Ảnh Vệ Khó Làm

Chương 3: Người tín nhiệm nhất

Trước Sau
Chỉ là Huyền Ảnh dù thế nào cũng không ngờ tới, lời nói tràn đầy chán ghét này đối với hắn bất quá chỉ đơn giản là đâm qua tim, cũng thật sự khiến cho người ta khó có thể chấp nhận được...

Tạ Dật Tiềm nhớ lại cái đêm mấy hôm trước dây dưa cực điểm kia, thân thể lại chủ động hết sức phóng đãng. Không lâu trước đây, hắn từng tưởng tượng sẽ cưới một vương phi ôn nhu hiền huệ rồi bên nhau cả đời, nhưng lại hoàn toàn vụn vỡ dưới cái ôm của thân thể kia.

Khóe miệng Tạ Dật Tiềm gợi lên một nụ cười tràn đầy ác ý: "Nếu Huyền Ảnh đại nhân tinh thông mọi thứ từ giết người đến làm ấm giường, vậy bổn vương phải sử dụng hết lợi ích của món đồ này mới được."

"Nghe nói Lương Vương điện hạ gần đây muốn nếm thử tư vị mới mẻ của mấy nhạc công đáng thương, bổn vương lại đang muốn tạo dựng quan hệ cùng Lương Vương điện hạ. Suy đi nghĩ lại tìm khắp nơi không thấy người thích hợp, ai biết được, hóa ra người thích hợp nhất lại ở ngay dưới mí mắt."

Thanh âm yếu ớt truyền đến bên tai Huyền Ảnh, âm điệu mờ mịt như có như không, nhưng từng chữ lại bén nhọn đánh vào tận đáy lòng Huyền Ảnh.

"Chủ thượng..." Cổ họng của Huyền Ảnh nhất thời khô khốc, hắn không nhịn được quay đầu đi, tựa vào vũng bùn lầy trên mặt đất, toàn thân chật vật nhìn về phía nam nhân cao cao tại thượng kia.

Chỉ tiếc, Tạ Dật Tiềm tâm lạnh như băng sẽ không vì thế mà mảy may rung động. Hắn nhìn chằm chằm vào Huyền Ảnh, tiếp tục nói: "Mấy ngày trước Lương Vương điện hạ bỏ Tình độc vào trong rượu bổn vương còn chưa kịp tới cảm tạ. Bất quá, điện hạ có nhu cầu gì..."

Hắn hoàn toàn biết rõ nhược điểm của Huyền Ảnh. Nhớ tới con ngươi đen đong đầy chân tình đêm hôm ấy, Tạ Dật Tiềm bèn lợi dụng được thuận nước đẩy thuyền.

Trong lời nói của hắn cơ hồ khiến cho Huyền Ảnh không thể tìm ra lý do phản bác: "Không biết ngươi có nguyện vì bổn vương phân ưu, đi đến Lương vương phủ một chuyến này không?"

"Huyền Ảnh, ngươi là người bổn vương tín nhiệm nhất, cho dù ngươi phạm sai lầm lớn đại nghịch bất đạo, bổn vương cũng không nhẫn tâm nghiêm phạt. Ngươi nhất định sẽ không làm cho bổn vương thất vọng chứ?"



Nghe hắn nói như thể cái người yêu cầu Thiên Nhận phải dốc hết toàn lực phạt roi không phải là hắn, mà đối với kẻ thù sinh tử Lương Vương, hắn làm sao lại có thể mong đợi kết giao hảo bình thường được.

Nói xong, Tạ Dật Tiềm ngồi xổm người xuống, nâng tay nắm trụ cằm của Huyền Ảnh, cường thế xoay mặt Huyền Ảnh qua, đối diện trực tiếp với đôi mắt sáng ngời trong suốt ẩn dưới tia máu như cũ.

Huyền Ảnh nghe rõ được trái tim mình bắt đầu đập "thình thịch thình thịch" dữ dội, nhất là sau khi nhìn thấy ánh mắt hy vọng của chủ thượng, hắn thậm chí thở không thông mà nuốt nước miếng.

Rõ ràng... Chủ thượng là nói muốn đưa hắn cho Lương Vương.

"Ngươi có nguyện ý đi không? Đợi khi nhiệm vụ hoàn thành, ngươi vẫn có thể trở về bên người bổn vương." Tạ Dật Tiềm tung ra mồi câu cuối cùng. Đam Mỹ Hài

Lập tức hai tay vô thức trượt xuống, Huyền Ảnh bị đôi con ngươi sâu thẳm đen như mực trước mắt kia hấp dẫn, bất giác gật đầu: "Thuộc hạ... Tuân mệnh."

Rốt cuộc cũng lừa được đáp án muốn nghe thấy, Tạ Dật Tiềm liền nở nụ cười, khuôn mặt thoáng chốc ngưng tụ như bạch liên hoa, khiến cho Huyền Ảnh nhất thời nhìn tới ngây người.

Mãi đến khi Tạ Dật Tiềm đột nhiên rút tay về, gương mặt của Huyền Ảnh mới "Phịch" một tiếng ngã trên mặt đất, va chạm với đại não hắn một trận chấn động đến ngất đi.

Mà Tạ Dật Tiềm cũng tháo xuống bộ mặt giả nhân giả nghĩa, hắn khó chịu vẩy vẩy máu loãng trên tay, ghét bỏ liếc mắt nhìn Huyền Ảnh một cái, nhấc chân bước nhanh rời đi.

Chỉ là Tạ Dật Tiềm đã rời đi nên không phát hiện, sau khi hắn rời đi, thân thể xụi lơ trên mặt đất kia yên lặng một lúc lâu sau đó, rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, cả người bất giác co rút lại.



Huyền Ảnh cố gắng cắn chặt răng, đến cuối cùng rốt cuộc vẫn không kìm được mà đau lòng, nức nở thành tiếng: "Chủ thượng, chủ thượng..."

Nước mắt theo sườn mặt của Huyền Ảnh trào ra rơi xuống đất, lan ra thành một vũng nước lớn.

"Thuộc hạ biết sai rồi, đừng không cần thuộc hạ..."

Đêm hôm ấy, rốt cuộc Huyền Ảnh cũng được thả ra khỏi phòng tối, nhưng không thèm để ý đến lời khuyên giải của địa nhân, kéo thân thể rách nát kia, khăng khăng đòi gác đêm.

Cho dù trên dưới toàn thân hắn đều đang kêu gào khó chịu, kể cả nơi khó nói phía sau cũng kiềm chế hành động của hắn.

Huyền Ảnh vẫn làm chuyện dư thừa chạy tới trọng viện Tạ Dật Tiềm, ghé vào nóc nhà, nương theo cái lỗ thủng nhỏ trên nóc nhà, đôi mắt ngái ngủ gần như tham lam mà nhìn phía bên dưới.

Trên gương mặt góc cạnh kia, thái dương như dao cắt, lông mày như bức họa bằng mực, sống mũi cao đẹp hòa cùng môi mỏng đỏ sẫm. Rõ ràng là một bộ gương mặt lạnh nhạt, nhưng làm nổi bật lên dưới lớp trung y như tuyết trắng, thêm vào vài phần thúy nhược.

Huyền Ảnh thấy hai mắt nhức nhối, không kìm được nhắm mắt lại, nhưng một lát chậm rãi qua đi lại vội vàng mở to mắt tiếp tục nhìn chăm chú, sợ rằng sẽ lãng phí chút thời gian.

Tựa như người sắp chết, trước khi chết cũng muốn hoàn thành dư nguyện mới được.

Huyền Ảnh thật sự không biết, trong cuộc sống sau này, hắn thật sự còn có thể có cơ hội trở lại bên người chủ thượng không?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau