Chương 27
Tên ngốc ôm y phục của mình, cùng đi ra sau núi với Thất. Ở đó có một hồ nước lớn ngoài trời, tuy nước không quá sâu nhưng lại rất lạnh, nguyên nhân chắc hẳn là do bốn bề chỉ toàn là núi. Ban đêm, trước tiên đi ra đó tắm, xong rồi mới quay về ngủ, ừm, khẳng định sẽ rất thoải mái.
Tất nhiên Hách Liên gia có cấp cho mọi người thùng gỗ chuyên dụng để tắm rửa, vả lại, Tên Ngốc cũng thích thế. So với trước kia hầu như lúc nào cũng chỉ đứng bên dòng sông nhỏ, lau lau chùi chùi xem như xong chuyện, thì cái đó cũng đã tốt lắm rồi. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể đổi chỗ khác để tắm, ức*, được rồi, thật ra tối nay là do y lén lút chạy ra ngoài.
[*Tiếng nấc cụt.]
Huyền ca ca không cho phép mình tắm rửa tùy tiện ở bên ngoài, nói vạn nhất y sẩy chân đuối nước thì phải làm sao?
Nhưng Huyền ca ca không biết, hiện tại, kỹ năng bơi của y đã tốt lên rồi. Từ sau khi bắt đầu luyện võ với mọi người, y cũng trở nên rất mạnh mẽ, rất cứng cỏi, ừm, sau này đã có thể trợ giúp cho Huyền ca ca, Huyền ca ca cũng không cần vất vả như vậy nữa.
Cùng Thất đi tới bờ hồ, Tên Ngốc nhìn ra xa, tối đen như mực, chỉ có vài điểm sáng lấp lánh trên mặt nước, hai người cởi y phục, liền nhảy xuống nước một cái tõm.
Ô, nước ở đây cũng quá lạnh rồi, ngay cả vận khí cũng không chống lại được cảm giác ớn lạnh đang tăng vun vút. Tên Ngốc ở trong nước run cầm cập không ngừng, cả người vặn vẹo, dáng vẻ trông là lạ.
"Đừng đạp nước nữa, nhìn xem, đều tại ngươi vội vàng." Thất nhìn thấy thiếu niên bên cạnh giống như một loài động vật nào đó, trằn trọc không ngừng, mới khéo léo nói, cái tư thế này cũng không phải tư thế bơi.
"A, cái gì? Thất, cái đó, ngươi không lạnh sao?" Cánh môi trên dưới của Tên Ngốc thi thoảng cứ run run, cũng không phải đặc biệt lạnh, chỉ là y không nghĩ lại lạnh đến như vậy mà thôi.
Thất nghĩ nghĩ, bèn bơi qua chỗ Tên Ngốc...
Khi Hách Liên Huyền đi đến, thật không may lại bắt gặp đúng cái lúc mà Thất đang bơi đến. Thật ra cũng chẳng có gì, Thất vốn là dự định bắt lấy cánh tay của người nọ, giúp người này thăng bằng một chút, bởi vì nếu người này làm không tốt, sẽ bị cắm đầu xuống nước. Nhưng bình thường Tên Ngốc mặc quần áo, không nhìn ra trên người có mấy lạng thịt, lúc này, y phục toàn thân dính vào người, khẳng định là có thịt, nhưng sao lại bóng loáng như thế, sờ một cái, rất mịn màng.
Da dẻ của người này cũng quá tốt rồi, sao mà dưỡng được vậy, thảo nào là một thiếu gia. Không giống như bọn hắn, bọn hắn đều là hỗn tạp chốn giang hồ, không cha không mẹ, liếm máu trên lưỡi đao mà sống qua ngày.
Thất vẫn luôn cho rằng Tên Ngốc là họ hàng gì đó của Hách Liên thiếu chủ. Hắn mới tới đây được một thời gian ngắn mà đã thân thuộc với Tên Ngốc như thế, không thể nói, trong đó không có nguyên nhân do Tên Ngốc nhàm chán nên đi trêu chọc người khác.
Trong tiềm thức muốn né tránh Hách Liên Huyền, Tên Ngốc cũng chỉ có thể len lén ngó lên một cái. Người này ấy mà, qua một thời gian dài như thế, khó tránh sẽ có cô độc, tịch mịch, trống rỗng. Đương nhiên, Tên Ngốc không trống rỗng, y cũng không biết trống rỗng là cái gì, y chỉ muốn tìm người chơi cùng mình, tránh cho từ sáng đến tối, trong đầu y toàn nghĩ đến Huyền ca ca.
Mà thời điểm ấy, vừa đúng lúc Thất đến Hách Liên gia, hai người lại lớn ngang ngửa nhau, hiển nhiên cũng khá là hợp tính.
Thất dùng một tay là không thể giữ vững người nọ, dứt khoát dùng cả hai tay, cả người đều áp sát vào, ôm eo của Tên Ngốc. Tên Ngốc không ngờ đến, sao Thất lại đột ngột đến như vậy, cũng ngẩn người ra một chút, ngơ ngác nhìn thiếu niên trẻ tuổi gần trong gang tấc này...
Hai người thật sự là không có cái gì. Về sau, Hách Liên Huyền nghĩ lại không chỉ một lần, lúc ấy, căn bản hắn luyện công đã bị tẩu hỏa nhập ma, thần trí không thanh tỉnh, mới có thể cho rằng hai người họ trần trụi giữa trời giữa đất làm chuyện tằng tịu.
Đương nhiên, đối với người bình thường mà nói, nhìn thấy hai nam nhân tắm chung một chỗ, đơn giản sẽ không cảm thấy có cái gì không đúng, huynh đệ bằng hữu cũng có tắm chung mà. Nhưng Hách Liên Huyền không giống, hắn không phải người khác, giờ đây, hắn là huyết mạch duy nhất còn lưu lại của Hách Liên gia.
Trước khi Hách Liên Huyền tu luyện Phù Trần Tuyệt Kinh đã sớm biết rõ sẽ phải trả giá như thế nào rồi. Hắn đang dùng toàn bộ huyết mạch của Hách Liên gia và cái gọi là đạo đức thế tục để đánh cược.
Nếu như cuối cùng có thể thành công, mặc dù hắn có thể đổi lại được thần công độc bộ thiên hạ, vì người nhà báo thù rửa hận. Nhưng đồng thời, nếu hắn muốn kéo dài hương hỏa cho Hách Liên gia, hắn cần phải làm chuyện phòng the phu thê với nam nhân. Đối với chuyện này, trong tiềm thức hắn cũng không bài xích, thậm chí còn có chút vui mừng.
Mà trong thế tục loạn lạc, loại võ công trái với lẽ thường này chỉ cần vừa xuất thế, sẽ làm nổi dậy loại gió tanh mưa máu như thế nào chứ?
Hách Liên Huyền của lúc đó đã không suy sét nhiều đến vậy, cho dù phải nhận lấy sự mỉa mai từ thế tục và sự khiển trách của luân lý đạo đức thì sao? Chỉ cần ngày đó còn chưa đến, không ai nói chắc được sẽ có phương pháp giải quyết nào vẹn cả đôi đường hay không.
Hách Liên Huyền đã tính toán an bài tốt rồi, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong khoảng thời gian hắn đóng cửa luyện công này, vốn cho rằng người nọ đã được mình an bài thỏa đáng, thế mà lại chạy ra ngoài, cùng người khác khanh khanh ta ta*!
[*卿卿我我: "khanh" - "卿" là cách gọi thân mật giữa bạn bè, vợ chồng. Khanh khanh ta ta còn có thể hiểu là hành động tỉ tê thân mật, ôm ấp thầm thì của những người yêu nhau.] .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! |||||
Đêm nay chỉ là ở trong nước ôm ôm, vậy còn những lúc khác thì sao? Những ngày khác khi hắn không nhìn thấy thì sao, có phải hai người cũng lăn lên giường luôn rồi không!
Người ta hay nói, lửa giận sẽ thiêu sạch lý trí. Kiểu người lãnh đạm, trấn tĩnh như Hách Liên Huyền, giờ khắc này cũng không tránh khỏi rối loạn.
Loạn rồi, điên rồi, tất cả đều đang lao đến một tình thế không thể vãn hồi...
Hai người ôm nhau, ấm áp trìu mến* nhìn nhau, hơn nữa, có thể thấp thoáng thấy được, vẻ ái muội vương vấn giữa hai người còn đang dâng cao. Đột nhiên, một chưởng mạnh mẽ không biết từ nơi nào bất ngờ đánh tới, bị đánh đến chia năm xẻ bảy.
[*含情脉脉 = hàm tình mạch mạch: chứa đựng tình cảm ấm áp, âm thầm dùng ánh mắt biểu đạt tình cảm của mình. Thường dùng để miêu tả biểu hiện của thiếu nữ đối mặt với ý trung nhân, hơi nhút nhát nhưng quan tâm vô hạn.]
Đúng vậy, chia năm xẻ bảy.
"A —— Bịch——"
Âm thanh nhục thể cùng vách đá va vào nhau khiến lòng người trĩu nặng.
Tên Ngốc bị chấn động, ngã xuống nơi có một khối đá nhô ra, phần eo dẻo dai bên hông vừa đúng lúc đập vào khối đá. Ngay lập tức khiến y đau đến mức hít vào cả mấy ngụm khí, nhưng y nhất thời cũng không chú ý tới đầu choáng mắt hoa, bởi vì có người còn xui xẻo hơn y.
Còn không phải xui xẻo sao, tắm rửa mà cũng gặp phải sét đánh!
Tên ngốc dường như còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của tình huống này, không, chính xác hơn mà nói, y căn bản vẫn chưa nhìn thấy người đang ẩn nấp trong góc tối.
Tên ngốc không nhìn thấy, không có nghĩa là người khác không nhìn thấy.
"A, Thất, Thất, ngươi sao rồi?" Nhìn thấy Thất đâm mạnh vào vách đá rồi lại rơi thẳng xuống, Tên Ngốc cho rằng người đó sẽ chết, bèn vạn phần khẩn trương mà nói. Dù không phải do y làm ra, nhưng suy cho cùng là hai người cùng đi ra đây, vạn nhất đối phương bị cái gì, y cũng thoát không khỏi liên quan.
Đêm nay Thất đúng là xui xẻo, thật không dễ dàng gì mới lừa được người này ra đây, nói hai người có thể thoải mái thư giãn một chút, hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới, đêm nay mình sẽ trở thành cái đinh trong mắt người nào đó, lại còn là cái loại, hận không thể đập cho hắn tan nát thành bột.
Nói thật, lúc đấy Thất thật sự không có ý nghĩ cám dỗ nào đối với Tên Ngốc cả. Nhưng hắn lại là người chịu trận, thời cơ khó kiếm đến như thế, vậy mà được một lần hoá thân thành bia đỡ đạn trong truyền thuyết.
"Ta không sao," Thất lau đi chút máu trào ra từ khoé miệng, vốn định nói hai câu trấn an, không ngờ vừa quét mắt một cái, hỏng rồi, "mau tránh ra!"
Thân hình Tên Ngốc xiêu xiêu vẹo vẹo, đi được nửa đường lại bị hoảng hốt lần nữa. Nếu như lúc này Tên Ngốc vẫn chưa cảm giác được điều gì, vậy thì y đúng là hết cách cứu rồi.
"Thất. A——" Tên ngốc bất ngờ nhào tới, lao thẳng vào người Thất. Thất đã hứng chịu liên tiếp hai chưởng kịch liệt đầy tà hận, âm thầm đánh tới, nên căn bản không có sức chống trả. Vì thế, Tên Ngốc không kịp nghĩ gì nhiều, y lao đến như một con sói, nhưng lại giống một con sói đang bảo vệ thức ăn hơn, "Ô... Là ai? Rốt cuộc là ai đang ở đó?", gần như cắn nát hai hàm.
Tên ngốc không phải là người vô dụng, tốt xấu gì y cũng có đi theo người trong Hách Liên gia, học được một hai chiêu.
Mây đen che khuất ánh sao thưa thớt, cảnh vật xung quanh cũng nhìn không rõ, nhưng chỉ dựa vào chút ánh sáng len lỏi còn sót lại kia, cũng đủ khiến Tên Ngốc kinh sợ ngay tại chỗ.
"Huyền, Huyền ca ca?"
Giờ phút này, tư thế của Tên Ngốc và Thất quả thực là không bình thường. Mặc dù khóe miệng Thất không ngừng chảy máu, nhưng vẫn gượng sức chống đỡ thân thể, xuyên qua bả vai của Tên Ngốc, nhìn thẳng vào người muốn lấy mạng của mình. Còn Tên Ngốc thì dang rộng hai tay, bộ dạng kiên định, thấy chết không sợ.
Nhưng mà, trong mắt Hách Liên Huyền, tất cả những điều đó lại trở thành một dáng vẻ khác.
Quả nhiên đó chính là một loại hẹn ước —— cho dù có chết, chúng ta cũng tuyệt không tách rời nhau!
Hách Liên Huyền là ai chứ, giờ phút này hắn còn có thể trấn tĩnh?
"Đây chính là lựa chọn của ngươi?" Trầm thấp, nặng nề, không biết từ lúc nào, thanh âm của thiếu niên lại trở nên âm u như vậy. Hách Liên Huyền chậm rãi đi ra từ góc tối, sâu trong đôi mắt đen là một màu đỏ sẫm cuồn cuộn. Hắn bước từng bước một, tiến tới chỗ hai người, như tử thần đang đến gần, mỗi một bước đều khiến cho trái tim của đối thủ nảy lên một cái.
Ô, thôi được rồi, tim đập là bởi vì Tên Ngốc đột nhiên nhìn thấy Huyền ca ca, nên tự nhiên có phản ứng sinh lý như thế thôi.
"A?" Sao tối nay Huyền ca ca lại ra sau núi vậy, có phải cũng ra đây tắm rửa không nhỉ? A, Huyền ca ca khoả thân tắm rửa, hê hê...
"Ta cho rằng, ngươi sẽ mãi ngoan ngoãn, ta tín nhiệm ngươi như vậy, là ngươi, là ngươi đã hủy hết tất cả." Hách Liên Huyền chậm rãi nói, mỗi một chữ giống như nhảy ra từ trong lòng hắn vậy, đều trĩu nặng.
Thất hiển nhiên không nhận ra người này, hắn mới đến Hách Liên gia chưa được bao lâu, hắn vẫn chưa có tư cách đi gặp đương gia của Hách Liên gia. Nhưng mà, giờ phút này hắn lập tức hiểu ra, người này chính là "thân thích" trong truyền thuyết của Tên Ngốc.
"Thiếu gia, không biết Thất đã làm sai chuyện gì mà bị trừng phạt như thế, mong thiếu gia minh xét."
Hách Liên Huyền chậm rãi ngước mắt, đôi mắt ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt, chậm rãi lướt qua thân thể kề sát của hai người, khoé miệng phác hoạ vẻ lãnh khốc: "Không hiểu rõ? Diêm Vương sẽ nói cho ngươi." Vừa nói, vừa nhẹ nhàng hời hợt vung tay.
Ra tay quá nhanh, hai người còn lại vẫn chưa nhìn được chiêu thức gì thì đã trần ai lạc định* rồi. Đợi đến lúc Tên Ngốc phản ứng lại, chỉ kịp sợ hãi mà kêu lên một tiếng "A".
[*尘埃落定: mọi chuyện đã được định đoạt sẵn, không thể thay đổi, hơi hướng tiêu cực, xảy ra chuyện xấu.]
Cổ họng bị đôi tay quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn bóp chặt, Tên Ngốc thậm chí còn có thể hồi tưởng, đôi tay này đã từng dịu mát như thế nào, ôn nhu đến nhường nào.
"Huyền, Huyền ca... ca..." Tên Ngốc ngơ ngác mở lớn đôi mắt đen trong suốt, trong mắt là bảy phần mê mang, ba phần khó hiểu*.
[*不可思议 = bất khả tư nghị: Nguyên bản là một thuật ngữ Phật giáo, có nghĩa thần bí, sâu sắc, kỳ diệu. Ý nghĩa thường gặp hơn là không thể tưởng tượng, khó mà lý giải.]
Huyền ca ca, muốn giết mình?
Giơ tay, cố gắng phủ lên đôi tay kia, lại càng cảm thấy lạnh buốt. Huyền ca ca sao thế này, tại sao thân thể của huynh ấy lại lạnh như vậy? Ôi, vậy thì không thể tắm nữa, y đã thử qua nước rồi, quá lạnh, so với thân thể của Huyền ca ca còn lạnh hơn.
Hách Liên Huyền thậm chí còn có ý nghĩ tự ngược bản thân. Hắn lẳng lặng, chăm chú nhìn bộ dáng thống khổ của thiếu niên càng lúc càng đến gần với tử vong trong bàn tay mình. Hắn biết, Tên Ngốc rất thống khổ, từ khi đi theo mình, chưa bao giờ Tên Ngốc phải chịu đựng nỗi đau như vậy. Có lẽ là do hiểu quá rõ, vậy nên Hách Liên Huyền cảm thấy tim mình cũng đau đớn, hốt hoảng theo.
"Ngươi, tại sao lại phản bội ta, tại sao?" Tựa như lẩm bẩm, thầm thì tự hỏi tự nói với bản thân, "Không nên, ngươi không nên..."
Tên Ngốc mở mở miệng, lại không phát ra tiếng được, giọt giọt óng ánh thấm ra từ khóe mắt. Đúng vậy, cuối cùng cứ như thế này đi, cái mạng này vốn là của Huyền ca ca, huynh ấy muốn lấy lại, y có thể nói cái gì chứ? Nên cảm thấy đủ rồi, có thể bầu bạn với huynh ấy lâu như vậy... Thế nhưng, thật sự rất không cam lòng, thật không cam lòng rời xa Huyền ca ca như vậy...
Mãi đến khi đôi mắt đen trong suốt ngay trước mắt chậm rãi khép lại, Hách Liên Huyền mới giống như bừng tỉnh từ trong mộng.
"Tên Ngốc, Tên Ngốc, Tên Ngốc của ta." Hách Liên Huyền ôm lấy người nọ, siết chặt vào lòng, gần như điên cuồng mà nói, "Ngươi lúc nào cũng thích chạy loạn, Huyền ca ca nhất định phải nhốt ngươi lại, mãi mãi trói bên người Huyền ca ca..."
Bóng cây lay động, một đêm thấm lạnh.
Tên ngốc thật không dễ dàng gì mới đi một chuyến từ Quỷ Môn Quan trở về. Không cần đợi y hoàn toàn thanh tỉnh lại, trong lúc mơ mơ màng màng đã nhìn thấy Huyền ca ca của y đứng cách đó không xa, thoát y phục. Trong khi đó, ở dưới thân, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành đệm chăn mềm mềm, thơm thơm.
A, bọn họ trở về khi nào thế?
Huyền ca ca, không giết mình nữa?
Vừa nghĩ như thế, Tên Ngốc lại vô cớ cảm thấy nhẹ nhõm, thở ra một hơi.
Kỳ thật, Tên Ngốc rất sợ Huyền ca ca không cần mình nữa, vẫn luôn là như thế, y cũng không biết tại sao, dù sao đi nữa, y chính là đặc biệt muốn ở cùng Huyền ca ca.
Cảm giác dưới góc giường bị lõm xuống một mảng, Tên Ngốc còn đang mơ hồ nghĩ, có phải tối nay Huyền ca ca muốn ngủ chung với mình không. Mặc dù hiện tại eo của mình vẫn còn đau âm ỉ, nhưng y cũng không quá để tâm đến. Vả lại, y cũng thích được ngủ với Huyền ca ca, nhưng mà, nhưng mà lúc này tim y lại đập như sấm là thế nào vậy.
Áo đơn* mong mỏng bị cởi sạch, Tên Ngốc chợt nhận ra, ngay cả trung y** mà y cũng không mặc, vậy nội sam*** lại càng không biết tung tích.
[*Loại áo có một lớp, có thể mặc riêng hoặc mặc như nội y, thường mặc khi thời tiết tốt.]
[** Cách mặc chính thức của Hán Phục gồm: nội y (tiết y) + trung y + ngoại y. Trung y thường có màu trắng hoặc màu nhạt nhẹ nhàng. Không thể mặc trung y khi ra ngoài, nhưng có thể mặc ở nhà và mặc lúc ngủ.]
[***Một kiểu áo choàng mỏng, mặc vào mùa mát.]
- --
BẢN DỊCH DUY NHẤT TẠI WATTPAD RAPH1294 LÀ PHI THƯƠNG MẠI
MỌI HÀNH VI RE-UP VỚI MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI ĐỀU KHÔNG ĐƯỢC CHẤP NHẬN
---
Chắc là rơi ở sau núi rồi, vậy mà Huyền ca ca cũng không biết mặc vào giúp y sao? Còn nữa, Huyền ca ca cũng thật là, đang yên lành lại nổi điên cái gì chứ, còn hại Thất bị thương rồi, cũng không biết hiện tại thế nào rồi.
Tên ngốc chính là như thế, chỉ cần ở bên cạnh Huyền ca ca, đó chính là bộ dáng vạn sự không cần ta quan tâm, có khi tâm trí cũng không biết trôi tới cái xó xỉnh nào nữa.
Tên Ngốc gần như tín nhiệm Hách Liên Huyền một cách mù quáng.
Làn da thấm lạnh chạm vào lồng ngực trơn mịn của Tên Ngốc, Tên Ngốc mờ mịt mở mắt ra...
Tất nhiên Hách Liên gia có cấp cho mọi người thùng gỗ chuyên dụng để tắm rửa, vả lại, Tên Ngốc cũng thích thế. So với trước kia hầu như lúc nào cũng chỉ đứng bên dòng sông nhỏ, lau lau chùi chùi xem như xong chuyện, thì cái đó cũng đã tốt lắm rồi. Đương nhiên, chúng ta cũng có thể đổi chỗ khác để tắm, ức*, được rồi, thật ra tối nay là do y lén lút chạy ra ngoài.
[*Tiếng nấc cụt.]
Huyền ca ca không cho phép mình tắm rửa tùy tiện ở bên ngoài, nói vạn nhất y sẩy chân đuối nước thì phải làm sao?
Nhưng Huyền ca ca không biết, hiện tại, kỹ năng bơi của y đã tốt lên rồi. Từ sau khi bắt đầu luyện võ với mọi người, y cũng trở nên rất mạnh mẽ, rất cứng cỏi, ừm, sau này đã có thể trợ giúp cho Huyền ca ca, Huyền ca ca cũng không cần vất vả như vậy nữa.
Cùng Thất đi tới bờ hồ, Tên Ngốc nhìn ra xa, tối đen như mực, chỉ có vài điểm sáng lấp lánh trên mặt nước, hai người cởi y phục, liền nhảy xuống nước một cái tõm.
Ô, nước ở đây cũng quá lạnh rồi, ngay cả vận khí cũng không chống lại được cảm giác ớn lạnh đang tăng vun vút. Tên Ngốc ở trong nước run cầm cập không ngừng, cả người vặn vẹo, dáng vẻ trông là lạ.
"Đừng đạp nước nữa, nhìn xem, đều tại ngươi vội vàng." Thất nhìn thấy thiếu niên bên cạnh giống như một loài động vật nào đó, trằn trọc không ngừng, mới khéo léo nói, cái tư thế này cũng không phải tư thế bơi.
"A, cái gì? Thất, cái đó, ngươi không lạnh sao?" Cánh môi trên dưới của Tên Ngốc thi thoảng cứ run run, cũng không phải đặc biệt lạnh, chỉ là y không nghĩ lại lạnh đến như vậy mà thôi.
Thất nghĩ nghĩ, bèn bơi qua chỗ Tên Ngốc...
Khi Hách Liên Huyền đi đến, thật không may lại bắt gặp đúng cái lúc mà Thất đang bơi đến. Thật ra cũng chẳng có gì, Thất vốn là dự định bắt lấy cánh tay của người nọ, giúp người này thăng bằng một chút, bởi vì nếu người này làm không tốt, sẽ bị cắm đầu xuống nước. Nhưng bình thường Tên Ngốc mặc quần áo, không nhìn ra trên người có mấy lạng thịt, lúc này, y phục toàn thân dính vào người, khẳng định là có thịt, nhưng sao lại bóng loáng như thế, sờ một cái, rất mịn màng.
Da dẻ của người này cũng quá tốt rồi, sao mà dưỡng được vậy, thảo nào là một thiếu gia. Không giống như bọn hắn, bọn hắn đều là hỗn tạp chốn giang hồ, không cha không mẹ, liếm máu trên lưỡi đao mà sống qua ngày.
Thất vẫn luôn cho rằng Tên Ngốc là họ hàng gì đó của Hách Liên thiếu chủ. Hắn mới tới đây được một thời gian ngắn mà đã thân thuộc với Tên Ngốc như thế, không thể nói, trong đó không có nguyên nhân do Tên Ngốc nhàm chán nên đi trêu chọc người khác.
Trong tiềm thức muốn né tránh Hách Liên Huyền, Tên Ngốc cũng chỉ có thể len lén ngó lên một cái. Người này ấy mà, qua một thời gian dài như thế, khó tránh sẽ có cô độc, tịch mịch, trống rỗng. Đương nhiên, Tên Ngốc không trống rỗng, y cũng không biết trống rỗng là cái gì, y chỉ muốn tìm người chơi cùng mình, tránh cho từ sáng đến tối, trong đầu y toàn nghĩ đến Huyền ca ca.
Mà thời điểm ấy, vừa đúng lúc Thất đến Hách Liên gia, hai người lại lớn ngang ngửa nhau, hiển nhiên cũng khá là hợp tính.
Thất dùng một tay là không thể giữ vững người nọ, dứt khoát dùng cả hai tay, cả người đều áp sát vào, ôm eo của Tên Ngốc. Tên Ngốc không ngờ đến, sao Thất lại đột ngột đến như vậy, cũng ngẩn người ra một chút, ngơ ngác nhìn thiếu niên trẻ tuổi gần trong gang tấc này...
Hai người thật sự là không có cái gì. Về sau, Hách Liên Huyền nghĩ lại không chỉ một lần, lúc ấy, căn bản hắn luyện công đã bị tẩu hỏa nhập ma, thần trí không thanh tỉnh, mới có thể cho rằng hai người họ trần trụi giữa trời giữa đất làm chuyện tằng tịu.
Đương nhiên, đối với người bình thường mà nói, nhìn thấy hai nam nhân tắm chung một chỗ, đơn giản sẽ không cảm thấy có cái gì không đúng, huynh đệ bằng hữu cũng có tắm chung mà. Nhưng Hách Liên Huyền không giống, hắn không phải người khác, giờ đây, hắn là huyết mạch duy nhất còn lưu lại của Hách Liên gia.
Trước khi Hách Liên Huyền tu luyện Phù Trần Tuyệt Kinh đã sớm biết rõ sẽ phải trả giá như thế nào rồi. Hắn đang dùng toàn bộ huyết mạch của Hách Liên gia và cái gọi là đạo đức thế tục để đánh cược.
Nếu như cuối cùng có thể thành công, mặc dù hắn có thể đổi lại được thần công độc bộ thiên hạ, vì người nhà báo thù rửa hận. Nhưng đồng thời, nếu hắn muốn kéo dài hương hỏa cho Hách Liên gia, hắn cần phải làm chuyện phòng the phu thê với nam nhân. Đối với chuyện này, trong tiềm thức hắn cũng không bài xích, thậm chí còn có chút vui mừng.
Mà trong thế tục loạn lạc, loại võ công trái với lẽ thường này chỉ cần vừa xuất thế, sẽ làm nổi dậy loại gió tanh mưa máu như thế nào chứ?
Hách Liên Huyền của lúc đó đã không suy sét nhiều đến vậy, cho dù phải nhận lấy sự mỉa mai từ thế tục và sự khiển trách của luân lý đạo đức thì sao? Chỉ cần ngày đó còn chưa đến, không ai nói chắc được sẽ có phương pháp giải quyết nào vẹn cả đôi đường hay không.
Hách Liên Huyền đã tính toán an bài tốt rồi, nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, trong khoảng thời gian hắn đóng cửa luyện công này, vốn cho rằng người nọ đã được mình an bài thỏa đáng, thế mà lại chạy ra ngoài, cùng người khác khanh khanh ta ta*!
[*卿卿我我: "khanh" - "卿" là cách gọi thân mật giữa bạn bè, vợ chồng. Khanh khanh ta ta còn có thể hiểu là hành động tỉ tê thân mật, ôm ấp thầm thì của những người yêu nhau.] .
||||| Truyện đề cử: Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! |||||
Đêm nay chỉ là ở trong nước ôm ôm, vậy còn những lúc khác thì sao? Những ngày khác khi hắn không nhìn thấy thì sao, có phải hai người cũng lăn lên giường luôn rồi không!
Người ta hay nói, lửa giận sẽ thiêu sạch lý trí. Kiểu người lãnh đạm, trấn tĩnh như Hách Liên Huyền, giờ khắc này cũng không tránh khỏi rối loạn.
Loạn rồi, điên rồi, tất cả đều đang lao đến một tình thế không thể vãn hồi...
Hai người ôm nhau, ấm áp trìu mến* nhìn nhau, hơn nữa, có thể thấp thoáng thấy được, vẻ ái muội vương vấn giữa hai người còn đang dâng cao. Đột nhiên, một chưởng mạnh mẽ không biết từ nơi nào bất ngờ đánh tới, bị đánh đến chia năm xẻ bảy.
[*含情脉脉 = hàm tình mạch mạch: chứa đựng tình cảm ấm áp, âm thầm dùng ánh mắt biểu đạt tình cảm của mình. Thường dùng để miêu tả biểu hiện của thiếu nữ đối mặt với ý trung nhân, hơi nhút nhát nhưng quan tâm vô hạn.]
Đúng vậy, chia năm xẻ bảy.
"A —— Bịch——"
Âm thanh nhục thể cùng vách đá va vào nhau khiến lòng người trĩu nặng.
Tên Ngốc bị chấn động, ngã xuống nơi có một khối đá nhô ra, phần eo dẻo dai bên hông vừa đúng lúc đập vào khối đá. Ngay lập tức khiến y đau đến mức hít vào cả mấy ngụm khí, nhưng y nhất thời cũng không chú ý tới đầu choáng mắt hoa, bởi vì có người còn xui xẻo hơn y.
Còn không phải xui xẻo sao, tắm rửa mà cũng gặp phải sét đánh!
Tên ngốc dường như còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của tình huống này, không, chính xác hơn mà nói, y căn bản vẫn chưa nhìn thấy người đang ẩn nấp trong góc tối.
Tên ngốc không nhìn thấy, không có nghĩa là người khác không nhìn thấy.
"A, Thất, Thất, ngươi sao rồi?" Nhìn thấy Thất đâm mạnh vào vách đá rồi lại rơi thẳng xuống, Tên Ngốc cho rằng người đó sẽ chết, bèn vạn phần khẩn trương mà nói. Dù không phải do y làm ra, nhưng suy cho cùng là hai người cùng đi ra đây, vạn nhất đối phương bị cái gì, y cũng thoát không khỏi liên quan.
Đêm nay Thất đúng là xui xẻo, thật không dễ dàng gì mới lừa được người này ra đây, nói hai người có thể thoải mái thư giãn một chút, hắn có nằm mơ cũng không ngờ tới, đêm nay mình sẽ trở thành cái đinh trong mắt người nào đó, lại còn là cái loại, hận không thể đập cho hắn tan nát thành bột.
Nói thật, lúc đấy Thất thật sự không có ý nghĩ cám dỗ nào đối với Tên Ngốc cả. Nhưng hắn lại là người chịu trận, thời cơ khó kiếm đến như thế, vậy mà được một lần hoá thân thành bia đỡ đạn trong truyền thuyết.
"Ta không sao," Thất lau đi chút máu trào ra từ khoé miệng, vốn định nói hai câu trấn an, không ngờ vừa quét mắt một cái, hỏng rồi, "mau tránh ra!"
Thân hình Tên Ngốc xiêu xiêu vẹo vẹo, đi được nửa đường lại bị hoảng hốt lần nữa. Nếu như lúc này Tên Ngốc vẫn chưa cảm giác được điều gì, vậy thì y đúng là hết cách cứu rồi.
"Thất. A——" Tên ngốc bất ngờ nhào tới, lao thẳng vào người Thất. Thất đã hứng chịu liên tiếp hai chưởng kịch liệt đầy tà hận, âm thầm đánh tới, nên căn bản không có sức chống trả. Vì thế, Tên Ngốc không kịp nghĩ gì nhiều, y lao đến như một con sói, nhưng lại giống một con sói đang bảo vệ thức ăn hơn, "Ô... Là ai? Rốt cuộc là ai đang ở đó?", gần như cắn nát hai hàm.
Tên ngốc không phải là người vô dụng, tốt xấu gì y cũng có đi theo người trong Hách Liên gia, học được một hai chiêu.
Mây đen che khuất ánh sao thưa thớt, cảnh vật xung quanh cũng nhìn không rõ, nhưng chỉ dựa vào chút ánh sáng len lỏi còn sót lại kia, cũng đủ khiến Tên Ngốc kinh sợ ngay tại chỗ.
"Huyền, Huyền ca ca?"
Giờ phút này, tư thế của Tên Ngốc và Thất quả thực là không bình thường. Mặc dù khóe miệng Thất không ngừng chảy máu, nhưng vẫn gượng sức chống đỡ thân thể, xuyên qua bả vai của Tên Ngốc, nhìn thẳng vào người muốn lấy mạng của mình. Còn Tên Ngốc thì dang rộng hai tay, bộ dạng kiên định, thấy chết không sợ.
Nhưng mà, trong mắt Hách Liên Huyền, tất cả những điều đó lại trở thành một dáng vẻ khác.
Quả nhiên đó chính là một loại hẹn ước —— cho dù có chết, chúng ta cũng tuyệt không tách rời nhau!
Hách Liên Huyền là ai chứ, giờ phút này hắn còn có thể trấn tĩnh?
"Đây chính là lựa chọn của ngươi?" Trầm thấp, nặng nề, không biết từ lúc nào, thanh âm của thiếu niên lại trở nên âm u như vậy. Hách Liên Huyền chậm rãi đi ra từ góc tối, sâu trong đôi mắt đen là một màu đỏ sẫm cuồn cuộn. Hắn bước từng bước một, tiến tới chỗ hai người, như tử thần đang đến gần, mỗi một bước đều khiến cho trái tim của đối thủ nảy lên một cái.
Ô, thôi được rồi, tim đập là bởi vì Tên Ngốc đột nhiên nhìn thấy Huyền ca ca, nên tự nhiên có phản ứng sinh lý như thế thôi.
"A?" Sao tối nay Huyền ca ca lại ra sau núi vậy, có phải cũng ra đây tắm rửa không nhỉ? A, Huyền ca ca khoả thân tắm rửa, hê hê...
"Ta cho rằng, ngươi sẽ mãi ngoan ngoãn, ta tín nhiệm ngươi như vậy, là ngươi, là ngươi đã hủy hết tất cả." Hách Liên Huyền chậm rãi nói, mỗi một chữ giống như nhảy ra từ trong lòng hắn vậy, đều trĩu nặng.
Thất hiển nhiên không nhận ra người này, hắn mới đến Hách Liên gia chưa được bao lâu, hắn vẫn chưa có tư cách đi gặp đương gia của Hách Liên gia. Nhưng mà, giờ phút này hắn lập tức hiểu ra, người này chính là "thân thích" trong truyền thuyết của Tên Ngốc.
"Thiếu gia, không biết Thất đã làm sai chuyện gì mà bị trừng phạt như thế, mong thiếu gia minh xét."
Hách Liên Huyền chậm rãi ngước mắt, đôi mắt ẩn chứa sóng ngầm mãnh liệt, chậm rãi lướt qua thân thể kề sát của hai người, khoé miệng phác hoạ vẻ lãnh khốc: "Không hiểu rõ? Diêm Vương sẽ nói cho ngươi." Vừa nói, vừa nhẹ nhàng hời hợt vung tay.
Ra tay quá nhanh, hai người còn lại vẫn chưa nhìn được chiêu thức gì thì đã trần ai lạc định* rồi. Đợi đến lúc Tên Ngốc phản ứng lại, chỉ kịp sợ hãi mà kêu lên một tiếng "A".
[*尘埃落定: mọi chuyện đã được định đoạt sẵn, không thể thay đổi, hơi hướng tiêu cực, xảy ra chuyện xấu.]
Cổ họng bị đôi tay quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn bóp chặt, Tên Ngốc thậm chí còn có thể hồi tưởng, đôi tay này đã từng dịu mát như thế nào, ôn nhu đến nhường nào.
"Huyền, Huyền ca... ca..." Tên Ngốc ngơ ngác mở lớn đôi mắt đen trong suốt, trong mắt là bảy phần mê mang, ba phần khó hiểu*.
[*不可思议 = bất khả tư nghị: Nguyên bản là một thuật ngữ Phật giáo, có nghĩa thần bí, sâu sắc, kỳ diệu. Ý nghĩa thường gặp hơn là không thể tưởng tượng, khó mà lý giải.]
Huyền ca ca, muốn giết mình?
Giơ tay, cố gắng phủ lên đôi tay kia, lại càng cảm thấy lạnh buốt. Huyền ca ca sao thế này, tại sao thân thể của huynh ấy lại lạnh như vậy? Ôi, vậy thì không thể tắm nữa, y đã thử qua nước rồi, quá lạnh, so với thân thể của Huyền ca ca còn lạnh hơn.
Hách Liên Huyền thậm chí còn có ý nghĩ tự ngược bản thân. Hắn lẳng lặng, chăm chú nhìn bộ dáng thống khổ của thiếu niên càng lúc càng đến gần với tử vong trong bàn tay mình. Hắn biết, Tên Ngốc rất thống khổ, từ khi đi theo mình, chưa bao giờ Tên Ngốc phải chịu đựng nỗi đau như vậy. Có lẽ là do hiểu quá rõ, vậy nên Hách Liên Huyền cảm thấy tim mình cũng đau đớn, hốt hoảng theo.
"Ngươi, tại sao lại phản bội ta, tại sao?" Tựa như lẩm bẩm, thầm thì tự hỏi tự nói với bản thân, "Không nên, ngươi không nên..."
Tên Ngốc mở mở miệng, lại không phát ra tiếng được, giọt giọt óng ánh thấm ra từ khóe mắt. Đúng vậy, cuối cùng cứ như thế này đi, cái mạng này vốn là của Huyền ca ca, huynh ấy muốn lấy lại, y có thể nói cái gì chứ? Nên cảm thấy đủ rồi, có thể bầu bạn với huynh ấy lâu như vậy... Thế nhưng, thật sự rất không cam lòng, thật không cam lòng rời xa Huyền ca ca như vậy...
Mãi đến khi đôi mắt đen trong suốt ngay trước mắt chậm rãi khép lại, Hách Liên Huyền mới giống như bừng tỉnh từ trong mộng.
"Tên Ngốc, Tên Ngốc, Tên Ngốc của ta." Hách Liên Huyền ôm lấy người nọ, siết chặt vào lòng, gần như điên cuồng mà nói, "Ngươi lúc nào cũng thích chạy loạn, Huyền ca ca nhất định phải nhốt ngươi lại, mãi mãi trói bên người Huyền ca ca..."
Bóng cây lay động, một đêm thấm lạnh.
Tên ngốc thật không dễ dàng gì mới đi một chuyến từ Quỷ Môn Quan trở về. Không cần đợi y hoàn toàn thanh tỉnh lại, trong lúc mơ mơ màng màng đã nhìn thấy Huyền ca ca của y đứng cách đó không xa, thoát y phục. Trong khi đó, ở dưới thân, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành đệm chăn mềm mềm, thơm thơm.
A, bọn họ trở về khi nào thế?
Huyền ca ca, không giết mình nữa?
Vừa nghĩ như thế, Tên Ngốc lại vô cớ cảm thấy nhẹ nhõm, thở ra một hơi.
Kỳ thật, Tên Ngốc rất sợ Huyền ca ca không cần mình nữa, vẫn luôn là như thế, y cũng không biết tại sao, dù sao đi nữa, y chính là đặc biệt muốn ở cùng Huyền ca ca.
Cảm giác dưới góc giường bị lõm xuống một mảng, Tên Ngốc còn đang mơ hồ nghĩ, có phải tối nay Huyền ca ca muốn ngủ chung với mình không. Mặc dù hiện tại eo của mình vẫn còn đau âm ỉ, nhưng y cũng không quá để tâm đến. Vả lại, y cũng thích được ngủ với Huyền ca ca, nhưng mà, nhưng mà lúc này tim y lại đập như sấm là thế nào vậy.
Áo đơn* mong mỏng bị cởi sạch, Tên Ngốc chợt nhận ra, ngay cả trung y** mà y cũng không mặc, vậy nội sam*** lại càng không biết tung tích.
[*Loại áo có một lớp, có thể mặc riêng hoặc mặc như nội y, thường mặc khi thời tiết tốt.]
[** Cách mặc chính thức của Hán Phục gồm: nội y (tiết y) + trung y + ngoại y. Trung y thường có màu trắng hoặc màu nhạt nhẹ nhàng. Không thể mặc trung y khi ra ngoài, nhưng có thể mặc ở nhà và mặc lúc ngủ.]
[***Một kiểu áo choàng mỏng, mặc vào mùa mát.]
- --
BẢN DỊCH DUY NHẤT TẠI WATTPAD RAPH1294 LÀ PHI THƯƠNG MẠI
MỌI HÀNH VI RE-UP VỚI MỤC ĐÍCH THƯƠNG MẠI ĐỀU KHÔNG ĐƯỢC CHẤP NHẬN
---
Chắc là rơi ở sau núi rồi, vậy mà Huyền ca ca cũng không biết mặc vào giúp y sao? Còn nữa, Huyền ca ca cũng thật là, đang yên lành lại nổi điên cái gì chứ, còn hại Thất bị thương rồi, cũng không biết hiện tại thế nào rồi.
Tên ngốc chính là như thế, chỉ cần ở bên cạnh Huyền ca ca, đó chính là bộ dáng vạn sự không cần ta quan tâm, có khi tâm trí cũng không biết trôi tới cái xó xỉnh nào nữa.
Tên Ngốc gần như tín nhiệm Hách Liên Huyền một cách mù quáng.
Làn da thấm lạnh chạm vào lồng ngực trơn mịn của Tên Ngốc, Tên Ngốc mờ mịt mở mắt ra...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất