Chương 45: Thích Mưa
Thấy Chư Hề vẫn chưa đến cho nên cô cũng đành đứng đợi ,qua 10 phút rồi lại không thấy người đâu cả.
" Kiều Ân sao cậu còn chưa về nữa ." Trần Hùng chạy xe máy của mình ra rồi đi lại gần bên cô .
"À mình đợi người đến rước,Chư Hề bảo mình ở đây đợi vậy mà vẫn không thấy đâu .".
" Hay là anh ta bận việc gì rồi,chứ từ nãy giờ cũng đã quá thời gian rồi .Đằng này trời lại sắp mưa nữa, để mình đưa cậu về nhà ."...
Gia cảnh của Trần Hùng ở dạng khá , cũng có dư giả một chút .Nói chung là cũng không có thiếu thốn gì cả, cuộc sống cũng rất là đủ đầy . Nhưng nếu mà so với Hà Cận Đông thì không bằng rồi, Cận Đông có thể nói là doanh nhân thành đạt..
Lưỡng lự 1 hồi thì Kiều Ân cũng đã đồng ý ..
Sau đó thì Trần Hùng cũng lấy nón bảo hiểm đưa cho Kiều Ân .
" Cậu lên đi .".
"Được.".
"Ngồi cẩn thận vào,có gì thì ôm mình".
" Vâng, mình biết rồi .".
Trần Hùng lái xe đưa con về nhà ,lúc trước cậu ấy cũng hay đưa cô về nhà trọ như thế này,Trần Hùng nói có thể giúp cô tiết kiệm tiền xe buýt ...
" Nhà của Cận Đông ở đường này sao."
"Ừm ,nó ở đường này".
"Kiều Ân bây giờ cậu sống cùng với nhà họ Hà rồi,cho nên cậu đừng đi làm thêm nữa.".
"Mình định sẽ tìm việc làm ,chứ không thể sống ở nhà của nhà họ Hà rồi xài tiền của họ mãi được, cảm thấy rất là ngại."..
" Không thì cậu đợi ra trường đi ,chứ chúng ta cũng qua năm 4 rồi, đến khi đó hả đi làm .Với lại cậu cũng vừa khỏi bệnh mà .".
"Trần Hùng,cậu rất tốt với mình.".
"Ừm," .dứt lời thì anh liền nói tiếp .
" Chỉ cần cậu biết như vậy là đủ rồi ."..
" Kiều Ân mình cũng xin lỗi cậu , chỉ vì tại mình mà Bạch Nhi mới đánh cậu ." .
"Không có gì đâu , chỉ tại Bạch Nhi quá yêu cậu mà thôi,cho nên mới có những suy nghĩ nông nổi như thế .".
"Nhưng mình không có thích cậu ấy, người mình thích là người khác.".
"Vậy cô gái đó có biết chưa ." .
"Mình chưa có nói, nhưng qua hành động có thể sẽ cảm nhận được." .Trần Hùng thành thật trả lời .
Kiều Ân thì lại không dám hỏi nữa ,bởi vì cô sợ bản thân sẽ đánh mất đi 1 người bạn tốt như thế này .
Hai người cũng không nói chuyện nữa, Kiều Ân lúc này cũng quay qua bên đường mà nhìn mọi thứ xung quanh ,cái không khí buổi chiều này hình như có chút náo nhiệt thì phải .
Trời thì đang đổ mây đen và hình như cũng đã sắp mưa đến nơi rồi .
Bây giờ chỉ mới lâm râm mà thôi, chỉ là những cơn mưa rào nhẹ qua mà thôi .
" Mưa rồi,cậu sẽ bị ướt để mình chạy nhanh 1 chút.".
"Không cần đâu ,chạy chậm cho an toàn .Với lại mình cũng thích mưa mà.".
"Vậy sao '"
"Ừm,".
Còn nhỏ cô cũng hay tắm mưa lắm ,tắm đến nổi bị bệnh luôn, nhưng mà khi ấy có mẹ chăm sóc,còn bây giờ thì không .Mẹ mất rồi,cho nên cô không dám tắm mưa nữa, bởi vì sẽ chẳng có ai chăm sóc cô như mẹ của mình .
Với lại cuộc sống khó khăn cô cũng quên dần đi những sở
thích của mình luôn, cứ lao đầu vào học tập và cuộc sống mưu sinh của bản thân mình mà thôi .
Kiều Ân đưa tay lên cao rồi hứng trọn những giọt nước mưa ,đây là cơn mưa đầu mùa đây mà. Bước qua tháng 8 rồi thì sẽ có những cơn mưa kéo dài cho mà xem. .
Mưa thì năm nào cũng sẽ có, nó sẽ quay lại theo đúng mùa của mình ... Nhưng mà mẹ của cô đã không thể trở lại thế giới này rồi, mọi thứ điều có quy luật của nó cả .
Số phận là thứ chúng ta không thể thay đổi nữa ,và hiện tại cũng phải biết chấp nhận mọi thứ xung quanh mình mà thôi .
Mưa chỉ ướt áo mà thôi ,gương mặt của cô cũng đã có vài giọt nước dính lên , trông rất là xinh đẹp .
"Tới nhà rồi .".
"Ừm ,vậy cậu vào trong nhà thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm ." .
"Um ,tạm biệt cậu." .
Kiều Ân xoay người đi vào trong nhà ,vệ sĩ cũng đứng che dù .
Cận Đông ngồi ở phòng khách xem camera, xem ra 2 người họ cũng tình cảm thật đấy ,đưa rước đến tận nhà luôn .
Đã vậy vừa nói chuyện vừa cười nữa chứ, nhìn vào trông rất là ngứa mắt, nhưng tại sao anh lại cảm thấy không vui chứ, chẳng lẽ nào là đã thích Trịnh Kiều Ân rồi hay sao ,trái tim của anh đã hướng về cô ta rồi ư, chỉ trong 1 thời gian ngắn như thế mà đã loạn nhịp và thay đổi như thế sao .
Càng nghĩ thì lại càng không thể tin được mà ,cái quái quỹ gì đang xảy ra thế này .
" Kiều Ân sao cậu còn chưa về nữa ." Trần Hùng chạy xe máy của mình ra rồi đi lại gần bên cô .
"À mình đợi người đến rước,Chư Hề bảo mình ở đây đợi vậy mà vẫn không thấy đâu .".
" Hay là anh ta bận việc gì rồi,chứ từ nãy giờ cũng đã quá thời gian rồi .Đằng này trời lại sắp mưa nữa, để mình đưa cậu về nhà ."...
Gia cảnh của Trần Hùng ở dạng khá , cũng có dư giả một chút .Nói chung là cũng không có thiếu thốn gì cả, cuộc sống cũng rất là đủ đầy . Nhưng nếu mà so với Hà Cận Đông thì không bằng rồi, Cận Đông có thể nói là doanh nhân thành đạt..
Lưỡng lự 1 hồi thì Kiều Ân cũng đã đồng ý ..
Sau đó thì Trần Hùng cũng lấy nón bảo hiểm đưa cho Kiều Ân .
" Cậu lên đi .".
"Được.".
"Ngồi cẩn thận vào,có gì thì ôm mình".
" Vâng, mình biết rồi .".
Trần Hùng lái xe đưa con về nhà ,lúc trước cậu ấy cũng hay đưa cô về nhà trọ như thế này,Trần Hùng nói có thể giúp cô tiết kiệm tiền xe buýt ...
" Nhà của Cận Đông ở đường này sao."
"Ừm ,nó ở đường này".
"Kiều Ân bây giờ cậu sống cùng với nhà họ Hà rồi,cho nên cậu đừng đi làm thêm nữa.".
"Mình định sẽ tìm việc làm ,chứ không thể sống ở nhà của nhà họ Hà rồi xài tiền của họ mãi được, cảm thấy rất là ngại."..
" Không thì cậu đợi ra trường đi ,chứ chúng ta cũng qua năm 4 rồi, đến khi đó hả đi làm .Với lại cậu cũng vừa khỏi bệnh mà .".
"Trần Hùng,cậu rất tốt với mình.".
"Ừm," .dứt lời thì anh liền nói tiếp .
" Chỉ cần cậu biết như vậy là đủ rồi ."..
" Kiều Ân mình cũng xin lỗi cậu , chỉ vì tại mình mà Bạch Nhi mới đánh cậu ." .
"Không có gì đâu , chỉ tại Bạch Nhi quá yêu cậu mà thôi,cho nên mới có những suy nghĩ nông nổi như thế .".
"Nhưng mình không có thích cậu ấy, người mình thích là người khác.".
"Vậy cô gái đó có biết chưa ." .
"Mình chưa có nói, nhưng qua hành động có thể sẽ cảm nhận được." .Trần Hùng thành thật trả lời .
Kiều Ân thì lại không dám hỏi nữa ,bởi vì cô sợ bản thân sẽ đánh mất đi 1 người bạn tốt như thế này .
Hai người cũng không nói chuyện nữa, Kiều Ân lúc này cũng quay qua bên đường mà nhìn mọi thứ xung quanh ,cái không khí buổi chiều này hình như có chút náo nhiệt thì phải .
Trời thì đang đổ mây đen và hình như cũng đã sắp mưa đến nơi rồi .
Bây giờ chỉ mới lâm râm mà thôi, chỉ là những cơn mưa rào nhẹ qua mà thôi .
" Mưa rồi,cậu sẽ bị ướt để mình chạy nhanh 1 chút.".
"Không cần đâu ,chạy chậm cho an toàn .Với lại mình cũng thích mưa mà.".
"Vậy sao '"
"Ừm,".
Còn nhỏ cô cũng hay tắm mưa lắm ,tắm đến nổi bị bệnh luôn, nhưng mà khi ấy có mẹ chăm sóc,còn bây giờ thì không .Mẹ mất rồi,cho nên cô không dám tắm mưa nữa, bởi vì sẽ chẳng có ai chăm sóc cô như mẹ của mình .
Với lại cuộc sống khó khăn cô cũng quên dần đi những sở
thích của mình luôn, cứ lao đầu vào học tập và cuộc sống mưu sinh của bản thân mình mà thôi .
Kiều Ân đưa tay lên cao rồi hứng trọn những giọt nước mưa ,đây là cơn mưa đầu mùa đây mà. Bước qua tháng 8 rồi thì sẽ có những cơn mưa kéo dài cho mà xem. .
Mưa thì năm nào cũng sẽ có, nó sẽ quay lại theo đúng mùa của mình ... Nhưng mà mẹ của cô đã không thể trở lại thế giới này rồi, mọi thứ điều có quy luật của nó cả .
Số phận là thứ chúng ta không thể thay đổi nữa ,và hiện tại cũng phải biết chấp nhận mọi thứ xung quanh mình mà thôi .
Mưa chỉ ướt áo mà thôi ,gương mặt của cô cũng đã có vài giọt nước dính lên , trông rất là xinh đẹp .
"Tới nhà rồi .".
"Ừm ,vậy cậu vào trong nhà thay quần áo đi, nếu không sẽ bị cảm ." .
"Um ,tạm biệt cậu." .
Kiều Ân xoay người đi vào trong nhà ,vệ sĩ cũng đứng che dù .
Cận Đông ngồi ở phòng khách xem camera, xem ra 2 người họ cũng tình cảm thật đấy ,đưa rước đến tận nhà luôn .
Đã vậy vừa nói chuyện vừa cười nữa chứ, nhìn vào trông rất là ngứa mắt, nhưng tại sao anh lại cảm thấy không vui chứ, chẳng lẽ nào là đã thích Trịnh Kiều Ân rồi hay sao ,trái tim của anh đã hướng về cô ta rồi ư, chỉ trong 1 thời gian ngắn như thế mà đã loạn nhịp và thay đổi như thế sao .
Càng nghĩ thì lại càng không thể tin được mà ,cái quái quỹ gì đang xảy ra thế này .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất