Chương 31
Cửa sổ bị gió thổi mở ra, rèm cũng bị thổi bay nhẹ, Sở Tiêu nằm gục bên bàn ngủ chẳng biết gì, Gia Minh vì gió lạnh mà tỉnh giấc, nhìn về phía cánh cửa. Qua khung cửa kính, bên ngoài tuyết rơi trắng xoá, chỉ là chẳng hiểu sao, tuyết rơi như vậy nhưng vẫn có nắng, sắc vàng ửng nhẹ trên nền tuyết.
Y tỉnh giấc cũng chẳng thể ngủ nổi nữa, cơ thể không còn nóng nhưng vẫn có cảm giác mệt mỏi, đầu có chút đau nhức. Lúc đó nghe có tiếng gõ cửa, Lập Thành từ ngoài bước vào cầm theo một túi gì đó, thấy y đã tỉnh ngồi trên giường, anh cảm thấy gượng gạo, hắng giọng để tạo chú ý, y quay lại thì anh ầm ừ hỏi.
-"… Cậu tỉnh từ bao giờ vậy?"
Y nhìn anh, gượng gạo im lặng một lúc thì cũng trả lời.
-" Vừa tỉnh dậy thôi, công việc ở cửa hàng ổn chứ…?"
-" Um, mọi chuyện xong hết rồi, không có gì quan trọng, cậu không cần quan tâm."
Lập Thành dịch ghế sang ngồi bên cạnh, đặt túi đồ bản thân đem tới để lên bàn, trong đó là trái cây cùng một ít nước, hình ảnh y khóc sướt mướt ôm lấy cổ bản thân làm anh cảm thấy có gì đó lay động, cũng vì từ lúc gặp tới giờ y rất cứng đầu, khó nói, bảo thủ, giờ lại hoảng sợ tới như vậy…
Anh vừa nhìn y vừa ngẩn ngơ nên cầm đồ không chắc, làm quả táo lăn xuống giường mới hoàn hồn trở lại, Gia Minh cũng chẳng biết anh bị gì, chỉ là thấy khá lạ…
-" Anh bị gì vậy? "
-" Không…không có. Táo, cậu ăn đi."
-"…"
Hai người không hiểu lý do tại sao lại rơi vào khoảng không khí tĩnh lặng, chẳng biết nói gì với nhau, sau cùng thì y vẫn là người mở lời.
-" Um…nay là cuối tuần, sau hôm nay là tôi hết thực tập rồi, mà lại như vậy, làm phiền anh quá."
-" Cậu không nói tôi cũng chẳng để ý… tôi sẽ bảo kế toán tính lương cho cậu."
Gia Minh tự dưng bật cười, nhìn sang anh, Lập Thành thấy phản ứng của y thì khó hiểu, y liền giải thích.
-" Lương của tôi á… tôi có làm được gì, đắc tôi với anh, với khách VIP, nay còn làm chậm trệ…còn có lương sao?"
-" Đều là tai nạn cả mà, ai mong muốn điều đó xảy ra…, tôi không để tâm đâu."
-"…"
-" Mà tôi cũng xin lỗi, chuyện cái áo, tôi nóng giận hơi quá, vai cậu ổn chứ."
-" Vai tôi?"
Gia Minh cũng quên béng mất, trước đó vì tức giận anh đã đẩy cậu va vào kệ tủ, từ đó cũng nhói lên vài cái. Y lắc đầu, cười nói.
-" Không nhắc tôi cũng chắc nhớ vai tôi bị thương nữa, chuyện nhỏ thôi."
Gia Minh chuyển sang chuyện khác, nhìn về phía Sở Tiêu, giọng điệu đều đều nói.
-" May hôm nay có Sở Tiêu giúp, không thì chẳng biết tôi sẽ ra sao nữa…cũng nên cảm ơn cậu ta một tiếng"
-" Hm? Sở Tiêu?"
Rõ ràng anh là người lo lắng cho y trước, chạy tới chỗ y trước, cũng là người mang y đến đây, sao lại thành Sở Tiêu rồi, nhưng giờ nói với cậu thì cũng để làm gì, ai mang vào cũng giống nhau, mục đích là muốn lo cho sức khoẻ của cậu, giờ nói anh là người cứu thì chắc y lại bày ra vẻ mặt khó ở, anh quyết định không nói chính mình đã cứu cậu.
-" Ah, um, Sở Tiêu lo lắng cho cậu lắm đấy."
-" Nhìn vậy mà cậu ta cũng biết quan tâm người khác đấy chứ, lúc tôi mới tới toàn hạch sách, khó chịu…"
-" Um"
Lúc này Gia Minh cũng nhớ tới 1 chi tiết, nhìn kỹ lại người Sở Tiêu, dần dần thấy sai sai, ngả lưng vào giường, Lập Thành cũng không để ý, rót nước uống, y lại mở lời hỏi.
-" Tôi nhớ là, người cứu tôi, có đeo 1 chiếc vòng cổ…hình nốt nhạc."
-" Hụ"
Lập Thành giật mình dẫn tới bị sặc nước, đặt cốc nước lên bàn vỗ ngực mà ho, chùi vết nước dính trên miệng, y khó hiểu hỏi.
-" Anh bị gì vậy?"
-" Không, không có gì… Cậu khoẻ rồi nên tôi về trước, tối tôi sẽ quay lại, ha."
Anh đứng dậy cầm theo áo khoác, luống cuống thu dọn, kéo lại cỏi áo che đi vòng cổ rồi chạy ra ngoài, y ngước nhìn, khó hiểu càng thêm khó hiểu, anh ra ngoài thì y mới lẩm bẩm.
-" Cổ anh ta có ánh bạc đúng không vậy…"
__________________
5h chiều.
-" Alo, hai người vui vẻ bên nhau một tuần rồi, có định về không?"
-" Có chuyện gì vậy ah? Sao gọi em vậy?"
Nghiên Dương đang ngâm mình trong hồ bơi ngắm tuyết thì Gia Minh gọi tới, cậu với tới chiếc điện thoại bật camera lên, trả lời, Luân Phong cũng bơi ở đó lại gần, hỏi.
-" Gì vậy? Sao đầu lại băng bó rồi?"
-" Đầu anh bị sao vậy?"
-" Haizz, hỏi vừa thôi ah, tai nạn nghề nghiệp, không đáng kể."
Gia Minh vừa đau vừa buồn cười, hai người này cũng hợp nhau quá, hỏi cho bản thân không kịp trả lời.
-" Hai người định khi nào về, có nhiều chuyện tôi muốn kể lắm."
-" Hết hôm nay tụi em về rồi, chắc tối nay đó ah."
-" Về thăm anh đi, anh đang nằm ở bệnh viện SX"
-" Giữ sức khoẻ đi, tôi về cho ít đặc sản Bắc Kinh"
-" Cảm ơn anh rể"
-" tút …tút…"
Điện thoại lại bị ngắt ngang, Gia Minh cứ gọi cho anh là toàn bị ngắt máy như thế, tưởng chừng như gọi thêm một chút là Bảo Bảo của anh bị hút vào điện thoại vậy đó. Ở bệnh viện vắng vẻ, phòng bệnh ngoài y chẳng còn một ai, y chán nản lướt điện thoại, trên màn hình người hoạt động chỉ có 3 người onl, 1 là Nghiên Dương, 2 là Lập Thành, 3 là Sở Tiêu… chẳng biết gọi cho ai, y lại tắt điện thoại, hồi tưởng lại về chuyện hôm qua.
Lúc đó nhận thức không còn rõ rệt, y chỉ còn thấy mỗi chiếc vòng cổ bạc hình nốt nhạc, nhưng xung quanh làm gì có ai đeo vòng như thế, chẳng lẽ là nhìn nhầm…
Y lên mạng tìm kiếm mẫu vòng cổ đó, tìm mãi cũng chẳng thấy, hình như là mẫu đặt riêng, y bất lực mà thở dài.
Y tỉnh giấc cũng chẳng thể ngủ nổi nữa, cơ thể không còn nóng nhưng vẫn có cảm giác mệt mỏi, đầu có chút đau nhức. Lúc đó nghe có tiếng gõ cửa, Lập Thành từ ngoài bước vào cầm theo một túi gì đó, thấy y đã tỉnh ngồi trên giường, anh cảm thấy gượng gạo, hắng giọng để tạo chú ý, y quay lại thì anh ầm ừ hỏi.
-"… Cậu tỉnh từ bao giờ vậy?"
Y nhìn anh, gượng gạo im lặng một lúc thì cũng trả lời.
-" Vừa tỉnh dậy thôi, công việc ở cửa hàng ổn chứ…?"
-" Um, mọi chuyện xong hết rồi, không có gì quan trọng, cậu không cần quan tâm."
Lập Thành dịch ghế sang ngồi bên cạnh, đặt túi đồ bản thân đem tới để lên bàn, trong đó là trái cây cùng một ít nước, hình ảnh y khóc sướt mướt ôm lấy cổ bản thân làm anh cảm thấy có gì đó lay động, cũng vì từ lúc gặp tới giờ y rất cứng đầu, khó nói, bảo thủ, giờ lại hoảng sợ tới như vậy…
Anh vừa nhìn y vừa ngẩn ngơ nên cầm đồ không chắc, làm quả táo lăn xuống giường mới hoàn hồn trở lại, Gia Minh cũng chẳng biết anh bị gì, chỉ là thấy khá lạ…
-" Anh bị gì vậy? "
-" Không…không có. Táo, cậu ăn đi."
-"…"
Hai người không hiểu lý do tại sao lại rơi vào khoảng không khí tĩnh lặng, chẳng biết nói gì với nhau, sau cùng thì y vẫn là người mở lời.
-" Um…nay là cuối tuần, sau hôm nay là tôi hết thực tập rồi, mà lại như vậy, làm phiền anh quá."
-" Cậu không nói tôi cũng chẳng để ý… tôi sẽ bảo kế toán tính lương cho cậu."
Gia Minh tự dưng bật cười, nhìn sang anh, Lập Thành thấy phản ứng của y thì khó hiểu, y liền giải thích.
-" Lương của tôi á… tôi có làm được gì, đắc tôi với anh, với khách VIP, nay còn làm chậm trệ…còn có lương sao?"
-" Đều là tai nạn cả mà, ai mong muốn điều đó xảy ra…, tôi không để tâm đâu."
-"…"
-" Mà tôi cũng xin lỗi, chuyện cái áo, tôi nóng giận hơi quá, vai cậu ổn chứ."
-" Vai tôi?"
Gia Minh cũng quên béng mất, trước đó vì tức giận anh đã đẩy cậu va vào kệ tủ, từ đó cũng nhói lên vài cái. Y lắc đầu, cười nói.
-" Không nhắc tôi cũng chắc nhớ vai tôi bị thương nữa, chuyện nhỏ thôi."
Gia Minh chuyển sang chuyện khác, nhìn về phía Sở Tiêu, giọng điệu đều đều nói.
-" May hôm nay có Sở Tiêu giúp, không thì chẳng biết tôi sẽ ra sao nữa…cũng nên cảm ơn cậu ta một tiếng"
-" Hm? Sở Tiêu?"
Rõ ràng anh là người lo lắng cho y trước, chạy tới chỗ y trước, cũng là người mang y đến đây, sao lại thành Sở Tiêu rồi, nhưng giờ nói với cậu thì cũng để làm gì, ai mang vào cũng giống nhau, mục đích là muốn lo cho sức khoẻ của cậu, giờ nói anh là người cứu thì chắc y lại bày ra vẻ mặt khó ở, anh quyết định không nói chính mình đã cứu cậu.
-" Ah, um, Sở Tiêu lo lắng cho cậu lắm đấy."
-" Nhìn vậy mà cậu ta cũng biết quan tâm người khác đấy chứ, lúc tôi mới tới toàn hạch sách, khó chịu…"
-" Um"
Lúc này Gia Minh cũng nhớ tới 1 chi tiết, nhìn kỹ lại người Sở Tiêu, dần dần thấy sai sai, ngả lưng vào giường, Lập Thành cũng không để ý, rót nước uống, y lại mở lời hỏi.
-" Tôi nhớ là, người cứu tôi, có đeo 1 chiếc vòng cổ…hình nốt nhạc."
-" Hụ"
Lập Thành giật mình dẫn tới bị sặc nước, đặt cốc nước lên bàn vỗ ngực mà ho, chùi vết nước dính trên miệng, y khó hiểu hỏi.
-" Anh bị gì vậy?"
-" Không, không có gì… Cậu khoẻ rồi nên tôi về trước, tối tôi sẽ quay lại, ha."
Anh đứng dậy cầm theo áo khoác, luống cuống thu dọn, kéo lại cỏi áo che đi vòng cổ rồi chạy ra ngoài, y ngước nhìn, khó hiểu càng thêm khó hiểu, anh ra ngoài thì y mới lẩm bẩm.
-" Cổ anh ta có ánh bạc đúng không vậy…"
__________________
5h chiều.
-" Alo, hai người vui vẻ bên nhau một tuần rồi, có định về không?"
-" Có chuyện gì vậy ah? Sao gọi em vậy?"
Nghiên Dương đang ngâm mình trong hồ bơi ngắm tuyết thì Gia Minh gọi tới, cậu với tới chiếc điện thoại bật camera lên, trả lời, Luân Phong cũng bơi ở đó lại gần, hỏi.
-" Gì vậy? Sao đầu lại băng bó rồi?"
-" Đầu anh bị sao vậy?"
-" Haizz, hỏi vừa thôi ah, tai nạn nghề nghiệp, không đáng kể."
Gia Minh vừa đau vừa buồn cười, hai người này cũng hợp nhau quá, hỏi cho bản thân không kịp trả lời.
-" Hai người định khi nào về, có nhiều chuyện tôi muốn kể lắm."
-" Hết hôm nay tụi em về rồi, chắc tối nay đó ah."
-" Về thăm anh đi, anh đang nằm ở bệnh viện SX"
-" Giữ sức khoẻ đi, tôi về cho ít đặc sản Bắc Kinh"
-" Cảm ơn anh rể"
-" tút …tút…"
Điện thoại lại bị ngắt ngang, Gia Minh cứ gọi cho anh là toàn bị ngắt máy như thế, tưởng chừng như gọi thêm một chút là Bảo Bảo của anh bị hút vào điện thoại vậy đó. Ở bệnh viện vắng vẻ, phòng bệnh ngoài y chẳng còn một ai, y chán nản lướt điện thoại, trên màn hình người hoạt động chỉ có 3 người onl, 1 là Nghiên Dương, 2 là Lập Thành, 3 là Sở Tiêu… chẳng biết gọi cho ai, y lại tắt điện thoại, hồi tưởng lại về chuyện hôm qua.
Lúc đó nhận thức không còn rõ rệt, y chỉ còn thấy mỗi chiếc vòng cổ bạc hình nốt nhạc, nhưng xung quanh làm gì có ai đeo vòng như thế, chẳng lẽ là nhìn nhầm…
Y lên mạng tìm kiếm mẫu vòng cổ đó, tìm mãi cũng chẳng thấy, hình như là mẫu đặt riêng, y bất lực mà thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất