Fan Số Một
Tuy Ngu Thành Hà không quá coi trọng mặt mũi, nhưng tư vị bị vả sưng mặt ngay tại chỗ vẫn khá là khó chịu.
Anh mạnh miệng nói, “Nghệ thuật, em hiểu không? Ai cũng xem hiểu thì còn gì là nghệ thuật nữa!”
Trâu Hàn đáp lại anh bằng một cái liếc mắt, “Anh vui là được.”
“Thật mà, em biết đặc điểm của chữ ký người nổi tiếng là gì không?” Ngu Thành Hà không buông tha.
Trâu Hàn ngồi xuống ghế sofa, không mấy để tâm đến anh, hỏi qua loa, “Đặc điểm gì?”
“Xem không hiểu.” Ngu Thành Hà ngồi xuống sát bên Trâu Hàn.
Trâu Hàn “…”
Nhưng suy nghĩ kĩ một chút, hình như đúng là vậy thật.
“Biết tại sao không?” Ngu Thành Hà hăng hái.
Trâu Hàn lắc đầu một cái.
Ngu Thành Hà nói, “Một, là để tỏ vẻ mình rất lợi hại. Hai, càng khó nhìn rõ, càng không dễ bắt chước.”
Trâu Hàn suy nghĩ, “Nhưng mà, cái này thì liên quan gì tới nghệ thuật?”
Ngu Thành Hà: “Tất cả những chữ ký đọc không hiểu, đều có một cái tên chung là chữ ký nghệ thuật.”
“…” Trâu Hàn mặt vô cảm, “Ok anh thắng.”
Ngu Thành Hà nhìn cậu đã trở lại bình thường, không xuất hiện tình huống dao động cảm xúc nữa thì yên lòng. Không nhịn được có chút đắc ý vênh váo, “Biểu hiện của anh tốt không?”
“Cái gì cơ?” Trâu Hàn đã bị chương trình hấp dẫn lực chú ý.
Trước đây trong nhà cậu đó giờ không có trang bị TV, cái này là hồi Thích Ca ở đây mua, nhưng mà lúc hàng tới thì Thích Ca đã chuyển tới nhà Lộc Nhất Bạch rồi.
Trâu Hàn căn bản không coi, nên cả dây điện cũng không thèm cắm.
Bây giờ nhìn người đang ngồi bên cạnh mình xuất hiện trong TV, cậu có chút cảm giác hưng phấn vi diệu.
“Biểu hiện của anh trong chương trình đó.” Ngu Thành Hà cô ý nói, “Không phải mỗi ngày em đều xem chương trình của anh hả?”
Trâu Hàn nhìn anh chằm chằm, thầm nghĩ: đến TV tui còn không xem, sao có thể xem chương trình của anh mỗi ngày?
Mặt của anh rốt cuộc dày bao nhiêu vậy hả?
“Anh vừa mở lên là thấy kênh này, lẽ nào em không coi à?” Ngu Thành Hà nhìn cậu đến thao tác cơ bản của TV cũng không hiểu rõ, càng xác định cậu thực sự không xem TV. Nhưng vẫn cố tình giả vờ kinh ngạc, “Anh còn tưởng, vì em là fan của anh, nên mở kênh này để xem chương trình của anh chứ?”
Trâu Hàn: “…”
Cậu quên là mình còn khoác áo giả làm fan nữa, có nên cởi ra không đây?
Đang lúc do dự, trong TV truyền đến cảnh sau khi Ngu Thành Hà bị cả đám chế giễu vì chữ quá xấu, một nam khách mời cười cười cầm tấm bảng anh viết tới, khoác tay lên bả vai Ngu Thành Hà, cười híp mắt nói, “Ngư Ngư đừng khóc, cái này gọi là nghệ thuật, bọn họ không hiểu được. Đưa cho em đi, em muốn giữ làm kỉ niệm.”
Hậu kỳ đúng lúc ghép ảnh bong bóng màu hồng bay phấp phới, còn đính ba chữ “Tình anh em” cảm thiên động địa to cực to bên cạnh.
Bong bóng hồng bay bay, hình ảnh cố ý tua chậm, tình anh em trong dấu ngoặc kép, mọi người bên cạnh đều ra vẻ ‘thật không thể chịu đựng nổi’, tất cả đều đang nhắc nhở khán giả: Chúng tôi muốn xào CP, mọi người mau tới ship đê ~
Trâu Hàn nghiêm túc đánh giá vị nam khách mời kia, da trắng nõn, mặt nhỏ tròn, cười rộ lên còn để lộ hai lúm đồng tiền, rất ngọt ngào rất đáng yêu.
Thời điểm anh ta nhìn Ngu Thành Hà, mí mắt mỏng manh hơi rũ xuống, hiện ra vẻ ngượng ngùng lại thâm tình.
“Em có xem nha, em biết người này với anh có quan hệ rất tốt, còn được ship thành”CP Ngư Ông”, đúng không?” Trâu Hàn chỉ vào nam khách quý trong TV nói.
Kỳ thực đến tên gọi của nam khách quý này là gì cậu cũng không biết. Sở dĩ biết đến “CP Ngư Ông” là vì gần đây cậu thường xuyên lướt weibo, CP này từ khi chương trình phát sóng tới nay luôn rất hot, mỗi ngày đều chiếm chỗ trên hot search.
Cái gì mà “Ngư Ông là đôi trời sinh”, “Ngư Ông là thật”, “Ngư Ông phát kẹo” muốn không thấy cũng khó.
Trâu Hàn chưa từng bấm vào, cho nên lúc đầu không biết CP này có liên quan tới Ngu Thành Hà. Sau này, lúc cậu đăng đoạn video Ngu Thành Hà hát lên, dưới weibo có comment nói đùa rằng “Tui thấy đại đại với Ngư Ngư mới đúng là chân ái”, “Ship “CP Kẻ thù” còn vui hơn “CP Ngư Ông” nữa”. Khi đó cậu mới biết hóa ra “Ngư Ông” là CP của Ngu Thành Hà, chỉ là không biết một vai chính xui xẻo khác kia là ai.
Hôm nay, coi như cuối cùng cậu cũng biết.
Nhìn trên TV, Ngu Thành Hà cao lớn đẹp trai, người bên cạnh anh gầy gò đáng yêu, bong bóng hồng phối hợp bay bay, thực sự rất đẹp mắt.
Nhưng Trâu Hàn lại cảm thấy, quá diễn.
Ngu Thành Hà cũng không ngờ sẽ thấy đúng đoạn này, trong nhất thời thực sự là trăm miệng cũng không thể bào chữa “…”
Trâu Hàn liếc nhìn sắc mặt đặc sắc của anh, khẽ mỉm cười, “Anh xem, anh ta cũng nói chữ của anh là nghệ thuật kìa, hiểu biết ghê. Hay cách nói nghệ thuật của anh cũng là học được từ anh ta?”
Ngu Thành Hà: “Đương nhiên là không phải, anh…”
“Há, em hiểu rồi.” Trâu Hàn đánh gãy anh, “Hai người là tâm linh tương thông.”
Ngu Thành Hà “…”
Anh tắt TV đi, “Ông Tuyết Đình thực ra là…”
“Hóa ra anh ta gọi là Ông Tuyết Đình à?” Trâu Hàn không cẩn thận tự làm mình bại lộ, nhưng cậu còn chưa ý thức được, “Tên rất hay, tính ra cũng không tốt lắm, nhưng ghép với tên của anh cũng rất có ý nhị, chẳng trách CP lại hot như thế.”
Cậu vỗ tay một cái, lấy lại remote, “Haizz, anh tắt chi vậy? Em còn muốn xem lại chút nữa.”
Ngu Thành Hà “…”
Anh vứt remote ra xa, đột ngột đưa tay ra bắt lấy cổ tay Trâu Hàn.
Trâu Hàn sững sờ, trong đầu vang lên một tiếng “bang” nhỏ, đột nhiên câm lặng.
“Đừng nói gì hết, nghe anh giải thích cho em,” Ngu Thành Hà nhìn cậu nói, “Chuyện không phải như em nghĩ đâu.” (đù má câu kinh điển)
Giống với các nghệ sĩ khác, bởi vì hiểu rõ quá trình ghi hình sau ống kính, cũng như sức mạnh cắt nối biên tập hậu kỳ, Ngu Thành Hà rất ít khi xem tác phẩm của mình. Đây là chương trình thực tế duy nhất của anh, anh cũng chưa từng chủ động xem qua.
Đương nhiên, nhân viên bên cạnh anh sẽ xem, gặp những đoạn ngắn gây tranh cãi sẽ đưa anh nhìn một cái, để anh nhớ lại tình huống thực tế.
Việc xào CP này, Ngu Thành Hà biết, nhưng mục đích ban đầu của anh không phải xào CP, cũng không hề biết tổ tiết mục sẽ cắt khoa trương như vậy.
Thời điểm ghi hình chương trình này, Quan Tinh vẫn là nghệ nhân kí kết với Tinh Phàm, hơn nữa còn là tiểu hoa* đang “hot”. Ngu Thành Hà thì là bạo hồng lưu lượng**. Có hai người bọn họ, rating của chương trình đã được bảo đảm. Công ty có lớn thế nào cũng thiếu người mới và tài nguyên tốt, nên muốn dựa vào hai người họ lôi kéo làn sóng chú ý.
*tiểu hoa: nữ minh tinh
**bạo hồng lưu lượng: lưu lượng là chỉ các minh tinh có sức ảnh hưởng lớn, bạo hồng là nổi tiếng nhanh chóng.
Hơn nữa, đây là chương trình thực tế đầu tiên của Ngu Thành Hà, người quen biết anh đều biết tính cách anh ác liệt, công ty cũng lo anh không làm chủ được, biểu hiện không tốt thì rớt fan. Cho nên đặc biệt căn dặn tổ chương trình cho Ngu Thành Hà và Quan Tinh nhiều tương tác, thậm chí có thể xào một CP.
Khi bị đồn là thăng tiến dựa vào việc bò lên giường người ta, Ngu Thành Hà còn lười làm sáng tỏ, anh thậm chí còn đóng giả làm tình nhân của Lộc Nhất Bạch để kích thích Thích Ca giúp cho Lộc Nhất Bạch. Thế nên, loại chuyện như xào CP này, anh có thể tiếp thu.
Bởi anh hiểu rõ tình cảnh hiện tại, dù không chính thức ship, fan cũng sẽ tự động ship CP thôi. Nếu đã vậy, sao không giữ quyền chủ động trong tay mình? Vậy thì ít nhất có thể bảo đảm, bất cứ lúc nào cũng có thể kêu ngừng. Giữa các công ty với nhau, tính ra dễ nói chuyện hơn.
Hai người bọn họ vốn được cho là đã quen thuộc, cho nên trong quá trình ghi hình, tương tác giữa hai người Ngu Thành Hà cùng Quan Tinh tương đối nhiều.
Thế nhưng ai nghĩ tới, Quan Tinh tự tìm đường chết. Chương trình còn chưa thu xong, cô ta lại úng não chạy đi câu dẫn Lộc Nhất Bạch.
Cuối cùng Quan Tinh chủ động hủy hợp đồng, Lộc Nhất Bạch cũng không chèn ép cô ta, mà Ngu Thành Hà thì muốn tránh hiềm nghi.
Phần sau khi ghi hình đã giảm bớt tương tác giữa hai người, mà phần đã thu xong thì không có cách nào.
Cách tốt nhất để chuyển hướng sự chú ý là làm một CP khác hấp dẫn hơn.
Ông Tuyết Đình chính là xuất hiện vào thời điểm đó. Anh ta debut từ chương trình tuyển tú, không quá nổi bật, đứng yên lặng trong đám đông, không hề gây sự chú ý. Trong suốt quá trình quay chụp mười kỳ, Ngu Thành Hà không có ấn tượng mấy với anh ta. Mà cùng một đoàn đội, chắc chắn không thể thiếu tương tác với nhau, muốn chỉnh sửa gì thì có thể cắt cảnh ra ghép vào.
Phí Lễ đã điều tra, gia cảnh Ông Tuyết Đình tốt, vào giới giải trí chỉ để trải nghiệm chơi thôi, không mưu cầu nhiều công danh lợi lộc.
Lần này sở dĩ chủ động tìm Ngu Thành Hà xào CP, là vì muốn thoát khỏi một vị nghệ nhân khác debut cùng chương trình với anh ta.
Lúc tham gia cuộc thi, Ông Tuyết Đình cùng vị nghệ nhân kia hợp xướng song ca một ca khúc, bị fan ship thành một CP. Ông Tuyết Đình có gia cảnh tốt, tài nguyên nhiều, đối phương liền bấu víu hút máu anh ta.
Ông Tuyết Đình đương nhiên không vui, nhưng cùng trong vòng giải trí, cũng không tiện xé rách mặt, fan không biết rõ chân tướng, sẽ chỉ cảm thấy Ông Tuyết Đình qua cầu rút ván.
Vì vậy, công ty Ông Tuyết Đình có cùng một ý nghĩ giống với công ty Ngu Thành Hà: Cách tốt nhất để hủy một CP là tạo một CP mới.
Ngu Thành Hà tưởng anh cùng Ông Tuyết Đình không có bao nhiêu tương tác, có cắt cũng chẳng thể cắt ra cái gì, không ngờ tổ tiết mục cũng có dự định của riêng bọn họ. Một người là idol nổi tiếng, một người là lưu lượng tiểu sinh, ai cũng hot sẵn, bây giờ tạo tài nguyên để xào CP cho bọn họ, tổ tiết mục làm sao có khả năng qua loa?
Không có tương tác, không sợ, có kéo là được.
Một ánh mắt lơ đãng, phối hợp với mấy chữ “nhìn lén”, “thâm tình”, tự nhiên sẽ thay đổi ý tứ.
Dù hoàn toàn không có tương tác cũng không sợ, so sánh một bên nhiệt tình tương tác với người khác, lại phối hợp với một bên đang trầm mặt, liền biến thành ăn dấm.
Quay lâu như vậy, có rất nhiều tư liệu sống, chỉ cần có tâm, có thể biên tập ra phim truyền hình tám chục tập luôn.
Mà trên thực tế, tất cả mọi người chỉ là đồng nghiệp bình thường mà thôi, ngoại trừ buổi họp báo kia, sau khi kết thúc ghi hình hai người thậm chí còn chưa bao giờ thấy mặt nhau.
“Khi đó anh thực sự không biết bọn họ có thể biên tập ra như vậy. Điều anh đã đáp ứng lúc đó là giảm bớt tương tác giữa anh với Quan Tinh và tăng tương tác với Ông Tuyết Đình lên.” Ngu Thành Hà thực ra rất phiền muộn, nhưng việc này cũng không thể dễ dàng khống chế, “Cái bảng kia anh không có cho cậu ta, vẫn còn ở nhà anh. Em muốn thì lần sau anh đưa cho em.”
Trâu Hàn đang nghe say sưa ngon lành, đến lúc này mới ý thức được Ngu Thành Hà vẫn luôn kéo tay cậu, nhiệt độ chỗ cổ tay rõ ràng cao hơn chỗ khác, cao đến nỗi hai má cũng bắt đầu nóng lên, cậu rút tay về nói, “Chữ xấu như vậy, em không cần.”
Ngu Thành Hà khẽ cười một tiếng, móc điện thoại ra gọi một cuộc cho Phí Lễ.
“Đang tìm chỗ ở hả?” Phí Lễ vẫn đang lo lắng.
Ngu Thành Hà: “Em đang ở trong nhà Hàn Hàn.”
Phí Lễ: “Thôi bye.”
“Có chuyện muốn nói với anh.” Khóe miệng Ngu Thành Hà hơi vểnh lên.
Phí Lễ lại tiếp tục lo lắng, lại hỏi, “Chuyện gì?”
Ngu Thành Hà nói, “Có cách nào để ngừng CP giữa em với Ông Tuyết Đình không?”
Phí Lễ trầm mặc hồi lâu, mới hỏi bằng giọng đều đều, “Bây giờ CP của hai đứa là hot nhất chương trình, nếu chú mày không có một lý do chính đáng, anh…”
“Hàn Hàn ghen tỵ.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn “…”
Phí Lễ ở đầu bên kia điện thoại vốn đang sứt đầu mẻ trán, nghe anh nói như thế quả thực muốn mắng cho mấy câu, mà ngay giây tiếp theo, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh buổi tối hôm ấy, Ngu Thành Hà kéo thân thể bệnh nhân tới nhìn trộm Trâu Hàn. Đột nhiên chua xót đến nỗi hết muốn mắng.
“Việc này không vội được, chờ anh với đoàn đội bên Ông Tuyết Đình bàn bạc một chút rồi hẵng nói. Tự tay hủy CP, chú sẽ bị fan mắng chửi dữ lắm á.” Phí Lễ mệt tâm thở dài, “Mấy ngày nữa còn có buổi tuyên truyền…”
“Buổi tuyên truyền mấy ngày nữa có Ông Tuyết Đình đi đúng không? Em không đi được.” Ngu Thành Hà ngắt lời anh, “Lỡ đâu bị người ta phát hiện ra em đang bị thương, không tốt.”
Phí Lễ: “Là ai nói với anh mang bao tay thì sẽ không bị phát hiện?”
Ngu Thành Hà: “Chắc chắn không phải em.”
Phí Lễ: “…”
“Thôi, việc này để gặp mặt rồi bàn lại.” Ngu Thành Hà nói, “Nói trong điện thoại không tiện giải thích.”
Phí Lễ: “…”
Vậy chú mày gọi điện thoại tới làm chi hả?
Ngu Thành Hà gọi điện thoại, đương nhiên chỉ vì để động viên cảm xúc của Trâu Hàn.
“Không giận nữa?” Cúp điện thoại, Ngu Thành Hà liền hỏi Trâu Hàn.
Trâu Hàn một mặt ngơ ngác, “Em giận cái gì?”
Cậu còn đang cảm thấy kỳ quái đây nè. Tại sao Ngu Thành Hà lại phản ứng lớn như vậy?
Ngu Thành Hà phản ứng lớn chưa tính, quan trọng là, Phí Lễ vậy mà lại không mắng cậu?!
Minh tinh đang hot như vậy sao có thể thật sự muốn làm gì thì làm như thế?
Đôi mặt Ngu Thành Hà híp lại, “Thật sự không tức giận?”
“Không có thật mà.” Trâu Hàn lắc đầu một cái.
“Không ghen?” Ngu Thành Hà lại hỏi.
Mặt Trâu Hàn nóng lên, vẫn lắc đầu, cứng nhắc nói, “Không có, tại sao em lại phải ghen?”
Đáy mắt Ngu Thành Hà chợt lóe lên tia nguy hiểm, “Bởi vì chúng ta đang kết thân.”
Trâu Hàn: “Không phải anh nói là giả vờ, để ứng phó công ty thôi sao?”
“Là thật.” Ngu Thành Hà chậm rãi nói, “Câu anh nói là, chúng ta thật sự thử kết thân xem sao.”
Cả người Trâu Hàn căng thẳng, liếm môi một cái, không biết nên nói cái gì.
Cậu đương nhiên nhớ Ngu Thành Hà nói là ‘thật sự’, cậu cũng không xem đó là giả, nếu không thì sẽ không mang Ngu Thành Hà về nhà mình.
Chỉ là hiện tại, Ngu Thành Hà hỏi ngay mặt như vậy, nếu mà thừa nhận thì xấu hổ lắm.
Cậu chưa từng yêu đương với ai, cũng chưa từng hẹn hò, thực sự không biết nên ứng đối ra sao với tình huống như thế này.
Ánh mắt Ngu Thành Hà khẽ động, không nói gì đột nhiên nghiêng người về phía Trâu Hàn.
Hai người vốn đang ngồi rất gần, nhưng giờ gần như là dính sát vào nhau.
Trâu Hàn nắm chặt lấy mép sofa, đến thở cũng không dám, như thể chỉ cần chớp mắt một cái là lông mi có thể đụng tới mặt đối phương.
Cậu chỉ có thể thấy đôi mắt của Ngu Thành Hà. Trong đôi mắt thâm thúy của anh, dường như có tia sáng xanh nhỏ xíu đang nhấp nháy, nhưng chớp mắt liền biến mất.
“Lần này tha cho em.” Ngu Thành Hà thoáng lui về sau một chút, giọng nói hơi khàn khàn, “Nếu còn không nghiêm túc…”
Anh cong tay chạm vào chóp mũi Trâu Hàn, “… Anh sẽ hôn em.”
Anh mạnh miệng nói, “Nghệ thuật, em hiểu không? Ai cũng xem hiểu thì còn gì là nghệ thuật nữa!”
Trâu Hàn đáp lại anh bằng một cái liếc mắt, “Anh vui là được.”
“Thật mà, em biết đặc điểm của chữ ký người nổi tiếng là gì không?” Ngu Thành Hà không buông tha.
Trâu Hàn ngồi xuống ghế sofa, không mấy để tâm đến anh, hỏi qua loa, “Đặc điểm gì?”
“Xem không hiểu.” Ngu Thành Hà ngồi xuống sát bên Trâu Hàn.
Trâu Hàn “…”
Nhưng suy nghĩ kĩ một chút, hình như đúng là vậy thật.
“Biết tại sao không?” Ngu Thành Hà hăng hái.
Trâu Hàn lắc đầu một cái.
Ngu Thành Hà nói, “Một, là để tỏ vẻ mình rất lợi hại. Hai, càng khó nhìn rõ, càng không dễ bắt chước.”
Trâu Hàn suy nghĩ, “Nhưng mà, cái này thì liên quan gì tới nghệ thuật?”
Ngu Thành Hà: “Tất cả những chữ ký đọc không hiểu, đều có một cái tên chung là chữ ký nghệ thuật.”
“…” Trâu Hàn mặt vô cảm, “Ok anh thắng.”
Ngu Thành Hà nhìn cậu đã trở lại bình thường, không xuất hiện tình huống dao động cảm xúc nữa thì yên lòng. Không nhịn được có chút đắc ý vênh váo, “Biểu hiện của anh tốt không?”
“Cái gì cơ?” Trâu Hàn đã bị chương trình hấp dẫn lực chú ý.
Trước đây trong nhà cậu đó giờ không có trang bị TV, cái này là hồi Thích Ca ở đây mua, nhưng mà lúc hàng tới thì Thích Ca đã chuyển tới nhà Lộc Nhất Bạch rồi.
Trâu Hàn căn bản không coi, nên cả dây điện cũng không thèm cắm.
Bây giờ nhìn người đang ngồi bên cạnh mình xuất hiện trong TV, cậu có chút cảm giác hưng phấn vi diệu.
“Biểu hiện của anh trong chương trình đó.” Ngu Thành Hà cô ý nói, “Không phải mỗi ngày em đều xem chương trình của anh hả?”
Trâu Hàn nhìn anh chằm chằm, thầm nghĩ: đến TV tui còn không xem, sao có thể xem chương trình của anh mỗi ngày?
Mặt của anh rốt cuộc dày bao nhiêu vậy hả?
“Anh vừa mở lên là thấy kênh này, lẽ nào em không coi à?” Ngu Thành Hà nhìn cậu đến thao tác cơ bản của TV cũng không hiểu rõ, càng xác định cậu thực sự không xem TV. Nhưng vẫn cố tình giả vờ kinh ngạc, “Anh còn tưởng, vì em là fan của anh, nên mở kênh này để xem chương trình của anh chứ?”
Trâu Hàn: “…”
Cậu quên là mình còn khoác áo giả làm fan nữa, có nên cởi ra không đây?
Đang lúc do dự, trong TV truyền đến cảnh sau khi Ngu Thành Hà bị cả đám chế giễu vì chữ quá xấu, một nam khách mời cười cười cầm tấm bảng anh viết tới, khoác tay lên bả vai Ngu Thành Hà, cười híp mắt nói, “Ngư Ngư đừng khóc, cái này gọi là nghệ thuật, bọn họ không hiểu được. Đưa cho em đi, em muốn giữ làm kỉ niệm.”
Hậu kỳ đúng lúc ghép ảnh bong bóng màu hồng bay phấp phới, còn đính ba chữ “Tình anh em” cảm thiên động địa to cực to bên cạnh.
Bong bóng hồng bay bay, hình ảnh cố ý tua chậm, tình anh em trong dấu ngoặc kép, mọi người bên cạnh đều ra vẻ ‘thật không thể chịu đựng nổi’, tất cả đều đang nhắc nhở khán giả: Chúng tôi muốn xào CP, mọi người mau tới ship đê ~
Trâu Hàn nghiêm túc đánh giá vị nam khách mời kia, da trắng nõn, mặt nhỏ tròn, cười rộ lên còn để lộ hai lúm đồng tiền, rất ngọt ngào rất đáng yêu.
Thời điểm anh ta nhìn Ngu Thành Hà, mí mắt mỏng manh hơi rũ xuống, hiện ra vẻ ngượng ngùng lại thâm tình.
“Em có xem nha, em biết người này với anh có quan hệ rất tốt, còn được ship thành”CP Ngư Ông”, đúng không?” Trâu Hàn chỉ vào nam khách quý trong TV nói.
Kỳ thực đến tên gọi của nam khách quý này là gì cậu cũng không biết. Sở dĩ biết đến “CP Ngư Ông” là vì gần đây cậu thường xuyên lướt weibo, CP này từ khi chương trình phát sóng tới nay luôn rất hot, mỗi ngày đều chiếm chỗ trên hot search.
Cái gì mà “Ngư Ông là đôi trời sinh”, “Ngư Ông là thật”, “Ngư Ông phát kẹo” muốn không thấy cũng khó.
Trâu Hàn chưa từng bấm vào, cho nên lúc đầu không biết CP này có liên quan tới Ngu Thành Hà. Sau này, lúc cậu đăng đoạn video Ngu Thành Hà hát lên, dưới weibo có comment nói đùa rằng “Tui thấy đại đại với Ngư Ngư mới đúng là chân ái”, “Ship “CP Kẻ thù” còn vui hơn “CP Ngư Ông” nữa”. Khi đó cậu mới biết hóa ra “Ngư Ông” là CP của Ngu Thành Hà, chỉ là không biết một vai chính xui xẻo khác kia là ai.
Hôm nay, coi như cuối cùng cậu cũng biết.
Nhìn trên TV, Ngu Thành Hà cao lớn đẹp trai, người bên cạnh anh gầy gò đáng yêu, bong bóng hồng phối hợp bay bay, thực sự rất đẹp mắt.
Nhưng Trâu Hàn lại cảm thấy, quá diễn.
Ngu Thành Hà cũng không ngờ sẽ thấy đúng đoạn này, trong nhất thời thực sự là trăm miệng cũng không thể bào chữa “…”
Trâu Hàn liếc nhìn sắc mặt đặc sắc của anh, khẽ mỉm cười, “Anh xem, anh ta cũng nói chữ của anh là nghệ thuật kìa, hiểu biết ghê. Hay cách nói nghệ thuật của anh cũng là học được từ anh ta?”
Ngu Thành Hà: “Đương nhiên là không phải, anh…”
“Há, em hiểu rồi.” Trâu Hàn đánh gãy anh, “Hai người là tâm linh tương thông.”
Ngu Thành Hà “…”
Anh tắt TV đi, “Ông Tuyết Đình thực ra là…”
“Hóa ra anh ta gọi là Ông Tuyết Đình à?” Trâu Hàn không cẩn thận tự làm mình bại lộ, nhưng cậu còn chưa ý thức được, “Tên rất hay, tính ra cũng không tốt lắm, nhưng ghép với tên của anh cũng rất có ý nhị, chẳng trách CP lại hot như thế.”
Cậu vỗ tay một cái, lấy lại remote, “Haizz, anh tắt chi vậy? Em còn muốn xem lại chút nữa.”
Ngu Thành Hà “…”
Anh vứt remote ra xa, đột ngột đưa tay ra bắt lấy cổ tay Trâu Hàn.
Trâu Hàn sững sờ, trong đầu vang lên một tiếng “bang” nhỏ, đột nhiên câm lặng.
“Đừng nói gì hết, nghe anh giải thích cho em,” Ngu Thành Hà nhìn cậu nói, “Chuyện không phải như em nghĩ đâu.” (đù má câu kinh điển)
Giống với các nghệ sĩ khác, bởi vì hiểu rõ quá trình ghi hình sau ống kính, cũng như sức mạnh cắt nối biên tập hậu kỳ, Ngu Thành Hà rất ít khi xem tác phẩm của mình. Đây là chương trình thực tế duy nhất của anh, anh cũng chưa từng chủ động xem qua.
Đương nhiên, nhân viên bên cạnh anh sẽ xem, gặp những đoạn ngắn gây tranh cãi sẽ đưa anh nhìn một cái, để anh nhớ lại tình huống thực tế.
Việc xào CP này, Ngu Thành Hà biết, nhưng mục đích ban đầu của anh không phải xào CP, cũng không hề biết tổ tiết mục sẽ cắt khoa trương như vậy.
Thời điểm ghi hình chương trình này, Quan Tinh vẫn là nghệ nhân kí kết với Tinh Phàm, hơn nữa còn là tiểu hoa* đang “hot”. Ngu Thành Hà thì là bạo hồng lưu lượng**. Có hai người bọn họ, rating của chương trình đã được bảo đảm. Công ty có lớn thế nào cũng thiếu người mới và tài nguyên tốt, nên muốn dựa vào hai người họ lôi kéo làn sóng chú ý.
*tiểu hoa: nữ minh tinh
**bạo hồng lưu lượng: lưu lượng là chỉ các minh tinh có sức ảnh hưởng lớn, bạo hồng là nổi tiếng nhanh chóng.
Hơn nữa, đây là chương trình thực tế đầu tiên của Ngu Thành Hà, người quen biết anh đều biết tính cách anh ác liệt, công ty cũng lo anh không làm chủ được, biểu hiện không tốt thì rớt fan. Cho nên đặc biệt căn dặn tổ chương trình cho Ngu Thành Hà và Quan Tinh nhiều tương tác, thậm chí có thể xào một CP.
Khi bị đồn là thăng tiến dựa vào việc bò lên giường người ta, Ngu Thành Hà còn lười làm sáng tỏ, anh thậm chí còn đóng giả làm tình nhân của Lộc Nhất Bạch để kích thích Thích Ca giúp cho Lộc Nhất Bạch. Thế nên, loại chuyện như xào CP này, anh có thể tiếp thu.
Bởi anh hiểu rõ tình cảnh hiện tại, dù không chính thức ship, fan cũng sẽ tự động ship CP thôi. Nếu đã vậy, sao không giữ quyền chủ động trong tay mình? Vậy thì ít nhất có thể bảo đảm, bất cứ lúc nào cũng có thể kêu ngừng. Giữa các công ty với nhau, tính ra dễ nói chuyện hơn.
Hai người bọn họ vốn được cho là đã quen thuộc, cho nên trong quá trình ghi hình, tương tác giữa hai người Ngu Thành Hà cùng Quan Tinh tương đối nhiều.
Thế nhưng ai nghĩ tới, Quan Tinh tự tìm đường chết. Chương trình còn chưa thu xong, cô ta lại úng não chạy đi câu dẫn Lộc Nhất Bạch.
Cuối cùng Quan Tinh chủ động hủy hợp đồng, Lộc Nhất Bạch cũng không chèn ép cô ta, mà Ngu Thành Hà thì muốn tránh hiềm nghi.
Phần sau khi ghi hình đã giảm bớt tương tác giữa hai người, mà phần đã thu xong thì không có cách nào.
Cách tốt nhất để chuyển hướng sự chú ý là làm một CP khác hấp dẫn hơn.
Ông Tuyết Đình chính là xuất hiện vào thời điểm đó. Anh ta debut từ chương trình tuyển tú, không quá nổi bật, đứng yên lặng trong đám đông, không hề gây sự chú ý. Trong suốt quá trình quay chụp mười kỳ, Ngu Thành Hà không có ấn tượng mấy với anh ta. Mà cùng một đoàn đội, chắc chắn không thể thiếu tương tác với nhau, muốn chỉnh sửa gì thì có thể cắt cảnh ra ghép vào.
Phí Lễ đã điều tra, gia cảnh Ông Tuyết Đình tốt, vào giới giải trí chỉ để trải nghiệm chơi thôi, không mưu cầu nhiều công danh lợi lộc.
Lần này sở dĩ chủ động tìm Ngu Thành Hà xào CP, là vì muốn thoát khỏi một vị nghệ nhân khác debut cùng chương trình với anh ta.
Lúc tham gia cuộc thi, Ông Tuyết Đình cùng vị nghệ nhân kia hợp xướng song ca một ca khúc, bị fan ship thành một CP. Ông Tuyết Đình có gia cảnh tốt, tài nguyên nhiều, đối phương liền bấu víu hút máu anh ta.
Ông Tuyết Đình đương nhiên không vui, nhưng cùng trong vòng giải trí, cũng không tiện xé rách mặt, fan không biết rõ chân tướng, sẽ chỉ cảm thấy Ông Tuyết Đình qua cầu rút ván.
Vì vậy, công ty Ông Tuyết Đình có cùng một ý nghĩ giống với công ty Ngu Thành Hà: Cách tốt nhất để hủy một CP là tạo một CP mới.
Ngu Thành Hà tưởng anh cùng Ông Tuyết Đình không có bao nhiêu tương tác, có cắt cũng chẳng thể cắt ra cái gì, không ngờ tổ tiết mục cũng có dự định của riêng bọn họ. Một người là idol nổi tiếng, một người là lưu lượng tiểu sinh, ai cũng hot sẵn, bây giờ tạo tài nguyên để xào CP cho bọn họ, tổ tiết mục làm sao có khả năng qua loa?
Không có tương tác, không sợ, có kéo là được.
Một ánh mắt lơ đãng, phối hợp với mấy chữ “nhìn lén”, “thâm tình”, tự nhiên sẽ thay đổi ý tứ.
Dù hoàn toàn không có tương tác cũng không sợ, so sánh một bên nhiệt tình tương tác với người khác, lại phối hợp với một bên đang trầm mặt, liền biến thành ăn dấm.
Quay lâu như vậy, có rất nhiều tư liệu sống, chỉ cần có tâm, có thể biên tập ra phim truyền hình tám chục tập luôn.
Mà trên thực tế, tất cả mọi người chỉ là đồng nghiệp bình thường mà thôi, ngoại trừ buổi họp báo kia, sau khi kết thúc ghi hình hai người thậm chí còn chưa bao giờ thấy mặt nhau.
“Khi đó anh thực sự không biết bọn họ có thể biên tập ra như vậy. Điều anh đã đáp ứng lúc đó là giảm bớt tương tác giữa anh với Quan Tinh và tăng tương tác với Ông Tuyết Đình lên.” Ngu Thành Hà thực ra rất phiền muộn, nhưng việc này cũng không thể dễ dàng khống chế, “Cái bảng kia anh không có cho cậu ta, vẫn còn ở nhà anh. Em muốn thì lần sau anh đưa cho em.”
Trâu Hàn đang nghe say sưa ngon lành, đến lúc này mới ý thức được Ngu Thành Hà vẫn luôn kéo tay cậu, nhiệt độ chỗ cổ tay rõ ràng cao hơn chỗ khác, cao đến nỗi hai má cũng bắt đầu nóng lên, cậu rút tay về nói, “Chữ xấu như vậy, em không cần.”
Ngu Thành Hà khẽ cười một tiếng, móc điện thoại ra gọi một cuộc cho Phí Lễ.
“Đang tìm chỗ ở hả?” Phí Lễ vẫn đang lo lắng.
Ngu Thành Hà: “Em đang ở trong nhà Hàn Hàn.”
Phí Lễ: “Thôi bye.”
“Có chuyện muốn nói với anh.” Khóe miệng Ngu Thành Hà hơi vểnh lên.
Phí Lễ lại tiếp tục lo lắng, lại hỏi, “Chuyện gì?”
Ngu Thành Hà nói, “Có cách nào để ngừng CP giữa em với Ông Tuyết Đình không?”
Phí Lễ trầm mặc hồi lâu, mới hỏi bằng giọng đều đều, “Bây giờ CP của hai đứa là hot nhất chương trình, nếu chú mày không có một lý do chính đáng, anh…”
“Hàn Hàn ghen tỵ.” Ngu Thành Hà nói.
Trâu Hàn “…”
Phí Lễ ở đầu bên kia điện thoại vốn đang sứt đầu mẻ trán, nghe anh nói như thế quả thực muốn mắng cho mấy câu, mà ngay giây tiếp theo, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh buổi tối hôm ấy, Ngu Thành Hà kéo thân thể bệnh nhân tới nhìn trộm Trâu Hàn. Đột nhiên chua xót đến nỗi hết muốn mắng.
“Việc này không vội được, chờ anh với đoàn đội bên Ông Tuyết Đình bàn bạc một chút rồi hẵng nói. Tự tay hủy CP, chú sẽ bị fan mắng chửi dữ lắm á.” Phí Lễ mệt tâm thở dài, “Mấy ngày nữa còn có buổi tuyên truyền…”
“Buổi tuyên truyền mấy ngày nữa có Ông Tuyết Đình đi đúng không? Em không đi được.” Ngu Thành Hà ngắt lời anh, “Lỡ đâu bị người ta phát hiện ra em đang bị thương, không tốt.”
Phí Lễ: “Là ai nói với anh mang bao tay thì sẽ không bị phát hiện?”
Ngu Thành Hà: “Chắc chắn không phải em.”
Phí Lễ: “…”
“Thôi, việc này để gặp mặt rồi bàn lại.” Ngu Thành Hà nói, “Nói trong điện thoại không tiện giải thích.”
Phí Lễ: “…”
Vậy chú mày gọi điện thoại tới làm chi hả?
Ngu Thành Hà gọi điện thoại, đương nhiên chỉ vì để động viên cảm xúc của Trâu Hàn.
“Không giận nữa?” Cúp điện thoại, Ngu Thành Hà liền hỏi Trâu Hàn.
Trâu Hàn một mặt ngơ ngác, “Em giận cái gì?”
Cậu còn đang cảm thấy kỳ quái đây nè. Tại sao Ngu Thành Hà lại phản ứng lớn như vậy?
Ngu Thành Hà phản ứng lớn chưa tính, quan trọng là, Phí Lễ vậy mà lại không mắng cậu?!
Minh tinh đang hot như vậy sao có thể thật sự muốn làm gì thì làm như thế?
Đôi mặt Ngu Thành Hà híp lại, “Thật sự không tức giận?”
“Không có thật mà.” Trâu Hàn lắc đầu một cái.
“Không ghen?” Ngu Thành Hà lại hỏi.
Mặt Trâu Hàn nóng lên, vẫn lắc đầu, cứng nhắc nói, “Không có, tại sao em lại phải ghen?”
Đáy mắt Ngu Thành Hà chợt lóe lên tia nguy hiểm, “Bởi vì chúng ta đang kết thân.”
Trâu Hàn: “Không phải anh nói là giả vờ, để ứng phó công ty thôi sao?”
“Là thật.” Ngu Thành Hà chậm rãi nói, “Câu anh nói là, chúng ta thật sự thử kết thân xem sao.”
Cả người Trâu Hàn căng thẳng, liếm môi một cái, không biết nên nói cái gì.
Cậu đương nhiên nhớ Ngu Thành Hà nói là ‘thật sự’, cậu cũng không xem đó là giả, nếu không thì sẽ không mang Ngu Thành Hà về nhà mình.
Chỉ là hiện tại, Ngu Thành Hà hỏi ngay mặt như vậy, nếu mà thừa nhận thì xấu hổ lắm.
Cậu chưa từng yêu đương với ai, cũng chưa từng hẹn hò, thực sự không biết nên ứng đối ra sao với tình huống như thế này.
Ánh mắt Ngu Thành Hà khẽ động, không nói gì đột nhiên nghiêng người về phía Trâu Hàn.
Hai người vốn đang ngồi rất gần, nhưng giờ gần như là dính sát vào nhau.
Trâu Hàn nắm chặt lấy mép sofa, đến thở cũng không dám, như thể chỉ cần chớp mắt một cái là lông mi có thể đụng tới mặt đối phương.
Cậu chỉ có thể thấy đôi mắt của Ngu Thành Hà. Trong đôi mắt thâm thúy của anh, dường như có tia sáng xanh nhỏ xíu đang nhấp nháy, nhưng chớp mắt liền biến mất.
“Lần này tha cho em.” Ngu Thành Hà thoáng lui về sau một chút, giọng nói hơi khàn khàn, “Nếu còn không nghiêm túc…”
Anh cong tay chạm vào chóp mũi Trâu Hàn, “… Anh sẽ hôn em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất