Anh Rể Đừng Tới Đây

Chương 33

Trước Sau
'hắn gọi, hắn thực sự gọi cho chị' trong đầu cậu không ngừng lập đi lập lại câu nói đó cũng như sự hoảng sợ chiếm cứ trong người cậu.

"Không phải em muốn méc chị em sao, tôi cho phép em nói tại sao lại không nói" vật nhỏ bị anh doạ đến mặt không còn giọt máu. Anh như biến thái không những không đau lòng mà còn thoả mãn ít nhất sau này trước mặt anh cậu sẽ không dám nhắc tới người khác nữa.

"Em yên tâm nếu em muốn nói chuyện của chúng ta với ai cứ việc nói với tôi, tôi sẽ cho em trực tiếp nói chuyện với họ" giọng anh tà mị lại ôn nhu nhưng lọt vào tai như đạo sét đánh đối với cậu vậy.

Cậu trân mắt nhìn hắn lời nói bị kẹt lại trong họng, mạch suy nghĩ của hắn khiến cậu theo không kịp. Không phải trong tình huống này hắn nên sợ hãi hay đại loại như áy náy sao tại sao hắn có thể nói thản nhiên đến vậy.

"Choáng váng rồi sao" anh giữ lấy cằm cậu áp sát người xuống không cho cậu tránh né, nhìn sâu vào mắt vật nhỏ trầm thấp lên tiếng.

"Từ trước đến nay chỉ cần là thứ tôi muốn dù trời có sập tôi cũng lấy cho bằng được, em nên nhớ kỹ điều này" nói rồi anh hôn lên môi cậu.

Nụ hôn lần này nhẹ nhàng không bá đạo như an ủi vật nhỏ đang bị anh doạ sợ.

"Nhưng tôi không muốn" nước mắt cậu rơi xuống, so sánh sức lực thì cậu như con cá nằm trên thớt mặt người xâu xé, cậu phản kháng có ích lợi gì.

Hắn và cậu không nên tiếp tục chính cậu là người rõ nhất cũng là người không muốn nhất nhưng tại sao tình huống này lại xảy ra trên người cậu cơ chứ.

Nghe cậu yếu ớt lên tiếng, tâm anh như bị cào nhẹ qua, nơi đầu quả tim nhói lên anh có hơi luống cuống hôn lên giọt nước mắt của cậu

"Đừng khóc, tôi biết em lo điều gì nhưng tin tưởng tôi được chứ tôi sẽ không làm tổn thương em".



Thề với trời từ lần đầu gặp cậu anh xuất phát từ ham muốn chiếm hữu nhưng tiếp xúc vài lần anh lại càng muốn nâng cậu trong tay mà yêu thương sao nỡ làm cậu khó xử. Nhưng trước mắt có những chuyện cậu không cần biết thì hơn, và tốt nhất nên đặt niềm tin vào anh, chỉ thuộc về một mình anh là đủ rồi.

Một tổng tài bá đạo nhang dọc tung hoành nay lại vì một cậu nhóc nhỏ hơn mình hơn chục tuổi làm cho tâm tình cuống cả lên, anh phải dùng hết cả tinh lực trên thương trường cùng cả sức bú sữa mẹ mới dỗ được vật nhỏ nín.

Cũng không thể trách hắn, từ nhỏ hắn đã không thích chạm vào người khác, đồ dùng của anh tất cả phải qua khử trùng anh mới đụng vào, đặc biệt là anh không thích con nít đơn giản vì con nít rất phiền lại dính người.

Anh quen dùng mưu trí hay chiến lược đè cho đối thủ không ngốc đầu lên được. Lần đầu tiên vấp phải vật nhỏ làm từ nước này anh cảm thấy tương lai sắp tới của anh có vẻ sắp toang tới nơi rồi.

Lúc trước nghe đám bạn hay nói 'chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu' anh còn cười mỉa xem thường nay anh lại thấy họ nói rất đúng. Nhìn người dưới thân xinh đẹp như một tinh linh đi lạc, làn da trắng nõn, mềm mại lại nhiều nước, dù có nhìn như thế nào cũng thấy không đủ chỉ muốn khảm vào tâm mới thoả mãn.

Anh gục đầu vào hõm cổ vật nhỏ một suy nghĩ không an phận nảy lên trong tâm trí anh, anh cố gắng hít thở lấy lại bình tĩnh ép suy nghĩ xấu xa kia xuống dưới đáy vực không cho trồi dậy.

(*

sói già(' khí thế hừng hực'): quan hệ của chúng ta cần phải phô trương

thỏ nhỏ (' liết mắt xem thường'): mới không cần.

Sau đó dưới ánh mắt không thể tin được thỏ nhỏ quay đầu đi mất.*)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau