Chương 14: Mời
Thương Mộ Nghiêm im lặng, chăm chú cúi đầu nhìn vào mắt cô.
Vài giây sau cô liền lấy lại tinh thần rất nhanh, khoé môi cong lên lộ ra hàm răng trắng:''Anh Mộ Nghiêm, vẫn chưa tới giờ hẹn mà?''
Giọng anh không lạnh không nhạt:''Em cũng đến rất sớm.''
Tịch Ngưng cười nhẹ, đáng giá anh từ đầu đến chân.
Ánh mắt đặc biệt có chút cảm giác thành tựu, anh để hai tay vào túi áo hoodie mình đang mặc, phía dưới là chiếc quần jogger và một đôi giày boot đen cao cổ, tất cả từ trên xuống dưới đều là màu đen huyền bí, đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc phong cách thế này nên cảm thấy có chút mới lạ.
Nhưng cô rất nhanh dời mắt đi chỗ khác, sợ rằng anh lại khó chịu với ánh mắt của cô. Cô lại từ trong túi xách ra hai tấm vé xem phim, đem ra lắc lắc trước mặt anh, nhẹ nói:''Vậy, vào trong nhá?''
Ánh mắt anh ảm đạm, gật đầu nói:''Được.''
Ngay khi Tịch Ngưng xoay người, Thương Mộ Nghiêm hơi nghiêng đầu ánh mắt đen láy nghiền ngẫm Tịch Ngưng, hàng mi dài anh cụp xuống, khoé môi hơi hơi cong lên cười như không cười.
Tịch Ngưng mua một phần bắp rang bơ và hai ly nước trước khi vào trong, cô nhìn anh nói rõ:''Bộ phim này kéo dài hơn hai tiếng.''
Anh nhìn cô, ''Ừ'' một cái.
Tịch Ngưng gật gật đầu, cười tươi với anh:''Thế thì vào trong thôi.''
Cả hai tìm vị trí ngồi rất nhanh, ngay giữa hàng ghế khán giả, Tịch Ngưng vừa đặt ly nước xuống tay ghế thì ngay lập tức đèn chiếu sáng bị tắt, trên màn hình bắt đầu sáng đèn lên. Họ vừa ngồi xuống thì bộ phim cũng vừa mới bắt đầu.
Trong bóng tối, Tịch Ngưng lén lút nhìn anh, hàng mi Thương Mộ rất đẹp, rậm đen và cong lên, trong đôi mắt có ánh sáng nhàn nhạt từ hình ảnh màu được chiếu trên màn hình, sự điềm tĩnh trầm ổn này Tịch Ngưng thật sự không có cách nào khống chế được.
Họ ngồi ở khoảng cách rất gần, trên người anh có mùi của hương cây cỏ và mùi của nước xả quần áo rất thơm, yết hầu anh gợi cảm mà hơi hơi chuyển động. Trong mắt anh bất ngờ không còn hình ảnh của màn hình chiếu nữa, chuyển thành gương mặt Tịch Ngưng.
''Có chuyện gì?'' Thương Mộ Nghiêm trầm ổn nhìn cô.
Tịch Ngưng mất vài giây để kịp phản ứng, trong không gian kín của phòng chiếu phim có hơi sương của máy lạnh, thế mà cả gương mặt cô bất giác nóng hết cả lên.
Cô cúi đầu xoa xoa đôi tai đang nóng lên của mình, không được tự nhiên lắc đầu.
Suốt hai tiếng sau đó, Thương Mộ Nghiêm bắt quả tang cô nhìn trộm nhìn 12 lần, nội dung phim cô còn không biết diễn tới đoạn nào, đột nhiên màn hình xuất hiện cảnh gương mặt của người phụ nữ máu me, trên miệng trào ra những trận máu tươi sởn hết gai óc, tim Tịch Ngưng giật thóp một cái, không sợ hãi tới mức khích động la hét như những khán giả ở đây.
Nhưng cô đột nhiên nghĩ ra một thứ gì đó, cô xoay mặt nhìn anh, ánh mắt tràn ra sự hoang mang cứng đờ.
Thương Mộ Nghiêm liếc cô một cái:''Sợ?''
Tịch Ngưng mím môi, ánh mắt che giấu không được, cô khẩn khiết ngọt ngào gọi:''Anh Mộ Nghiêm, em sợ chết mất đi được.''
Nói xong Tịch Ngưng dựa vào lưng ghế, cả người như bị ai đẩy mà từ từ nghiêng qua hướng ghế anh, thái dương cô đập vào đầu vai cưng cứng của Thương Mộ Nghiêm, như đang giải thích:''Nếu như thế này sẽ không còn sợ nữa.''
Có trời mới biết, ngay khoảng khắc này tim cô đập nhau vì hồi hợp cực kì, lại rất sợ anh sẽ đẩy cô ra. Đến lúc đó cô không biết mặt mũi mình nên ném đến chỗ nào để có thể đỡ sự xấu hổ này đâu.
Cô đến cả đầu cũng không dám ngẩn đầu lên nhìn anh, chỉ sợ cô vừa ngẩng đầu sẽ bắt gặp ánh mắt khó đoán kia của anh rồi lại phát hiện ra cô không thật sự sợ hãi tới mức thế này mà đẩy cô ra.
Tịch Ngưng nín thở xem phản ứng của anh.
Đợi qua vài phút, vẫn không thấy anh phản ứng gì.
Chỉ cảm thấy cả người anh có sự chuyển biến giống như khúc gỗ, khoang mũi cô ngửi được mùi hương anh rõ ràng tới mức mắt cũng bắt đầu xoay vòng vòng choáng váng, hai tay cô hơi ẩm ướt, nghe tiếng hít thở anh vẫn đều đều, mang theo hơi mát sạch sẽ của một thiếu niên đang trong tuổi trưởng thành.
Thương Mộ Nghiêm cụp mi nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, môi cong lên cười như không cười. Tầm mắt lại nhìn lên màn hình chiếu phim
Cả một phim cảnh hù doạ có chút nhiều, Tịch Ngưng cũng có coi phim kinh dị vài lần, như bị hù giật mình vẫn là giật mình.
Đến khi bộ phim đã thật sự kết thúc, Tịch Ngưng mới không can tâm ngồi dậy, loay hoay cầm ly nhựa lên, biểu cảm có chút mất khổ sở, xem phim tận hai tiếng liền, cột sống cô thật sự sắp biến thành mảnh xương vụn luôn rồi.
Tịch Ngưng xoa eo nhìn sang Thương Mộ Nghiêm, thấy anh vẫn không có động thái nào rời đi, cô cũng không thúc giục mà đợi những người khác ra trước để không có cảm giác phải chen chúc ra ngoài.
Đợi một lúc sau, Tịch Ngưng nhìn cả rạp chiếu phim, thấy còn thưa thớt mấy người đang còn ngồi vị trí đó, phía bên phải cách hàng ghế cô có chút xa, một đôi nam nữ đang cụng đầu vào nhau, sắp..
Lúc này tầm mắt cô bị một cánh tay to bịt kín, xung quanh vùng mắt bị anh che trở nên lành lạnh mà hơi thô ráp, Tịch Ngưng không dám thở, cả người đều cứng đờ tại chỗ.
Qua một lúc cánh tay cô lại bị anh túm chặt, bàn tay che mắt cô được buông ta, không nói gì mà trực tiếp kéo cô ra đến bên ngoài.
…
Ra khỏi rạp chiếu phim, Tịch Ngưng xoa cánh tay mình ngước lên nhìn anh:''Anh Mộ Nghiêm, anh có đói không?''
Thương Mộ Nghiêm nhàn nhạt đưa mắt nhìn những cửa hàng vẫn còn mở cửa, lúc này mới nhìn cô, hỏi:''Muốn ăn gì?''
Tịch Ngưng kinh ngạc đến cả khoé môi cũng hơi hạ xuống, nhìn anh, gương mặt lập tức quay sang chỗ khác, biểu cảm biến thành một chút cảm xúc như không thể tin được, khi nãy là cô chỉ hỏi qua loa thôi, vì cô biết Thương Mộ Nghiêm sẽ không đồng ý đi ăn riêng với cô, cô có thể tự tin chắc chắn anh không chịu đi ăn với cô là vì trước đó cô đã từng thử qua cách muốn mời anh đi ăn riêng.
Ăn đồ ăn trong hộp rồi nhà ăn Đại Học A khiến cô không thể nuốt nổi, vì vậy mới mời anh ra ngoài ăn. Nhưng sau đó dĩ nhiên anh đã từ chối, nên mới có chuyện mỗi ngày cô đều mang cơm tới Đại Học A ăn cùng anh.
Tịch Ngưng vẫn bị suy nghĩa làm cho chi phối, còn anh thì lại nghiêm túc nhìn cô, cảm thấy giữa họ như một cặp đôi rất lãng mạn và ngọt ngào. Phong cách ăn mặc của họ hôm nay lại trùng hợp một trắng một đen, nhìn thế nào cũng thấy thật đẹp đôi vừa lứa.
Khi nhìn lại anh lần nữa thì cô đã bình tĩnh đi không ít, cô hơi hơi cứng ngắt nói, ấm úng nói:''Em..em không kén ăn.''
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm lúc này mới chuyển động, trầm giọng hỏi:''Vậy à?''
''Đúng vậy!'' Tịch Ngưng gật đầu chắc chắn
Nhìn lên anh cười:''Anh mời em sao?''
Thương Mộ Nghiêm:''…''
Cảm xúc vừa lên giờ lại tuột xuống, thôi vậy..
''Ừ, mời.'' Anh trầm giọng đáp.
Vài giây sau cô liền lấy lại tinh thần rất nhanh, khoé môi cong lên lộ ra hàm răng trắng:''Anh Mộ Nghiêm, vẫn chưa tới giờ hẹn mà?''
Giọng anh không lạnh không nhạt:''Em cũng đến rất sớm.''
Tịch Ngưng cười nhẹ, đáng giá anh từ đầu đến chân.
Ánh mắt đặc biệt có chút cảm giác thành tựu, anh để hai tay vào túi áo hoodie mình đang mặc, phía dưới là chiếc quần jogger và một đôi giày boot đen cao cổ, tất cả từ trên xuống dưới đều là màu đen huyền bí, đây là lần đầu tiên cô thấy anh mặc phong cách thế này nên cảm thấy có chút mới lạ.
Nhưng cô rất nhanh dời mắt đi chỗ khác, sợ rằng anh lại khó chịu với ánh mắt của cô. Cô lại từ trong túi xách ra hai tấm vé xem phim, đem ra lắc lắc trước mặt anh, nhẹ nói:''Vậy, vào trong nhá?''
Ánh mắt anh ảm đạm, gật đầu nói:''Được.''
Ngay khi Tịch Ngưng xoay người, Thương Mộ Nghiêm hơi nghiêng đầu ánh mắt đen láy nghiền ngẫm Tịch Ngưng, hàng mi dài anh cụp xuống, khoé môi hơi hơi cong lên cười như không cười.
Tịch Ngưng mua một phần bắp rang bơ và hai ly nước trước khi vào trong, cô nhìn anh nói rõ:''Bộ phim này kéo dài hơn hai tiếng.''
Anh nhìn cô, ''Ừ'' một cái.
Tịch Ngưng gật gật đầu, cười tươi với anh:''Thế thì vào trong thôi.''
Cả hai tìm vị trí ngồi rất nhanh, ngay giữa hàng ghế khán giả, Tịch Ngưng vừa đặt ly nước xuống tay ghế thì ngay lập tức đèn chiếu sáng bị tắt, trên màn hình bắt đầu sáng đèn lên. Họ vừa ngồi xuống thì bộ phim cũng vừa mới bắt đầu.
Trong bóng tối, Tịch Ngưng lén lút nhìn anh, hàng mi Thương Mộ rất đẹp, rậm đen và cong lên, trong đôi mắt có ánh sáng nhàn nhạt từ hình ảnh màu được chiếu trên màn hình, sự điềm tĩnh trầm ổn này Tịch Ngưng thật sự không có cách nào khống chế được.
Họ ngồi ở khoảng cách rất gần, trên người anh có mùi của hương cây cỏ và mùi của nước xả quần áo rất thơm, yết hầu anh gợi cảm mà hơi hơi chuyển động. Trong mắt anh bất ngờ không còn hình ảnh của màn hình chiếu nữa, chuyển thành gương mặt Tịch Ngưng.
''Có chuyện gì?'' Thương Mộ Nghiêm trầm ổn nhìn cô.
Tịch Ngưng mất vài giây để kịp phản ứng, trong không gian kín của phòng chiếu phim có hơi sương của máy lạnh, thế mà cả gương mặt cô bất giác nóng hết cả lên.
Cô cúi đầu xoa xoa đôi tai đang nóng lên của mình, không được tự nhiên lắc đầu.
Suốt hai tiếng sau đó, Thương Mộ Nghiêm bắt quả tang cô nhìn trộm nhìn 12 lần, nội dung phim cô còn không biết diễn tới đoạn nào, đột nhiên màn hình xuất hiện cảnh gương mặt của người phụ nữ máu me, trên miệng trào ra những trận máu tươi sởn hết gai óc, tim Tịch Ngưng giật thóp một cái, không sợ hãi tới mức khích động la hét như những khán giả ở đây.
Nhưng cô đột nhiên nghĩ ra một thứ gì đó, cô xoay mặt nhìn anh, ánh mắt tràn ra sự hoang mang cứng đờ.
Thương Mộ Nghiêm liếc cô một cái:''Sợ?''
Tịch Ngưng mím môi, ánh mắt che giấu không được, cô khẩn khiết ngọt ngào gọi:''Anh Mộ Nghiêm, em sợ chết mất đi được.''
Nói xong Tịch Ngưng dựa vào lưng ghế, cả người như bị ai đẩy mà từ từ nghiêng qua hướng ghế anh, thái dương cô đập vào đầu vai cưng cứng của Thương Mộ Nghiêm, như đang giải thích:''Nếu như thế này sẽ không còn sợ nữa.''
Có trời mới biết, ngay khoảng khắc này tim cô đập nhau vì hồi hợp cực kì, lại rất sợ anh sẽ đẩy cô ra. Đến lúc đó cô không biết mặt mũi mình nên ném đến chỗ nào để có thể đỡ sự xấu hổ này đâu.
Cô đến cả đầu cũng không dám ngẩn đầu lên nhìn anh, chỉ sợ cô vừa ngẩng đầu sẽ bắt gặp ánh mắt khó đoán kia của anh rồi lại phát hiện ra cô không thật sự sợ hãi tới mức thế này mà đẩy cô ra.
Tịch Ngưng nín thở xem phản ứng của anh.
Đợi qua vài phút, vẫn không thấy anh phản ứng gì.
Chỉ cảm thấy cả người anh có sự chuyển biến giống như khúc gỗ, khoang mũi cô ngửi được mùi hương anh rõ ràng tới mức mắt cũng bắt đầu xoay vòng vòng choáng váng, hai tay cô hơi ẩm ướt, nghe tiếng hít thở anh vẫn đều đều, mang theo hơi mát sạch sẽ của một thiếu niên đang trong tuổi trưởng thành.
Thương Mộ Nghiêm cụp mi nhìn đỉnh đầu đen nhánh của cô, môi cong lên cười như không cười. Tầm mắt lại nhìn lên màn hình chiếu phim
Cả một phim cảnh hù doạ có chút nhiều, Tịch Ngưng cũng có coi phim kinh dị vài lần, như bị hù giật mình vẫn là giật mình.
Đến khi bộ phim đã thật sự kết thúc, Tịch Ngưng mới không can tâm ngồi dậy, loay hoay cầm ly nhựa lên, biểu cảm có chút mất khổ sở, xem phim tận hai tiếng liền, cột sống cô thật sự sắp biến thành mảnh xương vụn luôn rồi.
Tịch Ngưng xoa eo nhìn sang Thương Mộ Nghiêm, thấy anh vẫn không có động thái nào rời đi, cô cũng không thúc giục mà đợi những người khác ra trước để không có cảm giác phải chen chúc ra ngoài.
Đợi một lúc sau, Tịch Ngưng nhìn cả rạp chiếu phim, thấy còn thưa thớt mấy người đang còn ngồi vị trí đó, phía bên phải cách hàng ghế cô có chút xa, một đôi nam nữ đang cụng đầu vào nhau, sắp..
Lúc này tầm mắt cô bị một cánh tay to bịt kín, xung quanh vùng mắt bị anh che trở nên lành lạnh mà hơi thô ráp, Tịch Ngưng không dám thở, cả người đều cứng đờ tại chỗ.
Qua một lúc cánh tay cô lại bị anh túm chặt, bàn tay che mắt cô được buông ta, không nói gì mà trực tiếp kéo cô ra đến bên ngoài.
…
Ra khỏi rạp chiếu phim, Tịch Ngưng xoa cánh tay mình ngước lên nhìn anh:''Anh Mộ Nghiêm, anh có đói không?''
Thương Mộ Nghiêm nhàn nhạt đưa mắt nhìn những cửa hàng vẫn còn mở cửa, lúc này mới nhìn cô, hỏi:''Muốn ăn gì?''
Tịch Ngưng kinh ngạc đến cả khoé môi cũng hơi hạ xuống, nhìn anh, gương mặt lập tức quay sang chỗ khác, biểu cảm biến thành một chút cảm xúc như không thể tin được, khi nãy là cô chỉ hỏi qua loa thôi, vì cô biết Thương Mộ Nghiêm sẽ không đồng ý đi ăn riêng với cô, cô có thể tự tin chắc chắn anh không chịu đi ăn với cô là vì trước đó cô đã từng thử qua cách muốn mời anh đi ăn riêng.
Ăn đồ ăn trong hộp rồi nhà ăn Đại Học A khiến cô không thể nuốt nổi, vì vậy mới mời anh ra ngoài ăn. Nhưng sau đó dĩ nhiên anh đã từ chối, nên mới có chuyện mỗi ngày cô đều mang cơm tới Đại Học A ăn cùng anh.
Tịch Ngưng vẫn bị suy nghĩa làm cho chi phối, còn anh thì lại nghiêm túc nhìn cô, cảm thấy giữa họ như một cặp đôi rất lãng mạn và ngọt ngào. Phong cách ăn mặc của họ hôm nay lại trùng hợp một trắng một đen, nhìn thế nào cũng thấy thật đẹp đôi vừa lứa.
Khi nhìn lại anh lần nữa thì cô đã bình tĩnh đi không ít, cô hơi hơi cứng ngắt nói, ấm úng nói:''Em..em không kén ăn.''
Ánh mắt Thương Mộ Nghiêm lúc này mới chuyển động, trầm giọng hỏi:''Vậy à?''
''Đúng vậy!'' Tịch Ngưng gật đầu chắc chắn
Nhìn lên anh cười:''Anh mời em sao?''
Thương Mộ Nghiêm:''…''
Cảm xúc vừa lên giờ lại tuột xuống, thôi vậy..
''Ừ, mời.'' Anh trầm giọng đáp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất