Chương 10: Giúp em
Tiểu Phương do dự đứng ở cửa Huỳnh gia mãi.
“Huỳnh Tiểu Phương, cô đứng ngây ra đó làm gì?”
Đến khi được Tam Thần nhắc nhở, cô mới chịu đi vào nhà. Vừa nhìn thấy Tam Thần, bọn họ vui mừng ra mặt:
“Tam Thần, phiền con về nhà một chuyến. Mau ngồi đi!”
Hắn ngồi xuống sofa, chỉ một cái khẩy tay, thuộc hạ đi theo mang nhiều quà đưa cho ông bà Huỳnh.
Huỳnh Thiên nhận lấy, gương mặt nở nụ cười tươi roi rói:
“Con gái gả đi cuối cùng cũng được nhờ. Là nhờ vào con rể. Cảm ơn con rể! Haha.”
Đúng lúc, điện thoại trong túi Tam Thần reo lên. Hắn đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Bây giờ trong phòng khách không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ cần một con ruồi bay quay cũng nghe được tiếng.
Từ lúc Huỳnh Tiểu Phương về đến nhà, một câu hỏi thăm con gái Huỳnh Thiên cũng không nói được. Thế nhưng khi cô chị hai đang mang thai bước xuống, Huỳnh Thiên chạy lại đỡ cô ta. Quan tâm cô ta:
“Con xuống đây làm gì? Không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
“Ba, em gái về rồi con cũng nên chào một tiếng.”
“Từ từ thôi con!”, Huỳnh Thiên đỡ cô ta vừa nhắc nhở.
Đến cả người mẹ kế còn bảo:
“Tiểu Phương, còn không mau nhường chỗ cho chị? Mà thấy chị con cũng không chào?”
Tiểu Phương miễn cưỡng chào chị hai xong rồi đứng dậy nhường chỗ cho chị ta. Lúc chị ta đi ngang qua cô còn cố tình đẩy Tiểu Phương té ngã. Cô ta cũng làm bộ ngã xuống.
Tiểu Phương bị đẩy một cái tay chống lên sàn nhà. Một cảm giác đau đớn truyền từ cổ tay đi lên.
Hai người lớn trong nhà thi nhau đỡ chị cô dậy. Chẳng những không quan tâm còn trách mắng.
“Huỳnh Tiểu Phương, con đi đứng kiểu gì vậy?”
Chị cô giả vờ ôm bụng khóc lóc.
“Huhu. Tiểu Phương, chị biết em ghét chị nhưng cũng đừng vì chị mà làm hại đến đứa bé. Nó vô tội. Huhu. Cha mẹ xem, vừa rồi con bị Tiểu Phương đẩy.”
“Ngoan đừng khóc!”, mẹ kế khóc lóc an ủi cô ta. Ngay cả ba cô cũng không nói lý lẽ:
“Mau xin lỗi đi Tiểu Phương!”
Tiểu Phương đứng
“Tôi không có làm sao phải xin lỗi?”
“Chát”
Tiếng bạt tai vang lên, Tiểu Phương lại bị chính ba ruột của mình đánh.
Cô ôm má, thay vì khóc thì lại nở nụ cười. Điều này càng khiến cho Huỳnh Thiên tức giận hơn:
“Mày điên à? Bị đánh còn cười?”
Tiểu Phương xoay người muốn rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Bọn họ diễn kịch về tình cảm gia đình cho ai xem?
Trong giây phút này, Huỳnh Tiểu Phương chua xót cho chính mình. Cô yếu giọng nói:
“Ba, con chỉ muốn về nhà ăn một bữa cơm. Bây giờ xem ra đến ăn cơm còn không được!”
“Mày đứng lại đó cho tao. Ai cho phép mày rời khỏi đây?”
Dì của cô kéo cổ tay cô lại: “Tiểu Phương, con nghe dì nói đi mà. Có Tam Thần ở đây dừng để giữ thể diện cho ba của con.”
Huỳnh Tiểu Phương gạt tay dì ra:
“Một người tôi gọi là ba, một người tôi gọi là dì. Còn người kia, tôi bị bắt gọi bằng chị. Rốt cuộc các người vì sao hết lần này đến lần khác ức hiếp tôi? Hôm nay cũng là sinh nhật của tôi. Tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm với người tôi gọi là ba, cho dù là giả tạo nhất. Vậy mà các người nhẫn tâm phá hủy nó. Các người gọi tôi về làm gì? Cần tiền đúng không?”
“Mày im miệng cho tao!”, dì cô gào lên.
Trong lúc nóng giận, Tiểu Phương lấy một xấp tiền do ông nội cho ném vào mặt hai người phụ nữ kia.
“Tiền đó lấy đi. Ôm tiền ngủ đi có thể giúp dì không bị cắn rứt lương tâm mà ngủ ngon giấc.”
“Mày… Mày mau xin lỗi dì đi!”
Huỳnh Thiên đuổi theo bắt cô xin lỗi bà ta, ông ta vung tay lên tát cô. Rất may lần này, Tam Thần đã kịp thời chặn lại:
“Bây giờ Tiểu Phương bước vào nhà họ Tam xem như là người của Tam gia. Vậy là ông dám đánh người của Tam gia sao?”
Huỳnh Thiên hạ giọng: “Con hiểu lầm rồi. Ta chỉ muốn dạy dỗ đứa con hư hỏng này.”
Tam Thần hất tay Huỳnh Thiên xuống, hắn trầm giọng:
“Nếu muốn dạy cũng phải do tôi dạy.”
Hắn nói xong kéo tay Huỳnh Tiểu Phương lên xe rời đi. Hắn tăng ga, lời nói mang theo tức giận:
“Ở cái nhà này mà cô cũng ở được!”
Cô nghẹn giọng ấm ức nói:
“Tôi không ở đó còn có thể ở đâu?”
Tiểu Phương hít thật sâu rồi thật lòng nói với Tam Thần:
“Cảm ơn anh đã nói giúp tôi!”
“Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ không muốn Tam gia mất mặt.”
“Dù là gì đi nữa. Cảm ơn!”
Tam Thần nhìn cô:
“Trước giờ có từng uống rượu?”
“Chưa thử qua.”
“Vậy hôm nay Tam thiếu gia đây sẽ dẫn cô đi uống rượu giải sầu!”
“Tôi không uống đâu. Uống rượu sẽ gây ra chuyện không tốt.”
Suy đi nghĩ lại lời cô nói cũng đúng. Cho nên hắn lái xe chở cô đến một nhà hàng. Hai người cùng nhau dùng bữa tối.
Cả bữa ăn, hai người chẳng nói được đến ba câu.
Tam Thần buông đũa. Hắn tựa lưng ra ghế, ngón trỏ gõ lên bàn 2 cái.
“Ăn xong chưa?”
Ngay sau đó, phục vụ bưng ra một cái bánh kem nhỏ và một bó hoa hồng. Người phục vụ hát bài chúc mừng sinh nhật sau đó bảo cô thổi nến cầu nguyện.
Lần đầu sau nhiều năm có người chúc mừng sinh nhật với Huỳnh Tiểu Phương. Cô thổi nến xong nhận lấy bó hoa hồng rồi mỉm cười. Lúc này mắt cô cay cay, không hiểu vì sao nước mắt liên tục rơi.
Tam Thần đột nhiên căng thẳng:
“Không phải vậy chứ? Mới tặng cô bánh kem và hoa cô đã cảm động đến khóc rồi?”
Tiểu Phương đưa tay quẹt đi nước mắt.
“Tam Thần, thật cảm ơn!”
“Dịp vui như vậy cũng nên uống một chút rượu!”, Tam Thần búng ta một cái, phục vụ mang lên một chai vang đỏ thượng hạn.
Hắn nâng ly rượu đỏ lắc nhẹ vài vòng rồi đưa lên nhấp một ngụm thưởng thức.
“Đúng là rất ngon! Huỳnh Tiểu Phương, cô cũng nên thử!”
Đã không uống thì thôi, Tiểu Phương mà uống, cô uống một mạch cả chục ly. Bỗng trước mắt Huỳnh Tiểu Phương trở nên mơ hồ.
Chỉ thấy Tam Thần vác ngược cô lên nhét vào xe. Bị trút ngược, Tiểu Phương muốn nôn:
“Oẹ… Oẹ…”
Nghe giọng Tam Thần bực bội xen lẫn ghê tởm nói:
“Không biết uống vậy mà uống cho cố. Không biết tự lượng sức!”
Khó khăn lắm hắn mới ngăn Tiểu Phương làm loạn mà nhét vào trong xe. Vừa ngồi xuống, cô gái câu cổ hắn, giọng cô lè nhè nói:
“Tam Thần, anh biết bên ngoài đồn anh cái gì không?”
“Hử ai dám đồn thổi chuyện của tôi?”
“Haha. Người ta đồn Tam gia giữ thân sáng như ngọc. Chỉ uống rượu cùng phụ nữ mà không làm gì.”
Cô ngã nghiêng, đầu như có ngàn vì quay chạy xung quanh. Bất giác Tiểu Phương đưa tay chạm vào sống mũi cao vút của Tam Thần.
Tiểu Phương cười cười. Đôi mắt to tròn chớp chớp, cái miệng chu ra rồi trêu ghẹo:
“Nói thẳng ra người ta nói anh yếu sinh lý. Haha.”
Tam Thần cầm tay của cô. Hai người nhìn nhau rất lâu:
“Huỳnh Tiểu Phương!”
“Hửm?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sám Hối Muộn Màng (Bồ Đề Tuyết, Truy Thê)
2. Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
3. Sau Khi Kết Hôn Tổng Tài Không Về Nhà
4. Sau Khi Hoài Nhãi Con Tiểu Sư Thúc Nam Chủ, Ma Quân Mang Cầu Chạy
=====================================
“Muốn thử xem tôi có yếu sinh lý như người ta nói không?”
“Huỳnh Tiểu Phương, cô đứng ngây ra đó làm gì?”
Đến khi được Tam Thần nhắc nhở, cô mới chịu đi vào nhà. Vừa nhìn thấy Tam Thần, bọn họ vui mừng ra mặt:
“Tam Thần, phiền con về nhà một chuyến. Mau ngồi đi!”
Hắn ngồi xuống sofa, chỉ một cái khẩy tay, thuộc hạ đi theo mang nhiều quà đưa cho ông bà Huỳnh.
Huỳnh Thiên nhận lấy, gương mặt nở nụ cười tươi roi rói:
“Con gái gả đi cuối cùng cũng được nhờ. Là nhờ vào con rể. Cảm ơn con rể! Haha.”
Đúng lúc, điện thoại trong túi Tam Thần reo lên. Hắn đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Bây giờ trong phòng khách không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ cần một con ruồi bay quay cũng nghe được tiếng.
Từ lúc Huỳnh Tiểu Phương về đến nhà, một câu hỏi thăm con gái Huỳnh Thiên cũng không nói được. Thế nhưng khi cô chị hai đang mang thai bước xuống, Huỳnh Thiên chạy lại đỡ cô ta. Quan tâm cô ta:
“Con xuống đây làm gì? Không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
“Ba, em gái về rồi con cũng nên chào một tiếng.”
“Từ từ thôi con!”, Huỳnh Thiên đỡ cô ta vừa nhắc nhở.
Đến cả người mẹ kế còn bảo:
“Tiểu Phương, còn không mau nhường chỗ cho chị? Mà thấy chị con cũng không chào?”
Tiểu Phương miễn cưỡng chào chị hai xong rồi đứng dậy nhường chỗ cho chị ta. Lúc chị ta đi ngang qua cô còn cố tình đẩy Tiểu Phương té ngã. Cô ta cũng làm bộ ngã xuống.
Tiểu Phương bị đẩy một cái tay chống lên sàn nhà. Một cảm giác đau đớn truyền từ cổ tay đi lên.
Hai người lớn trong nhà thi nhau đỡ chị cô dậy. Chẳng những không quan tâm còn trách mắng.
“Huỳnh Tiểu Phương, con đi đứng kiểu gì vậy?”
Chị cô giả vờ ôm bụng khóc lóc.
“Huhu. Tiểu Phương, chị biết em ghét chị nhưng cũng đừng vì chị mà làm hại đến đứa bé. Nó vô tội. Huhu. Cha mẹ xem, vừa rồi con bị Tiểu Phương đẩy.”
“Ngoan đừng khóc!”, mẹ kế khóc lóc an ủi cô ta. Ngay cả ba cô cũng không nói lý lẽ:
“Mau xin lỗi đi Tiểu Phương!”
Tiểu Phương đứng
“Tôi không có làm sao phải xin lỗi?”
“Chát”
Tiếng bạt tai vang lên, Tiểu Phương lại bị chính ba ruột của mình đánh.
Cô ôm má, thay vì khóc thì lại nở nụ cười. Điều này càng khiến cho Huỳnh Thiên tức giận hơn:
“Mày điên à? Bị đánh còn cười?”
Tiểu Phương xoay người muốn rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Bọn họ diễn kịch về tình cảm gia đình cho ai xem?
Trong giây phút này, Huỳnh Tiểu Phương chua xót cho chính mình. Cô yếu giọng nói:
“Ba, con chỉ muốn về nhà ăn một bữa cơm. Bây giờ xem ra đến ăn cơm còn không được!”
“Mày đứng lại đó cho tao. Ai cho phép mày rời khỏi đây?”
Dì của cô kéo cổ tay cô lại: “Tiểu Phương, con nghe dì nói đi mà. Có Tam Thần ở đây dừng để giữ thể diện cho ba của con.”
Huỳnh Tiểu Phương gạt tay dì ra:
“Một người tôi gọi là ba, một người tôi gọi là dì. Còn người kia, tôi bị bắt gọi bằng chị. Rốt cuộc các người vì sao hết lần này đến lần khác ức hiếp tôi? Hôm nay cũng là sinh nhật của tôi. Tôi chỉ muốn ăn một bữa cơm với người tôi gọi là ba, cho dù là giả tạo nhất. Vậy mà các người nhẫn tâm phá hủy nó. Các người gọi tôi về làm gì? Cần tiền đúng không?”
“Mày im miệng cho tao!”, dì cô gào lên.
Trong lúc nóng giận, Tiểu Phương lấy một xấp tiền do ông nội cho ném vào mặt hai người phụ nữ kia.
“Tiền đó lấy đi. Ôm tiền ngủ đi có thể giúp dì không bị cắn rứt lương tâm mà ngủ ngon giấc.”
“Mày… Mày mau xin lỗi dì đi!”
Huỳnh Thiên đuổi theo bắt cô xin lỗi bà ta, ông ta vung tay lên tát cô. Rất may lần này, Tam Thần đã kịp thời chặn lại:
“Bây giờ Tiểu Phương bước vào nhà họ Tam xem như là người của Tam gia. Vậy là ông dám đánh người của Tam gia sao?”
Huỳnh Thiên hạ giọng: “Con hiểu lầm rồi. Ta chỉ muốn dạy dỗ đứa con hư hỏng này.”
Tam Thần hất tay Huỳnh Thiên xuống, hắn trầm giọng:
“Nếu muốn dạy cũng phải do tôi dạy.”
Hắn nói xong kéo tay Huỳnh Tiểu Phương lên xe rời đi. Hắn tăng ga, lời nói mang theo tức giận:
“Ở cái nhà này mà cô cũng ở được!”
Cô nghẹn giọng ấm ức nói:
“Tôi không ở đó còn có thể ở đâu?”
Tiểu Phương hít thật sâu rồi thật lòng nói với Tam Thần:
“Cảm ơn anh đã nói giúp tôi!”
“Đừng hiểu lầm. Tôi chỉ không muốn Tam gia mất mặt.”
“Dù là gì đi nữa. Cảm ơn!”
Tam Thần nhìn cô:
“Trước giờ có từng uống rượu?”
“Chưa thử qua.”
“Vậy hôm nay Tam thiếu gia đây sẽ dẫn cô đi uống rượu giải sầu!”
“Tôi không uống đâu. Uống rượu sẽ gây ra chuyện không tốt.”
Suy đi nghĩ lại lời cô nói cũng đúng. Cho nên hắn lái xe chở cô đến một nhà hàng. Hai người cùng nhau dùng bữa tối.
Cả bữa ăn, hai người chẳng nói được đến ba câu.
Tam Thần buông đũa. Hắn tựa lưng ra ghế, ngón trỏ gõ lên bàn 2 cái.
“Ăn xong chưa?”
Ngay sau đó, phục vụ bưng ra một cái bánh kem nhỏ và một bó hoa hồng. Người phục vụ hát bài chúc mừng sinh nhật sau đó bảo cô thổi nến cầu nguyện.
Lần đầu sau nhiều năm có người chúc mừng sinh nhật với Huỳnh Tiểu Phương. Cô thổi nến xong nhận lấy bó hoa hồng rồi mỉm cười. Lúc này mắt cô cay cay, không hiểu vì sao nước mắt liên tục rơi.
Tam Thần đột nhiên căng thẳng:
“Không phải vậy chứ? Mới tặng cô bánh kem và hoa cô đã cảm động đến khóc rồi?”
Tiểu Phương đưa tay quẹt đi nước mắt.
“Tam Thần, thật cảm ơn!”
“Dịp vui như vậy cũng nên uống một chút rượu!”, Tam Thần búng ta một cái, phục vụ mang lên một chai vang đỏ thượng hạn.
Hắn nâng ly rượu đỏ lắc nhẹ vài vòng rồi đưa lên nhấp một ngụm thưởng thức.
“Đúng là rất ngon! Huỳnh Tiểu Phương, cô cũng nên thử!”
Đã không uống thì thôi, Tiểu Phương mà uống, cô uống một mạch cả chục ly. Bỗng trước mắt Huỳnh Tiểu Phương trở nên mơ hồ.
Chỉ thấy Tam Thần vác ngược cô lên nhét vào xe. Bị trút ngược, Tiểu Phương muốn nôn:
“Oẹ… Oẹ…”
Nghe giọng Tam Thần bực bội xen lẫn ghê tởm nói:
“Không biết uống vậy mà uống cho cố. Không biết tự lượng sức!”
Khó khăn lắm hắn mới ngăn Tiểu Phương làm loạn mà nhét vào trong xe. Vừa ngồi xuống, cô gái câu cổ hắn, giọng cô lè nhè nói:
“Tam Thần, anh biết bên ngoài đồn anh cái gì không?”
“Hử ai dám đồn thổi chuyện của tôi?”
“Haha. Người ta đồn Tam gia giữ thân sáng như ngọc. Chỉ uống rượu cùng phụ nữ mà không làm gì.”
Cô ngã nghiêng, đầu như có ngàn vì quay chạy xung quanh. Bất giác Tiểu Phương đưa tay chạm vào sống mũi cao vút của Tam Thần.
Tiểu Phương cười cười. Đôi mắt to tròn chớp chớp, cái miệng chu ra rồi trêu ghẹo:
“Nói thẳng ra người ta nói anh yếu sinh lý. Haha.”
Tam Thần cầm tay của cô. Hai người nhìn nhau rất lâu:
“Huỳnh Tiểu Phương!”
“Hửm?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sám Hối Muộn Màng (Bồ Đề Tuyết, Truy Thê)
2. Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)
3. Sau Khi Kết Hôn Tổng Tài Không Về Nhà
4. Sau Khi Hoài Nhãi Con Tiểu Sư Thúc Nam Chủ, Ma Quân Mang Cầu Chạy
=====================================
“Muốn thử xem tôi có yếu sinh lý như người ta nói không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất