Chương 37: Làm hoà
Quả nhiên là sáng hôm sau trên bàn Thương Mộ Nghiêm xuất hiện một quyển sách quen thuộc.
Thương Mộ Nghiêm cầm cuốn vở ghi chép trên bàn lên, ánh mắt anh lạnh lẽo sắc bén, Tịch Khương quét mắt qua thì thấy cảnh tượng đáng sợ này, lên tiếng giải thích:’‘Là…là Tịch Ngưng nhờ tôi đưa lại cho cậu. Còn nói cảm ơn cậu đã cho con bé mượn.’’
Thương Mộ Nghiêm vẫn nhìn chằm chằm vở ghi chép, u ám nhắm mắt kiềm chế cảm xúc trong lòng.
Muốn cảm ơn còn nhờ người khác nói thay sao?
Trạng thái đó liên tục diễn ra trong mấy ngày, thế mà sau lần đó cô đã đi học gần như là đầy đủ buổi học.
Khi biết Tịch Ngưng nhận huy chương bạc cấp quốc gia mọi người trong lớp đều không kìm được mà ngưỡng mộ tụ lại bàn học của cô trò chuyện rất vui vẻ.
Đến khi vào học thì cô lại thất thần mà mất tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bây giờ đã là vào tháng tư, Tịch Ngưng bắt đầu suy nghĩ là nên tiếp tục ở lại đây hay là trở lại Mỹ tiêp tục học tập. Chỉ còn gần hai tháng nữa thôi cô sẽ trở về đó, sớm nhất cũng phải khoảng hơn 5 năm cô mới trở lại đây.
[…]
Mấy ngày nay đang bị mắc kẹt trong đống suy nghĩ hỗn tạp, di động cô hiện lên một tiếng nhắn
Tịch Ngưng lười biếng nằm trên giường, cầm di động lên.
[Có bài nào không hiểu không?]
Người gửi là Thương Mộ Nghiêm.
Tịch Ngưng ôn tồn nhìn một lúc, trong lòng phiền muộn:[Không còn sợ em phiền nữa sao?]
[Gặp mặt đi]
Tịch Ngưng:[Không bảo em phiền nữa sao?]
[Gặp rồi nói sau]
Tịch Ngung:[Anh muốn gặp ở đâu?]
Thương Mộ Nghiêm không trả lời ngược lại chỉ gửi cô một cái định vị, ấn vào định vị cô kinh ngạc tới khó tin, cuối cùng tức tốc phấn khởi xuống giường đi thay đồ.
Đi theo địa chỉ được hướng dẫn thì chỉ mất mười lăm phút chạy xe, thế nhưng không hiểu sao cô lại để lạc đường, đến gần bốn mươi phút mới từ con duong khác đi tới nhà anh.
Đúng vậy, địa chỉ anh gửi chính là nhà anh.
Tịch Ngưng nghe tiếng động ngẩng đầu lên, cách một cách cửa lớn là một chú chó Golden với cơ thể trưởng thành, Tịch Ngưng nhớ lại trước đó anh có nói là anh có đang nuôi một giống chó Golden, vậy đúng là tới đúng nhà rồi.
Cảm giác thấy nó sắp sủa, Tịch Ngưng lấy một cây xúc xích từ trong túi ra, xé vỏ rồi đưa tới trước mặt chú chó, đưa ra điều kiện.
Cô cười rồi nói:’‘Cho mày ăn thì không được sủa tao đâu đó. Nhớ chưa?’’
Vừa dứt lời thì chú chó đã nhe răng hướng đến cô mà sủa ầm ĩ, Tịch Ngưng có chút sợ mà rụt tay lại. Dù cô có nuôi một giống cho Alabai hung tợn nhưng nó cũng chưa từng hung dữ như thế trước mặt cô. Nên tâm lý sợ chó dữ của cô vẫn không giảm.
Tịch Ngưng vừa mới run run tay đưa xúc xích qua khe cửa, ngay lập tức chú chó đã táp cây xúc xích cô đưa tới. Tịch Ngưng hoảng hồn mà rụt tay lại thật nhanh.
Trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân mặc chiếc quần thể thao màu đen, cô chớp mắt ngẩng đầu lên, thấy Thương Mộ Nghiêm đang thâm thuý nhìn chằm chằm cô ngồi trước cửa cổng nhà anh.
Cách một lớp cửa sắt cả hai đều im lặng mà nhìn nhau.
Khi cô vào đến trong nhà chú chó lại không tiếp tục sủa, nhưng khi cô lại gần định sờ bộ lông nó thì nó lại nhăn mặt nhe ranh với cô. Tịch Ngưng bước vào trong nhà có chút tò mò mà quan sát xung quanh. Là một căn hộ hai tầng đủ để một người sinh sống rất thoải mái. Vừa bước vào là thay dép ở huyền quan, vừa vào sâu bên trong mới thấy được nơi mà anh sinh sống, nội thất bên trong vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, ngôi nhà màu trắng đen mà vừa thanh lịch vừa có nét huyền bí nào đó.
‘‘Anh sống ở đây từ năm nhất sao?’’
Thương Mộ Nghiêm đi phía trước, không quay đầu chỉ “ừ” một cái.
Phòng khách vô cùng ngay ngắn, đi vài bước thì chính là phòng bếp ngay vị trí đối diện. Tịch Ngưng nhìn bóng lưng anh đi vào phòng bếp, chưa đến vài giây lại lùi lại nhìn cô.
Không được tự nhiên nói:’‘Em ngồi trên sofa đi, một lát liền xong.’’
Tịch Ngưng nghiêng đầu nhìn anh khuất sau bức tường phòng bếp, bước chân cô nhẹ nhàng nhấc lên, không ngồi vào sofa phòng khách lại trực tiếp lướt qua, lẳng lặng nhìn bóng lưng Thương Mộ Nghiêm.
‘‘Mấy hôm trước…là anh giận em cái gì sao?’’
Tịch Ngưng thật sự không biết lý do vì sao anh tức giận với cô, đây là lời lo lắng thật sự.
Giọng cô ôn hoà vang lên ngay sau lưng anh, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm khẽ di chuyển, sâu thẳm mà nhìn cô đang đứng sau lưng anh.
Động tác nấu đồ ăn trên tay Thương Mộ Nghiêm ngừng lại, nhưng sau đó lại như không có chuyện gì lại tiếp tục xoay mặt nấu đồ ăn.
Bầu không khí rơi vào im lặng, giọng nói không nhanh không chậm của anh cất lên:’‘Một số chuyện vặt thôi, không phải do em.’’
‘‘Anh cũng biết là em rất ít khi tiếp xúc với con trai, nên khi anh nói gì em cũng sẽ tin, nghĩ đó là lời nói thật lòng của anh. Sau này…có thể đừng chê em phiền không…?’’ Giọng Tịch Ngưng đều đều rành mạch nói rõ, thế nhưng đến đoạn cuối lại đột nhiên hạ tôn giọng xuống, yếu ớt mà không dám nói lớn.
Ánh mắt bình thản của anh nhìn vào đồ ăn trên bếp nhưng trong đầu lại vang vọng giọng nói của Tịch Ngưng.
Thật ra…anh chưa từng thấy cô phiền, thật vi diệu, nhưng đó chính là sự thật.
Thương Mộ Nghiêm mím môi, trầm ổn cất giọng:’‘Qua đây rửa giúp anh cái này.’’
Tịch Ngưng nhìn bóng lưng và sườn mặt rõ ràng của anh, tâm trạng lại dao động, cong môi xoắn tay áo nhiệt tình đi tới bồn rửa chén.
[…]
‘‘Vì sao anh hôm nay lại tốt tính thế? Còn gọi em qua ăn cơm.’’
Thương Mộ Nghiêm không nói gì, nhưng vành tai có chút ửng đỏ lên.
Thời gian họ cắt đứt liên lạc vỏn vẹn ba ngày, trong ba ngày đó người khó chịu không thể chịu đựng nổi lại chính là anh, lại biết tính cô rất ham ăn đồ ngon, nên anh dùng phương thức này để giải quyết “chiến tranh lạnh” của hai người.
Tịch Ngưng hỏi thế nhưng cũng không để ý tới anh, lý do là vì đồ ăn Thương Mộ Nghiêm nấu…
Thật sự rất ngon!
Ánh mắt Tịch Ngưng sáng rực nhìn một bàn đồ ăn ngon thơm trước mặt, gia vị nêm nếm vô cùng vô cùng phù hợp với khẩu vị miệng của cô.
Cô bâng quơ nói:’‘Em không thể ăn hành, nhưng mà không sao. Đồ ăn vẫn rất ngon.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn bát canh có hành bên trong, lại nhìn Tịch Ngưng cẩn thận lấy từng miếng hành ra bỏ vào trong chén để trống.
Hai má cô bị đồ ăn nhồi cho căng lên, Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, tâm trạng lại vui vẻ.
Tịch Ngưng ít khi sử dụng đũa, ăn cơm thì đều là dùng thìa và nĩa là nhiều. Nhìn miệng vừa mới nuốt xuống đồ ăn thì một lượng đồ ăn lớn trên thìa lại nhét vào miệng. Hai bên má phúng phính, đôi mắt đen rũ xuống vô cùng nghiêm túc đồ ăn.
Hầu như miệng chưa từng ngừng hoạt động cơ miệng một giây một phút nào.
‘‘Anh chưa từng gặp cô gái nào ăn nhiều như em.’’ Thương Mộ Nghiêm nói.
‘‘Ăn như…’’
Tịch Ngưng ánh mắt đáng thương ngẩng lên nhìn anh.
Thoáng chốc, Thương Mộ Nghiêm thất thần, cổ họng bị nghẹn lại, quên luôn cả lời mình đang định nói ra
Cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói:’‘Thích thì ăn nhiều một chút.’’ Sau đó lại nhàn nhã từ tốn ăn tiếp.
Tịch Ngưng cong mắt cười rạng rỡ với anh. Lại tiếp tục công cuộc càn quét đồ ăn trên bàn.
Thương Mộ Nghiêm cầm cuốn vở ghi chép trên bàn lên, ánh mắt anh lạnh lẽo sắc bén, Tịch Khương quét mắt qua thì thấy cảnh tượng đáng sợ này, lên tiếng giải thích:’‘Là…là Tịch Ngưng nhờ tôi đưa lại cho cậu. Còn nói cảm ơn cậu đã cho con bé mượn.’’
Thương Mộ Nghiêm vẫn nhìn chằm chằm vở ghi chép, u ám nhắm mắt kiềm chế cảm xúc trong lòng.
Muốn cảm ơn còn nhờ người khác nói thay sao?
Trạng thái đó liên tục diễn ra trong mấy ngày, thế mà sau lần đó cô đã đi học gần như là đầy đủ buổi học.
Khi biết Tịch Ngưng nhận huy chương bạc cấp quốc gia mọi người trong lớp đều không kìm được mà ngưỡng mộ tụ lại bàn học của cô trò chuyện rất vui vẻ.
Đến khi vào học thì cô lại thất thần mà mất tập trung nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bây giờ đã là vào tháng tư, Tịch Ngưng bắt đầu suy nghĩ là nên tiếp tục ở lại đây hay là trở lại Mỹ tiêp tục học tập. Chỉ còn gần hai tháng nữa thôi cô sẽ trở về đó, sớm nhất cũng phải khoảng hơn 5 năm cô mới trở lại đây.
[…]
Mấy ngày nay đang bị mắc kẹt trong đống suy nghĩ hỗn tạp, di động cô hiện lên một tiếng nhắn
Tịch Ngưng lười biếng nằm trên giường, cầm di động lên.
[Có bài nào không hiểu không?]
Người gửi là Thương Mộ Nghiêm.
Tịch Ngưng ôn tồn nhìn một lúc, trong lòng phiền muộn:[Không còn sợ em phiền nữa sao?]
[Gặp mặt đi]
Tịch Ngưng:[Không bảo em phiền nữa sao?]
[Gặp rồi nói sau]
Tịch Ngung:[Anh muốn gặp ở đâu?]
Thương Mộ Nghiêm không trả lời ngược lại chỉ gửi cô một cái định vị, ấn vào định vị cô kinh ngạc tới khó tin, cuối cùng tức tốc phấn khởi xuống giường đi thay đồ.
Đi theo địa chỉ được hướng dẫn thì chỉ mất mười lăm phút chạy xe, thế nhưng không hiểu sao cô lại để lạc đường, đến gần bốn mươi phút mới từ con duong khác đi tới nhà anh.
Đúng vậy, địa chỉ anh gửi chính là nhà anh.
Tịch Ngưng nghe tiếng động ngẩng đầu lên, cách một cách cửa lớn là một chú chó Golden với cơ thể trưởng thành, Tịch Ngưng nhớ lại trước đó anh có nói là anh có đang nuôi một giống chó Golden, vậy đúng là tới đúng nhà rồi.
Cảm giác thấy nó sắp sủa, Tịch Ngưng lấy một cây xúc xích từ trong túi ra, xé vỏ rồi đưa tới trước mặt chú chó, đưa ra điều kiện.
Cô cười rồi nói:’‘Cho mày ăn thì không được sủa tao đâu đó. Nhớ chưa?’’
Vừa dứt lời thì chú chó đã nhe răng hướng đến cô mà sủa ầm ĩ, Tịch Ngưng có chút sợ mà rụt tay lại. Dù cô có nuôi một giống cho Alabai hung tợn nhưng nó cũng chưa từng hung dữ như thế trước mặt cô. Nên tâm lý sợ chó dữ của cô vẫn không giảm.
Tịch Ngưng vừa mới run run tay đưa xúc xích qua khe cửa, ngay lập tức chú chó đã táp cây xúc xích cô đưa tới. Tịch Ngưng hoảng hồn mà rụt tay lại thật nhanh.
Trong tầm mắt xuất hiện một đôi chân mặc chiếc quần thể thao màu đen, cô chớp mắt ngẩng đầu lên, thấy Thương Mộ Nghiêm đang thâm thuý nhìn chằm chằm cô ngồi trước cửa cổng nhà anh.
Cách một lớp cửa sắt cả hai đều im lặng mà nhìn nhau.
Khi cô vào đến trong nhà chú chó lại không tiếp tục sủa, nhưng khi cô lại gần định sờ bộ lông nó thì nó lại nhăn mặt nhe ranh với cô. Tịch Ngưng bước vào trong nhà có chút tò mò mà quan sát xung quanh. Là một căn hộ hai tầng đủ để một người sinh sống rất thoải mái. Vừa bước vào là thay dép ở huyền quan, vừa vào sâu bên trong mới thấy được nơi mà anh sinh sống, nội thất bên trong vô cùng ngăn nắp sạch sẽ, ngôi nhà màu trắng đen mà vừa thanh lịch vừa có nét huyền bí nào đó.
‘‘Anh sống ở đây từ năm nhất sao?’’
Thương Mộ Nghiêm đi phía trước, không quay đầu chỉ “ừ” một cái.
Phòng khách vô cùng ngay ngắn, đi vài bước thì chính là phòng bếp ngay vị trí đối diện. Tịch Ngưng nhìn bóng lưng anh đi vào phòng bếp, chưa đến vài giây lại lùi lại nhìn cô.
Không được tự nhiên nói:’‘Em ngồi trên sofa đi, một lát liền xong.’’
Tịch Ngưng nghiêng đầu nhìn anh khuất sau bức tường phòng bếp, bước chân cô nhẹ nhàng nhấc lên, không ngồi vào sofa phòng khách lại trực tiếp lướt qua, lẳng lặng nhìn bóng lưng Thương Mộ Nghiêm.
‘‘Mấy hôm trước…là anh giận em cái gì sao?’’
Tịch Ngưng thật sự không biết lý do vì sao anh tức giận với cô, đây là lời lo lắng thật sự.
Giọng cô ôn hoà vang lên ngay sau lưng anh, ánh mắt Thương Mộ Nghiêm khẽ di chuyển, sâu thẳm mà nhìn cô đang đứng sau lưng anh.
Động tác nấu đồ ăn trên tay Thương Mộ Nghiêm ngừng lại, nhưng sau đó lại như không có chuyện gì lại tiếp tục xoay mặt nấu đồ ăn.
Bầu không khí rơi vào im lặng, giọng nói không nhanh không chậm của anh cất lên:’‘Một số chuyện vặt thôi, không phải do em.’’
‘‘Anh cũng biết là em rất ít khi tiếp xúc với con trai, nên khi anh nói gì em cũng sẽ tin, nghĩ đó là lời nói thật lòng của anh. Sau này…có thể đừng chê em phiền không…?’’ Giọng Tịch Ngưng đều đều rành mạch nói rõ, thế nhưng đến đoạn cuối lại đột nhiên hạ tôn giọng xuống, yếu ớt mà không dám nói lớn.
Ánh mắt bình thản của anh nhìn vào đồ ăn trên bếp nhưng trong đầu lại vang vọng giọng nói của Tịch Ngưng.
Thật ra…anh chưa từng thấy cô phiền, thật vi diệu, nhưng đó chính là sự thật.
Thương Mộ Nghiêm mím môi, trầm ổn cất giọng:’‘Qua đây rửa giúp anh cái này.’’
Tịch Ngưng nhìn bóng lưng và sườn mặt rõ ràng của anh, tâm trạng lại dao động, cong môi xoắn tay áo nhiệt tình đi tới bồn rửa chén.
[…]
‘‘Vì sao anh hôm nay lại tốt tính thế? Còn gọi em qua ăn cơm.’’
Thương Mộ Nghiêm không nói gì, nhưng vành tai có chút ửng đỏ lên.
Thời gian họ cắt đứt liên lạc vỏn vẹn ba ngày, trong ba ngày đó người khó chịu không thể chịu đựng nổi lại chính là anh, lại biết tính cô rất ham ăn đồ ngon, nên anh dùng phương thức này để giải quyết “chiến tranh lạnh” của hai người.
Tịch Ngưng hỏi thế nhưng cũng không để ý tới anh, lý do là vì đồ ăn Thương Mộ Nghiêm nấu…
Thật sự rất ngon!
Ánh mắt Tịch Ngưng sáng rực nhìn một bàn đồ ăn ngon thơm trước mặt, gia vị nêm nếm vô cùng vô cùng phù hợp với khẩu vị miệng của cô.
Cô bâng quơ nói:’‘Em không thể ăn hành, nhưng mà không sao. Đồ ăn vẫn rất ngon.’’
Thương Mộ Nghiêm nhìn bát canh có hành bên trong, lại nhìn Tịch Ngưng cẩn thận lấy từng miếng hành ra bỏ vào trong chén để trống.
Hai má cô bị đồ ăn nhồi cho căng lên, Thương Mộ Nghiêm nhìn cô, tâm trạng lại vui vẻ.
Tịch Ngưng ít khi sử dụng đũa, ăn cơm thì đều là dùng thìa và nĩa là nhiều. Nhìn miệng vừa mới nuốt xuống đồ ăn thì một lượng đồ ăn lớn trên thìa lại nhét vào miệng. Hai bên má phúng phính, đôi mắt đen rũ xuống vô cùng nghiêm túc đồ ăn.
Hầu như miệng chưa từng ngừng hoạt động cơ miệng một giây một phút nào.
‘‘Anh chưa từng gặp cô gái nào ăn nhiều như em.’’ Thương Mộ Nghiêm nói.
‘‘Ăn như…’’
Tịch Ngưng ánh mắt đáng thương ngẩng lên nhìn anh.
Thoáng chốc, Thương Mộ Nghiêm thất thần, cổ họng bị nghẹn lại, quên luôn cả lời mình đang định nói ra
Cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói:’‘Thích thì ăn nhiều một chút.’’ Sau đó lại nhàn nhã từ tốn ăn tiếp.
Tịch Ngưng cong mắt cười rạng rỡ với anh. Lại tiếp tục công cuộc càn quét đồ ăn trên bàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất