Ánh Trăng Vì Tôi Mà Đến

Chương 13

Trước Sau
Tâm trạng tốt lúc buổi trưa cũng không duy trì được bao lâu bởi vì buổi chiều đã có kết quả của đợt thi tuần lần trước. Đào Khê cầm tờ giấy thi tính tổng điểm. Vì đợt này thi không xếp hạng cho nên cậu cũng không biết bản thân đang đứng thứ mấy nhưng cậu biết mình còn kém Tất Thành Phi những 20 điểm. Tất Thành Phi là thanh niên đội sổ của lớp số 1, vậy chắc chắn cậu sắp bay khỏi lớp số 1 rồi. Điều này khiến Đào Khê sốc vô cùng. Cậu giấu bài thi của mình đi, không dám cho Lâm Khâm Hòa xem mặc dù anh chẳng có hứng thú gì với nó cả.

Buổi tối lúc quay về phòng ký túc còn gặp phải màn biểu diễn của tên dở người Từ Tử Kỳ nữa.

“Có kết quả rồi ạ… Không xếp hạng nhưng chắc chắn là đứng đầu lớp số 2… Con nghe ngóng rồi, điểm của con cao hơn tên Tất Thành Phi xếp bét lớp số 1 kia 5 điểm… Kỳ thi giữa kỳ tới chắc sẽ không vấn đề gì… Con đã nói rồi, đợt thi cuối kỳ trước chỉ là sơ xuất thôi, bố mẹ sốt ruột làm cái gì…”

@Tất Thành Phi, cậu dán điểm thi của mình lên bảng thông báo trường đấy à?

Phan Ngạn còn đang vẽ vời. Cậu chàng đảo mắt, nói với Đào Khê: “Đào Khê, cậu xem hộ mình xem có phải bức tranh này mình tô màu dày quá rồi không? Sao cứ có cảm giác nó còn dày hơn da mặt của một số người thế nhỉ?”

Đào Khê cảm thấy bản thân sắp sống không nổi ở cái phòng này nữa rồi, chẳng mấy chốc mà dở dở ương ương như mấy người này mất thôi.

Buổi trưa thứ hai, Đào Khê vẫn dùng tốc độ nhanh nhất nuốt gọn bữa trưa rồi chạy đến lớp. Trong phòng học vẫn chỉ có một mình cô bạn Hoàng Tình ngồi lặng lẽ. Đào Khê về chỗ ngồi. Cậu cẩn thận lôi từ trong tệp tài liệu vừa cắn răng mua ra tập đề mà Lâm Khâm Hòa chữa lại cho mình ngày hôm qua. Mỗi trang giấy đều vô cùng vuông vức không một nếp gấp. Cậu nghiêm túc xem lại những câu hỏi sai mặc cho trí nhớ của cậu rất tốt, những thứ đã được giảng qua sẽ không thể quên.

Năm phút, mười phút, hai mươi phút, ba mươi phút…

Đào Khê cầm đề thi của mình ra bắt đầu nghiên cứu. Từ phía cửa sau vang lên một tiếng động, cậu quay đầu lại nhìn, người vừa bước vào cửa lại không phải là người ấy.

Mãi cho tới hai phút trước khi vào tiết học buổi chiều, Đào Khê mới nhìn thấy Lâm Khâm Hòa bước vào từ cửa trước. Ánh mắt cậu bỗng chốc như sáng bừng lên nhưng rồi cậu lại nhận ra người đang đi phía sau anh là Dương Đa Lạc, một tay cậu ta cầm ly trà sữa mới uống được một nửa, tay kia ôm một quyển sách bổ trợ.

Đào Khê vội cúi đầu, cầm bút làm tiếp đề bài trước mặt. Cậu biết bản thân mình đang mơ mộng hão huyền nhưng cậu vẫn mong Lâm Khâm Hòa sẽ quay về lớp sớm như ngày hôm qua để hướng dẫn cậu làm bài tập.

Có đôi lúc, cũng giống như bây giờ, sự ác ý nằm sâu thẳm trong lòng cậu bỗng sinh sôi như điên dại. Nó lớn giọng gào thét trong trái tim cậu, rằng:

“Hãy phơi bày tất cả đi! Đoạt lại mọi thứ thuộc về mày! Những thứ này vốn dĩ phải là của mày!”

Nhưng cậu cũng biết, cậu có thể giành lại một gia cảnh ưu tú, giành lại sự quan tâm lo lắng của người thân, giành được cả xuất thân vốn phải thuộc về mình.

Nhưng cậu không thể giành được Lâm Khâm Hòa.

Cậu nào cướp được thứ tình cảm mà chỉ Lâm Khâm Hòa và Dương Đa Lạc lớn lên cùng nhau mới có. Suy cho cùng, bây giờ, đến cả giấc mơ cậu cũng phải trộm lấy từ Dương Đa Lạc. Nhưng trộm thì vẫn chỉ là trộm, nếm thử những thứ ấy mới biết chúng đắng cay đến nhường nào.

Cậu có thể không cần một xuất thân tốt. Bởi lẽ ngay từ khi bắt đầu đến bây giờ, cậu chỉ cần một Lâm Khâm Hòa mà thôi. Đúng vậy, Đào Khê chỉ muốn mỗi Lâm Khâm Hòa.

Cậu cũng không biết mình nên làm thế nào nhưng tiếng kêu gào từ trong trái tim càng ngày càng lớn, càng lúc càng dữ dội, vang vọng khắp núi non biển cả, cho dù cậu có ngậm chặt miệng không nói lời nào thì cũng chẳng thể nào giấu nổi trong ánh mắt.

Nên khi Lâm Khâm Hòa kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đào Khê như mọi khi, cậu cũng không dám làm bộ như vô tình mà liếc về người ta nữa. Cậu chỉ biết vùi đầu vào làm đề thi. Sau ngày hôm ấy, mỗi buổi trưa Đào Khê đều quay về lớp rất nhanh nhưng cậu sẽ không còn chờ mong người bên cạnh quay về sớm nữa. Vì thực tế vốn dĩ là vậy. 

Trong khoảng thời gian tự do hoạt động của tiết thể dục, Tất Thành Phi lại lôi kéo Đào Khê chơi bóng rổ. Cậu từ chối rồi ôm tập tài liệu tìm chỗ ngồi học. Mấy cái ghế dài trong khu vực nghỉ ngơi đều bị đám con gái chiếm cứ. Đào Khê bước tới quán trà sữa duy nhất trong của trường. Quán này không giống chút nào với tiệm trà sữa chỉ rộng 2-3 mét vuông với chất lượng vệ sinh vô cùng đáng lo ngại ở huyện Thanh Thủy. Quán này rất to, có hai tầng nhỏ, trang trí theo phong cách thiếu nữ.

Đào Khê nhớ tới cốc trà sữa và quyển sách bổ trợ trong tay Dương Đa Lạc ngày hôm nọ. Có lẽ Lâm Khâm Hòa dạy kèm cho cậu ta ở đây. Chắc chắn anh sẽ không thích kiểu phong cách quán như này đâu.

Đào Khê vô thức bước vào trong quán. Bên trong, ngay cả những bức tường cũng sơn toàn là màu hồng nhạt với xanh lam nhạt, trông giống như một quán cafe vậy. Trong quán có rất nhiều ghế được quây lại riêng tư, đám con gái thường chọn nơi này để ăn đồ ngọt với tán dóc. Chủ quán là một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, gương mặt hiền lành lại nhiệt tình. Cô nhìn thấy cậu bước vào liền mỉm cười.



Đào Khê hơi hối hận vì lỡ vào quán này bởi vì vừa liếc nhìn menu đặt trên quầy thu ngân của quán, cậu liền nhận ra giá đằng sau danh sách những cái tên trà sữa dài dằng dặc kia cũng phải lên đến hơn mấy chục tệ. Đào Khê chỉ có thể nở một nụ cười ngượng ngùng với chủ quán, quay người muốn rời đi. Nhưng ngay khi bước tới một khu ghế quây, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Không phải lúc trước cậu có thiện cảm với Đào Khê à? Thế mà người ta vốn có để ý gì tới cậu đâu.” Một cô gái khẽ cười nói.

Đào Khê nghĩ nghĩ, là học sinh đại diện môn Ngữ Văn vẫn thường hay đi cùng với Giang Hinh Vân, tên là Trương Mộng Đồng, cô nàng còn từng khen bài văn của cậu viết rất hay nữa.

“Ai thèm có cảm tình với cậu ta chứ?” Là giọng của Giang Hinh Vân vội vàng phủ nhận.

“Không phải cậu còn chuyền hạc giấy kêu cậu ấy ngồi cùng bàn với mình đó sao, giờ lại không thèm nhận mình thích người ta luôn.” Trương Mộng Đồng nói.

“Làm gì có! Mình… mình làm sao có thể thích một tên nhà quê như thế chứ?”

Có một bạn nữ bật cười, hình như là Trần Nhã Thuần, cô bé nói: “Đợt đấy mình còn không hiểu nổi nữa cơ, tiêu chuẩn của Giang Hinh Vân cao như thế làm sao mà có hứng thú với con trai vùng quê được. Phải biết là một khi đã xuất thân từ nông thôn thì cho dù có giỏi đến đâu thì cái tư duy cố hủ cũng không thể thay đổi được.”

“Đúng đấy, có đẹp trai đến mấy cũng không được, sau này chẳng khác gì kiểu trai phượng hoàng (*) điển hình cả. Hinh Vân, nếu như cậu muốn kết hôn với cậu ta, cậu ta lợi dụng sự giàu có của Giang gia xong thì sẽ ngoại tình cho coi.” Trương Mộng Đồng làm ra vẻ lão luyện nói.

(*) 凤凰男: chỉ loại đàn ông ở các thành phố hạng hai và ba, có tư tưởng lỗi thời xuất thân từ một gia đình có quan niệm tương đối bảo thủ, có chút tiền có chút thành tựu, chết cũng cần thể diện, cực kỳ sĩ diện, trọng nam khinh nữ, nghe bố mẹ răm rắp, là kiểu đàn ông nông thôn điển hình.

“Mấy cậu đi hơi xa rồi đấy!” Giang Hinh Vân hơi cáu.

“Có điều Đào Khê hơi lạ lùng nha. Theo lý mà nói, ở trường mình ấy, nếu như có bạn gái nào thích cậu ta thì người nào có tầm nhìn với dã tâm chắc chắn sẽ nắm chắc lấy cơ hội này, còn có thể chuyển mình luôn đó.” Trần Nhã Thuần nói.

“Nhỡ đâu người ta thích kiểu con gái lạnh lùng cao quý như Kim Tinh thì sao?” Trương Mộng Đồng cười nói.

“Đừng hòng chia rẽ mình với Tinh Tinh nha! Kim Tinh chỉ thích Lâm Khâm Hòa thôi.” Giang Hinh Vân giận dữ trách.

“Thế thì sao chứ, Lâm Khâm Hòa cũng đâu thích cậu ta.” Trần Nhã Thuần cười khẽ một tiếng, giọng điệu khinh thường.

“À há, biết cậu thích ai rồi nha.” Trương Mộng Đồng cười Trần Nhã Thuần.

Khi ấy, Đào Khê đứng ngay ở bức tường xốp màu hồng phía sau ghế quây nên nghe rõ mồn một. Cậu rũ mắt cười lạnh, không có ý định xen vào cuộc thảo luận của mấy cô gái này.

Lúc còn ở huyện Thanh Thuỷ, nếu gặp trường hợp như này thì cậu đều sẽ lao vào đánh nhau với đám con trai, đánh cho đến khi nào tên đấy tâm phục khẩu phục thì thôi, chứ từ trước tới nay, cậu chưa từng so đo với đám con gái. Cậu có thể làm gì cơ chứ, đánh thì không đánh được, chẳng nhẽ xông tới mắng cho người ta một trận? Cuối cùng chỉ có thể tự rước lấy nhục.

Đào Khê toan rời đi thì bỗng nghe thấy một giọng nữ cao vút cất lên: “Gia đình các cậu dạy con cái đi nói xấu sau lưng người khác à?”

“Ôi chao, hạng hai lớp ngàn năm im thin thít giờ muốn giương cờ công lý đó à? Sao nào, đây là quán nhà cậu nên bọn tôi không thể nói chuyện sao?” Trần Nhã Thuần cất giọng chanh chua.

“Bọn tôi đang ủng hộ cho việc làm ăn của mẹ cậu đó, cậu muốn đuổi khách đấy à?” Trương Mộng Đồng ung dung cười nói rồi uống một ngụm trà sữa.

Hoàng Tình lạnh lùng nhìn ba cô gái, mẹ cô đứng cách đó không xa vội nháy mắt ra hiệu. Cô không nói gì, quay người bước ra khỏi quán trà sữa. Lúc bước đến bức chỗ ghế quây liền đụng phải Đào Khê.

Cô sửng sốt, vô thức mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thấy Đào Khê giơ ngón trỏ làm động tác “Suỵt”.

Hai người im lặng bước ra khỏi quán. Đào Khê nhìn cô gái có sắc mặt nhợt nhạt cùng đuôi tóc đuôi ngựa buộc gọn gàng, cười nói: “Ban nãy cảm ơn cậu nhé, có điều sau này không cần phải vậy đâu, tránh cho mấy cậu ấy tẩy chay cậu.”



Cậu biết cảm giác bị cô lập, nó chẳng dễ chịu chút nào.

Hoàng Tình mặt không chút biểu cảm nói: “Thế này thì có gì đâu, không phải mình sớm đã bị tẩy chay rồi sao?”

Trong ấn tượng của Đào Khê, quả thực Hoàng Tình luôn cô độc một mình. Lúc cậu đang định chào tạm biệt để đi thì nghe thấy Hoàng Tình nói: “Đào Khê, cậu đừng nghe lời bọn họ nói, mình thấy cậu rất tốt.”

Đào Khể sửng sốt vì thành thật mà nói, kể từ khi chuyển đến, cậu đã nói chuyện với rất nhiều bạn cùng lớp nhưng hoàn toàn thân thiết với cô gái này. Dù nhận được chút lòng tốt, cậu vẫn đặc biệt biết ơn. 

Khi Đào Khê tính đi để tránh giáp mặt mấy cô gái kia cho đỡ xấu hổ, cậu nhìn thấy Lâm Khâm Hòa và Dương Đa Lạc đi đến, có lẽ là đi mua trà sữa cùng Dương Đa Lạc. Suy nghĩ một chút, Đào Khê vẫn cong mắt cười với Lâm Khâm Hòa. Nhưng Lâm Khâm Hòa lại chẳng nhìn cậu mà cứ thế đi thẳng. Thay vào đó, Dương Đa Lạc nhìn cậu cười rồi vẫy tay chào. Đào Khê giật mình, cảm thấy hiện tại, Lâm Khâm Hòa còn lạnh nhạt với mình hơn cả lúc mới vào. 

Sau đó Đào Khê chợt nhận ra, kể từ khi Lâm Khâm Hòa nói: “Tôi sẽ nghe” với cậu vào lúc sinh hoạt câu lạc bộ, sự thờ ơ ban đầu của anh đã biến mất. Mặc dù chẳng có biểu hiện nào khác và cũng chẳng hề bắt chuyện với cậu nhưng không đẩy cậu cách xa cả ngàn ki-lô-mét hay làm cậu không dám đến gần.

Nhưng vừa nãy, Lâm Khâm Hòa khiến Đào Khê có cảm giác bị chán ghét. Đúng, đó là sự chán ghét vô cùng.

Cuối cùng, cậu nhớ lúc Chu Cường bảo cậu ngồi chung với Lâm Khâm Hòa, anh dùng ánh mắt từ chối cậu. Khi ấy, đầu óc cậu trở nên mụ mẫm vì được làm bạn cùng bàn của Lâm Khâm Hòa nên không đọc được hàm ý trong đôi mắt kia. Ánh mắt đó rõ ràng có cùng một loại ghét bỏ khi Đào Khê nói với anh rằng có hoa hồng trong hộc bàn.

Đào Khê hít một hơi thật sâu, có lẽ điều hòa mở thấp quá nên tay hơi buốt. Cậu chạy vội đi sau khi tạm biệt Hoàng Tình.

*

Dương Đa Lạc đi vào trong quán, kinh ngạc nhìn Lâm Khâm Hòa: “Khâm Hòa ca, không phải trước kia cậu tuyệt đối không bước chân vào chỗ này sao? Sao hôm nay lại đến đây rồi?”

Khách của tiệm này hơn 90% là nữ nên nếu Dương Đa Lạc không yêu đồ ngọt như mạng sống thì cũng không tự nguyện bước vào quán trà sữa nữ tính như này. Mà đối với Lâm Khâm Hòa lại càng không. Anh chưa từng bước vào cửa quán nửa bước nên nếu có ý muốn cùng Lâm Khâm Hòa làm bài tập ở đây, anh thà ra sân thể dục đứng chơi còn hơn.

Quả nhiên, Lâm Khâm Hòa có chút khó chịu. Hương thơm ngọt ngào đến phát ngấy trong quán làm anh khó chịu. Anh chỉ đứng cách cửa không xa, không chịu bước vào. Lâm Khâm Hòa không trả lời Dương Đa Lạc, chỉ trầm giọng thúc giục: “Mua nhanh rồi đi.”

Có vài cô gái đang uống trà sữa nhìn anh như phát hiện chân trời mới, vừa ngắm trộm Lâm Khâm Hòa, vừa cúi đầu kề tai thì thầm.

Dương Đa Lạc thấy tâm trạng của Lâm Khâm Hòa đột ngột xuống dốc. Dù Lâm Khâm Hòa luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng và vô cảm nhưng là bạn thân chí cốt mười sáu năm, cậu ta đủ nhận ra tâm tình của anh đang như thế nào. Cậu thức thời không một lời đi thẳng đến quầy pha chế.

Lâm Khâm Hòa đứng tại chỗ, giơ cổ tay xem đồng hồ. Vừa rồi hai người kia đứng nói chuyện bên ngoài tốn kha khá thời gian. Anh toan đi thì gặp Giang Hinh Vân, Trương Mộng Đồng và Trần Nhã Thuần. Ba cô nàng thấy Lâm Khâm Hòa nên có chút kinh ngạc. Trương Mộng Đồng lén chọc eo Trần Nhã Thuần. Trần Nhã Thuần đứng lại, ngẩng đầu nhìn anh rồi nở một nụ cười. Khi ấy, hai cái má lúm đồng tiền sẽ hiện ra. Đó cũng là lúc cô thấy bản thân xinh đẹp nhất.

Trần Nhã Thuần vốn chẳng trông chờ Lâm Khâm Hòa đáp lại. Khi anh nhìn cô, vui mừng chưa thỏa thì lại vội đi. Lâm Khâm Hòa chỉ liếc cô một cái rồi xoay người đi xa. Ngoại trừ vẻ thờ ơ như thường lệ thì sâu thẳm trong đôi mắt ánh lên vẻ ghét bỏ rõ ràng. Cô không biết mình đã động chạm gì đến anh nhưng hiển nhiên, cô đã bị người này ghét rồi.

*

Đào Khê cầm sách tìm được ghế đá rồi ngồi tự học. Một hồi lâu, chả chữ nào vào đầu mà chỉ nghĩ đến đôi mắt của Lâm Khâm Hòa. Mắt anh cực kì đẹp, trong ánh dương, con ngươi sẽ đổ màu hổ phách. Và khi nhìn một người khá lâu, vì cao hơn, đôi lông mi dài và dày chỉ rũ xuống một nửa, thi thoảng khẽ run rẩy tựa đuôi loài chim Én. Ánh mắt lạnh lùng và xa cách ấy luôn khiến ai nhìn vào có ảo giác đang bị quan sát một cách nghiêm túc.

Đào Khê đã từng được đôi mắt này chăm chú nhìn tại thời điểm sinh hoạt câu lạc bộ – lúc cậu nài nỉ Lâm Khâm Hòa giúp cậu được ở lại lớp số 1. Có lẽ thứ ảo giác đó đã tiếp thêm sức mạnh cho cậu. 

Đào Khê không biết tại sao Lâm Khâm Hòa ghét cậu nhưng cậu chẳng hề vì chuyện đó mà nản lòng. Cậu tự nhủ rằng tương lai còn dài và bản thân vẫn còn một năm để cố gắng. Đào Khê không biết phải cố như nào để gần gũi hơn với Lâm Khâm Hòa, nhưng cậu có thể trụ được ở lớp số 1 như lời anh nói. Để trở thành bạn của Lâm Khâm Hòa, cậu cần phải lọt vào top 50. Bỗng nhiên, Đào Kha lại tràn đầy nhiệt huyết.

Vào ban đêm, cậu dành nhiều thời gian rúc trong chăn bông cùng đèn pin rồi lúc học xong lại mồ hôi đầy đầu. Mặc dù che rất kín nhưng Từ Tử Kỳ vẫn ẩm ương nói ánh sáng làm giảm chất lượng giấc ngủ của cậu ta. Vì sợ Từ Tử Kỳ báo cáo lên quản lý ký túc xá, cậu lấy túi nilon bọc đèn pin lại nên chỉ có chút ánh sáng yếu ớt thoát ra. Hậu quả của việc đó là mỗi khi học xong, hai mắt cậu đều sưng lên một tẹo

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau