Chương 26
Đau đớn vẫn cứ tiếp tục, không biết đã kéo dài bao lâu, chỉ là toàn thân trên dưới đều đau rất dữ dội, như thể bị rút gân, lột da.
Trong mơ hồ, Thập Tam nghe thấy tiếng của một lão nhân tức giận trách mắng: "Ngươi, chính là ngươi, năm đó lão tử giao cho ngươi một người còn đang rất tốt, sao lại trở thành bộ dạng quỷ gì thế này này? Còn nữa, rốt cuộc hài tử kia là sao, nó biết rồi sao?... Ngươi làm phụ thân kiểu gì vậy?!"
"..."
Không có trả lời, cũng không nghe rõ, không biết lão nhân đang nói chuyện với ai.
Thập Tam mơ một giấc mơ rất dài rất dài, mơ thấy mình quay về thời thiếu niên, cũng mơ thấy chủ tử, mơ thấy những tháng ngày mà cả đời này mãi mãi không thể quay lại được.
Lạnh, thật sự rất lạnh, thân thể như rơi vào hầm băng, bị rét lạnh thấu xương cuốn lấy. Loại rét lạnh này, dường như đã rất lâu rất lâu rồi y không còn cảm thụ, giờ đây lần nữa trải qua, cho dù bị sự lạnh lẽo ấy giam cầm, nhớ lại vẫn khiến y muốn rơi lệ không thôi.
Theo bản năng gắng chịu những vật lạnh giá bên người, cho dù hàm răng đều đã rét đến run cầm cập, y cũng nhất quyết không từ bỏ.
"Hầy, tiểu tử thúi này, sắp mất đi nửa cái mạng rồi mà còn nhớ rõ ngươi, quả là nghiệt duyên."
"Còn biện pháp cứu vãn không?" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, chậm rãi vang lên bên tai Thập Tam, như băng lạnh ngang năm không đổi trên Thiên Sơn, lạnh tận đáy lòng.
"Cứu vãn?" Bỗng nhiên lão nhân la lên một cách quái dị, tiếp đến lại cắn răng nói, "Bây giờ mới nghĩ đến cứu vãn, trước đó ngươi đã làm được gì? Chẳng được gì hết."
Đúng vậy, sớm biết có ngày hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không để tình hình phát triển đến mức này. Vào ngày hài tử kia rời đảo, hắn sẽ lập tức hạ lệnh bắt lại, không, không nên cho nó chào đời mới đúng!
Cho dù nam nhân này sẽ thống khổ, hắn cũng tuyệt không dưỡng hổ gây họa.
"Nghe nói, núi Phượng Vĩ này của ông linh dược dồi dào." Nhàn nhạt, chẳng có chút gợn sóng, nam nhân chỉ đang trình bày một sự thật, lại không hề suy sét gì đến việc khiến người khác bị chấn động.
"Cái gì? Quả nhiên một khắc sau, lão nhân liền nhảy dựng lên, cả giận, "Được lắm, ta thừa biết, lần này tiểu tử ngươi đến giang hồ một chuyến, tuyệt đối không chỉ đơn giản là đến thăm lão đầu tử ta đây. Nhưng ngươi cũng đừng quên rằng, núi Phượng Vĩ này của ta, cũng phải có đến mấy đỉnh núi lớn, muốn tìm, so với lên trời còn khó hơn."
Nam nhân nhàn nhạt câu lên môi mỏng, mơ hồ mang theo vài phần giễu cợt và tàn khốc.
"Diệt sạch toàn bộ không phải là được rồi sao. Huống hồ," nam nhân ngừng một chút, thanh âm trầm thấp, băng lãnh, chậm rãi nói tiếp: "Vì y, có cái gì ta không bỏ được."
Tại sao, là ai đang nói, sao lại quen thuộc đến thế, quen thuộc đến mức Thập Tam muốn rơi lệ. Mà thực tế đúng là như vậy, nước mắt nóng hổi dọc theo khóe mắt của Thập Tam, chậm rãi nhỏ xuống, chảy vào tay của nam nhân liền biến mất...
Nam nhân vẫn lạnh lùng nhìn nước mắt rơi, từng giọt từng giọt rót vào tim hắn...
·
Sự thay đổi của Hách Liên Huyền, Tên Ngốc lúc đầu không phát giác được gì, chỉ xem như người này đang tu luyện loại võ công gì đó. Hách Liên Huyền từ nhỏ đã thông minh hơn người, nên học những thứ mới cũng tiến triển cực nhanh. Tên Ngốc đi theo đám thủ hạ của Hách Liên Huyền, mỗi ngày đều tiến hành tập luyện đủ kiểu, bình thường đều tập luyện một mạch từ sáng sớm đến tối muộn, chẳng qua, trước đây y đã quen được Hách Liên Huyền nuông chiều rồi, ăn không được khổ, mệt mỏi là liền len lén chạy đến phòng bếp một mình.
Đến phòng bếp làm gì? Đương nhiên là để kiếm cái ăn rồi.
Hách Liên Huyền biết Tên Ngốc thích ăn rau xanh, một năm bốn mùa đều sẽ trữ sẵn trong bếp. Tên Ngốc ăn vụng, cho mấy miếng thật to vào trong miệng, mắt đen xoay tròn chuyển động, nhìn trái ngó phải, thấy bốn bề không có người, lúc này mới móc ra một cái túi từ áo trong, sau đó đổ hết rau xanh vào...
So với rau xanh, Hách Liên Huyền khá là thích ăn thịt hơn.
Mở mắt, nhìn vào mớ rau lá xanh mơn mởn bày trước mặt, Hách Liên Huyền đơ ra mất mấy giây. Ngồi một bên là Tên Ngốc đã thành thiếu niên, y cũng một mặt khẩn trương nhìn Hách Liên Huyền.
Trừ buổi sáng ra, người này có dùng một chút đậu xanh cháo, thì đến tận bây giờ, sắc trời tối đen hết cả rồi, mà vẫn chưa ăn một hạt cơm nào. Tên Ngốc lo lắng người này vì luyện võ quá chuyên tâm, quên ăn quên ngủ, hỏng hết thân thể, vậy nên bây giờ Tên Ngốc đến đưa cơm cho huynh ấy đây này.
"Huyền ca ca, cái này ngon lắm, ưm, Tên Ngốc ăn rồi, thật sự rất ngon." Thấy Hách Liên Huyền Nhất ngồi trên giường, không động không đậy, không nói sẽ ăn, cũng không nói không ăn, làm cho Tên Ngốc không biết nên làm sao mới tốt, đành phải không ngừng nói với người này, rau xanh ăn ngon đến thế nào.
Hách Liên Huyền không phải cố ý không mở miệng. Năm nay, bất quá, hắn cũng chỉ mới mười lăm tuổi, hắn đã sớm công phá tầng thứ năm của Phù Trần Tuyệt Kinh, huyệt vị toàn thân vẫn hành động tự nhiên. Mới vừa rồi, hắn đang thử công phá tầng thứ bảy, không ngờ bị Tên Ngốc xông vào một cách lỗ mãng làm cho bất ngờ, chỉ thiếu một chút, hắn đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
"Tên Ngốc."
"Hửm? Tên Ngốc lập tức khéo léo cởi giày lên giường, ngồi quỳ ở bên cạnh Hách Liên Huyền, mở thật to đôi mắt đen, đặc biệt nghiêm túc nhìn vào Hách Liên Huyền, ngay cả hàng mi buông rũ của hắn cũng bị Tên Ngốc đếm hết từng cọng một.
Huyền ca ca thật đúng là xinh đẹp, đôi môi mong mỏng kia, gương mặt có góc có cạnh kia, trong ánh đèn mập mờ, như ẩn như hiện, tựa như đang cười, lại tựa như không có động tác gì, chỉ lẳng lặng như vậy, nhưng hàm chứa vài phần chuyên chú lạnh lùng.
Tên Ngốc vẫn đang tưởng tượng rất vui vẻ hào hứng, Hách Liên Huyền đã nghiêng người qua, gối đầu lên đùi của Tên Ngốc, còn hơi cọ cọ.
Tên Ngốc giơ cao túi rau xanh trong tay, động tác có chút luống cuống.
Lộ ra dáng vẻ ỷ lại nhường này, Huyền ca ca yếu ớt như này, y đã không thấy từ lâu lâm rồi. Huyền ca ca sao vậy nhỉ, luyện võ không thuận lợi sao?
Cuối cùng, mắt cũng tìm được một chỗ gần đó để đặt cái túi xuống, Tên Ngốc đợi đến khi cẩn thận đặt đồ xuống xong rồi, lúc này mới vươn hai tay ra, ôm lấy thiếu niên trong lòng, còn thuận tay vỗ vỗ sau lưng thiếu niên.
"Huyền ca ca, huynh mệt rồi phải không? Không thì, chúng ta đừng luyện võ công này nữa? Tên Ngốc không thích Huyền ca ca luyện cái này." Nói đến đây, Tên Ngốc hơi méo miệng, bĩu môi nói, "Huyền ca ca cũng không chơi cùng Tên Ngốc nữa rồi, Tên Ngốc thích chơi với Huyền ca ca." Từ khi Huyền ca ca bắt đầu đóng cửa luyện loại võ công này, bọn họ rất ít khi đi chơi cùng nhau, Huyền ca ca lúc nào cũng quá bận rộn.
Thiếu niên trong ngực lẳng lặng nghe Tên Ngốc nói chuyện dông dài, đôi mắt đen tuyền chớp động rủ xuống. Sau hồi lâu, hắn đột nhiên dùng một động tác cực nhanh, Tên Ngốc liền bị đặt trên giường với tư thế nằm ngửa.
"Ai, ai, chân của ta!" Hoá ra, do động tác vừa rồi của Hách Liên Huyền quá nhanh, quá đột ngột, Tên Ngốc không kịp phản ứng, một cái chân bị hắn lật ngược lại, sắp gãy rồi, đau a.
Sau khi bị Tên Ngốc kia không đúng lúc cắt ngang, Hách Liên Huyền đã tỉnh táo lại vài phần. Rũ mắt bình tĩnh nhìn thiếu niên tuấn tú, trong trẻo, ủy khuất dưới thân duỗi một tay, len lén kéo chân của mình ra, duỗi thẳng...
"Tên Ngốc."
"Ừm." Tên Ngốc trả lời trong vô thức, y muốn xoa xoa cái chân bị đè gãy kia, nhưng lại phát hiện mình bị Hách Liên Huyền đặt trọn dưới thân, đừng nói là vươn tay, có khi chỉ cần hô hấp thôi cũng cảm nhận được khí tức của đối phương.
Tên Ngốc lơ ngơ này, thế mà còn hít vào một hơi thật dài, trông dáng vẻ thật đúng là rất nghiêm túc. Đầy trong khoang mũi đều là khí tức trên người Hách Liên Huyền, rất dễ chịu.
Hách Liên Huyền xoa xoa cái mũi của Tên Ngốc, cái đồ ngốc này sao lại đáng yêu đến thế, cái gì cũng không hiểu.
"Tên Ngốc, nếu như, ta nói là nếu như, nếu như tương lai Huyền ca ca không cẩn thận làm tổn thương Tên Ngốc, Tên Ngốc, cũng đừng rời bỏ Huyền ca ca có được không?" Hắn sợ, sợ có một ngày, người này sẽ thấy rõ chân tướng mọi việc rồi rời bỏ hắn, hắn không chắc bản thân mình lúc đó sẽ như thế nào, sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Tên Ngốc sửng sốt một lát, nhìn nhìn thiếu niên trên người mình, cảm thấy Huyền ca ca của hôm nay đặc biệt kỳ quái, bất quá, cũng thật ôn nhu. Tên Ngốc cau mày suy nghĩ hồi lâu, y có nói sẽ rời đi bao giờ ấy nhỉ?
"Huyền ca ca, Tên Ngốc sẽ luôn ở bên cạnh huynh. Tên Ngốc thích Huyền ca ca!"
Thích à...
Hách Liên Huyền nhìn vào cặp mắt đen tĩnh lặng lạ thường dưới thân, tựa như một chiếc gương, đặc biệt thanh tịnh, hắn có thể thấy được, bên trong đó là một đôi mắt huyền sâu thẳm, không có chút gợn sóng nào. Như muốn nghiệm chứng cảm nhận của bản thân không sai, Hách Liên Huyền cúi đầu, hôn một cái lên khóe mi của cặp mắt đen ấy.
Gì thế?
Tên Ngốc sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, Huyền ca ca đang hôn y.
A, Huyền ca ca đang hôn y!
Huyết dịch toàn thân lập tức xông thẳng lên não, có lẽ là do đầu cũng bị u mê mất rồi, Tên Ngốc vậy mà vô giác vươn hai tay, ôm lấy vòng eo của thiếu niên ở trên người.
Hách Liên Huyền ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tên Ngốc dưới thân, chỉ thấy Tên Ngốc như đang mơ màng mà ngẩng cao đầu lên trên, tựa như muốn theo đuổi sự mềm mại đang dần rời xa ấy.
Hách Liên Huyền lặng lẽ cười cười, chặt chẽ ôm sát thiếu niên dưới thân vào lòng, cúi đầu, lần nữa hôn lên gò má của thiếu niên, còn có cả hàm dưới, cần cổ, hầu kết hơi nhấp nhô...
Tên Ngốc chỉ thấy thật là dễ chịu, y cảm giác tựa như bản thân đang nằm trong một đám mây, duỗi người một cái, toàn thân đều mềm nhũn...
"Ngoan, hôm nay trở về ngủ đi." Khuôn mặt vỗ vỗ nhè nhẹ, Tên Ngốc mê mang mở hai mắt ra, đầu óc vẫn còn mơ hồ một chút, ồ, đi ngủ...
Y phục của Tên Ngốc không chỉnh tề, bước chân nhẹ bẫng, lướt bay ra khỏi phòng luyện công của Hách Liên Huyền, trở về phòng, đi ngủ. Ngây ngốc đứng trong phòng cả nửa ngày, Tên Ngốc mới phản ứng được.
A——
Huyền ca ca, Huyền ca ca hôn y rồi!
A a a a ——
Trong nháy mắt, gương mặt nhỏ trắng nõn có thể so với con cua lớn bị hấp chín, đỏ muốn nhỏ máu......
Từ đó về sau, mỗi lần Tên Ngốc nhìn thấy Huyền ca ca của y, đều là cảm giác tay chân như nhũn ra, mặt mày đỏ bừng, tiểu tâm can nhảy loạn bùm bùm, cả người đều hốt hốt hoảng hoảng.
Huyền ca ca rất có ảnh hưởng với mình.
Ngay cả khi y luyện võ, tuấn nhan của Huyền ca ca sẽ vô thức thoáng qua trước mắt, cứ tiếp tục như vậy không ổn. Tên Ngốc quyết định rồi, sau này nếu y nhìn thấy Huyền ca ca sẽ phải đi đường vòng, nếu không thì đến bao giờ võ công của y mới có thể đuổi kịp Huyền ca ca. Nhưng nếu làm vậy, lỡ như mình nhớ Huyền ca ca thì phải làm sao đây? Hừm, hay là, y sẽ len lén nhìn từ xa, nhìn một chút thôi là được rồi.
Tên Ngốc nghĩ được cái chủ ý hay, liền dựa theo đó mà làm...
Thời gian gặp mặt với Hách Liên Huyền càng ngày càng ít, thời gian hai người ở gần nhau cũng càng lúc càng ngắn, bỏ qua cái kế hoạch ngốc nghếch của Tên Ngốc, chủ yếu là do Hách Liên Huyền cố ý.
Sao hắn có thể ích kỷ như vậy, sao có thể nghĩ đến việc dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu kia, vĩnh viễn trói ở bên người được chứ? Muốn đi muốn ở, muốn ở cùng ai, Tên Ngốc tự có lựa chọn của riêng mình, sao hắn có thể tự tiện sắp xếp hết mọi việc của người đó được chứ.
Hách Liên Huyền lúc đấy sắp được mười sáu tuổi, nhưng hắn đã luyện đến tầng thứ chín của Phù Trần Tuyệt Kinh, còn thiếu một tầng nữa là công đức viên mãn rồi.
Bên người thiếu đi sự vướng víu dai dẳng của Tên Ngốc kia, cho nên thành quả quả nhiên lợi hại.
Chạng vạng tối hôm đó, Hách Liên Huyền luyện công xong, đi đến phòng ăn, dự định dùng chút cơm tối. Bình thường, hạ nhân đều biết thói quen ăn uống của thiếu chủ, cho nên cả đám người lập tức dọn lên bàn một mâm đồ ăn đã được chuẩn bị xong từ sớm.
Hách Liên Huyền tùy tiện ăn vài miếng, liền bị hấp dẫn bởi một bàn rau xanh lá tươi mơn mởn trước mặt.
"Thiếu gia đi đâu rồi?" Trong miệng người ngoài, Tên Ngốc được gọi là thiếu gia, đó là phân phó của Hách Liên Huyền.
"Hồi Thiếu chủ, sau buổi cơm tối, thiếu gia cầm theo y phục để thay, đi ra sau núi với Thất." Thuộc hạ khom lưng trả lời.
Hách Liên Huyền tựa như chẳng hề nhíu mày, nhàn nhạt dò hỏi: "Thất? Chính là hài tử vào đây từ nửa tháng trước?"
Gọi một người lớn ngang ngửa không khác gì với mình là "hài tử", xưng hô này thật là kỳ quái.
"Vâng."
Lại gắp vài miếng tiếp tục ăn, chỉ nghe thấy Hách Liên Huyền đột nhiên lên tiếng hỏi: "Bọn hắn ra sau núi làm gì?" Sau núi có cái gì hay chứ.
"Thuộc hạ không biết."
Tâm tình rõ ràng cũng không đến nỗi tệ, ngay lập tức liền bị chìm xuống. Hôm ấy Hách Liên Huyền thậm chí còn chưa ăn xong cơm mà đã rời đi rồi.
Nếu như tối hôm đó Hách Liên Huyền không nhìn thấy những chuyện xảy ra trong hồ nước phía sau núi, sau này, chắc hẳn sẽ có một số việc không còn giống như hiện tại rồi.
Trong mơ hồ, Thập Tam nghe thấy tiếng của một lão nhân tức giận trách mắng: "Ngươi, chính là ngươi, năm đó lão tử giao cho ngươi một người còn đang rất tốt, sao lại trở thành bộ dạng quỷ gì thế này này? Còn nữa, rốt cuộc hài tử kia là sao, nó biết rồi sao?... Ngươi làm phụ thân kiểu gì vậy?!"
"..."
Không có trả lời, cũng không nghe rõ, không biết lão nhân đang nói chuyện với ai.
Thập Tam mơ một giấc mơ rất dài rất dài, mơ thấy mình quay về thời thiếu niên, cũng mơ thấy chủ tử, mơ thấy những tháng ngày mà cả đời này mãi mãi không thể quay lại được.
Lạnh, thật sự rất lạnh, thân thể như rơi vào hầm băng, bị rét lạnh thấu xương cuốn lấy. Loại rét lạnh này, dường như đã rất lâu rất lâu rồi y không còn cảm thụ, giờ đây lần nữa trải qua, cho dù bị sự lạnh lẽo ấy giam cầm, nhớ lại vẫn khiến y muốn rơi lệ không thôi.
Theo bản năng gắng chịu những vật lạnh giá bên người, cho dù hàm răng đều đã rét đến run cầm cập, y cũng nhất quyết không từ bỏ.
"Hầy, tiểu tử thúi này, sắp mất đi nửa cái mạng rồi mà còn nhớ rõ ngươi, quả là nghiệt duyên."
"Còn biện pháp cứu vãn không?" Giọng nói trầm thấp lạnh lùng, chậm rãi vang lên bên tai Thập Tam, như băng lạnh ngang năm không đổi trên Thiên Sơn, lạnh tận đáy lòng.
"Cứu vãn?" Bỗng nhiên lão nhân la lên một cách quái dị, tiếp đến lại cắn răng nói, "Bây giờ mới nghĩ đến cứu vãn, trước đó ngươi đã làm được gì? Chẳng được gì hết."
Đúng vậy, sớm biết có ngày hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không để tình hình phát triển đến mức này. Vào ngày hài tử kia rời đảo, hắn sẽ lập tức hạ lệnh bắt lại, không, không nên cho nó chào đời mới đúng!
Cho dù nam nhân này sẽ thống khổ, hắn cũng tuyệt không dưỡng hổ gây họa.
"Nghe nói, núi Phượng Vĩ này của ông linh dược dồi dào." Nhàn nhạt, chẳng có chút gợn sóng, nam nhân chỉ đang trình bày một sự thật, lại không hề suy sét gì đến việc khiến người khác bị chấn động.
"Cái gì? Quả nhiên một khắc sau, lão nhân liền nhảy dựng lên, cả giận, "Được lắm, ta thừa biết, lần này tiểu tử ngươi đến giang hồ một chuyến, tuyệt đối không chỉ đơn giản là đến thăm lão đầu tử ta đây. Nhưng ngươi cũng đừng quên rằng, núi Phượng Vĩ này của ta, cũng phải có đến mấy đỉnh núi lớn, muốn tìm, so với lên trời còn khó hơn."
Nam nhân nhàn nhạt câu lên môi mỏng, mơ hồ mang theo vài phần giễu cợt và tàn khốc.
"Diệt sạch toàn bộ không phải là được rồi sao. Huống hồ," nam nhân ngừng một chút, thanh âm trầm thấp, băng lãnh, chậm rãi nói tiếp: "Vì y, có cái gì ta không bỏ được."
Tại sao, là ai đang nói, sao lại quen thuộc đến thế, quen thuộc đến mức Thập Tam muốn rơi lệ. Mà thực tế đúng là như vậy, nước mắt nóng hổi dọc theo khóe mắt của Thập Tam, chậm rãi nhỏ xuống, chảy vào tay của nam nhân liền biến mất...
Nam nhân vẫn lạnh lùng nhìn nước mắt rơi, từng giọt từng giọt rót vào tim hắn...
·
Sự thay đổi của Hách Liên Huyền, Tên Ngốc lúc đầu không phát giác được gì, chỉ xem như người này đang tu luyện loại võ công gì đó. Hách Liên Huyền từ nhỏ đã thông minh hơn người, nên học những thứ mới cũng tiến triển cực nhanh. Tên Ngốc đi theo đám thủ hạ của Hách Liên Huyền, mỗi ngày đều tiến hành tập luyện đủ kiểu, bình thường đều tập luyện một mạch từ sáng sớm đến tối muộn, chẳng qua, trước đây y đã quen được Hách Liên Huyền nuông chiều rồi, ăn không được khổ, mệt mỏi là liền len lén chạy đến phòng bếp một mình.
Đến phòng bếp làm gì? Đương nhiên là để kiếm cái ăn rồi.
Hách Liên Huyền biết Tên Ngốc thích ăn rau xanh, một năm bốn mùa đều sẽ trữ sẵn trong bếp. Tên Ngốc ăn vụng, cho mấy miếng thật to vào trong miệng, mắt đen xoay tròn chuyển động, nhìn trái ngó phải, thấy bốn bề không có người, lúc này mới móc ra một cái túi từ áo trong, sau đó đổ hết rau xanh vào...
So với rau xanh, Hách Liên Huyền khá là thích ăn thịt hơn.
Mở mắt, nhìn vào mớ rau lá xanh mơn mởn bày trước mặt, Hách Liên Huyền đơ ra mất mấy giây. Ngồi một bên là Tên Ngốc đã thành thiếu niên, y cũng một mặt khẩn trương nhìn Hách Liên Huyền.
Trừ buổi sáng ra, người này có dùng một chút đậu xanh cháo, thì đến tận bây giờ, sắc trời tối đen hết cả rồi, mà vẫn chưa ăn một hạt cơm nào. Tên Ngốc lo lắng người này vì luyện võ quá chuyên tâm, quên ăn quên ngủ, hỏng hết thân thể, vậy nên bây giờ Tên Ngốc đến đưa cơm cho huynh ấy đây này.
"Huyền ca ca, cái này ngon lắm, ưm, Tên Ngốc ăn rồi, thật sự rất ngon." Thấy Hách Liên Huyền Nhất ngồi trên giường, không động không đậy, không nói sẽ ăn, cũng không nói không ăn, làm cho Tên Ngốc không biết nên làm sao mới tốt, đành phải không ngừng nói với người này, rau xanh ăn ngon đến thế nào.
Hách Liên Huyền không phải cố ý không mở miệng. Năm nay, bất quá, hắn cũng chỉ mới mười lăm tuổi, hắn đã sớm công phá tầng thứ năm của Phù Trần Tuyệt Kinh, huyệt vị toàn thân vẫn hành động tự nhiên. Mới vừa rồi, hắn đang thử công phá tầng thứ bảy, không ngờ bị Tên Ngốc xông vào một cách lỗ mãng làm cho bất ngờ, chỉ thiếu một chút, hắn đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
"Tên Ngốc."
"Hửm? Tên Ngốc lập tức khéo léo cởi giày lên giường, ngồi quỳ ở bên cạnh Hách Liên Huyền, mở thật to đôi mắt đen, đặc biệt nghiêm túc nhìn vào Hách Liên Huyền, ngay cả hàng mi buông rũ của hắn cũng bị Tên Ngốc đếm hết từng cọng một.
Huyền ca ca thật đúng là xinh đẹp, đôi môi mong mỏng kia, gương mặt có góc có cạnh kia, trong ánh đèn mập mờ, như ẩn như hiện, tựa như đang cười, lại tựa như không có động tác gì, chỉ lẳng lặng như vậy, nhưng hàm chứa vài phần chuyên chú lạnh lùng.
Tên Ngốc vẫn đang tưởng tượng rất vui vẻ hào hứng, Hách Liên Huyền đã nghiêng người qua, gối đầu lên đùi của Tên Ngốc, còn hơi cọ cọ.
Tên Ngốc giơ cao túi rau xanh trong tay, động tác có chút luống cuống.
Lộ ra dáng vẻ ỷ lại nhường này, Huyền ca ca yếu ớt như này, y đã không thấy từ lâu lâm rồi. Huyền ca ca sao vậy nhỉ, luyện võ không thuận lợi sao?
Cuối cùng, mắt cũng tìm được một chỗ gần đó để đặt cái túi xuống, Tên Ngốc đợi đến khi cẩn thận đặt đồ xuống xong rồi, lúc này mới vươn hai tay ra, ôm lấy thiếu niên trong lòng, còn thuận tay vỗ vỗ sau lưng thiếu niên.
"Huyền ca ca, huynh mệt rồi phải không? Không thì, chúng ta đừng luyện võ công này nữa? Tên Ngốc không thích Huyền ca ca luyện cái này." Nói đến đây, Tên Ngốc hơi méo miệng, bĩu môi nói, "Huyền ca ca cũng không chơi cùng Tên Ngốc nữa rồi, Tên Ngốc thích chơi với Huyền ca ca." Từ khi Huyền ca ca bắt đầu đóng cửa luyện loại võ công này, bọn họ rất ít khi đi chơi cùng nhau, Huyền ca ca lúc nào cũng quá bận rộn.
Thiếu niên trong ngực lẳng lặng nghe Tên Ngốc nói chuyện dông dài, đôi mắt đen tuyền chớp động rủ xuống. Sau hồi lâu, hắn đột nhiên dùng một động tác cực nhanh, Tên Ngốc liền bị đặt trên giường với tư thế nằm ngửa.
"Ai, ai, chân của ta!" Hoá ra, do động tác vừa rồi của Hách Liên Huyền quá nhanh, quá đột ngột, Tên Ngốc không kịp phản ứng, một cái chân bị hắn lật ngược lại, sắp gãy rồi, đau a.
Sau khi bị Tên Ngốc kia không đúng lúc cắt ngang, Hách Liên Huyền đã tỉnh táo lại vài phần. Rũ mắt bình tĩnh nhìn thiếu niên tuấn tú, trong trẻo, ủy khuất dưới thân duỗi một tay, len lén kéo chân của mình ra, duỗi thẳng...
"Tên Ngốc."
"Ừm." Tên Ngốc trả lời trong vô thức, y muốn xoa xoa cái chân bị đè gãy kia, nhưng lại phát hiện mình bị Hách Liên Huyền đặt trọn dưới thân, đừng nói là vươn tay, có khi chỉ cần hô hấp thôi cũng cảm nhận được khí tức của đối phương.
Tên Ngốc lơ ngơ này, thế mà còn hít vào một hơi thật dài, trông dáng vẻ thật đúng là rất nghiêm túc. Đầy trong khoang mũi đều là khí tức trên người Hách Liên Huyền, rất dễ chịu.
Hách Liên Huyền xoa xoa cái mũi của Tên Ngốc, cái đồ ngốc này sao lại đáng yêu đến thế, cái gì cũng không hiểu.
"Tên Ngốc, nếu như, ta nói là nếu như, nếu như tương lai Huyền ca ca không cẩn thận làm tổn thương Tên Ngốc, Tên Ngốc, cũng đừng rời bỏ Huyền ca ca có được không?" Hắn sợ, sợ có một ngày, người này sẽ thấy rõ chân tướng mọi việc rồi rời bỏ hắn, hắn không chắc bản thân mình lúc đó sẽ như thế nào, sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Tên Ngốc sửng sốt một lát, nhìn nhìn thiếu niên trên người mình, cảm thấy Huyền ca ca của hôm nay đặc biệt kỳ quái, bất quá, cũng thật ôn nhu. Tên Ngốc cau mày suy nghĩ hồi lâu, y có nói sẽ rời đi bao giờ ấy nhỉ?
"Huyền ca ca, Tên Ngốc sẽ luôn ở bên cạnh huynh. Tên Ngốc thích Huyền ca ca!"
Thích à...
Hách Liên Huyền nhìn vào cặp mắt đen tĩnh lặng lạ thường dưới thân, tựa như một chiếc gương, đặc biệt thanh tịnh, hắn có thể thấy được, bên trong đó là một đôi mắt huyền sâu thẳm, không có chút gợn sóng nào. Như muốn nghiệm chứng cảm nhận của bản thân không sai, Hách Liên Huyền cúi đầu, hôn một cái lên khóe mi của cặp mắt đen ấy.
Gì thế?
Tên Ngốc sửng sốt một hồi lâu mới phản ứng lại, Huyền ca ca đang hôn y.
A, Huyền ca ca đang hôn y!
Huyết dịch toàn thân lập tức xông thẳng lên não, có lẽ là do đầu cũng bị u mê mất rồi, Tên Ngốc vậy mà vô giác vươn hai tay, ôm lấy vòng eo của thiếu niên ở trên người.
Hách Liên Huyền ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Tên Ngốc dưới thân, chỉ thấy Tên Ngốc như đang mơ màng mà ngẩng cao đầu lên trên, tựa như muốn theo đuổi sự mềm mại đang dần rời xa ấy.
Hách Liên Huyền lặng lẽ cười cười, chặt chẽ ôm sát thiếu niên dưới thân vào lòng, cúi đầu, lần nữa hôn lên gò má của thiếu niên, còn có cả hàm dưới, cần cổ, hầu kết hơi nhấp nhô...
Tên Ngốc chỉ thấy thật là dễ chịu, y cảm giác tựa như bản thân đang nằm trong một đám mây, duỗi người một cái, toàn thân đều mềm nhũn...
"Ngoan, hôm nay trở về ngủ đi." Khuôn mặt vỗ vỗ nhè nhẹ, Tên Ngốc mê mang mở hai mắt ra, đầu óc vẫn còn mơ hồ một chút, ồ, đi ngủ...
Y phục của Tên Ngốc không chỉnh tề, bước chân nhẹ bẫng, lướt bay ra khỏi phòng luyện công của Hách Liên Huyền, trở về phòng, đi ngủ. Ngây ngốc đứng trong phòng cả nửa ngày, Tên Ngốc mới phản ứng được.
A——
Huyền ca ca, Huyền ca ca hôn y rồi!
A a a a ——
Trong nháy mắt, gương mặt nhỏ trắng nõn có thể so với con cua lớn bị hấp chín, đỏ muốn nhỏ máu......
Từ đó về sau, mỗi lần Tên Ngốc nhìn thấy Huyền ca ca của y, đều là cảm giác tay chân như nhũn ra, mặt mày đỏ bừng, tiểu tâm can nhảy loạn bùm bùm, cả người đều hốt hốt hoảng hoảng.
Huyền ca ca rất có ảnh hưởng với mình.
Ngay cả khi y luyện võ, tuấn nhan của Huyền ca ca sẽ vô thức thoáng qua trước mắt, cứ tiếp tục như vậy không ổn. Tên Ngốc quyết định rồi, sau này nếu y nhìn thấy Huyền ca ca sẽ phải đi đường vòng, nếu không thì đến bao giờ võ công của y mới có thể đuổi kịp Huyền ca ca. Nhưng nếu làm vậy, lỡ như mình nhớ Huyền ca ca thì phải làm sao đây? Hừm, hay là, y sẽ len lén nhìn từ xa, nhìn một chút thôi là được rồi.
Tên Ngốc nghĩ được cái chủ ý hay, liền dựa theo đó mà làm...
Thời gian gặp mặt với Hách Liên Huyền càng ngày càng ít, thời gian hai người ở gần nhau cũng càng lúc càng ngắn, bỏ qua cái kế hoạch ngốc nghếch của Tên Ngốc, chủ yếu là do Hách Liên Huyền cố ý.
Sao hắn có thể ích kỷ như vậy, sao có thể nghĩ đến việc dùng loại thủ đoạn bẩn thỉu kia, vĩnh viễn trói ở bên người được chứ? Muốn đi muốn ở, muốn ở cùng ai, Tên Ngốc tự có lựa chọn của riêng mình, sao hắn có thể tự tiện sắp xếp hết mọi việc của người đó được chứ.
Hách Liên Huyền lúc đấy sắp được mười sáu tuổi, nhưng hắn đã luyện đến tầng thứ chín của Phù Trần Tuyệt Kinh, còn thiếu một tầng nữa là công đức viên mãn rồi.
Bên người thiếu đi sự vướng víu dai dẳng của Tên Ngốc kia, cho nên thành quả quả nhiên lợi hại.
Chạng vạng tối hôm đó, Hách Liên Huyền luyện công xong, đi đến phòng ăn, dự định dùng chút cơm tối. Bình thường, hạ nhân đều biết thói quen ăn uống của thiếu chủ, cho nên cả đám người lập tức dọn lên bàn một mâm đồ ăn đã được chuẩn bị xong từ sớm.
Hách Liên Huyền tùy tiện ăn vài miếng, liền bị hấp dẫn bởi một bàn rau xanh lá tươi mơn mởn trước mặt.
"Thiếu gia đi đâu rồi?" Trong miệng người ngoài, Tên Ngốc được gọi là thiếu gia, đó là phân phó của Hách Liên Huyền.
"Hồi Thiếu chủ, sau buổi cơm tối, thiếu gia cầm theo y phục để thay, đi ra sau núi với Thất." Thuộc hạ khom lưng trả lời.
Hách Liên Huyền tựa như chẳng hề nhíu mày, nhàn nhạt dò hỏi: "Thất? Chính là hài tử vào đây từ nửa tháng trước?"
Gọi một người lớn ngang ngửa không khác gì với mình là "hài tử", xưng hô này thật là kỳ quái.
"Vâng."
Lại gắp vài miếng tiếp tục ăn, chỉ nghe thấy Hách Liên Huyền đột nhiên lên tiếng hỏi: "Bọn hắn ra sau núi làm gì?" Sau núi có cái gì hay chứ.
"Thuộc hạ không biết."
Tâm tình rõ ràng cũng không đến nỗi tệ, ngay lập tức liền bị chìm xuống. Hôm ấy Hách Liên Huyền thậm chí còn chưa ăn xong cơm mà đã rời đi rồi.
Nếu như tối hôm đó Hách Liên Huyền không nhìn thấy những chuyện xảy ra trong hồ nước phía sau núi, sau này, chắc hẳn sẽ có một số việc không còn giống như hiện tại rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất