Chương 7: Anh cũng bằng lòng
Edit: Chanh + Beta: Dii
***
Sáng sớm, Du Tâm Kiều tỉnh lại, nhìn quanh gian phòng xa lạ rồi nản lòng thở dài một hơi.
Lại qua một đêm mà vẫn chẳng nhớ ra được gì.
Cậu chậm chạp rời giường, thay quần áo, vệ sinh cá nhân, rồi lại thu dọn giường chiếu, mở cửa sổ, để cơn gió ấm áp sớm đầu xuân thổi vào trong phòng, lề mề chán chê mới ra khỏi phòng.
Quả nhiên Từ Ngạn Hoàn không ở nhà, dưới bình hoa trên bàn ở phòng ăn có kẹp một tờ giấy, trên đó viết—— Bữa sáng trong lò vi sóng, sữa bò hâm nóng lại rồi uống.
Nét chữ cứng cáp, là chữ của Từ Ngạn Hoàn, đương nhiên Du Tâm Kiều nhận ra.
Cậu đi vào bếp, mở lò vi sóng, bên trong là một chiếc sandwich vẫn còn ấm. Du Tâm Kiều lấy ra ăn, vừa nhai vừa suy nghĩ sandwich này được làm thủ công hay mua từ bên ngoài về.
Bữa cơm tối qua do Từ Ngạn Hoàn nấu. Du Tâm Kiều nhớ lại hương vị của ba món cơm nhà kia, thầm hỏi sao anh ấy biết mình không ăn cay nhỉ, lẽ nào mình từng nói với anh ấy?
Nghi vấn quá nhiều, Du Tâm Kiều quyết định giải quyết từng cái.
Ăn sáng xong, cậu trở về phòng ngủ, bắt đầu điều tra. Đêm qua cậu ngủ một mình ở căn phòng này, Từ Ngạn Hoàn ngủ phòng sát vách, từ diện tích lớn nhỏ và bộ chăn gối có thể thấy, nơi cậu nằm là phòng ngủ chính.
Ở tủ đầu giường trong phòng có để bịt mắt và tinh dầu hỗ trợ giấc ngủ, trên bàn đặt đèn đốt sáp, sáp thơm mang mùi hoa oải hương mà Du Tâm Kiều thích. Tủ đầu giường bên còn lại thì trống không, bên này chắc không có người ngủ.
Đưa ra kết luận hai người không ngủ chung một giường, Du Tâm Kiều vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện kết hôn đã khiến cậu hoảng hồn lắm rồi, nếu như có thể, cậu hi vọng mỗi một phát hiện mới tiếp theo đây đều không quá giới hạn, ít nhất cho cậu chút thời gian bình tĩnh.
Phòng để quần áo cũng không có gì đặc biệt, nhìn số đo, bên trong gần như đều là quần áo của mình Du Tâm Kiều. Trong số đó u phục chính trang chiếm một nửa, còn lại là quần áo thoải mái và quần áo mặc nhà với đủ màu sắc kiểu dáng khác nhau.
Du Tâm Kiều lấy một chiếc áo khoác lưới xuyên thấu ra nhìn thử. Cậu đỏ mặt, đồng thời có thêm nhận thức mới đối với Du Tâm Kiều 24 tuổi.
Du Tâm Kiều không định bước vào căn phòng bên cạnh. Từ Ngạn Hoàn trong trí nhớ của cậu có ý thức lãnh địa rất mạnh, trước giờ không cho người khác đụng vào đồ của mình, phản cảm khi thấy ai đó tự ý bước vào khu vực cá nhân.
Vậy thì chỉ còn lại phòng sách.
Du Tâm Kiều nhoáng cái biến thành một nhà thám hiểm, mang tâm trạng vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ với những điều chưa biết. Cậu rón rén chuyển động chốt nắm, mở cửa đi vào, trông thấy bàn đọc sách và giấy tờ tài liệu để trên đó. Lúc nhìn sang phía bên kia, cậu không khỏi sửng sốt.
Ở vị trí gần cửa sổ đón nắng tốt nhất, là một chiếc piano Upright.
Giống như có người thường xuyên lau chùi, trên thân đàn sơn màu đen bóng không hề dính lấy một hạt bụi, mở nắp đàn lên, tiện tay ấn vài phím, âm thanh rất chuẩn, chứng minh nó được bảo dưỡng rất tốt.
Nếu vậy… rốt cuộc đây là phòng đọc sách hay phòng tập đàn?
Hay đủ cả hai công năng?
Nhưng mà phòng đọc sách cần sự yên tĩnh, đàn piano hoàn toàn có thể sắp xếp ở bên ngoài phòng khách.
Du Tâm Kiều nhìn về phía bàn, trên đó chất đầy sách pháp luật và tài liệu vụ án, hiển nhiên là lãnh địa cá nhân của Từ Ngạn Hoàn, có khi tối qua anh còn ngồi làm việc ở đây.
Chẳng lẽ căn nhà này thật sự do cậu mua, Từ Ngạn Hoàn bị tình thế ép buộc, không thể không đồng ý chuyện piano vào phòng đọc sách?
Du Tâm Kiều vừa suy nghĩ vừa thuận tay lật nhạc phổ đặt trên đàn, trong lúc vô tình phát hiện ra một thứ bị đè ở dưới cùng.
Là sổ đỏ, bìa ngoài màu đỏ sậm, nhìn rất vui mắt. Bên trong ghi chép chi tiết vị trí căn nhà, diện tích và tên họ chủ sở hữu—— Từ Ngạn Hoàn, Du Tâm Kiều.
Biên lai thanh toán lần đầu và thỏa thuận cho vay ngân hàng kẹp bên trong thì chỉ có mỗi tên của Từ Ngạn Hoàn, kỳ hạn 30 năm, mỗi tháng trả góp hơn 30 nghìn, khiến một người quen ăn xài phung phí như Du Tâm Kiều cũng phải hết hồn.
Lật sang khác, một tờ giấy viết đầy tiếng Anh rơi ra, Marriage Certificate, giấy chứng nhận kết hôn.
Cấp ở California – Mỹ, tên trên đó giống như trong sổ đỏ.
Đến cả thời gian cấp cũng không khác mấy, ngày 23 tháng 11 năm ngoái, một ngày sau sinh nhật của Du Tâm Kiều.
Cậu càng nóng lòng muốn dùng điện thoại thu được nhiều tin tức hơn.
Nhưng liên tiếp nhập sai mật khẩu khiến điện thoại của cậu bị khóa máy, nếu như lần này sai nữa, chưa biết chừng thiết bị này sẽ tự động báo cảnh sát.
Du Tâm Kiều theo chủ nghĩa vô thần giờ lại chắp hai tay, niệm một tiếng “Amen”, cầu Bồ Tát phù hộ, sau đó cầm di động lên, ấn sáng màn hình.
Sinh nhật của bản thân, sinh nhật ba mẹ, thậm chí sinh nhật Từ Ngạn Hoàn cậu cũng thử rồi, đều không đúng. Vậy thì có lẽ là một ngày kỷ niệm nào đó?
Trong đầu hiện lên bốn chữ số mới lạ, Du Tâm Kiều hít một hơi thật sâu, ngón cái run rẩy ấn xuống.
…
Mở được rồi.
Không phải ngày nhận cúp, cũng không phải ngày tốt nghiệp.
Là 1123, ngày kỷ niệm kết hôn.
Trải qua muôn vàn khó khăn cũng lấy lại quyền kiểm soát điện thoại, còn chưa kịp mở ra xem đã có một cuộc gọi tới.
Điện thoại kết nối, Lương Dịch bên kia rất vui sướng: “Ông tìm được mật khẩu rồi? Trí nhớ khôi phục rồi hả?”
Du Tâm Kiều: “Mật khẩu mở rồi. Trí nhớ thì không.”
“Từ từ thôi, không cần vội.” Lương Dịch nói: “Tôi gọi điện là để báo cho ông, tháng này cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tôi đã đàm phán hoãn với bên dàn nhạc giao hưởng thủ đô giúp ông rồi, thời gian cho buổi biểu diễn mới thì chờ ông khỏe lại rồi quyết định.”
“Bên kia không có ý kiến gì à?”
“Không có, dù sao cũng là do yếu tố ngoài tầm kiểm soát mà ra, mọi người đều có thể thông cảm. Với cả họ có plan B, ông không xuất hiện vẫn biểu diễn được bình thường.”
Du Tâm Kiều yên tâm: “Vậy thì tốt.”
Nhắc đến chuyện tai nạn, Lương Dịch cho hay, trên đoạn đường cậu gặp tai nạn hôm qua ở phía Bắc thành phố, camera giám sát quay lại được thời điểm đấy cậu lái xe ra từ một khu tập thể. Du Tâm Kiều sửng sốt: “Khu tập thể Bách Hoa Lâm? Tôi chưa nghe qua bao giờ.”
“Chỗ ấy gần xưởng dệt, ông không có ấn tượng gì à?”
“Không có… hoàn toàn không có.”
“Biết đâu là đi gặp bạn? Lát nữa ông mở lịch sử tin nhắn ra xem, có khi lại tìm được đáp án.”
Lương Dịch hi vọng Du Tâm Kiều sớm khôi phục trí nhớ, bèn bảo cậu chia sẻ một vài phát hiện trong nhà, biết đâu y có thể giải đáp, đẩy nhanh thời gian hồi phục.
Du Tâm Kiều suy nghĩ: “Đàn piano ở đây là của tôi hả?”
“Tất nhiên, được ông mua sau khi về nước, ông kết hôn với Từ Ngạn Hoàn thì lại chuyển nó vào nhà mới của hai người.”
“Thế trước khi ở đây, ý tôi là trước lúc kết hôn với Từ Ngạn Hoàn, tôi sống chỗ nào?”
“Sống ở nhà ông, cũng chính là nhà ba mẹ ông đấy.”
Xem ra mối quan hệ với ba mẹ đúng là có hòa hoãn phần nào, chí ít không tệ như năm đó.
Còn một vài chuyện, Du Tâm Kiều không biết có nên hỏi hay không: “À thì… ông có biết căn nhà tôi đang ở bây giờ, là do Từ Ngạn Hoàn mua không?”
Lương Dịch giật mình: “Không phải cậu ta vừa tốt nghiệp hả? Lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”
Đây cũng là điều Du Tâm Kiều muốn biết. Cho dù Từ Ngạn Hoàn có thể kiếm tiền, làm thêm thật nhiều công việc, thì cũng không theo kịp tốc độ tăng trưởng giá nhà đất ở thủ đô.
Anh lấy đâu ra tiền mua nhà? Tại sao cứ phải mua nhà vào lúc này? Chẳng lẽ cũng giống như chuyện kết hôn, đều là do cậu ép?
Du Tâm Kiều 24 tuổi có hơi ngang ngược quá rồi đấy, ép người ta kết hôn với mình, ở nhà của người ta, chiếm đoạt phòng ngủ thì thôi đi, lại còn đặt piano vào phòng đọc sách của người ta nữa.
…
Đều là suy đoán. Một người mất trí nhớ với một người ngoài cuộc thì chẳng thảo luận ra thông tin gì có ích.
Du Tâm Kiều đổi trọng tâm câu chuyện: “Tôi có một người bạn, cậu ấy đặt ngày kỷ niệm kết hôn làm mật khẩu điện thoại, việc này chứng minh điều gì?”
Đầu bên kia yên lặng mấy giây, Lương Dịch dùng giọng điệu chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Còn chứng minh cái gì? Tất nhiên là ông vẫn còn yêu cậu ta chứ sao!”
Du Tâm Kiều: “…”
Nói cứ như tôi yêu anh ấy giống hồi trước vậy.
Tranh thủ ký ức hồi 17, 18 tuổi còn mới, Du Tâm Kiều cẩn thận nhớ lại, xác nhận bản thân chưa từng nói một câu yêu anh, ngay cả lúc theo đuổi cũng mang vài phần giận dỗi với mẹ.
Trong mắt nghệ sĩ âm nhạc từ trước tới nay, tình yêu là một cơn gió, là một vị thuốc, là một khúc trăng sáng lăn tăn sóng gợn. Mà thời gian tạm dừng vào năm Du Tâm Kiều 18 tuổi, vết thương chưa lành, bên tai chỉ nghe được âm thanh ánh trăng vỡ vụn.
Vậy thì không thể coi là yêu nhỉ.
Hiển nhiên, điểm cuối của tình yêu có thể là hôn nhân, nhưng hôn nhân không nhất thiết phải có tình yêu.
Du Tâm Kiều định ra ngoài ăn cơm trưa, làm một người “xuyên không” về sáu năm trước, cậu muốn nhân đó tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh.
Cậu tiện tay mở tủ chọn một bộ quần áo, áo khoác work jacket, hoodie màu sáng kết hợp với quần túi hộp, đứng đối diện gương ngắm nghía một chốc, đúng là trai đẹp mơn mởn tuổi xuân.
Trong lúc cậu thay quần áo, chủ nhân còn lại của căn nhà đã trở về.
Vào nhà không nhìn thấy ai trong phòng ăn, Từ Ngạn Hoàn đổi dép đi về phía phòng ngủ chính. Cửa phòng khép hờ, lọt vào mắt là tấm lưng trần của Du Tâm Kiều.
Xương bả vai hơi gồ lên nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt thoáng nhìn xuống, hai hõm venus ẩn dưới mép quần co lại như có cảm ứng, khiến cho những đường nét còn lại cũng theo đó mà lay động.
Nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới, Du Tâm Kiều nhạy bén quay đầu, sau đó nhanh chóng mặc hoodie lên người.
Cổ áo thấy hơi hẹp, cúi xuống nhìn, thì ra là mặc ngược.
Du Tâm Kiều phiền muộn cởi áo trên người xuống. Mặt cậu nóng bừng lên, đang định nói “đừng nhìn nữa”, xoay người lại phát hiện Từ Ngạn Hoàn đã không còn đứng ở cửa phòng, chẳng biết đi mất từ lúc nào.
Thay xong quần áo, trước khi ra ngoài, Du Tâm Kiều tốn một lúc để tìm chìa khóa mới nhớ ra khóa cửa không cần chìa, dùng vân tay là có thể mở được.
Từ Ngạn Hoàn theo sau cậu cùng ra ngoài, đi vào thang máy.
Bên trong thang máy có lắp một tấm gương ngay chính diện, Du Tâm Kiều nhìn thấy bản thân đã cao đến tai Từ Ngạn Hoàn.
Tựa như thấy được bằng chứng của sáu năm đã qua, ít nhất hiện giờ cúi đầu, cậu không đụng phải ngực Từ Ngạn Hoàn mà là cổ anh.
Tới tầng một, Từ Ngạn Hoàn mới hỏi: “Đi đâu vậy?”
Du Tâm Kiều nói: “Ăn cơm.”
Trước khi Du Tâm Kiều bước khỏi thang máy, Từ Ngạn Hoàn vươn tay ngăn cậu lại, tiện đà ấn xuống tầng hầm.
Khoảng cách khá gần, chỉ cần cử động thì tay hai người sẽ thoáng chạm vào nhau, Du Tâm Kiều mất tự nhiên nhúc nhích cánh tay, cọ mu bàn tay lên lớp vải quần áo.
Cậu không dám nhìn tấm gương kia, chỉ nghe Từ Ngạn Hoàn nói: “Anh đưa em đi.”
Đến khi xe chạy trên đường, Du Tâm Kiều mới nhớ ra mình vẫn chưa nói muốn ăn cơm ở đâu.
Xe đỗ gần một tòa nhà văn phòng. Sau khi xuống xe, hai người lần lượt đi vào quán cơm ở tầng một, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
Ban nãy nhìn từ xa, Du Tâm Kiều đã cảm thấy biển hiệu của quán này rất quen mắt, giống như không cần Từ Ngạn Hoàn chỉ đường, cậu đã biết điểm đến là chỗ này.
Trong quán không nhiều người, bà chủ đích thân ra ghi món.
“Hôm nay ăn ở đây hay gói mang về?”
“Ăn ở đây.”
“Hiếm có nha… vẫn là hai phần vằn thắn tôm bóc vỏ hả?”
“Ừm.”
Bà chủ thích thú nhìn Du Tâm Kiều ngồi trước mặt Từ Ngạn Hoàn, cười híp mắt trở lại phòng bếp.
Du Tâm Kiều đúng lúc mở miệng hỏi: “Anh hay tới đây ăn cơm à?”
Từ Ngạn Hoàn “Ừm” một tiếng: “Ở dưới công ty luật, thuận tiện.”
Du Tâm Kiều gật đầu: “Không ngờ anh lại trở thành luật sư.”
Cậu tưởng rằng chỉ có Du Tâm Kiều 18 tuổi mới thốt nên câu cảm thán như thế, dù sao Từ Ngạn Hoàn hồi đó rất thờ ơ với người hay việc xung quanh mình, khó mà tưởng tượng trong tương lai anh sẽ trở thành nhân viên pháp luật biện hộ cho người khác.
Ai ngờ nghe Du Tâm Kiều nói xong, Từ Ngạn Hoàn ngây người.
“Trước kia em cũng nói như vậy.” Anh lên tiếng: “Lúc chúng ta gặp lại nhau.”
Vằn thắn nóng hổi nhanh chóng được bưng lên.
Hương thơm của đồ ăn bay vào khoang mũi, Du Tâm Kiều cúi đầu, cầm chiếc thìa sứ trong tay chậm rãi khuấy đều nước canh: “Thế lúc em gặp lại anh ở công ty luật, có phải em đã nói… lời gì không nên nói không?”
Cậu còn nhớ đoạn “tiêu chuẩn chọn bạn đời” mà Lương Dịch từng kể—— Ít nhất cũng phải như luật sư Từ.
Đúng như dự đoán, Từ Ngạn Hoàn im lặng trong chốc lát, giống như không muốn nhớ lại cảnh tượng bị “đùa giỡn”.
Lần thứ hai lên tiếng, anh lại bình tĩnh ngoài dự đoán: “Không có.”
Từ Ngạn Hoàn nói: “Em chỉ tới công ty để làm giấy ủy quyền, không nói chuyện với anh.”
Du Tâm Kiều: “… Vậy à.”
Chắc không phải Lương Dịch nhớ nhầm đâu nhỉ?
Dường như tìm được cơ hội thích hợp, Từ Ngạn Hoàn thuận miệng trả lời câu hỏi hôm qua: “Sau đấy chúng ta kết hôn, cũng không phải do em ép buộc.”
Anh nhìn Du Tâm Kiều, cách nhau một làn khói nghi ngút và thời gian sáu năm.
“Anh cũng bằng lòng.” Từ Ngạn Hoàn nói.
Hết chương 7.
***
Sáng sớm, Du Tâm Kiều tỉnh lại, nhìn quanh gian phòng xa lạ rồi nản lòng thở dài một hơi.
Lại qua một đêm mà vẫn chẳng nhớ ra được gì.
Cậu chậm chạp rời giường, thay quần áo, vệ sinh cá nhân, rồi lại thu dọn giường chiếu, mở cửa sổ, để cơn gió ấm áp sớm đầu xuân thổi vào trong phòng, lề mề chán chê mới ra khỏi phòng.
Quả nhiên Từ Ngạn Hoàn không ở nhà, dưới bình hoa trên bàn ở phòng ăn có kẹp một tờ giấy, trên đó viết—— Bữa sáng trong lò vi sóng, sữa bò hâm nóng lại rồi uống.
Nét chữ cứng cáp, là chữ của Từ Ngạn Hoàn, đương nhiên Du Tâm Kiều nhận ra.
Cậu đi vào bếp, mở lò vi sóng, bên trong là một chiếc sandwich vẫn còn ấm. Du Tâm Kiều lấy ra ăn, vừa nhai vừa suy nghĩ sandwich này được làm thủ công hay mua từ bên ngoài về.
Bữa cơm tối qua do Từ Ngạn Hoàn nấu. Du Tâm Kiều nhớ lại hương vị của ba món cơm nhà kia, thầm hỏi sao anh ấy biết mình không ăn cay nhỉ, lẽ nào mình từng nói với anh ấy?
Nghi vấn quá nhiều, Du Tâm Kiều quyết định giải quyết từng cái.
Ăn sáng xong, cậu trở về phòng ngủ, bắt đầu điều tra. Đêm qua cậu ngủ một mình ở căn phòng này, Từ Ngạn Hoàn ngủ phòng sát vách, từ diện tích lớn nhỏ và bộ chăn gối có thể thấy, nơi cậu nằm là phòng ngủ chính.
Ở tủ đầu giường trong phòng có để bịt mắt và tinh dầu hỗ trợ giấc ngủ, trên bàn đặt đèn đốt sáp, sáp thơm mang mùi hoa oải hương mà Du Tâm Kiều thích. Tủ đầu giường bên còn lại thì trống không, bên này chắc không có người ngủ.
Đưa ra kết luận hai người không ngủ chung một giường, Du Tâm Kiều vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện kết hôn đã khiến cậu hoảng hồn lắm rồi, nếu như có thể, cậu hi vọng mỗi một phát hiện mới tiếp theo đây đều không quá giới hạn, ít nhất cho cậu chút thời gian bình tĩnh.
Phòng để quần áo cũng không có gì đặc biệt, nhìn số đo, bên trong gần như đều là quần áo của mình Du Tâm Kiều. Trong số đó u phục chính trang chiếm một nửa, còn lại là quần áo thoải mái và quần áo mặc nhà với đủ màu sắc kiểu dáng khác nhau.
Du Tâm Kiều lấy một chiếc áo khoác lưới xuyên thấu ra nhìn thử. Cậu đỏ mặt, đồng thời có thêm nhận thức mới đối với Du Tâm Kiều 24 tuổi.
Du Tâm Kiều không định bước vào căn phòng bên cạnh. Từ Ngạn Hoàn trong trí nhớ của cậu có ý thức lãnh địa rất mạnh, trước giờ không cho người khác đụng vào đồ của mình, phản cảm khi thấy ai đó tự ý bước vào khu vực cá nhân.
Vậy thì chỉ còn lại phòng sách.
Du Tâm Kiều nhoáng cái biến thành một nhà thám hiểm, mang tâm trạng vừa sợ hãi vừa hiếu kỳ với những điều chưa biết. Cậu rón rén chuyển động chốt nắm, mở cửa đi vào, trông thấy bàn đọc sách và giấy tờ tài liệu để trên đó. Lúc nhìn sang phía bên kia, cậu không khỏi sửng sốt.
Ở vị trí gần cửa sổ đón nắng tốt nhất, là một chiếc piano Upright.
Giống như có người thường xuyên lau chùi, trên thân đàn sơn màu đen bóng không hề dính lấy một hạt bụi, mở nắp đàn lên, tiện tay ấn vài phím, âm thanh rất chuẩn, chứng minh nó được bảo dưỡng rất tốt.
Nếu vậy… rốt cuộc đây là phòng đọc sách hay phòng tập đàn?
Hay đủ cả hai công năng?
Nhưng mà phòng đọc sách cần sự yên tĩnh, đàn piano hoàn toàn có thể sắp xếp ở bên ngoài phòng khách.
Du Tâm Kiều nhìn về phía bàn, trên đó chất đầy sách pháp luật và tài liệu vụ án, hiển nhiên là lãnh địa cá nhân của Từ Ngạn Hoàn, có khi tối qua anh còn ngồi làm việc ở đây.
Chẳng lẽ căn nhà này thật sự do cậu mua, Từ Ngạn Hoàn bị tình thế ép buộc, không thể không đồng ý chuyện piano vào phòng đọc sách?
Du Tâm Kiều vừa suy nghĩ vừa thuận tay lật nhạc phổ đặt trên đàn, trong lúc vô tình phát hiện ra một thứ bị đè ở dưới cùng.
Là sổ đỏ, bìa ngoài màu đỏ sậm, nhìn rất vui mắt. Bên trong ghi chép chi tiết vị trí căn nhà, diện tích và tên họ chủ sở hữu—— Từ Ngạn Hoàn, Du Tâm Kiều.
Biên lai thanh toán lần đầu và thỏa thuận cho vay ngân hàng kẹp bên trong thì chỉ có mỗi tên của Từ Ngạn Hoàn, kỳ hạn 30 năm, mỗi tháng trả góp hơn 30 nghìn, khiến một người quen ăn xài phung phí như Du Tâm Kiều cũng phải hết hồn.
Lật sang khác, một tờ giấy viết đầy tiếng Anh rơi ra, Marriage Certificate, giấy chứng nhận kết hôn.
Cấp ở California – Mỹ, tên trên đó giống như trong sổ đỏ.
Đến cả thời gian cấp cũng không khác mấy, ngày 23 tháng 11 năm ngoái, một ngày sau sinh nhật của Du Tâm Kiều.
Cậu càng nóng lòng muốn dùng điện thoại thu được nhiều tin tức hơn.
Nhưng liên tiếp nhập sai mật khẩu khiến điện thoại của cậu bị khóa máy, nếu như lần này sai nữa, chưa biết chừng thiết bị này sẽ tự động báo cảnh sát.
Du Tâm Kiều theo chủ nghĩa vô thần giờ lại chắp hai tay, niệm một tiếng “Amen”, cầu Bồ Tát phù hộ, sau đó cầm di động lên, ấn sáng màn hình.
Sinh nhật của bản thân, sinh nhật ba mẹ, thậm chí sinh nhật Từ Ngạn Hoàn cậu cũng thử rồi, đều không đúng. Vậy thì có lẽ là một ngày kỷ niệm nào đó?
Trong đầu hiện lên bốn chữ số mới lạ, Du Tâm Kiều hít một hơi thật sâu, ngón cái run rẩy ấn xuống.
…
Mở được rồi.
Không phải ngày nhận cúp, cũng không phải ngày tốt nghiệp.
Là 1123, ngày kỷ niệm kết hôn.
Trải qua muôn vàn khó khăn cũng lấy lại quyền kiểm soát điện thoại, còn chưa kịp mở ra xem đã có một cuộc gọi tới.
Điện thoại kết nối, Lương Dịch bên kia rất vui sướng: “Ông tìm được mật khẩu rồi? Trí nhớ khôi phục rồi hả?”
Du Tâm Kiều: “Mật khẩu mở rồi. Trí nhớ thì không.”
“Từ từ thôi, không cần vội.” Lương Dịch nói: “Tôi gọi điện là để báo cho ông, tháng này cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tôi đã đàm phán hoãn với bên dàn nhạc giao hưởng thủ đô giúp ông rồi, thời gian cho buổi biểu diễn mới thì chờ ông khỏe lại rồi quyết định.”
“Bên kia không có ý kiến gì à?”
“Không có, dù sao cũng là do yếu tố ngoài tầm kiểm soát mà ra, mọi người đều có thể thông cảm. Với cả họ có plan B, ông không xuất hiện vẫn biểu diễn được bình thường.”
Du Tâm Kiều yên tâm: “Vậy thì tốt.”
Nhắc đến chuyện tai nạn, Lương Dịch cho hay, trên đoạn đường cậu gặp tai nạn hôm qua ở phía Bắc thành phố, camera giám sát quay lại được thời điểm đấy cậu lái xe ra từ một khu tập thể. Du Tâm Kiều sửng sốt: “Khu tập thể Bách Hoa Lâm? Tôi chưa nghe qua bao giờ.”
“Chỗ ấy gần xưởng dệt, ông không có ấn tượng gì à?”
“Không có… hoàn toàn không có.”
“Biết đâu là đi gặp bạn? Lát nữa ông mở lịch sử tin nhắn ra xem, có khi lại tìm được đáp án.”
Lương Dịch hi vọng Du Tâm Kiều sớm khôi phục trí nhớ, bèn bảo cậu chia sẻ một vài phát hiện trong nhà, biết đâu y có thể giải đáp, đẩy nhanh thời gian hồi phục.
Du Tâm Kiều suy nghĩ: “Đàn piano ở đây là của tôi hả?”
“Tất nhiên, được ông mua sau khi về nước, ông kết hôn với Từ Ngạn Hoàn thì lại chuyển nó vào nhà mới của hai người.”
“Thế trước khi ở đây, ý tôi là trước lúc kết hôn với Từ Ngạn Hoàn, tôi sống chỗ nào?”
“Sống ở nhà ông, cũng chính là nhà ba mẹ ông đấy.”
Xem ra mối quan hệ với ba mẹ đúng là có hòa hoãn phần nào, chí ít không tệ như năm đó.
Còn một vài chuyện, Du Tâm Kiều không biết có nên hỏi hay không: “À thì… ông có biết căn nhà tôi đang ở bây giờ, là do Từ Ngạn Hoàn mua không?”
Lương Dịch giật mình: “Không phải cậu ta vừa tốt nghiệp hả? Lấy đâu ra nhiều tiền như thế?”
Đây cũng là điều Du Tâm Kiều muốn biết. Cho dù Từ Ngạn Hoàn có thể kiếm tiền, làm thêm thật nhiều công việc, thì cũng không theo kịp tốc độ tăng trưởng giá nhà đất ở thủ đô.
Anh lấy đâu ra tiền mua nhà? Tại sao cứ phải mua nhà vào lúc này? Chẳng lẽ cũng giống như chuyện kết hôn, đều là do cậu ép?
Du Tâm Kiều 24 tuổi có hơi ngang ngược quá rồi đấy, ép người ta kết hôn với mình, ở nhà của người ta, chiếm đoạt phòng ngủ thì thôi đi, lại còn đặt piano vào phòng đọc sách của người ta nữa.
…
Đều là suy đoán. Một người mất trí nhớ với một người ngoài cuộc thì chẳng thảo luận ra thông tin gì có ích.
Du Tâm Kiều đổi trọng tâm câu chuyện: “Tôi có một người bạn, cậu ấy đặt ngày kỷ niệm kết hôn làm mật khẩu điện thoại, việc này chứng minh điều gì?”
Đầu bên kia yên lặng mấy giây, Lương Dịch dùng giọng điệu chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Còn chứng minh cái gì? Tất nhiên là ông vẫn còn yêu cậu ta chứ sao!”
Du Tâm Kiều: “…”
Nói cứ như tôi yêu anh ấy giống hồi trước vậy.
Tranh thủ ký ức hồi 17, 18 tuổi còn mới, Du Tâm Kiều cẩn thận nhớ lại, xác nhận bản thân chưa từng nói một câu yêu anh, ngay cả lúc theo đuổi cũng mang vài phần giận dỗi với mẹ.
Trong mắt nghệ sĩ âm nhạc từ trước tới nay, tình yêu là một cơn gió, là một vị thuốc, là một khúc trăng sáng lăn tăn sóng gợn. Mà thời gian tạm dừng vào năm Du Tâm Kiều 18 tuổi, vết thương chưa lành, bên tai chỉ nghe được âm thanh ánh trăng vỡ vụn.
Vậy thì không thể coi là yêu nhỉ.
Hiển nhiên, điểm cuối của tình yêu có thể là hôn nhân, nhưng hôn nhân không nhất thiết phải có tình yêu.
Du Tâm Kiều định ra ngoài ăn cơm trưa, làm một người “xuyên không” về sáu năm trước, cậu muốn nhân đó tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh.
Cậu tiện tay mở tủ chọn một bộ quần áo, áo khoác work jacket, hoodie màu sáng kết hợp với quần túi hộp, đứng đối diện gương ngắm nghía một chốc, đúng là trai đẹp mơn mởn tuổi xuân.
Trong lúc cậu thay quần áo, chủ nhân còn lại của căn nhà đã trở về.
Vào nhà không nhìn thấy ai trong phòng ăn, Từ Ngạn Hoàn đổi dép đi về phía phòng ngủ chính. Cửa phòng khép hờ, lọt vào mắt là tấm lưng trần của Du Tâm Kiều.
Xương bả vai hơi gồ lên nhẹ nhàng chuyển động, ánh mắt thoáng nhìn xuống, hai hõm venus ẩn dưới mép quần co lại như có cảm ứng, khiến cho những đường nét còn lại cũng theo đó mà lay động.
Nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới, Du Tâm Kiều nhạy bén quay đầu, sau đó nhanh chóng mặc hoodie lên người.
Cổ áo thấy hơi hẹp, cúi xuống nhìn, thì ra là mặc ngược.
Du Tâm Kiều phiền muộn cởi áo trên người xuống. Mặt cậu nóng bừng lên, đang định nói “đừng nhìn nữa”, xoay người lại phát hiện Từ Ngạn Hoàn đã không còn đứng ở cửa phòng, chẳng biết đi mất từ lúc nào.
Thay xong quần áo, trước khi ra ngoài, Du Tâm Kiều tốn một lúc để tìm chìa khóa mới nhớ ra khóa cửa không cần chìa, dùng vân tay là có thể mở được.
Từ Ngạn Hoàn theo sau cậu cùng ra ngoài, đi vào thang máy.
Bên trong thang máy có lắp một tấm gương ngay chính diện, Du Tâm Kiều nhìn thấy bản thân đã cao đến tai Từ Ngạn Hoàn.
Tựa như thấy được bằng chứng của sáu năm đã qua, ít nhất hiện giờ cúi đầu, cậu không đụng phải ngực Từ Ngạn Hoàn mà là cổ anh.
Tới tầng một, Từ Ngạn Hoàn mới hỏi: “Đi đâu vậy?”
Du Tâm Kiều nói: “Ăn cơm.”
Trước khi Du Tâm Kiều bước khỏi thang máy, Từ Ngạn Hoàn vươn tay ngăn cậu lại, tiện đà ấn xuống tầng hầm.
Khoảng cách khá gần, chỉ cần cử động thì tay hai người sẽ thoáng chạm vào nhau, Du Tâm Kiều mất tự nhiên nhúc nhích cánh tay, cọ mu bàn tay lên lớp vải quần áo.
Cậu không dám nhìn tấm gương kia, chỉ nghe Từ Ngạn Hoàn nói: “Anh đưa em đi.”
Đến khi xe chạy trên đường, Du Tâm Kiều mới nhớ ra mình vẫn chưa nói muốn ăn cơm ở đâu.
Xe đỗ gần một tòa nhà văn phòng. Sau khi xuống xe, hai người lần lượt đi vào quán cơm ở tầng một, ngồi xuống vị trí gần cửa sổ.
Ban nãy nhìn từ xa, Du Tâm Kiều đã cảm thấy biển hiệu của quán này rất quen mắt, giống như không cần Từ Ngạn Hoàn chỉ đường, cậu đã biết điểm đến là chỗ này.
Trong quán không nhiều người, bà chủ đích thân ra ghi món.
“Hôm nay ăn ở đây hay gói mang về?”
“Ăn ở đây.”
“Hiếm có nha… vẫn là hai phần vằn thắn tôm bóc vỏ hả?”
“Ừm.”
Bà chủ thích thú nhìn Du Tâm Kiều ngồi trước mặt Từ Ngạn Hoàn, cười híp mắt trở lại phòng bếp.
Du Tâm Kiều đúng lúc mở miệng hỏi: “Anh hay tới đây ăn cơm à?”
Từ Ngạn Hoàn “Ừm” một tiếng: “Ở dưới công ty luật, thuận tiện.”
Du Tâm Kiều gật đầu: “Không ngờ anh lại trở thành luật sư.”
Cậu tưởng rằng chỉ có Du Tâm Kiều 18 tuổi mới thốt nên câu cảm thán như thế, dù sao Từ Ngạn Hoàn hồi đó rất thờ ơ với người hay việc xung quanh mình, khó mà tưởng tượng trong tương lai anh sẽ trở thành nhân viên pháp luật biện hộ cho người khác.
Ai ngờ nghe Du Tâm Kiều nói xong, Từ Ngạn Hoàn ngây người.
“Trước kia em cũng nói như vậy.” Anh lên tiếng: “Lúc chúng ta gặp lại nhau.”
Vằn thắn nóng hổi nhanh chóng được bưng lên.
Hương thơm của đồ ăn bay vào khoang mũi, Du Tâm Kiều cúi đầu, cầm chiếc thìa sứ trong tay chậm rãi khuấy đều nước canh: “Thế lúc em gặp lại anh ở công ty luật, có phải em đã nói… lời gì không nên nói không?”
Cậu còn nhớ đoạn “tiêu chuẩn chọn bạn đời” mà Lương Dịch từng kể—— Ít nhất cũng phải như luật sư Từ.
Đúng như dự đoán, Từ Ngạn Hoàn im lặng trong chốc lát, giống như không muốn nhớ lại cảnh tượng bị “đùa giỡn”.
Lần thứ hai lên tiếng, anh lại bình tĩnh ngoài dự đoán: “Không có.”
Từ Ngạn Hoàn nói: “Em chỉ tới công ty để làm giấy ủy quyền, không nói chuyện với anh.”
Du Tâm Kiều: “… Vậy à.”
Chắc không phải Lương Dịch nhớ nhầm đâu nhỉ?
Dường như tìm được cơ hội thích hợp, Từ Ngạn Hoàn thuận miệng trả lời câu hỏi hôm qua: “Sau đấy chúng ta kết hôn, cũng không phải do em ép buộc.”
Anh nhìn Du Tâm Kiều, cách nhau một làn khói nghi ngút và thời gian sáu năm.
“Anh cũng bằng lòng.” Từ Ngạn Hoàn nói.
Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất