Anh Trai Hờ Thích Ăn Gà

Chương 8: Tìm được anh hai

Trước Sau
Cao Nhiên đeo túi đeo lưng bước lên lộ trình đi gặp anh hai, hắn đi làm thêm một tháng, góp đủ tiền vé xe, còn mua một đống quà.

Ngày nhận tiền lương, dựa theo địa chỉ ba cho, cả đêm lên đường, ai cũng không ngăn được.

Khi hắn thở hỗn hển chạy đến tòa cao ốc kia, lại phát hiện căn bản không có khu chung cư mười ba tầng gì, hắn lại gọi điện thoại, anh vẫn không nghe.

Ngay sau đó, hắn vỗ một tấm hình gửi WeChat.

Hỏi: “Anh hai, rốt cuộc anh ở đâu?”

Phó Giản mới vừa nôn xong, đang khó chịu nằm. Thấy em trai thật chạy đến địa chỉ giả mà tìm, hốt hoảng gọi điện thoại tới.

“Trước khi em đi sao không nói cho anh một tiếng? Anh vội vàng hỏi.

“Cuối cùng anh cũng nghe điện thoại của em rồi.”

“Anh…” Phó Giản hàm hồ nói: “Em mau về nhà đi.”

“Anh không nói cho em anh ở đâu, em sẽ đứng đây không đi đâu hết.”Cao Nhiên cố chấp nói.

Phó Giản luống cuống: “Anh gửi địa chỉ cho em, nhưng em phải mau chóng về nhà. Chỗ đó là khu dân cư cứu trợ omega mới vừa xây xong cứu trợ, em mau rời khỏi nơi đó.”

Cao Nhiên quả quyết nói: “Anh gửi định vị cho em, em lập tức đi ngay.”

Phó Giản cuống quýt gởi định vị, kêu Cao Nhiên mau rời đi. Một alpha hơn nửa đêm xông vào điểm cứu trợ omega, sẽ bị cho là đồ lưu manh.

Cao Nhiên chia sẻ hành trình trực tiếp, thấy hắn rời đi, Phó Giản mới yên tâm.

Thấy điện thoại không có động tĩnh, Phó Giản khó chịu ngồi dậy rót ly sữa, sữa ấm áp ủ ấm cả tứ chi, anh rất nhanh lại buồn ngủ bò lên giường.

Hai điểm trong chia sẻ hành trình trục tiếp càng ngày càng gần, vốn tưởng rằng em trai sẽ nghe lời về nhà, ai ngờ hắn lại cả đêm chạy tới.

Thật ra Phó Giản chỉ trốn trong chung cư gần cơ quan, cách nhà cùng lắm chỉ mười mấy cây.

Mới sáng sớm nghe tiếng gõ cửa, Phó Giản vừa đánh răng vừa mở cửa, liền nhìn thấy Cao Nhiên mặt đầy vui mừng ôm lấy anh.

Pheromone alpha nồng nặc ở cần cổ Cao Nhiên bao lấy anh, anh suýt nữa mềm chân quỳ xuống.

“Em… em buông anh ra.” Anh vùng vẫy, vào nhà vệ sinh.

“Sao vậy, anh hai?” Cao Nhiên mặt ngu ngơ đóng cửa lại, để hành lý dưới đất.

Phó Giản súc miệng, lau khô miệng rồi đi ra, hốc mắt có hơi đỏ, dạy dỗ: “Em phân hóa rồi nên thu liễm mùi, kích thích người đi đường thì làm sao?”



“Em xịt thuốc ức chế rồi, có mùi hả?” Hắn ngửi áo mình, không nhận ra được khác thường.

Chắc là sau khi bị đánh dấu, nên quá nhạy cảm với pheromone của Cao Nhiên, Phó Giản áy náy bóp tay, hỏi: “Em đến tìm anh làm gì?”

“Mẹ chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, em mang tới cho anh.” Sau đó hắn dán tới bên người Phó Giản, nhỏ giọng dò hỏi: “Nếu anh không đi công tác, tại sao không về nhà?”

Phó Giản dời sang bên cạnh một chút, kéo ra khoảng cách, trong lòng hốt hoảng như đánh trống, lắp bắp nói: “Công… công việc của anh bề bộn.”

“Anh hai, em rất nhớ anh.” Nói rồi Cao Nhiên kéo người vào ngực.

Tuyến thể bị hô hấp của Cao Nhiên phả lên tê dại, tóc gáy toàn thân anh đều dựng đứng, tâm lý ám chỉ mang tên thần phục đánh tới anh, bị anh vững vàng đè xuống.

“Em cách anh xa một chút!” Anh dùng sức tránh ra, đi tới bên cửa sổ.

Đối mặt với anh hai hoàn toàn khác với lần trước, Cao Nhiên có chút tay chân luống cuống, hắn đè người trên bệ cửa sổ, chặc giữ lại tay anh hai.

Nói nhỏ bên tai Phó Giản: “Anh hai, chẳng lẽ anh quên rồi sao?”

Phó Giản sợ run rẩy, cả người quỳ xuống đất, anh ổn định tâm tình nghẹn ngào nói: “Nhiên Nhiên, anh sai rồi.”

Cao Nhiên ngồi xổm xuống nhìn anh nhướng mày một cái: “Sai rồi? “

“Đúng, anh sai rồi. Nhưng sai lầm này anh sẽ không tái phạm.” Anh quyết tuyệt ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Chúng ta xem như chưa từng xảy ra, được không? “

“Chưa từng xảy ra...” Cao Nhiên buồn cười ngồi dưới đất, không thể tin nhìn Phó Giản, hoàn toàn không nghĩ tới sẽ nghe được câu như vậy, hắn mở to hai mắt hỏi: “Là chuyện anh xin em chịch anh chưa từng xảy ra? Hay là chuyện anh ngậm dương v*t của em chưa từng xảy ra? Hay là…”

Nghe được những lời này, Phó Giản không nén được nước mắt, thấp giọng khóc lên, lại không muốn phát ra tiếng khóc, cắn cổ tay mình.

Ý thức được mình nói sai, Cao Nhiên cho mình một cái tát, lật đật lấy cổ tay Phó Giản ra, anh hai cắn rất ác, cắn mình máu thịt mơ hồ.

“Em... em không nói nữa.” Cao Nhiên cầu xin, “Anh đừng như vậy.”

Phó Giản đôi mắt rưng rưng, khóe môi dính vết máu, sắc mặt ảm đạm, quyết tuyệt nói với Cao Nhiên: “Nếu… nếu như em nhất quyết muốn so đo chuyện này, anh cũng chỉ có thể từ nơi này nhảy xuống.”

“Em sai rồi, em sai rồi, anh hai.” Cao Nhiên run rẩy nắm cánh tay anh, không thể không nói hắn không chịu nổi kết quả này.

“Trở về nói cho ba mẹ, anh rất tốt, công việc rất thuận lợi. Hết nghỉ hè, em...” Phó Giản dừng một chút, vẫn không nỡ nhẫn tâm, chỉ nói: “Đi học cho tốt.”

Cao Nhiên khẩn trương nói: “Vậy anh thì sao?”

“Anh?... Em chỉ cần biết, anh sẽ sống khỏe mạnh là được.”



“Không được, anh không về nhà ở sao?”

Phó Giản hơi do dự, không định nói thật. Chuyện như nói dối này, có lần đầu tiên, lần thứ hai sẽ trở nên đơn giản.

“Thỉnh thoảng anh sẽ về nhà một chuyến.”

Cao Nhiên lau nước mắt anh hai, có chút tay chân luống cuống an ủi. Nhưng hắn chỉ là một alpha vừa trưởng thành, thậm chí ngay cả tiết học sinh lý AO đều chưa học, đối mặt omega chảy nước mắt, không có chút đầu mối nào.

Pheromone mùi rượu mạnh mất khống chế tràn ra một ít, khiến Phó Giản ý loạn tình mê.

Anh nắm chặt vạt áo, hét với Cao Nhiên: “Thu lại pheromone của em!”

Hiển nhiên Cao Nhiên còn chưa học khống chế pheromone của mình, dưới sự hốt hoảng, hắn lại thả ra ngoài một ít, hạ thân Phó Giản chảy nước ướt nhẹp quần lót, anh chật vật chui vào nhà vệ sinh, mới thoáng thoải mái.

Cao Nhiên vụng về điều khiển pheromone, kéo ra cửa sổ cho phòng thoáng khí.

Qua một hồi lâu, Phó Giản mới ra ngoài.

Ánh mắt vừa khóc mang chút hơi nước, đôi mắt hạnh đáng yêu làm Cao Nhiên nhìn mà lòng nở hoa.

Kể từ khi cùng anh phát sinh quan hệ sâu sắc, hắn không cách nào bình thường đối mặt quan hệ anh em này, hắn càng hy vọng Phó Giản thuộc về hắn.

Trở thành đặc biệt của hắn…

“Anh đi làm.” Phó Giản thu lại cảm xúc mất khống chế vừa rồi, lãnh đạm nói: “Em thu dọn hành lý rồi về nhà nhanh đi.”

“Không được.”Cao Nhiên lấy lại tinh thần, theo bản năng cự tuyệt nói.

Phó Giản lạnh lùng nhìn, hỏi tại sao.

Cao Nhiên đảo con ngươi, tìm một lý do, nói: “Tối qua em ra ngoài, bây giờ đi về, ba mẹ nhất định sẽ hoài nghi anh có chuyện.”

Nghĩ nghĩ, Phó Giản nhíu mày, mím môi một cái nói: “Vậy em ở đây mấy ngày đi.”

“Vâng!” Cao Nhiên khóe miệng mỉm nụ cười.

“Đói thì tự gọi đồ ăn.” Nói xong, anh đóng cửa lại đi luôn.

Tham quan bốn phía một vòng, Cao Nhiên ngã người lên giường, mùi hoa lài dành riêng cho Phó Giản đập vào mặt, xen lẫn một tí mùi sữa thơm, khiến hắn hận không thể chết chìm.

Hạ thân cơ hồ lập tức cương lên, hắn cởi quần áo, chân trần đi vào phòng tắm muốn tắm.

Lại bị hắn nhìn thấy quần lót anh hai thay ra, treo trên giá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau