Chương 40
Lúc Đào Khê với Lâm Khâm Hòa đang dính lấy nhau đi về lớp số 1 thì tiếng chuông báo tiết học đầu tiên của giờ tự học tối vang lên. Hai người về chỗ với sắc mặt không khác gì ngày thường, quả nhiên bị Tất Thành Phi nhào đến thân thiết hỏi thăm. Tất Thành Phi cẩn thận quan sát gương mặt của Đào Khê, phát hiện ra cậu không những không tức giận hay khổ sở như lúc cuộc họp phụ huynh kết thúc nữa mà ngược lại trông còn có vẻ hơi vui? Rồi cậu ta lại lặng lẽ nhìn về phía Lâm Khâm Hòa ngồi cạnh. Học thần vẫn mang cái bản mặt lạnh lẽo như vậy nhưng sao cứ thấy là lạ thế nào ấy. Lúc thấy Đào Khê hỏi La Trưng Âm hai câu xong quay người đi mất thì cậu ta liền vội vàng nhắn tin cho Lâm Khâm Hòa, còn tưởng rằng hai người xảy ra mâu thuẫn gì cơ.
“Hai người hòa giải xong xuôi rồi à?” Tất Thành Phi che miệng nhỏ giọng hỏi Đào Khê.
Đào Khê cảm thấy bộ não của Tất Thành Phi là một thứ gì đó rất kỳ diệu. Cậu cười một tiếng, nói đùa: “Đúng vậy đó, vừa nãy bọn mình ra ngoài oánh nhau một trận mà không phân thắng bại cho nên làm hòa rồi.”
Lâm Khâm Hòa quay đầu nhìn Đào Khê, ánh mắt không rõ đang mang ý gì. Không hiểu vì sao mà Đào Khê lại có cảm giác rằng Lâm Khâm Hòa đang nhìn về phía đôi môi của mình. Cậu vô thức liếm môi, không kìm được mà nhớ lại nụ hôn ban nãy ở phòng âm nhạc, đôi gò má cùng cánh môi bỗng chốc đỏ ửng lên. Lúc này cậu mới chậm chạp ý thức được rằng chẳng hiểu khi ấy đầu óc cậu mơ màng thế nào mà lại để người ta hôn nhiều lần thế nhỉ? Nhất định là lỗi của Lâm Khâm Hòa rồi.
Đương nhiên Tất Thành Phi không tin lời của Đào Khê, bởi hai người họ làm gì có dấu vết nào là vừa đánh nhau đâu. Nhưng cậu ra vô tình phát hiện ra đôi môi của Đào Khê hơi sưng lên liền nở nụ cười bỉ ổi.
“Chẳng lẽ hai cậu đánh nhau bằng miệng à?”
“… Xéo đi!”
Đào Khê đẩy Tất Thành Phi về chỗ. Sau đó cậu nghe thấy tiếng cười nhẹ của Lâm Khâm Hòa liền quay đầu trừng mắt nhìn tên đầu sỏ. Tất Thành Phi biết điều không mở miệng nữa, cúi đầu nhắn tin với Đào Khê: “Hai cậu không có chuyện gì là tốt rồi. Lúc đấy mình nhắn tin cho học thần, cậu ấy vừa về tới trường đã đi tìm cậu luôn đó. Xem ra cậu ấy vẫn rất quan tâm tới cậu.”
Đào Khê nhìn dòng tin nhắn của Tất Thành Phi trên màn hình điện thoại, trong đầu bỗng có một tia sáng lóe qua, nhớ lại chuyện gì đó đã bị bản thân lãng quên. Ngón tay cậu mau chóng đánh chữ: “Cậu có nick WeChat của Lâm Khâm Hòa à?”
Tất Thành Phi: “Đương nhiên là có chứ. Bọn mình quen nhau từ hồi cấp hai tới giờ mà, đến cha mẹ còn biết nhau thì thôi, có nick WeChat thì khó gì đâu.”
Đào Khê gõ tiếp: “Bình thường cậu ấy có đăng gì lên vòng bạn bè không?”
Tất Thành Phi: “Không phải là cậu cũng có WeChat của cậu ấy sao? Mà từ trước tới nay mình chưa từng thấy cậu ấy đăng gì luôn.”
Nói xong còn đưa cho Đào Khê xem vòng bạn bè của Lâm Khâm Hòa. Đào Khê nhấn vào trang cá nhân của anh xem, quả thực trống không. Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, người ấy vẫn mang một vẻ mặt bình tĩnh đọc sách. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Đào Khê, anh nghiêng mặt nhìn cậu, trong mắt hiện lên dấu hỏi chấm: “?”
Đào Khê cũng không để ý, cúi đầu mở vòng bạn bè của Lâm Khâm Hòa ra, đếm từng tin một thì nhận ra rằng, bắt đầu từ bộ ảnh phong cảnh lúc đi Nhật Bản nghỉ lễ rất lâu trước kia, bao gồm cả bức ảnh cá Koi trước kỳ thi giữa kỳ thì anh đăng tổng cộng hai mươi tám tin. Tin nào cũng là ảnh, không ghi thêm một chữ nào. Hai tuần trước khi Lâm Khâm Hòa còn đang đi tập huấn, mỗi ngày Đào Khê đều thấy anh đăng một đến hai tin lên vòng bạn bè. Cuộc sống qua ống kính của Lâm Khâm Hòa đã phần nào xoa dịu đi nỗi bất an trong lòng cậu.
Đào Khê thở dài một hơi, chẳng thể nói rõ được cảm xúc trong lòng mình bây giờ là gì. Cậu lôi từ trong cặp mình ra tập tranh mà mình tốn đến gần một tháng mới vẽ xong. Vốn dĩ cậu định ngày mai tỏ tình với Lâm Khâm Hòa thì đưa cho anh, có điều bây giờ là lúc thích hợp nhất.
“Đây là những bức tranh em hứa sẽ tặng cho anh.” Đào Khê đặt tập tranh lên bàn của Lâm Khâm Hòa rồi nói với anh.
Lâm Khâm Hòa nhìn tập tranh trước mặt, trong mắt khó nén khỏi sự kinh ngạc. Anh tưởng rằng Đào Khê chỉ vẽ cho anh một bức tranh thôi, không ngờ rằng lại là cả một tập. Bìa của tập tranh ấy rất giản dị. Trên tờ giấy gân là một bầu trời đêm xanh thẫm, chỉ có một vầng trăng nhỏ màu vàng rực nằm tỏa sáng bên góc trái, tựa như một đồng tiền vàng chìm dưới đáy hồ sâu thăm thẳm.
Anh mở tập tranh ra, nghiêm túc nhìn từng bức. Bức tranh nào cũng có hình mặt trăng, từ pha trăng Sóc tới Vọng (*), nguyên một vòng tròn chu kỳ khuyết-tròn ba mươi ngày. Mà phòng cảnh mỗi bức đều khác nhau, bức thì vẽ giữa núi cao khe suối, bức lại mang khung cảnh sông lớn cuồn cuộn nước, còn có cả bức về ánh đèn neon nơi phố thị nữa,…Tất cả đều là ánh trăng họa cùng phong cảnh các nơi trên thế giới.
(*) Pha Trăng (có 8 pha): là sự xuất hiện của phần bề mặt Mặt trăng được chiếu sáng bởi Mặt trời, thay đổi tuần hoàn khi Mặt trăng quay xung quanh Trái đất, bắt đầu từ Sóc (Trăng mới) và kết thúc ở Trăng tối (không thấy Trăng). Vọng ở đây là Trăng tròn/trăng rằm.
Ngón tay của Lâm Khâm Hòa dừng lại ở một trong những bức tranh trong đó. Bức tranh ấy họa một vầng trăng lưỡi liềm vào ngày 22 đến 23. Dưới ánh trăng ấy là phong cảnh đường phố Tokyo, giống tấm ảnh anh đăng lên vòng bạn bè về kỳ nghỉ lễ ở Nhật bản với La Trưng Âm và Dương Đa Lạc khi anh mới mười một tuổi. Chỉ khác là bầu trời ở bức tranh này đã chuyển từ hoàng hôn sang đêm tối, ánh đèn neon trên đường phố cùng tỏa sáng với ánh trăng. Khi ấy, ở lớp có rất nhiều bạn học đều đi du lịch nghỉ ngơi, chỉ có một người ở lại trong ký túc xá trường.
Đào Khê ngồi cạnh giải thích: “Có rất nhiều cảnh em vẽ theo ảnh trên mạng tại em chưa từng tới mấy nơi đó. Vì vậy nên có thể sẽ không giống với thực tế lắm đâu.”
Mười mấy năm qua, cậu luôn bị mắc kẹt ở một nơi được xem là chốn thần tiên. Nếu không gặp được Lâm Khâm Hòa, có lẽ cậu sẽ phí hoài cả cuộc đời này của mình ở vùng núi này, hoặc có lẽ là một xó xỉnh nào đó. Đào Khê nhìn sườn mặt Lâm Khâm Hòa, nở một nụ cười nhạt. Lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Tất Ngạo Tuyết cầm theo chiếc laptop của mình bước vào, cả lớp vang lên tiếng reo hò sôi nổi. Đào Khê nhìn thấy Lâm Khâm Hòa nói một câu gì đó nhưng vì tiếng ồn ào mà cậu không thể nghe rõ.
“Anh nói gì cơ?” Đào Khê cất cao giọng hỏi.
Đèn phòng học bỗng chốc bị ai đó tắt đi, mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mờ tối. Có người đang hoan hô rằng tiết tự học tối nay được xem phim, có người lại lớn tiếng thúc giục: “Sao vẫn chưa chiếu phim thế? Ông có làm được không đấy hả Tất Thành Phi?”
Trước mắt Đào Khê là một khoảng tối, bàn tay bị ai đó nắm lấy kéo tới bên cạnh, va vào lồng ngực của Lâm Khâm Hòa. Giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt, cậu nghe thấy Lâm Khâm Hòa thấp giọng nói bên tai mình:
“Sau này anh sẽ đưa em đi tới thật nhiều nơi.” Đi ngắm nhìn vầng trăng sáng trên khắp thế giới này.
Trong bóng tối, Đào Khê vươn ánh mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, khóe miệng lộ ra ý cười. Cậu nhìn xung quanh rồi bỗng tiến đến thật gần Lâm Khâm Hòa, định vụng trộm hôn lên gương mặt anh một cái, thế nào lại nhìn chẳng rõ, cộng thêm không khống chế được lực mà đụng ngay phải cái trán của Lâm Khâm Hòa, hình như còn va vào thái dương của anh nữa.
“…”
“…”
Đào Khê bưng trán rụt người lại, xấu hổ không dám hé mặt ra nữa. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cậu bỗng chốc siết chặt lại. Đào Khê chột dạ liếc nhìn Lâm Khâm Hòa. Rõ ràng là chẳng nhìn thấy gì đâu, nhưng dường như cậu lại cảm nhận được sự bất mãn cực kỳ của người này. Ngón tay cậu khẽ gãi nhẹ lòng bàn tay của Lâm Khâm Hòa, mặt tỏ vẻ hối lỗi, trong nháy mắt anh bỗng buông tay ra. Tất Ngạo Tuyết mở một bộ phim hành động với âm thanh gốc không kèm phụ đề, các hiệu ứng kỹ xảo tuyệt vời cùng âm thanh lớn khiến các cô cậu học trò đều chăm chú theo dõi.
Đào Khê xem phim không tập trung, cậu hơi xấu hổ vì hành động tập kích ban nãy của mình bị thất bại. Cậu lặng lẽ nhìn Lâm Khâm Hòa phía bên cạnh. Anh tựa lưng vào ghế nhàn nhã xem phim, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình ánh lên trong con người, tựa như anh cũng đang rất nghiêm túc xem vậy. Đào Khê ép bản thân mình phải chăm chú xem bộ phim kia, vừa xem vừa nghe lời thoại gốc để luyện tập kỹ năng nghe.
Tình tiết phim tiến vào giai đoạn cao trào. Nhân vật phản diện cùng nhân vật chính diện đang chiến đấu ác liệt trong một đường hầm tối tăm. Cả lớp học chìm trong bóng tối cùng hiệu ứng âm thanh ồn ào. Đào Khê đang xem say sưa thì bỗng một bàn tay giữ chặt lấy gáy rồi ôm lấy cậu vào lòng, ngay sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán cậu, là nơi vừa va phải Lâm Khâm Hòa.
“Học được chưa?”
Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lâm Khâm Hòa. Trong bóng tối, cậu cảm nhận được tiếng tim đập của mình còn dữ dội hơn cả tiếng đấu súng trong bộ phim điện ảnh kia nữa. Cậu muốn lén đáp trả lại nhưng hình ảnh trong phim bỗng trở nên sáng hơn, vì vậy chỉ đành hậm hực từ bỏ.
Lúc bộ phim kết thúc thì tiết học cũng tan. Đào Khê nhận ra rằng cả nửa sau của bộ phim kia cậu chẳng xem được tí nào, trong đầu chỉ có những tiếng súng hỗn loạn vang lên cùng trái tim đang chộn rộn trong lồng ngực. Đèn trong lớp được bật lên, học sinh trong lớp mau chóng đeo balo chạy khỏi lớp. Đào Khê nhìn thấy Lâm Khâm Hòa lôi từ trong ngăn bàn ra một tập liệu dày rồi đặt lên bàn cậu.
“Đây là tài liệu về một vài trường đại học ở Mỹ phù hợp với em, còn cả tài liệu giảng dạy TOEFL nữa.” Lâm Khâm Hòa hơi ngừng lại một chút, nhìn Đào Khê rồi nói tiếp, “Bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ thì hoàn toàn vẫn còn kịp.”
Đào Khê kinh ngạc nhìn tập tài liệu đầy đủ trước mặt, lúc này cậu mới hiểu rằng, hóa ra Lâm Khâm Hòa đã nghiêm túc thực hiện lời hứa vào đại học cùng cậu, cũng đã lên kế hoạch cho tương lai của hai người từ lâu. Vậy mà cậu lại tức giận với nhanh như thế, lại còn mắng anh nữa.
Đào Khê ngước mắt tha thiết nhìn Lâm Khâm Hòa, nắm lấy cổ tay áo anh lắc lắc, im lặng thể hiện rằng “Em sai rồi.”
Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê đang nắm lấy cổ tay áo mình, nhét bàn tay đó vào trong túi áo khoác của mình: “Tiễn anh tới cổng trường nhé.”
Đào Khê gật đầu cái rụp.
Trong bóng đêm đen, hai người men theo con đường Hương Chương (*) bước đến cổng trường, giống như đêm trước khi Lâm Khâm Hòa đi tập huấn, có điều bầu không khí lúc này dường như đã có chút thay đổi, ánh mắt vô tình chạm vào nhau chẳng cần lúng túng rời đi nữa.
(*) Hương Chương: hương thơm cây nhãn.
Đào Khê đi sát bên Lâm Khâm Hòa, nghiêm túc nghe anh giới thiệu về kỳ thi TOEFL.
“Khẩu ngữ của em kém lắm, liệu có phải cái này khó rèn lắm không?”
Khả năng nói tiếng anh của giáo viên tại huyện Thanh Thủy cũng rất khó nghe. Ba kỹ năng Nghe-Đọc-Viết đều có thể cải thiện nhờ luyện tập nhiều nhưng khẩu ngữ thì không như thế.
“Không khó. Có anh ở đây rồi.” Lâm Khâm Hòa nói.
Đào Khê nở nụ cười. Cậu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Khâm Hòa trên màn hình giảng dạy trực tiếp. Khi ấy Tất Ngạo Tuyết yêu cầu anh diễn thuyết bằng Tiếng Anh, tuy cậu nghe nhiều chỗ không hiểu lắm nhưng cũng biết rằng kỹ năng nói của Lâm Khâm Hòa rất tiêu chuẩn và tự nhiên. Lúc ấy, dù thế nào cậu cũng không nghĩ tới chuyện sau này Lâm Khâm Hòa lại dạy cậu khẩu ngữ.
“Vậy từ giờ em sẽ nói chuyện với anh bằng Tiếng Anh!” Đào Khê siết nắm đấm trước mặt Lâm Khâm Hòa, đôi mắt sáng long lanh. Bỗng nhiên trong lòng cậu trở nên tràn đầy tự tin về việc luyện khẩu ngữ của mình.
“… Được.”
Kết quả là sự im lặng bao trùm cả hai. Đào Khê viết sẵn một bản nháp trong đầu, vừa nghĩ xem mình muốn nói gì rồi vừa dịch lại nhưng nghẹn cả nửa ngày cũng không cất lên lời, cảm thấy nói ra cứ kỳ quặc sao sao ấy. Cuối cùng hai người cũng tới cổng trường, Đào Khê thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với Lâm Khâm Hòa, cười nói:
“Goodbye. See you tomorrow!”
“…”
*
Sau khi quay về ký túc xá, Đào Khê tắm rửa rồi đặt tập tài liệu về trường học cùng sách giảng dạy TOEFL mà Lâm Khâm Hòa đưa cho lên bàn, ngồi xuống nghiêm túc nghiên cứu các trường đại học trong tư liệu. Cậu lấy điện thoại tra thử, các trường đại học này đều xếp hạng rất cao, phần lớn là các trường nghệ thuật nổi tiếng tiếng trên thế giới nhưng mạng trong nước không thể tra cứu rõ về thủ tục apply cũng như quy định về học bổng, mà trang web chính thức của các trường lại không công bố.
Đào Khê nghĩ nghĩ rồi quyết định hỏi người học về chuyên ngành Mỹ thuật – Phan Ngạn.
“Mình cũng không rõ lắm. Dù sao thì ông nội cũng bắt mình phải thi vào Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa hoặc Viện Mỹ thuật Trung Ương, không cho mình đi du học đâu.” Phan Ngạn nói rồi lại gặng hỏi lý do Đào Khê bỗng muốn học Mỹ thuật ở nước ngoài.
“Mình định sau này vẫn sẽ tiếp tục theo ngành họa, chủ yếu là tranh sơn dầu. Các trường ở nước ngoài có vẻ tốt hơn một chút.” Đào Khê nói.
Lúc Đào Khê nhìn thấy bức tranh của Phương Tuệ tại phòng triển lãm và lúc Lâm Khâm Hòa nói anh muốn tới xem triển lãm tranh của cậu thì cậu đã quyết định rồi. Đó là món quà mà mẹ để lại cho cậu, cũng là một món quà không bị người ta đoạt lấy mất, chính là thiên phú vẽ tranh.
Phan Ngạn gật đầu nói: “Cũng không sai, nếu học tranh sơn dầu thì học ở nước ngoài vẫn tốt hơn. Ông nội mình chỉ muốn mình học Quốc họa (*) thôi nên thấy không cần thiết phải đi đâu xa học cả.”
(*) Quốc họa: tranh Trung Quốc.
Từ Tử Kỳ ngồi đối diện làm đề thi bỗng giở giọng kỳ quái nói: “Một gia đình bình thường thì làm gì nuôi nổi ai học trường Mỹ thuật ở nước ngoài chứ. Mỹ thuật đúng cái môn là vừa đốt tiền vừa vô dụng.”
Phan Ngạn xù lông lên chiến đấu ác liệt với Từ Tử Kỳ. Đào Khê cũng chẳng để ý tới. Cậu nhìn tập tài liệu trước mặt, suy nghĩ hồi lâu rồi bỗng nhớ tới một người. Ở cuộc triển lãm công ích lần trước cậu có làm quen với một thành viên của Hiệp hội tranh của người trẻ, là một cô gái học Học viện Mỹ thuật tên Đinh Nhã Nam. Lúc ấy hai người nhiệt tình add WeChat của nhau, qua cuộc trò chuyện lần trước cậu biết được rằng cô ấy đang có dự định tới Mỹ để đào tạo chuyên sâu.
Đào Khê mở danh bạ WeChat, lướt tìm cái tên mới kết bạn nhưng chưa nói chuyện lần nào, suy xét từ ngữ một hồi, sau khi chắc chắn rằng bản thân đã đủ lễ phép mà lại không đường đột quá thì mới nhấn gửi. Không ngờ rằng Đinh Nhã Nam trả lời rất nhanh, vô cùng nhiệt tình giải đáp thắc mắc của cậu.
Đinh Nhã Nam: “Những trường học danh tiếng em nói tới quả thực có thể xin học bổng, cũng có học bổng toàn phần giá trị cực lớn, có điều cực kỳ khó xin. Số lượng học sinh trong nước có thể xin được học bổng toàn phần không nhiều đâu.”
Đào Khê đọc tin nhắn, cũng không bất ngờ lắm, cậu biết Lâm Khâm Hòa nói rằng: “Nhất định có thể xin được” có lẽ chỉ muốn khích lệ mình thôi. Nhưng cậu sẵn sàng dốc toàn lực cố gắng vì cơ hội vô cùng khó khăn này. Cậu bỗng nhận ra rằng, quỹ đạo của cuộc đời mình đã thay đổi rồi. Cậu chưa từng nghĩ tới việc bản thân có thể học tập tại Nhất Trung Văn Hoa, chưa bao giờ nghĩ rằng mục tiêu của mình sẽ là Thanh Hoa Bắc Đại, càng không nghĩ tới cuối cùng mình lại muốn xin vào một trường đại học danh giá ở nước ngoài. Dường như cậu đang bước từng bước tới một thế giới mà trước đây bản thân cứ ngỡ là giấc mộng hão huyền.
Đinh Nhã Nam gửi tới cho cậu rất nhiều tư liệu cũng những đường link.
Đinh Nhã Nam: “Nếu như em muốn ứng tuyển thì không thể thiếu một bộ sưu tập các tác phẩm xuất sắc được. Kể từ hôm nay, em phải góp nhặt lại các tác phẩm của mình, tham gia nhiều các cuộc thi cùng triển lãm tranh có tiếng, quen biết các tiền bối đi trước trong giới hội họa, tranh thủ giành được thư giới thiệu của bọn họ. Chị vẫn khuyên em nên tham gia vào Hiệp hội của bọn chị, ở đó có rất nhiều họa sĩ trẻ đang du học tại các trường danh tiếng ở nước ngoài, chắc chắn bọn họ biết nhiều hơn chị.”
Đào Khê nghiêm túc nói lời cảm ơn, lưu tài liệu và những đường link đó lại, sau đó xin Đinh Nhã Nam mẫu đơn đăng ký tham gia Hiệp hội tranh của người trẻ, nghiêm túc điền rồi gửi vào mail của hội. Cậu ghi lại những những vấn đề trọng tâm mà Đinh Nhã Nam nói vào sổ, định bụng cuối tuần này tới chỗ Kiều Hạc Niên học vẽ thì thử hỏi ý kiến ông cụ xem sao.
Lúc làm xong mọi việc thì đèn cũng tắt. Đào Khê bò lên giường chui vào trong chiếc chăn mềm mại rồi mở WeChat ra. Cậu muốn gửi lời chúc Lâm Khâm Hòa ngủ ngon, nhưng bỗng phát hiện anh đổi ảnh đại diện rồi. Từ bức ảnh trống trơn nay thay bằng bìa tập tranh mà cậu vẽ tặng anh. Hình ảnh vầng trăng vàng óng trên bầu trời đêm xanh thẳm. Khóe miệng Đào Khê khẽ cong lên. Cậu nhìn ảnh đại diện của mình, đó là bức tranh màu nước vẽ một ngôi sao màu xanh lam.
Cậu gõ chữ lên khung cuộc trò chuyện: “Good night, Mr. Moon.”
Moon: “Good night.
“Hai người hòa giải xong xuôi rồi à?” Tất Thành Phi che miệng nhỏ giọng hỏi Đào Khê.
Đào Khê cảm thấy bộ não của Tất Thành Phi là một thứ gì đó rất kỳ diệu. Cậu cười một tiếng, nói đùa: “Đúng vậy đó, vừa nãy bọn mình ra ngoài oánh nhau một trận mà không phân thắng bại cho nên làm hòa rồi.”
Lâm Khâm Hòa quay đầu nhìn Đào Khê, ánh mắt không rõ đang mang ý gì. Không hiểu vì sao mà Đào Khê lại có cảm giác rằng Lâm Khâm Hòa đang nhìn về phía đôi môi của mình. Cậu vô thức liếm môi, không kìm được mà nhớ lại nụ hôn ban nãy ở phòng âm nhạc, đôi gò má cùng cánh môi bỗng chốc đỏ ửng lên. Lúc này cậu mới chậm chạp ý thức được rằng chẳng hiểu khi ấy đầu óc cậu mơ màng thế nào mà lại để người ta hôn nhiều lần thế nhỉ? Nhất định là lỗi của Lâm Khâm Hòa rồi.
Đương nhiên Tất Thành Phi không tin lời của Đào Khê, bởi hai người họ làm gì có dấu vết nào là vừa đánh nhau đâu. Nhưng cậu ra vô tình phát hiện ra đôi môi của Đào Khê hơi sưng lên liền nở nụ cười bỉ ổi.
“Chẳng lẽ hai cậu đánh nhau bằng miệng à?”
“… Xéo đi!”
Đào Khê đẩy Tất Thành Phi về chỗ. Sau đó cậu nghe thấy tiếng cười nhẹ của Lâm Khâm Hòa liền quay đầu trừng mắt nhìn tên đầu sỏ. Tất Thành Phi biết điều không mở miệng nữa, cúi đầu nhắn tin với Đào Khê: “Hai cậu không có chuyện gì là tốt rồi. Lúc đấy mình nhắn tin cho học thần, cậu ấy vừa về tới trường đã đi tìm cậu luôn đó. Xem ra cậu ấy vẫn rất quan tâm tới cậu.”
Đào Khê nhìn dòng tin nhắn của Tất Thành Phi trên màn hình điện thoại, trong đầu bỗng có một tia sáng lóe qua, nhớ lại chuyện gì đó đã bị bản thân lãng quên. Ngón tay cậu mau chóng đánh chữ: “Cậu có nick WeChat của Lâm Khâm Hòa à?”
Tất Thành Phi: “Đương nhiên là có chứ. Bọn mình quen nhau từ hồi cấp hai tới giờ mà, đến cha mẹ còn biết nhau thì thôi, có nick WeChat thì khó gì đâu.”
Đào Khê gõ tiếp: “Bình thường cậu ấy có đăng gì lên vòng bạn bè không?”
Tất Thành Phi: “Không phải là cậu cũng có WeChat của cậu ấy sao? Mà từ trước tới nay mình chưa từng thấy cậu ấy đăng gì luôn.”
Nói xong còn đưa cho Đào Khê xem vòng bạn bè của Lâm Khâm Hòa. Đào Khê nhấn vào trang cá nhân của anh xem, quả thực trống không. Cậu ngẩng đầu nhìn Lâm Khâm Hòa, người ấy vẫn mang một vẻ mặt bình tĩnh đọc sách. Dường như cảm nhận được ánh mắt của Đào Khê, anh nghiêng mặt nhìn cậu, trong mắt hiện lên dấu hỏi chấm: “?”
Đào Khê cũng không để ý, cúi đầu mở vòng bạn bè của Lâm Khâm Hòa ra, đếm từng tin một thì nhận ra rằng, bắt đầu từ bộ ảnh phong cảnh lúc đi Nhật Bản nghỉ lễ rất lâu trước kia, bao gồm cả bức ảnh cá Koi trước kỳ thi giữa kỳ thì anh đăng tổng cộng hai mươi tám tin. Tin nào cũng là ảnh, không ghi thêm một chữ nào. Hai tuần trước khi Lâm Khâm Hòa còn đang đi tập huấn, mỗi ngày Đào Khê đều thấy anh đăng một đến hai tin lên vòng bạn bè. Cuộc sống qua ống kính của Lâm Khâm Hòa đã phần nào xoa dịu đi nỗi bất an trong lòng cậu.
Đào Khê thở dài một hơi, chẳng thể nói rõ được cảm xúc trong lòng mình bây giờ là gì. Cậu lôi từ trong cặp mình ra tập tranh mà mình tốn đến gần một tháng mới vẽ xong. Vốn dĩ cậu định ngày mai tỏ tình với Lâm Khâm Hòa thì đưa cho anh, có điều bây giờ là lúc thích hợp nhất.
“Đây là những bức tranh em hứa sẽ tặng cho anh.” Đào Khê đặt tập tranh lên bàn của Lâm Khâm Hòa rồi nói với anh.
Lâm Khâm Hòa nhìn tập tranh trước mặt, trong mắt khó nén khỏi sự kinh ngạc. Anh tưởng rằng Đào Khê chỉ vẽ cho anh một bức tranh thôi, không ngờ rằng lại là cả một tập. Bìa của tập tranh ấy rất giản dị. Trên tờ giấy gân là một bầu trời đêm xanh thẫm, chỉ có một vầng trăng nhỏ màu vàng rực nằm tỏa sáng bên góc trái, tựa như một đồng tiền vàng chìm dưới đáy hồ sâu thăm thẳm.
Anh mở tập tranh ra, nghiêm túc nhìn từng bức. Bức tranh nào cũng có hình mặt trăng, từ pha trăng Sóc tới Vọng (*), nguyên một vòng tròn chu kỳ khuyết-tròn ba mươi ngày. Mà phòng cảnh mỗi bức đều khác nhau, bức thì vẽ giữa núi cao khe suối, bức lại mang khung cảnh sông lớn cuồn cuộn nước, còn có cả bức về ánh đèn neon nơi phố thị nữa,…Tất cả đều là ánh trăng họa cùng phong cảnh các nơi trên thế giới.
(*) Pha Trăng (có 8 pha): là sự xuất hiện của phần bề mặt Mặt trăng được chiếu sáng bởi Mặt trời, thay đổi tuần hoàn khi Mặt trăng quay xung quanh Trái đất, bắt đầu từ Sóc (Trăng mới) và kết thúc ở Trăng tối (không thấy Trăng). Vọng ở đây là Trăng tròn/trăng rằm.
Ngón tay của Lâm Khâm Hòa dừng lại ở một trong những bức tranh trong đó. Bức tranh ấy họa một vầng trăng lưỡi liềm vào ngày 22 đến 23. Dưới ánh trăng ấy là phong cảnh đường phố Tokyo, giống tấm ảnh anh đăng lên vòng bạn bè về kỳ nghỉ lễ ở Nhật bản với La Trưng Âm và Dương Đa Lạc khi anh mới mười một tuổi. Chỉ khác là bầu trời ở bức tranh này đã chuyển từ hoàng hôn sang đêm tối, ánh đèn neon trên đường phố cùng tỏa sáng với ánh trăng. Khi ấy, ở lớp có rất nhiều bạn học đều đi du lịch nghỉ ngơi, chỉ có một người ở lại trong ký túc xá trường.
Đào Khê ngồi cạnh giải thích: “Có rất nhiều cảnh em vẽ theo ảnh trên mạng tại em chưa từng tới mấy nơi đó. Vì vậy nên có thể sẽ không giống với thực tế lắm đâu.”
Mười mấy năm qua, cậu luôn bị mắc kẹt ở một nơi được xem là chốn thần tiên. Nếu không gặp được Lâm Khâm Hòa, có lẽ cậu sẽ phí hoài cả cuộc đời này của mình ở vùng núi này, hoặc có lẽ là một xó xỉnh nào đó. Đào Khê nhìn sườn mặt Lâm Khâm Hòa, nở một nụ cười nhạt. Lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, Tất Ngạo Tuyết cầm theo chiếc laptop của mình bước vào, cả lớp vang lên tiếng reo hò sôi nổi. Đào Khê nhìn thấy Lâm Khâm Hòa nói một câu gì đó nhưng vì tiếng ồn ào mà cậu không thể nghe rõ.
“Anh nói gì cơ?” Đào Khê cất cao giọng hỏi.
Đèn phòng học bỗng chốc bị ai đó tắt đi, mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên mờ tối. Có người đang hoan hô rằng tiết tự học tối nay được xem phim, có người lại lớn tiếng thúc giục: “Sao vẫn chưa chiếu phim thế? Ông có làm được không đấy hả Tất Thành Phi?”
Trước mắt Đào Khê là một khoảng tối, bàn tay bị ai đó nắm lấy kéo tới bên cạnh, va vào lồng ngực của Lâm Khâm Hòa. Giữa những tiếng ồn ào náo nhiệt, cậu nghe thấy Lâm Khâm Hòa thấp giọng nói bên tai mình:
“Sau này anh sẽ đưa em đi tới thật nhiều nơi.” Đi ngắm nhìn vầng trăng sáng trên khắp thế giới này.
Trong bóng tối, Đào Khê vươn ánh mắt nhìn Lâm Khâm Hòa, khóe miệng lộ ra ý cười. Cậu nhìn xung quanh rồi bỗng tiến đến thật gần Lâm Khâm Hòa, định vụng trộm hôn lên gương mặt anh một cái, thế nào lại nhìn chẳng rõ, cộng thêm không khống chế được lực mà đụng ngay phải cái trán của Lâm Khâm Hòa, hình như còn va vào thái dương của anh nữa.
“…”
“…”
Đào Khê bưng trán rụt người lại, xấu hổ không dám hé mặt ra nữa. Nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cậu bỗng chốc siết chặt lại. Đào Khê chột dạ liếc nhìn Lâm Khâm Hòa. Rõ ràng là chẳng nhìn thấy gì đâu, nhưng dường như cậu lại cảm nhận được sự bất mãn cực kỳ của người này. Ngón tay cậu khẽ gãi nhẹ lòng bàn tay của Lâm Khâm Hòa, mặt tỏ vẻ hối lỗi, trong nháy mắt anh bỗng buông tay ra. Tất Ngạo Tuyết mở một bộ phim hành động với âm thanh gốc không kèm phụ đề, các hiệu ứng kỹ xảo tuyệt vời cùng âm thanh lớn khiến các cô cậu học trò đều chăm chú theo dõi.
Đào Khê xem phim không tập trung, cậu hơi xấu hổ vì hành động tập kích ban nãy của mình bị thất bại. Cậu lặng lẽ nhìn Lâm Khâm Hòa phía bên cạnh. Anh tựa lưng vào ghế nhàn nhã xem phim, chỉ có ánh sáng yếu ớt phát ra từ màn hình ánh lên trong con người, tựa như anh cũng đang rất nghiêm túc xem vậy. Đào Khê ép bản thân mình phải chăm chú xem bộ phim kia, vừa xem vừa nghe lời thoại gốc để luyện tập kỹ năng nghe.
Tình tiết phim tiến vào giai đoạn cao trào. Nhân vật phản diện cùng nhân vật chính diện đang chiến đấu ác liệt trong một đường hầm tối tăm. Cả lớp học chìm trong bóng tối cùng hiệu ứng âm thanh ồn ào. Đào Khê đang xem say sưa thì bỗng một bàn tay giữ chặt lấy gáy rồi ôm lấy cậu vào lòng, ngay sau đó, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên trán cậu, là nơi vừa va phải Lâm Khâm Hòa.
“Học được chưa?”
Cậu nghe thấy giọng nói trầm thấp của Lâm Khâm Hòa. Trong bóng tối, cậu cảm nhận được tiếng tim đập của mình còn dữ dội hơn cả tiếng đấu súng trong bộ phim điện ảnh kia nữa. Cậu muốn lén đáp trả lại nhưng hình ảnh trong phim bỗng trở nên sáng hơn, vì vậy chỉ đành hậm hực từ bỏ.
Lúc bộ phim kết thúc thì tiết học cũng tan. Đào Khê nhận ra rằng cả nửa sau của bộ phim kia cậu chẳng xem được tí nào, trong đầu chỉ có những tiếng súng hỗn loạn vang lên cùng trái tim đang chộn rộn trong lồng ngực. Đèn trong lớp được bật lên, học sinh trong lớp mau chóng đeo balo chạy khỏi lớp. Đào Khê nhìn thấy Lâm Khâm Hòa lôi từ trong ngăn bàn ra một tập liệu dày rồi đặt lên bàn cậu.
“Đây là tài liệu về một vài trường đại học ở Mỹ phù hợp với em, còn cả tài liệu giảng dạy TOEFL nữa.” Lâm Khâm Hòa hơi ngừng lại một chút, nhìn Đào Khê rồi nói tiếp, “Bắt đầu chuẩn bị từ bây giờ thì hoàn toàn vẫn còn kịp.”
Đào Khê kinh ngạc nhìn tập tài liệu đầy đủ trước mặt, lúc này cậu mới hiểu rằng, hóa ra Lâm Khâm Hòa đã nghiêm túc thực hiện lời hứa vào đại học cùng cậu, cũng đã lên kế hoạch cho tương lai của hai người từ lâu. Vậy mà cậu lại tức giận với nhanh như thế, lại còn mắng anh nữa.
Đào Khê ngước mắt tha thiết nhìn Lâm Khâm Hòa, nắm lấy cổ tay áo anh lắc lắc, im lặng thể hiện rằng “Em sai rồi.”
Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê đang nắm lấy cổ tay áo mình, nhét bàn tay đó vào trong túi áo khoác của mình: “Tiễn anh tới cổng trường nhé.”
Đào Khê gật đầu cái rụp.
Trong bóng đêm đen, hai người men theo con đường Hương Chương (*) bước đến cổng trường, giống như đêm trước khi Lâm Khâm Hòa đi tập huấn, có điều bầu không khí lúc này dường như đã có chút thay đổi, ánh mắt vô tình chạm vào nhau chẳng cần lúng túng rời đi nữa.
(*) Hương Chương: hương thơm cây nhãn.
Đào Khê đi sát bên Lâm Khâm Hòa, nghiêm túc nghe anh giới thiệu về kỳ thi TOEFL.
“Khẩu ngữ của em kém lắm, liệu có phải cái này khó rèn lắm không?”
Khả năng nói tiếng anh của giáo viên tại huyện Thanh Thủy cũng rất khó nghe. Ba kỹ năng Nghe-Đọc-Viết đều có thể cải thiện nhờ luyện tập nhiều nhưng khẩu ngữ thì không như thế.
“Không khó. Có anh ở đây rồi.” Lâm Khâm Hòa nói.
Đào Khê nở nụ cười. Cậu nhớ tới lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Khâm Hòa trên màn hình giảng dạy trực tiếp. Khi ấy Tất Ngạo Tuyết yêu cầu anh diễn thuyết bằng Tiếng Anh, tuy cậu nghe nhiều chỗ không hiểu lắm nhưng cũng biết rằng kỹ năng nói của Lâm Khâm Hòa rất tiêu chuẩn và tự nhiên. Lúc ấy, dù thế nào cậu cũng không nghĩ tới chuyện sau này Lâm Khâm Hòa lại dạy cậu khẩu ngữ.
“Vậy từ giờ em sẽ nói chuyện với anh bằng Tiếng Anh!” Đào Khê siết nắm đấm trước mặt Lâm Khâm Hòa, đôi mắt sáng long lanh. Bỗng nhiên trong lòng cậu trở nên tràn đầy tự tin về việc luyện khẩu ngữ của mình.
“… Được.”
Kết quả là sự im lặng bao trùm cả hai. Đào Khê viết sẵn một bản nháp trong đầu, vừa nghĩ xem mình muốn nói gì rồi vừa dịch lại nhưng nghẹn cả nửa ngày cũng không cất lên lời, cảm thấy nói ra cứ kỳ quặc sao sao ấy. Cuối cùng hai người cũng tới cổng trường, Đào Khê thở phào nhẹ nhõm, vẫy tay với Lâm Khâm Hòa, cười nói:
“Goodbye. See you tomorrow!”
“…”
*
Sau khi quay về ký túc xá, Đào Khê tắm rửa rồi đặt tập tài liệu về trường học cùng sách giảng dạy TOEFL mà Lâm Khâm Hòa đưa cho lên bàn, ngồi xuống nghiêm túc nghiên cứu các trường đại học trong tư liệu. Cậu lấy điện thoại tra thử, các trường đại học này đều xếp hạng rất cao, phần lớn là các trường nghệ thuật nổi tiếng tiếng trên thế giới nhưng mạng trong nước không thể tra cứu rõ về thủ tục apply cũng như quy định về học bổng, mà trang web chính thức của các trường lại không công bố.
Đào Khê nghĩ nghĩ rồi quyết định hỏi người học về chuyên ngành Mỹ thuật – Phan Ngạn.
“Mình cũng không rõ lắm. Dù sao thì ông nội cũng bắt mình phải thi vào Học viện Mỹ thuật Thanh Hoa hoặc Viện Mỹ thuật Trung Ương, không cho mình đi du học đâu.” Phan Ngạn nói rồi lại gặng hỏi lý do Đào Khê bỗng muốn học Mỹ thuật ở nước ngoài.
“Mình định sau này vẫn sẽ tiếp tục theo ngành họa, chủ yếu là tranh sơn dầu. Các trường ở nước ngoài có vẻ tốt hơn một chút.” Đào Khê nói.
Lúc Đào Khê nhìn thấy bức tranh của Phương Tuệ tại phòng triển lãm và lúc Lâm Khâm Hòa nói anh muốn tới xem triển lãm tranh của cậu thì cậu đã quyết định rồi. Đó là món quà mà mẹ để lại cho cậu, cũng là một món quà không bị người ta đoạt lấy mất, chính là thiên phú vẽ tranh.
Phan Ngạn gật đầu nói: “Cũng không sai, nếu học tranh sơn dầu thì học ở nước ngoài vẫn tốt hơn. Ông nội mình chỉ muốn mình học Quốc họa (*) thôi nên thấy không cần thiết phải đi đâu xa học cả.”
(*) Quốc họa: tranh Trung Quốc.
Từ Tử Kỳ ngồi đối diện làm đề thi bỗng giở giọng kỳ quái nói: “Một gia đình bình thường thì làm gì nuôi nổi ai học trường Mỹ thuật ở nước ngoài chứ. Mỹ thuật đúng cái môn là vừa đốt tiền vừa vô dụng.”
Phan Ngạn xù lông lên chiến đấu ác liệt với Từ Tử Kỳ. Đào Khê cũng chẳng để ý tới. Cậu nhìn tập tài liệu trước mặt, suy nghĩ hồi lâu rồi bỗng nhớ tới một người. Ở cuộc triển lãm công ích lần trước cậu có làm quen với một thành viên của Hiệp hội tranh của người trẻ, là một cô gái học Học viện Mỹ thuật tên Đinh Nhã Nam. Lúc ấy hai người nhiệt tình add WeChat của nhau, qua cuộc trò chuyện lần trước cậu biết được rằng cô ấy đang có dự định tới Mỹ để đào tạo chuyên sâu.
Đào Khê mở danh bạ WeChat, lướt tìm cái tên mới kết bạn nhưng chưa nói chuyện lần nào, suy xét từ ngữ một hồi, sau khi chắc chắn rằng bản thân đã đủ lễ phép mà lại không đường đột quá thì mới nhấn gửi. Không ngờ rằng Đinh Nhã Nam trả lời rất nhanh, vô cùng nhiệt tình giải đáp thắc mắc của cậu.
Đinh Nhã Nam: “Những trường học danh tiếng em nói tới quả thực có thể xin học bổng, cũng có học bổng toàn phần giá trị cực lớn, có điều cực kỳ khó xin. Số lượng học sinh trong nước có thể xin được học bổng toàn phần không nhiều đâu.”
Đào Khê đọc tin nhắn, cũng không bất ngờ lắm, cậu biết Lâm Khâm Hòa nói rằng: “Nhất định có thể xin được” có lẽ chỉ muốn khích lệ mình thôi. Nhưng cậu sẵn sàng dốc toàn lực cố gắng vì cơ hội vô cùng khó khăn này. Cậu bỗng nhận ra rằng, quỹ đạo của cuộc đời mình đã thay đổi rồi. Cậu chưa từng nghĩ tới việc bản thân có thể học tập tại Nhất Trung Văn Hoa, chưa bao giờ nghĩ rằng mục tiêu của mình sẽ là Thanh Hoa Bắc Đại, càng không nghĩ tới cuối cùng mình lại muốn xin vào một trường đại học danh giá ở nước ngoài. Dường như cậu đang bước từng bước tới một thế giới mà trước đây bản thân cứ ngỡ là giấc mộng hão huyền.
Đinh Nhã Nam gửi tới cho cậu rất nhiều tư liệu cũng những đường link.
Đinh Nhã Nam: “Nếu như em muốn ứng tuyển thì không thể thiếu một bộ sưu tập các tác phẩm xuất sắc được. Kể từ hôm nay, em phải góp nhặt lại các tác phẩm của mình, tham gia nhiều các cuộc thi cùng triển lãm tranh có tiếng, quen biết các tiền bối đi trước trong giới hội họa, tranh thủ giành được thư giới thiệu của bọn họ. Chị vẫn khuyên em nên tham gia vào Hiệp hội của bọn chị, ở đó có rất nhiều họa sĩ trẻ đang du học tại các trường danh tiếng ở nước ngoài, chắc chắn bọn họ biết nhiều hơn chị.”
Đào Khê nghiêm túc nói lời cảm ơn, lưu tài liệu và những đường link đó lại, sau đó xin Đinh Nhã Nam mẫu đơn đăng ký tham gia Hiệp hội tranh của người trẻ, nghiêm túc điền rồi gửi vào mail của hội. Cậu ghi lại những những vấn đề trọng tâm mà Đinh Nhã Nam nói vào sổ, định bụng cuối tuần này tới chỗ Kiều Hạc Niên học vẽ thì thử hỏi ý kiến ông cụ xem sao.
Lúc làm xong mọi việc thì đèn cũng tắt. Đào Khê bò lên giường chui vào trong chiếc chăn mềm mại rồi mở WeChat ra. Cậu muốn gửi lời chúc Lâm Khâm Hòa ngủ ngon, nhưng bỗng phát hiện anh đổi ảnh đại diện rồi. Từ bức ảnh trống trơn nay thay bằng bìa tập tranh mà cậu vẽ tặng anh. Hình ảnh vầng trăng vàng óng trên bầu trời đêm xanh thẳm. Khóe miệng Đào Khê khẽ cong lên. Cậu nhìn ảnh đại diện của mình, đó là bức tranh màu nước vẽ một ngôi sao màu xanh lam.
Cậu gõ chữ lên khung cuộc trò chuyện: “Good night, Mr. Moon.”
Moon: “Good night.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất