Chương 41: Xúc cảm con tim
Cô và anh tiến vào con phố ăn vặt đông đúc, lúc đầu Tịch Ngưng còn cho rằng ở đây đã giảm đi một lượng lớn khách tham quan, nhưng cuối cùng lại đông đến nghẹt người, vóc dáng Thương Mộ Nghiêm cao nhất trong đám người, gương mặt không có biểu cảm gì dư thừa, rất dễ mà đi qua đám đông.
Chỉ có Tịch Ngưng là chịu khổ sở, vóc dáng cô không cao, lại còn thêm nhỏ bé mảnh khảnh, đi trong đám người bị xô tới đẩy lui tới choáng váng.
Tịch Ngưng vừa kịp ứng phó với sự tình trước mắt, một bàn tay to lớn đột nhiên túm chặt lấy tay Tịch Ngưng, cả người cô theo lực tay mà ngã nhào về phía trước. Cô ngẩng đầu lên nhìn xương quai hàm của anh, cả cơ thể đều được cánh tay Thương Mộ Nghiêm vòng qua bờ vai mà ôm trọn cô vào trong lòng, Tịch Ngưng lúng túng, hai cánh tay không biết nên đặt ở đâu, cứ thế đặt trước người anh nhưng lại không dám đặt lên người anh.
Hơi thở thanh mát và mùi hương như cỏ cây dễ ngửi toả ra từ người anh rõ ràng tới không ngờ tới, nhịp tim cô không kiểm soát mà đập rộn cả lên,
Trong đầu cô hoảng loạn như tơ vò.
Đợi một lượt người qua đi, con đường bắt đầu trở nên thông thoáng hơn một chút. Lúc này đôi mắt đen sâu thẳm trong treo của anh mới nhìn xuống cô, buông vai cô ra, hạ xuống mà bình thản như không nắm lấy bàn tay ấm áp mềm mại của cô dắt đi.
Tịch Ngưng cả kinh, nhưng lại để yên cho Thương Mộ Nghiêm dắt cô đi.
Qua những gian hàng bán đồ thì sẽ đến những gian hàng bán ẩm thực, Thương Mộ Nghiêm xoay đầu nhìn lại cô:’‘Ăn cái gì?’’
Tịch Ngưng nghe anh hỏi thế cũng đưa mắt đánh giá những gian hàng xung quanh, nhìn đâu đâu cũng là đồ ăn thơm nứt mũi, mắt Tịch Ngưng sáng quắc cả lên. Sự mệt mỏi theo đó cũng biến mất, hăng hái nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, chúng ta đi ăn thôi.’’
Bây giờ là đến lượt Tịch Ngưng dắt anh đi đến một quầy hàng gần đó, Thương Mộ Nghiêm nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trong lòng bàn tay anh dẫn đi, trong lòng kì lạ lại không bài xích mà khó chịu chút nào.
Xuyên suốt hai mươi hai năm cuộc đời của anh, đây là lần đầu tiên Thương Mộ Nghiêm được con gái nắm tay, cũng sâu sắc cảm nhận được như thế nào là thật sự thoải mái vui vẻ.
Tịch Ngưng dẫn anh đi ăn không ít gian hàng, trên môi cô lại luôn nở ra nụ cười tươi tắn xinh đẹp như hoa, lại như có như không chọc cho anh bật cười.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng năm, là ngày Quốc Tế Lao Động của năm nay, số lượng người đi đến phố ăn vặt thật sự rất đông, Tịch Ngưng vừa sợ lạc trong đám người mà luôn nắm lấy góc áo anh.
Thương Mộ Nghiêm nhìn xuống cô, không biết là suy nghĩ cái gì mà đột ngột dùng bàn tay lớn chủ động nắm lấy bàn tay cô như không có gì mà dẫn đi.
Tịch Ngưng âm thầm quan sát anh, anh không còn phản kháng ngược lại bàn tay ấy còn chủ dong nắm tay cô trước mà có chút siết chặt lại, kéo cô đứng gần hơn với anh. Tim cô đập loạn cả lên, từ má đến vành tai đỏ lên bất thường.
Tịch Ngưng nhìn anh im lặng không nói gì, mái tóc đen ngắn gọn gàng sạch sẽ rũ xuống hai bên xương lông mài, chỉ thấy hàng mi anh đen dài chuyển động như cánh quạt, nửa sườn mặt vô cùng tuấn tú, chiếc mũi cao thẳng, đôi chân mày đậm, mắt hai mí xinh đẹp, đôi môi mỏng mím lại, góc cạnh xương hàm rõ ràng.
Nhịp tim cô lỡ mất một nhịp.
Anh tuy chỉ đơn giản sợ cô lạc trong đám đông mà nắm lấy tay cô, nhưng trái tim cô vẫn không nhịn được mà rung động với sự ấm áp này của anh.
Làm sao bây giờ, cô lại thích anh hơn một chút rồi.
Đến cuối con phố ăn vặt là một khu vui chơi rất nhộn nhịp, Tịch Ngưng nhìn một gian hàng đầy ấp thú nhồi bông, cảm thấy rất hứng thú mà dùng tiền mua lượt chơi.
Nhưng chơi đến vòng thứ hai Tịch Ngưng đã hoàn toàn không còn bất kì hy vọng nào, một quả bong bóng cô cũng nhắm bắn không trúng, gương mặt có chút buồn bã từ từ hạ khẩu súng luôn.
Nhưng đột nhiên khẩu súng trên tay nhẹ một cách bất thường, Tịch Ngưng quay sang nhìn anh, xương quai hàm anh cứng rắn lại rõ ràng, đường nét vừa có nét sắc bén lại có chút ôn hòa của thiếu niên mới lớn, bên tai cô vang lên tiếng nổ của quả bong bóng.
Bang, bang, bang…
Tịch Ngưng sững sờ nhìn lên những quả bóng được dán trên bảng bắn, từng quả từng quả đột nhiên bị nổ mà vang lên tiếng động thanh thuý.
‘‘Này cô gái, cô muốn đổi lại cái gì?’’
Tịch Ngưng bừng tỉnh lại, cảm thấy lượt chơi này là do Thương Mộ Nghiêm đoạt về, do dự mà nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm bỏ khẩu súng xuống, nhướng mày trầm ổn nói:’‘Em chọn đi.’’
Khoé môi Tịch Ngưng không kiềm được mà cong lên thật cao, ánh mắt cũng lấp lánh mà ngọt ngào lên.
Tịch Ngưng ôm chú vịt đi ra khỏi khu vui chơi, cùng với Thương Mộ Nghiêm ngồi trên một chiếc ghế nghỉ ngơi một lát.
Tịch Ngưng nhìn chú vịt màu vàng trong lòng, hạnh phúc cực kì nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, anh thật tốt.’’
Thương Mộ Nghiêm không nói gì, ánh mắt dịu dàng nhìn cô rồi nở nụ cười nhạt.
[…]
Vì quá tối nên Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm đều trở về con đường đổ xe của họ, cô vừa định lên xe lại xoay người về lại vị trí cũ, đứng trước mặt anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, cảm ơn anh tối hôm nay, em thật sự rất vui.’’
Anh nhìn cô, gật đầu:’‘Ừ.’’
‘‘À đúng rồi, anh sẽ ở lại đây trong bao lâu?’’
Thương Mộ Nghiêm im lặng trong giây lát, hàng mi cong dài khẽ chuyển động in dưới gò má một bóng đen yếu ớt cứ lay động, anh nói:’‘Trong một tuần.’’
‘‘Vậy ngày mai em vẫn đến nhà anh được chứ?’’
Thương Mộ Nghiêm gật đầu.
Tịch Ngưng mỉm cười, vẫy tay tạm biệt anh.
‘‘Vẫn em về nhá?’’
‘‘Ừ.’’
‘‘Mai gặp lại.’’
‘’…Được, mai gặp.’’
Ngay khi cô quay người rời đi, ánh mắt anh lại có chút mâu thuẫn không giải thích được.
Rõ ràng muốn cô đi, lại không muốn cô đi.
Cả hai đến con đường cao tốc thì ai về đường nấy, đến đi cô về đến nhà thì thấy anh trai và em trai vẫn còn trong phòng khách xem tivi. Họ để cửa phòng khách mở toang ra đối diện với phòng bếp và cầu thang, khi Tịch Ngưng vừa vui vẻ ngân nga bước lên lầu thì cả hai người họ đều phát hiện. Nhìn nhau rồi lại tiếp tục xem tiếp tivi.
Trong lòng thầm thở phào một hơi vì cô đã trở về an toàn.
Chỉ có Tịch Ngưng là chịu khổ sở, vóc dáng cô không cao, lại còn thêm nhỏ bé mảnh khảnh, đi trong đám người bị xô tới đẩy lui tới choáng váng.
Tịch Ngưng vừa kịp ứng phó với sự tình trước mắt, một bàn tay to lớn đột nhiên túm chặt lấy tay Tịch Ngưng, cả người cô theo lực tay mà ngã nhào về phía trước. Cô ngẩng đầu lên nhìn xương quai hàm của anh, cả cơ thể đều được cánh tay Thương Mộ Nghiêm vòng qua bờ vai mà ôm trọn cô vào trong lòng, Tịch Ngưng lúng túng, hai cánh tay không biết nên đặt ở đâu, cứ thế đặt trước người anh nhưng lại không dám đặt lên người anh.
Hơi thở thanh mát và mùi hương như cỏ cây dễ ngửi toả ra từ người anh rõ ràng tới không ngờ tới, nhịp tim cô không kiểm soát mà đập rộn cả lên,
Trong đầu cô hoảng loạn như tơ vò.
Đợi một lượt người qua đi, con đường bắt đầu trở nên thông thoáng hơn một chút. Lúc này đôi mắt đen sâu thẳm trong treo của anh mới nhìn xuống cô, buông vai cô ra, hạ xuống mà bình thản như không nắm lấy bàn tay ấm áp mềm mại của cô dắt đi.
Tịch Ngưng cả kinh, nhưng lại để yên cho Thương Mộ Nghiêm dắt cô đi.
Qua những gian hàng bán đồ thì sẽ đến những gian hàng bán ẩm thực, Thương Mộ Nghiêm xoay đầu nhìn lại cô:’‘Ăn cái gì?’’
Tịch Ngưng nghe anh hỏi thế cũng đưa mắt đánh giá những gian hàng xung quanh, nhìn đâu đâu cũng là đồ ăn thơm nứt mũi, mắt Tịch Ngưng sáng quắc cả lên. Sự mệt mỏi theo đó cũng biến mất, hăng hái nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, chúng ta đi ăn thôi.’’
Bây giờ là đến lượt Tịch Ngưng dắt anh đi đến một quầy hàng gần đó, Thương Mộ Nghiêm nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang đặt trong lòng bàn tay anh dẫn đi, trong lòng kì lạ lại không bài xích mà khó chịu chút nào.
Xuyên suốt hai mươi hai năm cuộc đời của anh, đây là lần đầu tiên Thương Mộ Nghiêm được con gái nắm tay, cũng sâu sắc cảm nhận được như thế nào là thật sự thoải mái vui vẻ.
Tịch Ngưng dẫn anh đi ăn không ít gian hàng, trên môi cô lại luôn nở ra nụ cười tươi tắn xinh đẹp như hoa, lại như có như không chọc cho anh bật cười.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng năm, là ngày Quốc Tế Lao Động của năm nay, số lượng người đi đến phố ăn vặt thật sự rất đông, Tịch Ngưng vừa sợ lạc trong đám người mà luôn nắm lấy góc áo anh.
Thương Mộ Nghiêm nhìn xuống cô, không biết là suy nghĩ cái gì mà đột ngột dùng bàn tay lớn chủ động nắm lấy bàn tay cô như không có gì mà dẫn đi.
Tịch Ngưng âm thầm quan sát anh, anh không còn phản kháng ngược lại bàn tay ấy còn chủ dong nắm tay cô trước mà có chút siết chặt lại, kéo cô đứng gần hơn với anh. Tim cô đập loạn cả lên, từ má đến vành tai đỏ lên bất thường.
Tịch Ngưng nhìn anh im lặng không nói gì, mái tóc đen ngắn gọn gàng sạch sẽ rũ xuống hai bên xương lông mài, chỉ thấy hàng mi anh đen dài chuyển động như cánh quạt, nửa sườn mặt vô cùng tuấn tú, chiếc mũi cao thẳng, đôi chân mày đậm, mắt hai mí xinh đẹp, đôi môi mỏng mím lại, góc cạnh xương hàm rõ ràng.
Nhịp tim cô lỡ mất một nhịp.
Anh tuy chỉ đơn giản sợ cô lạc trong đám đông mà nắm lấy tay cô, nhưng trái tim cô vẫn không nhịn được mà rung động với sự ấm áp này của anh.
Làm sao bây giờ, cô lại thích anh hơn một chút rồi.
Đến cuối con phố ăn vặt là một khu vui chơi rất nhộn nhịp, Tịch Ngưng nhìn một gian hàng đầy ấp thú nhồi bông, cảm thấy rất hứng thú mà dùng tiền mua lượt chơi.
Nhưng chơi đến vòng thứ hai Tịch Ngưng đã hoàn toàn không còn bất kì hy vọng nào, một quả bong bóng cô cũng nhắm bắn không trúng, gương mặt có chút buồn bã từ từ hạ khẩu súng luôn.
Nhưng đột nhiên khẩu súng trên tay nhẹ một cách bất thường, Tịch Ngưng quay sang nhìn anh, xương quai hàm anh cứng rắn lại rõ ràng, đường nét vừa có nét sắc bén lại có chút ôn hòa của thiếu niên mới lớn, bên tai cô vang lên tiếng nổ của quả bong bóng.
Bang, bang, bang…
Tịch Ngưng sững sờ nhìn lên những quả bóng được dán trên bảng bắn, từng quả từng quả đột nhiên bị nổ mà vang lên tiếng động thanh thuý.
‘‘Này cô gái, cô muốn đổi lại cái gì?’’
Tịch Ngưng bừng tỉnh lại, cảm thấy lượt chơi này là do Thương Mộ Nghiêm đoạt về, do dự mà nhìn anh.
Thương Mộ Nghiêm bỏ khẩu súng xuống, nhướng mày trầm ổn nói:’‘Em chọn đi.’’
Khoé môi Tịch Ngưng không kiềm được mà cong lên thật cao, ánh mắt cũng lấp lánh mà ngọt ngào lên.
Tịch Ngưng ôm chú vịt đi ra khỏi khu vui chơi, cùng với Thương Mộ Nghiêm ngồi trên một chiếc ghế nghỉ ngơi một lát.
Tịch Ngưng nhìn chú vịt màu vàng trong lòng, hạnh phúc cực kì nhìn anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, anh thật tốt.’’
Thương Mộ Nghiêm không nói gì, ánh mắt dịu dàng nhìn cô rồi nở nụ cười nhạt.
[…]
Vì quá tối nên Tịch Ngưng và Thương Mộ Nghiêm đều trở về con đường đổ xe của họ, cô vừa định lên xe lại xoay người về lại vị trí cũ, đứng trước mặt anh:’‘Anh Mộ Nghiêm, cảm ơn anh tối hôm nay, em thật sự rất vui.’’
Anh nhìn cô, gật đầu:’‘Ừ.’’
‘‘À đúng rồi, anh sẽ ở lại đây trong bao lâu?’’
Thương Mộ Nghiêm im lặng trong giây lát, hàng mi cong dài khẽ chuyển động in dưới gò má một bóng đen yếu ớt cứ lay động, anh nói:’‘Trong một tuần.’’
‘‘Vậy ngày mai em vẫn đến nhà anh được chứ?’’
Thương Mộ Nghiêm gật đầu.
Tịch Ngưng mỉm cười, vẫy tay tạm biệt anh.
‘‘Vẫn em về nhá?’’
‘‘Ừ.’’
‘‘Mai gặp lại.’’
‘’…Được, mai gặp.’’
Ngay khi cô quay người rời đi, ánh mắt anh lại có chút mâu thuẫn không giải thích được.
Rõ ràng muốn cô đi, lại không muốn cô đi.
Cả hai đến con đường cao tốc thì ai về đường nấy, đến đi cô về đến nhà thì thấy anh trai và em trai vẫn còn trong phòng khách xem tivi. Họ để cửa phòng khách mở toang ra đối diện với phòng bếp và cầu thang, khi Tịch Ngưng vừa vui vẻ ngân nga bước lên lầu thì cả hai người họ đều phát hiện. Nhìn nhau rồi lại tiếp tục xem tiếp tivi.
Trong lòng thầm thở phào một hơi vì cô đã trở về an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất