Lý Tinh Trạch có thể đi được đến ngày hôm này cũng chẳng dễ dàng gì rồi, vậy thì cần gì phải so đo nữa.
Lúc vừa tỉnh lại ở bệnh viện, suy nghĩ của anh đã lệch đi, vẫn không buông bỏ được hận thù. Nhưng dù anh có giết Lý Hằng Sinh rồi sau đó sẽ ra sao đây? Nếu như điều đó phải trả giá bằng việc một lần nữa mất đi Lý Tinh Trạch, thì anh thà rằng chẳng báo thù.
Anh lắc đầu, nức nở nói: “Không muốn chờ nữa.”
Không ngờ rằng có thể thấy anh chủ động trong chuyện kết hôn, Lý Tinh Trạch mừng rõ không thôi, thăm dò nói: “Không muốn chờ gì cơ?”
“Sau khi tới bên kia thì đi đăng kí trước.” Anh vẫn duy trì tư thế dơ tay trái ra, nước mắt tự như một vì sao rực rỡ rơi vào trong tim Lý Tinh Trạch. Lý Tinh Trạch không nhịn được nữa, chậm rãi đeo chiếc nhân vào phần gốc của ngón nhân, cúi người hôn anh một cái, trịnh trọng nói: “Có thể vừa mang thai rồi kết hôn cùng chồng, anh đã là người hạnh phúc nhất trên thế giới này rồi đấy.”
Nước mắt Tạ Chu Nghiêu liền lăn xuống, anh muốn dựa vào ngực Lý Tinh Trạch, nhưng lại kiêng dè cánh tay bị thương, chỉ đành ép mình đứng thẳng.
Lý Tinh Trạch lau nước mắt cho anh, dắt anh vào phòng ngủ: “Được rồi, cuối cùng sau này có thể danh chính ngôn thuận ngủ với anh rồi.”
Tạ Chu Nghiêu bị câu nói không đứng đắn này của hắn chọc người, đưa tay đánh hắn một cái: “Trước tiên phải chăm sóc cái tay em cho khỏi đi rồi hãy nói.”
Lý Tinh Trạch nằm lên giường, cũng không cởi quần áo, chỉ vào bụng anh nói: “Có con trai làm chứng, chồng anh ngủ với anh đâu dùng tay đâu.”
Hắn nói như vậy Tạ Chu Nghiêu lại đỏ mặt, dứt khoát giả vờ không nghe thấy, đi ra ngoài vắt khăn ấm tới lau cho hắn, giúp hắn cởi quần áo ra, rồi lót gối bên cánh tay phải.
Sau khi làm xong, Tạ Chu Nghiêu liền đi tắm.
Đến khi phòng tắm chuyền ra tiếng nước chảy Lý Tinh Trạch mới sầm mặt, gọi điện cho Tống Thấm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất