Chương 8
Editor: NOVEMBETA: RAPH
Hôm nay thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.
Thập Tam một đường chậm rãi đi đến Thu Uyển lúc mặt trời đã lên cao, không còn cách nào khác, mặc dù hắn sớm muốn tới nơi này, có điều vẫn luôn không có thời gian...
Đương nhiên, chủ yếu nhất là sức khỏe của hắn luôn luôn không tốt... Mà buổi sáng hôm nay hắn cũng phải chịu đựng toàn thân đau nhức mà rời giường từ rất sớm, còn bị chủ tử đối xử lạnh nhạt trừng mắt nhìn hồi lâu.
Thập Tam không biết chủ tử tại sao lại như thế... Thái độ nóng lòng kiểu này, có thể nói gần như là liên tục không ngừng! Mà Thập Tam mệnh khổ, không dám từ chối, cũng không dám nhiều lời, mỗi đêm đành phải thuận theo tiếp nhận nhiệt tình của Hách Liên Huyền. Thân vì một nam nhân, bây giờ thành bộ dáng bất nam bất nữ, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có chút khuất nhục, mà thân thể đang mang thai rõ ràng có chút bất tiện, lại cân nhắc đến đứa nhỏ, Thập Tam từ trong tiềm thức đối với loại chuyện này vẫn còn có chút kháng cự.
Thế nhưng, đó là chủ tử, là chủ tử mình đi theo suốt hai mươi năm... Không biết nghĩ tới điều gì, chỉ thấy gương mặt trắng nõn của Thập Tam dần dần hiển hiện một tầng ửng đỏ, thần sắc cũng có chút né tránh, biết rất rõ ràng là người kia sẽ không từ một nơi bí mật gần đó xuất hiện, nhưng hắn vẫn vô ý thức đảo mắt hai lần hướng bốn phía nhìn nhìn, không có ai, lúc này mới trấn định một chút tiếp tục đi đến Thu Uyển.
Hắn đã sớm kiểm tra kĩ, Thất ca hôm nay không có bất kỳ nhiệm vụ gì, hẳn đang ở Thu Uyển nghỉ ngơi.
Trên đường đi gặp phải mấy người đồng nghiệp khi xưa, Thập Tam đều cùng bọn hắn chào hỏi, có điều quan hệ giữa những ảnh vệ cũng không phải là người người đều giống như Thập Tam cùng Ảnh Thất. Trở thành ảnh vệ, nhất định phải vượt qua Sinh Tử Điện, mỗi một vòng gần như đều là cửu tử nhất sinh. Năm đó Ảnh Thập Tam cùng Ảnh Thất ở cùng một vòng, mà sống sót đến cuối cùng cũng chỉ có hai người này, nếu không thì chỉ sợ một người cũng không cách nào còn sống, hai người bất phân cao thấp, đều là cao thủ hàng đầu, cùng dùng mũi kiếm trong tay kề trên cổ họng đối phương, lại ăn ý không hề ra tay, kỳ thật lúc ấy chỉ cần một bên động liền có thể chiến thắng, nhưng cuối cùng bọn họ lại đem mạng của mình giao vào tay đối phương. Một trận Sinh Tử Điện cuối cùng kia, là cổ tháp đảo đảo chủ Hách Liên Huyền tự mình giải quyết, đồng thời lần nữa thử thách hai người, cuối cùng mới nhận được cái gật đầu của Hách Liên Huyền.
Ảnh Thập Tam cùng Ảnh Thất, không phải huynh đệ lại hơn cả huynh đệ, loại thân tình vừa gặp đã cùng chung chí hướng ấy duy trì cho đến bây giờ.
Tại cổ tháp đảo, ngoại trừ đảo chủ Hách Liên Huyền, Ảnh Thất có thể nói là người Thập Tam tín nhiệm nhất.
Đến gần phòng của Ảnh Thất, Thập Tam không khỏi có chút thở dốc, hơi mệt chút, chẳng qua còn có thể chịu được. Đưa tay vuốt phần bụng đã lớn, Thập Tam thầm nghĩ: tiểu tử kia hôm nay tinh lực tựa hồ đặc biệt tốt, hắn lại cảm giác có chút khẽ nhúc nhích. Gần đây loại tình trạng này thường xuất hiện, ban đầu còn dọa Thập Tam nhảy dựng, tưởng rằng đứa nhỏ trong bụng phải phá thể mà ra.
Ngay một buổi tối vài ngày trước, Thập Tam bị ép nằm nghiêng ở trong ngực chủ tử, mà Hách Liên Huyền từ phía sau ôm eo của hắn, cũng nhẹ nhàng chậm chạp, kiên quyết tiến vào thân thể của hắn, ban ngày có ngọc trụ, lại thêm hàng đêm hoan ái, Thập Tam cũng cảm giác bộ vị phía sau của mình tựa hồ liền không có thời gian nghỉ ngơi! Có điều nói đi cũng phải nói lại, cảm giác như thế không tốt sao? Lúc ấy trong lòng hắn có chút bực bội, tự nhiên đối với phản ứng của mình cũng có chút không quan tâm, kết quả bị Hách Liên Huyền bỗng nhiên đỉnh lên một cái, Thập Tam cứ thế kêu lên một tiếng thật to.
Không phải là không khống chế được thứ kia, mà là kêu lên sợ hãi.
Bụng đang động? Chủ tử làm bị thương đứa nhỏ rồi?
Minh Chi Nhiễm bị Hách Liên Huyền nửa đêm gọi tỉnh, kiểm tra một phen, đại khái hiểu rõ tiền căn hậu quả, chỉ nói này gọi là máy thai, không có vấn đề gì lớn, còn nói cái gì mà nếu là nữ tử mang thai, ngay từ lúc năm tháng thì loại tình huống này đã phải xuất hiện, mà Thập Tam thân là nam tử, phản ứng đương nhiên cũng không thể giống với nữ tử, cuối cùng hắn còn hài hước nói: "Hách Liên đảo chủ, người này thời khắc đều ở bên cạnh người, cũng không phải là không có cơ hội a."
Thập Tam tinh tường nhớ đến lúc ấy chủ tử rõ ràng thần sắc không vui, không biết là mình lại nơi nào khiến hắn không vừa mắt.
Cuối cùng của cuối cùng, Minh Chi Nhiễm tới, Minh Chi Nhiễm lại đi, Thập Tam lại bị cắn, mà đảo chủ cao cao tại thượng của chúng ta lần đầu tiên dục cầu bất mãn chỉ có thể đem người ôm vào trong ngực, một đêm không ngủ.
"Cốc cốc cốc"
"Ai?" Một thanh âm đè nén lạ lẫm mà quen thuộc khàn khàn từ trong phòng vang lên.
"Là ta, Thập Tam!"
Một trận âm thanh xột xoạt vang lên, tiếp đến thấy cửa mở ra, nhưng Thập Tam vẫn không khỏi bỗng nhiên trừng lớn mắt.
"Ai nha nha, Tiểu Thập Tam ngươi tới rồi."
"Minh Chi Nhiễm? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?!" Nhìn thấy người xuất hiện ở trước mặt mình, Thập Tam không khỏi có chút nhíu mày, không thấy Thất ca ra mở cửa, người này sáng sớm lại ở trong phòng của Thất ca, nhìn tóc tai tán loạn của y mà xem, giống như vừa từ trên giường xuống, "Thất ca đâu? Ta tìm Thất ca!" vừa nói, Thập Tam có chút dùng sức đẩy Minh Chi Nhiễm cản ở trước mặt mình ra, nhanh chân đi vào phía trong.
Bỗng nhiên xoay người, Ảnh Thất giống như tùy ý vuốt khuôn mặt tuấn tú của mình một cái, cười hướng Thập Tam vừa vào cửa nói: "Thập Tam, đã lâu không nhìn thấy ngươi, gần đây ngươi vẫn tốt chứ?"
Gương mặt ửng đỏ, tóc tai cũng xốc xếch, cổ áo hơi mở, cùng loại mùi quen thuộc ngập ngụa trong phòng, Thập Tam không khỏi nắm chặt hai tay, cố gắng khống chế nét mặt của mình.
"Ừm, rất tốt... Rất lâu không nhìn thấy Thất ca, rất nhớ Thất ca!" nói đoạn, Thập Tam chậm rãi bước lên đi đến trước mặt Ảnh Thất, duỗi ra bàn tay trắng nõn thay Ảnh Thất đem nút thắt không cột kỹ buộc lại, cụp mi nói khẽ: "Thất ca làm sao ngay cả mình cũng chăm sóc không xong, nhìn xem một cái nút thắt thế mà cũng không cài nổi."
"Thập Tam..." Ảnh Thất sững sờ mà nhìn nam nhân trước mặt mình, này là huynh đệ của mình, là huynh đệ mình liều mình bảo vệ, Thập Tam xưa nay không phải là người không quả quyết, cũng chưa bao giờ có lúc dịu dàng, chẳng lẽ là bởi vì mang thai?
"Tiểu Thập Tam, này ngươi có thể yên tâm, Thất ca của ngươi tương lai ta sẽ chăm sóc..."
"Im miệng –" Ảnh Thất bỗng nhiên hét lên, khẽ nhíu mày, dường như che giấu cái gì, lập tức ra lệnh: "Cút về, hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Là Thập Tam không thông minh, nhưng hắn chấp nhất, thận trọng, huống chi hắn không phải là đồ ngốc! Đằng sau sự dịu dàng vừa rồi của hắn rất rõ ràng là căm phẫn đang cực lực áp chế, xem ra, hắn đã nhìn ra cái gì.
Minh Chi Nhiễm hừ hừ hai tiếng, cuối cùng vẫn rời đi.
Thập Tam một mực lẳng lặng mà nhìn không khí bất thường giữa hai người, bỗng cảm giác tay chân lạnh buốt, ngay cả bụng dưới cũng ẩn ẩn bắt đầu đau.
Đưa tay trấn an một phen, Thập Tam hướng Ảnh Thất nhẹ giọng hỏi: "Thất ca, ngươi cùng Minh Chi Nhiễm..."
Thập Tam còn chưa hỏi xong, Ảnh Thất có chút bực bội bới bới tóc, cắt ngang hắn: "Chính là như ngươi nghĩ!" Lúc đầu hắn cũng không nghĩ tới phải lừa gạt Thập Tam làm gì, nhưng lúc này hắn cũng chẳng biết tại sao trong lòng liền là có chút bực bội.
Lợi nhãn nhắm lại, lại nhìn ra Ảnh Thất cũng không phải là nói đùa, Thập Tam không khỏi cảm thấy một trận đau lòng.
"Thất ca, trong đảo có quy định rõ ràng trước khi rời đảo thì không thể động tình, ngươi sao biết rõ rồi mà còn cố phạm phải?!"
"..."
"Minh Chi Nhiễm này cũng không phải là người lương thiện, Thất ca như thế nào dây dưa với hắn?"
"Ngươi còn không phải cùng đảo chủ... Cùng một chỗ?"
Thập Tam khẽ giật mình, không thể tin nhìn về phía Ảnh Thất, nhưng thấy người kia thần sắc lại có mấy phần trào phúng, dưới chân run lên, khống chế không nổi hướng về sau lùi lại mấy bước, chẳng lẽ, Thất ca... Vẫn luôn là như thế đối đãi mình?
"Sự kiện kia là vì cứu đảo chủ! Thân là ảnh vệ, dù cho vì chủ tử hi sinh tính mạng của mình thì thế nào? Đây là chức trách của ảnh vệ... Nhưng hôm nay, Thất ca ngươi lại vì... Vì nam nhân khác mà làm trái với đảo quy?" Minh Chi Nhiễm cùng Ảnh Thất có gì đó sâu xa hơn nữa, Thập Tam cũng không rõ ràng, nhưng hắn lại biết Minh Chi Nhiễm là người tính tình quỷ dị, có khi hắn chỉ là đùa giỡn Ảnh Thất... Tương lai nếu như bị người hữu tâm phát hiện lại bị báo cáo, Ảnh Thất nhất định khó giữ được tính mạng.
Còn có một chuyện Thập Tam không nói, chính là tương lai đứa nhỏ nếu như bình an sinh ra thì chính hắn sẽ bị xử trí như thế nào, một đứa bé hai phụ thân, sự tình không thể tưởng tượng như thế, thiên lý bất dung, huống chi, người kia vẫn là đảo chủ lãnh huyết, lãnh thanh, đứng trên vạn người.
Những chuyện này, hắn không hề nói với bất luận kẻ nào, cũng không cần phải nói.
Nếu như thật sự có thể lưu lại huyết thống cho người ấy, đó là trời cao quan tâm chăm sóc.
Ảnh Thất là người duy nhất trên cổ tháp đảo này thật lòng quan tâm mình, đó là người so với bất luận thân nhân nào cũng đều thân thiết hơn, nếu như hắn bởi vì phạm sai lầm mà phải chết...
Cứ tưởng là Ảnh Thất sẽ hiểu rõ, không ngờ hắn lại chỉ hướng Thập Tam đi đến, đưa tay nhẹ nhàng phủ lên phần bụng càng ngày càng lớn kia, Ảnh Thất miệng hơi cười nói: "Thập Tam, ngươi cũng đã biết ta bây giờ hâm mộ ngươi cỡ nào rồi chứ?"
Thập Tam có chút nhíu mày, không hiểu, nhưng bụng đau đớn khi bị vuốt ve cảm giác lại càng đau hơn.
"Ta hiện tại mới hiểu được ngày đó ngươi vì sao sống chết không đồng ý phá thai... Nếu như ta cũng có thể có được may mắn như vậy... Nhất định cũng sẽ làm như vậy."
"Thất ca! Phốc –" bỗng nhiên cất cao thanh âm, cuối cùng lại thay đổi âm điệu.
Đau, so với những nổi đau trong quá khứ đều nghiêm trọng hơn khiến Thập Tam rốt cuộc không chống đỡ được, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lớn, thân thể hướng về phía trước ngã vào trong ngực Ảnh Thất, Thập Tam hai tay chăm chú bảo vệ bụng dưới, chỉ là loại đau đớn toàn tâm kia khiến môi của hắn đều tái nhợt.
"Thập Tam!"
Trước khi ý thức mơ hồ, một tiếng kêu tê tâm liệt phế kinh thiên nộ hống này không biết là người phương nào.
Máu, rất nhiều máu.
Thập Tam còn có thể trơ mắt nhìn máu đỏ tươi từ mình hạ thân mình chảy xuôi mà ra, thân thể bất lực, chỉ có đau đến chết lặng.
Ai tới, ai tới cứu con của ta...
Không có người, mặc kệ hắn gào thét như thế nào, khẩn cầu như thế nào cũng không có người tới cứu hắn, giống tất cả mẫu thú, Thập Tam che chở con của mình, trợn mắt nhìn một mảnh sắc đỏ mờ mịt chung quanh, ánh mắt ấy chính là quyết tâm, là coi như phải đánh cược tất cả cũng phải quyết đấu đến cùng với Tử thần sắp đến.
Ông trời à, người đã cho ta đứa nhỏ, vì sao lại muốn đem nó đi?
Tuyệt vọng đến mức tim muốn ngừng đập...
...
Cực kỳ bi thương làm Thập Tam không hề phát hiện, máu loãng không hề lập tức tiêu tán, mà là ngưng kết thành một cục thịt.
Tiếng "cha" non nớt, âm thanh nho nhỏ từ bên trong cục thịt phát ra. Thập Tam toàn thân run lên, vui đến phát khóc bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, dùng sức đem cục thịt trên đất ôm vào trong ngực: "Đứa nhỏ, con của ta."
"Cha!"
Hắc mâu luôn tỏ vẻ sắc bén của Thập Tam hiện lên ánh sáng, khóe miệng im lặng mỉm cười: "Đứa nhỏ, con của ta!"
"Cha!"
Rốt cục phát hiện sự khác thường của đứa nhỏ trong ngực, Thập Tam run rẩy cúi đầu nhìn về phía ngực, lại chỉ thấy một đoàn hỏa cầu đỏ như lửa, mà nơi nào còn có bóng dáng của đứa nhỏ.
"Đứa nhỏ? Con của ta — "
...
"Thập Tam, Thập Tam!"
Bỗng nhiên mở mắt ra, hắc mâu của Thập Tam trợn thật lớn, thẳng tắp nhìn về phía nóc giường trên đỉnh đầu, môi mỏng khẽ run, hắn một cử động cũng không dám.
Đứa nhỏ, con của ta.
Ký ức khôi phục, Thập Tam nhớ tới chuyện phát sinh trước đó cùng mộng cảnh về sau, đó là con của mình, có thể là không đợi đến khi sinh ra đời thì đã mất đi, mà bây giờ, hắn lại như một tên hèn nhát không dám chứng thực hiện tại giống hệt ác mộng kia.
Lạnh lùng chăm chú nhìn Thập Tam trong ngực mình hiện lên vẻ mặt cứng ngắc cùng ánh mắt tuyệt vọng, khóe miệng khẽ nhếch kia càng nói không nên lời là vui vẻ hay là thống khổ, Hách Liên Huyền vươn đôi bàn tay lạnh buốt nắm chặt tay Thập Tam, nhẹ nhàng đặt lên bụng người kia.
"Thập Tam... Đứa nhỏ, nhanh sờ đứa nhỏ đi," vừa rồi nam nhân kia ở trong ngực hắn miệng không ngừng kêu lên hai chữ "đứa nhỏ", không biết mộng thấy cái gì, nhưng từ khuôn mặt tái nhợt này có thể đoán ra tuyệt đối không phải mơ thứ gì tốt đẹp.
"Đứa nhỏ..." bàn tay chạm đến phần bụng tròn trịa, mềm mại, mà những động đậy rất nhỏ ở trong đó đang im lặng nói lên thứ ở bên trong đang trưởng thành. Hắc mâu đờ đẫn của Thập Tam chậm rãi cụp xuống thấp, lại hơi mở lớn, hắn vừa chạm vào con của mình...
"Đứa nhỏ rất tốt!" Ngươi cũng sẽ rất tốt.
Theo tiếng nói chậm rãi quay đầu...
"Chủ, chủ tử?!" Hắn mới vừa nghe cái gì, đứa nhỏ... Người này thế mà lại gọi đứa nhỏ?!
"Ừ" Hách Liên Huyền thấy Thập Tam rốt cục hoàn hồn, không khỏi lạnh lùng lên tiếng hỏi: "Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ừm?"
Thấy Thập Tam lộ ra một bộ dạng ngây thơ vô tội khó có được, Hách Liên Huyền không khỏi phải nói lần nữa: "Ngươi vừa mới thổ huyết." Minh Chi Nhiễm nói là do lửa giận công tâm.
Thập Tam là ảnh vệ, ẩn nhẫn cơ hồ là bản năng, có chuyện gì mà có thể khiến cho Thập Tam tức giận như vậy, cứ thế cuối cùng lửa giận công tâm?
Mang thai kị cảm xúc bất ổn, người này không biết sao? Vậy mà, vậy mà như thế nào không thèm để ý đến thân thể của mình?
Thập Tam trong lòng giật mình, việc của Thất ca tuyệt đối không thể nói với chủ tử, nếu không nhất định sẽ hại chết Thất ca, thân thể có chút di chuyển về phía trước muốn rời khỏi sự ôm ấp của Hách Liên Huyền, nhưng bất đắc dĩ người kia giữ vô cùng vội vàng, Thập Tam lại không dám làm động tác giãy dụa, cuối cùng không thể không bị ép nằm ở trong ngực của Hách Liên Huyền.
"Không, không có gì."
"Thập Tam, ngươi phải biết hậu quả của việc giấu diếm tin tức, còn muốn biết mà không báo sao?" Có chút dùng sức nắm chặt tay Thập Tam, Hách Liên Huyền lạnh giọng nói, người này gan lớn, không có việc gì lại đột nhiên thổ huyết, không có việc gì mà hắn lại ngã vào ngực Ảnh Thất?! Hôm nay nếu không phải mình ở Vô Danh Các trong lòng bực bội, không yên lòng...
Đúng, chính là không yên lòng — không yên lòng người này mang thai lớn như vậy còn muốn chạy ra ngoài, không yên lòng hắn có quan tâm chăm sóc tốt cho bản thân hay không.
Hách Liên Huyền biết, bắt đầu từ đêm hôm đó, mình đã không còn cách nào không để ý đến người này, nam nhân bên cạnh mình hai mươi năm, lúc này đây, lại cũng là nam nhân mang thai đứa nhỏ của mình.
"... Chủ tử, thật xin lỗi, thuộc hạ thật sự không biết."
Dùng sức lật ngửa người Thập Tam, để hắn nửa tựa ở trên người mình, mà cái bụng lớn lại bị đặt ở giữa hai người, một tay nắm lấy hàm dưới của Thập Tam, hắc mâu âm hàn sâu thẳm của Hách Liên Huyền thẳng tắp nhìn về phía người nam nhân quật cường kia.
"Không biết? Tốt, vậy bổn đảo chủ hỏi ngươi, cái đêm vào hai tháng trước, ngươi tránh đi ám vệ trong đảo đi đến nơi nào? Ngươi cùng Minh Chi Nhiễm quen biết khi nào? Một điểm cuối cùng... Minh Chi Nhiễm tại sao lại nửa đêm xuất hiện ở trong phòng của Ảnh Thất tại Thu Uyển?" Minh Chi Nhiễm là khách nhân của Cổ Tháp Đảo, tự có phòng nghỉ của chính hắn, Thu Uyển, không phải chỉ là chỗ ở của ảnh vệ, mà còn là cứ điểm thủ vệ của Cổ Tháp Đảo.
Minh Chi Nhiễm tới đây, không thể nói là không có ý đồ.
Càng nghe càng kinh hãi, Thập Tam cũng càng nghe càng cứng ngắc, hai tháng trước, mình chỉ có duy nhất một lần ban đêm đơn độc ra ngoài chính là cái đêm mình gặp phải Minh Chi Nhiễm, lúc ấy mình đích thật cố ý tránh đi tất cả mọi người trong đảo, dù sao hắn là muốn đi gặp một ngoại nhân, nhưng hắn không nghĩ tới hành động của mình sớm đã ở dưới tầm mắt của chủ tử.
Chủ tử, khi nào biết những chuyện này? Không đúng, chủ tử làm sao lại biết?!
Chẳng lẽ nhất cử nhất động của mình sớm đã bị người giám thị?
"Thần y là khách nhân trong đảo, thuộc hạ đương nhiên biết."
Nói láo, hắc mâu băng lãnh như kiếm nhắm lại: "Cơ quan trong Cổ Tháp Đảo là bổn đảo chủ tự mình bày ra, trừ các ngươi mười tám cái ảnh vệ ra, không người nào biết cách phá giải như thế nào, nếu không có người tiết lộ, Minh Chi Nhiễm như thế nào có thể tuỳ tiện đến đây? Mà ngay sau đó lại xuất hiện thích khách? Đừng nói với bổn đảo chủ lần hành thích kia chỉ là trùng hợp!" Lần kia không hề truy tra, nhưng không có nghĩa là y không biết! Minh Chi Nhiễm ở trong Cổ Tháp Đảo cùng người nào có gút mắc, lại làm chuyện gì, chỉ cần hắn xuất hiện tại Cổ Tháp Đảo, vậy đừng vọng tưởng có thể giấu giếm.
Thích khách? Không phải...
Thích khách...
Thập Tam bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Hách Liên Huyền, nhưng lại chỉ thấy một đôi mắt đen băng lãnh vô tình của người kia, ở trong đó, là vẻ trào phúng sớm đã nhìn ra hết thảy.
Minh Chi Nhiễm là Thất ca gọi tới!
Không, không có khả năng!
"Thế nào, ngươi còn muốn bảo vệ cho bọn hắn đến khi nào?" Sắc mặt của Thập Tam càng ngày càng tái nhợt, Hách Liên Huyền không khỏi có chút nhíu mày: "Bọn họ đã phạm vào đảo quy, liền nên theo đảo quy xử trí."
"Không!" Vô ý thức thốt ra, nhưng thấy người kia vẫn là lạnh lùng chăm chú nhìn mình, Thập Tam hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Cứ xem là vậy thì thế nào, cũng không nhất định là Ảnh Thất, chủ tử, có lẽ, có lẽ là ngoài ý muốn!" Đúng, là ngoài ý muốn, Thập Tam thực sự không cách nào tưởng tượng Thất ca mình toàn tâm toàn ý tin cậy sẽ làm ra sự tình mưu hại chủ tử.
Hách Liên Huyền không nói gì, y chỉ là sâu kín nhìn về phía Thập Tam, nửa ngày, chỉ thấy y có chút tà ác câu lên đôi môi mỏng khêu gợi: "Nếu thật muốn ta tha cho Ảnh Thất cũng không phải không được... Thế nhưng Ảnh Thất hắn liên hợp ngoại nhân mưu hại chủ tử tương lai của Cổ Tháp Đảo, ngươi nói nên trừng phạt như thế nào?" Một câu cuối cùng, Hách Liên Huyền cơ hồ là kề sát bên tai Thập Tam mà nói.
"Ừm?" Hắn nghe thấy được cái gì?
Chủ tử tương lai...
Hách Liên Huyền còn nói cái gì cùng làm cái gì, Thập Tam đều không nghe thấy, hắn chỉ nghe được bốn chữ này...
Chủ tử là ý gì? Cố ý thăm dò hay là vô tình? Hắn không biết, nhưng hắn biết chủ tử tựa hồ lý giải sai rồi.
"Không..." Lắc đầu, không ngờ chạm phải đôi mắt tựa đầm sâu như muốn nuốt chửng mình, Thập Tam không khỏi cảm thấy đầu một trận u ám, mà hắn căn bản cũng không biết mình vừa nói gì, chỉ biết lúc hắn tỉnh táo, Hách Liên Huyền chính là đang nhẹ nhàng mút cắn đôi môi của hắn, hắc mâu băng lãnh sâu kín mà nhìn mình.
"Muốn ta buông tha hắn cũng có thể... Vậy chỉ cần ngươi dùng cả một đời để trao đổi là được."
Hôm nay thời tiết sáng sủa, vạn dặm không mây.
Thập Tam một đường chậm rãi đi đến Thu Uyển lúc mặt trời đã lên cao, không còn cách nào khác, mặc dù hắn sớm muốn tới nơi này, có điều vẫn luôn không có thời gian...
Đương nhiên, chủ yếu nhất là sức khỏe của hắn luôn luôn không tốt... Mà buổi sáng hôm nay hắn cũng phải chịu đựng toàn thân đau nhức mà rời giường từ rất sớm, còn bị chủ tử đối xử lạnh nhạt trừng mắt nhìn hồi lâu.
Thập Tam không biết chủ tử tại sao lại như thế... Thái độ nóng lòng kiểu này, có thể nói gần như là liên tục không ngừng! Mà Thập Tam mệnh khổ, không dám từ chối, cũng không dám nhiều lời, mỗi đêm đành phải thuận theo tiếp nhận nhiệt tình của Hách Liên Huyền. Thân vì một nam nhân, bây giờ thành bộ dáng bất nam bất nữ, ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng vẫn có chút khuất nhục, mà thân thể đang mang thai rõ ràng có chút bất tiện, lại cân nhắc đến đứa nhỏ, Thập Tam từ trong tiềm thức đối với loại chuyện này vẫn còn có chút kháng cự.
Thế nhưng, đó là chủ tử, là chủ tử mình đi theo suốt hai mươi năm... Không biết nghĩ tới điều gì, chỉ thấy gương mặt trắng nõn của Thập Tam dần dần hiển hiện một tầng ửng đỏ, thần sắc cũng có chút né tránh, biết rất rõ ràng là người kia sẽ không từ một nơi bí mật gần đó xuất hiện, nhưng hắn vẫn vô ý thức đảo mắt hai lần hướng bốn phía nhìn nhìn, không có ai, lúc này mới trấn định một chút tiếp tục đi đến Thu Uyển.
Hắn đã sớm kiểm tra kĩ, Thất ca hôm nay không có bất kỳ nhiệm vụ gì, hẳn đang ở Thu Uyển nghỉ ngơi.
Trên đường đi gặp phải mấy người đồng nghiệp khi xưa, Thập Tam đều cùng bọn hắn chào hỏi, có điều quan hệ giữa những ảnh vệ cũng không phải là người người đều giống như Thập Tam cùng Ảnh Thất. Trở thành ảnh vệ, nhất định phải vượt qua Sinh Tử Điện, mỗi một vòng gần như đều là cửu tử nhất sinh. Năm đó Ảnh Thập Tam cùng Ảnh Thất ở cùng một vòng, mà sống sót đến cuối cùng cũng chỉ có hai người này, nếu không thì chỉ sợ một người cũng không cách nào còn sống, hai người bất phân cao thấp, đều là cao thủ hàng đầu, cùng dùng mũi kiếm trong tay kề trên cổ họng đối phương, lại ăn ý không hề ra tay, kỳ thật lúc ấy chỉ cần một bên động liền có thể chiến thắng, nhưng cuối cùng bọn họ lại đem mạng của mình giao vào tay đối phương. Một trận Sinh Tử Điện cuối cùng kia, là cổ tháp đảo đảo chủ Hách Liên Huyền tự mình giải quyết, đồng thời lần nữa thử thách hai người, cuối cùng mới nhận được cái gật đầu của Hách Liên Huyền.
Ảnh Thập Tam cùng Ảnh Thất, không phải huynh đệ lại hơn cả huynh đệ, loại thân tình vừa gặp đã cùng chung chí hướng ấy duy trì cho đến bây giờ.
Tại cổ tháp đảo, ngoại trừ đảo chủ Hách Liên Huyền, Ảnh Thất có thể nói là người Thập Tam tín nhiệm nhất.
Đến gần phòng của Ảnh Thất, Thập Tam không khỏi có chút thở dốc, hơi mệt chút, chẳng qua còn có thể chịu được. Đưa tay vuốt phần bụng đã lớn, Thập Tam thầm nghĩ: tiểu tử kia hôm nay tinh lực tựa hồ đặc biệt tốt, hắn lại cảm giác có chút khẽ nhúc nhích. Gần đây loại tình trạng này thường xuất hiện, ban đầu còn dọa Thập Tam nhảy dựng, tưởng rằng đứa nhỏ trong bụng phải phá thể mà ra.
Ngay một buổi tối vài ngày trước, Thập Tam bị ép nằm nghiêng ở trong ngực chủ tử, mà Hách Liên Huyền từ phía sau ôm eo của hắn, cũng nhẹ nhàng chậm chạp, kiên quyết tiến vào thân thể của hắn, ban ngày có ngọc trụ, lại thêm hàng đêm hoan ái, Thập Tam cũng cảm giác bộ vị phía sau của mình tựa hồ liền không có thời gian nghỉ ngơi! Có điều nói đi cũng phải nói lại, cảm giác như thế không tốt sao? Lúc ấy trong lòng hắn có chút bực bội, tự nhiên đối với phản ứng của mình cũng có chút không quan tâm, kết quả bị Hách Liên Huyền bỗng nhiên đỉnh lên một cái, Thập Tam cứ thế kêu lên một tiếng thật to.
Không phải là không khống chế được thứ kia, mà là kêu lên sợ hãi.
Bụng đang động? Chủ tử làm bị thương đứa nhỏ rồi?
Minh Chi Nhiễm bị Hách Liên Huyền nửa đêm gọi tỉnh, kiểm tra một phen, đại khái hiểu rõ tiền căn hậu quả, chỉ nói này gọi là máy thai, không có vấn đề gì lớn, còn nói cái gì mà nếu là nữ tử mang thai, ngay từ lúc năm tháng thì loại tình huống này đã phải xuất hiện, mà Thập Tam thân là nam tử, phản ứng đương nhiên cũng không thể giống với nữ tử, cuối cùng hắn còn hài hước nói: "Hách Liên đảo chủ, người này thời khắc đều ở bên cạnh người, cũng không phải là không có cơ hội a."
Thập Tam tinh tường nhớ đến lúc ấy chủ tử rõ ràng thần sắc không vui, không biết là mình lại nơi nào khiến hắn không vừa mắt.
Cuối cùng của cuối cùng, Minh Chi Nhiễm tới, Minh Chi Nhiễm lại đi, Thập Tam lại bị cắn, mà đảo chủ cao cao tại thượng của chúng ta lần đầu tiên dục cầu bất mãn chỉ có thể đem người ôm vào trong ngực, một đêm không ngủ.
"Cốc cốc cốc"
"Ai?" Một thanh âm đè nén lạ lẫm mà quen thuộc khàn khàn từ trong phòng vang lên.
"Là ta, Thập Tam!"
Một trận âm thanh xột xoạt vang lên, tiếp đến thấy cửa mở ra, nhưng Thập Tam vẫn không khỏi bỗng nhiên trừng lớn mắt.
"Ai nha nha, Tiểu Thập Tam ngươi tới rồi."
"Minh Chi Nhiễm? Ngươi tại sao lại ở chỗ này?!" Nhìn thấy người xuất hiện ở trước mặt mình, Thập Tam không khỏi có chút nhíu mày, không thấy Thất ca ra mở cửa, người này sáng sớm lại ở trong phòng của Thất ca, nhìn tóc tai tán loạn của y mà xem, giống như vừa từ trên giường xuống, "Thất ca đâu? Ta tìm Thất ca!" vừa nói, Thập Tam có chút dùng sức đẩy Minh Chi Nhiễm cản ở trước mặt mình ra, nhanh chân đi vào phía trong.
Bỗng nhiên xoay người, Ảnh Thất giống như tùy ý vuốt khuôn mặt tuấn tú của mình một cái, cười hướng Thập Tam vừa vào cửa nói: "Thập Tam, đã lâu không nhìn thấy ngươi, gần đây ngươi vẫn tốt chứ?"
Gương mặt ửng đỏ, tóc tai cũng xốc xếch, cổ áo hơi mở, cùng loại mùi quen thuộc ngập ngụa trong phòng, Thập Tam không khỏi nắm chặt hai tay, cố gắng khống chế nét mặt của mình.
"Ừm, rất tốt... Rất lâu không nhìn thấy Thất ca, rất nhớ Thất ca!" nói đoạn, Thập Tam chậm rãi bước lên đi đến trước mặt Ảnh Thất, duỗi ra bàn tay trắng nõn thay Ảnh Thất đem nút thắt không cột kỹ buộc lại, cụp mi nói khẽ: "Thất ca làm sao ngay cả mình cũng chăm sóc không xong, nhìn xem một cái nút thắt thế mà cũng không cài nổi."
"Thập Tam..." Ảnh Thất sững sờ mà nhìn nam nhân trước mặt mình, này là huynh đệ của mình, là huynh đệ mình liều mình bảo vệ, Thập Tam xưa nay không phải là người không quả quyết, cũng chưa bao giờ có lúc dịu dàng, chẳng lẽ là bởi vì mang thai?
"Tiểu Thập Tam, này ngươi có thể yên tâm, Thất ca của ngươi tương lai ta sẽ chăm sóc..."
"Im miệng –" Ảnh Thất bỗng nhiên hét lên, khẽ nhíu mày, dường như che giấu cái gì, lập tức ra lệnh: "Cút về, hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi!"
Là Thập Tam không thông minh, nhưng hắn chấp nhất, thận trọng, huống chi hắn không phải là đồ ngốc! Đằng sau sự dịu dàng vừa rồi của hắn rất rõ ràng là căm phẫn đang cực lực áp chế, xem ra, hắn đã nhìn ra cái gì.
Minh Chi Nhiễm hừ hừ hai tiếng, cuối cùng vẫn rời đi.
Thập Tam một mực lẳng lặng mà nhìn không khí bất thường giữa hai người, bỗng cảm giác tay chân lạnh buốt, ngay cả bụng dưới cũng ẩn ẩn bắt đầu đau.
Đưa tay trấn an một phen, Thập Tam hướng Ảnh Thất nhẹ giọng hỏi: "Thất ca, ngươi cùng Minh Chi Nhiễm..."
Thập Tam còn chưa hỏi xong, Ảnh Thất có chút bực bội bới bới tóc, cắt ngang hắn: "Chính là như ngươi nghĩ!" Lúc đầu hắn cũng không nghĩ tới phải lừa gạt Thập Tam làm gì, nhưng lúc này hắn cũng chẳng biết tại sao trong lòng liền là có chút bực bội.
Lợi nhãn nhắm lại, lại nhìn ra Ảnh Thất cũng không phải là nói đùa, Thập Tam không khỏi cảm thấy một trận đau lòng.
"Thất ca, trong đảo có quy định rõ ràng trước khi rời đảo thì không thể động tình, ngươi sao biết rõ rồi mà còn cố phạm phải?!"
"..."
"Minh Chi Nhiễm này cũng không phải là người lương thiện, Thất ca như thế nào dây dưa với hắn?"
"Ngươi còn không phải cùng đảo chủ... Cùng một chỗ?"
Thập Tam khẽ giật mình, không thể tin nhìn về phía Ảnh Thất, nhưng thấy người kia thần sắc lại có mấy phần trào phúng, dưới chân run lên, khống chế không nổi hướng về sau lùi lại mấy bước, chẳng lẽ, Thất ca... Vẫn luôn là như thế đối đãi mình?
"Sự kiện kia là vì cứu đảo chủ! Thân là ảnh vệ, dù cho vì chủ tử hi sinh tính mạng của mình thì thế nào? Đây là chức trách của ảnh vệ... Nhưng hôm nay, Thất ca ngươi lại vì... Vì nam nhân khác mà làm trái với đảo quy?" Minh Chi Nhiễm cùng Ảnh Thất có gì đó sâu xa hơn nữa, Thập Tam cũng không rõ ràng, nhưng hắn lại biết Minh Chi Nhiễm là người tính tình quỷ dị, có khi hắn chỉ là đùa giỡn Ảnh Thất... Tương lai nếu như bị người hữu tâm phát hiện lại bị báo cáo, Ảnh Thất nhất định khó giữ được tính mạng.
Còn có một chuyện Thập Tam không nói, chính là tương lai đứa nhỏ nếu như bình an sinh ra thì chính hắn sẽ bị xử trí như thế nào, một đứa bé hai phụ thân, sự tình không thể tưởng tượng như thế, thiên lý bất dung, huống chi, người kia vẫn là đảo chủ lãnh huyết, lãnh thanh, đứng trên vạn người.
Những chuyện này, hắn không hề nói với bất luận kẻ nào, cũng không cần phải nói.
Nếu như thật sự có thể lưu lại huyết thống cho người ấy, đó là trời cao quan tâm chăm sóc.
Ảnh Thất là người duy nhất trên cổ tháp đảo này thật lòng quan tâm mình, đó là người so với bất luận thân nhân nào cũng đều thân thiết hơn, nếu như hắn bởi vì phạm sai lầm mà phải chết...
Cứ tưởng là Ảnh Thất sẽ hiểu rõ, không ngờ hắn lại chỉ hướng Thập Tam đi đến, đưa tay nhẹ nhàng phủ lên phần bụng càng ngày càng lớn kia, Ảnh Thất miệng hơi cười nói: "Thập Tam, ngươi cũng đã biết ta bây giờ hâm mộ ngươi cỡ nào rồi chứ?"
Thập Tam có chút nhíu mày, không hiểu, nhưng bụng đau đớn khi bị vuốt ve cảm giác lại càng đau hơn.
"Ta hiện tại mới hiểu được ngày đó ngươi vì sao sống chết không đồng ý phá thai... Nếu như ta cũng có thể có được may mắn như vậy... Nhất định cũng sẽ làm như vậy."
"Thất ca! Phốc –" bỗng nhiên cất cao thanh âm, cuối cùng lại thay đổi âm điệu.
Đau, so với những nổi đau trong quá khứ đều nghiêm trọng hơn khiến Thập Tam rốt cuộc không chống đỡ được, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu lớn, thân thể hướng về phía trước ngã vào trong ngực Ảnh Thất, Thập Tam hai tay chăm chú bảo vệ bụng dưới, chỉ là loại đau đớn toàn tâm kia khiến môi của hắn đều tái nhợt.
"Thập Tam!"
Trước khi ý thức mơ hồ, một tiếng kêu tê tâm liệt phế kinh thiên nộ hống này không biết là người phương nào.
Máu, rất nhiều máu.
Thập Tam còn có thể trơ mắt nhìn máu đỏ tươi từ mình hạ thân mình chảy xuôi mà ra, thân thể bất lực, chỉ có đau đến chết lặng.
Ai tới, ai tới cứu con của ta...
Không có người, mặc kệ hắn gào thét như thế nào, khẩn cầu như thế nào cũng không có người tới cứu hắn, giống tất cả mẫu thú, Thập Tam che chở con của mình, trợn mắt nhìn một mảnh sắc đỏ mờ mịt chung quanh, ánh mắt ấy chính là quyết tâm, là coi như phải đánh cược tất cả cũng phải quyết đấu đến cùng với Tử thần sắp đến.
Ông trời à, người đã cho ta đứa nhỏ, vì sao lại muốn đem nó đi?
Tuyệt vọng đến mức tim muốn ngừng đập...
...
Cực kỳ bi thương làm Thập Tam không hề phát hiện, máu loãng không hề lập tức tiêu tán, mà là ngưng kết thành một cục thịt.
Tiếng "cha" non nớt, âm thanh nho nhỏ từ bên trong cục thịt phát ra. Thập Tam toàn thân run lên, vui đến phát khóc bỗng nhiên quỳ rạp xuống đất, dùng sức đem cục thịt trên đất ôm vào trong ngực: "Đứa nhỏ, con của ta."
"Cha!"
Hắc mâu luôn tỏ vẻ sắc bén của Thập Tam hiện lên ánh sáng, khóe miệng im lặng mỉm cười: "Đứa nhỏ, con của ta!"
"Cha!"
Rốt cục phát hiện sự khác thường của đứa nhỏ trong ngực, Thập Tam run rẩy cúi đầu nhìn về phía ngực, lại chỉ thấy một đoàn hỏa cầu đỏ như lửa, mà nơi nào còn có bóng dáng của đứa nhỏ.
"Đứa nhỏ? Con của ta — "
...
"Thập Tam, Thập Tam!"
Bỗng nhiên mở mắt ra, hắc mâu của Thập Tam trợn thật lớn, thẳng tắp nhìn về phía nóc giường trên đỉnh đầu, môi mỏng khẽ run, hắn một cử động cũng không dám.
Đứa nhỏ, con của ta.
Ký ức khôi phục, Thập Tam nhớ tới chuyện phát sinh trước đó cùng mộng cảnh về sau, đó là con của mình, có thể là không đợi đến khi sinh ra đời thì đã mất đi, mà bây giờ, hắn lại như một tên hèn nhát không dám chứng thực hiện tại giống hệt ác mộng kia.
Lạnh lùng chăm chú nhìn Thập Tam trong ngực mình hiện lên vẻ mặt cứng ngắc cùng ánh mắt tuyệt vọng, khóe miệng khẽ nhếch kia càng nói không nên lời là vui vẻ hay là thống khổ, Hách Liên Huyền vươn đôi bàn tay lạnh buốt nắm chặt tay Thập Tam, nhẹ nhàng đặt lên bụng người kia.
"Thập Tam... Đứa nhỏ, nhanh sờ đứa nhỏ đi," vừa rồi nam nhân kia ở trong ngực hắn miệng không ngừng kêu lên hai chữ "đứa nhỏ", không biết mộng thấy cái gì, nhưng từ khuôn mặt tái nhợt này có thể đoán ra tuyệt đối không phải mơ thứ gì tốt đẹp.
"Đứa nhỏ..." bàn tay chạm đến phần bụng tròn trịa, mềm mại, mà những động đậy rất nhỏ ở trong đó đang im lặng nói lên thứ ở bên trong đang trưởng thành. Hắc mâu đờ đẫn của Thập Tam chậm rãi cụp xuống thấp, lại hơi mở lớn, hắn vừa chạm vào con của mình...
"Đứa nhỏ rất tốt!" Ngươi cũng sẽ rất tốt.
Theo tiếng nói chậm rãi quay đầu...
"Chủ, chủ tử?!" Hắn mới vừa nghe cái gì, đứa nhỏ... Người này thế mà lại gọi đứa nhỏ?!
"Ừ" Hách Liên Huyền thấy Thập Tam rốt cục hoàn hồn, không khỏi lạnh lùng lên tiếng hỏi: "Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Ừm?"
Thấy Thập Tam lộ ra một bộ dạng ngây thơ vô tội khó có được, Hách Liên Huyền không khỏi phải nói lần nữa: "Ngươi vừa mới thổ huyết." Minh Chi Nhiễm nói là do lửa giận công tâm.
Thập Tam là ảnh vệ, ẩn nhẫn cơ hồ là bản năng, có chuyện gì mà có thể khiến cho Thập Tam tức giận như vậy, cứ thế cuối cùng lửa giận công tâm?
Mang thai kị cảm xúc bất ổn, người này không biết sao? Vậy mà, vậy mà như thế nào không thèm để ý đến thân thể của mình?
Thập Tam trong lòng giật mình, việc của Thất ca tuyệt đối không thể nói với chủ tử, nếu không nhất định sẽ hại chết Thất ca, thân thể có chút di chuyển về phía trước muốn rời khỏi sự ôm ấp của Hách Liên Huyền, nhưng bất đắc dĩ người kia giữ vô cùng vội vàng, Thập Tam lại không dám làm động tác giãy dụa, cuối cùng không thể không bị ép nằm ở trong ngực của Hách Liên Huyền.
"Không, không có gì."
"Thập Tam, ngươi phải biết hậu quả của việc giấu diếm tin tức, còn muốn biết mà không báo sao?" Có chút dùng sức nắm chặt tay Thập Tam, Hách Liên Huyền lạnh giọng nói, người này gan lớn, không có việc gì lại đột nhiên thổ huyết, không có việc gì mà hắn lại ngã vào ngực Ảnh Thất?! Hôm nay nếu không phải mình ở Vô Danh Các trong lòng bực bội, không yên lòng...
Đúng, chính là không yên lòng — không yên lòng người này mang thai lớn như vậy còn muốn chạy ra ngoài, không yên lòng hắn có quan tâm chăm sóc tốt cho bản thân hay không.
Hách Liên Huyền biết, bắt đầu từ đêm hôm đó, mình đã không còn cách nào không để ý đến người này, nam nhân bên cạnh mình hai mươi năm, lúc này đây, lại cũng là nam nhân mang thai đứa nhỏ của mình.
"... Chủ tử, thật xin lỗi, thuộc hạ thật sự không biết."
Dùng sức lật ngửa người Thập Tam, để hắn nửa tựa ở trên người mình, mà cái bụng lớn lại bị đặt ở giữa hai người, một tay nắm lấy hàm dưới của Thập Tam, hắc mâu âm hàn sâu thẳm của Hách Liên Huyền thẳng tắp nhìn về phía người nam nhân quật cường kia.
"Không biết? Tốt, vậy bổn đảo chủ hỏi ngươi, cái đêm vào hai tháng trước, ngươi tránh đi ám vệ trong đảo đi đến nơi nào? Ngươi cùng Minh Chi Nhiễm quen biết khi nào? Một điểm cuối cùng... Minh Chi Nhiễm tại sao lại nửa đêm xuất hiện ở trong phòng của Ảnh Thất tại Thu Uyển?" Minh Chi Nhiễm là khách nhân của Cổ Tháp Đảo, tự có phòng nghỉ của chính hắn, Thu Uyển, không phải chỉ là chỗ ở của ảnh vệ, mà còn là cứ điểm thủ vệ của Cổ Tháp Đảo.
Minh Chi Nhiễm tới đây, không thể nói là không có ý đồ.
Càng nghe càng kinh hãi, Thập Tam cũng càng nghe càng cứng ngắc, hai tháng trước, mình chỉ có duy nhất một lần ban đêm đơn độc ra ngoài chính là cái đêm mình gặp phải Minh Chi Nhiễm, lúc ấy mình đích thật cố ý tránh đi tất cả mọi người trong đảo, dù sao hắn là muốn đi gặp một ngoại nhân, nhưng hắn không nghĩ tới hành động của mình sớm đã ở dưới tầm mắt của chủ tử.
Chủ tử, khi nào biết những chuyện này? Không đúng, chủ tử làm sao lại biết?!
Chẳng lẽ nhất cử nhất động của mình sớm đã bị người giám thị?
"Thần y là khách nhân trong đảo, thuộc hạ đương nhiên biết."
Nói láo, hắc mâu băng lãnh như kiếm nhắm lại: "Cơ quan trong Cổ Tháp Đảo là bổn đảo chủ tự mình bày ra, trừ các ngươi mười tám cái ảnh vệ ra, không người nào biết cách phá giải như thế nào, nếu không có người tiết lộ, Minh Chi Nhiễm như thế nào có thể tuỳ tiện đến đây? Mà ngay sau đó lại xuất hiện thích khách? Đừng nói với bổn đảo chủ lần hành thích kia chỉ là trùng hợp!" Lần kia không hề truy tra, nhưng không có nghĩa là y không biết! Minh Chi Nhiễm ở trong Cổ Tháp Đảo cùng người nào có gút mắc, lại làm chuyện gì, chỉ cần hắn xuất hiện tại Cổ Tháp Đảo, vậy đừng vọng tưởng có thể giấu giếm.
Thích khách? Không phải...
Thích khách...
Thập Tam bỗng nhiên giương mắt nhìn về phía Hách Liên Huyền, nhưng lại chỉ thấy một đôi mắt đen băng lãnh vô tình của người kia, ở trong đó, là vẻ trào phúng sớm đã nhìn ra hết thảy.
Minh Chi Nhiễm là Thất ca gọi tới!
Không, không có khả năng!
"Thế nào, ngươi còn muốn bảo vệ cho bọn hắn đến khi nào?" Sắc mặt của Thập Tam càng ngày càng tái nhợt, Hách Liên Huyền không khỏi có chút nhíu mày: "Bọn họ đã phạm vào đảo quy, liền nên theo đảo quy xử trí."
"Không!" Vô ý thức thốt ra, nhưng thấy người kia vẫn là lạnh lùng chăm chú nhìn mình, Thập Tam hít một hơi thật sâu, chậm rãi nói: "Cứ xem là vậy thì thế nào, cũng không nhất định là Ảnh Thất, chủ tử, có lẽ, có lẽ là ngoài ý muốn!" Đúng, là ngoài ý muốn, Thập Tam thực sự không cách nào tưởng tượng Thất ca mình toàn tâm toàn ý tin cậy sẽ làm ra sự tình mưu hại chủ tử.
Hách Liên Huyền không nói gì, y chỉ là sâu kín nhìn về phía Thập Tam, nửa ngày, chỉ thấy y có chút tà ác câu lên đôi môi mỏng khêu gợi: "Nếu thật muốn ta tha cho Ảnh Thất cũng không phải không được... Thế nhưng Ảnh Thất hắn liên hợp ngoại nhân mưu hại chủ tử tương lai của Cổ Tháp Đảo, ngươi nói nên trừng phạt như thế nào?" Một câu cuối cùng, Hách Liên Huyền cơ hồ là kề sát bên tai Thập Tam mà nói.
"Ừm?" Hắn nghe thấy được cái gì?
Chủ tử tương lai...
Hách Liên Huyền còn nói cái gì cùng làm cái gì, Thập Tam đều không nghe thấy, hắn chỉ nghe được bốn chữ này...
Chủ tử là ý gì? Cố ý thăm dò hay là vô tình? Hắn không biết, nhưng hắn biết chủ tử tựa hồ lý giải sai rồi.
"Không..." Lắc đầu, không ngờ chạm phải đôi mắt tựa đầm sâu như muốn nuốt chửng mình, Thập Tam không khỏi cảm thấy đầu một trận u ám, mà hắn căn bản cũng không biết mình vừa nói gì, chỉ biết lúc hắn tỉnh táo, Hách Liên Huyền chính là đang nhẹ nhàng mút cắn đôi môi của hắn, hắc mâu băng lãnh sâu kín mà nhìn mình.
"Muốn ta buông tha hắn cũng có thể... Vậy chỉ cần ngươi dùng cả một đời để trao đổi là được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất