Chương 12: Hình phạt
Bất luận lúc trước xuất hiện trò khôi hài như thế nào, cũng không quan tâm đám thần tử xem náo nhiệt này có bao nhiêu lời nói đùa muốn lải nhải, nhưng phía trước là sinh thần Thái Hậu, mấy thứ này chỉ có thể áp chế lại.
Mọi người đang vội đi tới Thái Cực Điện. Trên đường đi, tâm trạng của Tạ Dật Tiềm dần dần bình tĩnh lại, nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy có một chút bất thường.
Rốt cuộc là ảnh vệ một tay bồi dưỡng ra, càng đừng nói Huyền Ảnh còn có tâm tư đặc biệt với hắn, làm sao lại mới đưa đi có vài ngày liền ném chủ nhân hắn ở đâu rồi?
Hơn nữa tính tình của Huyền Ảnh, Tạ Dật Tiềm dẫu sao cũng biết một chút, bộ dáng phóng đãng giống như vừa rồi, khi cơn tức giận rút đi, hắn dù thế nào cũng không dám tin Huyền Ảnh chính là cái loại dáng vẻ này, tựa như thay đổi thành một người khác.
Nếu luận về lòng trung thành, cho dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng một mình Huyền Ảnh vẫn có thể lưu lại trong lòng hắn một chỗ trống không nhỏ.
Nếu không làm sao có thể dù buồn bực khi đưa người đi cũng không lo lắng đối phương phản loạn chứ?
Tạ Dật Tiềm càng nghĩ càng khó hiểu, thậm chí đi hầu hết cả quãng đường vẫn còn trầm tư. Cho dù là đáp lại thần tử đến tìm hắn cũng phần lớn rời đi cho có lệ.
Đến tận lúc vào trong Thái Cực Điện, nội thị trước điện cao giọng hô to, trên điện đồng thời xuất hiện hai đạo sáng màu vàng, các vị thần tử cùng quỳ xuống hô to.
Tạ Dật Tiềm lúc này mới lấy lại tinh thần, nối gót đi đến vị trí của mình, kính cẩn quỳ xuống.
Mãi đến khi trên điện truyền đến một tiếng cười hiền từ, Minh Đức Thái Hậu không ngừng được ý cười kêu người bình thân miễn lễ, sau đó là tiếng nhạc du dương trầm bổng nổi lên từ bốn phía đại điện.
Tạ Dật Tiềm tạm gác những suy nghĩ lúc trước ra sau đầu, cùng tả hữu triều thần hàn huyên hai câu, trên mặt không kìm được hiện lên nụ cười phóng túng đặc trưng.
Thấy thế, các thần tử lúc trước còn chưa hiểu "Thụy Vương sao lại thay đổi tính tình" này cuối cùng cũng thích ứng được, thầm than một tiếng "Cứ nói đi".
Nhưng ngay sau khi Tạ Dật Tiềm sắp ngồi xuống, trái lại lại có một thanh âm khác uy danh nghiêm nghị vang lên: "Thụy Vương có ở đây không?"
Hả?
Chỉ cần một tiếng, toàn bộ ánh mắt trong cả đại điện hoặc sáng hoặc tối đều đánh giá qua, cho dù còn đang nói chuyện với nhau cũng không để tâm nữa.
Ngay sau đó, Tạ Dật Tiềm trong nháy mắt hơi thu liễm thần sắc, xoay người bước lên vài bước, đến tận giữa điện mới dừng lại, khom người trả lời: "Có thần, bệ hạ có gì phân phó?"
Lâm Phong càn rỡ nở nụ cười châm biếm, Đế Vương ngồi trên cao cười lạnh một tiếng, khuôn mặt bất nộ tự uy*: "Thụy Vương còn dám hỏi trẫm phân phó gì, nhìn quãng thời gian trước xem ngươi náo loạn thành trò cười gì, mặt mũi hoàng thất đều bị ngươi làm mất hết rồi!"
(*Bất nộ tự uy/不怒自威: Dù không tức giận nhưng vẫn tự toát ra khí thế uy nghiêm, ở đây để chỉ phong thái uy nghiêm vốn có của Hoàng đế.)
Hoàng đế đập bàn thật mạnh, căn bản quên mất đây là hoàn cảnh nào.
Ngay sau khi hắn đập bàn, tiếng nhạc bên dưới phút chốc trở nên yên ắng, Tạ Dật Tiềm lập tức quỳ xuống, mà âm thanh của mọi người xung quanh đồng thời tiêu tán.
Hoàng đế dường như rất hài lòng với kết quả này, nhất là khi thấy vị điện hạ duy nhất quỳ thẳng, trong lòng bắt đầu dâng lên một loại cảm giác kiêu ngạo bí ẩn.
"Trẫm nghe nói, Thụy Vương không biết kiểm điểm, trước đó vài ngày suýt chút nữa nháo thành tai họa, có phải vậy không?" Hoàng đế cũng không nói nghe được lời này từ nơi nào, nghiêm mặt răn dạy.
Đối mặt với nhi tử độc nhất của lão Thụy Vương, thái độ của Hoàng đế vẫn khiến cho người ta không đoán được suy nghĩ, hôm nay ghét bỏ ngày mai lại thành tán thưởng, nhiều phen biến hóa, cứ tiếp tục vài lần, mọi người cũng không biết rốt cuộc nên dùng sắc mặt gì đối đãi với Tạ Dật Tiềm.
Đã thế, thọ yến hôm nay của Thái Hậu, Hoàng đế đột nhiên lấy Thụy Vương khai đao, những người còn lại cũng thấy nhưng không thể trách được.
Hoàng đế nửa ngày không nghe thấy lời xin lỗi cầu xin tha thứ của Tạ Dật Tiềm, vẻ giận dữ trên mặt càng lộ rõ, hắn há miệng đang định nói gì đó, lại không ngờ tới Thái Hậu bên cạnh đột nhiên không vui hừ một tiếng: "Hoàng đế đây là có ý tứ gì? Hơn cả thọ đản này của ai gia sao?"
"Mẫu hậu, nhi thần..." Hoàng đế bất ngờ không kịp phòng bị giận dỗi một câu, quay đầu định biện giải, ai ngờ Thái Hậu cũng không muốn nghe hắn nói.
Thái Hậu nghiêm mặt, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái: "Nếu Hoàng đế còn muốn ai gia khỏe mạnh qua cái thọ, vậy trước tiên bỏ qua chuyện này đi."
Tuy rằng Hoàng đế biết rõ Thái Hậu như này là đang che chở cho Tạ Dật Tiềm, nhưng mà lại... Hắn quả thật không phản bác lại được.
Một lúc lâu sau, trong cung điện yên tĩnh, Hoàng đế bất đắc dĩ chịu thua, nhưng hắn vẫn không nhịn được hạ chỉ: "Vừa đúng dịp thọ thần của mẫu hậu, trẫm liền ban cho Thụy Vương một con ngựa, nhưng trẫm lại luôn thưởng phạt phân minh, vậy phạt Thụy Vương đóng cửa ba tháng, tự kiểm điểm thật tốt một chút đi!"
Tạ Dật Tiềm nghe Hoàng đế giả từ giả ý, trong lòng ghê tởm kịch liệt, nhưng hành động trên thực tế lại là phải lĩnh chỉ tạ ơn, lúc sau mới lui ra sau bàn bên cạnh, dư quang thấy ánh mắt cười nhạo của Lâm Phong, hắn lạnh lùng bỏ qua.
Mọi người đang vội đi tới Thái Cực Điện. Trên đường đi, tâm trạng của Tạ Dật Tiềm dần dần bình tĩnh lại, nhưng không hiểu sao hắn cảm thấy có một chút bất thường.
Rốt cuộc là ảnh vệ một tay bồi dưỡng ra, càng đừng nói Huyền Ảnh còn có tâm tư đặc biệt với hắn, làm sao lại mới đưa đi có vài ngày liền ném chủ nhân hắn ở đâu rồi?
Hơn nữa tính tình của Huyền Ảnh, Tạ Dật Tiềm dẫu sao cũng biết một chút, bộ dáng phóng đãng giống như vừa rồi, khi cơn tức giận rút đi, hắn dù thế nào cũng không dám tin Huyền Ảnh chính là cái loại dáng vẻ này, tựa như thay đổi thành một người khác.
Nếu luận về lòng trung thành, cho dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng một mình Huyền Ảnh vẫn có thể lưu lại trong lòng hắn một chỗ trống không nhỏ.
Nếu không làm sao có thể dù buồn bực khi đưa người đi cũng không lo lắng đối phương phản loạn chứ?
Tạ Dật Tiềm càng nghĩ càng khó hiểu, thậm chí đi hầu hết cả quãng đường vẫn còn trầm tư. Cho dù là đáp lại thần tử đến tìm hắn cũng phần lớn rời đi cho có lệ.
Đến tận lúc vào trong Thái Cực Điện, nội thị trước điện cao giọng hô to, trên điện đồng thời xuất hiện hai đạo sáng màu vàng, các vị thần tử cùng quỳ xuống hô to.
Tạ Dật Tiềm lúc này mới lấy lại tinh thần, nối gót đi đến vị trí của mình, kính cẩn quỳ xuống.
Mãi đến khi trên điện truyền đến một tiếng cười hiền từ, Minh Đức Thái Hậu không ngừng được ý cười kêu người bình thân miễn lễ, sau đó là tiếng nhạc du dương trầm bổng nổi lên từ bốn phía đại điện.
Tạ Dật Tiềm tạm gác những suy nghĩ lúc trước ra sau đầu, cùng tả hữu triều thần hàn huyên hai câu, trên mặt không kìm được hiện lên nụ cười phóng túng đặc trưng.
Thấy thế, các thần tử lúc trước còn chưa hiểu "Thụy Vương sao lại thay đổi tính tình" này cuối cùng cũng thích ứng được, thầm than một tiếng "Cứ nói đi".
Nhưng ngay sau khi Tạ Dật Tiềm sắp ngồi xuống, trái lại lại có một thanh âm khác uy danh nghiêm nghị vang lên: "Thụy Vương có ở đây không?"
Hả?
Chỉ cần một tiếng, toàn bộ ánh mắt trong cả đại điện hoặc sáng hoặc tối đều đánh giá qua, cho dù còn đang nói chuyện với nhau cũng không để tâm nữa.
Ngay sau đó, Tạ Dật Tiềm trong nháy mắt hơi thu liễm thần sắc, xoay người bước lên vài bước, đến tận giữa điện mới dừng lại, khom người trả lời: "Có thần, bệ hạ có gì phân phó?"
Lâm Phong càn rỡ nở nụ cười châm biếm, Đế Vương ngồi trên cao cười lạnh một tiếng, khuôn mặt bất nộ tự uy*: "Thụy Vương còn dám hỏi trẫm phân phó gì, nhìn quãng thời gian trước xem ngươi náo loạn thành trò cười gì, mặt mũi hoàng thất đều bị ngươi làm mất hết rồi!"
(*Bất nộ tự uy/不怒自威: Dù không tức giận nhưng vẫn tự toát ra khí thế uy nghiêm, ở đây để chỉ phong thái uy nghiêm vốn có của Hoàng đế.)
Hoàng đế đập bàn thật mạnh, căn bản quên mất đây là hoàn cảnh nào.
Ngay sau khi hắn đập bàn, tiếng nhạc bên dưới phút chốc trở nên yên ắng, Tạ Dật Tiềm lập tức quỳ xuống, mà âm thanh của mọi người xung quanh đồng thời tiêu tán.
Hoàng đế dường như rất hài lòng với kết quả này, nhất là khi thấy vị điện hạ duy nhất quỳ thẳng, trong lòng bắt đầu dâng lên một loại cảm giác kiêu ngạo bí ẩn.
"Trẫm nghe nói, Thụy Vương không biết kiểm điểm, trước đó vài ngày suýt chút nữa nháo thành tai họa, có phải vậy không?" Hoàng đế cũng không nói nghe được lời này từ nơi nào, nghiêm mặt răn dạy.
Đối mặt với nhi tử độc nhất của lão Thụy Vương, thái độ của Hoàng đế vẫn khiến cho người ta không đoán được suy nghĩ, hôm nay ghét bỏ ngày mai lại thành tán thưởng, nhiều phen biến hóa, cứ tiếp tục vài lần, mọi người cũng không biết rốt cuộc nên dùng sắc mặt gì đối đãi với Tạ Dật Tiềm.
Đã thế, thọ yến hôm nay của Thái Hậu, Hoàng đế đột nhiên lấy Thụy Vương khai đao, những người còn lại cũng thấy nhưng không thể trách được.
Hoàng đế nửa ngày không nghe thấy lời xin lỗi cầu xin tha thứ của Tạ Dật Tiềm, vẻ giận dữ trên mặt càng lộ rõ, hắn há miệng đang định nói gì đó, lại không ngờ tới Thái Hậu bên cạnh đột nhiên không vui hừ một tiếng: "Hoàng đế đây là có ý tứ gì? Hơn cả thọ đản này của ai gia sao?"
"Mẫu hậu, nhi thần..." Hoàng đế bất ngờ không kịp phòng bị giận dỗi một câu, quay đầu định biện giải, ai ngờ Thái Hậu cũng không muốn nghe hắn nói.
Thái Hậu nghiêm mặt, không kiên nhẫn liếc mắt nhìn Hoàng đế một cái: "Nếu Hoàng đế còn muốn ai gia khỏe mạnh qua cái thọ, vậy trước tiên bỏ qua chuyện này đi."
Tuy rằng Hoàng đế biết rõ Thái Hậu như này là đang che chở cho Tạ Dật Tiềm, nhưng mà lại... Hắn quả thật không phản bác lại được.
Một lúc lâu sau, trong cung điện yên tĩnh, Hoàng đế bất đắc dĩ chịu thua, nhưng hắn vẫn không nhịn được hạ chỉ: "Vừa đúng dịp thọ thần của mẫu hậu, trẫm liền ban cho Thụy Vương một con ngựa, nhưng trẫm lại luôn thưởng phạt phân minh, vậy phạt Thụy Vương đóng cửa ba tháng, tự kiểm điểm thật tốt một chút đi!"
Tạ Dật Tiềm nghe Hoàng đế giả từ giả ý, trong lòng ghê tởm kịch liệt, nhưng hành động trên thực tế lại là phải lĩnh chỉ tạ ơn, lúc sau mới lui ra sau bàn bên cạnh, dư quang thấy ánh mắt cười nhạo của Lâm Phong, hắn lạnh lùng bỏ qua.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất