Chương 39: Cái giá
Trong căn biệt thự của Bối Vy, đồ đạc vứt lung tung kèo theo tiếng mắng chửi của cô ta. Người hầu trong nhà chỉ biết đóng chặt cửa phòng đợi cô ta nguôi giận mới ra ngoài.
Nghe bên ngoài có tiếng đàn ông, người hầu trong nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Cái phao cứu sinh của bọn họ đến rồi.
Tam Phát thô bạo giẫm lên đóng lộn xộn vỡ nát, hẳn bước nhanh về phía người phụ nữ đang điên cuồng đập phá.
"Trương Bối Vy, cô điên đủ chưa?"
"Tam Phát, anh đến đây để cười nhạo em có đúng không?"
"ป๋!"
Hắn không còn vẻ ôn nhu dịu dàng mà thẳng thắng khẳng định với cô ta.
Cô ả lại la toáng lên:
"Á... Cút ngay cho tôi!"
Người đàn ông tiến đến vung tay tát cô ta một cái.
"Con điên! Có một chút chuyện cũng làm không xong?"
Ả căm phẫn:
"Tam Phát, anh dám đánh tôi?"
"Tôi không những đánh cô còn..."
"Còn cái gì?"
Trương Bối Vy có hơi run sợ trước ánh mắt tựa con sói đang nhìn chẩm chẩm vào cái bụng của cô.
"Haha...", hắn cười khiến toàn thân Bối Vy run rẩy. Cô ta lắp bắp hỏi:
"Anh... Anh tính làm gì?"
"Đi theo tôi!"
Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay của cô ta cưỡng ép đi. Cô ta ghì chân lại:
"Anh tính làm cái gì?"
"Phá thai. Đứa trẻ này... vô dụng!"
Cô ta lắc đầu liên tục:
"Không! Anh không thể làm như vậy đó là con của anh!"
Tam Phát vẫn dứt khoát kéo ả đi. Kéo không được hắn vung tay đánh vào gáy của ả. Bối Vy còn chưa kịp tiếp nhận những gì từ miệng của người ăn nằm với cô ta bao năm qua thế là đã ngất đi.
Sau khi ngất, hắn phất tay một cái. 2 tên thuộc hạ của hắn bước vào vác cô ta đi:
"Đại thiếu gia?"
"Đem cô ta đến bệnh viện giải quyết đứa nhỏ đó đi. Nếu được thì triệt sản luôn đi!"
Hắn ngồi xuống sopha, chân chéo lại. Lấy điếu thuốc từ trong túi ra. Hắn không hút mà vò nát. Hàm răng nghiến
chat:
"Ai biết đứa con đó có phải của ta không? Cô ta đã ăn nằm với bao thằng đàn ông? Hừ!"
Người như hắn thật độc ác. Trương Bối Vy có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, người nằm kế cô ta không khác gì loài lang sói.
Người hầu trong nhà không dám mở cửa. Lúc định ấn gọi cảnh sát thì nghe được tiếng đập cửa phòng.
"Ai dám nói chuyện này ra ta giết kẻ đó. Còn nữa, một chút ta sẽ mang cô ta trở về đây!"
"Dạ..."
Bọn họ còn người nhà nên im lặng.
Chiếc xe rất nhanh đã đến một phòng khám không tên, hai tên thuộc hạ theo lệnh mang Bối Vy vào bên trong nói với người ở đó:
"Nhị thiếu có lệnh giải quyết cho sạch sẽ. Tốt nhất sau này không ta không thể mang thai được nữa, nghe rõ chưa?"
Người mặc áo blouse trắng gật đầu. Ở đây, hắn ta đã làm biết bao nhiều vụ phá thai chui rồi. Tỉ lệ có con lần nữa là 0%.
Đừng trách hẳn. Chỉ trách những người đó xui thôi!
Trương Bối Vy được đặt lên chiếc giường dành riêng cho sản phụ. Trong lúc người đàn ông mang bao tay vào cẩm sẵn mỏ vịt thì Bối Vy đột nhiên tỉnh dậy.
Hoảng hốt khi thấy bị chiếc đèn phẫu thuật rọi vào mắt, cô tay vươn tay kéo váy hét lên:
"Khốn kiếp! Ngươi tính làm gì?"
Người đàn ông mang danh bác sĩ vẫn bình thản:
"Cô yên tâm, tôi sẽ làm rất nhanh và nhẹ nhàng!"
Cô ta nhảy xuống giường giật lại cái mỏ vịt đánh vào đầu người đàn ông:
"Là Tam Phát sai ngươi làm có đúng không?"
"Cô cũng biết cãi lời Tam đại thiếu sẽ không có kết cuộc tốt. Nên cô chấp nhận đi!"
Ả hung hăng ném hết vật có thể ném. Quậy loạn chỗ phòng khám lên.
"Thằng chó! Dám động vào bà và con bà. Ngươi chán sống rồi!"
Cô ta đâu có vừa. Nắm lấy cây kéo đâm vào người đàn ông.
Nghe người đàn ông hét lên kinh hãi, cô ta ném cây kéo đi.
"Tam Phát, mày đợi coi tao bước vào nhà họ Tam như thế nào."
Cô ta lúc này mới nhớ đến người đối xử tốt với mình mà khóc lên.
"Tam Thần, anh đợi em. Không biết ả khốn kiếp đó đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì nữa. Bằng mọi cách, em sẽ lấy anh lại từ tay của Huỳnh Tiểu Phương. Chỉ có em mới yêu anh!"
Trương Bối Vy thoát khỏi phòng khám. Cô ta đến bệnh viện sau đó gọi cho người hầu trong nhà mang bàn chải đánh răng của Tam Phát đến. Bất chấp nguy hiểm để làm xét nghiệm ADN của đứa trẻ.
Lúc kim chọc dò dịch ói đưa vào người. Trương Bối Vy nắm chặt lòng bàn tay đến bật máu. Trong đầu cô ta chỉ mong nối lại tình cảm với Tam Thần.
"Tam Thần, em yêu anh!"
Nghe bên ngoài có tiếng đàn ông, người hầu trong nhà mới thở phào nhẹ nhõm. Cái phao cứu sinh của bọn họ đến rồi.
Tam Phát thô bạo giẫm lên đóng lộn xộn vỡ nát, hẳn bước nhanh về phía người phụ nữ đang điên cuồng đập phá.
"Trương Bối Vy, cô điên đủ chưa?"
"Tam Phát, anh đến đây để cười nhạo em có đúng không?"
"ป๋!"
Hắn không còn vẻ ôn nhu dịu dàng mà thẳng thắng khẳng định với cô ta.
Cô ả lại la toáng lên:
"Á... Cút ngay cho tôi!"
Người đàn ông tiến đến vung tay tát cô ta một cái.
"Con điên! Có một chút chuyện cũng làm không xong?"
Ả căm phẫn:
"Tam Phát, anh dám đánh tôi?"
"Tôi không những đánh cô còn..."
"Còn cái gì?"
Trương Bối Vy có hơi run sợ trước ánh mắt tựa con sói đang nhìn chẩm chẩm vào cái bụng của cô.
"Haha...", hắn cười khiến toàn thân Bối Vy run rẩy. Cô ta lắp bắp hỏi:
"Anh... Anh tính làm gì?"
"Đi theo tôi!"
Hắn vươn tay nắm lấy cổ tay của cô ta cưỡng ép đi. Cô ta ghì chân lại:
"Anh tính làm cái gì?"
"Phá thai. Đứa trẻ này... vô dụng!"
Cô ta lắc đầu liên tục:
"Không! Anh không thể làm như vậy đó là con của anh!"
Tam Phát vẫn dứt khoát kéo ả đi. Kéo không được hắn vung tay đánh vào gáy của ả. Bối Vy còn chưa kịp tiếp nhận những gì từ miệng của người ăn nằm với cô ta bao năm qua thế là đã ngất đi.
Sau khi ngất, hắn phất tay một cái. 2 tên thuộc hạ của hắn bước vào vác cô ta đi:
"Đại thiếu gia?"
"Đem cô ta đến bệnh viện giải quyết đứa nhỏ đó đi. Nếu được thì triệt sản luôn đi!"
Hắn ngồi xuống sopha, chân chéo lại. Lấy điếu thuốc từ trong túi ra. Hắn không hút mà vò nát. Hàm răng nghiến
chat:
"Ai biết đứa con đó có phải của ta không? Cô ta đã ăn nằm với bao thằng đàn ông? Hừ!"
Người như hắn thật độc ác. Trương Bối Vy có nằm mơ cũng không ngờ được rằng, người nằm kế cô ta không khác gì loài lang sói.
Người hầu trong nhà không dám mở cửa. Lúc định ấn gọi cảnh sát thì nghe được tiếng đập cửa phòng.
"Ai dám nói chuyện này ra ta giết kẻ đó. Còn nữa, một chút ta sẽ mang cô ta trở về đây!"
"Dạ..."
Bọn họ còn người nhà nên im lặng.
Chiếc xe rất nhanh đã đến một phòng khám không tên, hai tên thuộc hạ theo lệnh mang Bối Vy vào bên trong nói với người ở đó:
"Nhị thiếu có lệnh giải quyết cho sạch sẽ. Tốt nhất sau này không ta không thể mang thai được nữa, nghe rõ chưa?"
Người mặc áo blouse trắng gật đầu. Ở đây, hắn ta đã làm biết bao nhiều vụ phá thai chui rồi. Tỉ lệ có con lần nữa là 0%.
Đừng trách hẳn. Chỉ trách những người đó xui thôi!
Trương Bối Vy được đặt lên chiếc giường dành riêng cho sản phụ. Trong lúc người đàn ông mang bao tay vào cẩm sẵn mỏ vịt thì Bối Vy đột nhiên tỉnh dậy.
Hoảng hốt khi thấy bị chiếc đèn phẫu thuật rọi vào mắt, cô tay vươn tay kéo váy hét lên:
"Khốn kiếp! Ngươi tính làm gì?"
Người đàn ông mang danh bác sĩ vẫn bình thản:
"Cô yên tâm, tôi sẽ làm rất nhanh và nhẹ nhàng!"
Cô ta nhảy xuống giường giật lại cái mỏ vịt đánh vào đầu người đàn ông:
"Là Tam Phát sai ngươi làm có đúng không?"
"Cô cũng biết cãi lời Tam đại thiếu sẽ không có kết cuộc tốt. Nên cô chấp nhận đi!"
Ả hung hăng ném hết vật có thể ném. Quậy loạn chỗ phòng khám lên.
"Thằng chó! Dám động vào bà và con bà. Ngươi chán sống rồi!"
Cô ta đâu có vừa. Nắm lấy cây kéo đâm vào người đàn ông.
Nghe người đàn ông hét lên kinh hãi, cô ta ném cây kéo đi.
"Tam Phát, mày đợi coi tao bước vào nhà họ Tam như thế nào."
Cô ta lúc này mới nhớ đến người đối xử tốt với mình mà khóc lên.
"Tam Thần, anh đợi em. Không biết ả khốn kiếp đó đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì nữa. Bằng mọi cách, em sẽ lấy anh lại từ tay của Huỳnh Tiểu Phương. Chỉ có em mới yêu anh!"
Trương Bối Vy thoát khỏi phòng khám. Cô ta đến bệnh viện sau đó gọi cho người hầu trong nhà mang bàn chải đánh răng của Tam Phát đến. Bất chấp nguy hiểm để làm xét nghiệm ADN của đứa trẻ.
Lúc kim chọc dò dịch ói đưa vào người. Trương Bối Vy nắm chặt lòng bàn tay đến bật máu. Trong đầu cô ta chỉ mong nối lại tình cảm với Tam Thần.
"Tam Thần, em yêu anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất