Chương 31
CHƯƠNG 31
Là anh ấy, thật sự là anh ấy!
Anh ấy chính là người họ Phó đó, tôi cuối cùng cũng biết tên của anh.
“Phó Ninh Viễn “ tôi nhẩm lại ba chữ này, như nhấm nuốt ghi nhớ.
Tôi kiềm nén không được hưng phấn mà nhìn anh đứng đằng trước, trầm tĩnh tự tin diễn thuyết, hoàn toàn không có cảm giác bị hơn một ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm.
Tôi phát hiện cư nhiên gần như tất cả mọi người chuyên tâm nghe anh diễn thuyết, ánh mắt mỗi người đều là chuyên chú như vậy, đáy mắt chỉ có người đàn ông miệng lưỡi lưu loát kia, nói những lý luận buôn bán mà tôi nghe không hiểu.
Một tháng không gặp, tôi phát hiện tôi quả thực nhớ mong anh.
Anh toả sáng hoà quang như vậy, cho dù thân tại đại sảnh diễn thuyết vô vị nặng nề, lại làm cho người ta có loại lỗi giác đang đặt mình trong màn biểu diễn trên sân khấu, tất cả ánh đèn đều chiếu lên người anh, tình tự của mọi người đều nắm giữ trong tay anh, chuyên chú mà cuồng nhiệt chăm chú nhìn anh.
Mà anh chỉ tao nhã cười nhạt, phảng phất hết thảy điều này không hề quan hệ với anh, anh chẳng qua là bên thứ ba đứng một bên quan sát.
Điều khiển mọi người, rồi lại ung dung đặt mình ngoài lề, làm tôi mê thật sâu, nhưng hấp dẫn tôi nhất, vẫn là hơi thở bình thản của anh, khiến tôi không tự kìm hãm được muốn thân cận, ỷ lại anh, hy vọng anh có thể sủng nịch sờ đầu tôi lần nữa, mỉm cười với tôi.
Chỉ cười với tôi.
“Được rồi, các bạn học sinh, bây giờ bắt đầu từ đằng sau, theo thứ tự rời khỏi phòng diễn thuyết, chỉ có thể theo cửa sau đi ra ngoài, không được đến cửa trước.” Một nam giáo viên tên gì đó, lấy microphone nói với mấy người đứng hàng chót.
Phòng diễn thuyết vốn đang im lặng không biết lúc nào đã trở nên ầm ỹ, mỗi người đều như có lời tám kiếp muốn nói, rủ rỉ thì thầm, xếp hàng theo cửa sau rời khỏi.
Tôi trừng mắt nhìn, không rõ bây giờ đang xảy ra chuyện quỷ gì.
“A Vũ, còn đần thúi làm gì vậy? Đi mau thôi.” Cẩu Tử vỗ đầu tôi một phát, tôi lúc này mới phát hiện tụi nó sớm đứng lên, đi cách tôi một khoảng cách.
“Phải đi sao?” Tôi mờ mịt nhìn về phía bục giảng, làm sao còn có người, hết thảy vừa rồi như là ảo giác rồi thối lui, chỗ ngồi bên bục giảng nào còn ai, dư lại mấy người viên chức, đang từ cửa trước rời đi.
Tôi dưới sự lôi kéo của Cẩu Tử đứng lên, ngơ ngác đi theo sát tụi nó.
Không ngờ tôi lại nhìn anh đến mê mẩn, rồi sau đó ngẩn ngơ, tưởng tượng anh đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười dịu dàng với tôi, còn vỗ vỗ đầu tôi, vê vê hai má tôi, cười nói với tôi điều gì đấy?
Tôi nhíu nhíu mày, sao lại quên mất rồi? Lấy tay gõ đầu, vẫn nghĩ không ra, tôi hy vọng anh nói với tôi điều gì?
Do diễn thuyết là ở hai tiết cuối cùng, cho nên sau khi nghe xong diễn thuyết thì trực tiếp tan học, tất cả mọi người đều ùa về phía cổng trường, một tràng tiếng cười đột nhiên từ phía trước truyền đến, Cẩu Tử và nhóm tụi nó vẻ mặt đê tiện nhìn tôi.
“Làm gì?” Tôi có chút cảnh giác nhìn tụi nó, bình thường mà tụi nó cười thành như vậy, đại biểu thiết đãi không hề tầm thường, nhưng thế thì có quan hệ gì tới tôi? Mắc gì nhìn tôi như vậy?
“Vừa rồi Y Lâm nhắn tin cho tớ, hẹn chúng ta ăn cơm chiều.” Cẩu Tử đại diện trả lời câu hỏi của tôi.
“Rồi sao?”
Bả vai bị ôm lấy, tôi nhìn mấy khuôn mặt tươi cười *** loạn gần ngay trước mắt, có một loại dự cảm không rõ. “Ai, cậu biết mà, mỹ nhân mời, quân tử không thể chối từ ha, chỉ là rất không khéo, trên đỉnh đầu quân tử có câu là một văn tiền bức tử một người anh hùng hảo hán a.”
Tôi vươn tay đặt lên cái bộ mặt cố tình bi thảm, đẩy cậu ta ra.”Mấy cậu mượn tiền tớ chứ gì?”
Vừa mới đầu tháng, bố già vừa mới phát chút tiền tiêu vặt, tôi hiện tại là tên có tiền nhất trong đám.
Tụi nó không phải không có tiền tiêu vặt, nhưng bình thường đông trả trước, tây trả trước, sau đó căn bản không có cái gọi là thời gian cầm tiền tiêu vặt trong tay, nếu hết tiền thì về nhà đòi, hiện tại là giờ phút đặc biệt, tụi nó không kịp về nhà lấy, cho nên liền trực tiếp chìa tay qua tôi.
Thấy tụi nó chả có tí xíu chột dạ nào hào phóng gật đầu, tôi cho tụi nó một cái xem thường. “Lãi ba phần trăm.”
“A? Giữa anh em mà còn muốn tính lãi hả.” Cẩu Tử vẻ mặt bất mãn bĩu môi.
“Đương nhiên, anh em ruột, tính toán sổ sách rõ ràng.” Tôi tin tưởng giờ phút này vẻ tươi cười trên mặt tôi tuyệt đối xưng được với hạ lưu.
Sau đó chúng tôi vào WC thay bộ đồ hàng ngày đã chuẩn bị từ trước, bởi không xác định có thể có thêm tiết hay không, cho nên chúng tôi đều có thói quen mang theo một bộ đồ thường ngày đến trường.
Mười phút sau, chúng tôi đến bên hông cửa, cửa ra đồng thời cũng là chỗ đậu xe, nhìn đám người của hai chiếc xe khách sớm đậu ở đấy, tôi không khỏi thở dài ở trong lòng.
Thật không nghĩ tới mấy chị ta là người như thế nha, cùng nam sinh nhỏ hơn mình mười tuổi, hoặc nhỏ hơn cả một giáp đi hẹn hò, hẳn sẽ không thật như bọn Cẩu Tử nói, sẽ cùng tụi nó lên giường làm vận động chứ?
Chúng tôi chia làm hai nhóm ngồi lên xe, tới một nhà hàng nhỏ, tùy ý chọn vài món thức ăn, mọi người cười đùa ầm ĩ vừa ăn vừa chơi, quanh đi quẩn lại cũng đã hai giờ, lúc rời nhà hàng đã tám giờ hơn, Y Lâm khuôn mặt kiều diễm động lòng người đề nghị, muốn tới nơi nào chơi không, mọi người đương nhiên gật đầu đồng ý nhậu tiếp, tôi thì lại lén lút nhìn xuống túi tiền, xác nhận còn đủ dùng mới gật đầu.
Tôi vốn nghĩ có thể là muốn đi dạo chợ đêm, hoặc là đi ca, không nghĩ tới xe cư nhiên dừng bên cạnh một gian pub, tôi ngơ ngác nhìn tụi nó không coi ai ra gì mà đi vào, nơi này rõ ràng không cho trẻ vị thành niên vào mà.
Nhún vai, tôi đành theo sát đằng sau tụi nó đi vào, chưa từng tới những nơi kiểu này, tôi kỳ thật cũng rất tò mò.
Đi vào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc xông vào trong tai, ánh đèn loè loẹt sắc màu khiến người ta choáng váng đầu óc, tôi trừng mắt nhìn, thật vất vả mới thích ứng nơi vừa đen kịt rồi lại loé sáng này.
Nhìn một đám người ở trong sàn nhảy vặn vẹo thân thể, rất nhiều người đẹp mát mẻ đi ngang qua, không ít ánh mắt đều sáng lên. Trên thực tế chỉ có Cẩu Tử và tiểu Toàn có bạn mà thôi, những người khác đều là muốn tới nơi này tìm.
Sự tò mò ban đầu qua đi, tôi có chút nhàm chán, không muốn lên sàn nhảy làm kẻ điên, cũng chả có hứng thú dụ người đẹp, đoàn người chúng tôi đầu tiên là ngồi vào bên quầy bar, chọn vài ly rượu, do tôi tửu lượng không tốt, cho nên thông thường chọn bia, không dám uống rượu pha.
Cầm ly rượu, tôi nhìn đám người lắc lư trước mắt, bên tai là tiếng nhạc ngay cả trái tim cũng như muốn chấn động theo, uống chưa được một ngụm thứ rượu hơi hơi chua chát, cảm giác tôi ở đây có chút không hợp nhau, thật không biết tôi vì cái gì lại xuất hiện ở trong này, đặc biệt là coi tiền như rác sao?
Quanh đi quẩn lại một lát sau, ly rượu trong tay đã trống rỗng, trước mắt bóng người nhảy múa theo âm nhạc trở nên mơ hồ, thính giác tựa hồ cũng tê liệt, không hề giống như vừa rồi muốn lấy tay che cái lỗ tai lại.
Lắc lắc đầu, bởi rảnh không có việc gì, tôi lại chọn cốc bia, nhưng bartender giới thiệu tôi loại rượu cocktail mới ra mắt, tôi không để ý mà chỉ gật đầu.
Đó là ly rượu pha rất đẹp, trong cái ly nho nhỏ, xếp thành nhiều màu sắc, màu lam, màu xanh biếc, hồng nhạt, một tầng một tầng chồng chất, tầng trên cùng là màu vàng nhàn nhạt, cảm giác dường như không phải chất lỏng, là thể rắn.
Là anh ấy, thật sự là anh ấy!
Anh ấy chính là người họ Phó đó, tôi cuối cùng cũng biết tên của anh.
“Phó Ninh Viễn “ tôi nhẩm lại ba chữ này, như nhấm nuốt ghi nhớ.
Tôi kiềm nén không được hưng phấn mà nhìn anh đứng đằng trước, trầm tĩnh tự tin diễn thuyết, hoàn toàn không có cảm giác bị hơn một ngàn ánh mắt nhìn chằm chằm.
Tôi phát hiện cư nhiên gần như tất cả mọi người chuyên tâm nghe anh diễn thuyết, ánh mắt mỗi người đều là chuyên chú như vậy, đáy mắt chỉ có người đàn ông miệng lưỡi lưu loát kia, nói những lý luận buôn bán mà tôi nghe không hiểu.
Một tháng không gặp, tôi phát hiện tôi quả thực nhớ mong anh.
Anh toả sáng hoà quang như vậy, cho dù thân tại đại sảnh diễn thuyết vô vị nặng nề, lại làm cho người ta có loại lỗi giác đang đặt mình trong màn biểu diễn trên sân khấu, tất cả ánh đèn đều chiếu lên người anh, tình tự của mọi người đều nắm giữ trong tay anh, chuyên chú mà cuồng nhiệt chăm chú nhìn anh.
Mà anh chỉ tao nhã cười nhạt, phảng phất hết thảy điều này không hề quan hệ với anh, anh chẳng qua là bên thứ ba đứng một bên quan sát.
Điều khiển mọi người, rồi lại ung dung đặt mình ngoài lề, làm tôi mê thật sâu, nhưng hấp dẫn tôi nhất, vẫn là hơi thở bình thản của anh, khiến tôi không tự kìm hãm được muốn thân cận, ỷ lại anh, hy vọng anh có thể sủng nịch sờ đầu tôi lần nữa, mỉm cười với tôi.
Chỉ cười với tôi.
“Được rồi, các bạn học sinh, bây giờ bắt đầu từ đằng sau, theo thứ tự rời khỏi phòng diễn thuyết, chỉ có thể theo cửa sau đi ra ngoài, không được đến cửa trước.” Một nam giáo viên tên gì đó, lấy microphone nói với mấy người đứng hàng chót.
Phòng diễn thuyết vốn đang im lặng không biết lúc nào đã trở nên ầm ỹ, mỗi người đều như có lời tám kiếp muốn nói, rủ rỉ thì thầm, xếp hàng theo cửa sau rời khỏi.
Tôi trừng mắt nhìn, không rõ bây giờ đang xảy ra chuyện quỷ gì.
“A Vũ, còn đần thúi làm gì vậy? Đi mau thôi.” Cẩu Tử vỗ đầu tôi một phát, tôi lúc này mới phát hiện tụi nó sớm đứng lên, đi cách tôi một khoảng cách.
“Phải đi sao?” Tôi mờ mịt nhìn về phía bục giảng, làm sao còn có người, hết thảy vừa rồi như là ảo giác rồi thối lui, chỗ ngồi bên bục giảng nào còn ai, dư lại mấy người viên chức, đang từ cửa trước rời đi.
Tôi dưới sự lôi kéo của Cẩu Tử đứng lên, ngơ ngác đi theo sát tụi nó.
Không ngờ tôi lại nhìn anh đến mê mẩn, rồi sau đó ngẩn ngơ, tưởng tượng anh đang đứng trước mặt tôi, mỉm cười dịu dàng với tôi, còn vỗ vỗ đầu tôi, vê vê hai má tôi, cười nói với tôi điều gì đấy?
Tôi nhíu nhíu mày, sao lại quên mất rồi? Lấy tay gõ đầu, vẫn nghĩ không ra, tôi hy vọng anh nói với tôi điều gì?
Do diễn thuyết là ở hai tiết cuối cùng, cho nên sau khi nghe xong diễn thuyết thì trực tiếp tan học, tất cả mọi người đều ùa về phía cổng trường, một tràng tiếng cười đột nhiên từ phía trước truyền đến, Cẩu Tử và nhóm tụi nó vẻ mặt đê tiện nhìn tôi.
“Làm gì?” Tôi có chút cảnh giác nhìn tụi nó, bình thường mà tụi nó cười thành như vậy, đại biểu thiết đãi không hề tầm thường, nhưng thế thì có quan hệ gì tới tôi? Mắc gì nhìn tôi như vậy?
“Vừa rồi Y Lâm nhắn tin cho tớ, hẹn chúng ta ăn cơm chiều.” Cẩu Tử đại diện trả lời câu hỏi của tôi.
“Rồi sao?”
Bả vai bị ôm lấy, tôi nhìn mấy khuôn mặt tươi cười *** loạn gần ngay trước mắt, có một loại dự cảm không rõ. “Ai, cậu biết mà, mỹ nhân mời, quân tử không thể chối từ ha, chỉ là rất không khéo, trên đỉnh đầu quân tử có câu là một văn tiền bức tử một người anh hùng hảo hán a.”
Tôi vươn tay đặt lên cái bộ mặt cố tình bi thảm, đẩy cậu ta ra.”Mấy cậu mượn tiền tớ chứ gì?”
Vừa mới đầu tháng, bố già vừa mới phát chút tiền tiêu vặt, tôi hiện tại là tên có tiền nhất trong đám.
Tụi nó không phải không có tiền tiêu vặt, nhưng bình thường đông trả trước, tây trả trước, sau đó căn bản không có cái gọi là thời gian cầm tiền tiêu vặt trong tay, nếu hết tiền thì về nhà đòi, hiện tại là giờ phút đặc biệt, tụi nó không kịp về nhà lấy, cho nên liền trực tiếp chìa tay qua tôi.
Thấy tụi nó chả có tí xíu chột dạ nào hào phóng gật đầu, tôi cho tụi nó một cái xem thường. “Lãi ba phần trăm.”
“A? Giữa anh em mà còn muốn tính lãi hả.” Cẩu Tử vẻ mặt bất mãn bĩu môi.
“Đương nhiên, anh em ruột, tính toán sổ sách rõ ràng.” Tôi tin tưởng giờ phút này vẻ tươi cười trên mặt tôi tuyệt đối xưng được với hạ lưu.
Sau đó chúng tôi vào WC thay bộ đồ hàng ngày đã chuẩn bị từ trước, bởi không xác định có thể có thêm tiết hay không, cho nên chúng tôi đều có thói quen mang theo một bộ đồ thường ngày đến trường.
Mười phút sau, chúng tôi đến bên hông cửa, cửa ra đồng thời cũng là chỗ đậu xe, nhìn đám người của hai chiếc xe khách sớm đậu ở đấy, tôi không khỏi thở dài ở trong lòng.
Thật không nghĩ tới mấy chị ta là người như thế nha, cùng nam sinh nhỏ hơn mình mười tuổi, hoặc nhỏ hơn cả một giáp đi hẹn hò, hẳn sẽ không thật như bọn Cẩu Tử nói, sẽ cùng tụi nó lên giường làm vận động chứ?
Chúng tôi chia làm hai nhóm ngồi lên xe, tới một nhà hàng nhỏ, tùy ý chọn vài món thức ăn, mọi người cười đùa ầm ĩ vừa ăn vừa chơi, quanh đi quẩn lại cũng đã hai giờ, lúc rời nhà hàng đã tám giờ hơn, Y Lâm khuôn mặt kiều diễm động lòng người đề nghị, muốn tới nơi nào chơi không, mọi người đương nhiên gật đầu đồng ý nhậu tiếp, tôi thì lại lén lút nhìn xuống túi tiền, xác nhận còn đủ dùng mới gật đầu.
Tôi vốn nghĩ có thể là muốn đi dạo chợ đêm, hoặc là đi ca, không nghĩ tới xe cư nhiên dừng bên cạnh một gian pub, tôi ngơ ngác nhìn tụi nó không coi ai ra gì mà đi vào, nơi này rõ ràng không cho trẻ vị thành niên vào mà.
Nhún vai, tôi đành theo sát đằng sau tụi nó đi vào, chưa từng tới những nơi kiểu này, tôi kỳ thật cũng rất tò mò.
Đi vào, tiếng nhạc đinh tai nhức óc xông vào trong tai, ánh đèn loè loẹt sắc màu khiến người ta choáng váng đầu óc, tôi trừng mắt nhìn, thật vất vả mới thích ứng nơi vừa đen kịt rồi lại loé sáng này.
Nhìn một đám người ở trong sàn nhảy vặn vẹo thân thể, rất nhiều người đẹp mát mẻ đi ngang qua, không ít ánh mắt đều sáng lên. Trên thực tế chỉ có Cẩu Tử và tiểu Toàn có bạn mà thôi, những người khác đều là muốn tới nơi này tìm.
Sự tò mò ban đầu qua đi, tôi có chút nhàm chán, không muốn lên sàn nhảy làm kẻ điên, cũng chả có hứng thú dụ người đẹp, đoàn người chúng tôi đầu tiên là ngồi vào bên quầy bar, chọn vài ly rượu, do tôi tửu lượng không tốt, cho nên thông thường chọn bia, không dám uống rượu pha.
Cầm ly rượu, tôi nhìn đám người lắc lư trước mắt, bên tai là tiếng nhạc ngay cả trái tim cũng như muốn chấn động theo, uống chưa được một ngụm thứ rượu hơi hơi chua chát, cảm giác tôi ở đây có chút không hợp nhau, thật không biết tôi vì cái gì lại xuất hiện ở trong này, đặc biệt là coi tiền như rác sao?
Quanh đi quẩn lại một lát sau, ly rượu trong tay đã trống rỗng, trước mắt bóng người nhảy múa theo âm nhạc trở nên mơ hồ, thính giác tựa hồ cũng tê liệt, không hề giống như vừa rồi muốn lấy tay che cái lỗ tai lại.
Lắc lắc đầu, bởi rảnh không có việc gì, tôi lại chọn cốc bia, nhưng bartender giới thiệu tôi loại rượu cocktail mới ra mắt, tôi không để ý mà chỉ gật đầu.
Đó là ly rượu pha rất đẹp, trong cái ly nho nhỏ, xếp thành nhiều màu sắc, màu lam, màu xanh biếc, hồng nhạt, một tầng một tầng chồng chất, tầng trên cùng là màu vàng nhàn nhạt, cảm giác dường như không phải chất lỏng, là thể rắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất