Chương 77: Đau lòng
Dưới sức mạnh của quyền lực và đồng tiền, đã không còn bất kì ai muốn dính dáng với Ngô Ái kẻo rước hoạ vào thân.
Đến cả Tần Duy lúc đầu còn định hùng hồn muốn đòi lại công bằng cho Ngô Ái, thì bây giờ cũng đã lùi về sau vài bước.
‘‘Cút về hết đi.’’ Ánh mắt cô điềm tĩnh, giọng nói lạnh lùng phun ra.
Tịch Ngưng nhìn qua Thịnh Hạ, khẽ gật đầu với cô ấy một cái.
Khi cửa lớp được mở ra, cả nhóm Ngô Ái đều cuối thấp đầu chạy nhanh ra khỏi lớp học, giống như bọn chuột nhỏ bé sợ bị ai đó đuổi theo, cắm đầu cắm mặt mà bỏ chạy.
Khi lớp đã loại bỏ ra những con người đó, không ít bạn học đi tới vây quanh cô.
Hỏi xem tình hình cô như thế nào.
Tịch Ngưng hít sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc.
Mỉm cười cảm ơn mọi người.
Tịch Ngưng thật sự giữ được sự bình tĩnh hơn trước đó rất nhiều, giải quyết tại trong lớp học, không xảy ra đánh nhau và gây ồn ào đến khu giáo viên.
Thật ra cô cũng không muốn đánh nhau cho lắm, vừa làm bẩn tay lại vừa cho cô ta có cơ hội tố cáo cô. Đã thế học bạ lại còn bị ghi nhận hành vi đánh nhau, có khi còn hạ hạnh kiểm xuống.
Cô không ngu ngốc tới mức vì Ngô Ái đó mà lại tự hại mình thêm một lần nữa.
Sau đó cả lớp cùng nhau giải tán, Tịch Ngưng nhìn Thịnh Hạ, gương mặt cô ấy không được tốt, có lẽ là tủi thân khi nhìn thấy Tần Duy bảo vệ Ngô Ái, vì thế mà cảm xúc tràn về.
Cô hỏi nhóm cô ấy có muốn đến quán lẩu ăn rồi uống bia không, khi nghe đến tiền là do cô trả, cả nhóm không chút do dự mà đồng ý ngay.
Dĩ nhiên, cuộc vui này phải có mặt Ngô Cẩm Vy.
Cô ấy nhìn cô, bất đắc dĩ nói:’‘Tớ thật sự không biết uống bia.’’
Tịch Ngưng cười, sau đó nói:’‘Còn tưởng chuyện gì, không uống được tớ kêu người đem nước ép cho cậu. Thế nào?’’
Nói đến đây, Ngô Cẩm Vy mới gật đầu đồng ý.
Tịch Ngưng bảo mọi người thu xếp balo rồi cùng ra ngoài, đợi mọi người đi hết lúc này cô mới nhìn Tịch Khương và Tịch Khải.
Giọng cô có chút khó xử:’‘Anh cả, Tịch Khải…Hai người về trước đi được không? Họ là người giữ chân kẻ đó lại, em ít nhất cũng không nên cảm ơn suông được.’’
Nhận ra sự do dự của cô, Tịch Khương cười một cái, cưng chiều xoa lên đầu cô, anh ôn hoà nói:’‘Không sao đâu. Uống ít thôi, chú ý đường đi, còn không về được gọi cho anh.’’
Viền mắt cô chợt đỏ lên, cô cong môi lên cười, ánh mắt trong veo nhìn Tịch Khương rồi gật mạnh đầu.
Tịch Khương nhìn đôi mắt chứa nhiều cảm xúc của cô, bao nhiêu câu hỏi cuối cùng lại khó khăn nuốt ngược vào trong.
Tịch Khương thở dài.
Đành vậy thôi, khi nào về hỏi sau cũng không muộn.
…
Thịnh Hạ giới thiệu một quán lẩu mới mở gần trường Đại Học A, nơi đó vừa mới xây ra một cửa tiệm làm đồ ăn rất ngon.
Vừa nhắc đến Đại Học A thì người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Thương Mộ Nghiêm.
Nhưng hình bóng anh cũng chỉ là lướt qua, thấy mọi người có vẻ thích chỗ đó nên cô cũng không tiện mà từ chối.
Đến nơi, họ đặt một căn phòng, trong nhóm có gần hai mươi người, ăn uống rồi ca hát vô cùng vui vẻ. Không khí cũng thoải mái và rất sôi động.
Trong lúc đó Thịnh Hạ có tâm sự với cô không ít chuyện, có lẽ cô là người nhạy cảm nên khi cô ấy kể chuyện của bản thân cô lại cảm nhận sự chua xót trong lòng cô ấy.
Cô cũng không biết an ủi gì, chỉ khẽ trấn an cô ấy bằng cái ôm của mình.
Cuối cùng thì cả nhóm cùng nhau bắt đầu mở trò chơi nhỏ.
…
Tàn tiệc thì cô là người ra cửa cuối cùng, khi đến quầy thanh toán thì lại được nhân viên báo rằng là tiền đã được thanh toán hết hoàn toàn.
Tich Ngưng hơi ngẩn người ra, sau đó gật gật đầu, cất lại thẻ của mình.
Đầu có hơi choáng mà bước chậm rãi ra bên ngoài.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô lại nhìn thấy Thương Mộ Nghiêm xuất hiện ngay trước mặt mình.
Thân hình anh cao lớn, gương mặt anh lạnh như băng, đôi mắt đen sâu thẳm phức tạp nhìn cô, đôi chân dài nhấc lên, chậm rãi bước về hướng cô.
Ánh mắt cô như có sương mù, mờ mịch hệt như nai con nhìn lên anh:’‘Anh Mộ Nghiêm?’’
Thương Mộ Nghiêm ngửi được mùi bia trên người cô, trầm giọng đáp:’‘Ừ.’’
Bàn tay anh mang theo hơi lạnh, chạm vào gò má mềm mại của cô, đầu quả tim vừa đau nhói vừa khó chịu.
Anh hỏi:’‘Chuyện như vậy vì sao không nói?’’
‘‘Hửm?’’ Cô nghiêng đầu khó hiểu:’‘Không nói gì ạ?’’
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn cô, bóng dáng cả hai in xuống dưới nền đường được đèn đường chiếu sáng, cơn gió đêm hơi lạnh, thổi bay tóc cô.
Anh cẩn thận vén lọn tóc đang dính trên mặt cô xuống, lúc đầu anh thật sự có chút cảm xúc buồn bực khi biết tin đó từ Tịch Khương mà không phải từ cô, tức giận mà dùng máy bay tư nhân đến đây. Muốn hỏi cô có còn xem anh là người quan trọng không.
Ngồi trong xe đợi cô một tiếng đồng hồ, khi nhìn thấy cô không rõ là anh bị cái gì mà cơn giận không tên đó lại vơi bớt đi, bị cô hỏi ngược lại anh cứ nghĩ mình sẽ tức giận, thế nhưng khi nhìn đến gương mặt cô, anh thật sự không nỡ tức giận với cô.
Anh kiên nhẫn lặp lại, giọng nói càng trầm ổn hơn:’‘Vì sao không nhờ anh giúp em?’’
Tịch Ngưng đưa mắt nhìn anh, lúc sau mới từ từ hiểu rõ, hơi cong môi cười lại buồn bã thu ý cười lại, nghiêm túc lắm đầu.
Anh nhíu mày hỏi:’‘Tại sao?’’
Đôi mắt cô đỏ lên, giống như sự buồn bực như tìm được chỗ phát tiết, cô không muốn khóc, đặc biệt là trước mặt người khác. Khi nhóm Thịnh Hạ và Ngô Cẩm Vy an ủi đôi mắt cô đã đỏ lên vài lần nhưng cô kiềm lại không muốn bật khóc. Thế mà không biết vì sao chỉ vừa nghe giọng nói trầm ổn và đáng tin cậy của anh, cô lại không kiềm được nước mắt mình. Giọng cô run nhẹ, vừa nghẹn ngào vừa khó khăn nói:’‘Anh sẽ ghét em mất…’’
Giọt nước mắt cô lăn dài trên má, mạnh mẽ rơi xuống đầu tim anh.
Lòng ngực anh đau nhói, túm chặt cánh tay Tịch Ngưng kéo mạnh cô ôm chặt vào trong lòng mình, an ủi nói:’‘Không cho em nghĩ thế. Càng không có chuyện anh sẽ ghét em. Nhớ cho thật kỹ.’’
Nước mắt Tịch Ngưng vẫn thấm ướt áo anh, tiếng khóc đau lòng lại không có cách nào ngưng lại, càng làm anh thêm sự khó chịu bực bội,
‘‘Đừng khóc.’’ Bàn tay anh vuốt ve tấm lưng cô, kiên nhẫn dỗ dành.
Đây không phải lần đầu tiên anh thấy con gái khóc trước mặt mình, nhưng cảm xúc của những người đó và cô gái trước mặt anh hoàn toàn khác nhau.
Nếu là trước đây, nhiều nhất chính là sự bực bội và phiền phức, còn lại chính là cảm giác vô cùng ồn ào không có kiên nhẫn.
Nhưng khi điều đó xảy ra tương tự với cô gái này, trái tim anh vừa đau vừa nhói vừa khó chịu. Cảm giác cũng không ghét bỏ như những người khác mà còn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cơ thể Tịch Ngưng nhỏ bé lại vô cùng mềm mại, anh không dám sử dụng quá nhiều lực tay, nhẹ nhàng mà xoa gáy cô. Trước giờ anh chưa thấy thứ gì mềm mại như thế này, giống như chỉ cần dùng lực một cái liền gãy làm đôi, lực tay vì sợ cô đau mà nhẹ hơn rất nhiều. Như là thật sự sợ cô sẽ vỡ ra vậy.
Nước mắt Tịch Ngưng thấm ướt một bên áo anh, sự bình tĩnh và mạnh mẽ thật ra chỉ là lớp vỏ bọc mà cô tạo ra. Bên trong nó chính là sự sợ hãi, sự uất ức và cả cảm xúc hoảng loạn đều bị hành động xoa đầu của cô mà phá vỡ hoàn toàn.
Tịch Ngưng bật khóc trong lòng ngực anh, cô nhón chân, vươn tay ôm qua cổ anh. Thương Mộ Nghiêm cúi đầu vừa tầm với chiều cao cô, tuỳ ý để cô ôm lấy mình, gương mặt anh chôn trong cần cổ cô, hít hà mùi hương đặt trưng trên người cô, khẽ siết chặt vòng tay đang ôm eo Tịch Ngưng.
Tuy vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng không cảm xúc nhưng ánh mắt lại loé lên tia sắc bén nguy hiểm hiếm cô.
Anh vươn ngón tay lau đi nước mắt trên gương mặt, nhìn cô khóc đến đau lòng như thế trong lòng anh càng bực bội, khó chịu hơn, trái tim như có thứ gì đó ăn dần mà đau lên từng hồi.
Anh nhíu mày.
‘‘Đừng khóc. Nếu em còn khóc, anh sẽ xử lý luôn cả gia đình nhà cô ta.’’ Một câu nói được phát ra vô cùng bá đạo, nhưng anh lại nói với sự nghiêm túc, giọng vừa lạnh băng vừa mạnh mẽ có uy lực.
Tịch Ngưng chớp chớp mắt, thút thít mà đáng thương nhìn anh.
Ba giây sau anh lại không thể chống cự nổi, thở dài một cái, cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo hôn lên đôi mắt có chút ẩm ướt của cô, muốn ngăn nước mắt cô lại.
Anh thì thầm:’‘Đừng nhìn anh như thế này. Anh sắp không đợi được nữa rồi.’’
Đến cả Tần Duy lúc đầu còn định hùng hồn muốn đòi lại công bằng cho Ngô Ái, thì bây giờ cũng đã lùi về sau vài bước.
‘‘Cút về hết đi.’’ Ánh mắt cô điềm tĩnh, giọng nói lạnh lùng phun ra.
Tịch Ngưng nhìn qua Thịnh Hạ, khẽ gật đầu với cô ấy một cái.
Khi cửa lớp được mở ra, cả nhóm Ngô Ái đều cuối thấp đầu chạy nhanh ra khỏi lớp học, giống như bọn chuột nhỏ bé sợ bị ai đó đuổi theo, cắm đầu cắm mặt mà bỏ chạy.
Khi lớp đã loại bỏ ra những con người đó, không ít bạn học đi tới vây quanh cô.
Hỏi xem tình hình cô như thế nào.
Tịch Ngưng hít sâu vài hơi, cố gắng bình tĩnh lại cảm xúc.
Mỉm cười cảm ơn mọi người.
Tịch Ngưng thật sự giữ được sự bình tĩnh hơn trước đó rất nhiều, giải quyết tại trong lớp học, không xảy ra đánh nhau và gây ồn ào đến khu giáo viên.
Thật ra cô cũng không muốn đánh nhau cho lắm, vừa làm bẩn tay lại vừa cho cô ta có cơ hội tố cáo cô. Đã thế học bạ lại còn bị ghi nhận hành vi đánh nhau, có khi còn hạ hạnh kiểm xuống.
Cô không ngu ngốc tới mức vì Ngô Ái đó mà lại tự hại mình thêm một lần nữa.
Sau đó cả lớp cùng nhau giải tán, Tịch Ngưng nhìn Thịnh Hạ, gương mặt cô ấy không được tốt, có lẽ là tủi thân khi nhìn thấy Tần Duy bảo vệ Ngô Ái, vì thế mà cảm xúc tràn về.
Cô hỏi nhóm cô ấy có muốn đến quán lẩu ăn rồi uống bia không, khi nghe đến tiền là do cô trả, cả nhóm không chút do dự mà đồng ý ngay.
Dĩ nhiên, cuộc vui này phải có mặt Ngô Cẩm Vy.
Cô ấy nhìn cô, bất đắc dĩ nói:’‘Tớ thật sự không biết uống bia.’’
Tịch Ngưng cười, sau đó nói:’‘Còn tưởng chuyện gì, không uống được tớ kêu người đem nước ép cho cậu. Thế nào?’’
Nói đến đây, Ngô Cẩm Vy mới gật đầu đồng ý.
Tịch Ngưng bảo mọi người thu xếp balo rồi cùng ra ngoài, đợi mọi người đi hết lúc này cô mới nhìn Tịch Khương và Tịch Khải.
Giọng cô có chút khó xử:’‘Anh cả, Tịch Khải…Hai người về trước đi được không? Họ là người giữ chân kẻ đó lại, em ít nhất cũng không nên cảm ơn suông được.’’
Nhận ra sự do dự của cô, Tịch Khương cười một cái, cưng chiều xoa lên đầu cô, anh ôn hoà nói:’‘Không sao đâu. Uống ít thôi, chú ý đường đi, còn không về được gọi cho anh.’’
Viền mắt cô chợt đỏ lên, cô cong môi lên cười, ánh mắt trong veo nhìn Tịch Khương rồi gật mạnh đầu.
Tịch Khương nhìn đôi mắt chứa nhiều cảm xúc của cô, bao nhiêu câu hỏi cuối cùng lại khó khăn nuốt ngược vào trong.
Tịch Khương thở dài.
Đành vậy thôi, khi nào về hỏi sau cũng không muộn.
…
Thịnh Hạ giới thiệu một quán lẩu mới mở gần trường Đại Học A, nơi đó vừa mới xây ra một cửa tiệm làm đồ ăn rất ngon.
Vừa nhắc đến Đại Học A thì người đầu tiên cô nghĩ đến chính là Thương Mộ Nghiêm.
Nhưng hình bóng anh cũng chỉ là lướt qua, thấy mọi người có vẻ thích chỗ đó nên cô cũng không tiện mà từ chối.
Đến nơi, họ đặt một căn phòng, trong nhóm có gần hai mươi người, ăn uống rồi ca hát vô cùng vui vẻ. Không khí cũng thoải mái và rất sôi động.
Trong lúc đó Thịnh Hạ có tâm sự với cô không ít chuyện, có lẽ cô là người nhạy cảm nên khi cô ấy kể chuyện của bản thân cô lại cảm nhận sự chua xót trong lòng cô ấy.
Cô cũng không biết an ủi gì, chỉ khẽ trấn an cô ấy bằng cái ôm của mình.
Cuối cùng thì cả nhóm cùng nhau bắt đầu mở trò chơi nhỏ.
…
Tàn tiệc thì cô là người ra cửa cuối cùng, khi đến quầy thanh toán thì lại được nhân viên báo rằng là tiền đã được thanh toán hết hoàn toàn.
Tich Ngưng hơi ngẩn người ra, sau đó gật gật đầu, cất lại thẻ của mình.
Đầu có hơi choáng mà bước chậm rãi ra bên ngoài.
Không biết có phải ảo giác hay không, nhưng cô lại nhìn thấy Thương Mộ Nghiêm xuất hiện ngay trước mặt mình.
Thân hình anh cao lớn, gương mặt anh lạnh như băng, đôi mắt đen sâu thẳm phức tạp nhìn cô, đôi chân dài nhấc lên, chậm rãi bước về hướng cô.
Ánh mắt cô như có sương mù, mờ mịch hệt như nai con nhìn lên anh:’‘Anh Mộ Nghiêm?’’
Thương Mộ Nghiêm ngửi được mùi bia trên người cô, trầm giọng đáp:’‘Ừ.’’
Bàn tay anh mang theo hơi lạnh, chạm vào gò má mềm mại của cô, đầu quả tim vừa đau nhói vừa khó chịu.
Anh hỏi:’‘Chuyện như vậy vì sao không nói?’’
‘‘Hửm?’’ Cô nghiêng đầu khó hiểu:’‘Không nói gì ạ?’’
Thương Mộ Nghiêm cụp mắt nhìn cô, bóng dáng cả hai in xuống dưới nền đường được đèn đường chiếu sáng, cơn gió đêm hơi lạnh, thổi bay tóc cô.
Anh cẩn thận vén lọn tóc đang dính trên mặt cô xuống, lúc đầu anh thật sự có chút cảm xúc buồn bực khi biết tin đó từ Tịch Khương mà không phải từ cô, tức giận mà dùng máy bay tư nhân đến đây. Muốn hỏi cô có còn xem anh là người quan trọng không.
Ngồi trong xe đợi cô một tiếng đồng hồ, khi nhìn thấy cô không rõ là anh bị cái gì mà cơn giận không tên đó lại vơi bớt đi, bị cô hỏi ngược lại anh cứ nghĩ mình sẽ tức giận, thế nhưng khi nhìn đến gương mặt cô, anh thật sự không nỡ tức giận với cô.
Anh kiên nhẫn lặp lại, giọng nói càng trầm ổn hơn:’‘Vì sao không nhờ anh giúp em?’’
Tịch Ngưng đưa mắt nhìn anh, lúc sau mới từ từ hiểu rõ, hơi cong môi cười lại buồn bã thu ý cười lại, nghiêm túc lắm đầu.
Anh nhíu mày hỏi:’‘Tại sao?’’
Đôi mắt cô đỏ lên, giống như sự buồn bực như tìm được chỗ phát tiết, cô không muốn khóc, đặc biệt là trước mặt người khác. Khi nhóm Thịnh Hạ và Ngô Cẩm Vy an ủi đôi mắt cô đã đỏ lên vài lần nhưng cô kiềm lại không muốn bật khóc. Thế mà không biết vì sao chỉ vừa nghe giọng nói trầm ổn và đáng tin cậy của anh, cô lại không kiềm được nước mắt mình. Giọng cô run nhẹ, vừa nghẹn ngào vừa khó khăn nói:’‘Anh sẽ ghét em mất…’’
Giọt nước mắt cô lăn dài trên má, mạnh mẽ rơi xuống đầu tim anh.
Lòng ngực anh đau nhói, túm chặt cánh tay Tịch Ngưng kéo mạnh cô ôm chặt vào trong lòng mình, an ủi nói:’‘Không cho em nghĩ thế. Càng không có chuyện anh sẽ ghét em. Nhớ cho thật kỹ.’’
Nước mắt Tịch Ngưng vẫn thấm ướt áo anh, tiếng khóc đau lòng lại không có cách nào ngưng lại, càng làm anh thêm sự khó chịu bực bội,
‘‘Đừng khóc.’’ Bàn tay anh vuốt ve tấm lưng cô, kiên nhẫn dỗ dành.
Đây không phải lần đầu tiên anh thấy con gái khóc trước mặt mình, nhưng cảm xúc của những người đó và cô gái trước mặt anh hoàn toàn khác nhau.
Nếu là trước đây, nhiều nhất chính là sự bực bội và phiền phức, còn lại chính là cảm giác vô cùng ồn ào không có kiên nhẫn.
Nhưng khi điều đó xảy ra tương tự với cô gái này, trái tim anh vừa đau vừa nhói vừa khó chịu. Cảm giác cũng không ghét bỏ như những người khác mà còn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Cơ thể Tịch Ngưng nhỏ bé lại vô cùng mềm mại, anh không dám sử dụng quá nhiều lực tay, nhẹ nhàng mà xoa gáy cô. Trước giờ anh chưa thấy thứ gì mềm mại như thế này, giống như chỉ cần dùng lực một cái liền gãy làm đôi, lực tay vì sợ cô đau mà nhẹ hơn rất nhiều. Như là thật sự sợ cô sẽ vỡ ra vậy.
Nước mắt Tịch Ngưng thấm ướt một bên áo anh, sự bình tĩnh và mạnh mẽ thật ra chỉ là lớp vỏ bọc mà cô tạo ra. Bên trong nó chính là sự sợ hãi, sự uất ức và cả cảm xúc hoảng loạn đều bị hành động xoa đầu của cô mà phá vỡ hoàn toàn.
Tịch Ngưng bật khóc trong lòng ngực anh, cô nhón chân, vươn tay ôm qua cổ anh. Thương Mộ Nghiêm cúi đầu vừa tầm với chiều cao cô, tuỳ ý để cô ôm lấy mình, gương mặt anh chôn trong cần cổ cô, hít hà mùi hương đặt trưng trên người cô, khẽ siết chặt vòng tay đang ôm eo Tịch Ngưng.
Tuy vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng không cảm xúc nhưng ánh mắt lại loé lên tia sắc bén nguy hiểm hiếm cô.
Anh vươn ngón tay lau đi nước mắt trên gương mặt, nhìn cô khóc đến đau lòng như thế trong lòng anh càng bực bội, khó chịu hơn, trái tim như có thứ gì đó ăn dần mà đau lên từng hồi.
Anh nhíu mày.
‘‘Đừng khóc. Nếu em còn khóc, anh sẽ xử lý luôn cả gia đình nhà cô ta.’’ Một câu nói được phát ra vô cùng bá đạo, nhưng anh lại nói với sự nghiêm túc, giọng vừa lạnh băng vừa mạnh mẽ có uy lực.
Tịch Ngưng chớp chớp mắt, thút thít mà đáng thương nhìn anh.
Ba giây sau anh lại không thể chống cự nổi, thở dài một cái, cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo hôn lên đôi mắt có chút ẩm ướt của cô, muốn ngăn nước mắt cô lại.
Anh thì thầm:’‘Đừng nhìn anh như thế này. Anh sắp không đợi được nữa rồi.’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất