Chương 15: Thăm dò Lương Vương phủ
Trăng ló nhô lên đầu ngọn liễu, trong tiểu viện của Lương Vương có một tòa giả sơn, xung quanh giả sơn rải rác muôn loài cây cỏ, sắc xanh bóng bẩy tươi tốt bao phủ toàn bộ xung quanh giả sơn.
Một trận gió nhẹ phe phẩy lướt qua, có vô số đám thị vệ tuần tra, xung quanh không cảm nhận được còn có gì khác thường, nhiều nhất vừa chợt lóe lên trước mắt cũng chỉ cho rằng là do gác đêm mệt nhọc, lúc nãy mới bị làm cho hoa mắt.
Mà ám thị ẩn nấp trong chỗ tối của Lương Vương phủ này, ngoại trừ hai, ba người cuối cùng, những người còn lại đều bị lửa khói bốc lên đằng xa phía chân trời thu hút rời đi.
Trên mặt Hoàng Mị đeo miếng vải đen che nửa mặt, sử dụng thân thể lẩn trốn đến cực hạn, nhớ lại những gì nghe được từ chỗ thám tử.
Nghe nói tiểu sủng mới tới của Lương Vương không biết phạm sai cái gì, làm cho Lương Vương giận dữ, hôm nay lại bị người kéo hồi phủ, ở trước mặt chúng nô bộc bị lột áo quất không biết bao lâu.
Mãi đến khi tiểu sủng kia đã hoàn toàn hôn mê mới bị tâm phúc của Lương Vương điện hạ mang đi.
Tiểu sủng kia, ngoại trừ Huyền Ảnh còn có thể là ai?
Hoàng Mị lo sợ động tác của hắn chậm một chút sẽ gây ra đại họa, huống chi thủ hạ bị điều đi là người của ám thị của Lương Vương, đợi phát hiện ra manh mối tất nhiên cũng sẽ gấp gáp trở về nhanh nhất có thể.
Đến lúc đó Hoàng Mị có muốn cử động, quả thực khó càng thêm khó.
Nhưng gió lạnh lướt qua chóp tai, Hoàng Mị nhanh chóng tránh đi, khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng cũng không giải được trăm mối suy tư.
Hoàng Mị nghĩ thật sự không hiểu nổi, hắn chẳng qua ra ngoài điều tra tin tức chưa đến một tháng, khi quay trở lại vương phủ sao lại xảy ra biến cố lớn như thế.
Tiểu tử ngốc Huyền Ảnh kia không giấu được tâm tư bị chủ thượng phát hiện?
Tiểu tử ngốc còn bò lên giường của chủ thượng?
Điều kỳ quái nhất chính là, đồ ngốc này vậy mà còn tự nguyện bị chủ thượng tặng người đi?
Hoàng Mị nhớ lại đủ loại tin tức biết được từ miệng của mọi người trong vương phủ, hai người duy nhất biết chân tướng là Thiên Nhận và chủ thượng, nhưng hắn lại không dám chủ động hỏi một người nào.
Chỉ có thể để cho hắn bị đủ loại ý kiến vây quanh, nhưng duy nhất không có lấy hai câu có thể tin.
Nói Huyền Ảnh là nô nhan mị chủ*.
(*Nô nhan mị chủ/奴颜媚主: Nô lệ dùng nhan sắc để quyến rũ, mê hoặc chủ nhân.)
Không phải Hoàng Mị khinh thường hắn, nhưng đồ ngốc kia lại chủ động câu dẫn chủ thượng, Hoàng Mị thậm chí dám trồng cây cuối uống nước.
May mà hắn mới chỉ có nhiệm vụ thăm dò Lương Vương phủ, tự mình đi trông thấy Huyền Ảnh cũng tốt, ít nhiều thăm dò được đoạn thời gian trước đã xảy ra cái gì.
Đến khi hoàn hồn, Hoàng Mị cũng đến được tiểu viện của Lương Vương. Hắn dựa theo tin tức thám tử cung cấp, một đường lần theo đi tới trước giả sơn.
Hắn ổn định lại tâm trạng, hít sâu một hơi, trở tay tìm kiếm một chỗ gồ lên ở mặt sau của hòn giả sơn, ấn nhẹ xuống. Chỉ một lát, ở chính giữa giả sơn lộ ra một dũng đạo*, nửa đường chưa từng phát ra một chút âm thanh.
(*Dũng đạo/甬道: Lối giữa, ngày xưa quan đi, hai bên đắp đường cao hơn gọi là dũng đạo, mình đoán chắc nó giống hành lang hoặc lối đi xuống bên dưới chẳng hạn.)
Hoàng Mị thấy thế cũng không chần chừ nữa, thân hình lóe lên, rất nhanh đi vào trong dũng dạo.
Mà sau khi hắn đi vào, khe nứt của giả sơn lập tức khép kín lại.
Cùng lúc đó, trong mật thất dưới hòn giả sơn kia, hơn mười người ở cùng một phòng, đầu hơi cúi, đối với toàn bộ những động tĩnh bên cạnh đều giống như không nghe thấy.
Ngay thời điểm hứng thú của Lâm Phong tăng vọt, nếu có thể có người để cho hắn trút giận, vận khí xấu cả một ngày coi như được tiêu tán.
Nhất là còn không cần nghe thấy tiếng kêu rên hô đau không đáng kể, cho dù muốn tốt hay không tốt, còn không phải đều là do một mình hắn định đoạt sao?
Cảm giác nắm hết thảy trong tay vẫn trước sau như một, khiến cho con người ta sung sướng.
Khóe miệng Lâm Phong mỉm cười, nhìn người đối diện bị treo lên, ngay cả khi đối phương vẫn nhìn chằm chằm như cũ cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của hắn.
Miệng Huyền Ảnh bị nhét vải bố, hai tay treo lên cao, cả người chỉ có thể kiễng mũi chân mới có thể miễn cưỡng chống đỡ trên mặt đất.
Cây roi vẫn quất về phía trước người làm cho hắn không kiềm chế được mà trốn tránh, lại không thể nhích cơ thể lắc lư tránh né, vài lần giày vò tiếp theo, Huyền Ảnh chỉ cảm thấy cổ tay bị trói lên đau nhói từng trận.
Một trận gió nhẹ phe phẩy lướt qua, có vô số đám thị vệ tuần tra, xung quanh không cảm nhận được còn có gì khác thường, nhiều nhất vừa chợt lóe lên trước mắt cũng chỉ cho rằng là do gác đêm mệt nhọc, lúc nãy mới bị làm cho hoa mắt.
Mà ám thị ẩn nấp trong chỗ tối của Lương Vương phủ này, ngoại trừ hai, ba người cuối cùng, những người còn lại đều bị lửa khói bốc lên đằng xa phía chân trời thu hút rời đi.
Trên mặt Hoàng Mị đeo miếng vải đen che nửa mặt, sử dụng thân thể lẩn trốn đến cực hạn, nhớ lại những gì nghe được từ chỗ thám tử.
Nghe nói tiểu sủng mới tới của Lương Vương không biết phạm sai cái gì, làm cho Lương Vương giận dữ, hôm nay lại bị người kéo hồi phủ, ở trước mặt chúng nô bộc bị lột áo quất không biết bao lâu.
Mãi đến khi tiểu sủng kia đã hoàn toàn hôn mê mới bị tâm phúc của Lương Vương điện hạ mang đi.
Tiểu sủng kia, ngoại trừ Huyền Ảnh còn có thể là ai?
Hoàng Mị lo sợ động tác của hắn chậm một chút sẽ gây ra đại họa, huống chi thủ hạ bị điều đi là người của ám thị của Lương Vương, đợi phát hiện ra manh mối tất nhiên cũng sẽ gấp gáp trở về nhanh nhất có thể.
Đến lúc đó Hoàng Mị có muốn cử động, quả thực khó càng thêm khó.
Nhưng gió lạnh lướt qua chóp tai, Hoàng Mị nhanh chóng tránh đi, khó tránh khỏi cảm thấy lo lắng, nhưng cũng không giải được trăm mối suy tư.
Hoàng Mị nghĩ thật sự không hiểu nổi, hắn chẳng qua ra ngoài điều tra tin tức chưa đến một tháng, khi quay trở lại vương phủ sao lại xảy ra biến cố lớn như thế.
Tiểu tử ngốc Huyền Ảnh kia không giấu được tâm tư bị chủ thượng phát hiện?
Tiểu tử ngốc còn bò lên giường của chủ thượng?
Điều kỳ quái nhất chính là, đồ ngốc này vậy mà còn tự nguyện bị chủ thượng tặng người đi?
Hoàng Mị nhớ lại đủ loại tin tức biết được từ miệng của mọi người trong vương phủ, hai người duy nhất biết chân tướng là Thiên Nhận và chủ thượng, nhưng hắn lại không dám chủ động hỏi một người nào.
Chỉ có thể để cho hắn bị đủ loại ý kiến vây quanh, nhưng duy nhất không có lấy hai câu có thể tin.
Nói Huyền Ảnh là nô nhan mị chủ*.
(*Nô nhan mị chủ/奴颜媚主: Nô lệ dùng nhan sắc để quyến rũ, mê hoặc chủ nhân.)
Không phải Hoàng Mị khinh thường hắn, nhưng đồ ngốc kia lại chủ động câu dẫn chủ thượng, Hoàng Mị thậm chí dám trồng cây cuối uống nước.
May mà hắn mới chỉ có nhiệm vụ thăm dò Lương Vương phủ, tự mình đi trông thấy Huyền Ảnh cũng tốt, ít nhiều thăm dò được đoạn thời gian trước đã xảy ra cái gì.
Đến khi hoàn hồn, Hoàng Mị cũng đến được tiểu viện của Lương Vương. Hắn dựa theo tin tức thám tử cung cấp, một đường lần theo đi tới trước giả sơn.
Hắn ổn định lại tâm trạng, hít sâu một hơi, trở tay tìm kiếm một chỗ gồ lên ở mặt sau của hòn giả sơn, ấn nhẹ xuống. Chỉ một lát, ở chính giữa giả sơn lộ ra một dũng đạo*, nửa đường chưa từng phát ra một chút âm thanh.
(*Dũng đạo/甬道: Lối giữa, ngày xưa quan đi, hai bên đắp đường cao hơn gọi là dũng đạo, mình đoán chắc nó giống hành lang hoặc lối đi xuống bên dưới chẳng hạn.)
Hoàng Mị thấy thế cũng không chần chừ nữa, thân hình lóe lên, rất nhanh đi vào trong dũng dạo.
Mà sau khi hắn đi vào, khe nứt của giả sơn lập tức khép kín lại.
Cùng lúc đó, trong mật thất dưới hòn giả sơn kia, hơn mười người ở cùng một phòng, đầu hơi cúi, đối với toàn bộ những động tĩnh bên cạnh đều giống như không nghe thấy.
Ngay thời điểm hứng thú của Lâm Phong tăng vọt, nếu có thể có người để cho hắn trút giận, vận khí xấu cả một ngày coi như được tiêu tán.
Nhất là còn không cần nghe thấy tiếng kêu rên hô đau không đáng kể, cho dù muốn tốt hay không tốt, còn không phải đều là do một mình hắn định đoạt sao?
Cảm giác nắm hết thảy trong tay vẫn trước sau như một, khiến cho con người ta sung sướng.
Khóe miệng Lâm Phong mỉm cười, nhìn người đối diện bị treo lên, ngay cả khi đối phương vẫn nhìn chằm chằm như cũ cũng không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của hắn.
Miệng Huyền Ảnh bị nhét vải bố, hai tay treo lên cao, cả người chỉ có thể kiễng mũi chân mới có thể miễn cưỡng chống đỡ trên mặt đất.
Cây roi vẫn quất về phía trước người làm cho hắn không kiềm chế được mà trốn tránh, lại không thể nhích cơ thể lắc lư tránh né, vài lần giày vò tiếp theo, Huyền Ảnh chỉ cảm thấy cổ tay bị trói lên đau nhói từng trận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất