Chương 18: Ngủ Cùng Mẹ
Mới đó mà chỉ còn hai ngày cuối cùng nữa là cô và Lâm Quỳ sẽ cùng nhau bay sang Anh Quốc.
Thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, ngày cô đi sắp đến gần mẹ Doãn lại như rằng mấy đêm liền không đêm nào ngủ được.
Chẳng hạn như hôm nay, mẹ Doãn đã dành thời gian để tâm sự với cô. Hai mắt cô sáng trưng nhìn trần nhà, mẹ cô lại đưa tay lên trán thở dài nhẹ nhàng nói:
"Mật?"
Cô quay sang nhìn mẹ Doãn:
"Sao ạ?"
Mẹ Doãn thở dài:
"Con biết vì sao mà ta không muốn con sang Anh Quốc không?"
Doãn Ny lắc đầu nhưng trong lòng vẫn có thể đoán ra được một vài nguyên nhân. Cô nhìn chằm chằm mẹ mình.
Mẹ Doãn lại không nhìn cô, chỉ nhìn lên trần nhà nói nhỏ:
"Chính là ta không yên tâm để con ở đó một mình, lỡ như xui xẻo lại phát bệnh.."
Mẹ Doãn nói đến đây lại im lặng, Doãn Ny mơ hồ thấy hai mắt của mẹ Doãn đang dần đỏ lên.
Cô mím môi, có bình ổn cảm xúc. Mẹ Doãn nói:
"Mẹ không biết vì sao con lại quyết định đi du học nhưng mà mẹ mong chuyện này không liên quan gì đến thằng bé Diên Diên nữa. Con không biết đâu, mấy năm đó mẹ là người thấy con phát bệnh, là người thấy con ba lần bảy lượt cầm con dao kề vào cổ của mình. Lúc đó mẹ tức lắm, con gái mẹ còn nhỏ như vậy. Ta muốn trách con tại sao lại khờ khạo như vậy? Tại sao lại có thể vì một thằng con trai mà trở nên như vậy.."
Nước mắt mẹ Doãn chảy dài xuống dưới gối, mẹ cô dường như cũng không quan tâm mặc kệ mà nghèn nghẹn nói tiếp:
"Nhưng cuối cùng ta vẫn là không nỡ phạt con, khi mà con bắt đầu tự mình đứng dậy được khỏi vũng bùn đó con không biết gia đình chúng ta đã vui như thế nào đâu. Ba con và cả anh hai con nữa, khi bọn họ thấy tình trạng của con càng ngày càng trở nên tích cực. Con không biết là ba con phải ngày đêm đi chùa ở khắp nơi cầu bình an cho con."
Hai mắt cô đỏ ngầu, cắn chặt răng để che giấu đi tiếng nấc nhẹ của mình. Cô biết cô là bảo bối của gia đình này.
Cô biết ba thương cô, mẹ cũng thương cô còn cả anh hai cũng rất yêu thương cô.
Cô hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào nói:
"Mẹ biết vì sao mà con có thể thoát ra được vũng bùn đó không?"
Mẹ Doãn lúc này mới quay sang nhìn thẳng vào mắt cô như đang đợi cô nói. Cô khẽ nuốt nước bọt, ổn định lại cảm xúc của mình:
"Khi đó, hình như là vào cái lần con tự tử ở trong phòng đó. Ngay khoảnh khắc ba giật con dao ra khỏi tay rồi mẹ và anh hai cũng lại ôm chặt con. Lúc đó, con mới nhận thấy được là con không hề cô đơn, con không có đơn độc. Con còn nhìn thấy nước mắt của ba, của anh hai còn cả mẹ nữa. Ba và anh hai là nam nhi mà nam nhi thì chưa từng khóc nhưng ngày đó ba và anh hai lại khóc vì con. Con cảm thấy có lỗi lắm, con không muốn mọi người khổ sở. Con biết con ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình được giải thoát mà không hề nghĩ đến gia đình mình..hức hức."
"Con..con cũng chính là từ ngày hôm đó trở đi đều tự mình vượt qua vũng bùn đó. Vì gia đình, vì ba, vì mẹ và cả vì anh hai nữa. Con không hề muốn..mọi người đau lòng vì con.."
"Khi đó con chỉ nghĩ rằng do Hạ Diên đi rồi, con sẽ không còn bạn nữa. Cuộc sống của con sẽ cảm thấy rất cô đơn nhưng mà con lai quên mất mình vẫn còn gia đình.."
"Con..con lúc đó vẫn chưa lớn, con còn ảo tưởng anh Hạ Diên thích con nên mới cùng con trở nên thân thiết.. Nhưng con lại không ngờ là con là người từ đầu tới cuối đều tự biên tự diễn.."
Nói đến đây cô lại khóc lớn, cảm như cái đê bị vỡ ra làm cho nước mắt tuôn ra không ngừng.
Mẹ Doãn đưa sang vuốt tóc cô, lau nước mắt cho cô thở dài:
"Nín nào, ai cũng sẽ phải yêu sai một người nào đó con à nhưng sau lần đó không phải con cũng nhận được một bài học rất to sao? Thôi nào, con còn khóc nữa sáng nay bị bụp mắt ba của con lại đổ thừa cho ta."
Doãn Ny nhìn mẹ Doãn mếu máo:
"Mẹ."
Cô ôm chầm lấy mẹ Doãn, mẹ cô cũng xoa lưng cho cô giọng nói ấm áp:
"Mẹ đây, thôi khuya rồi chúng ta mau ngủ thôi. Ngày mai nhà dì con sẽ đến đây đó."
Cô sụt sùi vùi cả người vào người của mẹ Doãn, mẹ cô vuốt nhẹ lưng cô một lúc lâu khi đã có thể cảm thấy được hơi thở nhè nhẹ của cô bà mới thầm thở dài.
Đêm nay mẹ Doãn lại mất ngủ, bà chỉ im lặng nằm đó. Nằm bên cạnh đứa con gái nhỏ này của bà, bà chỉ là muốn dành thời gian ngắm nhìn con bé.
Thương đứa con gái bé bỏng của bà, bà chỉ mong con đường phía trước con bé chọn sẽ luôn là con đường được rải đầy hoa chứ không phải gai nhọn.
Con bà đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, bà muốn con bé phải sống như một tiểu thư sang chảnh. Dù con bé có kiêu ngạo một chút cũng được nhưng sẽ không phải trải qua những năm tháng đen tối kia.
Ông bà gầy dựng sự nghiệp đến tận bây giờ chủ yếu là muốn cho con của bà có thể ngước cao mặt nhìn đời chứ không phải suốt ngày chỉ cúi đầu không dám nhìn ai.
Có những ngày bà vô thức nằm nhớ lại chuyện của mấy năm đó. Tim bà lại vô thức nhói lên, bà đau lắm chứ..
Con gái bà là bà tự mình đứt ruột sinh ra mà sao mà không thương? Nhớ lại lời con gái bà nói khi nãy, chỉ là vô tình một lần thấy nước mắt của bọn họ nên con bé mới có thêm dũng khí bước ra khỏi vũng lầy đó.
Nhưng con bé nào biết ba mẹ Doãn đêm nào cũng đứng ở ngoài cửa nghe tiếng con bé ầm ĩ đập đồ mà chỉ có thể cắn răng lau nước mắt.
Đợi khi con bé bình tĩnh ngủ thiếp đi ông bà mới dám rón rén đi vào để dọn dẹp.
Doãn Sâm những năm đó cũng đã bỏ tất cả không đi du học chỉ muốn ở nhà chơi với cô.
Đợt đó, Doãn Sâm còn cãi nhau một trận lớn với ba Doãn vì một mực không muốn đi du học.
Khi đó phải năn nỉ và nói lí do ra ba Doãn mới không bắt ép Doãn Sâm đi nước ngoài nữa.
Mẹ Doãn nằm nghĩ đi nghĩ lại mà khi chuông báo thức cài sẵn mới khiến bà giật mình. Bà bất ngờ, không phải khi nãy chỉ vừa mới 1 giờ thôi sao?
Sao mới đây mà đã 4 giờ rồi? Bà thở dài, nhanh như vậy đã sáng rồi. Bà cũng không thể ngủ được nữa nên rón rén đi xuống giường.
Trước khi đi ra ngoài, mẹ Doãn cũng không quên kéo chăn đắp lên cho cô nhìn cô một lúc mới mỉm cười đi ra ngoài.
Lúc đi xuống lầu, bà ngạc nhiên khi thấy đèn trong phòng bếp sáng.
Giờ này ai lại thức sớm như vậy? Vú nuôi không phải nói là 5 giờ rưỡi mới tới sao?
Cửa nhà cũng đâu có mở? Mẹ Doãn nhíu mày nhẹ nhàng đi xuống lầu. Bà nghĩ thầm chắc là Doãn Sâm lại không ngủ được nên xuống đây lén bà uống rượu.
Bà tức giận đi xuống, lúc đi vào bếp bà lại thấy ba Doãn đang sầu não uống rượu.
...****************...
⇔《Truyện Gốc Nằm Tại Noveltoon Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》
⇔《Tim + Theo dõi + 1bong hoặc vote cho bọn tớ nhaaa. Tốc độ ra chương sẽ tùy vào mọi người tương tác nhiều hay ít á nên mọi người đừng xem chùa nha tụi tôi bị buồn á.》
⇔《 Cus & Juu Rất Cảm Ơn Mọi Người Đã Ủng Hộ. Mãi Yêu 》
Thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, ngày cô đi sắp đến gần mẹ Doãn lại như rằng mấy đêm liền không đêm nào ngủ được.
Chẳng hạn như hôm nay, mẹ Doãn đã dành thời gian để tâm sự với cô. Hai mắt cô sáng trưng nhìn trần nhà, mẹ cô lại đưa tay lên trán thở dài nhẹ nhàng nói:
"Mật?"
Cô quay sang nhìn mẹ Doãn:
"Sao ạ?"
Mẹ Doãn thở dài:
"Con biết vì sao mà ta không muốn con sang Anh Quốc không?"
Doãn Ny lắc đầu nhưng trong lòng vẫn có thể đoán ra được một vài nguyên nhân. Cô nhìn chằm chằm mẹ mình.
Mẹ Doãn lại không nhìn cô, chỉ nhìn lên trần nhà nói nhỏ:
"Chính là ta không yên tâm để con ở đó một mình, lỡ như xui xẻo lại phát bệnh.."
Mẹ Doãn nói đến đây lại im lặng, Doãn Ny mơ hồ thấy hai mắt của mẹ Doãn đang dần đỏ lên.
Cô mím môi, có bình ổn cảm xúc. Mẹ Doãn nói:
"Mẹ không biết vì sao con lại quyết định đi du học nhưng mà mẹ mong chuyện này không liên quan gì đến thằng bé Diên Diên nữa. Con không biết đâu, mấy năm đó mẹ là người thấy con phát bệnh, là người thấy con ba lần bảy lượt cầm con dao kề vào cổ của mình. Lúc đó mẹ tức lắm, con gái mẹ còn nhỏ như vậy. Ta muốn trách con tại sao lại khờ khạo như vậy? Tại sao lại có thể vì một thằng con trai mà trở nên như vậy.."
Nước mắt mẹ Doãn chảy dài xuống dưới gối, mẹ cô dường như cũng không quan tâm mặc kệ mà nghèn nghẹn nói tiếp:
"Nhưng cuối cùng ta vẫn là không nỡ phạt con, khi mà con bắt đầu tự mình đứng dậy được khỏi vũng bùn đó con không biết gia đình chúng ta đã vui như thế nào đâu. Ba con và cả anh hai con nữa, khi bọn họ thấy tình trạng của con càng ngày càng trở nên tích cực. Con không biết là ba con phải ngày đêm đi chùa ở khắp nơi cầu bình an cho con."
Hai mắt cô đỏ ngầu, cắn chặt răng để che giấu đi tiếng nấc nhẹ của mình. Cô biết cô là bảo bối của gia đình này.
Cô biết ba thương cô, mẹ cũng thương cô còn cả anh hai cũng rất yêu thương cô.
Cô hít một hơi thật sâu, nghẹn ngào nói:
"Mẹ biết vì sao mà con có thể thoát ra được vũng bùn đó không?"
Mẹ Doãn lúc này mới quay sang nhìn thẳng vào mắt cô như đang đợi cô nói. Cô khẽ nuốt nước bọt, ổn định lại cảm xúc của mình:
"Khi đó, hình như là vào cái lần con tự tử ở trong phòng đó. Ngay khoảnh khắc ba giật con dao ra khỏi tay rồi mẹ và anh hai cũng lại ôm chặt con. Lúc đó, con mới nhận thấy được là con không hề cô đơn, con không có đơn độc. Con còn nhìn thấy nước mắt của ba, của anh hai còn cả mẹ nữa. Ba và anh hai là nam nhi mà nam nhi thì chưa từng khóc nhưng ngày đó ba và anh hai lại khóc vì con. Con cảm thấy có lỗi lắm, con không muốn mọi người khổ sở. Con biết con ích kỷ chỉ nghĩ cho bản thân mình được giải thoát mà không hề nghĩ đến gia đình mình..hức hức."
"Con..con cũng chính là từ ngày hôm đó trở đi đều tự mình vượt qua vũng bùn đó. Vì gia đình, vì ba, vì mẹ và cả vì anh hai nữa. Con không hề muốn..mọi người đau lòng vì con.."
"Khi đó con chỉ nghĩ rằng do Hạ Diên đi rồi, con sẽ không còn bạn nữa. Cuộc sống của con sẽ cảm thấy rất cô đơn nhưng mà con lai quên mất mình vẫn còn gia đình.."
"Con..con lúc đó vẫn chưa lớn, con còn ảo tưởng anh Hạ Diên thích con nên mới cùng con trở nên thân thiết.. Nhưng con lại không ngờ là con là người từ đầu tới cuối đều tự biên tự diễn.."
Nói đến đây cô lại khóc lớn, cảm như cái đê bị vỡ ra làm cho nước mắt tuôn ra không ngừng.
Mẹ Doãn đưa sang vuốt tóc cô, lau nước mắt cho cô thở dài:
"Nín nào, ai cũng sẽ phải yêu sai một người nào đó con à nhưng sau lần đó không phải con cũng nhận được một bài học rất to sao? Thôi nào, con còn khóc nữa sáng nay bị bụp mắt ba của con lại đổ thừa cho ta."
Doãn Ny nhìn mẹ Doãn mếu máo:
"Mẹ."
Cô ôm chầm lấy mẹ Doãn, mẹ cô cũng xoa lưng cho cô giọng nói ấm áp:
"Mẹ đây, thôi khuya rồi chúng ta mau ngủ thôi. Ngày mai nhà dì con sẽ đến đây đó."
Cô sụt sùi vùi cả người vào người của mẹ Doãn, mẹ cô vuốt nhẹ lưng cô một lúc lâu khi đã có thể cảm thấy được hơi thở nhè nhẹ của cô bà mới thầm thở dài.
Đêm nay mẹ Doãn lại mất ngủ, bà chỉ im lặng nằm đó. Nằm bên cạnh đứa con gái nhỏ này của bà, bà chỉ là muốn dành thời gian ngắm nhìn con bé.
Thương đứa con gái bé bỏng của bà, bà chỉ mong con đường phía trước con bé chọn sẽ luôn là con đường được rải đầy hoa chứ không phải gai nhọn.
Con bà đã chịu quá nhiều tổn thương rồi, bà muốn con bé phải sống như một tiểu thư sang chảnh. Dù con bé có kiêu ngạo một chút cũng được nhưng sẽ không phải trải qua những năm tháng đen tối kia.
Ông bà gầy dựng sự nghiệp đến tận bây giờ chủ yếu là muốn cho con của bà có thể ngước cao mặt nhìn đời chứ không phải suốt ngày chỉ cúi đầu không dám nhìn ai.
Có những ngày bà vô thức nằm nhớ lại chuyện của mấy năm đó. Tim bà lại vô thức nhói lên, bà đau lắm chứ..
Con gái bà là bà tự mình đứt ruột sinh ra mà sao mà không thương? Nhớ lại lời con gái bà nói khi nãy, chỉ là vô tình một lần thấy nước mắt của bọn họ nên con bé mới có thêm dũng khí bước ra khỏi vũng lầy đó.
Nhưng con bé nào biết ba mẹ Doãn đêm nào cũng đứng ở ngoài cửa nghe tiếng con bé ầm ĩ đập đồ mà chỉ có thể cắn răng lau nước mắt.
Đợi khi con bé bình tĩnh ngủ thiếp đi ông bà mới dám rón rén đi vào để dọn dẹp.
Doãn Sâm những năm đó cũng đã bỏ tất cả không đi du học chỉ muốn ở nhà chơi với cô.
Đợt đó, Doãn Sâm còn cãi nhau một trận lớn với ba Doãn vì một mực không muốn đi du học.
Khi đó phải năn nỉ và nói lí do ra ba Doãn mới không bắt ép Doãn Sâm đi nước ngoài nữa.
Mẹ Doãn nằm nghĩ đi nghĩ lại mà khi chuông báo thức cài sẵn mới khiến bà giật mình. Bà bất ngờ, không phải khi nãy chỉ vừa mới 1 giờ thôi sao?
Sao mới đây mà đã 4 giờ rồi? Bà thở dài, nhanh như vậy đã sáng rồi. Bà cũng không thể ngủ được nữa nên rón rén đi xuống giường.
Trước khi đi ra ngoài, mẹ Doãn cũng không quên kéo chăn đắp lên cho cô nhìn cô một lúc mới mỉm cười đi ra ngoài.
Lúc đi xuống lầu, bà ngạc nhiên khi thấy đèn trong phòng bếp sáng.
Giờ này ai lại thức sớm như vậy? Vú nuôi không phải nói là 5 giờ rưỡi mới tới sao?
Cửa nhà cũng đâu có mở? Mẹ Doãn nhíu mày nhẹ nhàng đi xuống lầu. Bà nghĩ thầm chắc là Doãn Sâm lại không ngủ được nên xuống đây lén bà uống rượu.
Bà tức giận đi xuống, lúc đi vào bếp bà lại thấy ba Doãn đang sầu não uống rượu.
...****************...
⇔《Truyện Gốc Nằm Tại Noveltoon Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》
⇔《Tim + Theo dõi + 1bong hoặc vote cho bọn tớ nhaaa. Tốc độ ra chương sẽ tùy vào mọi người tương tác nhiều hay ít á nên mọi người đừng xem chùa nha tụi tôi bị buồn á.》
⇔《 Cus & Juu Rất Cảm Ơn Mọi Người Đã Ủng Hộ. Mãi Yêu 》
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất