Chương 11: Cuộc điện thoại
“Tam gia, lời anh nói nghe thật buồn nôn…”
Vậy mà Huỳnh Tiểu Phương nôn thật, cô nôn lên khắp người của Tam Thần.
“Oẹ…”
Tiểu Phương tựa đầu vào người hắn. Hắn lại không ngừng đẩy cô ra.
“Kinh tởm! Cút!”
“Oẹ"
Tam Thần xanh mặt, suýt chút nữa hắn cũng nôn theo cô. Hắn mang theo tức giận mắng chửi tài xế, chân đạp đạp ghế lái:
“Khốn kiếp! Còn không nhanh trở về Tam gia!”
Tài xế mặt căng thẳng hơn dây đàn. Chỉ khi nhìn thấy bóng dáng hai người xuống xe, tựa nhau vào nhà mới dám hít thở.
Tiểu Phương đi bước ngắn, bước dài mà Tam Thần thì đang ghét bỏ cô. Hắn đẩy cô ra để cô loạng choạng đi vài bước. Sau đó lại không nhẫn tâm kéo cho cô dựa vào.
Tam Thần bình thường không thích chăm sóc người khác. Mà bây giờ lại bế con ma men vào trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
“Này Huỳnh Tiểu Phương, là cô không biết tự lượng sức. Đừng trách tôi lợi dụng!”
Huỳnh Tiểu Phương mơ hồ nghe được lời cằn nhằn. Cô còn tưởng đó là tiếng con mèo kêu, bàn tay cô giơ lên vung về phía gương mặt anh tú.
“Chát"
“Huỳnh Tiểu Phương, cô dám đánh tôi?”
Tam Thần tức giận hét lên nhưng chỉ thấy cô gái nhỏ cười cười. Hắn bóp chặt cằm của cô khiến cho cái miệng nhỏ không ngừng chu ra:
“Nhìn cho kỹ tôi là ai?”
“Haha. Con mèo. Meo… meo…”
“Meo cái đầu cô!”
Tam Thần không thèm mặc quần áo lại cho cô mà chỉ quấn một chiếc khăn mỏng rồi ném cô gái nhỏ lên giường.
Vứt được của nợ cả người nhẹ nhõm hơn hẳn. Bây giờ hắn chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm. Một lần tắm cho thật sạch sẽ.
…
Tiểu Phương nằm trên giường rất thoải mái. Cô lại nhớ đến thời điểm ở nhà họ Huỳnh, dì cô chỉ sắp xếp một tấm nệm cũ bỏ đi của chị hai. Cái nệm vừa cứng vừa đau lại ẩm mốc. Nó tệ hơn rất nhiều so với lớp chăn bông đặc biệt mềm mại và bồng bềnh lúc này.
Tiểu Phương nhớ lại từng câu chữ chì chiết mà dì nói:
“Mẹ mày với mày xứng sao? Đồ “hỗn tạp chủng” đáng lẽ mày không nên có mặt trên đời thì hơn. Tao ghét mày!”
Tiểu Phương lăn lộn trong ác mộng. Cô xoay lại nằm ngửa, gương mặt ửng đỏ do rượu, đôi mắt nhắm nghiền mà lại thấy nước mắt không ngừng rơi ra.
Sinh nhật thì có gì vui chứ?
Năm cô 12 tuổi, chiếc bánh sinh nhật nhỏ Tiểu Phương để giành từ tiền ba cô cho đã bị chị hai giẫm lên. Cô gái nhỏ 12 tuổi chỉ biết bật khóc. Cuối cùng lại phải chính miệng xin lỗi chị hai vì đã làm hỏng giày đẹp của chị ta.
Năm 18 tuổi, khi đang chuẩn bị mua một cái bánh kem nhỏ, Huỳnh Tiểu Phương lại nhận được cuộc gọi từ bệnh viện nói rằng mẹ cô bị ngưng tim, ngưng thở mau đến bệnh viện.
Khi đó người bán bánh kem có hỏi: “Cô mua cái bánh này đúng không?”
“Xin lỗi, tôi không lấy nữa!”
Tiểu Phương vừa khóc vừa chạy đến bệnh viện. Cô không cần sinh nhật, chỉ muốn mẹ được sống. Cuộc sống ý nghĩa nhất là khi có mẹ. Không có mẹ rồi, sinh nhật còn ý nghĩa gì cơ chứ?
Giữ mãi chuyện cũ có phải khiến bản thân rất đau lòng đúng không? Nhưng mà có những chuyện không muốn nhắc, chúng lại tựa như thước phim tua ngược trong tâm trí.
Huỳnh Tiểu Phương trở mình, mang theo giọt nước mắt vùi vào chăn. Vốn nghĩ cô sẽ chìm sâu vào giấc mộng khác đẹp đẽ hơn vậy mà chiếc điện thoại bên cạnh lại không ngừng đánh thức.
Tiểu Phương vươn tay với lấy chiếc điện thoại rồi ấn nghe. Đầu dây bên kia nói không ngừng:
“Tam Thần, tại sao giờ này anh mới nghe điện thoại? Anh còn để tâm đến Vy Vy bé nhỏ này nữa không vậy? Tam Thần, em nói cho anh biết nếu anh không lập tức đến bên em. Em sẽ chặn số anh!”
Thần trí Tiểu Phương không minh mẫn, cô nói với người ồn ào trong điện thoại là:
“Cái gì mà Vy Vy bé nhỏ? Cô lộn số rồi!”
“Cô là ai?”, Trương Bối Vy hét lớn.
“Tôi là liên quan gì cô?”
“Tam Thần đâu. Kêu tên bạc bẽo đó ra đây.”
Nhắc đến tên Tam Thần, Huỳnh Tiểu Phương mở mắt. Có lẽ cô sợ hắn, cũng có lẽ cô tỉnh lại một chút. Nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm vọng ra. Cô cười cười nói:
“Ưm… Anh ta đang tắm rồi!”
Sau đó cô ném cái điện thoại phiền phức kia xuống sàn. Mà điện thoại lại vô tình hết pin tắt nguồn.
Căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn, Huỳnh Tiểu Phương ngủ rất ngon. Một lúc sau, cô cảm giác có người nằm bên cạnh mình thế nhưng không tài nào mở mắt. Chỉ có thể mặc kệ ngủ đến sáng.
…
Hai người xa lạ lại ôm nhau ngủ rất ngon trong căn phòng. Ánh nắng của ngày mới xuyên qua ô cửa nhỏ chạm lên mi mắt người đàn ông, đánh thức hắn. Hắn trở mình mở mắt phát hiện người con gái bên cạnh đang ôm chặt hắn không buông. Tam Thần chán ghét đẩy Tiểu Phương sang một bên nhưng hắn phát hiện cô đang rất nóng.
Tam Thần gọi cô mấy lần chỉ thấy cô mở mắt ra rồi nhắm lại.
“Huỳnh Tiểu Phương, dậy đi!”
“Này…”
Hắn bảo người hầu lên phòng mặc lại quần áo cho cô. Hắn đích thân cõng cô ra xe đến bệnh viện.
“Chết tiệt! Đừng nói với tôi tửu lượng không những kém mà sức khoẻ cũng kém. Huỳnh Tiểu Phương, cô có cái gì gọi là giỏi không?”
“Chỉ giỏi làm phiền người khác!”
Vậy mà Huỳnh Tiểu Phương nôn thật, cô nôn lên khắp người của Tam Thần.
“Oẹ…”
Tiểu Phương tựa đầu vào người hắn. Hắn lại không ngừng đẩy cô ra.
“Kinh tởm! Cút!”
“Oẹ"
Tam Thần xanh mặt, suýt chút nữa hắn cũng nôn theo cô. Hắn mang theo tức giận mắng chửi tài xế, chân đạp đạp ghế lái:
“Khốn kiếp! Còn không nhanh trở về Tam gia!”
Tài xế mặt căng thẳng hơn dây đàn. Chỉ khi nhìn thấy bóng dáng hai người xuống xe, tựa nhau vào nhà mới dám hít thở.
Tiểu Phương đi bước ngắn, bước dài mà Tam Thần thì đang ghét bỏ cô. Hắn đẩy cô ra để cô loạng choạng đi vài bước. Sau đó lại không nhẫn tâm kéo cho cô dựa vào.
Tam Thần bình thường không thích chăm sóc người khác. Mà bây giờ lại bế con ma men vào trong phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.
“Này Huỳnh Tiểu Phương, là cô không biết tự lượng sức. Đừng trách tôi lợi dụng!”
Huỳnh Tiểu Phương mơ hồ nghe được lời cằn nhằn. Cô còn tưởng đó là tiếng con mèo kêu, bàn tay cô giơ lên vung về phía gương mặt anh tú.
“Chát"
“Huỳnh Tiểu Phương, cô dám đánh tôi?”
Tam Thần tức giận hét lên nhưng chỉ thấy cô gái nhỏ cười cười. Hắn bóp chặt cằm của cô khiến cho cái miệng nhỏ không ngừng chu ra:
“Nhìn cho kỹ tôi là ai?”
“Haha. Con mèo. Meo… meo…”
“Meo cái đầu cô!”
Tam Thần không thèm mặc quần áo lại cho cô mà chỉ quấn một chiếc khăn mỏng rồi ném cô gái nhỏ lên giường.
Vứt được của nợ cả người nhẹ nhõm hơn hẳn. Bây giờ hắn chỉ muốn ngâm mình trong bồn tắm. Một lần tắm cho thật sạch sẽ.
…
Tiểu Phương nằm trên giường rất thoải mái. Cô lại nhớ đến thời điểm ở nhà họ Huỳnh, dì cô chỉ sắp xếp một tấm nệm cũ bỏ đi của chị hai. Cái nệm vừa cứng vừa đau lại ẩm mốc. Nó tệ hơn rất nhiều so với lớp chăn bông đặc biệt mềm mại và bồng bềnh lúc này.
Tiểu Phương nhớ lại từng câu chữ chì chiết mà dì nói:
“Mẹ mày với mày xứng sao? Đồ “hỗn tạp chủng” đáng lẽ mày không nên có mặt trên đời thì hơn. Tao ghét mày!”
Tiểu Phương lăn lộn trong ác mộng. Cô xoay lại nằm ngửa, gương mặt ửng đỏ do rượu, đôi mắt nhắm nghiền mà lại thấy nước mắt không ngừng rơi ra.
Sinh nhật thì có gì vui chứ?
Năm cô 12 tuổi, chiếc bánh sinh nhật nhỏ Tiểu Phương để giành từ tiền ba cô cho đã bị chị hai giẫm lên. Cô gái nhỏ 12 tuổi chỉ biết bật khóc. Cuối cùng lại phải chính miệng xin lỗi chị hai vì đã làm hỏng giày đẹp của chị ta.
Năm 18 tuổi, khi đang chuẩn bị mua một cái bánh kem nhỏ, Huỳnh Tiểu Phương lại nhận được cuộc gọi từ bệnh viện nói rằng mẹ cô bị ngưng tim, ngưng thở mau đến bệnh viện.
Khi đó người bán bánh kem có hỏi: “Cô mua cái bánh này đúng không?”
“Xin lỗi, tôi không lấy nữa!”
Tiểu Phương vừa khóc vừa chạy đến bệnh viện. Cô không cần sinh nhật, chỉ muốn mẹ được sống. Cuộc sống ý nghĩa nhất là khi có mẹ. Không có mẹ rồi, sinh nhật còn ý nghĩa gì cơ chứ?
Giữ mãi chuyện cũ có phải khiến bản thân rất đau lòng đúng không? Nhưng mà có những chuyện không muốn nhắc, chúng lại tựa như thước phim tua ngược trong tâm trí.
Huỳnh Tiểu Phương trở mình, mang theo giọt nước mắt vùi vào chăn. Vốn nghĩ cô sẽ chìm sâu vào giấc mộng khác đẹp đẽ hơn vậy mà chiếc điện thoại bên cạnh lại không ngừng đánh thức.
Tiểu Phương vươn tay với lấy chiếc điện thoại rồi ấn nghe. Đầu dây bên kia nói không ngừng:
“Tam Thần, tại sao giờ này anh mới nghe điện thoại? Anh còn để tâm đến Vy Vy bé nhỏ này nữa không vậy? Tam Thần, em nói cho anh biết nếu anh không lập tức đến bên em. Em sẽ chặn số anh!”
Thần trí Tiểu Phương không minh mẫn, cô nói với người ồn ào trong điện thoại là:
“Cái gì mà Vy Vy bé nhỏ? Cô lộn số rồi!”
“Cô là ai?”, Trương Bối Vy hét lớn.
“Tôi là liên quan gì cô?”
“Tam Thần đâu. Kêu tên bạc bẽo đó ra đây.”
Nhắc đến tên Tam Thần, Huỳnh Tiểu Phương mở mắt. Có lẽ cô sợ hắn, cũng có lẽ cô tỉnh lại một chút. Nghe thấy tiếng nước từ phòng tắm vọng ra. Cô cười cười nói:
“Ưm… Anh ta đang tắm rồi!”
Sau đó cô ném cái điện thoại phiền phức kia xuống sàn. Mà điện thoại lại vô tình hết pin tắt nguồn.
Căn phòng trở nên yên tĩnh hẳn, Huỳnh Tiểu Phương ngủ rất ngon. Một lúc sau, cô cảm giác có người nằm bên cạnh mình thế nhưng không tài nào mở mắt. Chỉ có thể mặc kệ ngủ đến sáng.
…
Hai người xa lạ lại ôm nhau ngủ rất ngon trong căn phòng. Ánh nắng của ngày mới xuyên qua ô cửa nhỏ chạm lên mi mắt người đàn ông, đánh thức hắn. Hắn trở mình mở mắt phát hiện người con gái bên cạnh đang ôm chặt hắn không buông. Tam Thần chán ghét đẩy Tiểu Phương sang một bên nhưng hắn phát hiện cô đang rất nóng.
Tam Thần gọi cô mấy lần chỉ thấy cô mở mắt ra rồi nhắm lại.
“Huỳnh Tiểu Phương, dậy đi!”
“Này…”
Hắn bảo người hầu lên phòng mặc lại quần áo cho cô. Hắn đích thân cõng cô ra xe đến bệnh viện.
“Chết tiệt! Đừng nói với tôi tửu lượng không những kém mà sức khoẻ cũng kém. Huỳnh Tiểu Phương, cô có cái gì gọi là giỏi không?”
“Chỉ giỏi làm phiền người khác!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất