Ánh Sáng [Kê Đản Canh]

Chương 1

Sau
Khi tia nắng đầu tiên của buổi sáng sớm xuyên qua tấm màn trắng tràn vào phòng khách sạn, Sơ Hàng mơ mơ màng màng mở mắt ra. Chiếc giường xộc xệch, quần áo vứt ngổn ngang trên sàn, bàn ghế bị lệch đi..... Cậu chán nản, thở dài một hơi rồi nhắm mắt lại. Đưa tay xoa xoa huyệt thái dương của mình, từng cảnh tượng đêm qua xẹt qua trong tâm trí Sơ Hàng như những cảnh phim.

Mỗi một khung cảnh đều khiến Sơ Hàng đỏ mặt ngay lập tức.

Mày sao lại làm như vậy?

Thật là điên mà.... Sơ Hàng mở chăn bông ra, nhìn cơ thể chính mình trần trụi sạch sẽ, không khỏi đỏ mặt, trong lòng cảm thấy xấu hổ. Cũng may là người đó đã rời đi rồi, nếu không thì thật không biết phải đối mặt với anh ta như thế nào.

Bên gối lưu lại mùi đàn ông nhàn nhạt. Sơ Hàng ngửi được thoang thoảng mùi hoa nhài. Cậu ngồi dậy, xoa xoa cái đầu choáng váng

Sơ Hàng không nhớ rõ dáng vẻ của người đàn ông đêm qua, chỉ biết rằng người đàn ông đó khá cao, khuôn mặt thanh tú, khóe mắt có một nốt ruồi son đỏ thắm. Anh đã đưa mình đến đây. Sau đó, cậu chủ động hôn anh.

Trăng sáng vằng vặc, ánh sáng và hơi lạnh đan xen nhau đung đưa bên cửa sổ, hai tay Sơ Hàng cẩn thận vạch ra cái cổ mảnh mai của người kia, ánh mắt mê ly, càng nghĩ càng không biết xấu hổ mà nhìn người. "Rầm..." Sơ Hàng ảo não kéo chăn bông ra muốn bước xuống giường, nhưng không cẩn thận mà đụng vào vết thương, bấy giờ cảm giác quặn đau từ bụng ập đến.

Đầu óc mơ mơ màng màng ngay lập tức tỉnh táo lại.

Đau quá...Sơ Hàng cau mày nhanh chóng mặc quần áo tử tế, vội vàng đi vào phòng tắm rửa mặt qua loa rồi bước ra khỏi phòng. Cậu không muốn ở lại đây quá lâu.

Trên đường trở lại đại học C, Sơ Hàng ôm thật chặt ba lô của mình. Cậu chọn một vị trí ở ghế sau bên cửa sổ, thời tiết u ám, có vẻ như sắp mưa, gió lạnh từ ngoài cửa sổ không ngừng thổi vào khiến Sơ Hàng không thể mở mắt.

Nhà cửa, cây cối bên đường nhanh chóng lùi về phía sau, có lẽ trên đường vắng vẻ, nên xe chạy càng nhanh, những ngôi nhà và cây cối kia bắt đầu trở nên mờ ảo, giống như nước chảy róc rách.

Trong chốc lát, Sơ Hàng nghĩ, nếu thời gian kéo dài có thể quay về quá khứ như thế này thì tốt biết mấy.



Bằng cách này, cậu và hắn sẽ không rơi vào tình cảnh như vậy.

Hà Minh, Hà Minh.... Sau nụ hôn đó, chúng ta thực sự..... Không thể quay lại nữa sau? . Đọc truyện tại == TRUМtrцyen . мE ==

Lúc Sơ Hàng mở cửa ký túc xá, vừa vặn đúng ba giờ chiều.

Cả ký túc xá im ắng, hai người bạn cùng phòng khác đều không có ở đây, chỉ có Hà Minh đang ngồi trước bàn gõ máy tính, chắc là đang bận học.

Sắp tốt nghiệp, Hà Minh thì đang ở giai đoạn nước rút, hắn muốn có được tư cách để đi du học Mỹ, có được những triển vọng tốt hơn để thay đổi cuộc sống nghèo khổ của gia đình mình ở nông thôn. Tuy nhiên, danh sách này chỉ lấy số lượng người rất ít nên hắn buộc phải làm việc chăm chỉ.

Ánh sáng chói lọi phản chiếu trên khuôn mặt tập trung của Hà Minh, những ngón tay hắn linh hoạt và nhanh nhẹn, và có vẻ như sự xuất hiện của Sơ Hàng không làm ảnh hường gì đến hắn cả.

Hà Minh vẫn mặc chiếc áo sơ mi trắng thường ngày, ngồi thẳng lưng. Lúc Sơ Hàng đi ngang qua hắn, thở dài một hơi, ánh mắt ảm đạm, tiện tay nhặt một ít quần áo đi vào phòng tắm. Sơ Hàng cũng không vội tắm rửa, mà chỉ mở vòi hoa sen, hai tay ôm lấy vai ngồi xổm trên mặt đất.Nước ấm từ trên cao chảy xuống mái tóc đen của anh, nhỏ xuống làn da đỏ ửng của cậu, cuối cùng tích tắc rơi xuống đất. Cậu liền nghĩ tới Hà Minh đã từng đối xử tốt với cậu, nước mắt không ngăn được chảy xuống. Ngày đó, cậu thật sự không nên nhất thời xúc động mà kiễng chân hôn Hà Minh, để cho quan hệ giữa hai người rơi vào tình cảnh như vậy.

Nửa tiếng sau, cậu từ phòng tắm bước ra, cố gắng kiềm chế tâm trạng sa sút, tỏ ra như không có việc gì, đi tới sau lưng Hà Minh, hỏi: "Tôi tính đi mua một ít trái cây. Có xoài mà cậu thích. Cậu có muốn ăn không?"

"Không, cám ơn." Hà Minh còn không có ngẩng đầu, giọng nói lạnh lùng, không có bất kỳ cảm xúc nào. Cậu biết nó sẽ như thế này.

Nhưng trong lòng cậu vẫn.... Không cam tâm. "Ừ." Sơ Hàng cúi đầu, quay lại trở về giường của mình, yên lặng nằm xuống.

Áo khoác dưới thân có thứ gì đó cấn lên lưng cậu, Sơ Hàng ánh mắt mệt mỏi nhìn, dùng tay kéo ra. Đó là một hộp thuốc mỡ giảm đau, và một tấm card có ghi số điện thoại trên đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Sau