Chương 27: Dẫn đi
‘‘Năm ba tuổi em đã sang Mỹ, ở đó tận 14 năm. Vì sợ em sẽ yêu đương linh tinh mà cho em học trường nữ sinh, sau đó lại sợ em yêu đương đồng tính mà chuyển em sang trường quốc tế Úc khi mẹ em định cư ở đó. Ở trường nữ sinh em gặp được rất nhiều bạn bè và đàn chị cùng lứa, họ rất yêu mến em, nhưng khi chuyển sang ngôi trường khác nó lại là câu chuyện khác.’’
Tịch Ngưng mím môi, chớp mắt hít sâu:’‘Lần đầu tiên em được một nam sinh tỏ tình. Cậu ta là con trai của một người kẻ lãnh đạo thành phố rất có quyền lực, em không đồng ý, cậu ấy liền tẩy chay em tại trường mới, không có bạn học nào nam nào dám giao tiếp với em, đến cả nữ sinh thì cũng đã hơn phân nửa là đã hùa theo đám con trai đó. Nhất thời hơn 3/4 ngôi trường đều lấy em ra làm thứ để bôi nhọ. Lâu lâu lại thấy không ít sâu bọ ở trong cặp, nhiều nhất vẫn là sách vở bị cắt rồi bị làm ướt.’’
‘‘Lần thứ hai em được môt nam sinh khác tỏ tình là tại con đường vắng. Em không đồng ý cậu ấy liền dùng dao hâm doạ. Còn kéo em vào một nghĩa trang bảo em lựa chọn. Rất mai là có cảnh sát đi tuần tra nghe động tĩnh lạ nên em mới thoát khỏi cảnh đó.’’
‘‘Năm lớp mười là lần đầu tiên em tiếp xúc với con trai. Cũng là lần đầu tiên em sợ đám con trai đó đến thế. Cuối cùng em không chịu nổi mà quay về trường học cũ, đến lúc đó cuộc sống em mới quay lại quỹ đạo cũ.’’
Tịch Ngưng nhìn Thương Mộ Nghiêm:’‘Tịch Khải không biết mấy chuyện này, em cũng không dám kể với anh trai em.’’
‘‘Vậy tại sao lại dám làm quen mới anh?’’ Thương Mộ Nghiêm hỏi.
Tịch Ngưng nào còn tâm trạng mà phát hiện ra cách xưng hô từ “tôi-em” đã đổi thành “anh-em” này nữa. Cô chỉ cảm thấy hôm nay tâm trạng mình không được tốt, muốn nói ra chút gì đó cho nhẹ lòng, thế nhưng không ngờ lại thật sự nói hết chuyện một năm qua cô luôn giấu trong lòng.
Tịch Ngưng suy nghĩ lời anh nói, chớp chớp mắt nghĩ ngợi:’‘Lần đầu tiên gặp anh, anh cho em cảm giác rất an toàn…cũng có chút quen thuộc.’’
‘‘Quen thuộc?’’ Thương Mộ Nghiêm hỏi lại.
Tịch Ngưng gật gật đầu, cong môi cười nhạt trêu chọc anh:’‘Có lẽ là người yêu từ kiếp trước cũng nên.’’
Thương Mộ Nghiêm:’’…’’
Biết anh không phải kiểu người hay đùa giỡn, Tịch Ngưng giải thích:’‘Em đùa thôi.’’
‘‘Chỉ là cảm thấy tính cách anh rất trầm ổn trưởng thành, ít nói nhưng không kiêu căng. Em đặc biệt có ấn tượng tốt với anh.’’
Thương Mộ Nghiêm mấp máp môi hỏi:”Thích anh à?’’
Tịch Ngưng gật đầu như lẽ đương nhiên:’‘Thích chứ! Em sắp yêu anh luôn rồi.’’
Thương Mộ Nghiêm sững sờ nhìn cô.
Đây là…tỏ tình bất ngờ sao?
Thương Mộ Nghiêm không biết gương mặt mình bây giờ là biểu cảm gì, nhưng trong lúc nhất thời anh không có bất kì phản ứng gì trên gương mặt.
‘‘Người đầu tiên theo đuổi em quá mức nhiệt tình, giống như muốn cho tất cả mọi người biết cậu ta đang theo đuổi em vậy. Nên đến khi gặp anh em không dám làm ra hành động lỗ mãn gì sợ anh sẽ ghét em.’’
‘’…’’
‘‘Bây giờ thế nào?’’
Tịch Ngưng nhìn những toà nhà cao tầng đang sáng đèn ở bên kia sông, mỉm cười thoả mãn:’‘Ổn hơn rồi ạ. Đột nhiên mẹ lại muốn em học chăm chỉ trong khi trước đó đã từng hứa sẽ cho em tận hưởng vui chơi ở đây theo ý của em.’’
‘‘Nhưng không sao. Vừa học vừa chơi cũng rất thú vị.’’
Thương Mộ Nghiêm im lặng, đột nhiên hỏi:’‘Muốn đến chỗ này với tôi không?’’
Tịch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh, vô cùng kích động vì được “crush chủ động mời đi chơi” này. Trong lòng cô sinh lên một xúc vi diệu, vô cùng mới mẻ lại rất nhanh liền đồng ý.
Khoé môi cô giật giật, nhìn cái từ “chỗ này” trong miệng Thương Mộ Nghiêm nói. Không phải nơi nào mà chính là một khu vui chơi giải trí.
Tịch Ngưng không biết gần đây có khu vui chơi thế này. Cô và Thương Mộ Nghiêm đậu xe ở ven đường, đồng thời đều bước ra khỏi xe.
Tịch Ngưng không thích chơi mấy trò chơi mạo hiểm, cô rất sợ độ cao, nhưng lại nghĩ đây là nơi đầu tiên anh chủ động muốn cô đi cùng thì cô lại tự tiếp thêm can đảm.
Bước chân cô đi vội tới chỗ anh, nghiêng đầu hỏi:’‘Anh muốn vào đó chơi sao?’’
Thương Mộ Nghiêm bình thản nhìn cô, trầm giọng hỏi:’‘Muốn chơi không?’’
Tịch Ngưng vờ như đắng đo, giọng nói thương lượng với anh:’‘Nếu là anh Mộ Nghiêm mời thì có lẽ em sẽ suy nghĩ lại…’’
‘‘Anh mời em.’’
Tịch Ngưng sảnh khoái nói:’‘Được, thế thì đi!’’
Tịch Ngưng không nghĩ đến hôm nay anh lại mở lòng đến thế, Tịch Ngưng cũng vô cùng hạnh phúc, gật đầu với anh.
Dù là sau Tết hay là ngày tết thì ở đây đều không ít người lui tới vui chơi. Tịch Ngưng nhìn tàu lượn siêu tốc thô bạo chạy vuốt qua trước mặt cô, Tịch Ngưng vô thức lùi về sau một bước, trong lòng lo lắng không chịu nổi.
Cô xoay nguoiđi lại chỗ mua vé đứng bên cạnh Thương Mộ Nghiêm, anh nhìn cô:’‘Muốn chơi trò nào?’’
Tịch Ngưng nhìn anh một chốc, sau đó lại nhìn quanh bốn phía. Da đầu cô sởn hết cả lên, cô trước nay đi chơi rất nhiều địa điểm nhưng chưa từng vào khu vui chơi dù chỉ một lần.
Nhìn tàu lượn siêu tốc lại nhìn qua Tàu Hải Tặc, đến Chiếc Cốc Thần, Vòng Đu Dây trên không trung. Mọi trò đều là những trò chơi vô cùng có tính mạo hiểm, Tịch Ngưng không nói một lời nào, nhưng mà tay đang bắt đầu tiết ra mồ hôi lạnh.
Thương Mộ Nghiêm nhìn nét mặt điềm tĩnh của cô.
‘‘Sợ à?’’
Tịch Ngưng nhìn anh, thành thật nói:’‘Em chưa từng chơi mấy trò mạo hiểm này. Em có chút sợ…’’
‘‘Vậy thì không chơi.’’
Tịch Ngưng mím môi, chớp mắt hít sâu:’‘Lần đầu tiên em được một nam sinh tỏ tình. Cậu ta là con trai của một người kẻ lãnh đạo thành phố rất có quyền lực, em không đồng ý, cậu ấy liền tẩy chay em tại trường mới, không có bạn học nào nam nào dám giao tiếp với em, đến cả nữ sinh thì cũng đã hơn phân nửa là đã hùa theo đám con trai đó. Nhất thời hơn 3/4 ngôi trường đều lấy em ra làm thứ để bôi nhọ. Lâu lâu lại thấy không ít sâu bọ ở trong cặp, nhiều nhất vẫn là sách vở bị cắt rồi bị làm ướt.’’
‘‘Lần thứ hai em được môt nam sinh khác tỏ tình là tại con đường vắng. Em không đồng ý cậu ấy liền dùng dao hâm doạ. Còn kéo em vào một nghĩa trang bảo em lựa chọn. Rất mai là có cảnh sát đi tuần tra nghe động tĩnh lạ nên em mới thoát khỏi cảnh đó.’’
‘‘Năm lớp mười là lần đầu tiên em tiếp xúc với con trai. Cũng là lần đầu tiên em sợ đám con trai đó đến thế. Cuối cùng em không chịu nổi mà quay về trường học cũ, đến lúc đó cuộc sống em mới quay lại quỹ đạo cũ.’’
Tịch Ngưng nhìn Thương Mộ Nghiêm:’‘Tịch Khải không biết mấy chuyện này, em cũng không dám kể với anh trai em.’’
‘‘Vậy tại sao lại dám làm quen mới anh?’’ Thương Mộ Nghiêm hỏi.
Tịch Ngưng nào còn tâm trạng mà phát hiện ra cách xưng hô từ “tôi-em” đã đổi thành “anh-em” này nữa. Cô chỉ cảm thấy hôm nay tâm trạng mình không được tốt, muốn nói ra chút gì đó cho nhẹ lòng, thế nhưng không ngờ lại thật sự nói hết chuyện một năm qua cô luôn giấu trong lòng.
Tịch Ngưng suy nghĩ lời anh nói, chớp chớp mắt nghĩ ngợi:’‘Lần đầu tiên gặp anh, anh cho em cảm giác rất an toàn…cũng có chút quen thuộc.’’
‘‘Quen thuộc?’’ Thương Mộ Nghiêm hỏi lại.
Tịch Ngưng gật gật đầu, cong môi cười nhạt trêu chọc anh:’‘Có lẽ là người yêu từ kiếp trước cũng nên.’’
Thương Mộ Nghiêm:’’…’’
Biết anh không phải kiểu người hay đùa giỡn, Tịch Ngưng giải thích:’‘Em đùa thôi.’’
‘‘Chỉ là cảm thấy tính cách anh rất trầm ổn trưởng thành, ít nói nhưng không kiêu căng. Em đặc biệt có ấn tượng tốt với anh.’’
Thương Mộ Nghiêm mấp máp môi hỏi:”Thích anh à?’’
Tịch Ngưng gật đầu như lẽ đương nhiên:’‘Thích chứ! Em sắp yêu anh luôn rồi.’’
Thương Mộ Nghiêm sững sờ nhìn cô.
Đây là…tỏ tình bất ngờ sao?
Thương Mộ Nghiêm không biết gương mặt mình bây giờ là biểu cảm gì, nhưng trong lúc nhất thời anh không có bất kì phản ứng gì trên gương mặt.
‘‘Người đầu tiên theo đuổi em quá mức nhiệt tình, giống như muốn cho tất cả mọi người biết cậu ta đang theo đuổi em vậy. Nên đến khi gặp anh em không dám làm ra hành động lỗ mãn gì sợ anh sẽ ghét em.’’
‘’…’’
‘‘Bây giờ thế nào?’’
Tịch Ngưng nhìn những toà nhà cao tầng đang sáng đèn ở bên kia sông, mỉm cười thoả mãn:’‘Ổn hơn rồi ạ. Đột nhiên mẹ lại muốn em học chăm chỉ trong khi trước đó đã từng hứa sẽ cho em tận hưởng vui chơi ở đây theo ý của em.’’
‘‘Nhưng không sao. Vừa học vừa chơi cũng rất thú vị.’’
Thương Mộ Nghiêm im lặng, đột nhiên hỏi:’‘Muốn đến chỗ này với tôi không?’’
Tịch Ngưng ngẩng đầu lên nhìn anh, vô cùng kích động vì được “crush chủ động mời đi chơi” này. Trong lòng cô sinh lên một xúc vi diệu, vô cùng mới mẻ lại rất nhanh liền đồng ý.
Khoé môi cô giật giật, nhìn cái từ “chỗ này” trong miệng Thương Mộ Nghiêm nói. Không phải nơi nào mà chính là một khu vui chơi giải trí.
Tịch Ngưng không biết gần đây có khu vui chơi thế này. Cô và Thương Mộ Nghiêm đậu xe ở ven đường, đồng thời đều bước ra khỏi xe.
Tịch Ngưng không thích chơi mấy trò chơi mạo hiểm, cô rất sợ độ cao, nhưng lại nghĩ đây là nơi đầu tiên anh chủ động muốn cô đi cùng thì cô lại tự tiếp thêm can đảm.
Bước chân cô đi vội tới chỗ anh, nghiêng đầu hỏi:’‘Anh muốn vào đó chơi sao?’’
Thương Mộ Nghiêm bình thản nhìn cô, trầm giọng hỏi:’‘Muốn chơi không?’’
Tịch Ngưng vờ như đắng đo, giọng nói thương lượng với anh:’‘Nếu là anh Mộ Nghiêm mời thì có lẽ em sẽ suy nghĩ lại…’’
‘‘Anh mời em.’’
Tịch Ngưng sảnh khoái nói:’‘Được, thế thì đi!’’
Tịch Ngưng không nghĩ đến hôm nay anh lại mở lòng đến thế, Tịch Ngưng cũng vô cùng hạnh phúc, gật đầu với anh.
Dù là sau Tết hay là ngày tết thì ở đây đều không ít người lui tới vui chơi. Tịch Ngưng nhìn tàu lượn siêu tốc thô bạo chạy vuốt qua trước mặt cô, Tịch Ngưng vô thức lùi về sau một bước, trong lòng lo lắng không chịu nổi.
Cô xoay nguoiđi lại chỗ mua vé đứng bên cạnh Thương Mộ Nghiêm, anh nhìn cô:’‘Muốn chơi trò nào?’’
Tịch Ngưng nhìn anh một chốc, sau đó lại nhìn quanh bốn phía. Da đầu cô sởn hết cả lên, cô trước nay đi chơi rất nhiều địa điểm nhưng chưa từng vào khu vui chơi dù chỉ một lần.
Nhìn tàu lượn siêu tốc lại nhìn qua Tàu Hải Tặc, đến Chiếc Cốc Thần, Vòng Đu Dây trên không trung. Mọi trò đều là những trò chơi vô cùng có tính mạo hiểm, Tịch Ngưng không nói một lời nào, nhưng mà tay đang bắt đầu tiết ra mồ hôi lạnh.
Thương Mộ Nghiêm nhìn nét mặt điềm tĩnh của cô.
‘‘Sợ à?’’
Tịch Ngưng nhìn anh, thành thật nói:’‘Em chưa từng chơi mấy trò mạo hiểm này. Em có chút sợ…’’
‘‘Vậy thì không chơi.’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất