Chương 10: Thông đồng
Thế nhưng còn chưa đợi Tạ Dật Tiềm biểu thị điều gì, người đang ở trong khô đình phía trước đảo mắt nhìn thấy bóng người bên này.
Tinh thần vốn đang mạnh mẽ chống đỡ của Huyền Ảnh lập tức tiêu tan, nhìn bóng dáng cao lớn với thân hình thuôn dài ngọc lập* cách đó không xa kia, trong lòng chỉ còn lại tràn đầy kinh hãi cùng hoảng sợ—
(*Ngọc lập: Thường dùng để miêu tả những người đàn ông có vóc dáng cao lớn, được hiểu là người có dáng thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.)
"Tự trọng chút, đừng phạm tiện!" Thanh âm phiêu dật vang lên bên tai, Huyền Ảnh lắc đầu dữ dội, lại trong khoảnh khắc không phân rõ được đâu là thật, đâu là hồi tưởng.
Ngay lúc Tạ Dật Tiềm thu liễm lại một chút dị sắc trên mặt, thời điểm nhấc chân đang chuẩn bị đi qua, hai chân Huyền Ảnh bủn rủn, hoàn toàn không chống đỡ được.
Chỉ nghe một tiếng "Bịch" vang lên, Huyền Ảnh mặc cho thân thể của mình ngã xuống trên mặt đất, hai đầu gối va với mặt đất mang theo một trận bụi đất cuốn lên.
Hắn híp đôi mắt phiếm hồng, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cố hết sức căng chặt da mặt, để cho bản thân nhìn qua không phải giống như phóng đãng không chịu nổi.
Cho dù Huyền Ảnh căn bản không nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, những chỉ dựa vào sự khô nóng toàn thân từ trên xuống dưới, hắn cũng có thể tượng tượng ra dáng vẻ đói khát của bản thân là như thế nào, thật sự khiến cho người ta buồn nôn.
Càng đừng nói... Còn có sắc mặt ghê tởm của Lương Vương đang ngồi trốn ở phía sau xem trò hay.
Nhớ tới nụ cười xem kịch vui của Lương Vương sáng nay khi hắn bị vứt tới tòa khô đình này, trong lòng Huyền Ảnh không nhịn được sinh ra buồn nôn theo, dư quang thấy thân ảnh càng chạy càng gần, trước tiên là sợ hãi, sau đó lại thối lui về sau, giống như đang—
Dường như đang trốn tránh Tạ Dật Tiềm.
Động tác của Huyền Ảnh quá mức rõ ràng, huống hồ Tạ Dật Tiềm vốn vẫn nhìn thấy hắn, lập tức phát hiện phản ứng của Huyền Ảnh, mà đồng thời, cước bộ của hắn cũng dừng lại.
"Ngươi..." Tạ Dật Tiềm đang định nói cái gì đó.
Không nghĩ tới Huyền Ảnh lại mở miệng cắt ngang lời hắn: "Tham kiến Thụy Vương điện hạ!"
Trong thanh âm của hắn rõ ràng mang theo run rẩy, lại không thể phân biệt được là bởi vì phản xạ của cơ thể hay là điều gì khác, nhưng mặc kệ là loại nào, vẫn thành công khiến cho Tạ Dật Tiềm hoàn toàn tối sầm mặt.
"Ngươi nói cái gì?" Tạ Dật Tiềm thậm chí không kịp truy cứu sự thất lễ khác thường của Huyền Ảnh, cả người đều bị một tiếng xưng hô đó thu hút.
Trong trí nhớ của Tạ Dật Tiềm, từ khi Huyền Ảnh tới bên cạnh hắn, hắn không còn nghe nói qua xưng hô gì ngoài "Chủ thượng".
Mà hiện giờ thì sao?
Thụy Vương điện hạ!
Thời gian Huyền Ảnh mới bị đưa đi chưa bao lâu, trong chớp mắt đã thành bộ dạng trở mặt không nhận người. Nếu hắn hiện tại trở thành "Điện hạ", vậy không phải là hắn có thể cho rằng, trong mắt Huyền Ảnh, "Chủ thượng" đã thành Lâm Phong rồi sao?
"Điện hạ, thuộc hạ... Nô tài có tội." Trong lời nói của Huyền Ảnh không hề nghi ngờ gì lại khiến trong lòng Tạ Dật Tiềm càng bén thêm một mồi lửa.
Hơn nữa, trong mắt Tạ Dật Tiềm, người quỳ cách đó không xa đang lắc lư trái phải, vừa nhìn chính là không chịu nổi trọng trách đang gánh vác, bộ dáng hết sức cam chịu bị quấy rối tình dục.
Không phải chính là dáng vẻ hắn từng chán ghét nhất sao?
Nhưng nhớ lại mấy năm qua, Huyền Ảnh đứng ở trước mặt hắn chưa bao giờ từng có vẻ mặt sinh động như vậy.
Đều là được Lương Vương dạy dỗ sao?
Tạ Dật Tiềm hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, uất khí trong lòng nhất thời bộc phát ra, cười lạnh một tiếng, chủ động lùi về sau hai bước.
"Có tội? Có tội gì? Ngươi ngay cả động dục thâm cung cũng làm, còn có cái lỗi gì lớn hơn nữa?"
"Bổn vương trái lại muốn hỏi một chút, thân thể của ngươi ở trong khô đình này uốn éo khó coi vậy, là muốn thông đồng với ai thế? Không phải người đưa bổn vương tới chỗ này cũng là do ngươi an bài sao? Hay là muốn cho bổn vương nhìn xem, ngươi ở dưới tay Lương Vương sống thoải mái hơn nhiều?"
"Quả nhiên là loại người hạ tiện, trước kia cũng là bổn vương mắt kém, không thể thỏa mãn sở cầu của ngươi, trái lại là lỗi của bổn vương rồi."
Miệng Tạ Dật Tiềm không cân nhắc lời nói, chung quy trái phải cũng không có người, cũng không cần ẩn nhẫn che giấu, rõ ràng là phát tiết nỗi bất mãn cực đại.
Chỉ hai, ba câu nói này nhưng lại chấn động Huyền Ảnh đến mức thân thể mềm nhũn ra, khí huyết không ngừng dâng trào trong lồng ngực chung quy không thể khống chế được, há miệng "Ọe" một tiếng phun ra nửa ngụm máu tươi.
Huyền Ảnh cố gắng thu liễm vẻ nan kham* trên mặt, thế nhưng thử vài lần vẫn không thể biểu lộ khuôn mặt bình tĩnh như cũ, hơn nữa huyết sắc nơi khóe miệng càng làm tăng thêm vài phần yếu ớt.
(*Nan kham: Không chịu đựng nổi, cũng có thể là lúng túng, khó xử. Ở đây do mình không rõ ý nào chính xác nhất nên mình giữ nguyên là từ nan kham.)
Mà trong khoảnh khắc Huyền Ảnh phun ra máu tươi, Tạ Dật Tiềm liền ngậm miệng lại.
"Ngươi..." Trên mặt Tạ Dật Tiềm lộ vẻ khó hiểu, theo bản năng muốn muốn hỏi chút gì đó, xa xa lại truyền đến một hồi tiếng bước chân, sắc mặt hắn nhất thời thay đổi.
Nhưng ngay lúc này, dường như phản ứng của Huyền Ảnh còn lớn hơn nữa—
Huyền Ảnh đã sớm hạ quyết tâm phải phản ứng sớm hơn hắn một bước, không đợi Tạ Dật Tiềm phân phó, thân hình trực tiếp đứng dậy hơi lảo đảo một chút, nhưng chưa kịp đứng vững lại ngã ra.
"Điện hạ..." Thanh âm của hắn cực kỳ mềm nhẹ, nhưng Tạ Dật Tiềm trực tiếp bỏ qua, chạy bộ tới nơi ấy, khóe miệng hiện lên một nụ cười cứng ngắc.
Giống như lời Tạ Dật Tiềm nói: Thông đồng.
Huyền Ảnh nghĩ, chỉ cần không phải là diễn kịch, này có cái gì khó?
Bất quá, suy cho cùng thì việc bị chủ thượng chán ghét mà vứt bỏ, so với an nguy của chủ thượng còn có cái gì đáng sợ hơn được?
Hắn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, không liếc mắt nhìn Tạ Dật Tiềm phía sau nữa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt trào phúng, hai mắt chớp mở, cùng với một tia tử sắc xuất hiện trước mắt kia, hai tay dứt khoát mở ra, bổ nhào về phía trước.
"A—"
"Hửm?"
Hai tiếng đồng thời vang lên, khi nhìn lại, Huyền Ảnh đã bổ nhào tới trên người Lâm Phong đang mang theo một đám người đi đến, thậm chí còn mở hai tay ra, quấn chặt lấy người.
Cùng lúc đó, vô số triều thần đi theo phía sau Lương Vương đồng thời nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn không biết nên kinh ngạc hay là xem náo nhiệt mới được.
Tinh thần vốn đang mạnh mẽ chống đỡ của Huyền Ảnh lập tức tiêu tan, nhìn bóng dáng cao lớn với thân hình thuôn dài ngọc lập* cách đó không xa kia, trong lòng chỉ còn lại tràn đầy kinh hãi cùng hoảng sợ—
(*Ngọc lập: Thường dùng để miêu tả những người đàn ông có vóc dáng cao lớn, được hiểu là người có dáng thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.)
"Tự trọng chút, đừng phạm tiện!" Thanh âm phiêu dật vang lên bên tai, Huyền Ảnh lắc đầu dữ dội, lại trong khoảnh khắc không phân rõ được đâu là thật, đâu là hồi tưởng.
Ngay lúc Tạ Dật Tiềm thu liễm lại một chút dị sắc trên mặt, thời điểm nhấc chân đang chuẩn bị đi qua, hai chân Huyền Ảnh bủn rủn, hoàn toàn không chống đỡ được.
Chỉ nghe một tiếng "Bịch" vang lên, Huyền Ảnh mặc cho thân thể của mình ngã xuống trên mặt đất, hai đầu gối va với mặt đất mang theo một trận bụi đất cuốn lên.
Hắn híp đôi mắt phiếm hồng, khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cố hết sức căng chặt da mặt, để cho bản thân nhìn qua không phải giống như phóng đãng không chịu nổi.
Cho dù Huyền Ảnh căn bản không nhìn thấy bộ dạng của mình lúc này, những chỉ dựa vào sự khô nóng toàn thân từ trên xuống dưới, hắn cũng có thể tượng tượng ra dáng vẻ đói khát của bản thân là như thế nào, thật sự khiến cho người ta buồn nôn.
Càng đừng nói... Còn có sắc mặt ghê tởm của Lương Vương đang ngồi trốn ở phía sau xem trò hay.
Nhớ tới nụ cười xem kịch vui của Lương Vương sáng nay khi hắn bị vứt tới tòa khô đình này, trong lòng Huyền Ảnh không nhịn được sinh ra buồn nôn theo, dư quang thấy thân ảnh càng chạy càng gần, trước tiên là sợ hãi, sau đó lại thối lui về sau, giống như đang—
Dường như đang trốn tránh Tạ Dật Tiềm.
Động tác của Huyền Ảnh quá mức rõ ràng, huống hồ Tạ Dật Tiềm vốn vẫn nhìn thấy hắn, lập tức phát hiện phản ứng của Huyền Ảnh, mà đồng thời, cước bộ của hắn cũng dừng lại.
"Ngươi..." Tạ Dật Tiềm đang định nói cái gì đó.
Không nghĩ tới Huyền Ảnh lại mở miệng cắt ngang lời hắn: "Tham kiến Thụy Vương điện hạ!"
Trong thanh âm của hắn rõ ràng mang theo run rẩy, lại không thể phân biệt được là bởi vì phản xạ của cơ thể hay là điều gì khác, nhưng mặc kệ là loại nào, vẫn thành công khiến cho Tạ Dật Tiềm hoàn toàn tối sầm mặt.
"Ngươi nói cái gì?" Tạ Dật Tiềm thậm chí không kịp truy cứu sự thất lễ khác thường của Huyền Ảnh, cả người đều bị một tiếng xưng hô đó thu hút.
Trong trí nhớ của Tạ Dật Tiềm, từ khi Huyền Ảnh tới bên cạnh hắn, hắn không còn nghe nói qua xưng hô gì ngoài "Chủ thượng".
Mà hiện giờ thì sao?
Thụy Vương điện hạ!
Thời gian Huyền Ảnh mới bị đưa đi chưa bao lâu, trong chớp mắt đã thành bộ dạng trở mặt không nhận người. Nếu hắn hiện tại trở thành "Điện hạ", vậy không phải là hắn có thể cho rằng, trong mắt Huyền Ảnh, "Chủ thượng" đã thành Lâm Phong rồi sao?
"Điện hạ, thuộc hạ... Nô tài có tội." Trong lời nói của Huyền Ảnh không hề nghi ngờ gì lại khiến trong lòng Tạ Dật Tiềm càng bén thêm một mồi lửa.
Hơn nữa, trong mắt Tạ Dật Tiềm, người quỳ cách đó không xa đang lắc lư trái phải, vừa nhìn chính là không chịu nổi trọng trách đang gánh vác, bộ dáng hết sức cam chịu bị quấy rối tình dục.
Không phải chính là dáng vẻ hắn từng chán ghét nhất sao?
Nhưng nhớ lại mấy năm qua, Huyền Ảnh đứng ở trước mặt hắn chưa bao giờ từng có vẻ mặt sinh động như vậy.
Đều là được Lương Vương dạy dỗ sao?
Tạ Dật Tiềm hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, uất khí trong lòng nhất thời bộc phát ra, cười lạnh một tiếng, chủ động lùi về sau hai bước.
"Có tội? Có tội gì? Ngươi ngay cả động dục thâm cung cũng làm, còn có cái lỗi gì lớn hơn nữa?"
"Bổn vương trái lại muốn hỏi một chút, thân thể của ngươi ở trong khô đình này uốn éo khó coi vậy, là muốn thông đồng với ai thế? Không phải người đưa bổn vương tới chỗ này cũng là do ngươi an bài sao? Hay là muốn cho bổn vương nhìn xem, ngươi ở dưới tay Lương Vương sống thoải mái hơn nhiều?"
"Quả nhiên là loại người hạ tiện, trước kia cũng là bổn vương mắt kém, không thể thỏa mãn sở cầu của ngươi, trái lại là lỗi của bổn vương rồi."
Miệng Tạ Dật Tiềm không cân nhắc lời nói, chung quy trái phải cũng không có người, cũng không cần ẩn nhẫn che giấu, rõ ràng là phát tiết nỗi bất mãn cực đại.
Chỉ hai, ba câu nói này nhưng lại chấn động Huyền Ảnh đến mức thân thể mềm nhũn ra, khí huyết không ngừng dâng trào trong lồng ngực chung quy không thể khống chế được, há miệng "Ọe" một tiếng phun ra nửa ngụm máu tươi.
Huyền Ảnh cố gắng thu liễm vẻ nan kham* trên mặt, thế nhưng thử vài lần vẫn không thể biểu lộ khuôn mặt bình tĩnh như cũ, hơn nữa huyết sắc nơi khóe miệng càng làm tăng thêm vài phần yếu ớt.
(*Nan kham: Không chịu đựng nổi, cũng có thể là lúng túng, khó xử. Ở đây do mình không rõ ý nào chính xác nhất nên mình giữ nguyên là từ nan kham.)
Mà trong khoảnh khắc Huyền Ảnh phun ra máu tươi, Tạ Dật Tiềm liền ngậm miệng lại.
"Ngươi..." Trên mặt Tạ Dật Tiềm lộ vẻ khó hiểu, theo bản năng muốn muốn hỏi chút gì đó, xa xa lại truyền đến một hồi tiếng bước chân, sắc mặt hắn nhất thời thay đổi.
Nhưng ngay lúc này, dường như phản ứng của Huyền Ảnh còn lớn hơn nữa—
Huyền Ảnh đã sớm hạ quyết tâm phải phản ứng sớm hơn hắn một bước, không đợi Tạ Dật Tiềm phân phó, thân hình trực tiếp đứng dậy hơi lảo đảo một chút, nhưng chưa kịp đứng vững lại ngã ra.
"Điện hạ..." Thanh âm của hắn cực kỳ mềm nhẹ, nhưng Tạ Dật Tiềm trực tiếp bỏ qua, chạy bộ tới nơi ấy, khóe miệng hiện lên một nụ cười cứng ngắc.
Giống như lời Tạ Dật Tiềm nói: Thông đồng.
Huyền Ảnh nghĩ, chỉ cần không phải là diễn kịch, này có cái gì khó?
Bất quá, suy cho cùng thì việc bị chủ thượng chán ghét mà vứt bỏ, so với an nguy của chủ thượng còn có cái gì đáng sợ hơn được?
Hắn giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, không liếc mắt nhìn Tạ Dật Tiềm phía sau nữa, khóe miệng nhếch lên thành một nụ cười nhạt trào phúng, hai mắt chớp mở, cùng với một tia tử sắc xuất hiện trước mắt kia, hai tay dứt khoát mở ra, bổ nhào về phía trước.
"A—"
"Hửm?"
Hai tiếng đồng thời vang lên, khi nhìn lại, Huyền Ảnh đã bổ nhào tới trên người Lâm Phong đang mang theo một đám người đi đến, thậm chí còn mở hai tay ra, quấn chặt lấy người.
Cùng lúc đó, vô số triều thần đi theo phía sau Lương Vương đồng thời nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn không biết nên kinh ngạc hay là xem náo nhiệt mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất