Chương 5
Nghiên Dương sửa soạn hồi lâu rồi hé cửa nhìn ra, không thấy người đâu ngó nghiêng một hồi thì anh từ đâu đi ra với bộ độ khá thoải mái, nhìn rất đơn giản, không phải bộ trang phục hàng ngày anh mặc:
- " Em tìm gì đó? Tìm anh à?"
Cậu thấy anh thì lùi lại, mở cửa ra:
- " Tìm anh chứ tìm ai được nữa., nhà này ngoài em và anh thì còn ai được chứ.."
Luân Phong nhìn từ trên xuống dưới y, nghiêng đầu dò hỏi:
- " Em không lạnh à? Mặc vậy có ổn không?"
Cậu nghiêng đầu, nhìn lại bộ đồ của mình rồi lại ngẩng lên hỏi anh.
- " Sao vậy ạ?"
- " Không có gì, chỉ thấy em mặc vậy có hơi lạnh"
Nghiên Dương loay hoay cất đồ vào túi, lắc đầu giải thích:
- "Ah, Em hay nóng lắm,mặc nhiều sẽ khó chịu, anh không phải lo đâu"
Anh nghe vậy vẫn chưa an tâm, tiến tới lấy chiếc khăn trong túi quàng qua cổ y, không để y kháng cự. Nghiên Dương bất ngờ, anh giữ người cậu không cho cử động, cẩn thận chỉnh khăn lại, cậu ngước lên nhìn anh.
- " Anh cho em ạ?"
- " Um, anh thấy em không có đồ, vài ngày trước thấy khăn này đẹp, nên mua cho em. Trời vào đông rất lạnh, em phải để ý tới bản thân chứ."
- " Vâng..cảm ơn ah"
Xong thì anh cũng đi lấy xe, cậu đứng trước cửa chờ, tay nắm lấy chiếc khăn trên cổ, nhớ tới hình ảnh anh quàng khăn cho cậu thì tai vô thức mà đỏ lên, dụi mặt vào đó cảm nhận.
- " Khăn mềm thật.."
Trên đường đi, cậu để phá bỏ không khí ngại ngùng, không yên mà luôn miệng hỏi:
- " Anh và em sẽ mua sắm ở đâu vậy ạ? Em biết có nhiều nơi mua đồ rẻ lắm."
- " Chúng ta sẽ tới trung tâm mua sắm, đồ rẻ không tốt. Anh còn mua chút đồ ăn để tủ nữa."
Anh không phiền mà trả lời những câu hỏi của y. Đi qua bờ biển, Nghiên Dương ngoái ra nhìn, đây là nơi cậu từng định đắm mình xuống, cảm xúc lại nổi dậy một lần nữa, tay bám chặt lấy thành xe, Luân Phong ngồi cạnh cũng cảm nhận rõ điều ấy, vươn tay nắm lấy tay của y:
- " Đừng quay sang đấy, nhìn anh này"
Nghiên Dương quay sang nhìn, tay cũng bất giác nắm chặt lấy tay anh, gượng gạo nở một nụ cười. Luân Phong chẳng cách nào an ủi, cũng chỉ biết nắm tay truyền từng chút hơi ấm của bản thân cho trái tim lạnh lẽo của cậu.
Cứ như vậy, đoạn đường tới trung tâm thành phố cũng gần hơn, Nghiên Dương im lặng tựa vào thành xe để ngủ, anh điều chỉnh tốc độ lại để tránh việc cậu bị va vào kính xe khi đụng phải gì đó.
Đến nơi, anh cất xe nhưng y vẫn đang ngủ, Luân Phong quay người sang lay y dậy:
- '' Tiểu Dương"
Nghiên Dương tỉnh dậy, mở mắt nhìn nhưng không có sức để đi, cậu lại đói rồi, dù sao cũng mất gần nửa tiếng để đi từ ngoại ô vào thành phố Hà Bắc.
Không rõ lý do nhưng từ nhỏ cậu đã phải ăn theo chế độ dinh dưỡng riêng và uống thuốc đều đặn..nói mới nhớ ra cậu đã không uống thuốc hơn 2 tuần rồi, chả gì sức cậu lại yếu như vậy..
Nghiên Dương quay sang mè nheo:
- '' Anh..em đói, không còn chút sức nào cả''
Anh cũng nghe theo ý của cậu, xuống xe sang ghế phụ bế xóc cậu lên ôm lấy, cậu cũng choàng tay qua cổ gục đầu vào vai anh dường như cậu chẳng quan tâm tới người khác nghĩ gì mà cũng chẳng nghĩ tới ôm như vậy có nghĩa như thế nào.
- '' Anh như có một đứa con vậy''
- " Em có thể làm con anh..''
- ''Hah, sao có thể chứ''
Anh cười mà vò đầu cậu, nhưng lại không hề biết đằng sau là bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người. Ăn xong anh và y cùng nhau đi mua đồ, trước hết là quần áo cho cậu. Đứng trước nhiều bộ đồ như thế không phải chưa từng nhìn nhưng được anh mua cho khiến cậu cảm thấy vui hơn, cậu cũng ngại nên từ chối mua nhưng anh luôn tay đưa cho cậu từng bộ đồ để thay. Dáng Nghiên Dương đẹp nên mặc gì cũng hợp, anh gần như muốn lấy cả cửa hàng nhưng cậu lại lắc đầu, chỉ chọn vài bộ có giá vừa phải để mặc.
Anh và cậu cùng nhau đi trên con đường bên ngoài, đột nhiên có luồng gió thổi mạnh tới làm cậu chao đảo phải nép vào người anh, anh cũng kéo cậu lại gần, dùng áo che cho cậu:
- '' Hắt xi''
Anh quay sang nhìn Nghiên Dương, cậu vừa ngước lên nhìn anh lại cúi đầu xuống, ngại mà chùm khăn lên lẽo đẽo đi theo anh.
- '' Anh đã nhắc rồi mà..''
Luân Phong cũng cố gắng đứng sát lại để che chắn cho y, đến một nơi, anh khựng lại khiến cậu mất đà đâm sầm vào, ngẩng đầu lên hỏi:
- '' Sao anh lại dừng..''
Anh chỉ lên tòa nhà lớn trước mặt rồi quay sang nói:
- '' Đây sắp tới sẽ là chỗ làm việc của em. Sao, em thích chứ?''
Nghiên Dương ngước lên nhìn tòa nhà ấy, đúng là nó rất lớn, trước đó công ty mỹ phẩm của bố cậu cũng chỉ bằng phân nửa của toàn nhà này, tính sơ cũng phải hơn 20 tầng...
- '' Em sẽ làm việc ở đây thật ạ?''
- '' Tất nhiên rồi, đây là tòa nhà chi nhánh S của anh. Em sẽ đi làm vào ngày mai nên nay anh đưa em đi mua đồ đây..''
Anh có đôi mắt cười rất đẹp, anh luôn cười khi bên cạnh cậu, thể hiện sự nhẹ nhàng đối với cậu:
- '' Em cảm ơn, em sẽ cố gắng.!''
Cứ như vậy, anh và cậu cùng nhau đi trên con đường dài đằng đẵng ấy.
Lâu sau đó, đột nhiên Nghiên Dương cảm thấy khó thở, cũng phải đi một quãng để tới được bãi giữ xe, đi lại nhiều khiến cậu hụt hơi, bám vào người anh:
- '' Anh dừng chút, em..''
Anh nhanh chóng cúi xuống kiểm tra xem cậu bị như nào, lo lắng xem sắc mặt:
- '' Em sao vậy?Tiểu Dương??''
Giọng cậu run lên, thều thào hỏi:
- '' Ở đây có..hiệu thuốc nào không ạ..em cần Digoxin,thuốc kháng Aldosterone..''
Anh quay đi quay lại tìm hiệu thuốc, may mắn gần đó cũng có một hiệu thuốc, anh dìu y vào ghế gần đó rồi chạy đi mua thuốc:
- '' Em đợi chút, anh sẽ về nhanh thôi''
Cậu mệt mỏi mà nằm ra ghế, hơi thở khó khăn không ngừng tự đập vào lồng ngực mình, việc nãy đã từng xảy ra trước kia khi cậu không nghe lời uống thuốc, vì đó mà phải nhập viện.
- '' Anh về rồi, em không sao chứ''
Luân Phong chạy nhanh tới bên cạnh, cầm theo thuốc và nước, dìu cậu dậy đưa cho cậu uống..uống thuốc kịp thời giúp cậu giần thở lại được, ngồi run rẩy ghì chặt lấy tay anh. Luân Phong nhìn lọ thuốc trên tay, vừa lo lắng vừa ngờ vực hỏi:
- '' Dioxine..thuốc suy tim? Em bị bệnh sao?''
Nghiên Dương nghe cũng bất ngờ không kém, trước nay cũng nghe bố mẹ uống từng viên theo đơn chứ cũng chẳng hay đó là thuốc dùng để làm gì, đưa tay với lấy lọ thuốc để đọc công dụng..
- '' Em không biết nữa..chỉ là trước kia em được kê đơn thôi''
- '' Đi, anh dẫn em đi bệnh viện ''
Anh toan kéo y dậy đi bệnh viễn thì y không chịu, gỡ tay anh ra..cậu chưa sẵn sàng để nghe thêm bất cứ điều gì cả..
- '' Không, không cần ạ, em muốn về nhà..''
Anh vẫn cương quyết muốn đưa cậu đi thì một lần nữa với đôi mắt cầu khẩn nài nỉ, anh lại mềm lòng:
- '' Em chỉ mệt một chút, em muốn về nhà..''
Luân Phong quay lưng lại với y, cúi người xuống:
- '' Lên vai anh, anh đưa em về nhà..''
- '' Không đ...."
- '' Đừng cãi anh.''
Nghe anh nói, cậu cũng im lặng ngoan ngoãn trèo lên lưng anh, không quấy nữa..
Về tới nhà, cậu sửa soạn chuẩn bị cho ngày mai đi làm rồi nhanh chóng đi ngủ, song với sự vô tư y đang cố giữ, Luân Phong ở phòng bên vẫn ngồi trên bàn làm việc, tay không ngừng mân mê lọ thuốc trên tay, lông mày khẽ cau lại.''..rốt cuộc là em đã phải trải qua những điều gì chứ...''
- " Em tìm gì đó? Tìm anh à?"
Cậu thấy anh thì lùi lại, mở cửa ra:
- " Tìm anh chứ tìm ai được nữa., nhà này ngoài em và anh thì còn ai được chứ.."
Luân Phong nhìn từ trên xuống dưới y, nghiêng đầu dò hỏi:
- " Em không lạnh à? Mặc vậy có ổn không?"
Cậu nghiêng đầu, nhìn lại bộ đồ của mình rồi lại ngẩng lên hỏi anh.
- " Sao vậy ạ?"
- " Không có gì, chỉ thấy em mặc vậy có hơi lạnh"
Nghiên Dương loay hoay cất đồ vào túi, lắc đầu giải thích:
- "Ah, Em hay nóng lắm,mặc nhiều sẽ khó chịu, anh không phải lo đâu"
Anh nghe vậy vẫn chưa an tâm, tiến tới lấy chiếc khăn trong túi quàng qua cổ y, không để y kháng cự. Nghiên Dương bất ngờ, anh giữ người cậu không cho cử động, cẩn thận chỉnh khăn lại, cậu ngước lên nhìn anh.
- " Anh cho em ạ?"
- " Um, anh thấy em không có đồ, vài ngày trước thấy khăn này đẹp, nên mua cho em. Trời vào đông rất lạnh, em phải để ý tới bản thân chứ."
- " Vâng..cảm ơn ah"
Xong thì anh cũng đi lấy xe, cậu đứng trước cửa chờ, tay nắm lấy chiếc khăn trên cổ, nhớ tới hình ảnh anh quàng khăn cho cậu thì tai vô thức mà đỏ lên, dụi mặt vào đó cảm nhận.
- " Khăn mềm thật.."
Trên đường đi, cậu để phá bỏ không khí ngại ngùng, không yên mà luôn miệng hỏi:
- " Anh và em sẽ mua sắm ở đâu vậy ạ? Em biết có nhiều nơi mua đồ rẻ lắm."
- " Chúng ta sẽ tới trung tâm mua sắm, đồ rẻ không tốt. Anh còn mua chút đồ ăn để tủ nữa."
Anh không phiền mà trả lời những câu hỏi của y. Đi qua bờ biển, Nghiên Dương ngoái ra nhìn, đây là nơi cậu từng định đắm mình xuống, cảm xúc lại nổi dậy một lần nữa, tay bám chặt lấy thành xe, Luân Phong ngồi cạnh cũng cảm nhận rõ điều ấy, vươn tay nắm lấy tay của y:
- " Đừng quay sang đấy, nhìn anh này"
Nghiên Dương quay sang nhìn, tay cũng bất giác nắm chặt lấy tay anh, gượng gạo nở một nụ cười. Luân Phong chẳng cách nào an ủi, cũng chỉ biết nắm tay truyền từng chút hơi ấm của bản thân cho trái tim lạnh lẽo của cậu.
Cứ như vậy, đoạn đường tới trung tâm thành phố cũng gần hơn, Nghiên Dương im lặng tựa vào thành xe để ngủ, anh điều chỉnh tốc độ lại để tránh việc cậu bị va vào kính xe khi đụng phải gì đó.
Đến nơi, anh cất xe nhưng y vẫn đang ngủ, Luân Phong quay người sang lay y dậy:
- '' Tiểu Dương"
Nghiên Dương tỉnh dậy, mở mắt nhìn nhưng không có sức để đi, cậu lại đói rồi, dù sao cũng mất gần nửa tiếng để đi từ ngoại ô vào thành phố Hà Bắc.
Không rõ lý do nhưng từ nhỏ cậu đã phải ăn theo chế độ dinh dưỡng riêng và uống thuốc đều đặn..nói mới nhớ ra cậu đã không uống thuốc hơn 2 tuần rồi, chả gì sức cậu lại yếu như vậy..
Nghiên Dương quay sang mè nheo:
- '' Anh..em đói, không còn chút sức nào cả''
Anh cũng nghe theo ý của cậu, xuống xe sang ghế phụ bế xóc cậu lên ôm lấy, cậu cũng choàng tay qua cổ gục đầu vào vai anh dường như cậu chẳng quan tâm tới người khác nghĩ gì mà cũng chẳng nghĩ tới ôm như vậy có nghĩa như thế nào.
- '' Anh như có một đứa con vậy''
- " Em có thể làm con anh..''
- ''Hah, sao có thể chứ''
Anh cười mà vò đầu cậu, nhưng lại không hề biết đằng sau là bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hai người. Ăn xong anh và y cùng nhau đi mua đồ, trước hết là quần áo cho cậu. Đứng trước nhiều bộ đồ như thế không phải chưa từng nhìn nhưng được anh mua cho khiến cậu cảm thấy vui hơn, cậu cũng ngại nên từ chối mua nhưng anh luôn tay đưa cho cậu từng bộ đồ để thay. Dáng Nghiên Dương đẹp nên mặc gì cũng hợp, anh gần như muốn lấy cả cửa hàng nhưng cậu lại lắc đầu, chỉ chọn vài bộ có giá vừa phải để mặc.
Anh và cậu cùng nhau đi trên con đường bên ngoài, đột nhiên có luồng gió thổi mạnh tới làm cậu chao đảo phải nép vào người anh, anh cũng kéo cậu lại gần, dùng áo che cho cậu:
- '' Hắt xi''
Anh quay sang nhìn Nghiên Dương, cậu vừa ngước lên nhìn anh lại cúi đầu xuống, ngại mà chùm khăn lên lẽo đẽo đi theo anh.
- '' Anh đã nhắc rồi mà..''
Luân Phong cũng cố gắng đứng sát lại để che chắn cho y, đến một nơi, anh khựng lại khiến cậu mất đà đâm sầm vào, ngẩng đầu lên hỏi:
- '' Sao anh lại dừng..''
Anh chỉ lên tòa nhà lớn trước mặt rồi quay sang nói:
- '' Đây sắp tới sẽ là chỗ làm việc của em. Sao, em thích chứ?''
Nghiên Dương ngước lên nhìn tòa nhà ấy, đúng là nó rất lớn, trước đó công ty mỹ phẩm của bố cậu cũng chỉ bằng phân nửa của toàn nhà này, tính sơ cũng phải hơn 20 tầng...
- '' Em sẽ làm việc ở đây thật ạ?''
- '' Tất nhiên rồi, đây là tòa nhà chi nhánh S của anh. Em sẽ đi làm vào ngày mai nên nay anh đưa em đi mua đồ đây..''
Anh có đôi mắt cười rất đẹp, anh luôn cười khi bên cạnh cậu, thể hiện sự nhẹ nhàng đối với cậu:
- '' Em cảm ơn, em sẽ cố gắng.!''
Cứ như vậy, anh và cậu cùng nhau đi trên con đường dài đằng đẵng ấy.
Lâu sau đó, đột nhiên Nghiên Dương cảm thấy khó thở, cũng phải đi một quãng để tới được bãi giữ xe, đi lại nhiều khiến cậu hụt hơi, bám vào người anh:
- '' Anh dừng chút, em..''
Anh nhanh chóng cúi xuống kiểm tra xem cậu bị như nào, lo lắng xem sắc mặt:
- '' Em sao vậy?Tiểu Dương??''
Giọng cậu run lên, thều thào hỏi:
- '' Ở đây có..hiệu thuốc nào không ạ..em cần Digoxin,thuốc kháng Aldosterone..''
Anh quay đi quay lại tìm hiệu thuốc, may mắn gần đó cũng có một hiệu thuốc, anh dìu y vào ghế gần đó rồi chạy đi mua thuốc:
- '' Em đợi chút, anh sẽ về nhanh thôi''
Cậu mệt mỏi mà nằm ra ghế, hơi thở khó khăn không ngừng tự đập vào lồng ngực mình, việc nãy đã từng xảy ra trước kia khi cậu không nghe lời uống thuốc, vì đó mà phải nhập viện.
- '' Anh về rồi, em không sao chứ''
Luân Phong chạy nhanh tới bên cạnh, cầm theo thuốc và nước, dìu cậu dậy đưa cho cậu uống..uống thuốc kịp thời giúp cậu giần thở lại được, ngồi run rẩy ghì chặt lấy tay anh. Luân Phong nhìn lọ thuốc trên tay, vừa lo lắng vừa ngờ vực hỏi:
- '' Dioxine..thuốc suy tim? Em bị bệnh sao?''
Nghiên Dương nghe cũng bất ngờ không kém, trước nay cũng nghe bố mẹ uống từng viên theo đơn chứ cũng chẳng hay đó là thuốc dùng để làm gì, đưa tay với lấy lọ thuốc để đọc công dụng..
- '' Em không biết nữa..chỉ là trước kia em được kê đơn thôi''
- '' Đi, anh dẫn em đi bệnh viện ''
Anh toan kéo y dậy đi bệnh viễn thì y không chịu, gỡ tay anh ra..cậu chưa sẵn sàng để nghe thêm bất cứ điều gì cả..
- '' Không, không cần ạ, em muốn về nhà..''
Anh vẫn cương quyết muốn đưa cậu đi thì một lần nữa với đôi mắt cầu khẩn nài nỉ, anh lại mềm lòng:
- '' Em chỉ mệt một chút, em muốn về nhà..''
Luân Phong quay lưng lại với y, cúi người xuống:
- '' Lên vai anh, anh đưa em về nhà..''
- '' Không đ...."
- '' Đừng cãi anh.''
Nghe anh nói, cậu cũng im lặng ngoan ngoãn trèo lên lưng anh, không quấy nữa..
Về tới nhà, cậu sửa soạn chuẩn bị cho ngày mai đi làm rồi nhanh chóng đi ngủ, song với sự vô tư y đang cố giữ, Luân Phong ở phòng bên vẫn ngồi trên bàn làm việc, tay không ngừng mân mê lọ thuốc trên tay, lông mày khẽ cau lại.''..rốt cuộc là em đã phải trải qua những điều gì chứ...''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất