Ánh Trăng Đầu Mùa Hạ

Chương 19: Tiệc Tạm Biệt 1

Trước Sau
Khi mẹ Doãn thấy ba Doãn đang sầu não ngồi uống rượu lại có hơi bất ngờ. Không phải giờ này ông ấy nên đi ngủ sao?

Mẹ Doãn ho nhẹ:

"Khụ khụ.."

Ba Doãn nghe tiếng cũng ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt của mẹ Doãn. Ba Doãn hơi lo sợ nói:

"Mình sao? Tôi có hơi khó ngủ nên mới uống một chút. Chỉ mới một chút thôi không có uống nhiều đâu."

Mẹ Doãn lườm ông hỏi nhỏ:

"Có ai 4 giờ sáng lại ngồi đây uống rượu như ông không? Nghĩa là tối giờ ông không ngủ một chút nào sao?"

Ba Doãn lắc đầu, đưa hai tay xoa nhẹ mi tâm:

"Không ngủ được, tôi cũng chỉ vừa mới xuống thôi. Tôi nghĩ bà cũng ngủ lâu rồi nên mới không muốn đánh thức bà dậy."

Nói đến đây ba Doãn như nhớ ra gì đó giật mình hỏi:

"Mật ngủ rồi sao? Sao bà còn không ngủ?"

Mẹ Doãn thở dài nói:

"Tôi cũng không ngủ được."

Ba mẹ Doãn cùng nhau thở dài, mẹ Doãn đi tới kéo ghế ngồi bên cạnh ba Doãn:

"Ông là đang có việc gì phiền lòng sao?"

Ba Doãn thở dài:

"Không có, chỉ là nhớ ra con gái chúng ta sắp phải đi nên có chút không ngủ được."

Mẹ Doãn bỗng nhiên phì cười nhẹ, đặt tay bà lên vai ông vỗ nhẹ:

"Không phải ông là người đầu tiên kêu tôi nên để cho con bé tự do một xíu sao? Bây giờ tôi đã đồng ý rồi mà sao ông cứ như đang hối hận như vậy hả?"

Ba Doãn ngại ngùng không nhìn thẳng vào bà mà chỉ nói:

"Bà thì làm sao mà hiểu được chứ, thôi đi ngủ đi bà dậy sớm như vậy làm gì?"

Mẹ Doãn nhìn bóng lưng ba Doãn đang mang ly rượu của mình đi rửa lại có chút buồn cười.

Ông ấy làm như con gái cưng của ông đi lấy chồng hay gì mà lại tự nhiên giờ này lại một mình ngồi đây uống rượu.

Bà lắc đầu thấp giọng nói:

"Con bé chỉ là mới đi du học, đi xa vòng tay của chúng ta để tự học cách trưởng thành thôi mà ông cứ làm như con bé đi lấy chồng không bằng. Sợ con gái ông sang nhà chồng bị ăn hiếp sao?"

Ba Doãn rửa ly xong, oán giận nhìn bà:

"Này này, bà trêu chọc tôi làm gì? Không phải bà cũng như tôi sao?"

Đấy thế là mới có 4 giờ mấy sáng ba mẹ Doãn đã bắt đầu cãi qua cãi lại khiến trời sáng lúc nào không hay.

...****************...

Doãn Ny vì lúc tối tâm sự với mẹ Doãn cũng gần cả đêm nên sáng nay dậy có chút trễ.

Lúc cô còn ngáy ngủ, mắt nhắm mắt mở lim dim đi ra khỏi cửa phòng đã nghe thấy tiếng ồn ào ở dưới phòng khách.



Cô nhíu mày, mặt bơ phờ như bị thiếu sức sống vò đầu bức tóc đi xuống lầu.

Khi đi đến giữa cầu thang, nhìn thấy được tất cả mọi người ở dưới phòng khách cô mới bất chợt tỉnh táo lại.

Cô mở to hai mắt nhìn xuống, ba mẹ Doãn và cả nhà dì cô cũng nhìn chằm chằm cô.

Dì thấy cô từ trên lầu đi xuống cũng cười tươi vẫy tay chào cô:

"Dậy rồi sao gái cưng, con mau lại đây ngồi chơi với mọi người nè. Nhà dì cũng mới tới thôi nên con đừng có ngại."

Cô ngượng ngùng cười hì hì rồi nhanh chóng xoay người chạy thục mạng về phòng của mình.

Cô xoay người khóa chặt cửa lại, chạy lại gương nhìn cái bản mặt mộc còn thua cả cái xác chết của cô thì lại cảm thấy mất mặt.

Sao cô lại có thể để cái bản mặt này đi ra ngoài gặp người khác như vậy chứ?

Cô đưa tay đánh lên đầu mình một cái thở dài, cô bực bội nhưng cũng đành phải nhanh tay đi lấy quần áo đi tắm.

Sau khi tắm rửa, skin care xong cô mới dám bước ra khỏi phòng của mình.

Cô đi xuống lầu, dì và mẹ cô đang ở trong bếp nấu cơm còn ba cô và dượng chắc hẳn đã đi ra vườn để đánh cờ.

Cô đang định đi xuống bếp lại nghe thấy bên ngoài có tiếng xe chạy vào. Cô đi ra ngoài cửa để xem thì ra đó là xe của em trai ba cô.

Nhưng mà hình như hôm nay cô không thấy bác của cô đâu mà chỉ thấy có vợ của chú và thằng em họ trời sinh mất dạy của cô.

thím của cô và Doãn Quân đi vào, cô lễ phép cúi đầu chào hỏi:

"Dạ, con chào thím."

Thím cô mỉm cười nhẹ nhàng đến ôm cô. Mẹ và dì cô ở trong bếp nghe tiếng cũng đi ra xem:

"Ủa em đến rồi sao? Chồng đâu sao để em với Doãn Quân về một mình vậy?"

Bác gái cũng chỉ lắc đầu nói:

"Anh ấy có chút việc nên chỉ có em và Quân Quân đến đây thôi."

Doãn Quân bây giờ cũng đã lớn hơn nhiều, nhận thức cũng đã thay đổi còn biết lễ phép chào mọi người:

"Con chào mọi người ạ."

Mẹ Doãn cười lớn đi tới vỗ vai Doãn Quân:

"Quân Quân bây giờ lớn quá nhỉ? Suýt chút nữa tới cả chị cũng không nhận ra.". truyện kiếm hiệp hay

Thím của cô chỉ biết ngại ngùng mỉm cười vuốt tóc của cô:

"Lớn thì lớn nhưng mà thằng nhóc này vẫn còn trẻ trâu lắm. Còn chị vẫn sướng hơn có một đứa con gái xinh đẹp như Mật nè."

Doãn Ny nhe răng cười đến tít mắt chỉ có Doãn Quân bị chính miệng mẹ mình chê lại xụ mặt xuống:

"Ai đời nào đi bốc phốt con mình như mẹ không vậy?"

Thím cô nhìn Doãn Quân hừ lạnh nhéo lỗ tai cậu ấy:

"Mẹ chưa xử con tội ngày hôm qua đâu nhé!! Khôn hồn thì câm cái miệng lại cho mẹ."

Mọi người nhìn thấy Doãn Quân bị nhéo lại cùng nhau cười lớn. Mẹ và dì cô kéo tay thím đi vào trong bếp.



Doãn Quân nhìn cô hỏi:

"Chị à, anh Sâm Sâm đâu rồi?"

Cô lườm cậu ấy:

"Em kiếm anh hai chị làm gì?"

Doãn Quân bĩu môi:

"Hôm trước em đi bar có vô tình gặp anh ấy, lâu rồi cũng không gặp nên muốn nói chuyện phiếm với anh ấy mà chị cũng cấm sao?"

Cô hừ lườm cậu ấy:

"Em đừng có mà dạy hư anh của chị, anh ấy làm gì mà biết đi bar. Có mắt em bị mù thì có đó!!!"

Doãn Quân bĩu môi, không muốn cùng cô tranh cãi nữa nên đi đến sô pha nằm dài lấy điện thoại ra chơi game.

Doãn Ny đi xuống bếp, thấy mẹ cùng dì và thím đang cùng nhau lặt rau. Thấy cô đi vào, mẹ của cô nói:

"Con xuống đây làm gì, mau lên trên phòng gọi anh hai dậy đi nào khi nãy ba con kêu xuống hỏi gì đó."

Cô chu mỏ, miễn cưỡng:

"Dạ."

Cô lết thân xác già nua của mình đi lên tầng 2, cô chửi thầm:

"Tầng một cũng nhiều phòng như vậy sao anh hai lại phải chọn cái tầng xa như này chứ. Đi cũng lâu mà xuống cũng lâu."

Cô đi đến trước cửa phòng của Doãn Sâm gõ cửa gọi to:

"ANH HAIIIIIIIIIII, DẬY ĐIIIIIIIII."

"BA GỌI ANH DẬY KÌAAAAAAA."

Cô gõ mạnh cửa thêm mấy lần nữa, đột nhiên cửa lại được mở ra.

Cô bị Doãn Sâm làm cho giật mình, vuốt ngực:

"Hai có thể nào ra dấu cho em biết là hai sắp mở cửa không thế? Tự khiến dang gõ thăng hai mở cửa cái hết hứng rồi á!!!!"

Doãn Sâm lấy tay đẩy đầu của cô:

"Sáng sớm ai kích thích dây thần kinh nhây của em sao? Ba kêu anh cái gì?"

Doãn Ny bĩu môi, hai tay khoanh trước ngực:

"Em không biết, em chỉ được mẹ kêu lên gọi anh hai xuống vì khi nãy ba gọi anh hai nhờ hai giúp cái gì á."

Doãn Sâm gật đầu như đã biết nói:

"Ừm, xuống trước đi."

...****************...

⇔《Truyện Gốc Nằm Tại Noveltoon Nên Mong Mọi Người Tôn Trọng Bản Quyền Và Tôn Trọng Tác Giả Mà Không Mang Truyện Qua App Khác Để Reup.》

⇔《Tim + Theo dõi + 1bong hoặc vote cho bọn tớ nhaaa. Tốc độ ra chương sẽ tùy vào mọi người tương tác nhiều hay ít á nên mọi người đừng xem chùa nha tụi tôi bị buồn á.》

⇔《 Cus & Juu Rất Cảm Ơn Mọi Người Đã Ủng Hộ. Mãi Yêu 》

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau